[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN

TÌNH ĐỊCH




---

Cứ thế, người trong phòng khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi. Người ngoài phòng, tâm trạng thất thỉu, đành rời đi trong sự bất lực.

---

Ở vườn cây trái sau nhà, từ khi Tô Uyển Nhi đến, đã được mắc thêm hai chiếc võng do cô tự tay thiết kế. Bên cạnh còn có một bàn trà nhỏ xinh xắn để đặt trái cây và đồ uống, làm nơi lý tưởng để cô và Hải Lam nằm hóng gió, thư giãn.

Thằng Bưởi ngồi kế bên, chăm chỉ lột bưởi, vừa làm vừa tò mò hỏi:
"Cô Nhi, sao mấy nay cô không đi chung với cô 3 Lam nữa? Cô Lam cũng không ra học. Bộ hai cô cãi nhau hả?"

Câu hỏi ngây ngô của nó như mũi dao khoét sâu vào lòng Tô Uyển Nhi. Cô thở dài, cố nén cảm xúc, đáp:
"Không có đâu. Tại cô Lam hơi mệt, nên cô để em ấy nghỉ vài bữa cho khỏe. Mày nhiều chuyện quá đa."

Bưởi vẫn không buông tha, tiếp tục lấn tới:
"Em có dám nhiều chuyện mô. Tại em thấy cô Lam rất quý cô. Bình thường, cổ đâu để ai ngủ lại phòng cổ đâu đa."

Câu nói của thằng Bưởi làm Tô Uyển Nhi ngẩn người. Ừ, quý mình. Nhưng sao giờ em ấy lại xa cách thế này? Cô chỉ cười nhạt, không đáp.

"Cô, ăn em đi!" Bưởi bỗng dưng chìa miếng bưởi vừa lột xong ra trước mặt cô, vẻ mặt chờ mong.

Tô Uyển Nhi giật thót mình, ngạc nhiên đáp:
"Ăn cái đầu mày! Cô ăn bưởi, chứ không ăn... cu Bưởi. Ok men?"

Thằng Bưởi gãi đầu khó hiểu, lặp lại:
"Ok men là gì vậy cô? Nghe lạ quá đa."

Cô bật cười, vỗ nhẹ vai nó:
"Thôi, lớn rồi thì cũng là 'cu', không thay đổi được đâu nghen, cu!"

Mặt Bưởi đỏ bừng, lắp bắp:
"Cô Nhi này... cô nói gì kỳ vậy!"

Tô Uyển Nhi càng trêu, càng thấy vui:
"Ơ, em quát lớn làm chi, sợ mọi người không biết hả đa?"

Đang lúc cả hai cười giỡn, từ xa, con Mận từ trong nhà bước ra. Mấy ngày nay, từ khi Hải Lam giận cô, con Mận cũng giận theo. Nó chẳng thèm nhìn cô ra hồn, chỉ toàn lườm nguýt, như thể cô đã giành mất chồng nó.

"Ê, Bưởi, mau vào nhà phụ việc kìa mày," con Mận lớn giọng gọi.

Thằng Bưởi khó hiểu:
"Việc tao làm xong hết rồi mà."

Mận vẫn gắt:
"Có khách đến nhà, bà bảo tao kêu mày làm tiếp."

"Khách nào vậy mày?"

"Vợ chồng bá hộ Kim với con trai ổng ở làng bên sang."

Nghe vậy, thằng Bưởi lật đật đứng dậy, định vào nhà. Nhưng trước khi đi, nó quay lại, rỉ tai Tô Uyển Nhi:
"Cô Nhi, cậu Sang - con trai bá hộ Kim - hình như thích cô Lam đó nha!"

Chỉ một câu nói mà khiến miếng bưởi trong miệng Tô Uyển Nhi lập tức sặc ra, nước mắt nước mũi tèm lem. Cô ngồi thụp xuống, ho sặc sụa.

"Em nói gì? Nói lại cô nghe!"

Nhưng chưa kịp đáp lời, con Mận đã gọi Bưởi vào nhà gấp. Tô Uyển Nhi lo lắng, linh cảm không lành, cũng đứng dậy đi theo. Nhưng vì vội quá, cô vướng chân vào võng, ngã nhào xuống đất.

"Ông nội cha nó cái mông của tui!" Cô vừa xoa mông vừa lồm cồm bò dậy, lê từng bước vào trong.

Đến trước sân, cô lập tức thấy Hải Lam cùng vợ chồng ông hội đồng đang đứng chờ đón khách. Hôm nay, Hải Lam mặc áo bà ba trắng, quần hồng, tóc xõa nhẹ phía sau, trông chẳng khác gì một búp sen non dịu dàng, thơm ngát.

Hải Lam khẽ cúi đầu, giữ đúng phép tắc, nhưng vẫn không nhìn Tô Uyển Nhi lấy một lần. Thấy vậy, lòng Tô Uyển Nhi càng thêm khó chịu.

Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước cổng. Một người tài xế bước xuống, mở cửa xe. Vợ chồng bá hộ Kim lần lượt bước ra, theo sau là cậu Sang - một thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc tây âu bảnh bao, khuôn mặt sáng sủa.

Tô Uyển Nhi lùi về phía sau, ánh mắt dõi theo cậu ta với chút tò mò xen lẫn khó chịu. Đặc biệt là khi thấy cậu Sang tiến đến gần Hải Lam, chào hỏi đầy lịch thiệp:
"Cô 3 Lam vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi tôi mới được gặp cô."

Hải Lam khẽ đáp, giọng nhẹ nhàng:
"Vẫn khỏe. Cám ơn cậu đã hỏi."

Cậu Sang không hỏi thêm gì, chỉ mỉm cười, đi bên cạnh Hải Lam vào trong. Cảnh tượng ấy khiến Tô Uyển Nhi đứng ngẩn ngơ, cảm giác như có ai vừa bóp nghẹt tim mình.

"Cô bị đau răng hả cô?" Giọng thằng Bưởi bỗng vang lên từ sau lưng, kéo cô trở về thực tại.

Tô Uyển Nhi nghiến răng ken két, đáp:
"Ừ, đau... toàn thân."

Dù đi phía trước, nhưng Hải Lam vẫn lắng nghe từng câu từng chữ của họ. Ánh mắt cô thoáng qua sự quan tâm, nhưng rất nhanh lại quay về vẻ dửng dưng.

---

Buổi gặp gỡ kết thúc, cậu Sang không quên ngỏ ý mời Hải Lam cùng gia đình sang chơi nhà mình. Hải Lam khẽ gật đầu, nụ cười nhàn nhạt.

Tô Uyển Nhi đứng từ xa, ánh mắt không rời Hải Lam. Nhưng khi thấy cô cùng cậu Sang nói chuyện thân thiết, lòng cô lại dấy lên cảm giác kỳ lạ - không phải ghen, nhưng cũng chẳng dễ chịu.

Sau khi khách rời đi, Hải Lam quay trở về phòng. Nhưng lần này, cô không còn tránh mặt Tô Uyển Nhi nữa. Thay vào đó, cô lặng lẽ mở cửa, nhìn người kia đang đứng thẫn thờ ngoài sân.

"Nhi..." Giọng cô nhẹ như gió, nhưng cũng đủ làm Tô Uyển Nhi giật mình.

"Hả? Lam..."

"Em nghĩ... Nhi nên ở lại đây lâu thêm chút nữa. Được không?" Hải Lam nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, mang theo chút gì đó mong chờ.

Câu nói của Hải Lam khiến trái tim Tô Uyển Nhi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng cô chỉ cười gượng, giấu đi cảm xúc của mình:
"Để em học xong tiếng rồi tính, được không?"

Hải Lam im lặng, không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt cô vẫn dõi theo Tô Uyển Nhi, như muốn níu kéo điều gì đó, sợ rằng nếu buông ra, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...