[BH Edit][Harry Potter][Đồng Nhân]: Allison Jones
Chương 24
--------------------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad MabuAbu, những trang khác đều là ăn cắp
--------------------------------------Ngay khi con quỷ khổng lồ trông vừa ngu ngơ vừa chậm chạp bị hút hết sự chú ý bởi âm thanh mình tạo ra khi đập vào tường, cánh cửa vốn không biết bị ai khóa bỗng lại được người ta đẩy tung ra, nó va sầm vào tường vang lên một tiếng dữ dội. Con quỷ quay đầu theo tiếng động, trông thấy hai người vừa bước vào cửa."Harry, Ron? Sao hai cậu lại..." Hermione kinh ngạc nhìn về phía họ, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn chính là hành động tiếp theo của hai ngươi bạn.Vừa vào đến nơi, không kịp trả lời câu hỏi của Hermione, nhưng họ cũng chọn cách tương tự, dùng tiếng động để thu hút sự chú ý của con quỷ. Harry vội nhặt một cái vòi nước dưới đất ném vào tường, rồi Ron lại vung ống nước đập lên người con quỷ. Nhưng lực ấy chẳng khác nào gãi ngứa, không khiến nó bận tâm, trái lại nó chỉ chú ý tới tiếng hô lớn của Ron, rồi lại quay đầu nhìn cậu.Con quỷ bị họ làm cho quay mòng mòng, đồng thời cũng tức giận hơn. Nhân cơ hội đó, Allison thò tay đẩy Hermione về phía Harry đang tới đón, để nàng thoát khỏi nguy hiểm. Còn Allison thì chậm một nhịp, khi cây gậy của quỷ vung xuống, cô chỉ kịp lăn một vòng, đá vụn văng tung tóe, rồi cô lại lăn về sát tường, chật vật hết sức."Allison!" Hermione thét lên, tiếng hét chói tai, lôi kéo sự chú ý của con quỷ. Nhưng lần này nó đã bị chọc tức, động tác không còn như lúc nãy nữa. Cây gậy vung lên vù vù, nó gầm gừ lao về phía người đứng gần nó nhất.Cách vừa rồi không còn tác dụng gì mấy, đành phải tìm gì đó để lôi nó đi chỗ khác. Không ai rõ Harry nghĩ gì, cũng chẳng biết cậu làm sao làm được, nhưng cậu bỗng nhảy phốc lên lưng con quỷ, ôm chặt lấy cổ nó, treo mình trên đó, thọc thẳng đũa phép vào mũi nó.Cái cảm giác khó chịu vì dị vật đột ngột khiến nó vặn vẹo thân hình, định hất phăng cây đũa ra. Còn Harry, đang bám riết cổ nó, chẳng khác nào một con búp bê vải rách treo lủng lẳng, bị nó lắc qua lắc lại theo từng động tác. Cậu không thể chịu đựng lâu được, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.Rồi có ai đó vung lên một câu thần chú Leviosa, trùm lên cây gậy gỗ của con quỷ. Cây gậy lập tức bật khỏi tay nó, bay vút lên cao, rồi xoay vòng giáng thẳng xuống đầu nó. Allison theo phản xạ quay lại nhìn, người vừa thi triển thần chú chính là Ron, hẳn là do bản năng mà làm.Allison khẽ nhếch mép. Hừ, hãy cảm ơn Hermione đi, nếu không nhờ nàng sửa sai cho, Ron cũng chẳng có thể trong cơn tức giận, khắc sâu được ấn tượng về câu thần chú này.Khi thân hình khổng lồ của con quỷ ầm ầm ngã xuống đất, thì một loạt tiếng chân cũng dồn dập vang lên ngay cửa phòng vệ sinh. Giáo sư McGonagall, giáo sư Snape và giáo sư Quirrell cùng xuất hiện.Allison ngước mắt nhìn, thấy giáo sư McGonagall vẻ mặt lạnh lùng nhưng tức giận đến nỗi tóc gần như dựng đứng, Snape thì vẫn với bộ mặt u ám thường trực, còn Quirrell thì co ro như thể góp mặt cho đủ số. Trong lòng cô thầm nghĩ: Hay lắm, lần này thì cùng chết cả lũ, không chừng sẽ bị trừ sạch điểm. Nhưng họ hoàn toàn chẳng biết con quỷ từ đâu mà đến cơ mà!"Nếu em nói, chúng em hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, thầy cô có tin không?" Allison cắn răng lên tiếng, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo nhưng rực lửa giận dữ của giáo sư McGonagall.Trong khi Snape bước tới kiểm tra con quỷ, giáo sư McGonagall cũng mở lời
"Nói đi, ta muốn nghe lời giải thích. Tại sao các trò không yên ổn ở lại phòng sinh hoạt chung, lại chạy đến đây làm liều?"Một Slytherin và ba Gryffindor, đúng là một tổ hợp kì lạ. Khi giáo sư McGonagall tra hỏi, Snape đang ngồi bên con quỷ cũng quay đầu liếc lại, nhưng ánh mắt ông không dừng ở học sinh nhà mình, mà lại lườm Harry một cái đầy ác ý."Con bị đau bụng, đến mức đi không nổi, thưa giáo sư. Là bạn Granger đã tốt bụng dìu con đi. Nhưng chưa kịp rời khỏi đây thì bị con quỷ chắn ngang cửa." Allison tranh thủ mở lời trước, liếc sang Hermione, rồi lại nhìn Harry và Ron "Còn hai người này chắc hẳn đã biết có quỷ trong trường nên cố tình tìm đến. Phải cảm ơn họ, chính họ đã thu hút sự chú ý của quỷ, còn dùng cây gậy đánh ngất nó. Nếu không có cả ba người họ, có lẽ con đã trở thành học sinh có thời gian ở Hogwarts ngắn nhất." Lí do kết thúc quãng đời đi học là bỏ mạng dưới gậy con quỷ khổng lồ sao?Vì họ nhớ đến Hermione, và cùng một nhà với bồ ấy nên Allison chủ động lên tiếng. Giọng nói của cô rất bình tĩnh, mạch lạc rõ ràng, nghe cũng có phần thuyết phục.Có lẽ do sắc mặt Allison quá xanh xao, bước chân lảo đảo trông như không đứng vững, phù hợp với lời giải thích của cô, nên giáo sư McGonagall không truy vấn thêm, chọn tin lời cô nói.Ít nhất bà tin rằng họ không hề biết trước về con quỷ. Bữa tiệc vừa bắt đầu, bà còn nhìn xuống bàn Slytherin vài lần, quả thật không thấy Allison đâu. Điều khiến bà bất đắc dĩ hơn nữa, đến tận lúc này Allison vẫn nắm chặt trên tay một chiếc cặp xám xịt không biết lôi từ đống gạch vụn nào ra."Được rồi, trò Jones, nếu còn đi nổi thì tới phòng y tế một chuyến, hoặc chờ ở đây để ta đưa đi. Còn các trò, mau về phòng sinh hoạt chung đi. Mọi người vẫn đang dự tiệc Halloween, chắc chưa ăn hết đâu. À phải rồi, ba trò, lòng tốt giúp người đáng được khen, nhưng phải nói rằng các trò thoát được dưới tay con quỷ quả thật là may mắn. Mỗi người cộng thêm năm điểm. Đi thôi, tất cả giải tán."Allison không chọn ở lại... đến cả con quỷ kia cũng không muốn ở lại chờ!"Ôi, bạn Jones tội nghiệp ghê, bụng đau đến nỗi không đi nổi, để mình giúp cậu." Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Hermione lập tức dìu lấy cánh tay Allison, rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của hai cậu con trai, cô lo lắng hỏi: "Bồ bị thương à? Có phải vừa rồi bị đau ở chân không? Chúng ta nên tới phòng y tế thôi!"--------------------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad MabuAbu, những trang khác đều là ăn cắp
--------------------------------------"Không, mình ổn cả, bạn Granger tốt bụng, mình không cần đến đó đâu." Vừa rẽ qua góc, chắc chắn giáo sư không nhìn thấy nữa, đôi chân mềm nhũn của Allison lập tức đứng thẳng, rõ ràng dáng vẻ yếu ớt vừa rồi chỉ là giả vờ."......"Có lẽ vì ánh mắt kinh ngạc của Hermione quá rõ ràng, Allison gãi mũi, nhỏ giọng giải thích "Vì một vài lí do, mình có khá nhiều kinh nghiệm... giả bệnh. Nó giúp mình tránh được khối chuyện, còn hữu dụng hơn cả cái danh 'con của quỷ dữ' ấy chứ.""Không sao là tốt rồi." Hermione nhìn cô chăm chú một cái, ngay giây sau liền rút đũa phép chĩa thẳng vào Allison.Harry và Ron đi phía sau đồng loạt hít mạnh một hơi, mắt mở tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mặt, không hiểu sao vừa rồi vẫn yên ổn, ngay giây sau Hermione lại rút đũa ra, còn như thể sắp phang người.Sắc mặt Allison chẳng thay đổi, như thể người đang bị Hermione chĩa đũa phép vào không phải cô. Cô dừng bước, bình tĩnh chờ xem Hermione định làm gì.Từng câu thần chú bay ra, nhưng không phải lời nguyền độc hại như Harry và Ron tưởng, mà chỉ là các câu thần chú làm sạch, chữa lành. Bộ dạng lấm lem sau khi lăn lộn dưới đất của Allison lập tức biến mất, sạch sẽ như vừa tắm xong. Ngay cả chiếc cặp cũng trở nên mới tinh, những vết rách do đá nhọn cào nát cũng biến mất."Cảm ơn Hermione, bồ giỏi thần chú ghê, lần sau có dịp nhớ dạy mình nhé. Không cần tiễn đâu, chúng ta chia tay ở đây thôi, kẻo bồ lạc mất trong đường hầm. À, còn nữa, chúc Halloween vui vẻ." Allison nói rồi lôi từ cặp ra một hộp kẹo, ban đầu còn nguyên vẹn, giờ đã bẹp một góc. Cô phủi phủi lớp bụi thật ra không tồn tại, rồi chần chừ rồi đưa cho Hermione "Trông nó chẳng đẹp lắm, nhưng bên trong chocolate không có nhân nào hết, nên không sợ hỏng. Phần lớn chắc vẫn ăn được."Hermione vui mừng đón lấy "Cảm ơn, thật ra mình cũng chuẩn bị một phần quà, nhưng không mang theo. Mai mình đưa bồ nhé."Allison khẽ gật đầu, vừa định đi thì bị Hermione ôm chặt, bên tai vang lên tiếng nàng thì thầm "May mà cậu không sao.""May là chúng ta đều không sao." Allison khẽ vuốt lưng Hermione, chỉ mong đêm nay nàng có thể ngủ ngon giấc. Đồng thời cô cũng quyết định ngày mai phải ghé phòng y tế, thử xin bà Pomfrey một ít thuốc ngủ không mộng mị.Hai người chia tay ở chỗ cầu thang dẫn lên tầng một. Allison lặng lẽ bước vào màn đêm, còn Hermione đứng trên cầu thang nhìn bóng dáng bạn mình dần biến mất. Đợi cho đến khi không còn thấy Allison đâu nữa, nàng mới quay người đi lên.Harry và Ron đi cách sau Hermione một quãng, tuy cả hai đều rất tò mò về mối quan hệ của nàng với cô bạn Slytherin kia, ngạc nhiên trước sự khắng khít giữa họ, càng bất ngờ hơn khi Allison chịu mở miệng nói đỡ cho mình. Nhưng họ cũng chẳng hiểu tại sao hai người đó lại ở cùng nhau.Dẫu vậy, hiện giờ quan hệ của họ với Hermione chẳng mấy tốt đẹp. Thực tế là ban ngày Ron vừa mới làm Hermione khóc, vừa rồi còn suýt nữa khiến hai người họ bị nhốt chung với con quỷ. Nếu không, Hermione đã chẳng phải trải qua chuyện này. Thế nên hai cậu chỉ liếc nhau, rồi nuốt hết thắc mắc vào bụng.Cả hai buông tiếng cảm ơn, sau đó tách ra, cầm đĩa rỗng định bụng chất đầy thức ăn ngon để lấp đầy bụng đói.Hermione bê phần ăn tối muộn của mình, ngồi ở một góc. Vừa nhét thức ăn vào miệng, nàng vừa nghĩ lại chuyện hôm nay... chính xác là chuyện trong phòng vệ sinh, trước khi con quỷ tới.Không ai biết nàng đã kinh ngạc đến nhường nào khi gõ mở cửa phòng chứa, bắt gặp Allison trốn trong đó. Những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời, những ấm ức khiến nàng khóc sưng cả mắt, tất cả trong khoảnh khắc ấy đều tan biến. Tựa như chỉ cần thêm hình bóng Allison trong kí ức, mọi tủi thân đều trở nên chẳng đáng kể nữa.Chỉ riêng sự hiện diện của Allison thôi đã đủ mang lại cho nàng một niềm an ủi to lớn. Sự đồng hành lặng lẽ của Allison chính là minh chứng rõ rệt rằng nàng không phải là cơn ác mộng của tất cả mọi người, không phải ai cũng không chịu nổi nàng. Ít ra vẫn có một cô nhóc vụng về, ngốc nghếch, sẵn sàng ở cạnh, mang đến sự đồng hành vụng về nhưng chân thành. Thế thôi, cũng đủ rồi, phải không?Có Allison là đủ rồi. Hermione lặp lại trong lòng.--------------------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad MabuAbu, những trang khác đều là ăn cắp
--------------------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad MabuAbu, những trang khác đều là ăn cắp
--------------------------------------Ngay khi con quỷ khổng lồ trông vừa ngu ngơ vừa chậm chạp bị hút hết sự chú ý bởi âm thanh mình tạo ra khi đập vào tường, cánh cửa vốn không biết bị ai khóa bỗng lại được người ta đẩy tung ra, nó va sầm vào tường vang lên một tiếng dữ dội. Con quỷ quay đầu theo tiếng động, trông thấy hai người vừa bước vào cửa."Harry, Ron? Sao hai cậu lại..." Hermione kinh ngạc nhìn về phía họ, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn chính là hành động tiếp theo của hai ngươi bạn.Vừa vào đến nơi, không kịp trả lời câu hỏi của Hermione, nhưng họ cũng chọn cách tương tự, dùng tiếng động để thu hút sự chú ý của con quỷ. Harry vội nhặt một cái vòi nước dưới đất ném vào tường, rồi Ron lại vung ống nước đập lên người con quỷ. Nhưng lực ấy chẳng khác nào gãi ngứa, không khiến nó bận tâm, trái lại nó chỉ chú ý tới tiếng hô lớn của Ron, rồi lại quay đầu nhìn cậu.Con quỷ bị họ làm cho quay mòng mòng, đồng thời cũng tức giận hơn. Nhân cơ hội đó, Allison thò tay đẩy Hermione về phía Harry đang tới đón, để nàng thoát khỏi nguy hiểm. Còn Allison thì chậm một nhịp, khi cây gậy của quỷ vung xuống, cô chỉ kịp lăn một vòng, đá vụn văng tung tóe, rồi cô lại lăn về sát tường, chật vật hết sức."Allison!" Hermione thét lên, tiếng hét chói tai, lôi kéo sự chú ý của con quỷ. Nhưng lần này nó đã bị chọc tức, động tác không còn như lúc nãy nữa. Cây gậy vung lên vù vù, nó gầm gừ lao về phía người đứng gần nó nhất.Cách vừa rồi không còn tác dụng gì mấy, đành phải tìm gì đó để lôi nó đi chỗ khác. Không ai rõ Harry nghĩ gì, cũng chẳng biết cậu làm sao làm được, nhưng cậu bỗng nhảy phốc lên lưng con quỷ, ôm chặt lấy cổ nó, treo mình trên đó, thọc thẳng đũa phép vào mũi nó.Cái cảm giác khó chịu vì dị vật đột ngột khiến nó vặn vẹo thân hình, định hất phăng cây đũa ra. Còn Harry, đang bám riết cổ nó, chẳng khác nào một con búp bê vải rách treo lủng lẳng, bị nó lắc qua lắc lại theo từng động tác. Cậu không thể chịu đựng lâu được, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.Rồi có ai đó vung lên một câu thần chú Leviosa, trùm lên cây gậy gỗ của con quỷ. Cây gậy lập tức bật khỏi tay nó, bay vút lên cao, rồi xoay vòng giáng thẳng xuống đầu nó. Allison theo phản xạ quay lại nhìn, người vừa thi triển thần chú chính là Ron, hẳn là do bản năng mà làm.Allison khẽ nhếch mép. Hừ, hãy cảm ơn Hermione đi, nếu không nhờ nàng sửa sai cho, Ron cũng chẳng có thể trong cơn tức giận, khắc sâu được ấn tượng về câu thần chú này.Khi thân hình khổng lồ của con quỷ ầm ầm ngã xuống đất, thì một loạt tiếng chân cũng dồn dập vang lên ngay cửa phòng vệ sinh. Giáo sư McGonagall, giáo sư Snape và giáo sư Quirrell cùng xuất hiện.Allison ngước mắt nhìn, thấy giáo sư McGonagall vẻ mặt lạnh lùng nhưng tức giận đến nỗi tóc gần như dựng đứng, Snape thì vẫn với bộ mặt u ám thường trực, còn Quirrell thì co ro như thể góp mặt cho đủ số. Trong lòng cô thầm nghĩ: Hay lắm, lần này thì cùng chết cả lũ, không chừng sẽ bị trừ sạch điểm. Nhưng họ hoàn toàn chẳng biết con quỷ từ đâu mà đến cơ mà!"Nếu em nói, chúng em hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, thầy cô có tin không?" Allison cắn răng lên tiếng, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo nhưng rực lửa giận dữ của giáo sư McGonagall.Trong khi Snape bước tới kiểm tra con quỷ, giáo sư McGonagall cũng mở lời
"Nói đi, ta muốn nghe lời giải thích. Tại sao các trò không yên ổn ở lại phòng sinh hoạt chung, lại chạy đến đây làm liều?"Một Slytherin và ba Gryffindor, đúng là một tổ hợp kì lạ. Khi giáo sư McGonagall tra hỏi, Snape đang ngồi bên con quỷ cũng quay đầu liếc lại, nhưng ánh mắt ông không dừng ở học sinh nhà mình, mà lại lườm Harry một cái đầy ác ý."Con bị đau bụng, đến mức đi không nổi, thưa giáo sư. Là bạn Granger đã tốt bụng dìu con đi. Nhưng chưa kịp rời khỏi đây thì bị con quỷ chắn ngang cửa." Allison tranh thủ mở lời trước, liếc sang Hermione, rồi lại nhìn Harry và Ron "Còn hai người này chắc hẳn đã biết có quỷ trong trường nên cố tình tìm đến. Phải cảm ơn họ, chính họ đã thu hút sự chú ý của quỷ, còn dùng cây gậy đánh ngất nó. Nếu không có cả ba người họ, có lẽ con đã trở thành học sinh có thời gian ở Hogwarts ngắn nhất." Lí do kết thúc quãng đời đi học là bỏ mạng dưới gậy con quỷ khổng lồ sao?Vì họ nhớ đến Hermione, và cùng một nhà với bồ ấy nên Allison chủ động lên tiếng. Giọng nói của cô rất bình tĩnh, mạch lạc rõ ràng, nghe cũng có phần thuyết phục.Có lẽ do sắc mặt Allison quá xanh xao, bước chân lảo đảo trông như không đứng vững, phù hợp với lời giải thích của cô, nên giáo sư McGonagall không truy vấn thêm, chọn tin lời cô nói.Ít nhất bà tin rằng họ không hề biết trước về con quỷ. Bữa tiệc vừa bắt đầu, bà còn nhìn xuống bàn Slytherin vài lần, quả thật không thấy Allison đâu. Điều khiến bà bất đắc dĩ hơn nữa, đến tận lúc này Allison vẫn nắm chặt trên tay một chiếc cặp xám xịt không biết lôi từ đống gạch vụn nào ra."Được rồi, trò Jones, nếu còn đi nổi thì tới phòng y tế một chuyến, hoặc chờ ở đây để ta đưa đi. Còn các trò, mau về phòng sinh hoạt chung đi. Mọi người vẫn đang dự tiệc Halloween, chắc chưa ăn hết đâu. À phải rồi, ba trò, lòng tốt giúp người đáng được khen, nhưng phải nói rằng các trò thoát được dưới tay con quỷ quả thật là may mắn. Mỗi người cộng thêm năm điểm. Đi thôi, tất cả giải tán."Allison không chọn ở lại... đến cả con quỷ kia cũng không muốn ở lại chờ!"Ôi, bạn Jones tội nghiệp ghê, bụng đau đến nỗi không đi nổi, để mình giúp cậu." Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Hermione lập tức dìu lấy cánh tay Allison, rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của hai cậu con trai, cô lo lắng hỏi: "Bồ bị thương à? Có phải vừa rồi bị đau ở chân không? Chúng ta nên tới phòng y tế thôi!"--------------------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad MabuAbu, những trang khác đều là ăn cắp
--------------------------------------"Không, mình ổn cả, bạn Granger tốt bụng, mình không cần đến đó đâu." Vừa rẽ qua góc, chắc chắn giáo sư không nhìn thấy nữa, đôi chân mềm nhũn của Allison lập tức đứng thẳng, rõ ràng dáng vẻ yếu ớt vừa rồi chỉ là giả vờ."......"Có lẽ vì ánh mắt kinh ngạc của Hermione quá rõ ràng, Allison gãi mũi, nhỏ giọng giải thích "Vì một vài lí do, mình có khá nhiều kinh nghiệm... giả bệnh. Nó giúp mình tránh được khối chuyện, còn hữu dụng hơn cả cái danh 'con của quỷ dữ' ấy chứ.""Không sao là tốt rồi." Hermione nhìn cô chăm chú một cái, ngay giây sau liền rút đũa phép chĩa thẳng vào Allison.Harry và Ron đi phía sau đồng loạt hít mạnh một hơi, mắt mở tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mặt, không hiểu sao vừa rồi vẫn yên ổn, ngay giây sau Hermione lại rút đũa ra, còn như thể sắp phang người.Sắc mặt Allison chẳng thay đổi, như thể người đang bị Hermione chĩa đũa phép vào không phải cô. Cô dừng bước, bình tĩnh chờ xem Hermione định làm gì.Từng câu thần chú bay ra, nhưng không phải lời nguyền độc hại như Harry và Ron tưởng, mà chỉ là các câu thần chú làm sạch, chữa lành. Bộ dạng lấm lem sau khi lăn lộn dưới đất của Allison lập tức biến mất, sạch sẽ như vừa tắm xong. Ngay cả chiếc cặp cũng trở nên mới tinh, những vết rách do đá nhọn cào nát cũng biến mất."Cảm ơn Hermione, bồ giỏi thần chú ghê, lần sau có dịp nhớ dạy mình nhé. Không cần tiễn đâu, chúng ta chia tay ở đây thôi, kẻo bồ lạc mất trong đường hầm. À, còn nữa, chúc Halloween vui vẻ." Allison nói rồi lôi từ cặp ra một hộp kẹo, ban đầu còn nguyên vẹn, giờ đã bẹp một góc. Cô phủi phủi lớp bụi thật ra không tồn tại, rồi chần chừ rồi đưa cho Hermione "Trông nó chẳng đẹp lắm, nhưng bên trong chocolate không có nhân nào hết, nên không sợ hỏng. Phần lớn chắc vẫn ăn được."Hermione vui mừng đón lấy "Cảm ơn, thật ra mình cũng chuẩn bị một phần quà, nhưng không mang theo. Mai mình đưa bồ nhé."Allison khẽ gật đầu, vừa định đi thì bị Hermione ôm chặt, bên tai vang lên tiếng nàng thì thầm "May mà cậu không sao.""May là chúng ta đều không sao." Allison khẽ vuốt lưng Hermione, chỉ mong đêm nay nàng có thể ngủ ngon giấc. Đồng thời cô cũng quyết định ngày mai phải ghé phòng y tế, thử xin bà Pomfrey một ít thuốc ngủ không mộng mị.Hai người chia tay ở chỗ cầu thang dẫn lên tầng một. Allison lặng lẽ bước vào màn đêm, còn Hermione đứng trên cầu thang nhìn bóng dáng bạn mình dần biến mất. Đợi cho đến khi không còn thấy Allison đâu nữa, nàng mới quay người đi lên.Harry và Ron đi cách sau Hermione một quãng, tuy cả hai đều rất tò mò về mối quan hệ của nàng với cô bạn Slytherin kia, ngạc nhiên trước sự khắng khít giữa họ, càng bất ngờ hơn khi Allison chịu mở miệng nói đỡ cho mình. Nhưng họ cũng chẳng hiểu tại sao hai người đó lại ở cùng nhau.Dẫu vậy, hiện giờ quan hệ của họ với Hermione chẳng mấy tốt đẹp. Thực tế là ban ngày Ron vừa mới làm Hermione khóc, vừa rồi còn suýt nữa khiến hai người họ bị nhốt chung với con quỷ. Nếu không, Hermione đã chẳng phải trải qua chuyện này. Thế nên hai cậu chỉ liếc nhau, rồi nuốt hết thắc mắc vào bụng.Cả hai buông tiếng cảm ơn, sau đó tách ra, cầm đĩa rỗng định bụng chất đầy thức ăn ngon để lấp đầy bụng đói.Hermione bê phần ăn tối muộn của mình, ngồi ở một góc. Vừa nhét thức ăn vào miệng, nàng vừa nghĩ lại chuyện hôm nay... chính xác là chuyện trong phòng vệ sinh, trước khi con quỷ tới.Không ai biết nàng đã kinh ngạc đến nhường nào khi gõ mở cửa phòng chứa, bắt gặp Allison trốn trong đó. Những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời, những ấm ức khiến nàng khóc sưng cả mắt, tất cả trong khoảnh khắc ấy đều tan biến. Tựa như chỉ cần thêm hình bóng Allison trong kí ức, mọi tủi thân đều trở nên chẳng đáng kể nữa.Chỉ riêng sự hiện diện của Allison thôi đã đủ mang lại cho nàng một niềm an ủi to lớn. Sự đồng hành lặng lẽ của Allison chính là minh chứng rõ rệt rằng nàng không phải là cơn ác mộng của tất cả mọi người, không phải ai cũng không chịu nổi nàng. Ít ra vẫn có một cô nhóc vụng về, ngốc nghếch, sẵn sàng ở cạnh, mang đến sự đồng hành vụng về nhưng chân thành. Thế thôi, cũng đủ rồi, phải không?Có Allison là đủ rồi. Hermione lặp lại trong lòng.--------------------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad MabuAbu, những trang khác đều là ăn cắp
--------------------------------------