[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 26: Tiếp Cận
Môn Cảnh một tay ôm sách vở, tay kia nâng lên xem đồng hồ, miệng lẩm bẩm"Trễ giờ rồi" Chân thì vội vội vàng vàng bước nhanh trên hành lang, không hề hay biết hành lang bên cạnh cũng có người đang vội vàng y hệt mình, và thế là ở ngay điểm giao nhau giữa hai đường hành lang... hai người với đà tốc độ đâm rầm vào nhauNgười kia đập mặt lên vai Môn Cảnh rồi trượt gót giày té ngửa ra sau, gáy hướng thẳng xuống nền gạch, may Môn Cảnh ứng biến kịp nắm tay cô kéo lại"Cậu không sao chứ?" Môn Cảnh hoảng hốt hỏi han người nọCô gái ngẩng mặt lên thì hoá ra là người từng gặp"Đường An Nhiên?"Trông thấy lỗ mũi bên phải cô bị chảy máu hẳn là do pha va đập vừa nãy gây nên, Môn Cảnh không suy xét nhiều nhanh chóng chạy vào trong nhà vệ sinh gần đó, lát sau bước ra cùng chiếc khăn tay đã vắt ráo nước, cẩn thận chấm lên mũi An Nhiên"Để tôi đưa cậu xuống phòng y tế""Không, không cần đâu" An Nhiên xấu hổ không dám nhìn thẳng ánh mắt của Môn Cảnh, hai tay khua loạn xạ "Chỉ là chảy chút máu thôi, không đáng ngại""Dù sao cũng nên đi kiểm tra cho an toàn" Môn Cảnh để cô giữ khăn, còn mình thì khum xuống nhặt đống sách vở của cả hai đang nằm vung vãi dưới đất, rồi kiên quyết dẫn cô đến phòng y tế.Hiện tại lớp 3-1 và 3-2 đang học chung trong phòng thực hành sinh, Môn Cảnh và An Nhiên vào trễ mười lăm phút, khi cả hai vừa đẩy cửa bước vào liền ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt từ phía hai lớp. Sau khi giải thích lý do đến muộn, cô giáo mới cho phép hai đứa quay về chỗHôm nay thực hành mổ ếch, cô giáo yêu cầu học sinh hai lớp phải cộng tác cùng nhau lập đội hai người, do cả hai tới trễ thành ra bị lạc quẻ nên đành bất đắc dĩ lập đội chung với nhau. Phát hiện An Nhiên sợ xanh mặt, giật lùi người khi trông thấy con ếch, Môn Cảnh phỏng đoán chắc cô nàng mắc chứng sợ ếch, nên rất chi nghĩa khí tự mình làm hết mọi thứ.Con dao mổ trên tay Môn Cảnh lả lướt như có ma lực, không một chút động tác dư thừa nào, thậm chí còn bỏ xa mấy đội thực hành trướcHai mắt An Nhiên tròn xoe, hoàn toàn bị mê hoặc bởi những đường mổ điêu luyện như bác sĩ phẫu thuật của Môn CảnhCô trầm trồ thán phục "Wow, Cảnh Soái đúng là đa tài cái gì cũng giỏi, hèn chi năm nào cũng đứng top 1"Tay Môn Cảnh bất giác khựng lại, cô ngoảnh mặt qua nhìn An Nhiên khó hiểu"Cậu có lộn không vậy? Top 1 mấy năm liền là Vương Khôi mà?"An Nhiên che miệng phì cười, nhưng Môn Cảnh vẫn nghe ra ngữ điệu khinh khi trong giọng cười của cô nàng"Hắn dùng tiền và cậy quyền để uy hiếp thầy hiệu trưởng nhằm giữ lấy top 1, còn thực lực thật sự của hắn chưa đạt tới top 100 nữa, những người thông minh đều biết cậu mới xứng đáng là người top 1"Chân mày Môn Cảnh nheo lại rồi giãn ra "Sao cậu biết hắn dùng tiền và cậy quyền để giữ top 1?""Thành viên trong hội học sinh đều biết việc làm bẩn thỉu của hắn"Môn Cảnh bề ngoài thì điềm nhiên nhưng bên trong lại cười lạnh: Cái hội học sinh như cái gánh xiếc, may mà mình không vào đó.Vì chuyện cả hai vào lớp trễ và còn xuất hiện cùng nhau, nên đã dấy lên mấy cái tin đồn vô tiền khoáng hậu oái oăm. Đã thế Môn Cảnh còn bị oắt con Đổng Minh chọc ghẹo liên miênVà gần đây còn bị đám nam sinh trong trường liếc ngoắt kỳ thị, cô không ngại việc bị người đời kỳ thị vì sớm muộn gì cũng phải đối mặt trong tương lai, cái khiến Môn Cảnh phẫn uất chính là mình bị đồn yêu đương, hẹn hò nhắng nhít với người này, người kia, thật không thể hiểu mấy đứa thích đi đồn đoán bậy bạ đó ăn cái giống toi gì mà sân si thế.Vào một buổi ăn trưa, Môn Cảnh loay hoay tìm được một chỗ bàn trống, vừa ngồi xuống thì ở đối diện có người cất tiếng hỏi khe khẽ"Tôi ngồi đây được không?"Môn Cảnh ngẩng đầu nhìn thì hoá ra là Uyển Thư"Cứ tự nhiên vì đây là bàn của chung mà"Cách đó không xa, có một đôi mắt không mấy thiện cảm đang nhìn về hướng hai người, từng đầu ngón tay niết thật mạnh lên khay thức ăn đến trắng bệch, cắn môi một cái rồi xoay người bỏ điMôn Cảnh vừa dùng dao nĩa cắt miếng thịt bò, vừa không chủ đích mà hỏi nàng "Hôm nay không ngồi ở trển à?""Vừa hết tiết 5 là Cơ Giao hí hửng chạy đến chỗ Du tiền bối rồi, mà một mình tôi lên đó ngồi thì khác người lắm" Uyển Thư trầm ngâm giây lát rồi mới thành thật trả lờiNhắc mới nhớ hồi nãy cô với Du Hàn trên đường xuống nhà ăn, thì gặp phải Cơ Giao đã đứng thủ sẵn nơi cầu thang, rồi chẳng nói chẳng rằng mà kéo Du Hàn đi mất, Đổng Minh thì xin nghỉ hôm nay vì cảm sốt, chỉ còn mỗi một mình mình cô đơn lẻ bóng xuống nhà ăn, chắc Uyển Thư cũng trong hoàn cảnh giống cô, đúng là đồng bệnh tương lân.Uyển Thư như có điều khúc mắc, múc thìa cơm đưa lên miệng lại hạ xuống, giả vờ hỏi bâng quơ "Phải rồi, tin đồn gần đây là thật sao? Cảnh Soái và đệ nhất hoa khôi đang hẹn hò với nhau?"Thức ăn nhai trong mồm còn chưa kịp nuốt xuống lại bị câu hỏi của nàng làm cho phun hết cả ra ngoài, Môn Cảnh vội che miệng ho sặc dữ dộiSợ ai kia nhận ra ẩn ý của mình, Uyển Thư lanh lẹ chèn thêm câu sau "Trông hai người cũng xứng đôi vừa lứa đó chứ, đều có tài có sắc và rất nổi tiếng trong trường nữa"Môn Cảnh suýt thì chết nghẹn may mà uống vội hớp nước để nhuận cổ họng, rồi nâng tay vẫy vẫy dứt khoác đính chính"Do tôi với cô ấy vào tiết trễ nên bị hiểu lầm thôi, toàn tin đồn vớ va vớ vẩn" Mà giờ ngẫm kỹ lại thấy thật ngộ nghĩnh và lạ lùng, đây là lần đầu tiên cô bị vướng vào lời đồn vô căn cứ kiểu này, nhớ hồi năm nhất với năm hai là do mấy bạn nữ trao thư tỏ tình trước mặt nhiều người nên mới bị dính lời đồn, còn trường hợp lần này rất bình thường mà, thậm chí lúc cô đưa An Nhiên xuống phòng y tế cũng đâu có ai nhìn thấy, tin đồn lần này quá đỗi lãng nhách giống như có kẻ cố tình tung tin vậy.Biểu cảm của Uyển Thư thoải mái hơn rất nhiều sau lời đính chính của Môn Cảnh, nàng mỉm cười rồi tiếp tục ăn uống"Thấy cũng kỳ lạ thật" Uyển Thư chợt nhớ lại một vấn đề cũng khá quan trọng "Sau buổi dạ tiệc hôm đó không hề có tin đồn gì của chúng ta cả"Môn Cảnh biết nàng đang nhắc đến chuyện gì, chính là cái câu vả thẳng mặt nhóm fan nữ trong buổi dạ tiệc "Tôi và Môn Cảnh đang hẹn hò"Bản thân Môn Cảnh cũng đoán chắc rằng qua ngày hôm sau tin đồn này sẽ bao phủ toàn trường và đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt, nhưng kỳ lạ thay từ dạo đó đến nay cũng tầm hơn một tháng rồi mà chẳng hề có gì xảy ra cả giống như nó bị bốc hơi đi mất ấy"Tôi đoán thôi nhé" Môn Cảnh nói cho Uyển Thư nghe suy nghĩ của mình "Có lẽ chính là do kẻ cầm đầu fanclub đã yêu cầu nhóm fan khi đó phải giữ kín bí mật"Uyển Thư gật gù đồng tình "Nghe có lí lắm"Đang định ăn cho xong phần cơm của mình, thì lại nghe Cảnh Soái cà khịa "Có phải em đã rất mong chờ được nghe tin đồn của tụi mình không?"Kim tiểu thư quắc mắt liếc xéo người đối diện với vẻ đầy khinh thường, còn chẳng thèm chấp chi cho mệt, ăn thêm hai muỗng cơm rồi cầm khay đứng dậy tiêu sái rời đi, bỏ mặc Cảnh Soái ngồi đó đần mặt ra.Vào một buổi tối nọ, bầu trời âm u và mây đen vần vũ treo dày nặng sát rạt phía trên biệt phủ Kim gia, báo hiệu một trận mưa tầm tã sắp trút xuốngKim Kiến Văn ngồi bắt chéo chân trên sofa giữa phòng khách, ánh mắt chăm chú dán vào tờ báo kinh tế và chứng khoán, lâu lâu theo thói quen đưa tay chỉnh lại gọng kính.Kim phu nhân trông thấy chồng mình đang rảnh rỗi thì bước lại gần ngồi xuống đối diện ông, bắt đầu hắng giọng chất vấn "Tôi thấy ông nuông chiều con bé Uyển Thư hơi nhiều đấy"Dường như đã quá quen với thái độ thường xuyên cay nghiệt của vợ, nên Kim Kiến Văn chỉ hỏi lại cho có lệ "Bà muốn nói gì?"Kim phu nhân khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng xéo sắc "Con nhỏ đó gần đây cứ đi đàn đúm với lũ bạn, bỏ bê việc học, tôi bắt nó phải rời khỏi clb kịch của trường vậy mà nó cứ trơ trơ cứng đầu không nghe, ngày càng mất nết và vô kỷ luật"Đôi tay đang nắm tờ báo của Kim Kiến Văn siết lại, ông đang cố nhẫn nhịn để không phải lớn tiếng với bà ta, nhưng Kim phu nhân càng nói thì càng hăng "Sao ông vẫn chưa khuyên cha dẹp bỏ cái giao ước kết hôn với Nam Môn gia vậy? đứa con trai vô dụng suốt ngày chỉ biết chụp ảnh của bọn họ, làm sao đủ tiền đồ để giúp tập đoàn Kim thị chúng ta phát triển đây? hơn nữa tôi cũng đã hứa với Liêu phu nhân sẽ gả Uyển Thư cho con trai út của bà ấy rồi, chúng ta cần kết giao với Liêu thị để bắt tay thực hiện các dự án màu mỡ trong tương lai""Ngọc Hoa" Kim Kiến Văn gắt giọng cắt ngang lời vợ mình, ông gấp tờ báo lại ném mạnh lên bàn như đang bất mãn "Bà không thấy mình quá tàn nhẫn sao? Ngọc Sương đã bị bà xem như con tốt thí gả đi rồi, vậy mà bà vẫn chưa thỏa mãn à? giờ còn định tướt luôn hạnh phúc cả đời của Thư nhi?""Ôi chao, xem ai đang nói kìa" Kim phu nhân trợn mắt, cười như không cười "Chắc tiểu Sương có mỗi mình ông sinh ra nhỉ? sao lúc tôi gả nó đi lại không nghe thấy ông thương tiếc một lời nào vậy? bây giờ tôi động đến con gái riêng của ông thì ông lại lồng lộn lên như một người cha tốt. Kim Kiến Văn lẽ ra tôi đã muốn chấm dứt với ông từ mười sáu năm trước kia kìa, nhưng vì con gái của tôi nên tôi đã cố nhẫn nhịn cho tới ngày hôm nay, và hãy hồi tưởng lại quá khứ đi... chính nhờ cha tôi góp vốn đầu tư mà công ty của cha ông mới phất lên như diều gặp gió, còn ông... thì lại đền đáp cho tôi bằng một cặp sừng"Lời nói của bà ta sắc lẹm như con dao chọc ngoáy vào nỗi áy náy của Kim Kiến Văn, khiến ông chỉ biết chột dạ hạ giọng "Cha đã quyết định rồi thì cho dù có dời non lấp biển cũng không thay đổi được đâu""Vậy là ông muốn biến tôi thành kẻ dối trá trắng trợn trong mắt người khác?""Bà chỉ có thể tự trách bản thân vì đã tự mình quyết định thôi"Đang lúc hai người tranh cãi nảy lửa thì Uyển Thư lù lù từ ngoài bước vào, cả hai nghe tiếng động cùng hướng ánh mắt nhìn nàngMặc dù đã được lão quản gia ngăn chặn trước cửa và khuyên nàng tạm thời không nên đi vào, nhưng Uyển Thư căn bản chẳng bận tâm, giống như tục lệ thường ngày mỗi khi về nhà, nàng cúi đầu thưa "Thưa chủ tịch, thưa phu nhân.... con đã về"Lửa giận đang sôi sùng sục lại nhìn thấy bản mặt khó ưa của Uyển Thư, càng khiến bà ta bùng phát cơn thịnh nộ, nghiến qua kẽ răng mà hỏi"Sao giờ này mày mới thò cái mặt về? lại tham gia cái clb kịch nhảm nhí nữa hả?"Thấy Uyển Thư trơ ra đó không trả lời, cảm giác lời nói của mình bị coi thường khiến bà ta điên tiết hơn, ngay lập tức đứng bật dậy đi vòng qua sofa đến trước mặt nàng, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát thẳng một phát, đến nổi tiếng "Chát" còn vang vọng khắp phòng kháchBà ta giơ ngón trỏ chỉ thẳng mặt nàng, không tiếc buông lời mắng nhiếc ác nghiệt"Nên nhớ thứ con hoang như mày một khi còn mang họ Kim, một khi còn ăn bám trong cái nhà này, thì mày chỉ là một đứa nô lệ không hơn không kém, cuộc sống nhân sinh của mày là do bọn tao sắp đặt, mày chẳng có cái quyền hạn thá gì để tự ý quyết định cả có rõ chưa?"Uyển Thư bị tát lệch mặt hẳn sang một bên, dấu tay ửng đỏ nổi bật trên làn da trắng muốt của nàng, nhưng lạ thay nàng lại tỏ ra không có cảm xúc gì, cứ như cái tát vừa rồi chỉ là ruồi muỗi chẳng hề đau đớn, còn quay đầu lại trừng mắt với bà ta như thách thức, ánh mắt hung hăng phẫn uất của nàng làm bà ta có chút hoảng"Đồ mất dạy, mày còn dám trừng mắt với tao sao?"Uyển Thư cắn chặt môi dưới đến bật cả máu, nhưng vẫn tuyệt nhiên không mở miệng trả lời bà ta, qua mấy giây mắt to trừng mắt nhỏ với bà ta thì quyết định của nàng là quay lưng bỏ đi luôn, băng qua đám gia nhân đang khúm núm cúi đầu ra khỏi khu biệt phủ."Tao vẫn chưa nói xong, sao mày dám bỏ đi hả?""Ngọc Hoa, đủ rồi đó" cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, hai mắt Kim Kiến Văn đỏ long sòng sọc vì tức giận, hét đến vung vãi cả nước bọt "Thư nhi là con gái của tôi, không phải của cô... cô mới là người không có quyền quyết định ở đây""Ha... ha... ha..." Ngoài dự đoán của ông, bà ta không những không tức giận, mà còn ngửa đầu cười như phát rồ, lát sau lại nhìn ông buông ra lời chế nhạo "Kim Kiến Văn, cuối cùng thì ông cũng chịu thừa nhận đứa con hoang đó là máu mủ của mình sau 16 năm không dám đối diện rồi sao? xin chúc mừng".