[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 24: Tín Vật
Từ trong buồng đu quay có thể ngắm bao quát toàn cảnh bên dưới công viên, nào là muôn vàn ánh đèn neon sặc sỡ sắc màu, nào là lễ hội tưng bừng với hàng nghìn người tụ tập chen chúc đông kín mít.Góc nghiêng thần thánh của Du Hàn khi đang chăm chú ngắm nghía cảnh quan ngoài cabin đủ khiến trái tim bé nhỏ của Cơ Giao đập loạn nhịp. Du Hàn như thể có giác quan thứ sáu cảm nhận được điều gì đó, bèn quay đầu.Bốn mắt chạm nhau nhưng hai bên không ai tránh né cả, nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu bên trong đôi mắt sâu thăm thẳm có chút gì đó đượm buồn ấy, Cơ Giao nhịn không được mỉm cười hỏi:"Chị hay đi chơi đu quay không?""Không, đã lâu lắm rồi tôi mới chơi lại trò này" Không ngờ câu trả lời này của Du Hàn lại vô tình làm Cơ Giao nín thinh, hẳn nàng đang tự trách vì vừa khơi gợi lại nỗi đau mất người thân của Du Hàn, mà ngược lại khi Du Hàn trả lời câu hỏi của nàng cũng không suy nghĩ nhiều như thế.Dường như nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình không thích hợp trong hoàn cảnh này, nên Du Hàn chuyển chủ đề:"Hồi nãy em hát hay lắm"Thoắt cái Cơ Giao đã tươi tỉnh tinh thần trở lại, khóe mắt cong lên tràn đầy niềm vui hưng phấn nói."Thật không? Em hát tặng chị đó""Tôi biết" Đáp rất nhanh, ngắn gọn và xúc tích kèm theo một nụ cười mỉm muốn khuynh đảo tâm hồn con gái nhà người ta, Cơ đại tiểu thư ngắm đến mê mẩn, trong vô thức không nén nổi cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt như sóng vỗ trong lòng, đôi môi anh đào của cô he hé mở ra rồi cất lên giọng hát thật ngọt ngào."Là chị đã cho em thấy dù sa mạc khô cằn cũng có thể nở hoa"Du Hàn ngạc nhiên nhìn cô, nhưng rất nhanh phản ứng lại bằng câu hát tiếp theo"Là em khiến tôi nghĩ rằng mỗi ngày muốn viết tặng em một bản tình ca""Là chị tô vẽ thế giới của em từ giây phút này đều trở thành màu hồng""Là em đã làm cho cuộc sống của tôi chỉ muốn có em bên cạnh"Hai người nhìn nhau không chớp mắt, một đôi mắt chứa chan ân cần, và một đôi mắt kinh tâm động phách. Không gian lẫn thời gian như đang ngưng đọng lại tại khoảnh khắc thiêng liêng này, đến khi cả hai đều nhịn không được mà cùng bật cười thành tiếng."Có thật không?" Cơ Giao phấn khích hỏi "Dù đó chỉ là lời bài hát nhưng lòng chị liệu có ý nghĩ đó không?" muốn có em bên cạnh.Điều mà nàng không bao giờ nghĩ rằng Du Hàn sẽ làm với mình đã xảy ra ngay sau đó, bàn tay phải Du Hàn chìa tới xoa dịu dàng lên đầu nàng, chất giọng thỏ thẻ trầm và ấm áp."Cho tôi chút thời gian để chấp nhận tình cảm của mình, trước khi chúng ta chính thức nghiêm túc trong mối quan hệ này có được không?"Câu trả lời này của Du Hàn gần như xác định đến chính mươi phần trăm mối quan hệ của họ là hẹn hò rồi, dĩ nhiên Cơ Giao chẳng dại gì đi từ chối, mà nói đi cũng phải nói lại sở dĩ Du Hàn vẫn còn ngập ngừng trong chuyện này hẳn vì hai đứa đều là con gái, đây là vấn đề không phải cứ một sớm một chiều có thể chấp nhận được, chị ấy muốn thêm thời gian để mở lòng với bản thân mình cũng là điều dễ hiểu, tuy nhiên...."Em thấy mình hơi bị thiệt thòi""Thiệt thòi?" Du Hàn nhướng mày vẫn chưa hiểu ý của nàng lắm.Cơ Giao sắp xếp lại ngôn từ nghe sao thật hợp lý rồi mới trình bày."Em thì đương nhiên có thể chờ, nhưng chị lại không hứa thời gian cụ thể lỡ một ngày nào đó chị sủi luôn thì quãng thời gian chờ đợi của em phải làm sao đây?""Thế em muốn như nào?""Em muốn được đặt cọc trước" Cơ Giao chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nghịch ngợm không ngừng ngắt nhéo gấu áo của Du Hàn."Đặt cọc?" vẻ mặt Du Hàn càng trở nên mờ mịt hơn."Thì là tín vật định tình ý, như thế người ta mới an tâm chờ đợi chứ" sau này mỗi khi nhớ lại câu nói lúc xưa của mình, Cơ Giao mới thấy mặt mình dày dễ sợ.Du Hàn "Ồ" một tiếng não coi như thông suốt, cũng đoán được cô nàng gian xảo này đang muốn thứ gì, liền chồm người tới trước tiến sát lại cùng Cơ Giao mặt đối mặt gần trong gang tấc."Vậy nhắm mắt lại đi rồi tôi sẽ trao em tín vật"Cơ đại tiểu thư hiểu ý người nọ ngay lập tức răm rắp nghe lời nhắm tịt mắt lại, trống ngực thình thịch đập liên hồi khẩn trương chờ đợi. Du Hàn khe khẽ cười khi phát hiện đôi gò má nàng ửng hồng, cảm thấy phản ứng này của nàng thật đáng yêu.Một tay Du Hàn tựa lên thành ghế, tay còn lại giữ lấy má nàng, rất nhanh Cơ Giao đã cảm nhận được đôi môi ấm áp mềm mại lại ngọt lịm như kẹo bông gòn của đối phương đang đụng chạm nhè nhẹ lên môi mình, Cơ Giao theo quán tính hé mở cánh môi cùng lưỡi đối phương quấn quýt dây dưa.Không gian trong cabin vừa nhỏ vừa kín, lại chỉ có hai người và họ đang hôn nhau càng làm cho bầu không khí đã ngột ngạt còn nóng hơn bao giờ hết. Nụ hôn sâu và kéo dài gần năm phút đồng hồ chỉ ngừng khi Du Hàn chủ động tách ra.Cả hai thở phù phù, trán lẫn thái dương đều lấm tấm mồ hôi vì nóng, riêng Cơ Giao thì thấy có chút ít luyến tiếc vì nụ hôn kết thúc nhanh quá, tự nhủ lần sau phải làm nhiều hơn là hôn mới thoả mãn.Lúc này cabin của hai người đã sắp xuống dưới đất tới nơi, Cơ Giao nhìn ra ngoài thái độ quan ngại."Không biết Cảnh Soái làm ăn sao rồi, tạo cơ hội đến như thế còn không đớp được, thì chỉ có thể trách chị ấy yếu sinh lý quá thôi".Du Hàn sủng nịch véo nhẹ má nàng: "Em dùng từ nghe thô thiển quá đi".Trước đây rất khó để có được sự đối đãi ân cần này, nên Cơ Giao phải tranh thủ cơ hội hưởng thụ thật nhiều, làm nũng trong lòng của Du Hàn."Thô nhưng thật đó, Cảnh Soái phong hoa tuyết nguyệt quá nên em lo cho tương lai của bạn thân mình thôi, nếu chị ấy được một phần móng tay như chị thì may ra".Du Hàn bất đắc dĩ trần thuật thay cho bạn mình: "Không như em thấy đâu, cậu ấy là người rất đứng đắn, do bị đám người tự nhận fan cứ bám theo quấy nhiễu nên gây ra nhiều tin đồn thất thiệt không hay"."Chị có đang bênh vực cho bạn mình không đấy?""Không hề, tôi công tư phân minh nha""Vậy thì... hai đứa mình đứng ngoài xem họ diễn kịch thôi""Em đúng là bạn tốt hiếm có""Đa tạ" Cơ Giao chắp tay làm động tác khấu đầu khiêm nhường như trong phim kiếm hiệp, Du Hàn chính thức bất lực với nàng.Thời điểm hai người bước ra khỏi buồng đu quay, ở buồng bên cạnh Môn Cảnh và Uyển Thư không sai biệt lắm cũng vừa ra tới nơi. Cơ Giao rất chú tâm đến nét mặt của cả hai như muốn moi ra một thứ gì đó khác thường, nhưng tiếc cho nàng là lúc bước vào với lúc bước ra biểu cảm của hai đứa nó chẳng khác cái mẹ gì, cứ trơ trơ đơ đơ.Cơ Giao trao tráo ném cho Môn Cảnh một ánh nhìn đầy thất vọng, Cảnh Soái tuy nhận được ánh mắt miệt thị của cô nàng nhưng vẫn làm bộ không quan tâm. Đã tầm chín giờ hơn, cứ đứng đợi mãi không biết tụi kia chơi đến bao giờ mới xong, Môn Cảnh đành phải gọi điện cho Đổng Minh thúc giục bọn họ mau quay về cổng chính.Không lâu sau đó chiếc Rolls-Royce của Cơ Giao đến đón nàng và Uyển Thư đi, trước đấy Cơ đại tiểu thư rất chi là chân thành mong muốn chở Du Hàn về tận nhà, nhưng đương nhiên Du Hàn đã từ chối thẳng thừng, bỏ rơi đám bạn đứng phía sau vừa thiếu nghĩa khí vừa bị bọn họ trêu ghẹo mấy tuần liền cũng nên.Tiễn vong hết mấy đứa còn lại trong đội bóng lên taxi, giống như lúc đi Du Hàn và Đổng Minh cùng ngồi chung xe của Môn Cảnh để về. Ai ngờ lúc trên xe Đổng Minh khoe cho hai đứa bạn mình xem chiếc đĩa dvd mà cậu ta đã giấu trong balo mini của mình cả ngày hôm nay, tập phim trinh thám kinh dị giật gân 'Dây thừng đỏ' phần hai, Môn Cảnh rất bất ngờ khi nhìn bìa đĩa trên tay cậu ta, vì ngày mai tập phim này mới được công chiếu các rạp trên toàn quốc.Đổng Minh cười hề hề rất đắc ý bảo rằng đây là đĩa in số lượng giới hạn chỉ tặng cho khách hàng vip chứ không bán, cha cậu từng giúp giám đốc hãng phim này cãi thắng một vụ kiện lớn, nên hồi sáng này ông ta vừa gửi tặng đến.Cả ba đứa đều là fan cứng của thể loại trinh thám kinh dị, vì thế Đổng Minh mới diếm của đến giờ này để cùng xem với hai đứa bạn của mình, Đổng Minh đề xuất hay đến nhà Du Hàn cùng xem đi vì cũng lâu lắm rồi ba đứa không tụ tập tại nhà cô, do phần một của phim đã quá xuất sắc nên quả thật Du Hàn cũng đang rất muốn xem phần hai, mặc dù ngày mai là thứ hai đầu tuần mà thôi kệ mẹ luôn.Xe đã chạy vào khu vực thưa thớt dân cư, hai bên đường vắng vẻ nhà cửa hơn và cây cối dần dần xuất hiện nhiều hơn, con đường vắng tanh lờ mờ mấy ánh đèn đường hiu hắt, hiếm lắm mới thấy một hay hai chiếc xe chạy ngang qua. Trông ra cảnh tượng u ám bên ngoài cửa xe, Đổng Minh há mồm thảng thốt "Ù ôi" liên hồi."Ê, hai cậu có thấy cảnh lúc này rất giống cảnh đầu phim 'Dây thừng đỏ' phần một không?" "Ý cậu là cảnh nạn nhân đầu tiên tử vong ấy hả?" Cậu ta gật đầu, nói với thái độ thích thú: "Ừ, chiếc xe của anh ta cũng lao vùn vụt trên con đường vắng hoe vào buổi đêm như thế này, rồi bất thình lình đâm sầm vào một chiếc xe khác chắn ngang đường".Nói tới đây cậu chàng chợt cảm thấy hoang mang: "Có khi nào tụi mình cũng gặp trường hợp tương tự không nhễ?".Liền bị Môn Cảnh dọng cho một phát: "Ăn nói cẩn thận, đêm hôm còn đi trù ẻo"."Cậu ta không trù ẻo đâu, nó sắp thành sự thật rồi".Du Hàn từ nãy giờ vẫn theo dõi gương chiếu hậu, phát hiện có ánh đèn xe lấp lóe phía sau xe họ một quãng khá xa, chiếc xe ấy đã bám theo xe họ từ lúc rẽ vào con đường này. Khi câu trên của Du Hàn vừa dứt thì ánh đèn xe kia đột ngột bức tốc phóng tới như tên lửa, lúc này cô đã nhìn rõ có tới tận ba chiếc.Du Hàn bàng hoàng nhận ra ý đồ của bọn chúng, lập tức hét với tài xế "Chú Ngô mau thắng gấp, bọn chúng định tạt đầu xe chúng ta đó"Chú Ngô tài xế bị lời nói của cô doạ cho hoảng sợ liền đạp phanh, xe thắng quá gấp khiến bánh xe nghiến trên mặt đường kêu *ken két*, bên trong ba đứa vì chưa kịp chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp này, nên đều bị quán tính chúi mỏ về trước sau đó bị giật người lại, may có thắt dây an toàn không thôi thì lợi ơi ở lại răng đi nhé rồi.Hai chiếc xe đằng sau vượt lên dàn thành hàng ngang chắn luôn con đường phía trước, chiếc xe thứ ba là chiếc bảy chỗ thì chặn sau đít, bây giờ xe của bọn họ không khác miếng bánh mì kẹp thịt là mấy.Từ bên trong ba chiếc xe một đám thanh niên chừng mười lăm người bước ra trên tay cầm toàn gậy gộc, mặt tên nào tên nấy cũng bặm trợn dữ tợn, bắp tay to tướng xăm trổ đủ kiểu.Du Hàn tổng cảm giác giống như mình bị deja vu thì phải, cảnh này quen ế? cô đoán chắc như đinh đóng cột nguyên do lại là mình rồi, quả nhiên ngay sau đó liền có câu trả lời.Vương Khôi từ trong chiếc xe đằng sau khệnh khạng bước ra, một tay đút túi quần tay kia đưa về phía ba đứa ngoắt ngoắt."Hắn định giở trò quần què gì đây?""Ra hỏi là biết chứ gì"Môn Cảnh căn dặn chú Ngô cứ ngồi yên trong đây và phải luôn mở động cơ xe, rồi cùng Du Hàn và Đổng Minh đi ra ngoài.Đổng Minh vừa chui ra trước đã chỉ thẳng mặt Vương Khôi ong ỏng quát tháo."Mày làm gì vậy hả thằng kia? Nửa đêm nửa hôm ngứa háng à? Định hại chết tụi tao sao?".Hắn còn chẳng thèm care cậu chàng, cái vẻ mặt vừa mới còn tỏ ra chảnh chọe trịch thượng phắt cái biến thành cặp mắt trợn trừng trừng chằng chịt tơ máu nhìn Du Hàn đầy căm phẫn, hắn nghiến răng trèo trẹo."Cái loại nghèo mạt rệp như mày mà cũng đòi dẫm lên mặt tao sao?"Nhớ lại những chuyện đê tiện hắn đã làm với Du Hàn, Môn Cảnh bấy giờ cũng éo thèm khách sáo với hắn nữa, cô cười khinh bỉ hỏi."Bị Cơ Giao phũ phàng từ chối nên giờ đến đây khóc lóc với Du Hàn như một thằng mặc váy thế à?"Du Hàn đặt tay lên vai bạn mình ý bảo cô bình tĩnh, rồi điềm nhiên nói với hắn."Có gì thì cứ nói thẳng, bọn này đang vội lắm"Hắn lại gào lên như một con chó điên: "Mày thì có cái gì hay ho, tại sao cô ấy chỉ chăm chăm vào mày?".Du Hàn nhìn hắn với ánh mắt thương hại hết thuốc chữa: "Thay vì hỏi câu đó thì mày bớt sống lỗi lại đi".Câu trả lời của Du Hàn giống như ngòi nổ càng chọc điên tiết hắn hơn, hắn hoàn toàn mất hết bình tĩnh không còn kìm chế được bản thân nữa."Tao không cam tâm, tao không cam tâm bị đuổi học, tao không cam tâm bị cướp mất tất cả mọi thứ, tao không cam tâm hình tượng gầy dựng bấy lâu nay của mình bị sụp đổ, tao sẽ bắt mày và con điếm Cơ Giao phải trả giá gấp đôi".Gân xanh gân đỏ mạch máu khắp trên mặt hắn nổi lên rần rần, hắn gào thét điên loạn với đám người kia: "Tao sẽ trả cho bọn mày gấp đôi số tiền ban đầu, mau thanh toán nó cho tao".Đám người này đều là giang hồ giặc cỏ đâm thuê chém mướn vào tù ra khám nhiều như cơm bữa, vì tiền có thể làm đủ trò bẩn thỉu nhất, so với đám tay chân của lão giám đốc Lôi trước đây còn biết sợ thế lực của Cơ Thị, thì đám này man rợ và mất nhân tính hơn rất nhiều. Nghe Vương Khôi treo giá với số tiền khổng lồ đủ ăn chơi mấy năm trời cũng không hết, bọn chúng đương nhiên làm sao bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt thế này được, vậy là quăng bỏ hết gậy gộc trên tay đi, mở cóp xe lấy ra mấy thứ hàng nóng hơn.Nhìn trên tay bọn chúng lăm lăm nào là dao rựa với mã tấu, Đổng Minh vã mồ hôi như tắm, cu cậu nuốt nước bọt giọng hơi run."Vương Khôi mày bị mất trí sao? đây là cố ý giết người đó, mày không sợ bị tống vào nhà đá mặc pijama kẻ sọc bốc lịch à?".Hắn ngửa đầu cười hô hố "Úi giời ơi tao sợ quá cơ, mà nhìn lại ba đứa thất bại bọn mày chơi thân với nhau hợp rơ ghê nhỉ? một đứa thì bị đá đít khỏi đội bóng nhục như con chó, một đứa thì mãi mãi đứng top 2 dưới chân tao, một đứa thì khố rách áo ôm".Tới tận sau này hắn vẫn bị ám ảnh và sợ hãi cùng cực mỗi khi nhớ lại điều ngu ngốc nhất mà hắn đã từng làm, chính là khiêu khích con ác quỷ bên trong kẻ thù của mình. Đúng vậy sau câu miệt thị thậm tệ của hắn... sắc mặt Du Hàn, Môn Cảnh và Đổng Minh đanh lại lạnh tanh như nước đá."Giải quyết lũ này nhanh để còn về nhà xem phim chứ nhỉ?" Đổng Minh bẻ các khớp tay răng rắc, ngoài cười cợt phấn khích nhưng bên trong là ngọn lửa phẫn nộ đang bốc cháy phừng phừng.Môn Cảnh cởi chiếc áo khoác da bên ngoài ra, xắn tay áo sơ mi lên "Mong là không làm bẩn bộ đồ mới mua".Nhìn hai đứa bạn mình sừng sộ, Du Hàn âm thầm tặc lưỡi cầu nguyện cho đám người kia có thể bảo toàn tính mạng mà ra về."Trông bọn nó tự tin như có học võ ấy nhỉ?""Chỉ là đám nhóc cấp ba vắt mũi chưa sạch, học ba cái võ mèo quơ quào ấy mà""Nghĩ chi cho nhiều mỗi em một xiên là xong ý mà"Bọn chúng giơ dao, rựa và mã tấu lên ùn ùn như đàn ngựa phi xông thẳng đến chỗ cả ba. Xúi quẩy cho chúng là hiện tại Du Hàn không chỉ đơn thương độc mã một mình, hồi trước đám đàn em của lão Lôi tới hơn hai mươi tên, mà một mình Du Hàn còn đập cho bọn chúng khóc tiếng mán, giờ ba đứa tam kiếm hợp bích thì chẳng đập cho mười lăm tên này khóc tiếng chó à?.Chấp cho đám giang hồ giang háng chơi thủ đoạn, Du Hàn, Môn Cảnh và Đổng Minh đứng quay lưng vào nhau thiết lập trận thế 'tam giác quỷ' phối hợp nhịp nhàng ăn ý như ba trong một, liên tục tung ra các đòn đánh và đá vô cùng hiểm hóc và chí mạng.Du Hàn còn có chút gì đó nương tay, chứ Môn Cảnh với Đổng Minh thì muốn đại khai sát giới lắm rồi, tựa như tuyệt chiêu đá vào hạ bộ đối phương của Đổng Minh, cậu ta gần như muốn đá tên nọ triệt sản luôn.Còn chưa tới năm phút thì tiệc đã tan rồi. Đổng Minh giơ ngón tay cái lên chỉa ngược xuống dưới thất vọng."Yếu đuối quá, vô vị quá"Chỉ còn lại một tên duy nhất, ba đứa quắt mắt nhìn chằm chằm Vương Khôi lúc này mặt mày đã trắng nhách như bức tường vôi. Não hắn vẫn đang loading chưa hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra, đây đều là những tên côn đồ có tiếng trong mấy băng đảng máu mặt mà hắn khó khăn lắm mới thuê được, sao có thể dễ dàng bị đánh bại vậy chứ?.Trông một đám ôm bụng, ôm đầu rên rỉ lăn lộn trên mặt đường, Vương Khôi sợ hãi lùi người đến khi lưng dính sát lên cánh cửa xe. Đổng Minh ngùn ngụt sát khí chậm rãi bước tới chỗ hắn."Thằng chó mày không được động vào tao, tao có quyền có thế lực, nếu mày dám đụng vào một sợi tóc của tao thì...."*CHÁT* nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, hắn đã ăn ngay một bạt tai như trời giáng từ Đổng Minh, mắt nổ đom đóm té ngã nhào bất tỉnh nhân sự."Đi dùng đồng tiền rách của mày mà mua nhân cách xài, thằng mất dạy"Đúng lúc này ở phía xa xa con đường, ánh đèn xe xanh đỏ nhấp nháy và tiếng còi hú inh ỏi của cảnh sát vang lên, thì ra là do chú Ngô đã báo cảnh sát.Đổng Minh chống nạnh chán nản: "Giống y như trong mấy bộ phim luôn, chờ giải quyết xong xuôi hết rồi cảnh sát mới thò đầu xuất hiện".Môn Cảnh với Du Hàn nhìn nhau bất đắc dĩ than thở: "Xem ra tối nay tụi mình không xem phim được rồi".