[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.
07/ Coi trọng em
Nàng chậm rãi kiểm kê lại rượu trong hầm, lúc này chẳng còn gì vui vẻ nữa, cảm giác nặng nề cứ thế bủa vây lấy nàng. "Chị ơi, chị Thanh bên X.dựng Horizon đặt bàn ạ!""Ừm. Lúc nào em?""Dạ, tối nay!""Ừ, em mang rượu này để sẵn trong phòng. Loại 1984 này đặt thêm về đi.""Dạ chị, chị ấy vừa tới ạ!"Hà Linh thở dài. Cúp điện thoại, tiếp tục xem xét rượu. Chuyện hôm qua vẫn còn đây, Thanh giữ lời tới tìm nàng nói chuyện, nhưng nàng thì không được sẵn sàng cho lắm."Tôi nói chuyện với em được chứ?"Linh quay qua, đã thấy Thanh cười mỉm , nhìn nàng. Không, có gì đó không phải, mắt Linh là ướt, lại có chút sưng."Linh sao à? Có chuyện gì thế?""Ừ. Tôi thiếu ngủ một chút thôi! Chị tới đặt ăn sao?""Tôi hỏi Linh ổn không?""Ổn thì sao mà không ổn thì sao?"Linh thở dài rồi gắt lớn, sau đó lại không thể hiểu được lời nói, sao lại lớn tiếng như vậy."Tôi chỉ muốn giải thích, tôi và cô gái hôm qua không có quan hệ gì, còn tôi và Vic, em cũng biết rồi... Tôi xin lỗi vì để em phải nghe mấy lời không phải ngày hôm qua. Còn nữa, tôi không mưu cầu gì từ chuyện giúp đỡ Hoàng, tôi...""Đủ rồi! Chị giải thích với tôi làm gì? Nếu chị không có chuyện gì nữa, thì thôi. Tôi cũng phải làm việc! Còn chuyện hôm qua, Vicky say, tôi hiểu!"Thanh chỉ còn nhìn nàng một hồi, sau đó vì có điện thoại đành rời đi. Nàng lạnh lùng nói, quay qua đã không còn thấy Thanh, chỉ thấy một chiếc cặp lồng rất xinh đặt ở đó. Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy chiếc cặp lồng, nàng có chút dễ chịu, nhưng lại càng không hiểu, mình ngắt lời Thanh có phải vì không muốn nghe, hay đang sợ phải nghe điều gì...Làm việc cả ngày đủ mệt mỏi, nàng lại không muốn về nhà. Khẽ bật điện lên, căn nhà vẫn lạnh vắng như thế. Xong xuôi thủ tục đã 12 giờ, nàng cũng chẳng biết nên gọi điện thoại hay không, tin nhắn còn chẳng hồi đáp.Hai ngày rồi cãi cọ, nàng còn chẳng biết Thắng giờ này đang ở đâu. Lời nói chia tay hôm trước, khiến nàng buồn vô cùng. Quần áo của Thắng vẫn được nàng là lượt cất trong tủ. Cơm nàng vẫn nấu để phần, nhưng hình như chẳng ai ăn. Bấm số, toan gọi cho thư ký của Thắng, thì tiếng chuông cửa vang lên. Chạy vội ra cửa, nàng thấy một gương mặt bực bội của Thanh, đang vác người còn lại, dáng đi loạng choạng, và đương nhiên quần áo thì xộc xệch. Thanh không nói gì, một đường đưa Thắng vào giường, anh trai nửa tỉnh nửa mơ, nói nhiều tới nỗi, Thanh thậm chí còn lấy băng dính dính mồm Thắng lại. Vừa nhìn thấy Hà Linh, Thắn đã dùng sức tháo băng dính ra, bắt đầu lên tiếng."Đấy! Đấy! Em còn muốn chửi bới gì anh nữa thì chửi đi! À mà, em có chửi gì đâu? Hả? Hả?""Cảm ơn chị, để tôi đưa anh ấy vào được rồi!""Mẹ kiếp, tao đi kiếm tiền để làm gì cơ chứ? Về tới căn nhà mà không được yêu chiều? Hà Linh cao giá quá, thằng đàn ông như tôi cũng không được đụng vào cô ấy đấy!""Im miệng đi Thắng! Anh không thấy, anh đang xúc phạm Linh sao?""Em gái, em là em gái của anh, sao em không bênh anh?""Thanh! Chuyện của tôi, để tôi! Cảm ơn Thanh đã đưa anh ấy về!""Linh? Em làm sao vậy? Em không nghe tôi nói cũng được, em cũng không nên để người yêu em xúc phạm em thế chứ?""Em bảo Thanh về đi, chuyện này là chuyện của em!"Hà Linh khẽ rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn đẩy Thanh đi."Vậy tôi về đây!"Thanh cười chán nản, sau đó rất nhanh rời đi trong tâm trạng không mấy vui vẻ.
——————-
Thắng thức dậy, mệt mỏi nhìn xung quanh. Hà Linh ngồi ở bếp, vẫn nấu nướng. Thắng thở dài, đi tắm. Trở ra đã thấy vali được sắp đồ gọn gàng. "Anh dùng bữa đi!""Anh không hiểu, em cứ chịu đựng cái gì Linh ạ! Chúng ta dừng lại đi em! Anh không còn thấy vui vẻ gì nữa rồi!"
Nàng dừng tay nấu nướng. Nhưng vẫn không nói gì."Em nghĩ là em cho qua mọi chuyện là xong hả em? Anh mệt với cảm giác này lắm! Anh về được ba ngày, cả ba ngày em cứ hiền từ, lạnh lùng như vậy!"Minh kéo vali đi, đập chiếc ảnh chung lên đảo bếp. "Một câu xin lỗi, em chỉ cần 1 câu xin lỗi thôi anh ạ!"Nàng thốt lên một câu, khẽ rơi nước mắt."Cũng vậy thôi! Anh chán rồi!"Nàng cười mỉm. Khóc ba ngày trong mệt mỏi, những gì nàng chịu đựng hai ba tháng nay để nhận câu "cũng vậy thôi" như được ban phước. Nàng đã nghĩ, mình nín nhịn, mình vui vẻ một chút, bỏ qua sự cáu gắt của Thắng thì mọi chuyện đã khác.
—————
"Chuyện hôm trước xin lỗi em!"
Thanh ngồi tỉ mẩn cắt đĩa bít tết, lại rót rượu vào ly, đẩy sang phía Dasha."Thế từ chối yêu em, vì thực sự thích cô gái kia phải không?"Thanh hơi im, rồi lại cười mỉm. "Chẳng biết, dạo này mọi chuyện có vẻ rối tung lên! Đang nói chuyện của em mà! Tiếp viên không trách chị chứ?""Tha cho chị đó, vì chị dẻo miệng, hổ con ạ!""Thế thì vì em dễ thương, chúng mình uống ly này!""Chị vợ ông khách của Thanh có liên lạc với em, họ nói là đợt tới sẽ bay về Saint thăm bố mẹ, tiện muốn được đi du lịch ở đâu đó!""Ơ, chủ động liên lạc sao? Em từ chối cũng được. Mọi việc để chị lo!""Em đồng ý mà, em giúp Thanh!""Tự nguyện sao? Vậy để chị có chút cảm ơn nhé!"Das cười, nhấp một ngụm rượu. "Thì đằng nào Alex cũng ở đây, thì em muốn được nuông chiều một chút. Em nói thật nhé, cái cảm giác được Alex ôm vào lòng, hai đứa một hai bước trên đại lộ... em chỉ thấy rất ấm áp hơn mấy paren nước em..."Thanh cười, lắc đầu.
"Đồng ý, cảm ơn em đã không trách chị. Vậy chị đi chơi cùng em, coi như em làm hướng dẫn viên, 12h sẽ đưa lọ lem về nhà, thế có được không?""Hừm. Không vui lắm, nhưng em cũng là đứa hiểu chuyện, với cả em trả lại Alex vào STK nào đây, hình như e được cho hơi nhiều thì phải!""Đừng... chị chỉ muốn bù đắp cho em, nếu như e đồng ý, chị có thể quy đổi thành hiện vật!""Không gì cả. Chúng mình sòng phẳng, em cũng muốn nếu không là tình yêu, thì phải là bóng hồng mà Alex trân trọng!""Em là như vậy mà, mặt trời nước Nga...!"Thanh sau khi giải quyết việc với cô nàng tiếp viên, công việc lại bận rộn kéo tới. Cũng từ bữa đó Linh và Thanh cũng không liên lạc gì, Vicky thì trở về nước để quản lý công việc. Thực ra mấy năm nay, những câu chuyện quẩn quanh vẫn không thay đổi, nhưng lùm xùm, rồi khiến một người như Vicky phải làm xấu hình tượng một chị đại ở chốn đông người là điều mà Thanh không nghĩ tới.
——————-
"Vào đi em!"
Thanh ngồi chỉnh lại bản thiết kế, nghe tiếng gõ cửa, gập tài liệu lại. "Em chào sếp ạ!""Rồi! Chị nghe đây!""Dạ, trước là em xin phép trình bày kế hoạch dự án Phương Gia, tiếp theo là dự thảo khu phức hợp vui chơi.""Ok! Sẵn sàng nghe đây! Xong việc ghé tiến độ công việc xem thế nào!""Dạ vâng, để em đưa chị đi! Em cũng xuống theo dõi xem công việc có khớp với thay đổi không!"Cả hai bàn công việc vô cùng tập trung, thoắt cái đã tới giờ ăn trưa. "Vào đi em!""Sếp ơi, sếp nghỉ tay dùng bữa ạ!"Thanh nhìn hai cặp lồng lớn đồ ăn, cảm thấy thắc mắc."Sao lại những hai lồng?""Em cũng không hỏi...""Ừ thôi để đó đi, mà hai enh em có dùng bữa luôn, thì ngồi ăn cùng đi, tiện bàn vụ nâng nền bên PT!"Thư ký cùng cậu em của Hà Linh gật đầu, cỡ 5 phút là đem đồ ăn vào, thư ký nữ bước tới, đặt thuốc xuống bàn. Sau đó giúp Thanh dọn dẹp bàn làm việc. Cặp lồng được mở ra, là chim bồ câu hầm thuốc bắc, cặp lồng bên cạnh là cơm chả dươi, rau xào..."Ơ! Sếp có món chim hầm sao, chả dươi... sếp bị suy nhược, đau lưng ạ?"Thanh nhìn Hoàng đang gắp thức ăn, đẩy phần đồ ăn ra cho mọi người cùng ăn. "Ừ! Mấy hôm nay tiếp khách hơi nhiều, ăn tân gia các kiểu, ăn thì chẳng mấy, uống lại nhiều!""Nhìn món này, lại nhớ tới bà chị em!"Hoàng cười, gắp một miếng chả dươi bỏ vào miệng. "Hmm... mùi vị cũng ok lắm, cái vị nhiều tiêu, thơm nước mắm, y chang bà chị em!"Thanh cười, ăn rất ngon miệng, tay kiểm tra tin nhắn điện thoại."Chị Hà Linh bảo em gửi đồ hầm cho chị ăn lấy sức, nên em mới mang hơi nhiều đồ ăn tới. Tối chị không ăn, nên em cũng báo nhà hàng không đặt rồi nhé!"Nhìn tin nhắn của Hà, Thanh cũng đủ biết ai kia ngoài mặt lạnh lùng, tức giận... nhưng chỉ cần biết Thanh thế nào... menu món ăn cũng vì thế mà thay đổi để điều dưỡng cơ thể....----------Thanh cùng Hoàng đi xuống khu nhà kèm khu vui chơi trong hợp đồng xây dựng của Hoàng để xem tiến độ thi công."Sếp ơi, em gửi đồ bảo hộ ạ!"Thanh gật đầu, mặc đồ bảo hộ, quay qua nhìn Hoàng chỉ đội mũ."Bình thường em đi công trình không mặc đồ bảo hộ sao Hoàng?""Ơ dạ.. em...""Hoàng này, đây là công trình cấp độ 3, có nhiều yếu tố hàn xì, nhiệt, đổ quặng sắt, em không mặc đồ bảo hộ đầy đủ khi đi giám sát là không đạt chuẩn thi công đâu!""Dạ vâng, em sẽ bổ sung luôn ạ!""Vũ xử lý ngay, kiểm tra và bổ sung quần áo bảo hộ sẵn, mọi lần khi mình đi xem công trình, luôn luôn đầy đủ cơ mà?""Em xin lỗi sếp ạ, em sẽ làm ngay!"Thanh lấy mũ trắng đội lên, sau đó đưa áo cho Hoàng."Mặc vào đi, sau đó em báo cáo cho chị nghe khu nào đang có vấn đề nhiều nhất, khu nào em đang tập trung nghiên cứu và đề xuất vật tư nhiều nhất, và lợi điểm thu hút của công trình này sau khi thi công xong, tính tới hiện nay đã có bao nhiêu hộ cọc và tiến trình mở bán như thế nào?"Hoàng gật đầu, cùng Thanh đi tới từng khu kiểm tra công trình. "Em xin lỗi chị ạ... em đã không có chuẩn bị sẵn khi đưa chị đi khảo sát, nên quy trình không được theo thứ tự, để tránh mất thời gian, em đưa chị tới khu vui chơi, em làm việc với anh kiến trúc sư, nên đang cho triển khai kiến trúc mới!"Thanh đảo mắt, thợ hàn nhiệt trên cao hoàn toàn không có bảo hộ, lại không có dây an toàn lao động, có chút bực bội. Thanh vẫn tạm gác lại, nghe Hoàng trình bày."Dạ đây là phần khung đang được hàn, về cơ bản ở khu này sẽ....""Ơ kìa! Chú ơi... cẩn thận!!!"Đám thợ lao tới khi ròng rọc có vấn đề, người thợ đang cho đổ sắt đún nóng vào khuôn...Thanh nhanh trí lao tới, gạt chốt xe sỏi và cát mịn, đẩy mạnh để người thợ ngã xuống, sắt nóng văng ra, Thanh đưa tay lên chắn mặt, nên bị hất một lượng lớn vào tay..."Sếp!!!"Thanh nén đau, khẽ bật vòi nước lạnh, xối nước liên tục."Sếp ơi, em đưa sếp đi viện, bị bỏng nhiều quá!""Hoàng ơi, độ bảo hộ công trình của em thế này chị cần xem xét lại đấy, em làm báo cáo lại cho chị, phối hợp với anh Vũ nhé!"Thanh thở dài, rồi rời đi trong sự vội vã của mọi người.
——————-
Thắng thức dậy, mệt mỏi nhìn xung quanh. Hà Linh ngồi ở bếp, vẫn nấu nướng. Thắng thở dài, đi tắm. Trở ra đã thấy vali được sắp đồ gọn gàng. "Anh dùng bữa đi!""Anh không hiểu, em cứ chịu đựng cái gì Linh ạ! Chúng ta dừng lại đi em! Anh không còn thấy vui vẻ gì nữa rồi!"
Nàng dừng tay nấu nướng. Nhưng vẫn không nói gì."Em nghĩ là em cho qua mọi chuyện là xong hả em? Anh mệt với cảm giác này lắm! Anh về được ba ngày, cả ba ngày em cứ hiền từ, lạnh lùng như vậy!"Minh kéo vali đi, đập chiếc ảnh chung lên đảo bếp. "Một câu xin lỗi, em chỉ cần 1 câu xin lỗi thôi anh ạ!"Nàng thốt lên một câu, khẽ rơi nước mắt."Cũng vậy thôi! Anh chán rồi!"Nàng cười mỉm. Khóc ba ngày trong mệt mỏi, những gì nàng chịu đựng hai ba tháng nay để nhận câu "cũng vậy thôi" như được ban phước. Nàng đã nghĩ, mình nín nhịn, mình vui vẻ một chút, bỏ qua sự cáu gắt của Thắng thì mọi chuyện đã khác.
—————
"Chuyện hôm trước xin lỗi em!"
Thanh ngồi tỉ mẩn cắt đĩa bít tết, lại rót rượu vào ly, đẩy sang phía Dasha."Thế từ chối yêu em, vì thực sự thích cô gái kia phải không?"Thanh hơi im, rồi lại cười mỉm. "Chẳng biết, dạo này mọi chuyện có vẻ rối tung lên! Đang nói chuyện của em mà! Tiếp viên không trách chị chứ?""Tha cho chị đó, vì chị dẻo miệng, hổ con ạ!""Thế thì vì em dễ thương, chúng mình uống ly này!""Chị vợ ông khách của Thanh có liên lạc với em, họ nói là đợt tới sẽ bay về Saint thăm bố mẹ, tiện muốn được đi du lịch ở đâu đó!""Ơ, chủ động liên lạc sao? Em từ chối cũng được. Mọi việc để chị lo!""Em đồng ý mà, em giúp Thanh!""Tự nguyện sao? Vậy để chị có chút cảm ơn nhé!"Das cười, nhấp một ngụm rượu. "Thì đằng nào Alex cũng ở đây, thì em muốn được nuông chiều một chút. Em nói thật nhé, cái cảm giác được Alex ôm vào lòng, hai đứa một hai bước trên đại lộ... em chỉ thấy rất ấm áp hơn mấy paren nước em..."Thanh cười, lắc đầu.
"Đồng ý, cảm ơn em đã không trách chị. Vậy chị đi chơi cùng em, coi như em làm hướng dẫn viên, 12h sẽ đưa lọ lem về nhà, thế có được không?""Hừm. Không vui lắm, nhưng em cũng là đứa hiểu chuyện, với cả em trả lại Alex vào STK nào đây, hình như e được cho hơi nhiều thì phải!""Đừng... chị chỉ muốn bù đắp cho em, nếu như e đồng ý, chị có thể quy đổi thành hiện vật!""Không gì cả. Chúng mình sòng phẳng, em cũng muốn nếu không là tình yêu, thì phải là bóng hồng mà Alex trân trọng!""Em là như vậy mà, mặt trời nước Nga...!"Thanh sau khi giải quyết việc với cô nàng tiếp viên, công việc lại bận rộn kéo tới. Cũng từ bữa đó Linh và Thanh cũng không liên lạc gì, Vicky thì trở về nước để quản lý công việc. Thực ra mấy năm nay, những câu chuyện quẩn quanh vẫn không thay đổi, nhưng lùm xùm, rồi khiến một người như Vicky phải làm xấu hình tượng một chị đại ở chốn đông người là điều mà Thanh không nghĩ tới.
——————-
"Vào đi em!"
Thanh ngồi chỉnh lại bản thiết kế, nghe tiếng gõ cửa, gập tài liệu lại. "Em chào sếp ạ!""Rồi! Chị nghe đây!""Dạ, trước là em xin phép trình bày kế hoạch dự án Phương Gia, tiếp theo là dự thảo khu phức hợp vui chơi.""Ok! Sẵn sàng nghe đây! Xong việc ghé tiến độ công việc xem thế nào!""Dạ vâng, để em đưa chị đi! Em cũng xuống theo dõi xem công việc có khớp với thay đổi không!"Cả hai bàn công việc vô cùng tập trung, thoắt cái đã tới giờ ăn trưa. "Vào đi em!""Sếp ơi, sếp nghỉ tay dùng bữa ạ!"Thanh nhìn hai cặp lồng lớn đồ ăn, cảm thấy thắc mắc."Sao lại những hai lồng?""Em cũng không hỏi...""Ừ thôi để đó đi, mà hai enh em có dùng bữa luôn, thì ngồi ăn cùng đi, tiện bàn vụ nâng nền bên PT!"Thư ký cùng cậu em của Hà Linh gật đầu, cỡ 5 phút là đem đồ ăn vào, thư ký nữ bước tới, đặt thuốc xuống bàn. Sau đó giúp Thanh dọn dẹp bàn làm việc. Cặp lồng được mở ra, là chim bồ câu hầm thuốc bắc, cặp lồng bên cạnh là cơm chả dươi, rau xào..."Ơ! Sếp có món chim hầm sao, chả dươi... sếp bị suy nhược, đau lưng ạ?"Thanh nhìn Hoàng đang gắp thức ăn, đẩy phần đồ ăn ra cho mọi người cùng ăn. "Ừ! Mấy hôm nay tiếp khách hơi nhiều, ăn tân gia các kiểu, ăn thì chẳng mấy, uống lại nhiều!""Nhìn món này, lại nhớ tới bà chị em!"Hoàng cười, gắp một miếng chả dươi bỏ vào miệng. "Hmm... mùi vị cũng ok lắm, cái vị nhiều tiêu, thơm nước mắm, y chang bà chị em!"Thanh cười, ăn rất ngon miệng, tay kiểm tra tin nhắn điện thoại."Chị Hà Linh bảo em gửi đồ hầm cho chị ăn lấy sức, nên em mới mang hơi nhiều đồ ăn tới. Tối chị không ăn, nên em cũng báo nhà hàng không đặt rồi nhé!"Nhìn tin nhắn của Hà, Thanh cũng đủ biết ai kia ngoài mặt lạnh lùng, tức giận... nhưng chỉ cần biết Thanh thế nào... menu món ăn cũng vì thế mà thay đổi để điều dưỡng cơ thể....----------Thanh cùng Hoàng đi xuống khu nhà kèm khu vui chơi trong hợp đồng xây dựng của Hoàng để xem tiến độ thi công."Sếp ơi, em gửi đồ bảo hộ ạ!"Thanh gật đầu, mặc đồ bảo hộ, quay qua nhìn Hoàng chỉ đội mũ."Bình thường em đi công trình không mặc đồ bảo hộ sao Hoàng?""Ơ dạ.. em...""Hoàng này, đây là công trình cấp độ 3, có nhiều yếu tố hàn xì, nhiệt, đổ quặng sắt, em không mặc đồ bảo hộ đầy đủ khi đi giám sát là không đạt chuẩn thi công đâu!""Dạ vâng, em sẽ bổ sung luôn ạ!""Vũ xử lý ngay, kiểm tra và bổ sung quần áo bảo hộ sẵn, mọi lần khi mình đi xem công trình, luôn luôn đầy đủ cơ mà?""Em xin lỗi sếp ạ, em sẽ làm ngay!"Thanh lấy mũ trắng đội lên, sau đó đưa áo cho Hoàng."Mặc vào đi, sau đó em báo cáo cho chị nghe khu nào đang có vấn đề nhiều nhất, khu nào em đang tập trung nghiên cứu và đề xuất vật tư nhiều nhất, và lợi điểm thu hút của công trình này sau khi thi công xong, tính tới hiện nay đã có bao nhiêu hộ cọc và tiến trình mở bán như thế nào?"Hoàng gật đầu, cùng Thanh đi tới từng khu kiểm tra công trình. "Em xin lỗi chị ạ... em đã không có chuẩn bị sẵn khi đưa chị đi khảo sát, nên quy trình không được theo thứ tự, để tránh mất thời gian, em đưa chị tới khu vui chơi, em làm việc với anh kiến trúc sư, nên đang cho triển khai kiến trúc mới!"Thanh đảo mắt, thợ hàn nhiệt trên cao hoàn toàn không có bảo hộ, lại không có dây an toàn lao động, có chút bực bội. Thanh vẫn tạm gác lại, nghe Hoàng trình bày."Dạ đây là phần khung đang được hàn, về cơ bản ở khu này sẽ....""Ơ kìa! Chú ơi... cẩn thận!!!"Đám thợ lao tới khi ròng rọc có vấn đề, người thợ đang cho đổ sắt đún nóng vào khuôn...Thanh nhanh trí lao tới, gạt chốt xe sỏi và cát mịn, đẩy mạnh để người thợ ngã xuống, sắt nóng văng ra, Thanh đưa tay lên chắn mặt, nên bị hất một lượng lớn vào tay..."Sếp!!!"Thanh nén đau, khẽ bật vòi nước lạnh, xối nước liên tục."Sếp ơi, em đưa sếp đi viện, bị bỏng nhiều quá!""Hoàng ơi, độ bảo hộ công trình của em thế này chị cần xem xét lại đấy, em làm báo cáo lại cho chị, phối hợp với anh Vũ nhé!"Thanh thở dài, rồi rời đi trong sự vội vã của mọi người.