[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE
Chương 7: Bạch chíp chíp
"Gà, vịt không ăn, rau không ăn, cái gì cũng không ăn", Thu Ngâm nhìn một bàn toàn cao lương mĩ vị, mặt biến sắc, ôm con chim trắng, đau đầu nói: "Ngươi thế nào còn kén ăn hơn ta?"Chim trắng lạnh lùng cao quý liếc nhìn nàng, cúi đầu cọ cọ bộ lông trắng như tuyết của nó."Này, ngươi..." Thu Ngâm chuẩn bị bật lại nó, nhưng đối diện với ánh mắt của nó lại thấy kinh sợ: "Ngươi ỷ ngươi giống sư tôn ta nên muốn làm gì thì làm, ngươi chỉ là đồ thay thế thôi biết chưa, ta mà quan tâm ngươi nữa thì ta là chó."Nhiệm vụ cấp bách, Thu Ngâm lười chờ hai người kia chậm chạp hạ thế, trực tiếp kéo cả hai vào kinh thành, vào hoàng cung xem tình hình của Bình Dương công chúa trước — Tình hình không ổn, trên người công chúa xác thực có vết tích của ma tu, nhưng đã tan bớt, tra không ra là bệnh gì, cũng không giống như bị nhập. Mọi người tạm thời không nhìn ra gì cả, nên trước hỏi thăm các thái tử xem ai sẽ tiếp đãi họ. Người hỏi chủ yếu là Trần Văn Xương, Thu Ngâm nói hai người bọn họ là "hai cái gánh nặng", liền tránh qua một bên một mình "đối phó" với bữa tiệc mời Tiên chu đáo của ngự thiện phòng, ăn đến không chút xấu hổ, thỉnh thoảng nhìn xem chim trắng, đơn phương cãi nhau với chim trắng coi như trêu ghẹo, Trần Văn Xương và Lục Uyển Tư chẳng làm gì được nàng. Bên kia, Thái tử Tương quốc đã than thở ba hồi, Thái tử điện hạ còn trẻ tuổi, nỗi buồn trong lòng tang thương hơn so với Phụ hoàng hắn, người không biết còn tưởng rằng ngày mai công chúa sẽ đưa đi hạ táng, Trần Văn Xương một mặt gấp gáp không kiềm được, Lục Uyển Tư mở lời cứu hắn khỏi nóng nảy: "Ý của Thái tử điện hạ là, ngay lúc ngươi kính rượu thì Bình Dương công chúa té xỉu?"Thái tử điện hạ trong bi thương không quên thể diện, ngồi thẳng tắp: "Đúng, lần này cúng bái tổ tiên, Phụ hoàng giao cho ta làm rất nhiều việc, Đông cung tất bật, đến thỉnh an Mẫu hậu còn ít đi. Nhưng gần đây tâm tình của Bình Dương không tốt, Phụ hoàng sợ nàng cáu kỉnh, ta liền chú ý nàng hơn chút. Nàng lúc đầu còn tốt, kết quả ta vừa hành lễ mời rượu, nàng đột nhiên té xỉu trước mặt mọi người, sau đó có gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.""Ngươi chớ thương tâm, có chúng ta ở đây, Bình Dương công chúa rất nhanh sẽ tỉnh lại." Lục Uyển Tư cảm giác sâu sắc, cơ hội dỗ dành người đến rồi, nhìn Thu Ngâm ôn nhu nói: "Nhị sư tỷ ta là đệ tử lợi hại nhất tông môn, có nàng ở đây, ngươi yên tâm."Thu Ngâm xém mắc nghẹn, nuốt sống nguyên miếng thịt gà: "Thật ngại quá, khụ khụ, vậy Thái tử điện hạ nói một chút đi, tâm tình của công chúa điện hạ sao lại không tốt?""À..." Thái tử muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, nói: "Còn có thể vì gì nữa, tâm tư của gia đình có con gái. Phụ hoàng chỉ có mình nàng là nữ nhi (con gái), nàng từ nhỏ không có mẹ bên cạnh, dù là Phụ hoàng hay huynh đệ, tất cả chúng ta đều xem nàng như trân bảo, nên khiến nàng tính tình kiêu căng. Phụ hoàng chỉ hôn cho nàng, gả cho nhà nghèo khó, nàng náo loạn một trận, lần trước còn ngang nhiên xông vào trong điện lúc đang chầu triều, làm Phụ hoàng muốn tức ngất đi. Thu Ngâm như gặp tri kỷ, cảm thán nói: "So với ta có hơn chứ không có kém."Chim trắng ở đầu vai nàng nghiêng nhẹ đầu, như là kinh ngạc nhìn nàng tự nhận thức được bản thân.Trần Văn Xương trừng mắt liếc nàng, trong lòng ngươi cũng tự biết à? Còn Lục Uyển Tư thì lộ ra đôi mắt ao ước được sự sủng ái như Bình Dương công chúa. Thái tử tôn quý đứng lên, không màng thân phận, đối với bọn họ cúi đầu một cái: "Bình Dương dù ngang ngược, nhưng bản tính lương thiện. Ba vị tiên nhân ở trên à, ta chỉ có một muội muội là nàng thôi, mong các vị dù như thế nào cũng hãy..."Hắn nói mà không khỏi nghẹn ngào, như huynh trưởng hết mực yêu thương muội muội, vì Bình Dương bất tỉnh mà lo lắng. Hắn thân là Thái tử một nước, vốn công việc đầy mình, ở lễ bái tổ tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù là không liên quan gì tới hắn thì hắn cũng phải có trách nhiệm. Lúc này không đi xử lý cục diện rối rắm, còn vì muội muội mê man bất tỉnh mà mời Tiên nhân, túc trực ở ngoài phòng nàng. Chờ Thái tử bị triều thần lo lắng gọi đi, Thu Ngâm không khỏi thắc mắc: "Thái tử một nước nhàn rỗi như vậy sao?"Lục Uyển Tư cảm thấy Thái tử không sai: "Ta lại cảm thấy Thái tử điện hạ rất quan tâm muội muội, Bình Dương công chúa nhất định là rất hạnh phúc."Trần Văn Xương thấy trong mắt Lục Uyển Tư dạt dào ao ước, cho rằng nàng ở Huyền Nguyệt Phong bị bắt nạt, cũng đúng, có Thu Ngâm ở đó bảo sao không bị bắt nạt. Hắn nghe các sư huynh đệ nói, Thu Ngâm ở cửa điện Trường Hoa làm Tiểu sư muội khó xử trước mặt mọi người, nghĩ đến ngày thường cũng sẽ không cho Tiểu sư muội sắc mặt tốt, châm chọc nói: "Người ta là huynh muội tình thâm, có một số ít người khác thì tâm địa lạnh lẽo, đương nhiên không thể hiểu được điều này.""Trần sư huynh dạy bảo rất đúng, là ta nông cạn." Thu Ngâm sờ sờ lông chim trắng, mềm mềm rất thoải mái: "Ta giống người nông cạn như vậy, sợ sẽ làm vấy bẩn sự cao quý của Hoàng thất "huynh muội tình thâm", lỡ công chúa điện hạ vì ta mà không gượng dậy nổi thì sao bây giờ — Ba ngày nữa chính là đại hôn, ta xung phong nhận việc, công chúa giao cho các ngươi, còn ta đi xem Phò mã gia cùng những người khác xem có liên quan đến chuyện của công chúa không, thế nào?".Chim trắng muốn trốn tránh, nhưng không thể vặn thoát khỏi bàn tay siết tàn nhẫn của Thu Ngâm, đành phải mềm nhũn nằm xuống, để yên cho Thu Ngâm xoa xoa. Thu Ngâm thấy nó ỉu xìu, nhẹ tay, điểm điểm lên đầu nó. Tách ra hành động riêng lẻ, không phải là do Thu Ngâm cao hứng nhất thời, lúc nhìn qua công chúa hôn mê bất tỉnh, trước đó cũng phát hiện ra vết tích của ma tu, Thu Ngâm liền hạ quyết tâm. Trong nguyên tác, Bình Dương công chúa bất tỉnh, chính xác là do Ma đạo gây nên, tới đại hôn là ba ngày sau vẫn còn chưa tỉnh, nhưng vẫn không phải bị ma tu nhập vào nhân thể, người bị ma tu nhập vào thân thể chính là Phò mã tương lai, mục đích là muốn cướp đi bảo vật được cất giấu mà vị lão hậu phi thăng ở Diệu Xuân Phong kia để lại cho Hoàng thất Tương Quốc. Lão thái hậu trước khi thăng thiên cũng có một nữ nhi, vẫn luôn muốn dõi theo nàng đến khi nàng thành gia lập thất, nhưng công chúa chưa kịp xuất giá đã bệnh chết, thành nút thắt trong lòng mà lão Thái hậu mãi không giải được. Thành tiên và không muốn quản chuyện nhân thế nữa, lão Thái hậu liền giữ một bức tranh Tiên Nhân, lưu truyền để làm quà cưới cho công chúa Tương Quốc của hậu thế, lúc đại hôn sẽ tặng cho công chúa và phò mã, bảo hộ hai người bình an thuận lợi, đồng lòng muôn đời. Như vậy cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà.Bức tranh này vốn chỉ nên để phù hộ, mà bức tranh Tiên Nhân này bình thường không có gì lạ, thật ra lại cất giấu một bí mật nhỏ, một hang động của riêng nó. Tương Quốc năm nay xảy ra nạn hạn hán, lương thực thu hoạch của nhân dân giảm sút, khổ không thể tả, nên mới có lần làm lễ tế tổ cầu mưa này, Hoàng đế vì để mài giũa Thái tử, gần như đem toàn quyền quản lý tổ chức lễ tế giao cho hắn, lễ tế đang diễn ra đến lúc mời rượu, chỉ có Bình Dương công chúa là té xỉu không dậy nổi, không biết kẻ nào đã tranh thủ phao tin, không tới một ngày, toàn thành đều truyền tai nhau rằng Thái tử đức hạnh không tốt, làm Tiên nhân tức giận, nên mới có báo ứng thế này, đó là lời cảnh cáo. Mà sau khi Thái tử một phen "khóc tang" muội muội, ba ngày sau ở đại hôn, "sự thật" sẽ được phơi bày, cho người giả trang thành công chúa, cưỡng ép tổ chức đại hôn, để trước tiên làm ổn định tâm tình bất an của bách tính, vớt vát hình tượng cho hắn. Thế là, vào ngày cưới, ma tu nhập vào Phò mã, đả thương công chúa giả bên cạnh Trần Văn Xương, sau đó tìm tới Bình Dương công chúa thật, giết chết nàng, còn nguyên chủ đang bảo hộ Lục Uyển Tư thì bị đâm xuyên người, cuối cùng nữ chính "vô tình" có được bảo vật bí mật của lão Thái hậu, vượt một tiểu cảnh giới ngay tại chỗ, chém hạ ma tu. Lục Uyển Tư giết được ma tu, chuyện đầu tiên nàng ta làm sau khi về núi là tìm đến sư tôn yêu dấu cầu khen ngợi, Nam Hận Ngọc lại không khen gì cả, chỉ nói nàng ta dùng bảo vật để vượt cảnh sẽ bất ổn, nên rèn luyện thêm, đuổi nàng ta đi. Lục Uyển Tư không ngờ rằng mình giết được ma tu mà Nhị sư tỷ không làm được, vậy mà sư tôn không có biểu hiện gì, nàng ta liền tìm nguyên chủ để khóc lóc kể lể...Nguyên chủ... ừ... Nguyên chủ một lần nhận lấy hai cái thương tích, lại còn phải đến an ủi chuyện của nữ chính, hèn mọn đến mức hóa cát bụi. Chạy mau. Thu Ngâm muốn trước một bước, kiên quyết đem "phò mã gia" giết từ trong nôi, Lục Uyển Tư có thăng cấp được hay không thì kệ, có tự ngược hay gì không cũng kệ, nhưng ta tuyệt đối không được bị đâm xuyên như vậy!Lục Uyển Tư thấy Thu Ngâm muốn tách ra khỏi bọn họ mà hành động riêng, trong lòng hơi luống cuống, nàng bất quá chỉ vừa đạt Trúc Cơ, Trần sư huynh thì là Trúc Cơ Trung kỳ, chỉ có Thu Ngâm là Kim Đan, có thể nói Thu Ngâm với chưởng môn đồng dạng, tu vi người tu tiên là lớn nhất, Thu Ngâm chính là sự đảm bảo của bọn họ lần này, lỡ như bị ma đạo đánh lén... chẳng lẽ mình phải tự đối phó sao?Nàng nói: "Nhị sư tỷ hành động một mình quá nguy hiểm, Ma đạo đã để mắt tới Bình Dương công chúa, tất nhiên sẽ không thả lỏng, canh giữ ở bên người công chúa mới là cách an toàn nhất.""Sư muội nói có lý" Thu Ngâm gật đầu, miệng bịa chuyện trơn tru: "Nhưng sư tôn dạy bảo, không nên thả hết trứng vào cùng một rổ, cho nên ngươi cùng Trần sư huynh che chở công chúa đi, Trần sư huynh lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ bảo hộ tốt cho ngươi không gặp vấn đề gì, đúng không sư huynh?"Bích Hoa tiên tử ngồi trên núi nghe lời nói dối từ trên trời rơi xuống, chim trắng lắc đầu, lạnh lùng bay lên đầu Thu Ngâm, không cho nàng sờ nữa. Thu Ngâm không hiểu chuyện gì, giương mắt nhìn nó: "Sư tôn ta còn không nói gì, ngươi tức giận làm gì."Chim trắng cảm thấy nàng đúng là một tên ngốc, dùng mỏ mổ đầu nàng.Trần Văn Xương ước gì nàng mau xéo đi, hắn chờ cơ hội này lâu lắm rồi, nhất định không thể để mất mặt trước tiểu sư muội, nghênh ngang ưỡn ngực: "Đương nhiên, ngươi đi đi."Lục Uyển Tư muốn nói lại thôi, muốn cản lại sợ Trần Văn Xương tổn thương hình tượng, trong lòng Thu Ngâm tự nhủ bọn nam nhân chết vì sĩ diện là đúng. Cất theo chim trắng nhỏ bay đi như một làn khói. "Ta đi đây!" thoát khỏi hai cái phiền phức lớn, Thu Ngâm cao hứng nâng chim trắng bay cao: "Chim nhỏ, chúng ta tự do rồi, ta dẫn ngươi đi ăn món ngon khác."Chim trắng thâm trầm nhìn nàng, ánh mắt rất có ý vị sâu xa, nhìn bất động. Bị "thế thân" của sư tôn nhìn chằm chằm thế này, Thu Ngâm rất nhanh không chịu nổi: "Thì như vậy đi..."À, vừa nãy không phải nàng đã nói là "ta mà quan tâm ngươi nữa thì ta làm chó"? Thu Ngâm ai oán một tiếng: "Trí nhớ của ngươi rất tốt."Nàng dò xét bốn phía một vòng, lặng lẽ lại gần cái đầu nhỏ, thì thào nói: "Gâu.""..."Lông của chim trắng bị hô hấp của Thu Ngâm thổi run rẩy, nó nghiêng đầu sang bên cạnh, rời khỏi cái đồ ngốc phát bệnh này, bay trở về đỉnh đầu nàng. Thu Ngâm bất đắc dĩ: "Ta mà không cao lên được nữa là tại ngươi hết đó.""Xin hỏi, cô nương là tiên nhân của Thái Thanh tông hạ phàm đúng không?" Nam nhân ốm yếu, quần áo lộng lẫy, kéo theo một thân bệnh tật xuất hiện ở cửa cung, theo sau là thị vệ, đứng ôm cây đợi thỏ đã lâu. Thu Ngâm sớm đã phát giác ra hai người bọn họ, cười tủm tỉm: "Nhìn khí chất này của ta đi, ngươi có gì cứ nói?"Đã lâu rồi nam tử này không có gặp qua tiên tử nào tự luyến như thế, chậm một lúc mới chắp tay nói: "Nghe danh đã lâu, mong rằng tiên tử có thể quan tâm một chút đến chuyện muội muội ta."Thu Ngâm lần đầu được gọi là tiên tử, cảm thấy thật mới mẻ, nghĩ đến những tin tức mình thu thập được, nàng mở lời: "Nhị điện hạ sao? Khách sáo rồi, xem ra Bình Dương công chúa thật sự may mắn, có được hai vị huynh trưởng vì nàng mà đau.""...Phải" Nhị hoàng tử chậm rãi cười cười: "Vậy ta không quấy rầy tiên tử trừ ma nữa, có bất cứ chuyện gì cần giúp đều có thể tới tìm ta.""Yên tâm, ta sẽ không khách sáo với ngươi."Nhị hoàng tử mang thị vệ đi xa, không biết nên ngồi xổm cùng bọn họ hay là tiếp tục canh chừng Bình Dương, Thu Ngâm không khỏi tự hỏi: "Sao ta cứ cảm thấy cả đám Hoàng gia bọn họ đều kì lạ cổ quái, rốt cuộc là Bình Dương công chúa bị ám, hay là hai anh trai của nàng bị ám? Chim trắng, ngươi thấy thế nào?". Nửa ngày không nghe tiếng trả lời, Thu Ngâm mới phát hiện trên đỉnh đầu mình vắng vẻ: "Chim trắng?"
===================================Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã chỉnh sửa một đoạn lớn và viết lại, nhưng đã quá muộn rồi, tôi sẽ bỏ qua chương đó và cố gắng đăng lên!
===================================Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã chỉnh sửa một đoạn lớn và viết lại, nhưng đã quá muộn rồi, tôi sẽ bỏ qua chương đó và cố gắng đăng lên!