[BH-Edit] Phượng Linh Kỉ - Tái Kiến Đông Lưu Thủy

Chương 8: Hoàng thành trừng ác



Quân Thần Sách, chính là binh đoàn của đế quốc trong tứ đại quân đoàn, tuy rằng nhân số ít, nhưng là quân đội tinh duệ nhất đế quốc, chủ yếu phụ trách bình yên trong kinh thành, cùng với với trị an trong kinh thành. Đối với chuyện vi phạm pháp luật trong kinh thành, lập tức trình diện xử lý quyền lợi cùng trách nhiệm.

Giống như chuyện ẩu đả đánh nhau ở ngoài đường, thuộc phạm vi quản lý của quân Thần Sách.

Tiểu đội trưởng mang theo binh lính đi tuần tra, xa xa liền thấy nha hoàn Tôn Cẩm Hà đầu đầy mồ hôi chạy tới, còn chưa hỏi, nha đầu kia liền thở hồng hộc nói "Vũ Sách muốn giết Tất Tam công tử cùng Thành công tử..."

Tiểu đội trưởng vừa nghe, vội vàng chạy tới, vừa tới, nhìn thấy Vũ Sách giơ kiếm truy sát Tất Quyền Ngọc, liền tin lời nói của nha đầu kia.

Tất Quyền Ngọc nghe tiểu đội trưởng quân Thần Sách quát lớn, vội vàng hướng phía sau trốn đi, Vũ Sách nổi giận muốn giết đỏ cả mắt, tiếp tục đánh tới Tất Quyền Ngọc, đối với tiếng hô của tiểu đội trưởng như không nghe thấy.

Tiểu đội trưởng thấy Vũ Sách không nghe, lại thấy Tam công tử của Tất tướng quân ngay dưới kiếm của hắn.

Phải biết rằng quân Thần Sách là do đại tướng quân dẫn dắt, cũng chính là phụ thân hắn Tam công tử, Tất Trạch Việt, Tất đại tướng quân! Cũng chính là thượng cấp người lãnh đạo trực tiếp của tiểu đội trưởng kia! Mặc kệ lần này Tam công tử đúng hay sai, nếu như Tam công tử ở trước mặt mình bị Vũ Sách đánh bị thương, vậy mình như thế nào khai báo đây?

Mặc dù Vũ Sách là người phải e ngại trong kinh thành, thế nhưng trong quân đoàn không giống với người trong triều đình, sẽ nghĩ nhiều như vậy, ở trong lòng hắn, chính mình là binh lính đế quốc, chính là lính của Tất Trạch Việt tướng quân, chính mình là người trong quân Thần Sách, đây là chuyện hắn nên quản.

Trong kinh thành này ngoại trừ các bách tính bình thường, còn lại là quan to phú quý, tiểu đội trưởng này ở trong quân Thần Sách nhiều năm như vậy, đại nhân vật nào mà chưa từng gặp qua? Tuy rằng chức vụ thấp kém, thế nhưng ở trên đường gây sự đánh nhau, không cần nói là một Vũ Sách nho nhỏ, cho dù là vương công đại thần, hắn cũng sẽ đến quản! Đây có thể nói là hoàng thượng giao trọng trách cho hắn.

Cho nên bất kể Vũ Sách là người của thái tử, con trai của Vũ Chiêu tướng quân, hắn phạm pháp, cũng không có sự phân biệt.

Mà lúc này Tam công tử lui về phía sau, Vũ Sách từng bước ép sát, trong lúc nhất thời tiểu đội trưởng cũng không nghĩ ngợi được nhiều, một kiếm đâm ra chặn đứng kiếm Vũ Sách "Vũ hộ vệ! Ở trong kinh thành mà ẩu đả đánh nhau, là tội thứ nhất, sau đó ngông cuồng hãm hại công thần, là tội thứ hai, không nghe quân Thần Sách ngăn cản, là tội thứ ba. Nếu Vũ hộ vệ còn muốn giết Tất Tam công tử, như vậy cũng đừng trách chúng ta thực thi nhiệm vụ!"

"Còn hắn? Hắn đâu?" Vũ Sách nổi giận "Lỗ tai của ta bị hắn làm thành như vậy? Như thế liền quên đi sao?"

"Vậy xin hỏi, Tam công tử dùng vũ khí gì?" Tiểu đội trưởng kia thấy lỗ tai Vũ Sách còn phân nữa, lúc này máu me đầm đìa, liền hỏi.

Vũ Sách không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào. Tất Quyền Ngọc căn bản không có vũ khí, hắn chỉ cầm một cây cỏ lau, mà làm bị thương lỗ tai mình, đúng lúc này trên mặt đất ở cách đó không xa có một hột quả trám.

"Bẩm đại nhân, lão đại không có ý định đến đánh nhau, như thế nào sẽ mang vũ khí? Ngài cũng biết, lão đại hắn quen dùng trường thương, bình thường sẽ không mang trên người. Hôm nay mới vui chơi từ bờ sông trở về, trên tay chỉ cầm một cây cỏ lau mà thôi..." Thành Quân lại thế Vũ Sách trả lời.

Ánh mắt tiểu đội trưởng đảo qua, trên mặt đất đúng là có một cây cỏ lau đã bị chặt thành mấy khúc, mà dân chúng vây xem vội vàng gật đầu đồng ý.

Tiểu đội trưởng không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn trên người Vũ Sách "ý của Vũ hộ vệ là Tất Tam công tử dùng cây cỏ lau này đả thương ngươi?"

"Đương nhiên không phải!" Vũ Sách vội vàng phủ nhận.

"Chứ là cái gì?" Tiểu đội trưởng nghiêm mặt nói.

Vũ Sách không biết thẹn nói, quay đầu chỉ chỉ hột quả trám trên mặt đất.

Mọi người ồn ào cười to...

"Vũ hộ vệ, ngài là hộ vệ thái tử cao quý, vài ngày trước trên võ đài là người xứng đáng là đệ nhất cao thủ, nếu như nói Tất Tam công tử có thể sử dụng một hột trám mà có thể chặt đứt lổ tai ngài, như vậy không chỉ sỉ nhục ngài, mà còn sỉ nhục ánh mắt hoàng thượng cùng với tất cả văn võ bá quan trong triều! Nếu như là nói dối, vậy thì xin mời Vũ hộ vệ căn nhắc trước khi nói ra." Tiểu đội trưởng không biết tình hình võ công Tất Tam công tử, vừa lúc nghe Vũ Sách nói, chỉ cảm thấy hắn đang nói dối.

Vũ Sách đầy bụng oan khuất, nhưng không biết biện hộ như thế nào, tỉ mĩ nghĩ lại, quân Thần Sách là binh lính Tất gia, đương nhiên phải nói giúp Tất Quyền Ngọc. Bây giờ một bên lổ tai của mình không còn, cũng không thể ở trước mặt mọi người làm mất oai phong của mình, muốn thu thập Tất Quyền Ngọc, về sau còn rất nhiều cơ hội, vì thế ngập ngừng nói "Ta cũng không thấy rõ... Quá nhanh, có thể có cao thủ ở quanh đây, trợ giúp cho hắn."

"Vậy thì hai người các ngươi vì sao ở trên đường mà đánh nhau?" Tiểu đội trưởng giải quyết chuyện công, hiện giờ biết Tất Tam công tử không có đả thương người, cũng lo lắng mười phần, đương nhiên phải hỏi câu hỏi phía trên rõ ràng mới tốt.

Vũ Sách không nói chuyện, Thành Quân lại nói "Vũ hộ vệ giục ngựa lao nhanh trên đường, đụng trúng mấy quầy hàng ven đường, chúng ta đều thấy, ngăn chặn hắn lại, sau đó xảy ra tranh chấp..."

"Đúng, đúng..." Phía trong người vây xem có người nói "Thức ăn hôm nay của ta đều bị nát..."

Tiểu đội trưởng nghe Thành Quân nói, lại nhìn dân chúng chung quanh, có đầy bất mãn với Vũ Sách, đại khái cũng biết được ngọn nguồn sự việc "Vũ hộ vệ, dựa theo luật pháp, ở kinh thành không thể phóng ngựa trên đường, người nào vi phạm phạt hai mươi trượng, ngươi là hộ vệ thái tử, lại là con trai Vũ tướng quân, tại hạ cần bẩm báo với tướng quân, sao đó mới có thể sét xử, trước tiên xin mời Vũ hộ vệ bồi thường tổn thất cho mọi người đi."

Vũ Sách biết việc này chính mình đuối lý, tuy rằng trong đó bị Tất Quyền Ngọc sỉ nhục, nhưng cũng biết *thiên phu sở chỉ, chính mình đừng hòng tìm được lợi thế trong trận này, vì thế không cam lòng sờ soạng lấy ra chút bạc vụn, đưa cho tiểu đội trưởng.

*thiên phu sở chỉ - ngàn người chỉ trích

Tiểu đội trưởng ước chừng, lời lẽ đanh thép nói "Vũ hộ vệ, chừng nầy không đủ, luật pháp quy định, phóng ngựa chạy nhanh tổn hại lợi ích bách tính, phải bồi thường gấp mười."

Vũ Sách tức giận sắc mặt biến thành màu đen, nhưng cũng không có biện pháp, lại lấy chút bạc ở trên người đưa cho tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng lúc này mới dẫn người đem bạc chia cho những người bị tổn thất.

Vũ Sách hung hăng liếc mắt Thành Quân cùng Tất Quyền Ngọc, lên xe ngựa, thầm nghĩ "Hai người các ngươi hôm nay làm cho ta mất mặt như vậy, ngày khác, ta sẽ đồi lại gấp đôi." Sau đó ở trong ánh mắt xem thường của mọi người mà rời đi.

Mọi người lúc này mới tán đi.

Thành Quân đi tới Tất Quyền Ngọc giơ ngón cái lên "Lão đại, ngươi càng ngày càng lợi hại! Hắn *ngậm bồ hòn thật tốt! Có điều rất xứng đáng, hắn quá kiêu ngạo. Bất chấp vương pháp."

*ngậm bồ hòn - Phải nhẫn nhục chịu cay đắng đau khổ mà không dám nói ra.

Tất Quyền Ngọc nháy mắt với Thành Quân. Thành Quân lập tức hiểu ý "Xong rồi, nhà của ta còn có việc, cần phải trở về, nếu không cha ta sẽ không buông tha ta, ta không quấy rầy đại ca cùng đại tẩu!" Thành Quân nói xong, liền như một làn khói chạy đi mất.

"Nói bậy!" Tôn Cẩm Hà mặt đỏ lên. Hiện giờ cũng đã mười bốn tuổi. Những chuyện nam nữ, tất nhiên cũng biết được chút ít.

"Được rồi, đừng nóng giận, không phải chỉ nói đùa một chút thôi sao? Khi còn bé chúng ta giả làm phu thê uống rượu giao bôi, chúng ta đã là một đôi, lúc trước Thành Quân kêu như thế, bây giờ kêu như vậy, ngươi cần gì phải tức giận?" Tất Quyền Ngọc mặt dày chắm dứt, câu đại tẩu kia, làm cho hắn rất hưởng thụ, nếu Tôn Cẩm Hà thực sự gả cho mình, thì thật tốt!

"Ta nào có giận?" Tôn Cẩm Hà cười cười nói, nói xong mới cảm thấy những lời này có chút không đúng, trong lúc nhất thời không thể che dấu được trạng thái xấu hổ của nữ nhi, chỉ có thể xoay người bước đi.

Tất Quyền Ngọc đi theo phía sau nàng, ý tứ câu nói kia, nàng tự nhiên hiểu được, lúc này trái tim giống như nổi sóng lớn dập dờn. Nếu nàng thật sự theo mình, thì tốt biết bao!

Đáng tiếc chính mình là nữ nhân, haiz...

Đáng tiếc a. Nếu mình không phải là nữ nhân, có thể kêu cha đi Tôn phủ cầu hôn. Quan trọng là Tôn Yến đại nhân cực kỳ thích mình. Sớm đã có ý muốn gả Cẩm Hà cho mình. Nhưng mình lại là thân nữ nhân, một khi thành thân, sẽ bại lộ thân phận, cha nào dám đáp ứng!

Nghĩ đến đây, không khỏi dẫy lên phiền muộn. Nhưng nghĩ lại, từ xưa đã có *đoạn tụ, đồng tính trong lúc đó không phải là không thể ở cùng nhau, tuy nhiên sẽ không được mọi người chấp nhận.

*đoạn tụ - đồng tính luyến ái

"Cẩm Hà, hôm nay tìm ta có chuyện gì?" Tất Quyền Ngọc quăng đi tạp niệm, đi tới bên người Tôn Cẩm Hà, nhớ tới nàng nói hôm nay là đi tìm chính mình.

"Không có chuyện gì. Chỉ là ngươi nói ngày hôm trước, hôm nay yêu cầu ta đàn cầm, ta thấy giờ ngọ mà ngươi còn chưa tới, liền đi tìm ngươi một chút... Kết quả, ngươi đi bờ sông vui chơi, sớm đã quên, thiệt thòi cho ta chờ ngươi nửa ngày." Tôn Cẩm Hà trách cứ nói.

"Ta đáng chết!" Tất Quyền Ngọc vội vàng cười nói. Vốn là sáng hôm nay muốn đi tìm nàng, nhưng vừa mới ra cửa, liền có người đưa cho mình tờ giấy, mới biết được sư phụ cùng sư muội đang ở bờ sông chờ mình. Trong nhất thời, cũng không kịp nhớ tìm người nói với Tôn Cẩm Hà, liền chạy đi bờ sông.

"Ai... Miệng lưỡi trơn tru! Cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả." Tôn Cẩm Hà thở dài nói, có lúc nhìn Tất Quyền Ngọc, chỉ cảm thấy hắn thông minh tuyệt đỉnh, đôi lúc nhìn hắn, lại làm cho người ta lo lắng. Khi nói chuyện, tựa hồ là nói năng ngọt xớt, nhưng thường thường lại khiến cho người ta cảm giác phải tin tưởng. Tôn Cẩm Hà cũng không hiểu, trong lòng mình rốt cuộc là làm sao.

"Cùng ngươi nói câu nào không phải là thật? Chỉ là trưa hôm nay xác thực là quên... Vì bồi tội, ta dẫn ngươi đi bờ sông chơi thế nào?" Tất Quyền Ngọc vội vàng cười nói.

"Bờ sông lạnh như vậy!" Tôn Cẩm Hà có chút động tâm, kỳ thật cùng Tất Quyền Ngọc cùng nhau, vô luận chơi cái gì, nàng đều đồng ý.

"Không sao, cử động liền ấm. Mùa này là mùa khô, bên dưới tảng đá đều có cua, còn có thể tìm rất nhiều sỏi đá đẹp... Ngươi nếu thấy... Có điều mỗi viên đều không giống nhau!" Tất Quyền Ngọc ở bên người Tôn Cẩm Hà vòng quanh vài vòng, một bên nỗ lực giải thích.

"Ừm!" Tôn Cẩm Hà nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tất Quyền Ngọc nhảy nhót kêu lên, liền nhảy nhót đi theo Tôn Cẩm Hà đi ra ngoài thành..

Sau lưng là người dân kinh thành chúc phúc:

"Tam công tử cùng Tôn tiểu thư đúng là trời đất tạo nên một đôi a..."

"Tam công tử thông minh lanh lợi, Tôn tiểu thư thận trọng nội liễm, quả thật là Kim Đồng Ngọc Nữ!"

"Tiểu thư tướng phủ cùng công tử tướng quân thành thân... Nhất định rất náo nhiệt... Ân, hai người này đã mười bốn, cũng nên đính hôn... Đến mười sáu tuổi, liền thành thân..."

"Ngươi nói hài tử của hai người, sẽ xuất sắc như thế nào..."

Trí tưởng tượng của dân chúng thật mạnh mẽ, tựa hồ đã muốn lo lắng đến trên người tiểu công tử, trên thực tế, tiểu công tử kia, hiện giờ rốt cuộc là một vì sao trên trời hay là một tảng đá, cũng chưa biết được...

~~~=.=~~~

Chương sau ngọt nha!!!!! ngọt sớt lun =]]~, cái đắng chính là đợi Sam edit mới đọc được kakakka *cười gian*

Chương trước Chương tiếp
Loading...