[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE
Chương 71: Quái nhân
Tiểu Thu Ngâm bị Ma sương mù bóp cổ, gắng gượng mở mắt ra, đèn đuốc và đám đông giống như những con côn trùng bị nước lũ cuốn trôi, tứ tán khắp nơi trong sự "dập dềnh". Nàng thở không ra hơi, run rẩy bám chặt vào tay của ma đầu, nhưng chỉ xuyên qua làn sương mà không chạm được gì.Thu Ngâm đứng yên giữa đám đông đang tứ tán, nhíu mày nhìn lên một người một ma trên lều cao, nàng biết ma đầu đó, lần đầu tiên nàng hạ phàm đến Tương Quốc, là con cá chạch này muốn đoạt lấy Bình Dương và bức tranh Tiên nhân, vốn là thủ hạ ban đầu của Thẩm Tĩnh Trúc, đã bị nàng tiêu diệt thành tro bụi.Xem ra, là họ đã quen biết nhau từ trước.Đệ tử của Thiên Hải Các vội vàng chạy tới, phối hợp lập pháp trận và xuất kiếm, nhưng ma đầu dám ngang nhiên vào chợ tiên nhân rõ ràng là có năng lực không tầm thường, dù sao tu sĩ có thể đạt đến Nguyên Anh đều hiếm có, mà đa số những bậc cao nhân thường canh giữ ở núi thiêng và bí cảnh, đều có lãnh địa riêng của mình. Đối với một cái chợ mà tiểu bối thường hay lui tới, đủ để ma đầu này kiêu ngạo.Cũng có đệ tử của các tông môn khác rút kiếm hỗ trợ, nhưng đều là vô ích trước mặt lão ma đầu này, liên tục bị đánh lui. Phi thư được gửi đến tiên tông, tiên tông sẽ phái người tới trợ giúp, nhưng tất cả đều cần thời gian, tiểu Thu Ngâm cảm thấy với sức mạnh của ma đầu này, nàng e rằng sẽ không đợi được cứu viện."Sư muội!" Phùng Tử Mại vừa thấy áo đỏ của tiểu Thu Ngâm, định rút kiếm xông lên nhưng bị Trần Văn Xương ngăn lại, hắn trừng mắt nhìn ma đầu: "Nàng có tu vi cao hơn ngươi mà còn bị bắt, ngươi đi tìm chết sao!""Nhưng cũng không thể..."Nhìn thấy tiểu cô nương thường ngày quái gở kiêu ngạo giờ đây giãy dụa như sắp chết, một nhóm đệ tử che vết thương, cố nén đau đớn và sợ hãi, cùng nhau ngự kiếm bay lên, Kiếm quang linh khí rực rỡ nhưng lại bị ma đầu đã sớm cảm nhận được quét hết xuống đất, không thể dậy nổi."Ưm..." Tiểu Thu Ngâm trong cổ họng trào lên máu, phát ra tiếng kêu giống như thú con, vô thức gọi người nàng tin cậy nhất: "Sư tôn...""Vù——" Kiếm quang từ bốn phía lóe sáng, tạo thành một vòng tròn ngay ngắn, lập tức bao vây lấy tấm lều cao.Ma đầu nhận thấy có điều không ổn, liền lao xuống khỏi lều, làm cho những chiếc đèn lồng phía trên rung lắc, kết quả bị kiếm trận đẩy xuống đất, nó không ngừng giãy dụa nhưng cơ thể nặng nề như núi đè ép tới mức tay nó cũng nâng không nổi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu vô nghĩa.Có vẻ như nhận ra tình hình không ổn, nó liều mạng giữ chặt tiểu Thu Ngâm làm con tin.Sức mạnh trên cổ nàng bỗng dưng biến mất, tiểu Thu Ngâm thở phào một chút, mở mắt ra liền thấy ma đầu với đôi mắt đen kịt đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm, móng vuốt như sương mù đang bám chặt lấy cổ tay nàng, như muốn xé toạc ra.Ngoài trận kiếm, có một giọng nam vang lên: "Đừng sợ, nó không làm gì được ngươi, đừng chọc giận nó, quân chi viện rất nhanh sẽ..."Tiểu Thu Ngâm một tay nhặt kiếm Bi Phong, lưỡi kiếm xuyên qua cánh tay nàng hung hăng đâm vào tay ma đầu, ma đầu kêu đau thảm thiết, buông lỏng tay ra.Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, tiểu Thu Ngâm bất chấp cánh tay không ngừng chảy máu, sắc mặt không đổi lại đâm thêm một kiếm xuyên qua sau lưng ma đầu, đóng chặt nó xuống đất, máu phun ra bắn đầy lên gương mặt trắng bệch của nàng, bắt mắt đến mức rùng rợn."Ngươi là cái thứ gì vậy?""......" Những người gần kiếm trận đều im lặng.Người đứng xem - Thu Ngâm liền hiểu ra, trách sao lúc trước ở thiên điện của cung Từ Ninh, cá chạch tinh lại ra tay tàn nhẫn như vậy, một kiếm kia như hận không thể moi trái tim nàng ra, nguyên lai là thù cũ "một thù trả một thù".Ma đầu hoàn toàn bị chọc giận, tứ chi tan chảy thành sương mù, ngay lập tức không màng đến gì mà lan ra, kiếm trận rung chuyển hai lần, những đệ tử còn lại cầm kiếm cảnh giác.Sau một khắc, kiếm trận xuất hiện vết nứt, lúc kiếm trận tan vỡ trong khoảnh khắc, một bóng đen xuất hiện, nhanh chóng bắt lấy tiểu Thu Ngâm đang trong trạng thái bất ổn, biến mất trong Kiếm quang.Sau một hồi trời đất quay cuồng là một con đường xóc nảy, tiểu Thu Ngâm nắm chặt kiếm Bi Phong, ở trên vai của nam nhân đột nhiên xuất hiện, nàng suýt nữa thì nôn ra."Ngươi đừng có mà nôn." Nam nhân giả vờ nghiêm túc cảnh cáo: "Nôn ra ta sẽ vứt ngươi bên đường.""Ngươi..." Tiểu Thu Ngâm một tay tát vào bộ râu của hắn, không cho phép phản bác: "Ngươi dám."Nam nhân: "..."Hắn nâng tiểu Thu Ngâm lên: "Theo con mắt tinh tường của ta, nữ oa oa như ngươi sau này nhất định sẽ không tầm thường.""Ngươi, ngươi nói nhảm."Trước khi tiểu Thu Ngâm thật sự nôn, nam nhân dẫn nàng đến một ngôi miếu hoang, chỉ vào bãi cỏ bên cạnh: "Mời."Tiểu Thu Ngâm suy yếu đứng dậy xua xua tay: "Không nôn trên người ngươi thì không có cảm giác.""Tiểu khốn kiếp." Nam nhân ngồi xuống bậc thang sứt mẻ, mặc chiếc áo rách rưới, lộn xộn trong gió, toát lên vẻ nghèo khổ, mặt hắn vàng đến ố, bị vải rách che nửa gương mặt, đôi mắt còn nửa nhắm nửa mở như người mù, khiến người khác muốn cho hắn chút tiền: "Không có việc gì thì biến đi."Không có tiếng kêu thảm thiết từ thanh kiếm hỏng, tiểu Thu Ngâm cảm thấy bên tai yên tĩnh hơn nhiều: "Ngươi có thể giết được ma đầu đó.""Cho nên?" Nam nhân nói: "Các trưởng lão của Thiên Hải Các sẽ đến liền ngay sau đó, ta cũng không muốn mất mặt.""Ngươi hoàn toàn có thể tùy tiện ném ta ở một nơi nào đó." Tiểu Thu Ngâm nhìn chằm chằm vào hắn: "Nhưng ngươi đã mang ta đi cả một đoạn đường, có mục đích gì?"Nam nhân với đôi mắt mù một nửa cố tình nhìn vào ngôi miếu đã hoang tàn đến mức cửa cũng bị gió thổi bay: "Nơi này cũng không phải là tùy tiện đâu. Ta nói ta cứu ngươi, còn ngươi đây là muốn ăn vạ? Khó khăn lắm mới có lòng tốt đi phát tâm, lại gặp phải kẻ vô lương tâm."Kiếm Bi Phong từ trong tay áo nàng nhô ra mũi kiếm sắc bén, sát khí toả ra vượt xa cái khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và tuổi tác của nàng, tiểu Thu Ngâm mặt không biểu cảm mà lên chiêu thức: "Ồ.""Không phải, đứa nhỏ này." Nam nhân ngập ngừng, giơ tay đầu hàng: "Được được được, thật ra ta... cảm thấy tương đối hứng thú với thanh kiếm của ngươi."Hắn bất đắc dĩ: "Ngươi cũng không đánh thắng ta, sao lại muốn dùng kiếm đối đầu với ta?""Chính vì ta không đánh thắng ngươi, thậm chí còn thua xa ngươi, trước sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ mưu kế nhỏ bé nào cũng chỉ là tự làm mất mặt." Tiểu Thu Ngâm xoay cổ tay, vung kiếm một vòng: "So với việc bị giết ngay sau đó mà không có quyết tâm gì, thì bây giờ phản kháng rõ ràng sẽ thể hiện được ta có chút khí phách, nếu sư tôn ta đến báo thù cho ta, cũng không làm nàng mất mặt.""Ngươi vậy mà thật thà." Nam nhân hoàn toàn không có ý định tranh cãi với cô bé, nói thẳng thắn: "Sư tôn ngươi là ai, Nam Hận Ngọc?"Con ngươi của tiểu Thu Ngâm co lại, bàn tay cầm kiếm nắm thật chặt: "Sao ngươi...""Đương nhiên ta biết, khi nàng còn chưa thành Kiếm tiên, đã đến Huyền Linh học mấy năm và từng thỉnh giáo ta." Nam nhân nói: "Bất quá những điều ta có thể dạy nàng cũng không nhiều, chỉ là những kinh nghiệm sống lâu hơn người khác, còn kiếm của nàng là tự mình giết ra, nói thật, ta thường bị kiếm của nàng làm cho kinh ngạc, còn bị hậu bối như nàng áp chế mấy chiêu.""Đừng chần chờ, ngươi là ai?!""Ta họ Trương." Nam nhân kia nói: "Là một kiếm tu, quyết tâm đi tìm Kiếm tốt khắp thiên hạ."Đuổi theo một đường, Thu Ngâm đứng xem thì thầm: "Trương Kế Văn."Nàng vậy mà có quen biết với người khiến Vạn Kiếm Quy Nhất - Tiền chưởng môn của Huyền Linh sao?Tiểu Thu Ngâm cảnh giác nắm chặt kiếm Bi Phong: "Ngươi đang có ý đồ với kiếm bản mệnh của ta.""Đừng nói ta như kẻ trộm thế, nếu ngươi là đồ đệ của Nam Hận Ngọc, kiếm chắc chắn không tồi." Trương Kế Văn mỉm cười: "Cho ta xem một chút đi, coi như ngươi báo đáp ân cứu mạng của ta, ta không thiếu bảo kiếm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta có thể đổi ngươi một thanh kiếm tốt hơn."Hắn còn nói thâm ý khác: "Hơn nữa, ngươi không phải không thích thanh kiếm này sao?""Ta không thích nhưng đó cũng là đồ của ta, muốn chém giết muốn lóc thịt vẫn do ta quyết định." Tiểu Thu Ngâm nhe răng, quét sạch thái độ ác liệt vừa mắng vừa đập đối với Bi Phong, bao che ôm chặt nó trong lòng.Dù có ồn ào hay phiền phức... đây cũng là lễ vật mà sư tôn đã dành cho nàng.Trương Kế Văn nhíu mày, không khách khí vẫy tay một cái, kiếm Bi Phong liền thoát khỏi ôm ấp của tiểu Thu Ngâm, không chút chống cự bay về phía hắn, tiểu Thu Ngâm tức giận trừng mắt nhìn Bi Phong, như thể bị phản bội.Thu Ngâm khẽ hừ một tiếng, không trách được lúc nàng bị kiếm Bi Phong đâm vào, cảm xúc nhiều hơn là tức giận chứ không phải kinh ngạc, có lẽ là bản năng cơ thể đã ghi nhớ, thanh kiếm này chung thủy một mực sống chó.Trương Kế Văn phớt lờ ánh mắt âm tàn như muốn xé nát hắn của tiểu Thu Ngâm, có lẽ cho dù tiểu Thu Ngâm là thiên tài tuyệt diễm, nhưng tiếng tăm khác biệt, người đã từng đứng đầu cũng khó có thể khơi dậy sự cảnh giác với một bạn nhỏ vừa đạt Trúc Cơ.Hắn không khách khí quan sát kiếm Bi Phong, tay hắn chạm vào thân kiếm lạnh lẽo, một đợt linh lực được truyền vào, nhưng giống như xuyên qua không khí trong suốt không thể giữ lại. Hắn dừng lại, kinh ngạc thử lại một lần nữa, tiếc nuối lắc đầu: "Thật tiếc, lại là..." một thanh kiếm chết.Tiểu Thu Ngâm khẽ nhấc tay, kiếm Bi Phong đột nhiên lùi lại, mũi kiếm suýt nữa quét qua mảnh vải rách che mặt của Trương Kế Văn, rồi quay về tay nàng.Trương Kế Văn tán thưởng: "Không tồi, còn nhỏ tuổi mà đã có thể điều khiển thành thạo như vậy, hậu bối không thể coi thường.""Cảm ơn ngài, sư tôn nhà ta cũng thường nói như vậy." Tiểu Thu Ngâm nhếch mép một cái: "Kiếm cũng đã xem xong rồi, ta có thể đi chưa?""Ngươi đã bị ma đầu có khả năng hóa sương mù quấn lấy một hồi, trên người đầy ma khí của nó, ra ngoài sẽ thành cái bia sống, không phải ta hạ thấp bạn tông, với sự ranh mãnh của ma đầu đó, Thiên Hải Các có thể cũng không giải quyết được." Trương Kế Văn nói: "Hơn nữa, ta với Bích Hoa cũng coi như có chút duyên phận, khó khăn lắm mới thấy được một hạt giống học kiếm như ngươi, đừng gãy trên một thanh kiếm hỏng. Như thế này, sư tôn ngươi trước đây cũng đã từng truyền thụ cho ta nhiều đạo pháp, nể mặt nàng, ta cho ngươi chọn một thanh kiếm nhé? Ngươi mới vừa Trúc Cơ, coi như là tiền bối đưa một hạ lễ.""Ông trời không tự nhiên rớt xuống một đĩa bánh" Tiểu Thu Ngâm mỉm cười giả tạo lùi một bước: "Còn bị ngươi in dấu lên, ta càng không dám ăn.""Đừng nói quá cứng nhắc." Trương Kế Văn từ trong túi lấy ra một cuộn vải màu xám, cũ đến mức ố vàng, hắn mở ra, những thanh bảo kiếm lấp lánh xếp thành một hàng, suýt nữa lóe mù tiểu Thu Ngâm chưa từng thấy nhiều kiếm như vậy.Trương Kế Văn hết sức phấn khởi giới thiệu năng lực và thành tích trước đây của từng thanh kiếm cho tiểu Thu Ngâm, Thu Ngâm xích lại gần nhìn lướt qua, thấy vài thanh kiếm quen thuộc, trong đó có kiếm Hàm Xuyên đã được đấu giá tại Thính Phong Lâu.Tiểu Thu Ngâm thờ ơ, dùng ánh mắt âm lãnh của người điên để nhìn chằm chằm đồ ngốc dường như từng là người đứng đầu, mê kiếm đến mức này, không phải là muốn cưới kiếm làm lão bà, mà là ta, cung lục viện đều được ưu ái như nhau.Nhưng điều đó có liên quan gì đến nàng?"Cả Hàm Xuyên cũng không vừa mắt, hừ, sao ta cảm thấy ngươi còn kén chọn hơn cả ta."Trương Kế Văn khó xử chỉnh lại mặt nạ, khi im lặng, đôi mắt có phần trống rỗng của hắn như một tấm gương, phản chiếu lại hình dáng của từng người đối diện. Hắn lại lắc cuộn vải, nhiều thanh kiếm hơn nữa được rơi ra.Hắn tìm kiếm một hồi, rút ra một thanh kiếm mảnh mai, tinh xảo.Thu Ngâm bỗng nhiên khẽ giật mình, đây là!"Thanh kiếm này thế nào, đủ đẹp không? Vẫn là một thanh thần kiếm cũ, rất hợp với tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi." Trương Kế Văn đưa thanh kiếm tới: "Nó tên là Không Vũ."Kiếm Bi Phong đã được thu lại trong tay áo, áp sát vào làn da của tiểu Thu Ngâm, không có chút động tĩnh nào, như đã chết, nhưng tiểu Thu Ngâm không hiểu sao lại cảm thấy nó nóng lên. Nàng nhịn xuống cố gắng không để lộ bất kỳ biểu hiện nào khác thường, với vẻ ghét bỏ như vừa nãy, nói: "Khác nhau ở chỗ nào sao? Không phải đều giống nhau cả à, mà thanh kiếm này còn lòe loẹt, thật sự có thể giết người sao?"Tiểu Thu Ngâm sợ rằng Trương Kế Văn sẽ dây dưa mãi không thôi, liền lấy Nam Hận Ngọc ra làm lý do: "Ta xuất thân là đồ đệ của Kiếm tiên, nhiều tham vọng, ngươi có gan thì tặng ta một thanh kiếm Bất Trần thứ hai, nếu không ta thà cứ dùng thanh kiếm hỏng này.""Kiếm Bất Trần sở dĩ được trổ hết tài năng là vì nó cùng với sư tôn ngươi hỗ trợ lẫn nhau. Nếu không có Nam Hận Ngọc, kiếm Bất Trần cũng chỉ là một thanh thần kiếm cũ 'bình thường' mà thôi." Trương Kế Văn vừa nói vừa cuốn cuộn vải lại, đem những thanh kiếm tuyệt hảo có giá trên trời lại phải chịu ủy khuất bị nhét vào trong túi, rồi vỗ vỗ tay: "Đừng bỏ lỡ, đến lúc đó đừng có mà khóc.""Ngươi thật thích lo chuyện bao đồng, lão gia gia." Tiểu Thu Ngâm cười khẩy: "Muốn khóc ta cũng đi tìm sư tôn ta mà khóc."Tiểu cô nương quay người đi, không muốn dây dưa với quái nhân hay tự ý kết luận này nữa.Trương Kế Văn: "Ma đầu đó có thể biến thân thành sương mù, nếu nó thấy ta vác ngươi chạy về đây, có thể đang ngồi xổm giao lộ, chờ ngươi lộ diện để mà cắn, Ma đều rất nhỏ nhen."Tiểu Thu Ngâm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi, Trương Kế Văn thở dài, một thanh kiếm bay ra câu lấy cổ áo của tiểu Thu Ngâm, cưỡng chế kéo người bay trở về: "Giống hệt sư tôn ngươi, chết cũng vẫn bướng bỉnh, nếu không phải vì nể mặt nàng, ta cũng không quản ngươi chết sống."
===========================================Editor: (Cái này chỉ là cảm nhận của riêng mình thôi nha) Thực ra mình cảm thấy, có lẽ, Thu Ngâm vốn có tình cảm với sư tôn Nam Hận Ngọc, tình cảm được hình thành một mạch từ nhỏ đến lớn, chứ chưa từng có tình cảm với Lục Uyển Tư, dù là trong "cốt truyện" đi nữa :")Mình cảm nhận như vậy là vì mình thấy tiểu Thu Ngâm chỉ tin tưởng một mình sư tôn Nam Hận Ngọc thôi, không ai tiếp cận làm thân được với tiểu Thu Ngâm hết, nghĩa là Nam Hận Ngọc vốn có một vị trí vững chắc trong lòng Thu Ngâm từ lúc nhỏ như vậy rồi, không thể nào có chuyện chục năm sau lớn lên lại có một người khác dễ dàng thay thế vị trí đó được :")