[BH-EDIT] KỲ THỰC TA LÀ MỘT CON MÈO - TRÀ DỮ PHI NGƯ
C5: Nữ hài
Hạ Hải Dương ôm mèo ngồi trong bụi cỏ, khóc đến tê tâm liệt phế, thật sự khiến người khác nhìn mà đau lòng rơi nước mắt. Mấy đứa nhỏ cũng không biết nên làm thế nào để an ủi cho đúng, chỉ biết ngồi hai bên trái phải của cậu.Ban Nhu Trăn nhanh mắt thấy tiểu Hải bị làm cho hoảng sợ, trông như muốn bỏ chạy. Cô còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì đã thấy tiểu Hải bỏ đi mất. Nhìn dáng vẻ đau khổ của Hạ Hải Dương, Ban Nhu Trăn mím môi, cuối cùng cũng chẳng nói gì mà lặng lẽ quay đi.Ở bên cạnh, Mật Tư Mạn giữ mặt mèo nghiêm túc, nhưng thật ra nàng rất muốn cười, ha ha ha..."Vợ, em nói ba mẹ của Hạ Hải Dương có phải quá đáng lắm không?" Ban Nhu Trăn vuốt lưng Mật Tư Mạn theo thói quen dỗ mèo. Không hiểu sao, trong lòng cô cũng bắt đầu thấy lo lắng, lỡ đâu vợ nhà mình lặng lẽ bỏ trốn thì sao? Vậy nên một tay cô vuốt lưng, một tay thì ôm chặt Mật Tư Mạn.Mật Tư Mạn: Ban Nhu Trăn thật nghĩ nàng ngốc chắc? Tay của Ban Con Sen đang làm gì, nàng chẳng phải biết hết sao!Nhưng mà, nói gì thì nói, Ban Nhu Trăn cũng đối xử không tệ với nàng. Chỉ cần không chọc giận nàng, không xù lông nàng lên, thì tạm thời nàng vẫn có thể nhịn được. Vì vậy Mật Tư Mạn vờ như không thấy hành động nhỏ kia, còn giơ móng vuốt nhẹ nhàng đập đập lên đùi Ban Nhu Trăn, miệng kêu một tiếng "meo~" nhẹ nhàng.Ánh mặt trời bị tán lá của đại thụ phân tán thành từng vệt sáng lấm tấm, rải đều trên mặt đất. Ban Nhu Trăn đứng dưới bóng cây, đôi mắt tròn sâu như phủ một tầng mực, ánh sáng xuyên qua những kẽ lá đậu lên chóp mũi xinh xắn của cô, tạo thành một điểm sáng tinh nghịch. Lông mi cô cong vút và mềm mại, từ góc nhìn của Mật Tư Mạn, đối phương trông chẳng khác gì một con búp bê BJD* đáng yêu phiên bản giới hạn được chế tác tỉ mỉ.... Là bản giới hạn mùa đông, vì đối phương mặc đồ rất dày.(*)Búp bê BJD là viết tắt của Ball-Jointed Doll, nghĩa là búp bê khớp cầu. Đây là loại búp bê cao cấp.(Hình ảnh minh họa)
“Vợ ngoan, để Nhu Trăn ôm em nhé.”Để dỗ dành Mật Tư Mạn, Ban Nhu Trăn còn dẫn nàng tới một cái hồ nhỏ phủ băng. Mặt hồ đã đóng lại, trong suốt như pha lê. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt Mật Tư Mạn xuống thấp hơn, như muốn cho nàng nhìn thấy cả đáy hồ.“Vợ, mau nhìn kìa.”Mật Tư Mạn trợn tròn đôi mắt mèo, cái gì cũng không thấy rõ, cảm thấy có xem cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nàng vừa định cắn lấy áo Ban Nhu Trăn hướng về phía trước, ý muốn nói bản thân không muốn xem nữa, thì đột nhiên nghe thấy Ban Nhu Trăn khẽ thở dài nói:“Nếu như chị có thể hiểu được vợ đang nói gì thì tốt rồi. Chị thật sự rất lo, sợ một ngày nào đó sẽ giống như Hạ Hải Dương, vợ chồng chia lìa, con cái mỗi người một nơi…”Mật Tư Mạn: Vợ chồng chia lìa cái đầu cô ấy! Não đừng bay xa quá được không?! Hạ Hải Dương rõ ràng là đang bị lừa mà! À còn nữa, Ban ba Ban mẹ ở phe của cô còn gì!“Vợ, em nhìn kìa!”Mắt mèo của Mật Tư Mạn lặng lẽ quan sát. Trong hồ nước nhỏ, bề mặt như băng lạnh, vài chiếc đuôi cá trắng lượn qua. Hình như còn có con cá nào đó vừa xoay mình, nhìn chiếc đuôi uyển chuyển khiến người ta cảm giác chúng đang cực kỳ vui vẻ.Có lẽ là bản năng sau khi hóa thành mèo tinh. Mật Tư Mạn khẽ giật giật móng vuốt. Giây tiếp theo, nàng giống như một vương giả ẩn nấp trong rừng sâu, dáng người mạnh mẽ, kiêu hãnh bật dậy. Từ lòng Ban Nhu Trăn, nàng lao vút ra như một bóng chớp, chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt.Cái dáng vẻ khi đi săn ấy, quả thực chẳng khác gì loài báo thảo nguyên trong mấy bộ phim tài liệu thế giới thiên nhiên hoang dã chiếu đi chiếu lại triệu lần, từ báo hoa, linh miêu, đến báo sa mạc xa-li, đều mang cái khí thế sắc bén lạnh lùng đó. Trong mắt Mật Tư Mạn lúc này cũng bừng lên sát ý lạnh lẽo, khiến mấy con cá trong hồ kinh hãi cực độ, vội vàng tản ra bốn phía, nào hay, đã sớm rơi vào tầm ngắm của nàng.Nhưng rồi, theo sau là tiếng hét kinh hãi của Ban Nhu Trăn, Mật Tư Mạn… bẹp… dính luôn lên mặt băng.Dính cứng, không gỡ ra nổi.Trong đầu nàng dâng lên một dòng suy nghĩ:Từ nhỏ lớn lên ở phương Nam, Mật Tư Mạn chưa bao giờ biết thì ra cái lớp băng trên mặt hồ cũng có thể dính chết người ta như keo!!!“Vợ! Vợ! Em sao rồi!” – Ban Nhu Trăn cuống cuồng gọi, đứng sát mép hồ, cố sức kéo Mật Tư Mạn lên.Mật Tư Mạn bị kéo đến mức tứ chi thịt mềm cũng đau ê ẩm. Ước chừng nếu để Ban Nhu Trăn kéo thêm chút nữa, lớp da heo cũng bị lột tróc mất. Nghĩ vậy, nàng không chút do dự mà cất tiếng, gào thảm thiết!Tiếng kêu thảm thiết đến mức khiến người qua đường còn tưởng có người đang ngược đãi động vật nhỏ. Kết quả khi chạy lại gần, họ chỉ thấy một cô bé đang quýnh quáng đứng bên mép hồ, nước mắt lưng tròng, tay chân luống cuống bên cạnh một con mèo đang đứng bất động trên mặt băng. Con mèo vẫn dán chặt tại chỗ, không nhúc nhích nổi. Còn cô bé thì sắp khóc đến nơi.Cảnh tượng này thực sự chẳng có gì buồn cười. Ngược lại, còn khiến người đi đường cảm thấy thương cảm. Một cô gái trẻ bước lên, định an ủi cô bé thì đột nhiên thấy đối phương ngẩng đầu, vừa khóc vừa há miệng kêu lên:“Chị ơi… xin chị cứu vợ của em với… Ô ô… nàng, nàng đáng thương quá đi mất… ô ô…”Ban Nhu Trăn nước mắt nước mũi tèm lem, dáng vẻ tội nghiệp khiến người qua đường suýt nữa thì bật cười, lại nghe cô gọi con mèo đang mắc kẹt kia là “vợ” của mình, thật sự khiến ai nấy phải nhịn cười đến run cả vai.Vì để giữ chút thân thiện, cô gái trẻ ấy không bật cười thành tiếng. Cô chỉ dịu dàng xoa đầu Ban Nhu Trăn đang xù cả tóc, nhẹ giọng nói:“Đừng vội, chị có mang theo nước ấm đây.”Ban Nhu Trăn hơi yên tâm một chút, nhưng trong lòng vẫn còn rối rắm, tay ôm chặt lấy Mật Tư Mạn, mà Mật Tư Mạn lúc này chỉ hận không thể giơ móng vuốt lên che mặt, thật sự là mất mặt chết đi được.“Nhưng… nhưng sao nàng lại dính chặt luôn vào mặt băng thế này chứ… ô ô…”Cô gái qua đường mỉm cười dịu dàng, lấy bình giữ nhiệt trong túi ra, mở nắp:
“Mèo con có móng vuốt rất ấm mà, mà mặt băng thì lạnh quá. Bị đông cứng cũng bình thường thôi. Nào, em ôm mèo con lên, chị sẽ đổ nước ấm xuống. Với mèo, nhiệt độ này tương đối cao.”Ban Nhu Trăn nghe xong, vừa xoa nước mắt vừa ngoan ngoãn ôm chặt lấy Mật Tư Mạn, còn nhỏ giọng lẩm bẩm tự trách:
“Đều do mình không tốt, là mình không chăm sóc nàng kỹ…”Mật Tư Mạn: … Đúng rồi đấy, đều là cô sai!Nước nóng rót xuống mặt băng, rất nhanh đã lan tới chỗ móng vuốt Mật Tư Mạn. Chỉ vài giây sau, móng vuốt rốt cuộc cũng được giải thoát. Tứ chi mềm mại của nàng gần như đã tê cứng vì đông lạnh, không còn chút cảm giác nào. Cả người mèo lập tức co rút vào trong lòng Ban Nhu Trăn, yếu ớt kêu lên một tiếng "meo…" đầy uể oải.Đôi mắt to của Ban Nhu Trăn đầy yêu thương, nước mắt vẫn còn lưng tròng ngẩng đầu nhìn người qua đường, giọng đầy tội nghiệp:“Cảm ơn chị”“Không sao đâu, chị từng thấy em rồi đó. Chúng ta ở cùng tòa nhà mà, chị ở lầu sáu. Nếu sau này có chuyện gì, cứ tới tìm chị nhé.” cô gái cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nói, rồi tự giới thiệu “Chị tên là Chỉ Ân Như.”Ban Nhu Trăn nhìn theo bóng lưng Chỉ Ân Như rời đi. Sau đó, cô đột nhiên giơ tay nhéo mạnh eo Mật Tư Mạn một cái. Khuôn mặt đang tỏ vẻ dịu dàng phút chốc không biểu tình, thậm chí có phần tiêu điều, lạnh lẽo.Ban Nhu Trăn dùng tay còn lại vuốt nhẹ lông Mật Tư Mạn, giọng nói mang theo âm điệu trầm trầm đầy nguy hiểm:“Vợ yêu à, em ngàn vạn lần đừng có mà thích ai khác, nghe rõ chưa?”Mật Tư Mạn: = hoảng =! Gì vậy? Cô vừa mới chuyển từ bệnh kiều sang hắc hóa hả? Ê, tình tiết gì mà chuyển biến nhanh dữ vậy trời!!Mật Tư Mạn đơ mặt, Ban Nhu Trăn sờ sờ hai cái lên má nàng, biểu cảm bỗng chốc lại trở về bình thường, vẫn là dáng vẻ trẻ con nhí nhảnh như ban đầu. Nhìn qua giống hệt như tất cả những gì Mật Tư Mạn vừa thấy chỉ là ảo giác.Mật Tư Mạn: Khoan đã… Vậy là không chỉ hắc hóa, mà còn bị đa nhân cách nữa hả?!! Cái này thật sự là một đứa trẻ năm tuổi à?! Không lẽ là bị nhập rồi?!Nàng cố gắng nhớ lại thật kỹ cảnh tượng vừa rồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc vì cái gì khiến Ban Nhu Trăn “thần kinh bất ổn”.Ban Nhu Trăn thì chẳng biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, trực tiếp mang nàng đi về.Một tháng sau, người mà Mật Tư Mạn từng nghĩ chỉ là người qua đường Chỉ Ân Như, hóa ra lại là cô giáo ở nhà trẻ nơi Ban Nhu Trăn học.Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chỉ Ân Như, nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của Ban Nhu Trăn lập tức sụp đổ. Cô ôm chặt Mật Tư Mạn, giọng nói lạnh như băng vang lên:“Vợ à, em còn nhớ một tháng trước chị đã nói gì không? Nếu em mà dám thích người khác…”Mật Tư Mạn suýt nữa đứng không vững: nàng đã hoàn toàn cảm nhận được cái tính khí sáng nắng chiều mưa, âm tình bất định của Ban Con Sen rồi. Cho nên… kết luận là, Ban Nhu Trăn chắc chắn bị ai nhập rồi đúng không?Đúng lúc ấy, đến lượt tổ của Ban Nhu Trăn được điểm danh. Cô bước lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười chào hỏi Chỉ Ân Như:“Chào cô giáo, em là Ban Nhu Trăn ạ.”Ở bên cạnh, Trọng Giai Nhân đẩy đẩy gọng kính, lạnh nhạt quay sang nói với bạn nhỏ bên cạnh:
“Xem ra Nhu Trăn coi cô giáo mới là trà xanh rồi.”Mật Tư Mạn: Khoan đã, cái gì gọi là trà xanh? Vậy… cái lần Ban Con Sen đột nhiên hắc hóa một tháng trước là do tưởng nàng thích cô giáo này sao?! Cái gì vậy trời! Không thể nào! Ban Con Sen không phải thật sự thích nàng đấy chứ?!! Như vậy chẳng phải là cầm-thú à?!? Một con mèo cũng không tha nữa là sao trời!!Còn nữa! Tại sao nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng một điều, mấy đứa nhóc này thực sự là trẻ con năm tuổi sao?! Thật à?!Phải rồi, ngoài Ban Nhu Trăn ra thì còn năm đứa khác cùng lớp nữa!Hạ Hải Dương im thin thít, không nói lời nào. Vợ và con trai của cậu dạo này cư xử lạnh nhạt, cậu nghĩ chắc tiểu Hải đang trách cậu không bảo vệ tốt con của bọn họ.Vũ Tử Lâm với Thượng Nhiễm thì từ lâu đã âm thầm kết đôi, thường rủ nhau trốn đi chơi riêng. Hai đứa nhóc tóc ngắn hai bên đẩy cằm lên, giọng hơi kiêu:
“Ban Nhu Trăn là do không có tự tin thôi.”Ban Nhu Trăn hừ lạnh:
“Cái này gọi là đề phòng ngay từ khi họa còn chưa nảy mầm!”Mật Tư Mạn: … Khoa học cũng không giải thích nổi nữa rồi.Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn:
Devil ném 1 quả lựu đạn
Devil ném 1 quả lựu đạn
Devil ném 1 quả lựu đạn
Sâm Diễm Miểu Chủ ném 1 quả địa lôi
Mộng ném 1 quả địa lôi
Độ Nhật ném 1 quả lựu đạnMấy nhóc con trong truyện thật ra từ bé đã rất ưu tú rồi! Đừng nhìn hiện tại tụi nó như thế, so với sau này còn đỉnh hơn… hhhhh (cười lăn lộn)Tổ đội góp vui: 546106202Tên các nhân vật được đặt tên tùy hứng QVQ Chúc ngủ ngon nhé ~Đệm thịt mèo bị dính chặt vào băng, chuyện này là cá nhỏ nói bừa thôi. Dù sao thì người phía Nam thật sự không biết đâu… Không lại là thật (:3」∠)Gấu: Dạo này hơi bận nên edit từ từ mọi người thông cảm nhé.