[BH-Edit] LINH DỊ CỬU THIÊN - TUYỆT CA (Hoàn)

Chương 16: Ký Ức (3)



Chương 16: KÝ ỨC


Thần Quân ôm lấy Thần mẫu cùng Thiên Luân đi đến "Linh Tháp" cấm địa Thần giới. "Linh Tháp" này là nơi để Thiên Duy thần kính, cách Cửu Thiên gần nhất. Hai người đem Thần mẫu đặt trong thạch anh quan, để ở tầng cao nhất của Linh Tháp, để nàng có thể hấp thụ được nhiều quang minh chi linh, hy vọng có thể sớm sống lại.

Đây là cấm địa của Thần giới, Mộ Thần không tiện tiến vào, nàng chỉ có thể đợi Thiên Luân ở trong hoa viện,

Mộ Thần ngồi trên xích đu ở một giàn hoa, chậm rãi đưa qua đưa lại. Chung quanh nàng tất cả đều là hoa tươi thi nhau khoe sắc, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi nàng, giống như mùi thơm bách hoa trên cơ thể Thiên Luân. Nàng nhắm mắt lại, hít thấy mùi thơm quen thuộc, cảm giác giống như Thiên Luân cũng đang ở tại nơi này. Nàng nghĩ, lúc Thần mẫu mang thai Thiên Luân, nhất định là thường xuyên ở nơi này, nếu không, sao trên người Thiên Luân lại có hương bách hoa chi linh này đây?

Gió lạnh nhẹ nhàng thổi tới, ôn nhu ôm lấy mặt nàng một tia lành lạnh, hết sức thoải mái.

Mộ Thần mở mắt ra, chẳng biết lúc nào trời đã nổi lên một tầng mây, đem nước rơi xuống mặt. Nàng đi xuống xích đu, đi ra giữa vườn hoa, vươn tay ra, nước mưa giống như lụa mỏng rơi xuống tay nàng, ánh sáng chiếu vào giàn hoa phía trước hiện lên một vẻ thiên kiều bá mị.

"Đáng ghét! Không cho kéo mặt người ta!" Mộ Thần kéo tay Thiên Luân xuống, bỉu môi nhìn cô.

Thiên Luân cười ha ha, phủ thân thể xuống, hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Thần. Mộ Thần mở to hai mắt, trừng thẳng Thiên Luân, nàng nghiêng đầu giãy dụa, quá đáng, cô lại hôn nàng!

Thiên Luân kéo hai tay không an phận của Mộ Thần xuống, hai tay cô vòng qua eo nàng, gắt gao nắm lấy hai tay nàng, sau đó nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Mộ Thần. Mộ Thần tránh không được, đành phải cắn chặt hàm răng, không cho Thiên Luân đi vào.

Đầu lưỡi Thiên Luân bồi hồi vuốt ve ở bên ngoài hàm răng Mộ Thần, vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng vuốt lấy. Vài lần quét nhẹ, lại nhẹ nhàng cắn lấy môi Mộ Thần, tiếp tục mút vào đôi môi mê người đỏ mọng của nàng. Dần dần, Mộ Thần có chút không chống đỡ được, ánh mắt chuyển sang mê ly. Cảm giác khác thường từ môi nàng lan xuống toàn thân.

"Luân --" nàng khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng mà xoay người một cái. Ngay tại lúc nàng nhẹ giọng kêu một tiếng này, Thiên Luân nhân cơ hội tiến vào, triển khai thế công mãnh liệt. Đầu lưỡi các nàng gắt gao quấn lấy nhau, không ngừng quấn quít, đang xen cùng một chỗ.

Mộ Thần không chịu được Thiên Luân tấn công mãnh liệt, thân mình không khống chế được ngửa về phía sau, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ có thể ngẫu nhiên phát ra vài tiếng hừ nhẹ.

Qua một lúc lâu, Thiên Luân mới chậm rãi rời khỏi, lại tiếp tục triền miên trên môi Mộ Thần một chốc lát mới lưu luyến rời đi. Mộ Thần khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng dựa trên người Thiên Luân thở dốc, toàn thân mềm nhũn, nhờ Thiên Luân đỡ nàng mới có thể đứng vững.

"Luân" nàng nhẹ giọng kêu, cảm thấy thật hạnh phúc.

Thiên Luân gắt gao chế trụ mười ngón tay Mộ Thần, thâm tình hôn lên gương mặt của nàng, cong lên nụ cười ôn nhu mà mê hoặc.

"Mộ Thần, ta yêu muội, đời đời kiếp kiếp, ta muốn đem muội giấu ở nơi sâu nhất trong linh hồn, chẳng sợ sông cạn đá mòn, vạn vật hủy diệt, ta cũng vẫn nhớ đến muội, ta yêu muội."

Mộ Thần vành mắt chậm rãi hiện lên nước mắt, nàng gắt gao chế trụ lấy tay Thiên Luân, nói "Thiên Luân, ta cũng phải đem ngươi giấu ở chỗ sâu nhất trong linh hồn, Thương hải tang điền, thiên địa dung hợp, tình này bất diệt."

Thiên Luân gắt gao ôm Mộ Thần, nói: "Chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời nhau, mặc kệ chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ không tách ra."

"Uhm, không rời xa nhau, sống chết có nhau, đời đời kiếp kiếp."

Mộ Thần gắt gao ôm lấy Thiên Luân. Trước mắt, là tình hình thảm loạn trên chiến trường kia. Trước giờ, nàng chưa bao giờ biết sợ hãi cái chết, chính là, bây giờ lại thấy được cảnh chết chóc, cũng sẽ sợ hãi chết đi, sợ hãi cái chết rơi xuống hai nàng, đem hai nàng tách ra.

"Thiên Luân, nếu có một ngày chúng ta chết, sẽ còn cùng một chỗ sao?"

"Sẽ." Thiên Luân kiên định trả lời, "Chúng ta đem nhau giấu vào tận cùng trong linh hồn, chỉ cần linh hồn không chết, chúng ta sẽ tìm được đối phương."

Hai người gắt gao ôm lấy nhau, thầm cầu nguyện sẽ không bao giờ tách nhau ra nữa.

Trống trận bắt đầu nổi lên, tiếng kèn kinh động mây trời, phong vân khởi dộng, thiên địa biến sắc, không trung tràn đầy tiếng tập hợp binh lính. Ma giới lại bắt đầu tiến binh.

Thiên Luân ngẩng đầu, nhìn nhìn bầu trời, quay sang Mộ Thần lên tiếng

"Thần nhi, lại khai chiến. Muội ở đây đợi ta, chờ đánh xong một trận sẽ thực mau trở lại tìm muội." Trong lúc nói chuyện, Thiên Luân đã đem y phục trên người biến thành áo giáp bạc.

"Ta cũng phải đi." Mộ Thần gắt gao níu tay Thiên Luân lại.

"Mộ Thần, đừng đi. Ta không muốn để muội nhìn thấy huyết tinh, muội là Thiên sứ của ta, hồn nhiên tươi đẹp nhất, trong lòng phải tĩnh lặng trong trẻo giống như bầu trời kia. Ta không muốn muội nhìn đến những thứ không tốt, sẽ lưu lại ám ảnh trong lòng muội."

"Ta muốn đi, ta muốn kề vai chiến đấu cùng với ngươi." Mộ Thần nói xong đã đem Long Kỳ kiếm ra tới tay, biến một thân mặc vào áo giáp.

"Mộ Thần, nghe lời ta được không? Đó là chiến trường, không phải nơi muội nên xuất hiện, muội là tiểu điện hạ tôn quý, không thể để bản thân dính đến huyết tinh khí nơi này." Thiên Luân ôn nhu khuyên nhủ.

"Không cần, ta muốn đi cùng ngươi!" Mộ Thần mở to đôi mắt sáng như sao, ánh mắt hiện lên đầy vẻ kiên định, nàng làm sao có thể để cô một mình ở chiến trường giao tranh.

Thiên Luân khẽ thở dài, nghĩ nghĩ một lúc mới nói "Được rồi, ta không ngăn cản muội, vậy muội trước nhất giúp ta một chuyện được không?"

"Chuyện gì?"

"Đi canh trừng Linh tháp, muội làm một kết giới tốt nhất để bảo vệ mẫu thân ta được không?"

"Được."

Mộ Thần nặng nề gật đầu một cái, sâu lắng nhìn Thiên Luân, hôn lên mặt cô, sau đó hướng Linh Tháp bay đến.

Thiên Luân nhẹ nhàng vuốt ve môi, trên mặt còn lưu lại dư âm của nụ hôn Mộ Thần, cô đưa mắt nhìn Mộ Thần rời đi, trong mắt đầy vẻ bắt đắc dĩ.

Mưa phùn kéo dài không ngớt, thấm trên người cô, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nặng nề thở dài

"Thiên khốc, ngày tận của Thần giới và Long giới cũng sắp đến rồi. Thần nhi, muội là tiểu điện hạ, tinh linh cửu thiên, chỉ mong muội ở lại Linh Tháp, tránh được một kiếp này, chỉ mong chư vị đại thần ở cửu thiên sẽ phù hộ cho muội."

Thiên Luân nặng nề thở dài, tiếp tục thở sâu, bước chân trầm trọng, kéo Tiểu Hoa thương hướng chiến trường bay đến.

Thiên khốc, lực thần kính càng suy yếu, thiên địa ngày càng đen tối.

Thiên khốc, Thần giới và Long giới đều gặp phải diệt vong. Không thể tránh khỏi tai kiếp.

Thiên khốc, Thần giới xuất động toàn bộ binh lực, đem những tiểu thần không có sức chiến đấu đem đến Long giới.

Thiên khốc, Long giới tập hợp toàn bộ đệ tử Long Tộc có sức chiến đấu, đem thần binh bị thương cùng các Long tử Long tôn nhỏ tuổi lưu lại Long giới, sau đó đóng băng Long giới.

Thiên khốc, chỉ cầu thiên khốc đi qua, chỉ cần Thần giới lưu lại một huyết mạch, có thể đem băng kia mở ra.

Ở ngày chiến trận cuối cùng, Thần, Long binh đều không sợ hãi, ưỡn ngực ngẩn đầu nhìn chăm chú về phía địch nhân, cho dù chết, bọn họ cũng muốn bảo vệ lãnh thổ của mình, cũng phải hết mình đánh bọn ma mịch này trở ra. Bọn họ là thần Long, là hóa thân của chính nghĩa, bọn họ tin tưởng, chính nghĩa sẽ vĩnh viễn tồn tại giữa nhân gian, bọn hắn tin tưởng, nhất định có thể đả bại đám tà ác này.

Binh mã kéo dài ngàn dậm, đến cạnh nơi giao Nhân giới- Núi Côn Luân, đội ngũ hai bên lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Nhân Vương dẫn đầu một đội tinh anh của nhân giới canh giữ đỉnh núi Côn Luân, bọn họ sẽ không để cho tà ma đến nhân gian làm hại.

Trống trận vang lên, tiếng hô của các dũng sĩ chấn động thiên địa....

Mộ Thần phong xong kết giới, đứng ở thạch anh quan quỳ xuống bái biệt thần mẫu

"Thần mẫu, người phóng tâm mà nghỉ ngơi đi, con đã dùng mười tầng công lực để làm ra kết giới này, không có mấy người có lực để mở ra. Hiện tại, con muốn đi giúp Thiên Luân đánh bọn hỗn đản này, tạm biệt."

Nói xong, nàng đứng dậy chạy ra bên ngoài, lại phát hiện đã bị kết giới vây chặt.

Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kết giới Thiên Luân làm, loại kết giới này đi vào sẽ không phát giác gì, nhưng đi ra sẽ bị một cổ lực vô hình ngăn trở. Trước kia, Thiên Luân thường dùng kết giới này để đánh bắt chim nhỏ cho nàng chơi. Nàng lặng đi một chút, không rõ ý của Thiên Luân là gì.

Nghĩ một chút, lập tức hiểu được Thiên Luân là không muốn nàng đi ra chiến trường, cho nên bày ra kết giới này, dụ nàng đi vào đây để vây khốn nàng.

"Thiên Luân." Mộ Thần hung hăng giậm chân một cái, cô đây là ý gì?

Mộ Thần không ngừng tìm cách phá kết giới, thậm chí còn rút ra Long Kỳ kiếm chém tới. Bên ngoài tiếng trống trận rung trời, âm thanh binh khí va chạm không bên tai không dứt, đứng ở đỉnh tháp, nàng có thể thấy chiến trường rộng lớn xa xa kia, ngập tràn giết chóc.

Mộ Thần sốt ruột vạn phần, nàng vận đủ mười tầng công lực chém lên kết giới. Long Kỳ kiếm này cực kỳ bất phàm, không bao lâu liền đem tầng kết giới này mở ra. Không nghĩ tới vừa ra lại đụng kết giới sương mù.

Kết giới này vô hình vô giới, có xông vào cũng vô dụng, kết giới đem nàng vây lại, giống như mê cung, muốn phá phải tìm được tâm kết giới, sau đó dùng bảy mươi hai cung biến hóa của Thiên Can Địa Chi tính ra công thức, quá trình tương đối phức tạp.

Mộ Thần chỉ có thể vững vàng tính toán từng bước một, sau đó cẩn thận đi ra khỏi kết giới.

Cũng không biết dùng hết bao lâu thời gian, rốt cuộc cũng đi ra được đến bên ngoài. Nàng nặng nề thu hơi thở, sau đó chạy thẳng đến chiến trường.

Trên chiến trường chỉ còn một nhóm nhỏ chiến đấu, trên bầu trời tán lên vô số tinh quang. Tất cả tinh quang này đều là thần binh và long binh chết đi.

Linh khí càng nhiều càng chứng tỏ có nhiều người chết. Cảnh này tuy đẹp, nhưng lại làm Mộ Thần vô cùng đau lòng, nếu có thể, nàng muốn không bao giờ phải nhìn đến.

Ở phía trước Thiên Luân đang đánh nhau giết địch nhân. Cô bị rất nhiều ma binh mịch binh bao quanh, Ma Vương và Mịch Hậu cũng liên thủ hướng nàng đánh tới. Khôi giáp của nàng đã bị hủy, mái tóc xõa dài có chút tán loạn, giọt mưa rơi xuống binh khí lại lóe lên một đóa thủy hoa tuyệt đẹp.

"Thiên Luân."

Mộ Thần rút Long Kỳ kiếm ra, chém đến đám ma binh này, nàng nhanh chóng chạy đến gần hướng Thiên Luân.

Nàng thấy thi thể Thần Quân, thấy được thi thể Long quân cha nàng. Hai người bọn họ toàn thân cắm đầy binh khí vẫn ngạo nghễ đứng vững như ngọn núi.

Mộ Thần chạy đến, đứng bên người cha nàng, chỉ thấy người đôi mắt vẫn mở to, nhìn chăm chăm về hướng Long giới, chỗ ấy có người cha yêu thương, có Linh Quang thần kính, có người thân của cha đều bị băng phong ở đây.

Mộ Thần nước mắt tràn mi. Trời mưa như trút nước, giống như thác nước rữa sạch vạn vật.

Vô số ma binh quay quanh nàng, hướng nàng đánh tới.

Thần Long trong cơ thể nàng bay ra, vây xung quanh nàng kịch liệt giao chiến cùng đám ma binh.

Các tướng sĩ Long giới và Thần giới đã chết gần hết. Liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ còn một nhóm nhỏ, trên mặt đất đều là thi thể, bọn họ đều chậm rãi bốc hơi lên.

Chỗ Thiên Luân vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, Nhân Vương đã muốn ngã xuống.

Động tác Thiên Luân đã dần chậm chạp, linh quang hoa mỹ từ người cô cũng chậm rãi tản ra, Tiểu Hoa thương trong tay nàng vẫn như cũ vung lên chém giết địch nhân.

Một trường đao đâm xuyên qua vai nàng, nàng một chưởng đem đao cắt đứt, tiếp tục đem thương chém đứt đầu tên này, xoay người chém tới tên còn lại.

Mộ Thần bị dũng khí quyết chiến của Thiên Luân làm kinh sợ, cũng bị tổn thương trên người cô làm đau đớn. Đây là Chiến Thần, càng đánh càng hăng, chỉ có chết, không cúi đầu, là người nàng yêu nhất Chiến Thần – Thiên Luân.

"A --" Mộ Thần rống lên một tiếng, bay lên không trung, Long Kỳ kiếm trong tay chém thẳng xuống mặt đất. Mặt đất bị nổ tung, hở ra một đại khe, ma binh mịch binh công lực yếu bị đánh bay đi, biến thành bụi bặm trên không trung.

Mộ Thần hạ xuống mặt đất, trái chém phải giết, dưới hộ thể của Thần Long đến được gần Thiên Luân.

Thiên Luân nhìn thấy Mộ Thân, cả kinh kêu lên

"Đi mau! Mộ Thần, quay về Linh Tháp, nơi đó ở gần Cửu Thiên nhất, có thể bảo vệ muội vô sự, muội ở đây rất nguy hiểm."

Ngay tại lúc cô phân tâm, Mịch hậu dùng Đoạn Hồn thoi đâm đến phía sau lưng cô, thẳng ra trước ngực. Thiên Luân không nhíu mắt, quay người chém bay đầu Mịch Hậu, tiếp tục xoay một vòng tròn lớn, đem đám ma binh, mịch binh ở gần giết chết. Cô lấy mũi thương chống đỡ thân mình, nhìn Mộ Thần kêu lên "Đi mau!" rồi tiếp tục lấy hơi, vung Tiểu Hoa thương trong tay tiếp tục giết chóc.

Tay Hạo Thiên hợp thành hình chữ thập, nhìn Thiên Luân từ phía xa, một đoàn sương mù hắc ám theo lòng bàn tay hắn tản ra, sương mù ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc....

Mộ Thần nhìn Thiên Luân đau xót hét lên: "Thiên Luân, ngươi quên lời thề của chúng ta sao? Sinh tử cùng nhau, ta sao có thể để ngươi đánh nhau sống chết ở chỗ này. Ngươi ở đây phấn đấu quên mình giết địch, lại biến ta trở thành lính đào ngũ, ngươi như vậy đối với ta công bằng sao."

Nàng vừa nói, vừa chém bọn địch binh dọn đường đến gần Thiên Luân.

"Ta muốn muội còn sống, Mộ Thần, chỉ có muội còn sống chúng ta mới có hy vọng. Bằng không, không chỉ riêng Thần giới, Long giới cũng xong đời, ngay cả nhân gian cũng tiêu hủy." Thiên Luân đau lòng kêu lên, cô làm sao không mong muốn cùng Mộ Thần chết cùng một chỗ, nhưng là, ở thời điểm này, còn sống có ý nghĩa rất lớn so với chết đi.

Hạo Thiên kêu lên: "Thiên Luân, ta sẽ không để cho muội chết, ta muốn muội trở thành thê tử của ta."

Hắn hét lớn một tiếng, sương mù trong tay đã thành lốc xoáy hướng thẳng đến chỗ Thiên Luân và Mộ Thần.

Thiên Luân kinh hãi, cô bị lốc xoáy cuốn lấy, chìm vào trong tâm lốc. Mộ Thần vừa chạy đến cũng bị cuốn theo, Thiên Luân thở sâu, dùng toàn bộ sức lực chặt đứt cơn lốc phía Mộ Thần.

"Thiên Luân --"

Mộ Thần ổn định thân hình rơi xuống, thấy Thiên Luân ngửa đầu thâm tình nhìn nàng, rồi rơi xuống hắc ám chi uyên. Nàng đau lòng kêu tên cô, muốn chạy theo cùng cô, lại bị cửu điều Thần Long bên người kéo lại. Mộ Thần cật lực giãy dụa, nàng phải xuống cứu Thiên Luân.

"Thiên Luân! Thiên Luân...."

Mộ Thần không thể làm gì, hai cánh tay bị Thần Long giữ chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Luân rơi xuống động sâu hắc ám.

Chương trước Chương tiếp
Loading...