[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi

Chương 40: Kỳ Nghỉ Lễ Đẫm Máu



Nằm tại phía bắc khu tầng trệt của khách sạn, là bể bơi thi đấu siêu cấp to lớn, kích thước chuẩn bể bơi olympic, đây cũng chính là lý do mà clb bơi lội nhất quyết muốn đến đây tập luyện.

Với kinh nghiệm dẫn dắt nhiều clb thể thao của trường đến chiến thắng các giải vô địch lớn nhỏ toàn thành phố, năm nay thầy hiệu trưởng rất tin tưởng giao clb bơi lội cho thầy Dương huấn luyện, với tiêu chí giật toàn bộ top 1 trong giải vô địch bơi lội dành cho nữ sinh cao trung mùa đông sắp tới.

Thầy Dương đi dọc bể bơi, tay cầm đồng hồ bấm giờ, lắc đầu nói với nữ học trò vừa hoàn thành phần bơi của mình

"100m mà mất tận 2 phút 55 giây, quá chậm"

Ba đứa con gái khác nhìn là biết chơi chung một nhóm, đứng ôm khuỷu tay cạnh đó bắt đầu cười khinh khi, xỉa xói:

"Lý Linh này, trong hàng hà sa số thành viên của clb, cậu may mắn được chọn đi chung với ba kình ngư ưu tú bọn tôi, thì đừng nên làm bọn tôi thất vọng chứ"

Một cô khác nói thẳng với thầy Dương: "Thầy à, chỉ cần ba đứa bọn em là đủ rồi, thêm kẻ vô dụng này vào làm gì?"

Thầy Dương nghiêm giọng: "Không được, theo mục thi đấu phải có bốn người" song thầy nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài

"21 giờ kém 5 rồi, buổi tập hôm nay dừng tại đây thôi, các em nên dưỡng sức cho ngày mai"

Lý Linh từ dưới bể leo lên, mặt mày sợ sệt cúi đầu lướt qua người ba cô gái kia để vào phòng tắm.

"Ê Tiệp sao còn không đi, khởi động làm gì đấy?" hai cô nàng trong nhóm kinh ngạc khi thấy đứa bạn còn lại của mình định xuống bể bơi

"Tụi mày về phòng trước đi" Tiêu Tiệp đã khởi động xong, nghênh ngang đắc ý nói với thầy Dương: "Cho em bơi thêm 15 phút nữa nha thầy, là hạt giống của clb chắc thầy không phản đối đâu nhỉ?"

Thầy Dương chẳng hề tỏ thái độ khó chịu gì, gật đầu: "Đừng về phòng trễ quá đó"

Tiêu Tiệp nheo mắt, làm cái hành động hôn gió có phần phản cảm với thầy Dương

"Dạ~"

Khi bọn họ đã rời đi hết, Tiêu Tiệp mới tháo mũ bơi để tóc mình buông xõa trên mặt nước, đem cả người thư giãn trôi nổi trong làn nước ấm áp, phải công nhận bọn họ điều chỉnh nhiệt độ nước ở đây hoàn hảo thật. Cô nàng tựa lưng lên góc bể bơi nhắm mắt hưởng thụ

Từ đằng sau một đôi chân trần vô thanh vô thức đang chầm chậm tiến lại gần, rồi không một tiếng động báo trước vươn tay tới túm lấy tóc cô. Thời điểm Tiêu Tiệp còn đang phiêu diêu chưa kịp phản ứng, thì kẻ kia đã mạnh mẽ dứt khoát nhấn đầu cô xuống dưới nước

Tiêu Tiệp mắt trợn trừng, cố gắng vùng vẫy khuấy động cả mặt nước nhưng kẻ kia cơ hồ quá khoẻ, cô quơ quào hai tay ra sau loạn xạ cào cấu, chống cự một hồi thì thấm mệt sức cùng lực kiệt, miệng bắt đầu *ùng ục* nổi bọt khí.

Lúc sắp chết ngạt tới nơi, thì bất ngờ đầu bị kẻ kia kéo trở lên, chưa cho cô kịp hít thở một hơi nào thì hắn liền tàn nhẫn đập mặt cô lên phiến gạch của bể bơi, đập liên tục và nhiều lần như thể bao nhiêu oán khí tích tụ đều phát tiết ra, chỉ đến khi cả khuôn mặt cô máu me bê bết, da thịt dập nát không còn nhận ra dung mạo nữa mới buông tha bỏ tay ra, máu nhiễm đỏ cả một góc bể bơi rộng lớn

Đáy mắt hắn loé lên một tia mất nhân tính, từ trong túi áo lấy ra một chiếc đĩa dvd bọc trong vỏ kín kẽ, quẳng lên trên thi thể của Tiêu Tiệp đang nổi lềnh bềnh, cười khẩy xoay người bỏ đi.

Sáng sớm mới 5 giờ mấy, trời vẫn còn đang tối đen một mảnh, Du Hàn đã bị đánh thức bởi tiếng rung báo tin nhắn đến, theo thói quen cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng xung quanh tìm điện thoại, ai ngờ lại chạm trúng một khoả thân thể mềm mại đang nằm bên cạnh

Từ nửa tỉnh nửa mê thì giật mình tỉnh táo khi phát hiện Cơ đại tiểu thư đang nằm ngay bên cạnh, dáng nghiêng nghiêng, cả cơ thể co rút vào trong lồng ngực cô, tay ôm ngang bụng, đầu gác lên vai ngủ ngon lành

Tối qua rõ ràng ngủ giường bên kia, lăn qua đây hồi nào mà mình không hay vậy trời?

Cơ Giao bị động tác của Du Hàn làm cho nhíu mày, hàng lông mi cong dài đẹp đẽ khẽ rung nhè nhẹ, cổ họng ậm ừ phát ra vài tiếng bất mãn. Không muốn gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, Du Hàn dịu dàng vuốt ve tóc cô dỗ dành cô trở lại mộng đẹp

Sau khi đã xác định Cơ Giao ngủ hẳn, Du Hàn mới mò mẫm điện thoại nằm ở dưới gối mở xem là tin nhắn của Đổng Minh

[Chừng nào cậu dậy nhớ gọi lại ngay cho tôi]

Du Hàn xoa xoa huyệt thái dương có hơi choáng váng, bụng bảo dạ rằng chắc phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm cậu ta mới nhắn vào lúc sáng sớm thế này. Cô cẩn thận tách mình rời khỏi ôm ấp của Cơ Giao, leo xuống giường vào phòng tắm, mặc dù cả căn phòng đều được trang bị hệ thống cách âm, nhưng khi gọi điện cho Đổng Minh, cô vẫn tự giác hạ giọng thật thấp

"Chuyện gì vậy?"

"Dưới khu vực bể bơi thi đấu có người chết, cảnh sát đảo vừa tới phong tỏa, mọi người dậy xem rần rần luôn này, cậu có xuống xem không?"

Khi nghe thông tin từ Đổng Minh, sắc mặt Du Hàn có đôi chút kinh ngạc, tắt điện thoại trở lại phòng ngủ cô đã quay về biểu cảm bất biến lãnh đạm. Dưới ngọn đèn ngủ, dung nhan khi đang yên giấc của nàng công chúa dường như không có một mỹ từ nào đủ để diễn tả hết

Du Hàn si ngốc ngắm nhìn đến ngẩn người trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là quyết định thay quần áo mở cửa rời khỏi phòng. Chẳng cần phải hỏi khu vực bể bơi ở đâu, chỉ cần xuống tầng trệt theo hướng chạy đi như đang hóng hớt chuyện vui của đám người hiếu kỳ là tới rồi.

Một dải băng vàng chói mắt kéo chặn cánh cửa ra vào của khu vực bể bơi, cảnh sát khó khăn ngăn chặn rừng đầu đen nhiều chuyện chen chúc sau dải băng, đang kéo cổ thật dài nhìn vào trong, đa phần đều là học sinh trường cao trung Cơ Thị

Môn Cảnh với Đổng Minh đứng đằng sau nhìn thấy Du Hàn thì vẫy tay gọi cô qua

"Tai nạn hả" Du Hàn hỏi, rõ ràng không mong chuyến đi chơi này sẽ xảy ra án mạng

Môn Cảnh mờ mịt đáp: "Không rõ nữa cảnh sát chặn kĩ quá, chỉ nghe bảo khoảng 4 giờ sáng mấy nhân viên vệ sinh đến đây dọn bể bơi thì phát hiện thi thể, nạn nhân là một thành viên trong câu lạc bộ bơi lội"

Đổng Minh cũng hâm hở góp lời, giọng chưa hết hoang mang: "Đang ngủ thì đứa bạn điện thoại báo tin, tôi liền lập tức đi báo lại cho hai cậu đấy, sợ thật... cũng cầu mong là tai nạn"

"Câu lạc bộ bơi lội?" Du Hàn nắm cằm rầm rì, sực nhớ một chuyện tương tự từng xảy ra trong quá khứ: "Phải rồi ha, mấy cậu còn nhớ vụ tự tử của một thành viên trong câu lạc bộ bơi lội không? hình như cô ấy cũng cùng thành viên câu lạc bộ đến đảo này tập luyện, rồi xác được phát hiện trong bể bơi, sau đó cảnh sát xác nhận là cô ấy tự tử"

Môn Cảnh búng tay thảng thốt: "Là cái vụ chấn động hồi năm nhất ấy hả?" chi tiết vụ án năm ấy để lại ấn tượng quá mức sâu sắc trong tâm trí của Môn Cảnh, khiến cô chỉ cần nghe là nhớ lại ngay và luôn.

"Còn tưởng chị đi ra ngoài làm gì vào sáng sớm thế này, hóa ra xuống dưới đây hóng chuyện"

Ngoại trừ Đổng Minh bị giật thót, lưng lạnh toát bởi giọng nói quen thuộc sắc sảo kia, thì Du Hàn cùng Môn Cảnh bình tĩnh hơn đôi chút

"Cơ Giao, em dậy rồi à"

Du Hàn thản nhiên hỏi như một kẻ vô tội đích thực, tiến lên trước mặt cô giúp cô sửa lại mái tóc tán loạn, nhưng quần áo được mặc rất chỉnh tề, này hẳn đã phát hiện Du Hàn rời phòng nên ngồi dậy mặc quần áo bám theo, có điều lại không kịp chải đầu

Thấy Du Hàn cười cười, Cơ đại tiểu thư mặt phím hồng: "Cười cái giề? dám bỏ em ở lại một mình trong phòng"

"Nhân tiện đây tôi cũng muốn hỏi, sao em lại nằm trên giường của tôi?"

Đột nhiên bị phản công, nhưng Cơ Giao chẳng hề tỏ ra nao núng yếu thế, thậm chí còn trơ trẽn đáp trả:

"Chị lấy gì chứng minh đó là giường của chị? rõ ràng đêm qua là chị leo lên giường của em"

Du Hàn rất muốn cười phá lên, so về độ ngang ngược nếu đại tiểu thư nhận mình đứng nhất, chắc cũng chẳng ai dám tranh chức vô địch của cô đâu, nhưng nhớ ra chỗ này là trước hiện trường vụ án nên mới thu liễm nhịn xuống. Nâng tay véo nhẹ cằm cô, lặp lại ba từ mà dạo gần đây mình rất thích gọi:

"Tiểu hồ ly"

Mới sáng sớm tinh sương đã bị thồn cẩu lương. Môn Cảnh cùng Đổng Minh quắc mắt khinh thường

"Mọi người muốn tham gia vụ án này?"

Cơ Giao thình lình quẹo cua khét lẹt, khiến ba đứa không kịp đội nón bảo hiểm té muốn lộn cổ

Môn Cảnh dở khóc dở cười: "Cơ tiểu thư, không phải trước đây chính cô không muốn Du Hàn tham gia vào mấy việc nguy hiểm này sao?"

Cơ Giao thấm thía trình bày: "Trước đây đúng là thế thật, nhưng sau một khoảng thời gian đặt bản thân vào hoàn cảnh của Du Hàn mà suy nghĩ... thì em quyết định tin tưởng, và ủng hộ công việc mà Du Hàn chọn, dù sao cũng đâu có ngăn được".

Du Hàn ôn nhu nhìn người trước mặt: "Cảm ơn em đã hiểu, tôi muốn đối mặt với cơn ác mộng của chính mình, để tìm ra tên sát nhân đã hại chết cha mẹ. Chỉ đến khi nào tìm ra sự thật, lòng tôi mới có thể thanh thản"

"Hứa với em một chuyện được không?"

Cơ Giao ngẩng đầu, trong đôi mắt tím nhạt như ẩn như hiện một màn hơi nước bịt kín, không hiểu sao Du Hàn lại chợt thấy âm ỉ trong lòng.

"Hửm?"

Cơ Giao cắn cắn môi dưới, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Luôn phải đặt tính mạng của bản thân lên hàng đầu, đừng dấn quá sâu vào nguy hiểm"

"Được" chẳng hề ngần ngại đang đứng giữa chốn thanh thiên bạch nhật, Du Hàn bước lên đem cô kéo vào trong lồng ngực, thì thào ấm áp: "Hứa với em một trăm phần trăm, Cơ Giao... cảm ơn em vì đã yêu thích một kẻ ích kỷ như tôi".

Méee... bị đút cơm chó tập hai, êh!!! hai người có thể về phòng đóng cửa rồi hẳn tình chàng, ý thiếp được không ah~?.

Môn Cảnh, Đổng Minh trở thành khán thính giả bất đắc dĩ, trong dạ dày uất nghẹn một cục, no... khỏi ăn sáng luôn.

Cơ Giao liên hệ cho bên sở cảnh sát trên đảo, yêu cầu được gặp thanh tra đang phụ trách vụ án này. Chưa tới năm phút, một nam thanh tra trung niên cùng viên trợ lý trẻ tuổi vén dải băng lên bước ra ngoài

Tiếng nói của tiểu chủ nhân Cơ gia có khác, mang sức nặng kinh khủng khiếp. Ba đứa có thể nhìn ra nét biểu cảm vặn vẹo, không mấy tự nguyện của viên thanh tra, nhưng ông vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý với lời đề nghị như thánh chỉ vua ban xuống của Cơ gia trưởng nữ

"Em về phòng ngủ thêm một lát đây, nhớ 7 giờ ăn sáng với em" Cơ Giao làm động tác ngón tay lan hoa chỉ lướt ngang sườn mặt Du Hàn, ý cười trêu chọc nồng đậm

"Đã biết" Du Hàn không tránh, tuỳ ý cô giỡn trững

Viên thanh tra thở dốc một hơi nặng nhọc, bất mãn với mấy thanh niên ngày nay:

"Ba đứa trông chắc vẫn còn học sinh, bao nhiêu chuyện hay ho không làm lại muốn vào hiện trường xem xác chết, thanh thiếu niên ngày nay thiệt khó hiểu"

Ông nhìn ba đứa từ trên xuống dưới đánh giá, tặc tặc lưỡi:

"Không sợ máu me thì theo tôi"

Trong hiện trường có khoảng chục người, cảnh sát, pháp chứng và pháp y, họ đang tất bật làm việc. Thanh tra Trương dẫn cả ba đến chỗ chiếc cáng đặt thi thể của Tiêu Tiệp, nhân viên pháp chứng đang chụp hình nạn nhân, còn pháp y kiểm tra thi thể sơ bộ

Lần đầu nhìn thấy ngũ quan nát bét của nạn nhân, dù trước đó cả ba đứa đã chuẩn bị tâm lý rất vững vàng, nhưng nhịn không được vẫn phải tránh mặt đi chỗ khác.

"Nạn nhân bị trượt té đập mặt lên thành bể hả?" Đổng Minh phán bừa

"Nhóc thấy ai bị té mà mặt mũi dập nát bét vậy chưa?" thanh tra Trương vặn lại cậu ta: "Đây là một vụ giết người có chủ đích"

Một cảm giác ớn lạnh rờn rợn chạy dọc sống lưng của Môn Cảnh, cô lắc đầu than thở:

"Độc ác quá, hẳn hung thủ phải căm hận nạn nhân lắm"

Du Hàn hỏi: "Cảnh sát có tìm thấy thứ gì nữa không ạ?"

"Có" thanh tra Trương gật đầu, lấy ra túi plastic đựng chiếc đĩa DVD

"Hắn để lại cái này, có muốn xem không? Cảnh báo là nội dung hơi đáng sợ đấy"

Ba đứa theo thanh tra Trương vào một căn phòng mà cảnh sát mượn tạm khách sạn trong thời gian điều tra, trên đường đi Đổng Minh không sao ngăn nổi tò mò, bèn hỏi ông có biết lý do nạn nhân ở lại bể bơi không?

Ông qua loa kể: "Nãy có lấy lời khai thầy Dương với ba đứa nhỏ chung nhóm, họ bảo khoảng 9 giờ tối nạn nhân đòi ở lại một mình bơi thêm mười lăm phút, nên mới xảy ra cớ sự"

Thanh tra Trương khóa kín cửa lại như sợ bên ngoài có người nghe lén. Đem đĩa nhét vào đầu máy, hình ảnh rất nhanh phát trên màn hình tivi,

Một cô gái trẻ, tuổi chạng học sinh cấp ba đang ngồi trước camera, có thể nhận ra background sau lưng cô chính là màu gạch xanh lam của khu bể bơi. Mặt cô nhợt nhạt trắng nhách, đôi mắt đờ đẫn vô hồn cứ như người vừa trải qua cơn bạo bệnh.

Đột nhiên cô rút con dao rọc giấy, bắt đầu điên cuồng rạch từng nhát lên tay mình, hình như là đang khắc chữ gì đó nhưng do chất lượng hình ảnh hơi kém, nhoè nhoè nên nhìn không rõ, miệng liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu duy nhất, bằng âm giọng thều thào yếu ớt như thể vọng từ nơi nào đó rất xa xăm:

"Tao nguyền rủa chúng mày... tao nguyền rủa chúng mày... tao nguyền rủa chúng mày"

Cô lấy ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước, quấn lên cổ mình hai, ba vòng, cột lại rồi dùng hết sức lực bình sinh mà tự thắt cổ bản thân, mặt cô bắt đầu tím tái biến dạng méo mó vì ngạt thở, mồm ngoác to, hai tròng mắt rỉ máu, sau khoảng một phút quằn quại cơ thể cô nặng nề đổ nhào xuống đè trúng camera, màn hình tối đen đoạn video kết thúc.

Xem xong đoạn băng, mặt ba đứa vẫn chưa tan hết nỗi hoang mang. Môn Cảnh sửng sốt phản ứng đầu tiên:

"Đây chẳng phải nạn nhân trong vụ tự tử chấn động hồi năm nhất sao?"

Nhưng đoạn video này tại sao trước đây chưa bao giờ được công bố?.

Chương trước Chương tiếp
Loading...