[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh
CHƯƠNG 9 - 10
- CHƯƠNG 9 -Phó Bình An lúc đó thật ra vẫn chưa hoàn hồn lại. May mà "mất ngủ từng ngày" hỏi một câu như vậy, nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ. Sau khi lạy ba lạy, Thái hậu sai người đến đỡ nàng dậy, cười nói: "Sao mà nhiều lễ vậy, gọi ta bá mẫu là được rồi."Phó Bình An nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, thoáng nhìn "màn đạn" có nói:【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ 】: Làm nũng, làm nũng!Nàng lộ vẻ khó xử. Cái việc làm nũng này không phải muốn là làm được ngay, dù sao cũng phải có chút cơ sở tình cảm. Nàng không có chút ấn tượng nào về Thái hậu, đối phương đối với nàng mà nói là một người xa lạ.Nàng chỉ qua loa ngẩng đầu, rụt rè nhìn Thái hậu, gọi khẽ: "Bá mẫu"Lúc này, nàng phát hiện ở một góc khuất trong bóng tối, có một người quen đang đứng đó, là Bạc Trưởng Sử, người hôm qua đã đưa nàng đến vương phủ rồi biến mất.Bây giờ, đối phương đứng im như pho tượng, đôi mắt đen như mực, không rõ biểu cảm.【mất ngủ từng ngày: Hầy, cả cái cô Trưởng Sử mặt ngựa này cũng ở đây nữa.】【Trường An Hoa: Đừng nói Bạc Trưởng Sử như vậy chứ, ta thấy dung mạo của cô ấy rất đẹp, ta là fan của cô ấy đó.】【mất ngủ từng ngày: ? Ngươi dễ tính quá ha.】Phó Bình An: "..."Có những lúc cũng không thể cứ nhìn mãi bình luận được, Phó Bình An lo lắng bản thân sẽ không nhịn được mà bật cười.Chỉ liếc qua một cái, Phó Bình An đã thu hồi ánh mất. Thấy Thái hậu vẫy tay về phía mình, nàng hơi do dự một chút rồi bước tới.Đi đến gần, nàng dừng bước. Thái hậu nhìn nàng từ trên xuống dưới, miệng nói: "Sao lại gầy yếu thế này, là do ngày thường hạ nhân hầu hạ không chu đáo sao?"Phó Bình An không biết phải trả lời thế nào, chỉ khẽ nói: "Rất... rất tốt ạ."【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Thật khiến ta thất vọng quá nhóc ơi.】【mất ngủ từng ngày: Hức.】【trà sữa khoai môn trân châu: Bảo bối, ngươi thể hiện chút tình cảm quấn quýt đi chứ.】Phó Bình An cũng thấy hơi khó xử. Người lớn tuổi nhất mà nàng từng tiếp xúc thường ngày là ma ma, nhưng ma ma từ trước đến nay đều chủ động ôm ấp, vuốt ve và cằn nhằn nàng. Nàng không biết bản thân phải chủ động tiếp xúc với người ở tuổi này như thế nào.Lúc này, nàng nhớ lại cuộc thảo luận hôm qua của mọi người:【vô luận Ngụy Tấn: Các ngươi nói Thái hậu sẽ là người có tính cách như thế nào?】【Trường An Hoa: Giả vờ mẫu mực à? Cảm giác như kiểu các bà lão trong tiểu thuyết cổ đại đều như vậy.】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Đúng vậy, người già thường tương đối thích trẻ con.】【vô luận Ngụy Tấn: Vậy lỡ như bà ấy lại là một lão thái thái tương đối lạnh lùng, xa cách thì sao?】【trà sữa khoai môn trân châu: Thế thì tùy từng trường hợp. Với kiểu lão thái thái này, có người thích những đứa hoạt bát một chút, có người lại thích những đứa tuân thủ quy tắc hơn.】【trà sữa khoai môn trân châu: Có thể nhìn vào ánh mắt của bà ấy lúc đó, và cả cách ăn mặc nữa. Nếu bà ấy mặc đồ hoa lệ, có lẽ sẽ thích hoạt bát. Còn nếu bản thân giản dị, có thể sẽ thích tuân thủ quy tắc.】Trong khi Thái hậu quan sát nàng, Phó Bình An cũng quan sát Thái hậu.Trên người Thái hậu có mùi hương trầm và mùi phấn son nồng nặc, hòa quyện vào nhau thậm chí hơi sặc. Bà ấy mặc một chiếc cẩm bào màu trắng, chỉ có phần cổ áo và tay áo được viền màu đậm. Tuy nhiên, dưới ánh đèn, lớp vải mỏng manh lại ẩn hiện những hoa văn chìm nổi, bay bổng uyển chuyển, ẩn chứa vẻ quý phái. Vạt váy rộng lớn trải dài trên mất đất, giống như những tầng sóng nước chồng chất.Trang phục nhìn qua tuy thanh lịch nhưng trên tay bà ấy đeo một chiếc vòng ngọc rộng hai ngón tay, trên các ngón tay có hai chiếc nhẫn vàng khảm đá quý tinh xảo. Đôi khuyên tai bằng ngọc thạch mã não lung lay nhẹ theo động tác của bà ấy, dưới ánh đèn như có ánh sáng lấp lánh chảy qua.Phó Bình An mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Nàng ngẩng đầu nhìn Thái hậu. Thái hậu nhìn nàng khẽ nhíu mày, dường như có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười nói: "Nếu có thiếu thốn gì, nhất định phải nói cho bá mẫu biết."Phó Bình An chớp mất một cái, tim đập thình thịch, miệng nói: "Bá mẫu, cháu đói, cháu có thể ăn bánh táo trên tay bá mẫu không?"Thái hậu sững sờ, lập tức bật cười, đưa tay ôm nàng vào lòng, cười nói: "Đúng là một đứa trẻ."Bà ấy đưa bánh táo cho Phó Bình An, rồi hơi nghiêng đầu nói: "A Thương, ta nghe nói hôm qua khi vừa đến nơi, có người ngăn cản xe ngựa của các ngươi phải không?"Bạc Mạnh Thương bước đến trước mặt Thái hậu, hành lễ nói: "Có một học sinh gần đó, nói muốn bái kiến điện hạ ạ."Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "A Thương, đây chính là vấn đề của ngươi đó. Để người sống ngăn xe ngựa, còn để A Dung ra mặt, nếu là kẻ gian thì phải làm sao?"Tim Phó Bình An như trống đánh, chỉ cảm thấy chiếc bánh ngọt vốn nên ngọt ngào giờ chẳng còn chút mùi vị nào.【trà sữa khoai môn trân châu: Thái hậu chắc không muốn tiểu hoàng đế kết bè kết phái. Học sinh ư, hôm qua xem bài "Ngũ Sắc Điểu Phú" kia, quả thật giống tác phẩm của học sinh thật.】Bạc Mạnh Thương đã quỳ sụp xuống đất: "Là Mạnh Thương lỗ mãng, sự an nguy của điện hạ vốn nên là quan trọng nhất."Thái hậu "Ừm" một tiếng, rồi lại không nhanh không chậm nói: "Đã biết lỗi rồi thì đi nhận phạt đi, đánh mười roi, coi như để nhớ rõ."Phó Bình An nhìn Bạc Mạnh Thương với vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài chịu phạt, nhất thời không phản ứng kịp. Mãi cho đến khi tiếng roi quất vào da thịt vang lên từ bên ngoài, tim nàng mới thắt lại đột ngột, mồ hôi lạnh toát ra cả lưng và lòng bàn tay.【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Nghe có vẻ đau quá.】Có người đã nói lên tiếng lòng của nàng.【mất ngủ từng ngày: Ta đã nhìn ra rồi, Thái hậu rất không vui.】【vô luận Ngụy Tấn: Ngươi bây giờ mới nhận ra à?】Phó Bình An có chút bối rối, nàng nhớ rõ A Chi hôm qua đã nói nàng làm rất tốt.Thái hậu lúc này cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng đang sững sờ, cười nói: "Bị dọa rồi sao?"Phó Bình An giả vờ ngơ ngác: "Bá mẫu tại sao lại đánh Bạc Trưởng Sử ạ?"Thái hậu nói: "Đây là cách dùng người, sau này con sẽ hiểu thôi."Vừa dứt lời, người hầu bên ngoài đến báo, nói Nhiếp Chính Vương đến thỉnh an.Phó Bình An chỉ cảm thấy tim đập như sấm, vang dội bên tai. Lập tức, miếng bánh ngọt nàng đang nhét vội vã bị kẹt lại, nàng bị nghẹn, ôm ngực thở không ra hơi. Thái hậu vội vàng nói: "Nhanh, nhanh đưa nàng đến Thiên điện, cho nàng uống nước."Nói rồi, bà đẩy nàng vào vòng tay cung nữ. Mấy cung nữ vây quanh nàng đi ra từ một cửa nhỏ bên cạnh. Nàng được cho uống một ngụm nước, khá hơn một chút, nhưng đầu vẫn còn ong ong.【Trường An Hoa: Ôi chao mất mặt quá.】【mất ngủ từng ngày: Có gì mà mất mặt, Bình An còn nhỏ mà. Bà già đó đúng là xấu tính, ta không nhìn lầm, bà ta sợ nhóc ho vào quần áo nên vội vàng đẩy nhóc ra đó.】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Lời này có chút bất công... Thái hậu đâu có tính là bà già, bà ấy là một mỹ nữ vẫn còn phong thái quyến rũ mà.】【mất ngủ từng ngày: Ngươi đứng về phe nào?】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Ta có phải học sinh tiểu học đâu mà chọn phe.】【mất ngủ từng ngày: Ngươi có thừa nhận là người phụ nữ đó đã đẩy Bình An ra không?】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Đó là bản năng của con người thôi mà】Phó Bình An nằm nghiêng trên giường ở Thiên điện, nhìn màn hình bình luận đang sôi nổi, sự căng thẳng trong lòng không hiểu sao giảm bớt đi không ít. Đồng thời, nàng mơ hồ cảm giác được, Thái hậu có lẽ không muốn nàng nhìn thấy Nhiếp Chính Vương lúc này.Thế nhưng nàng lại có chút tò mò. Lúc này trong điện chỉ còn một cung nữ, nàng liền chạy ra cửa định nhìn ra ngoài. Cung nữ vội vàng ngăn nàng lại. Phó Bình An giả vờ hồn nhiên ngây thơ, nói: "Ta chỉ muốn nhìn Bạc Trưởng Sử thôi, nàng ta bị quất mười roi, chắc là đau lắm đúng không?"Cung nữ dường như cũng có chút sợ hãi, khẽ nói: "Điện hạ đừng làm khó nô tỳ, nếu điện hạ đi ra ngoài, nô tỳ cũng sẽ bị đánh."Phó Bình An dừng lại một chút: "Trong cung người phạm lỗi, đều bị quất roi hết sao?"Cung nữ nói: "Quất roi là còn nhẹ đó ạ..."【vô luận Ngụy Tấn: Ô oa oa, xã hội phong kiến vạn ác.】Quất roi đã đau đến thế rồi, còn có cái gì đáng sợ hơn quất roi nữa chứ? Phó Bình An nhất thời không nghĩ ra được, nàng muốn hỏi, nhưng cung nữ đã quỳ sụp xuống đất không chịu đứng lên.Phó Bình An nói: "Ta chỉ lén nhìn thôi, ngươi không nói ta không nói, không ai biết đâu.""Thế nhưng mà...""Nếu ngươi không chịu, ta sẽ la lên đấy.""Đừng la đừng la, điện hạ cứ xem đi ạ."Lướt qua khe cửa, Phó Bình An trông thấy Bạc Trưởng Sử đang quỳ trên mất đất, chiếc roi dài bóng loáng màu đen, từng roi từng roi quất vào lưng nàng, những mảnh thịt vụn bay ra rồi rơi xuống đất.【mất ngủ từng ngày: Trông cảnh tượng đẫm máu thật đấy, màn hình của ta còn thêm phần làm mờ vào rồi.】Nàng siết chặt khung cửa, gần như không đành lòng nhìn nữa. Nhưng đúng lúc này, có người sải bước đi tới, khi đi ngang qua Bạc Trưởng Sử thì hơi dừng chân lại, nhưng rất nhanh lại như không nhìn thấy mà bước vào.Người đó đi quá nhanh, Phó Bình An chỉ nhìn thấy đối phương mặc triều phục màu đen, đội một chiếc mũ đơn giản không có trang sức gì. Thân hình cao lớn nhưng không vạm vỡ, còn hơi gầy.Phó Bình An nhớ lại lời Bạc Trưởng Sử nói, Nhiếp Chính Vương trước đây trở về từ biên cương là vì bản thân bị trọng thương, Văn Đế không đành lòng nhìn bạn tốt chịu khổ ở biên cương nên mới triệu về.Vết thương đó suýt lấy đi nửa cái mạng của nàng.【mất ngủ từng ngày: Có ai nhìn rõ Nhiếp Chính Vương trông như thế nào không?】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Tôi đến cả nam hay nữ còn không nhìn rõ nữa là.】【mất ngủ từng ngày: Ở đây không phân nam nữ, là ABO.】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: ABO cũng chia nam nữ mà, không phải có sáu loại giới tính sao?】【vô luận Ngụy Tấn: À? Thật sao, sáu loại nào vậy?】【sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Nam A, nữ A, nam B, nữ B, nam O, nữ O đó.】【mất ngủ từng ngày: Ngươi không tự tra được à?】Có người đột nhiên nói sau lưng: "Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?"Phó Bình An giật mình, vội vàng đóng cửa lại, nói: "Ta đang nhìn Bạc Trưởng Sử, thấy đau quá đi mất."Cung nữ mới đến cau mày, liếc nhìn cung nữ bên cạnh Phó Bình An, nói: "Điện hạ đừng chạy lung tung, uống chút nước mật ong này đi, cái này rất ngọt."Phó Bình An gật đầu quay lại giường.Nước này được cho thêm mật ong và mứt để phù hợp với khẩu vị của Phó Bình An. Nàng uống mấy ngụm, gần như ngay lập tức quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào thì bất chợt nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ.Phó Bình An khựng lại, mở to mắt nhìn về phía có tiếng động. Lúc này, Thái hậu và Nhiếp chính vương đều đang ở chính điện.【 trà sữa khoai môn trân châu: Cãi nhau à? 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Đánh nhau đi, đánh nhau đi, đánh nhau đi! 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Phòng livestream đông người thật. 】Một âm thanh chói tai vang vọng: "Ta không phải đến bái kiến Vĩnh An Vương nào cả, ta đến gặp điện hạ."Phó Bình An thầm nghĩ: Ai vậy? "Bình An bảo bảo thật đáng yêu" quay lại rồi à.Tâm trạng của nàng không hiểu sao tốt lên. Nàng nhìn xung quanh, thấy hai cung nữ câm như hến, rụt vai, vẻ mặt hoảng sợ thậm chí không còn một giọt máu.Xem ra, người duy nhất có tâm trạng tốt chỉ có nàng.--------
- CHƯƠNG 10 -【 trà sữa khoai môn trân châu: Giả vờ ngủ đi. 】Vì câu nói này, Phó Bình An tựa mình vào giường, giả vờ như đang ăn và ngủ gật.Từ chính điện vẫn còn mơ hồ vọng lại tiếng động, nhưng không nghe rõ. Phó Bình An nhắm mắt lại, tay nắm chặt bánh ngọt. Vậy mà mãi vẫn không có ai đến giúp nàng dọn dẹp. Trong cung điện yên tĩnh không một tiếng động, thế là ngược lại nghe rõ tiếng lá cây trong sân bị gió thổi xào xạc.Phó Bình An rất giỏi giả vờ ngủ, đồng thời cũng rất hiểu vì sao lúc này phải giả vờ ngủ. Trước đây ở Linh Đình, nếu làm ma ma tức giận, nàng liền giả vờ ngủ. Ma ma thấy nàng ngủ thì sẽ không trách móc nàng nữa, nhiều lắm cũng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi thôi.Nàng hít thở chậm rãi, thầm nghĩ về "Bình An bảo bảo thật đáng yêu", nghĩ đến Bạc Trưởng sử, nghĩ đến Thái hậu, nghĩ đến Nhiếp chính vương. Đột nhiên bên ngoài có một âm thanh the thé kéo dài: "Cung tiễn Nhiếp chính vương."Theo tiếng cửa mở rồi đóng, thế giới dường như đột nhiên sống động trở lại. Tiếng bước chân truyền đến, có cung nữ khẽ gọi nàng. Nàng không đáp lời, bánh ngọt trên tay liền bị lấy đi. Một lát sau lại có người giúp nàng lau tay và mặt, mang nệm êm và chăn đến để nàng nằm xuống.Thái hậu đến, thấy nàng nằm ngủ, liền hạ giọng hỏi: "Ngủ từ lúc nào?"Giọng cung nữ căng thẳng: "Điện hạ vào phòng không lâu thì ngủ rồi ạ."Thái hậu lại hỏi: "Nàng có nghe thấy không?"Giọng cung nữ nhỏ dần, có lẽ là đã quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ không biết... Có lẽ, có lẽ là không nghe thấy ạ."Thật ra cung nữ hẳn là biết rõ lúc đó nàng chưa ngủ, nhưng cung nữ lại sợ hãi điều gì đó mà giúp nàng nói dối.Có lẽ đối với cung nữ mà nói, không phải là giúp nàng, mà là bản thân nhất định phải nói dối.Thái hậu đáng sợ đến mức đó sao?Nàng nghĩ đến những điều này, lần này bất giác ngủ thật. Đến khi tỉnh lại thì đã là giờ ăn trưa.Nàng đến chính điện cùng ăn cơm với Thái hậu. Thái hậu quả nhiên thần sắc không vui, có vẻ không muốn nói chuyện.Các cung nhân xung quanh cũng cẩn thận từng li từng tí, ngay cả khi bưng mâm cơm cũng không phát ra chút tiếng động nào.Nhưng đối với Phó Bình An, Thái hậu lại tỏ vẻ hiền hòa, hỏi nàng món ăn có ngon không, có hợp khẩu vị không.Phó Bình An giả vờ hồn nhiên ngây thơ, coi như không có chuyện gì xảy ra, khen đồ ăn ngon, cung điện bài trí xinh đẹp. Khi nàng nói khoa trương rằng "Con chưa từng thấy căn phòng nào xinh đẹp như vậy", Thái hậu lộ ra nụ cười hài lòng.Nàng quả nhiên không cần phải xuất cung nữa. Thái hậu đã sắp xếp Kim Quế Cung ở bên cạnh cho nàng ở, lại ban thêm cho nàng hàng chục nô bộc mới. Thậm chí bà còn từ ái bảo Phó Bình An chọn hai cung nhân thân cận mang đi. Phó Bình An do dự một lát, rồi theo gợi ý trên màn hình đã chọn hai cung nữ đã chăm sóc nàng ở Thiên điện sáng nay.Sáng sớm khi đến, nàng còn là một cô bé đáng thương run rẩy, bây giờ lại là người dẫn theo một đám đông hùng hậu tiến vào một cung điện vừa mới được sửa sang. Trong sân chính của cung điện có trồng một cây quế khổng lồ, giờ đang là lúc cành lá xanh tươi rậm rạp.Nhưng tâm trạng Phó Bình An lại có chút tiêu điều. Bỗng nhiên bị đặt vào một nơi xa lạ, người duy nhất có thể dựa vào lại có vẻ hơi đáng sợ. Nàng tràn đầy mơ hồ về tương lai.Trước khi đi ngủ, lúc rửa mặt, nàng lén nói với A Chi: "Bạc Trưởng sử bị phạt roi vì nàng ta đã để Trương Linh chặn xe ngựa của chúng ta."Nàng nhìn chằm chằm A Chi, nhưng A Chi lại cúi mặt, không nói gì.Phó Bình An cảm thấy những người xung quanh đều như bị câm điếc, ngoài những chuyện bổn phận ra thì không thích nói chuyện.Cung điện này rộng lớn và cao ngất, nhưng lại lạnh lẽo, tĩnh mịch như mộ thất. Phó Bình An nghĩ, nếu nàng không có hệ thống mà một mình tiến cung, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn và bất lực.Nhưng may mắn thay, hiện tại nàng hoàn toàn không cô đơn, bởi vì khung chat vô cùng náo nhiệt.Đầu tiên, "Bình An bảo bảo thật đáng yêu" cuối cùng đã trở lại. Đối phương nhanh chóng hỏi han những người khác để biết chuyện đã xảy ra trong tháng trước, sau đó giải thích việc mình vắng mặt.【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Thi cuối kỳ, yêu cầu đột nhiên đặc biệt nghiêm ngặt, thật sự là một tháng như địa ngục. 】【 Trường An Hoa: A a, đúng vậy, kiểm tra đáng sợ thật. 】【 mất ngủ từng ngày: Nói chuyện gì không đâu, bình thường học hành chăm chỉ thì không cần "nước đến chân mới nhảy". 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Nhưng mà ta gửi tin nhắn riêng, bảo bảo không thấy à? 】Tin nhắn riêng? Tin nhắn riêng là gì?Buổi tối lúc ngủ, nàng đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu hệ thống. Rất nhanh, nàng tìm thấy "tin nhắn riêng" trên giao diện, tin nhắn riêng kia còn có một chấm đỏ, thực ra khá bắt mất.Phó Bình An ấn mở, bên trong lại là một loạt chữ có chấm đỏ, mà mỗi chữ đều có thể ấn mở.Nàng vừa mới biết chữ, lúc này không nhịn được đọc ra: "Cái gì vui... Chủ... Truyền bá, cấp tám cái gì... Mở... Cái gì...""... Ừm... Người sử dụng... Ừm... Nhấn vào tôi?" 【 mất ngủ từng ngày: Ngươi đang đọc cái gì vậy? Lắp ba lắp bắp làm đầu ta đau quá. 】【 Trường An Hoa: Đứa trẻ mới biết chữ, để con bé đọc nhiều một chút. 】【 vô luận Ngụy Tấn: Đúng đúng, cháu gái ta vừa học tiểu học, rất thích đọc chữ trên biển quảng cáo. 】Nàng rất nhanh nhìn thấy tên "Bình An bảo bảo thật đáng yêu": "Tiểu... Bình An, ta có chút việc, tháng này có lẽ không thể đến, bản thân ngươi cũng phải... ừm, gắng gì?"【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Cố gắng đó, là cố gắng. 】【 Trường An Hoa: Oa, biết nhiều chữ thật, Bình An giỏi quá. 】Phó Bình An hơi xấu hổ vì được khen.【 mất ngủ từng ngày: Đừng tán gẫu nữa, nhanh phân tích tình hình hiện tại đi, sao ta cảm thấy tình hình không mấy lạc quan vậy, Bình An sẽ khó mà đăng cơ đó. 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Lại nói tại sao lại gọi chủ phòng livestream là Bình An, Thái hậu đã nói rồi, nhóc ấy tên là A Dung, vậy rốt cuộc là tên nào? 】【 mất ngủ từng ngày: Chắc là tên lớn tên nhỏ gì đó đi, Tiểu Bình An, biết viết tên mình không? 】Phó Bình An: "... Không biết."Thật ra là biết viết. Lúc sáu tuổi, mẫu thân đã dạy nàng cách viết tên của mình. Trước đây nàng đã quên, nhưng sau khi bắt đầu học chữ, không hiểu sao lại nhớ lại.Nàng còn nhớ rõ ngày đó nàng nhặt được một hòn đá vẽ lên phiến đá xanh. Mẫu thân đến hỏi nàng đang vẽ gì, nàng nói nàng đang vẽ chính mình.Mẫu thân kinh ngạc nhìn nàng, lại hỏi: "Con biết mình là ai không?"Phó Bình An ngẩng đầu nhìn mẫu thân: "Con là Bình An."Mẫu thân hé miệng mỉm cười. Phó Bình An đến nay vẫn nhớ rõ những nếp nhăn nhỏ bên khóe môi mẫu thân: "Không đúng, con là Phó Đoan Dung."Mẫu thân ngồi trên bậc thang vươn tay. Phó Bình An lập tức hiểu, đưa hòn đá trong tay cho mẫu thân. Mẫu thân liền viết ba chữ "Phó Đoan Dung" xuống đất.Những nét chữ đó nàng bây giờ vẫn nhớ rõ, nhưng không hiểu sao nàng không muốn nói ra.Tuy nhiên, hành vi này lại khiến nàng bị trêu chọc.【 mất ngủ từng ngày: ... Ngay cả tên cũng không biết viết, thật, học hành chăm chỉ đi. 】【 Trường An Hoa: Ha ha ha ha ha ha 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: hahahahaha 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Bảo bối đáng yêu thật. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Thôi, nói chuyện chính sự đi. Các ngươi cảm thấy tình hình thế nào? 】Có lẽ là chủ đề thay đổi quá nhanh, nhất thời không ai đáp lại. Mãi một lúc sau mới có người nói:【 vô luận Ngụy Tấn: Cảm thấy Thái hậu có chút đáng sợ, tất cả cung nữ trong cung dường như đều rất sợ bà ấy. Hai cung nữ kia sau khi được ban cho Phó Bình An, liền vui vẻ hơn nhiều. 】【 Trường An Hoa: Tình hình không ổn chút nào, ta có cảm giác như đang tiến vào đầm rồng hang hổ. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Ta lại cảm thấy tình hình không tệ. 】【 vô luận Ngụy Tấn: Hả? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Thái hậu và Nhiếp chính vương quan hệ không tốt, như vậy họ có thể tạo thành thế đối lập. Có nhiều thế lực bên cạnh thì các thế lực yếu kém mới có cơ hội phát triển. Nếu họ bền chắc như thép thì mới là hết cách xoay chuyển. 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Oa, nghe có vẻ rất có lý. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Tiếp theo, Thái hậu có vẻ ngoài hiền từ, nhưng thực chất thích xa hoa, thích nịnh hót, độc đoán chuyên quyền, dã tâm bừng bừng liếc qua thấy ngay. Điều này có nghĩa là chúng ta dễ dàng làm cho bà ta hài lòng. 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Làm sao để làm hài lòng bà ta? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Giả ngốc, giả vờ khoe khoang, nịnh hót bà ta. Cái gì có thể nói tốt thì cứ nói tốt, tuyệt đối không được chọc giận bà ta. 】Phó Bình An đột nhiên lên tiếng: "Lỡ ta không làm tốt thì sao."【 trà sữa khoai môn trân châu: Buổi sáng nhóc đã làm rất tốt rồi. Sao nhóc lại nghĩ ra cách giả vờ đói bụng để kéo gần quan hệ vậy? 】Phó Bình An lúng túng: "Bởi vì ta thật sự đói bụng."Nhưng hình như cũng quả thật có chút cố tình sắp đặt, nàng có chút không phân rõ.【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: A a a a thật thật đáng yêu. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Vậy thì nhóc làm rất tốt. Về sau nếu sợ phạm sai lầm, thì ít nói chuyện thôi, chờ bọn ta, bọn ta sẽ nghĩ kế cho nhóc. 】【 vô luận Ngụy Tấn: Ta cảm giác chỉ có "trà sữa" mới có thể nghĩ kế, ta hoàn toàn không hiểu nổi T-T. 】【 mất ngủ từng ngày: Tình hình hiện tại còn có thể đăng cơ không? Lúc sáng, Nhiếp Chính Vương ngược lại rất hy vọng Bình An lên ngôi, còn Thái hậu thì lại ngăn cản. Đây là vì sao? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Cái này phải xem tình hình cụ thể của triều đình, có rất nhiều khả năng. 】【 mất ngủ từng ngày: Ví dụ như? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Ví dụ như có thể Thái hậu muốn làm Hoàng đế, nhưng theo ta quan sát Thái hậu hình như không có tố chất như vậy. Vậy cũng có thể là Nhiếp chính vương muốn soán vị. 】【 mất ngủ từng ngày: Hả? Nàng ta muốn soán vị mà lại thúc giục lập tân đế làm gì? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Bởi vì nếu không lập đế, hiện tại rất nhiều quyền quyết định đều nằm trong tay Thái hậu, vốn là mẫu thân của tiên đế. Rõ ràng Thái hậu và nàng ta có quan hệ không tốt. Hơn nữa, có Hoàng đế rồi thì có thể lấy cớ để sắp đặt các âm mưu khác. Ngay cả khi tạo phản cũng phải có lý do như loại bỏ gian thần bên cạnh vua, đúng không? Hiện tại Thái hậu buộc nàng ta làm Nhiếp Chính Vương, nàng ta ngược lại không có lý do để tạo phản. 】【 mất ngủ từng ngày: Nghĩ lại thì thấy sợ thật đấy. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Ai, trên thực tế chúng ta bây giờ thông tin quá ít. Nếu có một người hiểu biết về tình hình triều đình cung cấp cho ta chút tin tức thì tốt. 】Phó Bình An trong đầu lập tức hiện ra Bạc Trưởng sử.【 mất ngủ từng ngày: Bạc Trưởng sử? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Bạc Trưởng sử chưa chắc chịu nói thật. Nhìn những bài viết ngươi đăng, suốt chặng đường này, nàng ta dường như nói rất nhiều, nhưng không hề nói một câu nào liên quan đến tình hình triều đình hiện nay. Nàng ta thậm chí còn không nói về quan hệ giữa Thái hậu và Nhiếp chính vương. 】【 mất ngủ từng ngày: A Chi? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: A Chi hiện tại xem ra tố chất chính trị không cao, đương nhiên cũng có khả năng là ngụy trang. 】Phó Bình An nhìn mà choáng váng, một số đoạn phiên dịch của họ nàng đều không hiểu, thế là không nhịn được nhắm mắt lại, thì thào: "Ta buồn ngủ quá."Lúc này cũng đã rất khuya, tất cả đèn đuốc trong cung đều đã tắt, trong phòng tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.Trăng sáng dường như lộ rõ bên ngoài khung cửa sổ. Bóng cây lay động không ngừng có chút giống ma quỷ bay lượn. Phó Bình An đột nhiên hơi sợ hãi, nhớ tới những câu chuyện tinh quái mà ma ma kể, lập tức hối hận vì đã đuổi tất cả cung nhân ra ngoài.Mặc dù mở mắt ra là khung chat náo nhiệt, nhưng trong thực tế dù sao vẫn chỉ có một mình nàng.Nàng há miệng muốn gọi người, thì thấy ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên mấy đốm đèn màu cam. Những ánh đèn xếp thành một hàng, lung la lung lay từ xa đến gần. Phó Bình An co ro trong chăn thành một cục, thấy khung chat nói:【 mất ngủ từng ngày: Hình như có người đến. 】Phó Bình An: À? Đó là người hả?Nàng lại không sợ nữa, thò đầu ra.Quả nhiên, không lâu sau bên ngoài ồn ào một trận, mơ hồ nghe thấy có người nói: "... Thái hậu nương nương..."Chắc là cửa đại điện bị đẩy ra, tiếng "kẹt kẹt" chậm rãi kêu. Phó Bình An dùng chăn bọc lấy thân thể, chỉ lộ cái đầu ra. Tóc tai bù xù, nàng ngây người, ngơ ngác nhìn về phía bình phong.【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Trời ạ, bây giờ thế này cũng thật là đáng yêu đó mẹ ơi, hôn hôn. 】【 mất ngủ từng ngày: Ừm, đúng là có chút đáng yêu thật. 】Bình phong che khuất tầm mất của nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn thấy những ánh đèn lay động chồng chất. Ánh đèn dừng lại đột ngột ở vị trí cửa ra vào, sau đó một ngọn tách ra, vòng qua sau tấm bình phong.Chiếc đèn lồng tỏa ra ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng bàn tay thon dài tinh tế và chiếc áo bào có hoa văn chìm. Khi ánh đèn chiếu lên mặt, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt tinh xảo, được chăm sóc tốt nhưng cũng có dấu vết tuổi tác theo năm tháng.Là Thái hậu.Thái hậu chậm rãi đến gần, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng vải ma sát. Bà đặt đèn ở đầu giường, sau đó ngồi xuống đưa tay vuốt tóc Phó Bình An, khẽ nói: "Muộn thế này rồi, còn chưa ngủ à?"Giọng điệu có thể nói là vô cùng dịu dàng.【 mất ngủ từng ngày: Đến dụ dỗ à? 】【 vô luận Ngụy Tấn: Nửa đêm canh ba bỗng dưng xuất hiện thì khá đáng sợ đó. 】--------
- CHƯƠNG 10 -【 trà sữa khoai môn trân châu: Giả vờ ngủ đi. 】Vì câu nói này, Phó Bình An tựa mình vào giường, giả vờ như đang ăn và ngủ gật.Từ chính điện vẫn còn mơ hồ vọng lại tiếng động, nhưng không nghe rõ. Phó Bình An nhắm mắt lại, tay nắm chặt bánh ngọt. Vậy mà mãi vẫn không có ai đến giúp nàng dọn dẹp. Trong cung điện yên tĩnh không một tiếng động, thế là ngược lại nghe rõ tiếng lá cây trong sân bị gió thổi xào xạc.Phó Bình An rất giỏi giả vờ ngủ, đồng thời cũng rất hiểu vì sao lúc này phải giả vờ ngủ. Trước đây ở Linh Đình, nếu làm ma ma tức giận, nàng liền giả vờ ngủ. Ma ma thấy nàng ngủ thì sẽ không trách móc nàng nữa, nhiều lắm cũng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi thôi.Nàng hít thở chậm rãi, thầm nghĩ về "Bình An bảo bảo thật đáng yêu", nghĩ đến Bạc Trưởng sử, nghĩ đến Thái hậu, nghĩ đến Nhiếp chính vương. Đột nhiên bên ngoài có một âm thanh the thé kéo dài: "Cung tiễn Nhiếp chính vương."Theo tiếng cửa mở rồi đóng, thế giới dường như đột nhiên sống động trở lại. Tiếng bước chân truyền đến, có cung nữ khẽ gọi nàng. Nàng không đáp lời, bánh ngọt trên tay liền bị lấy đi. Một lát sau lại có người giúp nàng lau tay và mặt, mang nệm êm và chăn đến để nàng nằm xuống.Thái hậu đến, thấy nàng nằm ngủ, liền hạ giọng hỏi: "Ngủ từ lúc nào?"Giọng cung nữ căng thẳng: "Điện hạ vào phòng không lâu thì ngủ rồi ạ."Thái hậu lại hỏi: "Nàng có nghe thấy không?"Giọng cung nữ nhỏ dần, có lẽ là đã quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ không biết... Có lẽ, có lẽ là không nghe thấy ạ."Thật ra cung nữ hẳn là biết rõ lúc đó nàng chưa ngủ, nhưng cung nữ lại sợ hãi điều gì đó mà giúp nàng nói dối.Có lẽ đối với cung nữ mà nói, không phải là giúp nàng, mà là bản thân nhất định phải nói dối.Thái hậu đáng sợ đến mức đó sao?Nàng nghĩ đến những điều này, lần này bất giác ngủ thật. Đến khi tỉnh lại thì đã là giờ ăn trưa.Nàng đến chính điện cùng ăn cơm với Thái hậu. Thái hậu quả nhiên thần sắc không vui, có vẻ không muốn nói chuyện.Các cung nhân xung quanh cũng cẩn thận từng li từng tí, ngay cả khi bưng mâm cơm cũng không phát ra chút tiếng động nào.Nhưng đối với Phó Bình An, Thái hậu lại tỏ vẻ hiền hòa, hỏi nàng món ăn có ngon không, có hợp khẩu vị không.Phó Bình An giả vờ hồn nhiên ngây thơ, coi như không có chuyện gì xảy ra, khen đồ ăn ngon, cung điện bài trí xinh đẹp. Khi nàng nói khoa trương rằng "Con chưa từng thấy căn phòng nào xinh đẹp như vậy", Thái hậu lộ ra nụ cười hài lòng.Nàng quả nhiên không cần phải xuất cung nữa. Thái hậu đã sắp xếp Kim Quế Cung ở bên cạnh cho nàng ở, lại ban thêm cho nàng hàng chục nô bộc mới. Thậm chí bà còn từ ái bảo Phó Bình An chọn hai cung nhân thân cận mang đi. Phó Bình An do dự một lát, rồi theo gợi ý trên màn hình đã chọn hai cung nữ đã chăm sóc nàng ở Thiên điện sáng nay.Sáng sớm khi đến, nàng còn là một cô bé đáng thương run rẩy, bây giờ lại là người dẫn theo một đám đông hùng hậu tiến vào một cung điện vừa mới được sửa sang. Trong sân chính của cung điện có trồng một cây quế khổng lồ, giờ đang là lúc cành lá xanh tươi rậm rạp.Nhưng tâm trạng Phó Bình An lại có chút tiêu điều. Bỗng nhiên bị đặt vào một nơi xa lạ, người duy nhất có thể dựa vào lại có vẻ hơi đáng sợ. Nàng tràn đầy mơ hồ về tương lai.Trước khi đi ngủ, lúc rửa mặt, nàng lén nói với A Chi: "Bạc Trưởng sử bị phạt roi vì nàng ta đã để Trương Linh chặn xe ngựa của chúng ta."Nàng nhìn chằm chằm A Chi, nhưng A Chi lại cúi mặt, không nói gì.Phó Bình An cảm thấy những người xung quanh đều như bị câm điếc, ngoài những chuyện bổn phận ra thì không thích nói chuyện.Cung điện này rộng lớn và cao ngất, nhưng lại lạnh lẽo, tĩnh mịch như mộ thất. Phó Bình An nghĩ, nếu nàng không có hệ thống mà một mình tiến cung, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn và bất lực.Nhưng may mắn thay, hiện tại nàng hoàn toàn không cô đơn, bởi vì khung chat vô cùng náo nhiệt.Đầu tiên, "Bình An bảo bảo thật đáng yêu" cuối cùng đã trở lại. Đối phương nhanh chóng hỏi han những người khác để biết chuyện đã xảy ra trong tháng trước, sau đó giải thích việc mình vắng mặt.【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Thi cuối kỳ, yêu cầu đột nhiên đặc biệt nghiêm ngặt, thật sự là một tháng như địa ngục. 】【 Trường An Hoa: A a, đúng vậy, kiểm tra đáng sợ thật. 】【 mất ngủ từng ngày: Nói chuyện gì không đâu, bình thường học hành chăm chỉ thì không cần "nước đến chân mới nhảy". 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Nhưng mà ta gửi tin nhắn riêng, bảo bảo không thấy à? 】Tin nhắn riêng? Tin nhắn riêng là gì?Buổi tối lúc ngủ, nàng đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu hệ thống. Rất nhanh, nàng tìm thấy "tin nhắn riêng" trên giao diện, tin nhắn riêng kia còn có một chấm đỏ, thực ra khá bắt mất.Phó Bình An ấn mở, bên trong lại là một loạt chữ có chấm đỏ, mà mỗi chữ đều có thể ấn mở.Nàng vừa mới biết chữ, lúc này không nhịn được đọc ra: "Cái gì vui... Chủ... Truyền bá, cấp tám cái gì... Mở... Cái gì...""... Ừm... Người sử dụng... Ừm... Nhấn vào tôi?" 【 mất ngủ từng ngày: Ngươi đang đọc cái gì vậy? Lắp ba lắp bắp làm đầu ta đau quá. 】【 Trường An Hoa: Đứa trẻ mới biết chữ, để con bé đọc nhiều một chút. 】【 vô luận Ngụy Tấn: Đúng đúng, cháu gái ta vừa học tiểu học, rất thích đọc chữ trên biển quảng cáo. 】Nàng rất nhanh nhìn thấy tên "Bình An bảo bảo thật đáng yêu": "Tiểu... Bình An, ta có chút việc, tháng này có lẽ không thể đến, bản thân ngươi cũng phải... ừm, gắng gì?"【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Cố gắng đó, là cố gắng. 】【 Trường An Hoa: Oa, biết nhiều chữ thật, Bình An giỏi quá. 】Phó Bình An hơi xấu hổ vì được khen.【 mất ngủ từng ngày: Đừng tán gẫu nữa, nhanh phân tích tình hình hiện tại đi, sao ta cảm thấy tình hình không mấy lạc quan vậy, Bình An sẽ khó mà đăng cơ đó. 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Lại nói tại sao lại gọi chủ phòng livestream là Bình An, Thái hậu đã nói rồi, nhóc ấy tên là A Dung, vậy rốt cuộc là tên nào? 】【 mất ngủ từng ngày: Chắc là tên lớn tên nhỏ gì đó đi, Tiểu Bình An, biết viết tên mình không? 】Phó Bình An: "... Không biết."Thật ra là biết viết. Lúc sáu tuổi, mẫu thân đã dạy nàng cách viết tên của mình. Trước đây nàng đã quên, nhưng sau khi bắt đầu học chữ, không hiểu sao lại nhớ lại.Nàng còn nhớ rõ ngày đó nàng nhặt được một hòn đá vẽ lên phiến đá xanh. Mẫu thân đến hỏi nàng đang vẽ gì, nàng nói nàng đang vẽ chính mình.Mẫu thân kinh ngạc nhìn nàng, lại hỏi: "Con biết mình là ai không?"Phó Bình An ngẩng đầu nhìn mẫu thân: "Con là Bình An."Mẫu thân hé miệng mỉm cười. Phó Bình An đến nay vẫn nhớ rõ những nếp nhăn nhỏ bên khóe môi mẫu thân: "Không đúng, con là Phó Đoan Dung."Mẫu thân ngồi trên bậc thang vươn tay. Phó Bình An lập tức hiểu, đưa hòn đá trong tay cho mẫu thân. Mẫu thân liền viết ba chữ "Phó Đoan Dung" xuống đất.Những nét chữ đó nàng bây giờ vẫn nhớ rõ, nhưng không hiểu sao nàng không muốn nói ra.Tuy nhiên, hành vi này lại khiến nàng bị trêu chọc.【 mất ngủ từng ngày: ... Ngay cả tên cũng không biết viết, thật, học hành chăm chỉ đi. 】【 Trường An Hoa: Ha ha ha ha ha ha 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: hahahahaha 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Bảo bối đáng yêu thật. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Thôi, nói chuyện chính sự đi. Các ngươi cảm thấy tình hình thế nào? 】Có lẽ là chủ đề thay đổi quá nhanh, nhất thời không ai đáp lại. Mãi một lúc sau mới có người nói:【 vô luận Ngụy Tấn: Cảm thấy Thái hậu có chút đáng sợ, tất cả cung nữ trong cung dường như đều rất sợ bà ấy. Hai cung nữ kia sau khi được ban cho Phó Bình An, liền vui vẻ hơn nhiều. 】【 Trường An Hoa: Tình hình không ổn chút nào, ta có cảm giác như đang tiến vào đầm rồng hang hổ. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Ta lại cảm thấy tình hình không tệ. 】【 vô luận Ngụy Tấn: Hả? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Thái hậu và Nhiếp chính vương quan hệ không tốt, như vậy họ có thể tạo thành thế đối lập. Có nhiều thế lực bên cạnh thì các thế lực yếu kém mới có cơ hội phát triển. Nếu họ bền chắc như thép thì mới là hết cách xoay chuyển. 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Oa, nghe có vẻ rất có lý. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Tiếp theo, Thái hậu có vẻ ngoài hiền từ, nhưng thực chất thích xa hoa, thích nịnh hót, độc đoán chuyên quyền, dã tâm bừng bừng liếc qua thấy ngay. Điều này có nghĩa là chúng ta dễ dàng làm cho bà ta hài lòng. 】【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Làm sao để làm hài lòng bà ta? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Giả ngốc, giả vờ khoe khoang, nịnh hót bà ta. Cái gì có thể nói tốt thì cứ nói tốt, tuyệt đối không được chọc giận bà ta. 】Phó Bình An đột nhiên lên tiếng: "Lỡ ta không làm tốt thì sao."【 trà sữa khoai môn trân châu: Buổi sáng nhóc đã làm rất tốt rồi. Sao nhóc lại nghĩ ra cách giả vờ đói bụng để kéo gần quan hệ vậy? 】Phó Bình An lúng túng: "Bởi vì ta thật sự đói bụng."Nhưng hình như cũng quả thật có chút cố tình sắp đặt, nàng có chút không phân rõ.【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: A a a a thật thật đáng yêu. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Vậy thì nhóc làm rất tốt. Về sau nếu sợ phạm sai lầm, thì ít nói chuyện thôi, chờ bọn ta, bọn ta sẽ nghĩ kế cho nhóc. 】【 vô luận Ngụy Tấn: Ta cảm giác chỉ có "trà sữa" mới có thể nghĩ kế, ta hoàn toàn không hiểu nổi T-T. 】【 mất ngủ từng ngày: Tình hình hiện tại còn có thể đăng cơ không? Lúc sáng, Nhiếp Chính Vương ngược lại rất hy vọng Bình An lên ngôi, còn Thái hậu thì lại ngăn cản. Đây là vì sao? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Cái này phải xem tình hình cụ thể của triều đình, có rất nhiều khả năng. 】【 mất ngủ từng ngày: Ví dụ như? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Ví dụ như có thể Thái hậu muốn làm Hoàng đế, nhưng theo ta quan sát Thái hậu hình như không có tố chất như vậy. Vậy cũng có thể là Nhiếp chính vương muốn soán vị. 】【 mất ngủ từng ngày: Hả? Nàng ta muốn soán vị mà lại thúc giục lập tân đế làm gì? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Bởi vì nếu không lập đế, hiện tại rất nhiều quyền quyết định đều nằm trong tay Thái hậu, vốn là mẫu thân của tiên đế. Rõ ràng Thái hậu và nàng ta có quan hệ không tốt. Hơn nữa, có Hoàng đế rồi thì có thể lấy cớ để sắp đặt các âm mưu khác. Ngay cả khi tạo phản cũng phải có lý do như loại bỏ gian thần bên cạnh vua, đúng không? Hiện tại Thái hậu buộc nàng ta làm Nhiếp Chính Vương, nàng ta ngược lại không có lý do để tạo phản. 】【 mất ngủ từng ngày: Nghĩ lại thì thấy sợ thật đấy. 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Ai, trên thực tế chúng ta bây giờ thông tin quá ít. Nếu có một người hiểu biết về tình hình triều đình cung cấp cho ta chút tin tức thì tốt. 】Phó Bình An trong đầu lập tức hiện ra Bạc Trưởng sử.【 mất ngủ từng ngày: Bạc Trưởng sử? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: Bạc Trưởng sử chưa chắc chịu nói thật. Nhìn những bài viết ngươi đăng, suốt chặng đường này, nàng ta dường như nói rất nhiều, nhưng không hề nói một câu nào liên quan đến tình hình triều đình hiện nay. Nàng ta thậm chí còn không nói về quan hệ giữa Thái hậu và Nhiếp chính vương. 】【 mất ngủ từng ngày: A Chi? 】【 trà sữa khoai môn trân châu: A Chi hiện tại xem ra tố chất chính trị không cao, đương nhiên cũng có khả năng là ngụy trang. 】Phó Bình An nhìn mà choáng váng, một số đoạn phiên dịch của họ nàng đều không hiểu, thế là không nhịn được nhắm mắt lại, thì thào: "Ta buồn ngủ quá."Lúc này cũng đã rất khuya, tất cả đèn đuốc trong cung đều đã tắt, trong phòng tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.Trăng sáng dường như lộ rõ bên ngoài khung cửa sổ. Bóng cây lay động không ngừng có chút giống ma quỷ bay lượn. Phó Bình An đột nhiên hơi sợ hãi, nhớ tới những câu chuyện tinh quái mà ma ma kể, lập tức hối hận vì đã đuổi tất cả cung nhân ra ngoài.Mặc dù mở mắt ra là khung chat náo nhiệt, nhưng trong thực tế dù sao vẫn chỉ có một mình nàng.Nàng há miệng muốn gọi người, thì thấy ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên mấy đốm đèn màu cam. Những ánh đèn xếp thành một hàng, lung la lung lay từ xa đến gần. Phó Bình An co ro trong chăn thành một cục, thấy khung chat nói:【 mất ngủ từng ngày: Hình như có người đến. 】Phó Bình An: À? Đó là người hả?Nàng lại không sợ nữa, thò đầu ra.Quả nhiên, không lâu sau bên ngoài ồn ào một trận, mơ hồ nghe thấy có người nói: "... Thái hậu nương nương..."Chắc là cửa đại điện bị đẩy ra, tiếng "kẹt kẹt" chậm rãi kêu. Phó Bình An dùng chăn bọc lấy thân thể, chỉ lộ cái đầu ra. Tóc tai bù xù, nàng ngây người, ngơ ngác nhìn về phía bình phong.【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Trời ạ, bây giờ thế này cũng thật là đáng yêu đó mẹ ơi, hôn hôn. 】【 mất ngủ từng ngày: Ừm, đúng là có chút đáng yêu thật. 】Bình phong che khuất tầm mất của nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn thấy những ánh đèn lay động chồng chất. Ánh đèn dừng lại đột ngột ở vị trí cửa ra vào, sau đó một ngọn tách ra, vòng qua sau tấm bình phong.Chiếc đèn lồng tỏa ra ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng bàn tay thon dài tinh tế và chiếc áo bào có hoa văn chìm. Khi ánh đèn chiếu lên mặt, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt tinh xảo, được chăm sóc tốt nhưng cũng có dấu vết tuổi tác theo năm tháng.Là Thái hậu.Thái hậu chậm rãi đến gần, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng vải ma sát. Bà đặt đèn ở đầu giường, sau đó ngồi xuống đưa tay vuốt tóc Phó Bình An, khẽ nói: "Muộn thế này rồi, còn chưa ngủ à?"Giọng điệu có thể nói là vô cùng dịu dàng.【 mất ngủ từng ngày: Đến dụ dỗ à? 】【 vô luận Ngụy Tấn: Nửa đêm canh ba bỗng dưng xuất hiện thì khá đáng sợ đó. 】--------