[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 2: Náo Loạn
Bạn bè gặp lại nhau sau kỳ nghỉ hè dài... người nói, người cười, người trêu đùa lẫn nhau, không khí toàn trường náo nhiệt y như là đi trẩy hội.Dọc đường đi, Du Hàn và Môn Cảnh thường xuyên bị một vài nhóm nữ sinh tiếp cận chào hỏi, thái độ ứng phó của Du Hàn là im lặng làm ngơ, còn Môn Cảnh thì có phần lạnh lùng, nhẫn tâm hơn, quất ngay một câu khiến bao trái tim thiếu nữ tan nát"Cảm phiền các bạn không gây rối trật tự công cộng" Nhưng cũng có một số thành phần thích ngược, lại phấn khích ôm ngực trước câu nói của cô "Á... Cảnh Soái lạnh lùng quá"Đổng Minh đi sau ghen tỵ không thôiDu Hàn, Nam Môn Cảnh và Đổng Minh đang trò chuyện, thì nghe thấy những người đằng sau đột nhiên la ó, trầm trồ lên đầy kinh ngạcCả ba đứa đồng loạt quay đầu nhìn lại, ở chỗ cổng trường có rất nhiều học sinh đang vây quanh, chen chúc không biết là đang hiếu kỳ nhìn cái gìMột lúc sau đám học sinh ấy đều tự động rẽ sang hai bên, chừa cả một lối đi thẳng tắp ở chính giữa sân trường, hoá ra đậu ở trước cổng trường là một dãy ba chiếc xe hơi trông rất sang trọng, Du Hàn không rành về xe hơi lắm nên cũng chẳng biết mấy chiếc đó thuộc hãng nào với hãng nàoĐổng Minh nhỏ giọng thán phục "Mấy chiếc đó tính sơ sơ cũng toàn trên mấy chục triệu đô, xem ra gia thế của mấy người ngồi trên đó toàn là con ông cháu cha tỷ phú giàu nhất trường thôi"Nam Môn Cảnh mỉa mai "Tôi tưởng cậu chỉ thích cấm đầu vào game thôi chứ, hoá ra cũng hứng thú với mấy loại xe cộ à?"Đổng Minh tự hào vỗ ngực "Nói đến hiểu biết về xe hơi thì tôi đây không thua ai đâu nhá"Từ trong đám học sinh xuất hiện một nhóm người vội vội vàng vàng chạy đến, cúi người cung kính mở cửa xeTrông thấy cảnh tượng đó, Nam Môn Cảnh bật cười khinh miệt "Đúng là lũ bợ đít có khác"Từ bên trong ba chiếc xe, ba người lần lượt bước ra, hai gái và một traiLập tức cả trường vang lên một tiếng "Wao" Gần như ai cũng nhận ra được ba người họ, tên con trai thì quá nổi tiếng trong cái trường này rồi... đại thiếu gia Vương Khôi, cháu đức tôn của tập đoàn bất động sản Vương Thị. Đổng Minh cau mày khó chịu "Đội trưởng đội bóng rổ nam kiêm chủ tịch hội học sinh trường ta mới đổi xe mới à, còn tưởng là ai kia chứ, đúng là làm trò"Nam Môn Cảnh cười ngặt nghẽo, vỗ vỗ vai cậu ta an ủi "Năm ngoái vừa bị hắn đuổi khỏi đội bóng nên giờ vẫn cay cú hả?" nhưng lời thì khịa không nhẹĐổng Minh gầm gừ phẫn nộ dậm chân "Chỉ vì tôi không đạt yêu cầu cao trên 1m80 mà bị kick khỏi đội, hắn rõ cố ý chỉ vì nhìn tôi không vừa mắt thôi"Bỗng dưng đám đông hú hét như điên "Á á á..... Kim tiểu thư, Cơ tiểu thư...""Họ thật xinh đẹp""Nữ thần a""Mỹ nhân....."Ngoắt cái hai mắt Đổng Minh sáng rực như hai cái bóng đèn điện 1000W, hú hét còn điên cuồng hơn đám đông"Hê, đó chẳng phải là tam tiểu thư của tập đoàn giải trí Kim Thị à? tuần nào cô ấy cũng xuất hiện trên trang bìa tạp chí, ui ui ui... Kim Uyển Thư mỹ nhân ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh nữa, được gặp nàng ở đây là điều thung thướng nhất cuộc đời tôi rồi, giờ có chết tôi cũng thấy mãn nguyện"Nhìn cậu ta quắn quéo, quằn quẹo chỉ chực chờ chạy đến chân vị Kim tiểu thư kia mà liếm gót giày người ta, Nam Môn Cảnh lẳng lặng bước qua trái hai bước rồi tình sâu nghĩa nặng dặn dò "Sau này đừng nói với ai là chúng ta quen biết nhá, mất mặt chết đi được"Đổng Minh vẫn chưa nguôi ngoai cơn phấn khích trong lòng mình, mồm cười đến sắp toét tận mang tai "Mất mặt cái đầu cậu, cậu ngó xung quanh đi, tôi dám cá với cậu hơn chín mươi phần trăm nam sinh của cái trường này là fan cuồng của Kim tiểu thư đấy, ui chu choa cô ấy mặc váy ngắn mới quyến rũ làm sao"Nam Môn Cảnh nhịn không nổi cười mắng một câu "Đệch mẹ, nãy giờ bố chỉ để ý cái đấy thôi à?""Xuỳ, cậu không phải con trai, làm sao hiểu được thế giới quan của tôi""Bó tay" Nam Môn Cảnh tặc lưỡi ngao ngánDu Hàn nãy giờ đứng một bên theo dõi chẳng nói gì, cảm thấy tẻ nhạt chẳng có gì thú vị, đang định xoay người bỏ đi, thì Đổng Minh lại như heo bị chọc tiết hét lên lần nữa đầy kích động"Cơ Giao tiểu thư kìa, nữ thần của lòng tôi a""Cơ Giao tiểu thư?" Môn Cảnh hiếu kỳ xoa cằm ngước đầu nhìn, trong lòng trầm trồNhan sắc tuyệt đỉnh nghiêng nước nghiêng thành ấy... là Cơ Giao sao? Cô con gái được chủ tịch Cơ Hùng cưng như trứng mỏng, trưởng nữ tập đoàn tài chính Cơ Thị hùng mạnh nhất Đại Lục, so về độ nổi tiếng thì chắc cô ấy bao phủ cả khu vực Châu Á luôn rồi. Nhưng nghe đồn cô ấy đang học và sinh sống ở Anh mà, ở ngoải chắc chắn đầy ngôi trường danh giá sao lại về nước học nhỉ? Mà cái trường tư thục này cũng thuộc tập đoàn Cơ Thị còn gì, có vẻ chủ tịch Cơ Hùng muốn cô con gái của mình tiếp quản tập đoàn chính ở Đại Lục.Trong lúc Môn Cảnh cảm thán và Đổng Minh quá khích, Du Hàn vẫn đang trong tư thế nghiêng người chuẩn bị rời đi nheo mắt nhìn xuyên qua đám đông, cô vốn cao tới 1m83, mà đám người đằng trước thấp hơn cô hẳn cái đầu, nên dễ dàng nhìn thấy mọi diễn biếnBất chợt Cơ Giao cũng nghiêng đầu nhìn sang hướng của Du Hàn, trong tích tắt ánh mắt hai người chạm nhau. Biểu cảm của Cơ Giao tức tốc biến đổi, từ đang thần thái nữ vương ngút trời, đến kinh ngạc trừng mắt, sau đó thất thần trống rỗngToàn bộ quá trình biến đổi cảm xúc của nàng, Du Hàn đều nhận ra rất rõ ràng, đại não Du Hàn xuất hiện vô vàn dấu chấm hỏi, không biết tại sao nàng lại nhìn mình chằm chằm như vậyCơ Giao ở bên này từ ngạc nhiên kinh hách, rồi cúi đầu nhoẻn miệng lên giống cười mà như không cười, hai người chỉ chạm mắt nhau khoảng mười giây, ngay sau đó Cơ Giao lấy lại trạng thái điềm tĩnh quay mặt về, nhưng ý cười trên môi nàng càng thêm nồng đậm:Du Hàn... cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi.Đi bên cạnh, Uyển Thư cũng nhận ra thái độ khác thường của bạn mình, bèn hỏi"Hồi nãy cậu nhìn ai mà chăm chú vậy?"Cơ Giao phát ra một tiếng cười rất khẽ nhưng Uyển Thư vẫn có thể nghe thấy"Mình vừa gặp lại một người quen rất đặc biệt"Không chỉ có Uyển Thư nhận ra khác thường của bạn mình, mà Môn Cảnh và Đổng Minh cũng nhìn thấy ánh mắt đắm đuối vừa rồi của Cơ Giao tiểu thưĐổng Minh hai mắt nổi hình trái tim như muốn lòi ra ngoài "Í... Có phải cô ấy vừa nhìn hướng tụi mình không vậy mấy đứa?"Môn Cảnh xoa xoa cằm suy luận "Cảm giác như cô ấy vừa nhìn cậu đấy Du Hàn, bộ hai người quen biết nhau à?"Du Hàn nheo mày, lắc đầu mà chẳng thèm suy nghĩ tí gì "Không quen, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy""Hé hé... tôi biết cô ấy nhìn ai này" cả người Đổng Minh như toả ánh hào quang sáng ngời, một tay đút túi quần, tay kia giơ ngón cái chỉ thẳng mình, hùng hổ tuyên bố "Sự thật luôn luôn chỉ có một, chắc chắn người cô ấy nhìn chính là tôi muahaha....""Wow... mức độ ảo tưởng sức mạnh của cậu ta vượt ngoài tầm vũ trụ rồi""Thế chắc cô ấy phải đi khám mắt nhỉ?" Môn Cảnh tặc lưỡi khinh khỉnh, hất tay bỏ đi "Đi đến hội trường thôi Du Hàn, để nó đứng đó tự luyến đi""Nè hai đứa vô lương tâm kia đợi với".Hai nữ thần đi rồi, đám người vây quanh cũng thức thời kéo nhau đến hội trường, một số người khác thì vẫn nán lại bàn tán về chủ đề mà hồi nãy Môn Cảnh cũng thắc mắc:"Mà sao Cơ Giao tiểu thư lại trở về Đại Lục nhỉ? Ở Anh tốt hơn chứ""Cậu thì biết giề, khẳng định là do chủ tịch Cơ Hùng sắp xếp, dù sao Cơ Giao tiểu thư cũng là trưởng nữ của Cơ Gia mà, sau này cô ấy sẽ là người thừa kế cả tập đoàn Cơ Thị, nên về trường mình học là có lý do cả""Vậy cái tin trên báo có thật không? Cơ Gia có mối quan hệ thân thích với Vương Thất Anh sao?""Tìm hiểu thì tìm cho kĩ vào, nói đúng hơn thì bên ngoại của Cơ Giao tiểu thư mới có quan hệ thân thích với hoàng tộc Diamond, thậm chí cô ấy còn là bạn thân của Công Tước Diamond Lyon nữa kìa""Công Tước Diamond Lyon á? Là cháu gái của Quốc Vương Anh, hình như cô ấy được phong tước lúc 15 tuổi thì phải""Wow... đúng là tuổi trẻ tài cao".................Toàn thể học sinh đổ về hội trường chuẩn bị làm lễ khai giảng, cả hội trường chật kín, nhìn đâu đâu cũng toàn một mớ đầu đen, may trong hội trường lắp nhiều điều hoà chứ không ngợp bỏ mẹỔn định chỗ ngồi còn chưa được một phút, thì đã có người trầm trồ kêu lên"Nhìn trên tầng hai dãy ghế vip kìa"Hàng loạt người cùng ngẩng đầu như hươu cao cổ mà nhìn lên, trong đó có cả Du Hàn, Môn Cảnh và Đổng Minh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, ba gương mặt vừa mới gặp... Cơ Giao, Kim Uyển Thư và Vương Khôi, dáng ngồi không khác bà hoàng, ông hoàng, thậm chí tên Vương Khôi còn nhếch mép cười ra vẻ ta đây đắc ýLàm Đổng Minh tức muốn tăng huyết áp "Bà mẹ nó, xem thằng đó cười đểu chưa kìa"Trong hội trường lại có người xầm xì "Tôi dự khai giảng hai năm rồi, chưa từng thấy ai ngồi trên đó""Đúng là hội con ông cháu cha có khác, đến chỗ ngồi cũng được đặc cách".Mấy âm thanh bàn tán bắt đầu bị lễ khai giảng lấn át"Vừa rồi là các tiết mục mở màng, sau đây xin mời thầy hiệu trưởng lên đọc bài diễn văn năm học mới" Cùng tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, thầy hiệu trưởng nay đã hơn sáu mươi tuổi, mái tóc ngã bạc, nhưng dáng người vẫn rất khoẻ mạnh oai vệ bước lên bục, bắt đầu đọc bài diễn văn dài dòng lê thê mà năm nào cũng nghe đến thuộc lòng, giới thiệu cả một tá đại biểu, thầy cô trong trường, hết người này rồi đến người nọ lên phát biểu, nhiều người như thói quen mọi năm khoanh tay ngủ gụcDu Hàn cũng chẳng phải ngoại lệ, hai tay cô khoanh trước ngực, đầu gục xuống, mắt nhắm hờ, sắp chịu không nổi nữa rồi, bên tai chỉ nghe văng vẳng lời ai đó phát biểu nghe như tiếng tụng kinh từ nơi nào đó xa xăm"Vậy cho nên, tôi mong rằng năm nay trường chúng ta sẽ đạt thêm nhiều thành tích hơn nữa""Xin cảm ơn phó hiệu trưởng. Và sau đây tôi xin mời một người rất đặc biệt, nữ học sinh ưu tú, tài giỏi, xinh đẹp vừa chuyển từ học viện Hoàng Gia Anh danh giá về đây... tiểu thư Cơ Giao"Tiếng vỗ tay như trống dồn vang lên khắp mọi ngóc ngách của hội trường, khiến Du Hàn đang mơ màng giật mình mở mắt nhìn lên"Xin chào các thầy cô, các tiền bối và các bạn thân mến, hôm nay em rất lấy làm vinh hạnh khi được có mặt tại đây...." Cơ Giao có mái tóc dài ngang lưng uốn xoăn màu bạch kim rất đẹp, đôi mắt nàng thì to tròn có màu tím cực kỳ hiếm gặp và đặc biệtGiọng nàng nhẹ nhàng, thánh thót, luyến láy đúng chỗ... nghe rất hay, mấy ông thanh niên đang ngủ và sắp ngủ lập tức tỉnh mộng, như người bị mê hoặc vểnh tai lên nghe ngóng, lần đầu tiên trong cuộc đời nghiêm túc lắng nghe một bài phát biểu trong ngày khai giảngDu Hàn cũng không phải người ngoại lệ, gần như bị thu hút bởi giọng nói vừa truyền cảm vừa dễ thương của nàngĐám con trai thì nhướng mắt ếch đắm đuối nhìn ngắm Cơ Giao, đám con gái thì vô cùng ngưỡng mộ, cả hội trường gần như im phăng phắc, nhưng chẳng có gì có thể giữ mãi mãi cả"HÚ HÚ... CƠ GIAO TIỂU THƯ ỚI ỜI" một tên vô duyên hết phần thiên hạ, bất thình lình leo thẳng lên ghế, hai tay làm loa la hét um sùmDu Hàn và Môn Cảnh bị hành động của Đổng Minh làm cho suýt té ngửa, cả hai vã mồ hôi lạnh, cùng rủa đúng một câu"Đell hiểu kiểu gì"Từ đâu đó ở dãy ghế phía sau một cái lon coca rỗng bay thẳng vào đầu Đổng Minh làm cậu ta té chúi mỏ, kèm tiếng chửi thô tục vang lên"Im đê thằng zô zăn hoá""Tại mày mà bọn tao chẳng nghe được Cơ Giao tiểu thư nói gì đây này""Ồn ào quá cút đi"Đổng Minh lại chẳng chịu tiếp thu, thành thành thật thật hối lỗi, ngược lại còn hung hăng quay qua phùng mang trợn mắt doạ khị đám người kia"Cằn nhằn cái địp mịa chúng mày, chúng mày đếu biết là đang gây sự với ai đâu""Mày là cái thá gì mà bọn tao không được gây sự?""Từ nhà trẻ đến cao trung, bố mày chưa ngán ai bao giờ nhá""Ùi ui... bố mày sợ mày quá cơ""Nhào zô mấy con chó"Chỉ chốc lát sau xung đột dâng lên tận đỉnh điểm, cả hội trường xôn xao rần rần như cái chợ. Du Hàn và Môn Cảnh cố gắng kéo Đổng Minh lại, Khuyên ngăn cậu ta nhưng cả hai cũng bất đắc dĩ bị cuốn vào trận ẩu đả chẳng hiểu lòi đâu ra.Bắt gặp Cơ Giao khẽ nheo mày ngừng phát biểu, đáy lòng thầy hiệu trưởng đánh giật thót thầm than một tiếng không xong, vội lấy khăn tay lau mồ hôi đang vã khắp mặt, rồi cầm lấy chiếc micro phụ lớn tiếng nhắc nhở"Các em mau trật tự"Thấy tình hình ngày càng diễn biến nghiêm trọng, Du Hàn và Môn Cảnh phải dùng biện pháp mạnh, áp chế Đổng Minh ngồi xuống, hai cổ tay bị siết chặt khiến cậu ta đau đến nỗi nước mắt, nước mũi tèm nhem, kêu oai oái xin thaĐám người kia nhìn thấy Đổng Minh khổ sở, cũng nhận ra được thân thủ của Du Hàn và Môn Cảnh không hề tầm thường, nên rất chi hợp tác quay về chỗ ngồi của mình.Hội trường dần dần ổn định trở lại sau một hồi huyên náo. Cơ Giao tiếp tục phát biểu nốt bài diễn văn của mình rồi đi xuống, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Du Hàn có cảm giác cô ấy vừa nhìn về hướng bọn họ, cũng phải gây ồn ào mất trật tự náo loạn cả khu hội trường thì chẳng nhìn mới lạ.Ở bên trên tầng hai, Vương Khôi ôm bụng cười ha hả khoái trá trước màn náo loạn, hắn nở một nụ cười khinh bỉ tới mức không thể khinh bỉ hơn, rồi nói với Uyển Thư ngồi cách mình một cái ghế "Em xem kìa, chúng nó tấu hài ngay ngày đầu tựu trường, đúng là hành động của lũ trẻ trâu"Uyển Thư không hề đáp lời hắn, ánh mắt nàng vô cảm nhìn xuống bên dưới.Cứ tưởng sự việc ở hội trường đã được giải quyết ổn thoả, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi số mệnh bất hạnh, sau khi lễ khai giảng bế mạc xong, cả ba đứa cùng mấy người mà Đổng Minh gây sự bị mời lên tận phòng thầy hiệu trưởngBị thầy lên lớp cho một trận té tát gần cả tiếng đồng hồ, nhưng vẫn thấy may mắn vì thầy không gọi điện về nhà mắng vốn, chứ không nghe ông anh hai tụng kinh cả ngày chắc Du Hàn nổ banh đầu mà chếtVừa mới ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng, bọn người kia dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi chỉ về hướng Đổng Minh đầy khiêu khích, Đổng Minh giận quá gừ gào nhưng không dám lớn tiếng vì vẫn đang ở trước cửa phòng thầy hiệu trưởngBa đứa đi trên hành lang vắng tanh, Du Hàn nhìn đồng hồ miệng lẩm nhẩm "Giờ này chắc đang ở giữa tiết toán"Môn Cảnh vừa xoa đầu mình, vừa quay sang lườm Đổng Minh càu nhàu "Chẳng hiểu nổi, rõ ràng cậu là người gây chuyện, vậy mà bọn tôi cũng bị vạ lây, oan ức ếu thể tả""Tôi biết lỗi rồi" Đổng Minh bây giờ mới biết hối lỗi, mặt ỉu xìu nhưng chừng ba giây sau liền phấn chấn tinh thần trở lại, đề nghị "Để tạ lỗi với các cậu, tôi sẽ độc diễn một bài"Hai đứa kia biết rất rõ tài năng hát hò của cu cậu, nhưng chưa kịp cản thì cậu ta đã rống cái mỏ lên"Mề ta nề xá nề há hề... ề... ê... ề... ế..."Môn Cảnh bịt lỗ tai mình lại "Thôi ông im mẹ mồm đi"Du Hàn nắm cằm gật gù "Hay đó"Môn Cảnh đổ mồ hôi "Nà ní?!??"Du Hàn nhìn sang Đổng Minh, thật lòng góp ý "Nhưng đoạn cuối cậu nên bè thêm câu... Mèo méo meo mèo meo nữa thì pơ phệch""Sì tốp... tôi nổi da gà khắp người rồi này".