[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi

Chương 32: Vai Diễn



Ngày hôm sau chuyện về bức ảnh đã lan tràn khắp toàn trường, đến ngay cả những người chẳng bao giờ mò vào diễn đàn cũng biết rõ chi tiết. Vừa thấy sự xuất hiện của Đường An Nhiên, một đám học sinh tập tành làm paparazzi hồ hởi bao lấy xung quanh cô tra hỏi về thông tin bức ảnh, may có đội bảo vệ trường kịp thời can ngăn và sơ tán đám người

Suốt dọc đường tới lớp, cô luôn được fanclub của mình đứng đầu là Phan Thành Tuấn lớp trưởng lớp 3-1 hộ tống tận nơi, họ cũng ra sức cảnh cáo và yêu cầu BQT xóa bài viết những kẻ tung tin bêu xấu cô trên diễn đàn.

Thậm chí tối đó BQT đã gấp rút dán thông cáo, giải thích tường tận rằng tài khoản của Nam Môn Cảnh bị hack, và bức ảnh chỉ là sản phẩm photoshop do hacker post lên, có điều đa số người lại hoàn toàn không tin chuyện này, bọn họ đồ rằng nhà trường chỉ đang cố lấp liếm mà thôi, sở dĩ bọn họ đặt nghi vấn cũng có lý do cả, vì cho đến hiện tại trên trang cá nhân của Nam Môn Cảnh và Đường An Nhiên vẫn chưa có thông tin đính chính nào

Trước khi giờ học bắt đầu, không ngoài dự đoán của Đường An Nhiên, cô nhận được tin nhắn từ một số máy cực kỳ quen thuộc

"Trưa nay nếu cậu rảnh thì có thể cho tôi chút thời gian nói chuyện không? tôi sẽ đợi ở khu cầu thang phía tây. Nam Môn Cảnh"

Đường An Nhiên mỉm cười tự đắc như thể mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của cô nàng, mà chẳng hề hay biết hành động kỳ lạ của mình đều bị Phan Thành Tuấn thu hết vào trong mắt, cậu ta tỏ ra nghi hoặc và khó lý giải trước thái độ dửng dưng như không của cô lúc giữa tâm bão

Tiếng chuông trưa ngân lên inh ỏi, cả lớp cười cười nói nói ồn ào kéo nhau xuống canteen, Đường An Nhiên vẫn ngồi tại chỗ xem đồng hồ chờ khoảng vài phút cho đám người vơi bớt, mới bắt đầu đứng dậy

Một vài nam sinh thấy thế liền hào hiệp chủ động đề nghị hộ tống cô xuống nhà ăn, nhưng Đường An Nhiên đã thẳng thừng từ chối, nở một nụ cười bẽn lẽn giả tạo rồi lấy lý do mình có hẹn với bạn, như để chứng minh cho điều cô nói, nhóm nữ sinh mà cô hay đi cùng nhanh chóng xuất hiện cùng cô rời khỏi lớp, đều là những gương mặt quen thuộc từng tham dự buổi dạ tiệc ở dinh thự Cơ Gia

"Đại tỷ, bọn mình đã nghe lời cậu lên diễn đàn bêu rếu, giờ cần làm gì tiếp theo?"

"Cứ tiếp tục nghĩa vụ fan cuồng của mấy cậu, đồng thời thông báo với toàn bộ thành viên fanclub trong thời gian này hạn chế gặp tôi"

"Bọn mình hiểu rồi"

"Giải tán đi, giờ tôi đi gặp Cảnh Soái"

Lời cô nói khiến đám người một phen kinh hách, nhưng chưa kịp hỏi gì thì cô đã đi mất, bọn họ ngoảnh mặt qua nhìn nhau trầm trồ

"Mấy cậu nghe thấy gì không? đại tỷ của tụi mình đi gặp riêng Cảnh Soái đó"

"Vậy là kế ly gián của đại tỷ thành công rồi sao?"

"Hừ... để coi phen này Kim Uyển Thư còn ra vẻ hách dịch nữa không"

Cầu thang phía tây dẫn thẳng ra con đường lát gạch, lối đi có mái vòm với các chùm lớp dây leo xoắn tít bện vào nhau, các loài hoa mang sắc thu như thạch thảo, hồng vàng, dạ yến thảo và hải đường đã bắt đầu tranh nhau đua nở sặc sỡ ven lối

Nếu đi thêm dăm ba phút sẽ trông thấy sân vận động thường chỉ dùng vào việc tổ chức các sự kiện thể thao, cũng là nơi luyện tập lý tưởng cho các đội bóng đá và điền kinh vào buổi chiều tà

Đường An Nhiên đã đến điểm hẹn nhưng rảo mắt quanh khu cầu thang lại không thấy ai, cô bước xuống ngó ra ngoài khuôn viên cửa phía tây, quả nhiên trông thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới mái vòm, một người với thân hình cân đối, cao ráo do thường xuyên rèn luyện thể dục.

Thần thái tao nhã đẹp lộng lẫy như một bức tượng tạc, cằm hơi ngửa lên, đôi mắt mơ màng như đang tận hưởng ánh nắng trưa dịu nhẹ của ngày thu mát mẻ, mái tóc lượn sóng xanh lơ lâu lâu lại phất phơ theo nhịp điệu cơn gió thoảng, trông huyền ảo và không chân thực.

Trái tim Đường An Nhiên bất giác rung động lên từng hồi: Chỉ khi ở gần bên cậu, mình mới lại trở về con người thật trước kia, cho đến hiện tại mình vẫn chưa đủ tự tin để đối diện nói thật lòng mình cho cậu nghe, đối với mình cậu giống như một thiên thần mà mình chẳng thể nào với tới, cảm giác cứ vươn tay ra muốn bắt lấy là cậu lại tung cánh bay đi mất.

Nghe thấy tiếng bước chân đang dẫm lá khô xào xạc bước tới, Môn Cảnh bừng mở mắt ngoảnh đầu nhìn sang, tuy phát hiện sắc mặt Đường An Nhiên có chút gì đó lơ đễnh, nhưng Môn Cảnh quyết định không xoáy sâu vào nội tâm người khác, chỉ đơn giản gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi

"Lẽ ra tôi nên chờ cậu ở chỗ cầu thang, nhưng mà khung cảnh cùng hương thơm ở đây khiến tôi không kìm lòng được"

Đường An Nhiên cúi thấp đầu, lần này là bẽn lẽn thật "Không vấn đề gì, mình thấy chỗ này rất thoáng rất thoải mái"

Môn Cảnh nhìn xuống đồng hồ đeo tay "Để tránh phí phạm thời gian ăn trưa của cậu, tụi mình vào chuyện chính luôn nha? Đầu tiên tôi muốn xin lỗi về sự cố hôm qua, xin lỗi vì khiến cậu rơi vào đống rắc rối oái oăm này"

"Mình có đọc thông báo trên diễn đàn rồi, nó đâu phải lỗi của cậu, cậu chỉ là nạn nhân thôi"

"Thực ra cả hai chúng ta đều là nạn nhân trong vụ này, tuy bên BQT diễn đàn đã giải thích đính chính giúp chúng ta rồi, nhưng mà để rửa sạch hàm oan thì cả tôi và cậu đều phải đưa ra thông tin chính thức, khổ nỗi tôi vẫn chưa lấy lại được tài khoản. Theo tôi được biết cậu rất có tiếng nói và ảnh hưởng trong trường, tôi tin chỉ cần cậu đính chính thì bọn họ sẽ hiểu thôi"

Từ đầu tới cuối Đường An Nhiên vẫn giữ tư thế cúi gục, đôi mắt ma mãnh nheo lại nhìn đăm đăm gạch lát dưới chân, môi cô nàng mím chặt như đang cố che giấu nụ cười. Khi lời Môn Cảnh vừa dứt, cô nàng bỗng dưng ngẩng mặt lên, ánh mắt biến chuyển như có bảy mươi hai phép thần thông, thoắt cái trở nên kinh hãi sợ sệt

"Mình... mình không thể" cô nàng xua tay lắc đầu nguầy nguậy

Môn Cảnh khó hiểu hỏi "Tại sao lại không thể?"

Đôi bàn tay Đường An Nhiên run rẩy đan vào nhau, xoa đi xoa lại như thể sợ hãi một thế lực siêu nhiên, ma quỷ đang rình rập ở trong cái hốc tối, hay xó xỉnh nào đó xồ ra tấn công mình vậy. Qua một thoáng chật vật nghĩ ngợi, Đường An Nhiên lặng lẽ rút từ trong túi áo khoác ngoài một chiếc khăn tay màu xanh lam thêu hoạ tiết hoa hồng, chìa đến trước mặt Môn Cảnh nhẹ giọng hỏi

"Cậu còn nhớ nó không?"

Môn Cảnh tiếp nhận chiếc khăn lật qua lộn lại xem xét, thấy bên góc phải có thêu thêm tên mình thì mới nhận ra đây là khăn do chính tay mẹ mình may, cả gia đình ai cũng có mấy cái, mà cái khăn này là cái duy nhất cô quý trọng vì nó mang biểu trưng của hoa hồng xanh, loài hoa Môn Cảnh rất yêu thích, nhớ hồi sơ trung cho bạn mượn sau đó chuyển trường nên mất luôn

Môn Cảnh giật mình nhìn lên cô bạn hoa khôi đối diện, quan sát từng đường nét cũng như đặc điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, bắt đầu hình dung: nếu bây giờ cô ấy đeo một cặp kính dày cộm, cắt mái tóc ngắn xuề xoà, trên mặt lấm tấm vài vết tàn nhan...

"Cậu là Ninh Y?" Môn Cảnh hoàn toàn không tin nổi mà thảng thốt

Đường An Nhiên ngượng ngùng nâng tay vén tóc "Nhờ lời khuyên của cậu mà mình mới có đủ can đảm để thay đổi bản thân"

"Nhưng... nhưng mà sao lại?"

"Cậu thắc mắc vì sao mình thay tên đổi họ đúng không?" đôi lông mi cô nàng rủ xuống khiến cho đôi mắt trở nên đượm buồn và sâu lắng "Hồi xưa lúc gia đình cha mình còn khó khăn, để có thể cưới được mẹ con gái út trong một gia đình khá giả, ông ấy buộc phải chấp nhận yêu cầu từ bên vợ, đứa con đầu lòng phải mang họ ngoại và do cha mẹ vợ đặt tên. Mãi sau này khi hai người họ ly hôn, cha mình mới quyết định đổi họ tên cho mình"

"Cậu thật mạnh mẽ" tuy gia đình chưa bao giờ trải qua quãng thời gian khó khăn, và bản thân từ khi sinh ra đã ở vạch đích rồi, nhưng Môn Cảnh vẫn phần nào đồng cảm cho hoàn cảnh và số phận mà Đường An Nhiên phải gánh chịu

"Mình không hề mạnh mẽ như cậu tưởng đâu" chẳng nói chẳng rằng Đường An Nhiên đột ngột ôm mặt khóc nức nở

Môn Cảnh nhất thời bối rối không hiểu sao cảm xúc của cô nàng này cứ thay đổi xoành xoạch không lường trước được, lại không nỡ nhìn người khác khóc trước mặt mình nên dang tay vỗ nhè nhẹ lên vai cô an ủi

"Không lẽ có liên quan đến lý do vừa rồi?"

Nhận thấy Môn Cảnh đang mềm lòng, Đường An Nhiên được nước lấn tới bèn sà vào lòng khiến đối phương trở tay không kịp

Chôn mặt trong lồng ngực Môn Cảnh, cô nàng khóc nấc nghẹn từng tiếng phân trần

"Tối qua mình nhận được một cú điện thoại từ kẻ tự xưng là fan cuồng của cậu, hắn đe dọa nếu mình dám nghe lời cậu, hắn sẽ tung những bức ảnh cũ cũng như thông tin cá nhân ngày xưa của mình lên diễn đàn"

Mười ngón tay của cô bấu chặt lấy vai áo Môn Cảnh, những đầu ngón tay run bần bật đến lợi hại, giọng cô ngày càng trở nên nghẹn ngào hơn

"Môn Cảnh... mình sợ lắm, nếu mọi người trong trường nhìn thấy bộ dạng xấu xí ngày xưa của mình, biết được gia cảnh nghèo hèn của mình, bọn họ nhất định sẽ lại cười cợt mình, chế giễu mình, khinh thường mình, nỗi ám ảnh đeo bám mình suốt mấy năm sơ trung... liệu cậu có hiểu được không?"

Môn Cảnh cảm giác không được tự nhiên thoải mái, vì ngoài Uyển Thư ra cô không thích thân mật đụng chạm nhạy cảm với bất cứ ai, vừa định gỡ tay tách Đường An Nhiên ra để nói chuyện đường đường chính chính, thì hoảng hồn trông thấy bóng người đứng sừng sững chỗ chân cầu thang, và đó không ai khác mà chính là Uyển Thư

Chẳng biết nàng đứng lặng im không một chút âm thanh tiếng động ở đó từ khi nào, nhưng ánh mắt lạnh lùng của nàng đủ làm cho Môn Cảnh không rét mà run.

"Xin lỗi đã làm phiền hai vị" nàng khẽ mỉm cười 'thân thiện' xong xoay người bỏ đi luôn.

Thôi xong lần này giận thật một tỷ phần trăm rồi. Môn Cảnh vội tách Đường An Nhiên ra, để lại một câu "Xin lỗi" rồi khẩn trương đuổi theo Uyển Thư

Dõi theo dáng vẻ hớt hãi lo lắng của Môn Cảnh, đáy lòng Đường An Nhiên như bị ai vừa chà chanh vừa xát muối vào, chua xót vô cùng. Nhưng cô vẫn mỉm cười thỏa mãn với những gì đang diễn ra

"Dễ dàng hơn mình tưởng" cô nàng xoa ngón trỏ dọc sống mũi thể hiện sự thích thú

Đang tận hưởng thành quả, bất thình lình trong góc khuất bức tường chỗ cầu thang vang lên ba tiếng vỗ tay bồm bộp. Cơ Giao từ sau bức tường bước ra nghiêng người tựa vai, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tiếu phi tiếu nhìn Đường An Nhiên

"Đường tiền bối diễn đạt thật đấy, khiến tôi suýt cảm động theo"

"Hội trưởng từ nhà ăn đi lạc đến tận đây sao?" Đường An Nhiên một bộ điềm đạm đáp trả

"Nên dừng lại chuyện này trước khi quá muộn"

"Muộn?"

"Đừng cố chen vào hai người họ, chị không thay đổi được gì đâu"

"Hội trưởng à, chắc do cô sống ở Anh lâu quá rồi nên chưa nghe câu đường dài mới biết ngựa hay"

Cơ Giao mỉm cười nửa miệng "Nghe đồn Đường tiền bối đây sắp sang Mỹ du học rồi, vậy chị cũng đâu còn bao nhiêu thời gian nhỉ?"

"Thông tin nhanh phết đấy, nhưng hội trưởng chỉ biết một mà không biết hai, trên đời này không ai có quyền ra lệnh cho tôi, và tôi sẽ không bao giờ đi Mỹ"

"Vậy sao? thế thì tiếc cho chị quá, đại học Harvard tốt thế kia mà"

"Harvard có tốt đến mấy thì ở đó cũng không có người tôi yêu"

"Nếu chị yêu Môn Cảnh mù quáng như vậy, tại sao không quang minh chính đại mà theo đuổi? hành động mấy ngày vừa qua của chị không khác gì một kẻ đeo bám biến thái cả"

Đường An Nhiên che miệng cười ngặt ngưỡng "Hội trưởng cô nên nhìn lại mình trước đi, bản thân cô cũng từng mặt dày đeo bám Du Hàn đấy thôi, vậy thì cô lấy quyền gì mà phê phán tôi?"

Cơ Giao hiển nhiên đáp trả "Thế... Đường tiền bối đã được ai đó đáp lại tình cảm giống như tôi chưa?"

Nụ cười trên môi đại hoa khôi tắt ngúm, thay vào đó là sự tức giận "Để rồi xem"

"Để tôi cho chị lời khuyên chân thành, đừng bay quá gần mặt trời bằng không chị sẽ giống như Icarus chỉ tự làm đau bản thân thôi" thái độ Cơ Giao lúc này trở nên cực kỳ nghiêm túc "Rốt cuộc thì chị chỉ thay đổi mỗi vẻ bề ngoài, vì bên trong chị vẫn chỉ là một kẻ nhu nhược và thất bại".

Chương trước Chương tiếp
Loading...