[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách

Chương 31: Xuống núi



Ở mấy ngày kế tiếp, Lưu Ly cùng Phong Hề Ngô đôi thầy trò này đạt trình độ  ăn ý chưa từng có từ xưa tới nay  —— ngươi không nói lời nào ta cũng không nói.

Tuy rằng Phong Hề Ngô tựa hồ cũng không tính toán cùng nàng dạo quanh ảo cảnh, Lưu Ly thập phần thông minh.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, như cơn gió nhẹ lướt ngang, chẳng để lại dấu vết nào.

Thẳng đến khi một sự cố nhỏ ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra phía sau, Phong Hề Ngô mới chủ động lên tiếng chỉ điểm. Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, như một lớp sương mỏng bị gió thổi tan.

Bảy ngày đã hết, các đệ tử trong bí cảnh lần lượt bị một luồng lực lượng mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Từng người một rơi xuống mặt đất như bánh bao rớt khỏi xửng hấp, giữa đó nổi bật nhất vẫn là Lưu Ly.

Dường như không có ai thứ hai giống nàng – một người có thể vác Thạch Ngẫu trên vai mà không dùng đến Giới Tử.

Phong Hề Ngô bảo nàng tự mình xử lý con rối đá kia, hiển nhiên thần thức trong Thạch Ngẫu đã được thu hồi. Lưu Ly liền đem Thạch Ngẫu cất vào, trong lòng cảm thấy thích thú – món đồ này chế tác quả thật tinh xảo.

Chuyến đi này, Lưu Ly thu hoạch không ít, những thứ bản thân không dùng đến thì đem nộp lại cho sư môn, phần còn lại giữ cho riêng mình. Sau đó, nàng lặng lẽ trở về Ngô Đồng Sơn.

Sau khi trở về, Phong Hề Ngô cùng Lưu Ly đến nhận phần thưởng sư môn đại bỉ mà trước đó nàng từng từ chối. Món này không phải là pháp khí hay đan dược như thường thấy, mà là một khối khoáng thạch hiếm có, vô cùng trân quý.

Phong Hề Ngô nói rằng nàng muốn dùng khoáng thạch này để luyện ra một món đồ, Lưu Ly tự nhiên không có ý kiến gì. Dù sao hiện tại, thứ này với nàng cũng chưa có tác dụng.

Trở lại phòng mình, Lưu Ly lấy ra hai mặt gương đồng cùng một quyển sách nhỏ mà nàng thu được trong bí cảnh. Nàng cẩn thận quan sát từng món một.

Quyển sách kia không giống bí tịch, mà giống như một tập ghi chép ngẫu hứng – có lẽ là tạp ký của một tiền bối tu sĩ nào đó. Sách không ghi tên người viết, nên trong lòng Lưu Ly cũng mặc nhiên gọi chủ nhân của sách là "tiền bối".

Bên trong ghi chép tạp loạn, là những suy ngẫm, lĩnh ngộ trong quá trình tu luyện, cùng một số pháp thuật nho nhỏ mà người đó tự mình nghiên cứu thử nghiệm.

Lưu Ly chỉ mới đọc qua đã bị cuốn hút. Không ngờ những gì được ghi trong sách lại khiến nàng ngộ ra không ít điều. Đặc biệt thú vị là vị tiền bối này có phong cách tu hành rất khác người – không câu nệ khuôn phép, thích tự mình trải nghiệm và tìm đường riêng. Thậm chí, nhiều chỗ còn tương đồng với cách Lưu Ly từng mò mẫm tu luyện trước đây.

Lật đến phần sau cùng của quyển sách, Lưu Ly bất ngờ phát hiện — nội dung ở đây lại đang giảng giải cách sáng lập tiểu động thiên!

Nàng không khỏi kinh ngạc. Bởi ngay cả với hiểu biết của bản thân, cũng rõ ràng rằng, trên khắp Chân Võ đại lục, những người có khả năng tự tạo tiểu động thiên hiện nay đã hiếm đến mức gần như không còn mấy ai.

Theo thường thức trong tu chân giới, Nguyên Anh kỳ tu sĩ đã có thể sử dụng pháp thuật để cất giấu vật phẩm trong hư không. Nhưng hiện thực, đó chỉ là việc mượn không gian phụ trợ, giống như nhẫn trữ vật hay trữ vật phù, bản chất là dùng tiểu không gian được thiết lập sẵn – không phải của chính mình.

Chỉ khi đạt tới Hợp Thể kỳ, tu sĩ mới có khả năng mở ra một tiểu không gian riêng – dù ban đầu chỉ chứa được vật chết, nhưng đây lại là một bước ngoặt vô cùng khác biệt. Không gian này do chính họ tạo dựng, có thể phát triển, biến hóa theo ý mình — chính là nền móng ban đầu của tiểu động thiên. Tương lai tiểu động thiên có thể trở thành dạng gì, rộng hẹp ra sao, ổn định thế nào... tất cả đều phụ thuộc vào mức độ lĩnh ngộ và tu hành của người tạo ra nó.

Trong tu chân giới, cấp bậc tu sĩ được phân chia đại khái như sau:
Luyện Khí → Trúc Cơ → Kim Đan → Nguyên Anh → Hóa Thần → Luyện Hư → Hợp Thể → Đại Thừa → Độ Kiếp.

Một khi vượt qua Độ Kiếp, tu sĩ mới có tư cách phi thăng, tiến vào thế giới cao hơn. Tuy nhiên, đã gần vạn năm nay, số người phi thăng trên toàn đại lục chỉ đếm trên đầu ngón tay. Riêng trong năm nghìn năm trở lại đây, thậm chí không có một ai phi thăng thành công.

Chân Võ đại lục đang dần suy tàn. Thời thượng cổ, cường giả tầng tầng lớp lớp; nhưng hiện tại, ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng vô cùng hiếm hoi.

Chính vì thế, Thiên Võ Tông có thể trấn giữ một vùng mấy nghìn dặm, trở thành đại phái duy nhất trong khu vực, là bởi trong tông môn có một vị Hợp Thể kỳ đại tu sĩ trấn giữ – đó là Vạn Thủy lão tổ.

Ngoài vị này ra, Thiên Võ Tông chỉ còn hai vị Hóa Thần kỳ tu sĩ, một người đang vân du thiên hạ, một người bế quan không xuất thế. Tuy lực lượng mỏng như vậy, nhưng vẫn đủ để khiến Thiên Võ Tông ngồi vững vị trí đệ nhất tông môn khu vực.

Dù sao, trong vòng ba nghìn dặm quanh đây, chỉ có một tông môn có thể miễn cưỡng sánh vai — Thiên La Môn, cũng chỉ sở hữu một vị Luyện Hư kỳ và hai vị Hóa Thần kỳ mà thôi.

.

Quyển tạp ký viết bằng lối hành văn giản dị mà sâu xa, dẫn dắt người đọc từ nông vào sâu, từ hời hợt đến tinh vi. Đáng tiếc, tu vi của Lưu Ly hiện tại còn chưa đủ để lĩnh ngộ hoàn toàn — nàng chỉ có thể xem qua để thỏa lòng tò mò, chứ chưa thể thực sự hành pháp.

Sau khi đọc xong, Lưu Ly mang quyển sách đưa cho Phong Hề Ngô xem thử. Phong Hề Ngô lật vài trang, ánh mắt thản nhiên quét qua, rồi lại đưa trả lại cho nàng.

Với kiểu người như Phong Hề Ngô – xuất thân chính đạo, thiên tư xuất chúng – thì kinh nghiệm của người khác không thể so sánh với sự lĩnh ngộ mà chính bản thân nàng tự chiêm nghiệm được. Với nàng, đạo là thứ phải ngộ, không phải học theo.

Trước khi rời đi, Phong Hề Ngô chỉ nói một câu: "Ngươi giữ kỹ. Tuyệt đối đừng để người khác thấy được."

Tuy rằng lúc vào bí cảnh, phân thân của nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng thần hồn bản thể đủ mạnh mẽ, khiến nàng nhìn ra được rất nhiều điều mà Lưu Ly chưa từng để tâm đến.

Theo Phong Hề Ngô, bí cảnh này được bố trí vô cùng tinh vi. Mọi cơ quan, trận pháp tưởng chừng đơn giản, nhưng thực ra đều là một phần của thử thách – từ lúc bước chân vào rừng hoa đào, đã bắt đầu là một quá trình tuyển chọn.

Chủ nhân bí cảnh không dễ dàng để lại truyền thừa cho ai. Điều kiện ẩn tàng được đặt ra khắp nơi, phức tạp và khéo léo, chỉ những ai hợp duyên – như Lưu Ly – mới có thể nhận được quyển tạp ký này.

Thực chất, quyển tạp ký ấy chỉ có thể truyền cho Lưu Ly. Bởi nếu rơi vào tay người khác, họ chỉ xem đó là một quyển sách kỳ quái đầy lời nói rối rắm, tà môn ngoại đạo — nhiều lắm cũng chỉ cười cợt cho rằng là vài câu hồ ngôn loạn ngữ của một kẻ tu sĩ tẩu hỏa nhập ma mà thôi.

Lưu Ly có thể lĩnh ngộ được — ấy mới chính là người có duyên mà chủ nhân bí cảnh đã chọn từ trước.

Lại vừa lúc Lưu Ly bản thân cũng là tính tình không đàng hoàng, cùng quyển tạp ký có phần nào đó tư tưởng cộng minh.

Phong Hề Ngô lại nói: "Đương nhiên, ngươi cũng không cần đem quyển sách này tôn sùng làm khuôn mẫu, giữ lại tinh hoa lược đi cặn bã, kiên trì đạo của mình."

Lưu Ly gật đầu thật mạnh: "Ta minh bạch!"

Ngoài quyển tạp ký kia, hai mặt gương đồng mà Lưu Ly thu được trong bí cảnh cũng là những pháp bảo đặc biệt. Sau mấy ngày nghiên cứu, nàng phát hiện: hai chiếc gương này có khả năng tạo ra ảo cảnh, căn cứ vào chấp niệm sâu trong lòng của người bị giam giữ để tái hiện cảnh tượng – thậm chí không giống như ảo thuật thông thường, mà càng giống như là kích phát tâm ma.

Tuy không có lực sát thương trực tiếp, nhưng người khống chế gương lại có thể tùy ý điều khiển ảo cảnh, dõi theo và thao túng nội tâm của kẻ bị nhốt.

Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ khiến nó trở thành một loại bảo vật hiếm có, đặc biệt hữu dụng trong thẩm vấn, truy tung hoặc phá giải tâm cảnh.

Lưu Ly vừa có món đồ chơi mới trong tay, còn chưa kịp chơi đủ hai ngày, thì đã bị vị "chưởng môn lão cha" nhà nàng mượn mất.

"Pháp bảo này tốt, dùng được trong thẩm vấn." Tuyết Mai Nhưỡng vừa ngắm vừa tấm tắc khen, "Dùng xong rồi ta trả cho ngươi."

Lưu Ly cũng chẳng khách sáo, lập tức tranh thủ cơ hội mà trộm hầu  một phen: "Thân cha con, nhưng vẫn phải tính sổ, này xem như phí thuê."

"Quỷ hẹp hòi." Tuyết Mai Nhưỡng cười mắng một tiếng, nhanh nhẹn rời đi.

......

Thời gian chớp mắt đã bước vào mùa đông.

Với Lưu Ly mà nói, sinh hoạt trong Thiên Võ Tông mấy tháng qua đơn giản đến mức có thể tóm gọn trong bốn chữ: ăn – ngủ – tu – luyện.

Giải trí vốn không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có tu luyện. Thi thoảng nàng sẽ dẫn theo Lương Thiên Điềm xuống núi, dạo quanh mấy vòng phụ cận, ngoài ra chẳng còn gì đáng kể.

Chính vì quá mức nhàm chán, Lưu Ly liền dời tâm tư sang chuyện... làm điểm tâm. Mỗi lần làm ra món mới, nàng đều mang đến cho Phong Hề Ngô nếm thử trước.

Hôm nay, nàng vừa từ Dị Thú Viên mua về mấy thùng sữa linh ngưu, định mang về thử tay nghề làm phô mai – dù sao cũng phải tìm chút thú vui nhỏ trong những ngày đông lạnh lẽo.

Đi được nửa đường, bất ngờ lại gặp một người quen: Diệp Trăn Trăn, đã mấy tháng không thấy mặt.

Lưu Ly kinh hỉ mà cùng nàng chào hỏi: "Nha, đã về rồi!"

Diệp Trăn Trăn trông có vẻ gầy đi, đôi môi mím chặt, sắc mặt hơi tái nhợt. Tuy nhiên xét thấy nàng trước nay vẫn luôn mang bộ dạng lạnh lùng như trời đông tháng mười hai, Lưu Ly cũng không quá để tâm.

Điều khiến nàng bất ngờ hơn, là khi ánh mắt Diệp Trăn Trăn dừng lại trên người nàng, biểu cảm lại dịu đi đôi chút, như thể gánh nặng trên vai được nhẹ hơn phần nào.

Lưu Ly khẽ nhướng mày, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Muội tử này... không phải uống nhầm thuốc chứ? Hôm nay thế mà không trưng bộ mặt lạnh tanh ra với ta?"

Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Lưu Ly sau, câu đầu tiên nói là: "Ta cuối cùng biết ngươi vì sao cùng Long Cảnh Hành trở mặt."

Ấy chà, cách xưng hô từ "Long sư huynh" chuyển thành thẳng tên "Long Cảnh Hành", xem ra cốt truyện đã tiến tới đoạn Diệp Trăn Trăn vứt bỏ người nâng khăn sửa túi – phủng cao dẫm thấp, một cước đá bay Long Cảnh Hành rồi.

Lưu Ly cười hỏi: "Vì sao?"

Diệp Trăn Trăn tức giận mà ôm ngực nói: "Không có việc gì!"

"Ta xem ngươi dạng này không rất giống không có việc gì a."

Diệp Trăn Trăn lại nhẫn nhịn, rốt cuộc nhịn không được nói: "Tính tình âm u, lạnh nhạt cực đoan!"

Diệp Trăn Trăn trước nay chưa từng thích bàn luận chuyện sau lưng thiên hạ. Nhưng chịu đựng mấy tháng nay bị Long Cảnh Hành hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, nàng quả thực đã đến giới hạn. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chỉ đành nén giận, giản lược kể với Lưu Ly đôi ba câu.

Thì ra sau khi rời khỏi Thiên Võ Tông, nàng vẫn luôn ở bên Long Cảnh Hành, ngày ngày canh giữ, âm thầm bảo hộ. Dù gì, hắn cũng là người từng bị ám toán hạ độc, kẻ sau màn chưa chắc đã buông tay dễ dàng.

Không ngờ, tính tình Long Cảnh Hành lại đại biến. Không cảm kích thì thôi, ngược lại còn cho rằng Diệp Trăn Trăn bên cạnh chỉ là vì thương hại, là xem thường hắn. Lời không nói ra miệng, nhưng ánh mắt, giọng điệu mỗi ngày đều âm dương quái khí, khiến người khó chịu không yên.

Đến khi trở về Long gia, hắn lại gặp phải một cú đả kích lớn hơn – vị hôn thê chủ động từ hôn. Từ đó, tính tình hắn càng thêm âm trầm lạnh lẽo. Ngay trước mặt bao nhiêu người, hắn thẳng thừng mắng chửi đối phương là ong bướm lả lơi, kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, chẳng còn chút phong độ nào của thiếu niên nho nhã năm xưa.

Chỉ là, hắn nào biết — giữa hắn và vị hôn thê kia, ngoài một lần gặp mặt thuở nhỏ và một tờ giấy hôn ước ra, nào có thứ gọi là cảm tình?

Liên hôn vốn vì lợi ích hai nhà, chẳng qua là ràng buộc trói tay trói chân nhau mà thôi.

Trong mắt Diệp Trăn Trăn, từ hôn là chuyện đương nhiên. Không từ chối mới là có vấn đề. Người ta có tiền đồ, có thế lực, sao phải vì một vị hôn phu bị phế, lại còn tâm tính bất định như hắn mà bó cả đời mình?

Tới tận lúc này, Diệp Trăn Trăn mới thực sự nhận ra — khoảng cách gần quá mức, đã khiến hình bóng Long Cảnh Hành trong lòng nàng nứt vỡ không thể vá lại.

Trước kia, nàng chỉ đứng xa xa mà ngắm nhìn. Khi đó, thiếu nữ mang trong mắt một tầng kính phấn hồng ngưỡng mộ, nhìn đâu cũng thấy tốt: hắn ôn nhu, hắn chính trực, hắn kiên cường.

Nhưng hiện tại thì sao?

Cái gọi là "Long Cảnh Hành cao lớn" trong lòng nàng, giờ đây chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng rêu rao, nát vụn thành từng mảnh cặn bã dưới ánh sáng chân thật.

Diệp Trăn Trăn từng thích người kia – một Long Cảnh Hành ôn hòa, chính nghĩa, không khuất phục trước nghịch cảnh. Chứ không phải kẻ hiện tại: đa nghi, tự luyến, lạnh nhạt vô tình, tự cho mình là trung tâm thiên địa.

Vốn tưởng bản thân đã buông rồi, nhưng một việc sau đó... cuối cùng cũng đập tan nốt chút tình cảm mỏng manh sót lại nơi đáy lòng nàng.

Hôm đó, ngay khi sắp trở về sư môn, Long Cảnh Hành quay sang nàng, ánh mắt mang theo thứ gì đó giống như... thương hại.

Hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu như ban ân: "Diệp sư muội, tuy rằng tính tình muội có phần nóng nảy, hơi thô lỗ, nhưng khoảng thời gian qua... chỉ có muội nguyện ở lại bên ta. Nếu muội chịu thu liễm một chút, học cách ôn nhu hơn, săn sóc hơn... Vậy thì ta cũng có thể cân nhắc... cùng muội kết thành đạo lữ."

Diệp Trăn Trăn: "............"

Lăn a! Diệp Trăn Trăn trở tay tát Long Cảnh Hành một bạt tai, tiếng bạt tai vang dội giữa đường núi lạnh giá, giòn tan như vỡ một giấc mộng đã kéo quá dài.

Long Cảnh Hành bị đánh lệch cả mặt, không kịp phản ứng. Nàng tức đến xì khói, bỏ lại Long Cảnh Hành, chính mình một người về trước.

Lưu Ly: "...... Vậy ngươi nhưng xem như đã đắc tội với hắn."

Diệp Trăn Trăn trợn trắng mắt nói: "Kỳ thật sớm tại nội môn đại bỉ, ngươi cùng hắn luận võ kia một hồi, ta liền phát hiện hắn người này có chút tự cho là đúng...... Ta có thể nhìn ra hắn, hắn kỳ thật...... Sinh khí, bởi vì ngươi trở mặt không hề nghe lời hắn. Nhưng ta chỉ cho rằng hắn quá yêu ngươi, cho nên mới muốn khống chế ngươi đả kích ngươi......"

Diệp Trăn Trăn ngượng ngùng mà nghiêng nghiêng đầu, nói: "Hiện tại xem ra, ngươi là đã sớm nhìn ra bản tính của hắn cho nên mới bỏ đi?"

Lưu Ly vô tội mà cười cười: "Ân...... Đúng không."

Diệp Trăn Trăn cùng Long Cảnh Hành trở mặt — rốt cuộc là chuyện tốt, hay lại gieo mầm họa về sau?

Cũng may nàng giờ đầu óc thanh tỉnh, không còn ôm một cành khô mà nhất định đòi treo cổ chết trên đó. Nhưng Long Cảnh Hành kia... vốn không phải người dễ buông bỏ. Tâm tính hẹp hòi, lại thù dai, ai biết được sau này nếu hắn đắc thế, sẽ báo thù kiểu gì?

Lưu Ly lật trong đầu đoạn cốt truyện này nhưng chẳng nhớ rõ chi tiết, cũng không biết phải giúp Trăn Trăn tránh nạn thế nào. Đành tạm thời dặn dò: "Sau này, tốt nhất cứ tránh xa hắn một chút.".

"Chuyện này còn cần ngươi nói? Dù sao, ta không bao giờ muốn gặp hắn!"

Mất đi cái bóng Long Cảnh Hành bên cạnh, Diệp Trăn Trăn rõ ràng thoải mái hơn không ít. Đối với Lưu Ly, nàng cũng chẳng còn cái dáng vẻ đối đầu ngấm ngầm như trước. Có lẽ chính nàng cũng nhận ra, tranh giành tình cảm mù quáng trước kia chẳng khác nào tự rước bệnh vào người.

Tuy vẫn còn giữ vài phần tính nóng nảy, nhưng thái độ Diệp Trăn Trăn lúc này đã dịu lại rất nhiều. Nàng vẫy tay, để lại một câu: "Ta về trước. Bình tĩnh lại chút." Rồi quay người rời đi.

.

Lưu Ly cho rằng bản thân là nữ chính, việc tu luyện chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng thực tế... nàng – một nữ chính không chịu ngoan ngoãn đi theo cốt truyện – cuối cùng vẫn gặp phải bình cảnh.

Từ khi Lưu Ly bước vào Trúc Cơ kỳ tầng chín, tốc độ tu luyện của nàng ngày càng chậm lại.

Phong Hề Ngô nói thẳng một câu trúng trọng điểm: "Tu luyện không phải cứ đóng cửa tự làm ra được kết quả, ngươi nên xuống núi rèn luyện."

Từ xưa đệ tử Thiên Võ Tông đã có truyền thống xuống núi rèn luyện trước khi đột phá Kim Đan kỳ. Bởi vì sau khi đạt đến Kim Đan kỳ, cũng không thể cứ mãi ở lại trong tông môn được nữa.

Muốn đột phá Kim Đan, tu hành và ngộ đạo, thiếu một thứ cũng không thể thành.

Lưu Ly nhìn ra ngoài cửa, tuyết lớn trắng xóa, chu môi than nhẹ: "Không được, ta muốn ăn Tết trước đã."

"Được rồi, ăn Tết thì ăn Tết. Việc rèn luyện cũng không vội."

Phong Hề Ngô cũng không nói gì thêm, để mặc Lưu Ly đi chơi, còn mình thì pha ấm trà, lặng lẽ ngồi nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.

Từ sau khi quen biết Lưu Ly, cuộc sống của nàng cũng ngày càng giống người phàm.

Tết năm nay của Lưu Ly náo nhiệt hơn hẳn. Trước đây nàng đã quen cảnh một mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo, ăn mì gói xem gameshow qua ngày. Cho dù có gọi là "Tết", thì cũng chỉ là tên gọi suông. Nhưng giờ bên cạnh có Phong Hề Ngô, có Lương Thiên Điềm, còn có Tuyết Mai Nhưỡng, Diệp Trăn Trăn và mọi người, Tết thật rộn ràng. Nàng còn chưa kịp thương cảm vì không thể trở về thế giới cũ thì một cái chớp mắt – Tết đã qua rồi.

Tết qua, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Lưu Ly làm một đống nguyên tiêu, chia cho mọi người rồi nói: "Ta sắp phải xuống núi rèn luyện rồi, các ngươi đừng có nhớ ta quá đó nha!". "Có khi vài tháng, có khi cả vài năm ta cũng chưa chắc quay lại. Ô ô ô, đến lúc đó nếu ngươi ăn một miếng nguyên tiêu, cứ xem như ta vẫn đang bên cạnh ngươi vậy..."

"Đủ rồi!" Diệp Trăn Trăn ném cái muỗng xuống bàn, tức đến mức thở dồn dập: "Ta cũng đến lúc xuống núi rèn luyện, ngươi nếu luyến tiếc như vậy thì chúng ta cùng đi luôn!"

Lưu Ly: "...... A?"

Diệp Trăn Trăn mày nhăn lại, trách mắng: "Ngươi đây là biểu tình gì? Như thế nào? Ngươi không muốn?!"

Lưu Ly: "Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa!"

"Vậy thì quyết định vậy đi!"

"Đương nhiên, ta không thành vấn đề." Lưu Ly vừa ăn  nói, "Nhưng lần này ta cũng muốn mang một người đi ra ngoài, nàng là Lâm Mộng Nhàn, ngươi nhận thức không?"

Nửa tháng trước, Lâm Mộng Nhàn đến chúc Tết Lưu Ly, nhân tiện nhắc đến chuyện này. Nàng nói bản thân không dám xuống núi một mình, mà cũng chẳng thân thiết với ai trong môn phái, nên muốn nhờ Lưu Ly dẫn theo.

Lưu Ly tuy chưa từng "dắt tân thủ" trong game, nhưng nếu là nhiệm vụ rèn luyện thì việc mang theo một "muội muội" cũng chẳng phải vấn đề gì.

Lâm Mộng Nhàn có vẻ ngoài dịu dàng yếu ớt giống như "Lâm muội muội", nhưng tính tình lại còn mềm mại hơn nhiều, dung mạo xinh đẹp, chịu khó chịu khổ, không hay đòi hỏi. Lưu Ly lập tức đồng ý dẫn nàng theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly ( thần sắc nghiêm túc ): Cảm tạ 19 giang 110 lựu đạn cùng Vermilion địa lôi, cảm tạ "Ngàn chướng" "Phong ngữ như ca" cùng "Ngô hoàng 666" dinh dưỡng dịch. Đại gia phù hộ ta chuyến này thuận lợi không ra chuyện xấu! Sao đát!

Chương trước Chương tiếp
Loading...