[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi

Chương 4: Đùa Vui



"Tiền bối, bọn em xin lỗi"

Gặp tụi nhóc đứng xếp thành một hàng ngang ngay ngắn khúm núm nhận tội, Du Hàn mặc dù rất muốn lên lớp chúng một trận, nhưng lại thấy mấy gương mặt ỉu xìu đáng thương quá nên thôi.

Ném trả trái bóng cho bọn chúng, dặn dò từ nay nhớ cẩn thận hơn đừng chơi bóng ở nơi công cộng, rồi đuổi bọn chúng đi ăn.

"Thôi chết cậu rồi, mong muốn sống yên thân một năm còn lại coi như đi toang"

Đổng Minh chẳng biết từ khi nào đã đứng kế bên cạnh, vừa phấn khích vì gặp được nữ thần của cậu ta, vừa bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ

Nhìn bản mặt cười đểu của cậu ta, Du Hàn thật muốn phang chiếc dép vào mồm

"Ủa, sao hai cậu vẫn còn đứng đây?" Môn Cảnh cũng bất ngờ xuất hiện

"Hỏi cậu mới đúng, không phải cậu đi ăn với fan của mình à, họ đâu rồi?"

Đổng Minh làm động tác như Tôn Ngộ Không tìm yêu quái ngó nghiêng xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng mấy cô gái quyến rũ nọ đâu

"Phải từ chối gãy lưỡi họ mới thả cho tôi đi đấy"

Môn Cảnh chợt để ý thấy sắc mặt khó coi của Du Hàn, bèn hỏi Đổng Minh

"Cậu ta bị sao đấy?"

Sau chuyện vừa xảy ra, Du Hàn chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống, định trở về lớp cho rồi, nhưng Môn Cảnh và Đổng Minh đứng ở hai bên cạnh nắm lấy vai áo của cô kéo đi thoăn thoắt đến bàn ăn

Môn Cảnh vừa nhai miếng thịt bò bít tết, vừa lắng nghe Đổng Minh tường thuật lại vụ việc, đến đoạn Cơ Giao bắt làm người hầu, cậu ta suýt mắc nghẹn, vội vớ lấy ly nước uống xuống một ngụm

Bức xúc tính đập bàn, nhưng sợ mọi người xung quanh ngó mình dị nghị nên đành kiềm chế lại

"Sao lại có chuyện vô lý vậy? Rõ ràng cậu đã cứu cô ta, lẽ ra nên biết điều mà bỏ qua đi chứ, còn bắt ân nhân của mình làm người hầu"

Du Hàn chán chường nhai miếng bánh sandwich mà trong miệng chỉ cảm giác một vị nhạt nhẽo, thở dài nói với cậu ta

"Cũng không thể trách cô ấy, nếu lúc đó trái bóng đập trúng cô ấy thì sự việc đã không đơn giản chỉ là làm người hầu đâu"

"Nhưng cậu đâu phải là người đánh trái bóng ấy, tội gì lại chấp nhận điều kiện đó"

"Tôi là người phụ trách đám nhóc năm hai, không quản lý được bọn chúng là trách nhiệm của tôi"

Môn Cảnh thấy bộ dạng cam chịu số phận của Du Hàn thì không sao nhịn được, còn muốn nói thêm lại bị Đổng Minh đập một cái chặn ngang

"Thôi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ cậu có nói cái gì thì cũng đâu còn ý nghĩa"

Để không phải nhắc đến đề tài của Du Hàn nữa, Đổng Minh bèn lảng sang chuyện khác, cậu ta gác tay lên vai Môn Cảnh, cười hề hề gian xảo

"Này Môn Cảnh, fanclub của cậu có tuyển quản lý không, nếu có cho tôi ứng cử với"

Môn Cảnh biết tổng âm mưu của cậu ta, liền không khoan nhượng hất tay cậu ta ra

"Cậu đi mà hỏi cái kẻ đã lập ra cái fanclub rắc rối đó ý"

"Ha ha ha" Đổng Minh cười phá lên "Tôi đùa tí, mà nếu cậu không thích thì nhường cho tôi cũng được"

Môn Cảnh nói với thái độ thờ ơ lạnh nhạt

"Nếu cho cậu được thì tôi sẽ cho ngay lập tức và luôn cái club phiền toái ấy, bọn họ làm rối loạn cuộc sống trong trường của tôi, nếu để tôi biết kẻ nào lập ra cái club ấy thì tôi sẽ cho một trận"

Ăn xong bữa trưa, ba đứa bắt đầu vào tiết buổi chiều. Lúc nghỉ giải lao ba mươi phút, Du Hàn ngả lưng mệt mỏi xoa mi tâm, nhìn đám bạn buông chuyện giỡn hớt mà không khỏi cảm thán: Công nhận bọn họ dư năng lượng thật.

Chợt điện thoại trong túi bất ngờ run lên, là tin nhắn, Du Hàn mở ra xem, giật mình nhìn trên màn hình cảm ứng xuất hiện cái tên "Nữ Vương" vừa lạ vừa quen, ngón tay cô chần chừ giây lát mới ấn vào, tin nhắn chỉ vỏn vẹn đúng một dòng "Đến văn phòng hội học sinh ngay"

Đổng Minh ngồi bàn trên tò mò quay xuống "Ai nhắn mà mặt mũi khó coi vậy?"

Môn Cảnh ngồi bàn dưới cũng chồm lên, nhìn cái tên mỹ miều trên màn hình, phì cười trêu chọc "A... Nữ Vương của cậu nhắn rồi à"

Du Hàn chẳng thèm để ý lời mỉa mai của cậu ta, hơi thắc mắc "Sao lại đến văn phòng hội học sinh?"

Môn Cảnh tặc lưỡi "Trường mình phá luật, theo quy định chỉ học sinh năm ba mới được ứng cử vào hội học sinh, vậy mà cô nàng năm hai này vừa chuyển tới đã vào ngay hội học sinh ngày đầu tựu trường rồi"

Đổng Minh nghe không lọt lỗ tai, lên tiếng bênh vực "Thì đây là trường của người ta, người ta có quyền, cậu vớ vẩn thật"

Môn Cảnh liếc mắt xem thường "Được rồi, được rồi... tôi không dám nói xấu idol của cậu nữa được chưa?"

Chẳng muốn ngồi nghe hai người tranh luận vô nghĩa, Du Hàn cất điện thoại vào túi rồi đẩy ghế đứng dậy, thấy cô định đi thật Môn Cảnh cất tiếng hỏi

"Cậu thật sự vứt bỏ liêm sỉ, làm đầy tớ cho cô tiểu thư đó sao?"

Du Hàn bất đắc dĩ đáp "Chứ giờ tôi có thể làm được gì nữa đây?" dứt lời liền khoát tay với hai người rồi rời khỏi lớp

Văn phòng hội học sinh nằm ở tận tầng ba dãy phía đông nhà trường, mà lớp của Du Hàn thì nằm ở tít phía tây, từ tây chạy sang đông thật đúng là cực hình. Thời điểm gõ được cửa phòng hội học sinh, thì cả người Du Hàn đã ướt sũng mồ hôi

Người mở cửa nhìn Du Hàn có hơi sửng sốt, cô tránh sang một bên nhường đường. Lúc bước vào phòng Du Hàn có chút choáng ngợp, căn phòng bát ngát tráng lệ, được trang trí bày biện không khác gì phòng ở của hoàng gia, với hai màu chủ đạo là vàng và trắng

Du Hàn tự hỏi liệu mình có vào nhằm nơi không, chỗ này ở trong trường thật sao? Căn phòng này với ngoài kia thật đúng là hai thế giới khác biệt

Thấy Du Hàn đứng xớ rớ một chỗ, cô nữ sinh vừa ra mở cửa bèn nhắc nhở

"Cơ Giao tiểu thư ngồi bên kia"

Du Hàn thu liễm trở lại trạng thái ban đầu, giờ mới chú ý trong phòng có khá nhiều người, đa phần là hoa khôi và top điểm khối, bọn họ đều là thành viên của hội học sinh: Hình như Môn Cảnh cũng được mời gia nhập hội học sinh, nhưng cậu ta đã từ chối thẳng thừng

Đám người trong phòng đang giương mắt nhìn cô chằm chằm, mấy người trong đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu, nên cái nhìn của bọn họ khiến Du Hàn có cảm giác không được thoải mái, cô nhận ra hai người ngồi trên sofa chính giữa phòng là Cơ Giao và Kim Uyển Thư đang đọc sách

Vừa thấy Du Hàn, Cơ Giao liền đặt quyển sách xuống, giơ tay nhìn xuống chiếc đồng hồ bằng vàng, trên mặt kính nạm toàn kim cương của mình

"Trễ 5'21 giây"

Du Hàn ậm ờ giải thích "Tôi đã chạy nhanh hết sức có thể rồi"

Nàng khoanh tay lại, ánh mắt nhìn Du Hàn như muốn nói "Đừng có mà lươn lẹo"

"Tiểu thư muốn tôi làm gì?" Du Hàn vào thẳng vấn đề chính, muốn làm cho nhanh để còn về lớp

Cơ Giao nhặt tấm thẻ mượn sách nằm trên bàn lên đưa cho Du Hàn

"Đến thư viện, đem hết tất cả những quyển sách được ghi trên đây đến đây"

Du Hàn nhận lấy tấm thẻ, đếm qua một lượt số thứ tự, trong lòng rên lên một tiếng đờ phắc: Đệch... hơn ba mươi quyển à? Cô ấy định cho cả dòng họ mình đọc chắc.

Biết rõ cô tiểu thư này đang cố ý gây khó dễ cho mình, nhưng Du Hàn lại chẳng muốn đứng đây đôi co hay than phiền làm gì, nên chỉ đáp lại một câu "Được" sau đó rời khỏi phòng

"Cơ Giao... rốt cuộc cậu đang toan tính gì vậy?"

Khi cánh cửa vừa đóng sập lại, Kim Uyển Thư liền ngẩng đầu lên đặt câu hỏi mà mình đã thắc mắc suốt từ lúc ở nhà ăn tới giờ, cho rằng Cơ Giao bị sock tâm lý nên mới nhất thời nghĩ ra cái trò không giống ai, nhưng xem ra không phải thế

Cơ Giao chưa bao giờ quá đáng bắt ép hay ra điều kiện với ai, huống chi cái người tên Du Hàn đã cứu cậu ấy... bắt ân nhân làm người hầu, hình như không giống tính cách của cậu ấy lắm.

"Ừm... thì nhất thời hứng thú chút thôi"

Cơ Giao đáp không chủ đích, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục lật dở đọc quyển sách của mình

Quen biết với Cơ Giao từ lúc mẫu giáo, Uyển Thư chưa bao giờ nghe qua Cơ Giao có hứng thú với bất cứ thứ gì, vật gì hay người nào cả, vậy mà lúc này lại chính miệng thừa nhận mình có hứng thú với ai đó... không lẽ đại tiểu thư động tâm rồi? nếu thật thì chắc hôm nay bão to quá

Vừa dứt dòng suy nghĩ, bất thình lình ngoài cửa sổ chớp lên một tia sét khiến Uyển Thư giật bắn mình

"Trời vừa quang mây tạnh sao tự dưng chuyển đen kịch thế kia, thời tiết thất thường thật" Cơ Giao nhìn ra cửa sổ than vãn một câu

Vương Khôi ngồi gác chân trên chiếc ghế bành kê trong góc phòng, nãy giờ theo dõi mọi diễn biến, nhịn không được nói

"Giao Giao, sao em dễ dãi quá vậy, trong nhà ăn em suýt bị thương đó, lẽ ra nên dứt khoát đuổi học hết đám năm hai ấy cùng cái tên Du Hàn gì đó. Hừ... gặp anh là anh tống cổ đi hết"

"Vương thiếu gia, anh cũng ít có nhẫn tâm lắm, bản thân vốn là hội trưởng hội học sinh, vậy mà mở mồm ra là muốn dồn người ta vào đường cùng"

Đôi mắt đẹp của nàng vẫn tập trung vào nội dung quyển sách trên tay, nhưng khóe môi thì nhếch lên nở nụ cười mỉa mai

Vương Khôi bị nàng xiên cho pha chí mạng đến câm họng, hắn xấu hổ cấm đầu viết hí hoáy sổ sách gì đó, cũng không dám hó hé thêm lời nào.

————————

Du Hàn chìa tấm thẻ mượn sách cho bà cô quản lý thư viện, hỏi có thể tìm những quyển sách này ở kệ nào, nhưng bà cô này lại hách dịch một cách khó ưa, bà ta ngáp ngắn ngáp dài xua tay như thể muốn đuổi Du Hàn đi

"Trên các kệ có ghi thể loại đấy, tự đi mà tìm"

Bả đã nói thẳng tuột như thế, Du Hàn cũng chẳng mặt dày mày dạn mà đứng đây đôi co chi cho mất thời gian, đành thu lại tấm thẻ mượn sách tự đọc các tựa ghi trên đó

Ồ, cô tiểu thư này cũng thích đọc đa dạng thể loại nhỉ... nào là văn học, khoa học tự nhiên, vũ trụ, lịch sử các vĩ nhân... Du Hàn phải mất thêm vài phút để tra cứu sơ đồ các kệ sách, rồi mất thêm vài phút nữa để đi lấy sách

Cuốn nào cuốn náy dày cộm như bách khoa toàn thư, mỗi lần chỉ ôm hơn sáu, bảy quyển là cùng. Từ thư viện về văn phòng hội học sinh, chạy đi chạy lại muốn tụt huyết áp nhưng chỉ chuyển được hai mươi quyển là hết giờ nghỉ giải lao rồi

Toàn thân Du Hàn nhễ nhại mồ hôi, ôm hông thở hổn hển, cô cố gắng gượng đứng thẳng dậy, nói với Cơ Giao vẫn đang ngồi thản nhiên như không trên sofa, tay chống cằm nhìn thẳng mình đầy thích thú

"Tiểu thư, tôi chỉ có thể lấy được ngần này thôi, số còn lại mai tôi chuyển nốt nhé"

Trông thấy bộ dạng chật vật của người nọ, đáy lòng Cơ đại tiểu thư vừa xót vừa buồn cười: Hình như mình hơi quá tay thì phải, ai bảo chị dám quên em... coi như đây là chút trả thù ngọt ngào đi.

Nàng đứng dậy cầm theo bịch khăn ướt đã chuẩn bị trước đó, thong thả đi đến trước mặt đối phương, xé bịch khăn rồi giơ tay lên

Cảm giác mát lạnh chạm lên má, khiến Du Hàn theo bản năng tránh né

"Tiểu thư, cô làm gì vậy?"

"Không thấy sao, đang lau mặt cho chị đấy"

Du Hàn vội nắm lấy bàn tay cầm khăn của nàng

"Tôi có thể tự lau được"

Đột nhiên được thụ sủng nhược kinh, làm Du Hàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô tiểu thư có tính cách khó đoán này

"Đứng im, không cho phép nhúc nhích" không dông dài nhiều lời, Cơ Giao hắng giọng ra lệnh "Nếu dám kháng lệnh, thì chị sẽ phải làm người hầu dài dài đấy"

Nghe đến đó mặt Du Hàn lập tức đổi sắc, từ từ buông bàn tay đang nắm lấy tay của nàng xuống. Trong lòng tự hỏi: không biết bản thân có thể nhẫn nhịn hành vi thích lạm quyền của cô tiểu thư này tới bao giờ.

"Ngoan lắm" nhìn biểu cảm nén giận của người đối diện, khiến cho Cơ Giao nhịn không được mà trêu chọc

Cuối cùng cũng chịu đứng im, Cơ Giao thở nhẹ nhõm một hơi rồi bắt đầu di chuyển chiếc khăn lau lên gương mặt tuyệt đẹp của người đối diện, từ thái dương đến trán dọc sống mũi cao cao xuống cằm rồi tới dưới cổ, rất ôn nhu và nhẹ nhàng

Du Hàn có thể cảm nhận bàn tay mềm mại của nàng qua lớp khăn mỏng, xúc cảm dễ chịu và mát lạnh khiến Du Hàn có chút thoải mái, hơn nữa lúc này trong phòng không có ai cả, nên an tâm nhắm mắt lại để tuỳ ý bàn tay nàng chạy loạn trên mặt mình.

Tận dụng lúc Du Hàn nhắm mắt hưởng thụ, Cơ Giao cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía ngũ quan hoàn hảo của cô, cảm thán

Wow... lông mi dài thật, chân mày cũng cực phẩm nữa. Mà phải công nhận đứng gần thế này mới thấy Du Hàn cao kinh hồn, mình đang mang giày cao gót mà cũng chỉ đứng tới cằm chị ấy thôi, lau kiểu này có hơi mỏi tay

Lúc lau trở lên môi Du Hàn, tay Cơ Giao bỗng khựng lại. Du Hàn tưởng nàng lau xong rồi bèn mở mắt, ai ngờ lại thấy Cơ đại tiểu thư đang nhìn môi mình chằm chằm

"Môi tôi dính gì à?"

"Tôi tự hỏi... liệu Hàn Ca đã từng hôn ai chưa?" sau một lúc nhìn môi đối phương, Cơ Giao ngẩng đầu nhìn thẳng mắt, thản nhiên hỏi

Mặc dù ngạc nhiên trước câu hỏi không đầu không đuôi này, Nhưng Du Hàn cũng thản nhiên trả lời thật lòng

"Tôi còn không có bạn trai thì hôn ai?"

"Còn bạn gái thì sao?"

"...."

Thấy Du Hàn im lặng, cau mày nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Cơ Giao có hơi giận dỗi chất vấn

"Không lẽ chị thật sự từng hôn cô gái nào sao?"

"Cơ Giao tiểu thư" Du Hàn đánh gãy lời nàng, nét mặt chẳng ra cái biểu tình gì "Đề tài này hình như đâu có liên quan gì"

Cơ Giao thở hổn hển vì bực bội không chỗ trút, môi mấp máy hé ra muốn nói lại thôi, cuối cùng bỏ cuộc siết chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay, quay đi

"Thôi đủ rồi, chị về đi"

Mặc dù cũng là con gái, nhưng Du Hàn vẫn phải thừa nhận câu châm ngôn của cổ nhân quá chuẩn xác: Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển.

Tánh tình cô tiểu thư này thay đổi xoành xoạch như dời non lấp biển

Lúc mở cửa ra ngoài, Du Hàn đắn đo dừng lại nửa nhịp, suy nghĩ giây lát rốt cuộc vẫn quay đầu lại trả lời thắc mắc của Cơ Giao

"Tôi chưa từng hôn ai hết"

Cơ Giao hai mắt mở to, xoay người qua nhưng cánh cửa đã cùm cụp đóng lại, nếu Du Hàn vẫn ở đây chắc hẳn sẽ được chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của Cơ đại tiểu thư.

Chương trước Chương tiếp
Loading...