[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN
LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI
---Thấm thoắt đã gần một tháng làm gia sư, Tô Uyển Nhi ngày càng cảm thấy thích thú với công việc dạy kèm. Hải Lam – cô học trò của cô – không chỉ thông minh mà còn vô cùng xinh đẹp, khiến việc giảng dạy trở nên dễ dàng và thú vị. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hải Lam, lòng cô lại cảm thấy ấm áp một cách lạ kỳ. Thời gian trôi qua, mức độ thân thiết giữa hai người cũng ngày càng tăng lên, đến mức không thể rời nhau nửa bước, giống như hình với bóng.Chính Tô Uyển Nhi cũng ngạc nhiên về điều này. Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy gần gũi ai đến vậy, ngay cả với những người bạn thân thiết nhất hay em gái ruột của cô. Hải Lam giống như một ngoại lệ đặc biệt trong cuộc sống vốn dĩ bình lặng của cô.Hôm nay, đã đến giờ học nhưng vẫn không thấy Hải Lam xuất hiện. Ngọc Hiên, cô học trò khác, đã bị ba má gọi về nhà từ tuần trước, nên căn nhà giờ đây chỉ còn lại Hải Lam và cô. Chờ mãi không thấy bóng dáng cô bé, Tô Uyển Nhi quyết định sang phòng tìm.Vừa bước đến cửa, cô liền gõ ba tiếng nhẹ nhàng. Một lát sau, con Mận – người hầu trong nhà – mở cửa, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nhanh nhẹn chào hỏi.“Cô ba em đâu, Mận?” Tô Uyển Nhi hỏi, giọng đầy lo lắng.“Dạ cô ba hôm nay tới nguyệt sự, đang đau bụng nằm trên giường, cô ạ. Em đang đi lấy nước ấm cho cô ba uống. Cô ba còn dặn em báo với cô là hôm nay không học được.”Nghe con Mận nói xong, lòng Tô Uyển Nhi như thắt lại. Cô vội vã bước vào phòng xem tình trạng Hải Lam. Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi xót xa. Hải Lam đang ôm bụng co ro như con tôm, mồ hôi chảy ướt trán, gương mặt tái nhợt như tàu lá chuối.Tô Uyển Nhi lập tức ngồi xuống cạnh giường, giọng nói dịu dàng nhưng đầy lo lắng: “Có đau lắm không em?”Nghe thấy giọng cô, Hải Lam mở mắt, khẽ lắc đầu: “Em không sao, chịu chút là hết thôi. Hôm nay chắc em không học nổi rồi…”“Em đau thế này thì học hành gì nữa,” Tô Uyển Nhi ngắt lời, “Đưa bụng đây tui xem.”Hải Lam đỏ mặt, lúng túng từ chối: “Thôi, em không sao…”“Con gái với nhau mà em ngại cái gì chứ?” Tô Uyển Nhi kiên quyết. “Đưa đây tui xoa bụng cho.”Trước sự kiên trì của Tô Uyển Nhi, Hải Lam đành miễn cưỡng buông tay, để cô đặt tay lên bụng mình xoa nhẹ. Ban đầu, Tô Uyển Nhi chỉ xoa qua lớp vải áo, nhưng nhận thấy không hiệu quả, cô liền vén áo Hải Lam lên, trực tiếp đặt tay lên làn da mềm mại, ấm nóng.Hải Lam giật mình, định ngăn lại nhưng bị Tô Uyển Nhi trấn an: “Để tui xoa cho, không được cãi.”Chỉ một lát sau, con Mận mang nước ấm vào. Tô Uyển Nhi nhanh tay nhận lấy, giúp Hải Lam uống một ngụm nhỏ, sau đó lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô bé.“Mận, em ra ngoài nấu ít cháo cho cô ba đi. Ở đây để tui trông em ấy được rồi.”Con Mận nghe lời, vội vàng đi ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại Tô Uyển Nhi và Hải Lam. Không khí có phần tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ của Hải Lam.Tô Uyển Nhi ngồi xuống mép giường, tay nắm lấy tay Hải Lam, ánh mắt dịu dàng hỏi: “Em còn đau nhiều không? Tháng nào cũng đau vậy à?”Hải Lam yếu ớt trả lời: “Không phải tháng nào cũng đau. Có tháng thì không sao.”“Ừ, em nghỉ ngơi đi, ngủ chút sẽ thấy dễ chịu hơn. Tui canh cho em ngủ.”Dứt lời, Tô Uyển Nhi tiếp tục đặt tay lên bụng Hải Lam xoa đều. Cảm giác ấm áp từ tay cô truyền đến khiến Hải Lam dần thả lỏng, đôi mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ. Nhưng cả hai đều không nhận ra, mỗi lần bàn tay Tô Uyển Nhi chạm vào, một tia điện như xẹt qua cơ thể họ, làm tim đập loạn nhịp.Hải Lam ngủ đến trưa thì tỉnh dậy, bị cơn đói hành hạ. Mở mắt ra, cô thấy Tô Uyển Nhi vẫn ngồi đó, ánh mắt chăm chú nhìn mình, tay đã rời khỏi bụng từ bao giờ. Một chút mất mát len lỏi trong lòng Hải Lam.“Sao Nhi không nghỉ ngơi một lát?” Hải Lam hỏi, giọng khẽ khàng.Tô Uyển Nhi mỉm cười: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”Hải Lam mím môi, vẻ mặt có chút đáng thương: “Em đói…”Tô Uyển Nhi bật cười, xoa đầu cô: “Được rồi, tui xuống bếp bưng cháo lên cho em ăn nhé.”Hải Lam mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và biết ơn. Sau khi ăn xong bát cháo, sắc mặt Hải Lam đã khá hơn nhiều. Đến chiều, Tô Uyển Nhi quyết định sẽ ở lại phòng Hải Lam để trông nom cô.Tối hôm đó, khi cả căn nhà chìm vào yên tĩnh, trong phòng, Hải Lam đã ngủ say, gương mặt trông thật bình yên. Tô Uyển Nhi nằm bên cạnh, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, lòng cô tràn ngập cảm giác hạnh phúc khó tả.Từ đêm đó, thói quen ngủ cùng nhau của họ bắt đầu. Những đêm ôm ấp hương nhuyễn ngọc bên nhau không chỉ là sự chăm sóc, mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn, vượt qua mọi ranh giới của tình bạn.