[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách
Chương 7: Chỉ giáo
Thiên Võ Tông Quang Diệu Lâu.
*Xin lỗi vì vạch ngang này có làm cho bạn đọc khó chịu.
Mình vẫn muốn nhắc lại một điều, tui chỉ post truyện đã được dịch lên W.a.t.t.p.a.d chỉ Wattpad và duy nhất Wattpad tài khoản @EunEun34
Mình cảm thấy rất hụt hẫng khi mà mấy web lậu lại post rần rần như vậy. Cảm ơn đã lắng nghe tui, bái bai.
___________________Nàng cũng không kháng cự chuyện thu đồ đệ, dùng tài nguyên Thiên Võ Tông mấy năm nay, nàng hẳn là phải hồi báo tông môn. Chỉ là Lưu Ly......Nghĩ đến Tuyết Lưu Ly Phong Hề Ngô mím môi, ánh mắt tối tăm không rõ.Hy vọng kiếp này, tự giải quyết cho tốt đi.Nhưng mà Phong Hề Ngô không biết một câu "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến"......Đương lúc Phong Hề Ngô đi ngang qua sân đệ tử tập luyện, chợt nghe được một mảnh tiếng cười trong viện tràng ra.Nàng cùng đệ tử ngoại môn trong núi cũng không tính là quen thuộc, chính vì nàng bế quan đã quá lâu, ngày thường các đệ tử quét dọn cũng không dám quấy rầy nàng, hiện tại lại nghĩ đến Tuyết Lưu Ly vừa mới đến chỗ nàng hai ngày, bản thân mới cùng các đệ tử ngoại môn nói nhiều hơn một chút, tổng so với với những năm khác cộng lại còn nhiều hơn.Lại chưa nói đến nàng lần đầu tiên nghe được trong núi có tiếng cười thanh thúy hào sảng như vậy.Nhất thời hứng thú, Phong Hề Ngô liền đi đến trước cửa viện môn đình nhìn vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là hai con mắt cười thành vầng tiểu nguyệt sáng trong của Tuyết Lưu Ly, cùng lúc đó nàng ngửi được nhàn nhạt phập phềnh mùi hương ngòn ngọt.Không biết hiện tại rời đi còn kịp hay không.Hiển nhiên là không kịp rồi.Lưu Ly vui mừng khôn xiết liền nhảy ra chắn tới đường rút lui của nàng, hô to một tiếng: "Chân nhân!"Phong Hề Ngô chợp mắt một cái, môi giật giật mấy cái, lúc này mới nhìn nàng: "Ngươi sao lại ở đây?"Lưu Ly liền vội vàng chạy xuống xách ra hộp đồ ăn giơ lên trước mặt Phong Hề Ngô, trên mặt toàn là ý cười: "Chân nhân giúp ta nhiều như vậy, sau khi trở về đệ tử lúc nào cũng nghĩ đến cảm ơn chân nhân mới thành tâm a. Bởi vậy mới cố ý làm điểm tâm đem đến nói lời cảm tạ."Phong Hề Ngô nhìn trong tay nàng đang cầm hộp đồ ăn, lại nhìn về phía trong viện: "Ngươi vừa rồi đang làm cái gì?""Mới vừa rồi ta cùng các đệ tử tâm sự, uống canh thôi." Nói rồi nàng vẫy vẫy tay với Tiểu Phong sư muội, "Sư muội, mau đem chén đũa tới ta cấp chân nhân nếm thử, đây là nấm tuyết táo đỏ chè hạt sen ta tự tay làm!""Không cần, các ngươi ăn đi." Phong Hề Ngô chậm rãi lui ra phía sau hai bước, vội xua xua tay với Tiểu Phong sư muội, ý bảo nàng không cần đưa canh lại đây.Lưu Ly lại không chịu buông tha nàng, xách theo hộp đồ ăn đuổi theo: "Chân nhân đừng đi a!"Phong Hề Ngô bước đi càng nhanh hơn.Lưu Ly bám riết không tha, một tay xách theo hộp đồ ăn một tay xách lên góc váy đuổi theo Phong Hề Ngô, cái miệng nhỏ không ngừng hô to: "Chân nhân chân nhân, từ từ đợi ta a!""......""Ai!"Lưu Ly truy đến nóng nảy, nàng dẫm một chân lên đá vụn, vừa dẫm một cái dưới chân đột nhiên trượt xuống, nàng không kịp đề phòng liền té ngã.Đầu gối hôn mặt đất một cái, mắt cá chân cũng vặn ngang, hộp đồ ăn được nàng ôm vào trong ngực bảo hộ.Lưu Ly ngồi dưới đất hít mấy hơi.Bị té cũng không có gì nghiêm trọng nhưng Phong Hề Ngô chạy đi làm nàng thất vọng đến vô cùng khó chịu.Lưu Ly đem hộp đồ ăn để qua một bên, duỗi tay chọc chọc, hộp đồ ăn lay động nhoáng lên: "Đáng tiếc, nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy.""Đáng tiếc cái gì?"Một đạo giọng nữ mát lạnh từ đỉnh đầu vang lên.Lưu Ly đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt đụng vào mặt nữ thần đang cúi xuống.Phong Hề Ngô không biết từ khi nào đứng ở trước mặt nàng, hơi hơi cong lưng nhìn nàng.Phía sau là cây ngô đồng xanh um tươi tốt mà râm mát, một màu xanh sẫm sắc thái, phía trước là nàng với y sam thân thiển màu lam tươi mát phiêu dật, tóc dài từ đầu vai rũ xuống, phong phất thổi qua hơi hơi lay động.Lưu Ly chớp chớp mắt, không thể tin được nói: "Chân nhân?"Nữ tử trước mặt hơi hơi cong cong khóe môi, đáp: "Là ta.""Thật là ngươi!" Lưu Ly lập tức linh hoạt lên, cái mặt khổ qua một lần nữa lộ ra tươi cười.Phong Hề Ngô nhìn cẳng chân bị thương của nàng, tựa hồ muốn hỏi cái gì lại không nhẫn tâm hỏi ra.Lưu Ly xem mặt đoán ý, mềm như bông trang đáng thương hề hề: "Đệ tử đi không nổi, làm sao bây giờ?"Phong Hề Ngô đời này tính tình nhẫn nại đều tiêu hao quá mức than xong rồi nói: "Hôm qua ta dạy ngươi vận chuyện chân khí, còn nhớ rõ?""Nhớ rõ.""Ngươi bị thương, tự luyện công chữa thương là được."Lưu Ly lại ngượng ngùng cười nói: "Chân nhân, kỳ thật ta hôm nay tới, trừ bỏ cảm tạ ngài còn có một chuyện khác.""Chuyện gì?""Ta muốn thỉnh chân nhân chỉ điểm ta tu luyện." Lưu Ly không đợi nàng cự tuyệt liền nói, "Ta hỏi qua chưởng môn, chưởng môn giáo đệ tử thật sự không hiểu, vẫn là hôm qua Phong chân nhân giáo ta mới thụ giáo một chút. Bởi vậy đệ tử liền muốn chân nhân chỉ điểm một vài chuyện.""Đệ tử chỉ học rồi biết khống chế vận chuyển chân khí, lại không biết trừ bỏ xoay vòng vòng, còn có thể đem chân khí vận hướng nơi nào có tác dụng gì khác nữa." Nói tới đây Lưu Ly bĩu môi, "Ngài cũng biết đệ tử cái gì cũng đã quên, những công pháp nói rõ ràng ta cũng không hiểu. Chân nhân, ngươi giúp đỡ được, liền giáo cho đệ tử thụ bái đi!"Nguyên lai Tuyết Lưu Ly lại quên tới tình trạng này.Nhìn nàng mang ánh mắt tràn ngập chờ mong như con cún nhỏ, ma xui quỷ khiến nàng thế nhưng gật đầu đáp ứng.Bất quá là chỉ điểm một vài chuyện...... Cũng không có gì.Lưu Ly vui vẻ chết đi được, liền một tay chống lấy định bò dậy đuổi theo.Nàng hồn nhiên không nghĩ đến mọi người đều là người tu đạo, không cần ngồi dậy vất vả như thế.Phong Hề Ngô vung tay lên, một mảnh lá cây lớn nhỏ rơi xuống mặt đất tạo thành một cái diệp thuyền, Lưu Ly đem hộp đồ ăn cất vào nhẫn trữ vật ngồi đàng hoàng lại. Phong Hề Ngô chân đạp lên lá cây, diệp thuyền khinh phiêu phiêu đem Lưu Ly bay vào.Phong Hề Ngô phảng phất vô tâm hỏi: "Pháp bảo cũng không biết dùng?"Lưu Ly hắc hắc cười nói: "Nhẫn trữ vật sẽ dùng!"Ngụ ý chính là những cái khác nàng đều không biết dùng!Phong Hề Ngô bất đắc dĩ.Diệp thuyền đáp xuống đất, chớp mắt xuất hiện trước địa phương xa lạ là cái sân sau rộng lớn.Phong Hề Ngô mang nàng vào một gian phòng, Lưu Ly mới biết được nguyên lai bên trong có chứa động thiên!Bên ngoài nhìn trông như thư phòng nhỏ nhỏ, lúc tiến vào lại giống như sân bóng rổ to lớn như vậy a, toàn bộ phòng đơn giản không có cái gì, trên mặt đất có một cái thảm ngồi, mép giường có một cái lư hương.Phong Hề Ngô nói: "Đây là chỗ ta đã từng luyện công."Lưu Ly hưng phấn nói: "Chân nhân, ta hiện tại nên làm gì?"Phong Hề Ngô nâng nâng cằm, ý bảo nàng hướng trung tâm đi tiếp, Lưu Ly tìm chỗ xong định ngồi xổm xuống liền nghe Phong Hề Ngô nói: "Ngồi đi."Lưu Ly nghĩ nghĩ, bưng cái chân bị thương lên xếp bằng ngồi xuống.Phong Hề Ngô thấy chân nàng bất tiện, liền nói: "Không cần như thế, ngươi ngồi thoải mái là được."Này hảo a, không nói sớm.Lưu Ly giãn mặt mày ra, lập tức không hề khó xử, thẳng người thở phào một hơi -- nằm xuống.Phong Hề Ngô: "......"__________________________Tác giả có lời muốn nói:Hiện tại Lưu Ly: Chân nhân chân nhân chân nhân chân nhân......Sau lại Lưu Ly: Phu nhân phu nhân phu nhân phu nhân......