[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE
Chương 51: Tâm kiếp
Lấy dáng vẻ kiêu ngạo của một ma tôn, Thu Ngâm vốn nghĩ rằng sẽ phải mất nhiều thời gian quanh co trong hang động mới đến được ngai vàng của Ma vương, không ngờ lại gần đến vậy, chưa đến mười ngã rẽ đã tới nơi.Xét về cách bày trí bốn phương tám hướng trong hang động này, bọn họ có thể coi là hàng xóm."Có cảm tưởng gì?" Nghiêm Lương Tài lại trốn vào chiếc mặt nạ không miệng."Ma tôn đại nhân quả thật khá gần gũi."Dù Ma tôn cũng ngủ trong hang động, nhưng rõ ràng không phải hang nào cũng giống nhau. Đây là lần đầu Thu Ngâm thấy một không gian trang hoàng cao cấp trong thung lũng, nàng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, liền tò mò sờ vào bức tượng đồng chạm khắc tinh xảo ở cửa, đó là hình một con chim đang bay, sống động đến mức như thể sắp bay thẳng vào mặt nàng."Ngươi thích à?" Giọng nói nhẹ nhàng của nam nhân từ sâu trong vọng ra. Thu Ngâm nhìn về phía phát ra âm thanh, Ma tôn không có ba con mắt và bốn chân, trái lại là một công tử mặc cẩm y toàn thân cao quý, khuôn mặt cũng không tệ, có thể so với tiểu bạch kiểm Nghiêm Lương Tài, thậm chí còn có phần giống người hơn nàng.Thu Ngâm cảm thấy có chút quen mắt, rồi nhận ra rằng hình dáng thanh nhã và yếu ớt của hắn giống với Nhị điện hạ, thế mà lại có thể đả thương sư tôn của nàng... À đúng, sư tôn nàng cũng là một người yếu ớt.Nghiêm Lương Tài lên tiếng nhắc nhở: "Ma tôn đại nhân đang hỏi ngươi.""Xin lỗi, ngài thực sự giống người quá, khiến ta ngẩn ngơ." Thu Ngâm liếc nhìn bức tượng đồng: "Sao, ngài định tặng quà cho ta? Lần đầu gặp mặt mà đã khách sáo như vậy. Nhưng ta với những thứ biết bay có thù oán, thôi bỏ đi.""Đừng có vô lễ." Nghiêm Lương Tài quát với vẻ nghiêm trang, Thu Ngâm thầm cảm phục, quả nhiên là giỏi đóng vai chó."Được rồi, bên cạnh ta đã có ngươi và Vãn Nhi mặt lúc nào cũng căng thẳng, ta cũng thấy chán." Thẩm Tĩnh Trúc có tính khí rất tốt, vẫy tay đuổi Nghiêm Lương Tài đi: "Ra ngoài đi.""Vâng." Nghiêm Lương Tài không dám nhìn thẳng liền rời đi, nhưng Thu Ngâm biết người đồng minh tạm thời này có nhiều điều muốn nói, nếu không phải vì ma tôn có tu vi tương đương với Nguyên Anh Hậu kỳ, e rằng hắn đã nói cả ngàn câu rồi.Chờ khi trong ma huyệt chỉ còn lại hai người họ, Thẩm Tĩnh Trúc mới đặt bút xuống, đơn giản quan sát Thu Ngâm, mày mắt hơi cong lên, hoàn toàn không có dáng vẻ của ma tôn: "A Thu, cái tên này hay, đợi ở Ma quật thấy thế nào, nhiệm vụ chắc không khó chứ?"Bị Thẩm Tĩnh Trúc an bài làm việc liên tục không nghỉ suốt mấy ngày đêm, Thu Ngâm nở nụ cười không thể chê vào đâu được: "Cảm ơn ngài đã nâng đỡ, để mắt đến ta.""Vậy thì tốt rồi, sự việc xảy ra bất ngờ, tuyển người tạm thời, ta sợ ngươi không thích ứng, nhưng thực tế làm rất tốt.""Ngài thật là dễ nói chuyện." Thu Ngâm biết có thể được đà lấn tới, không khách khí tìm chỗ ngồi xuống: "Có thể hỏi một câu không?"Thẩm Tĩnh Trúc không bận tâm đến sự vô lễ của nàng: "Hỏi đi.""Nghe ngài nói, trong Ma quật có nhiều người tài giỏi như vậy, vị trí tốt thế này, sao phải trèo lên sườn núi mà tìm, đơn giản chỉ cần thăng chức cho một người khác không phải tốt hơn sao?""Đều là người cũ, nhìn chán rồi, thực ra cái tên mà ngươi thay thế, ừm, cái tên biết hóa sương ấy tên là gì nhỉ? Ta cũng quên mất rồi, đúng lúc ngươi và không miệng đến đây giúp ta giải khuây.". Thẩm Tĩnh Trúc vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng lời nói lại lạnh lẽo đến cực điểm. Khi hắn ngẩng đầu, khuôn mặt dễ nhìn ấy cũng không thể che giấu sự giả dối nổi lên bề mặt. Trong lời nói của hắn, Thu Ngâm và Nghiêm Lương Tài không giống như thuộc hạ, mà lại như những con chim sủng vật mới được nuôi, chơi chán rồi sẽ thay cái khác.Chó thật. Thu Ngâm cuối cùng cũng phát hiện điều không đúng. Kẻ này đang nói chuyện với nàng như thể cách qua một lớp da người.Xem ra chỉ có Ma ba mắt bốn chân kia là giữ nguyên hình dáng."Ta thích trả lời những câu hỏi có giá trị, và thích những người có giá trị." Nhiệt độ đột ngột hạ xuống, Thẩm Tĩnh Trúc từ trong lớp da người "xé mở" một khe hở, trong khoảnh khắc, uy áp của ma tôn suýt khiến Thu Ngâm quỳ xuống, Thu Ngâm cố gắng kiềm chế không động đậy.Vẫn là tâm tình bất định, đầu óc nguyên một hố biến thái, Nghiêm Lương Tài đã như vậy, Thẩm Tĩnh Trúc cũng thế, tất cả phản diện đều như vậy sao?Thu Ngâm nghiêm mặt suy nghĩ, may mà nàng không như thế. Ai dám nói nữ nhân cảm xúc thay đổi thất thường, nàng sẽ kéo trọc tóc họ."Không sai." Thẩm Tĩnh Trúc hài lòng thu lại ma khí, lại trở về dáng vẻ yếu đuối nhu nhược: "Hôm nay chỉ là để gặp ngươi một chút, sau này có việc gì có thể đến hỏi ta. Giờ có hai chuyện khiến ta khá phiền não, A Thu, hãy chọn một việc đi.""Thuộc hạ xin được chia sẻ nỗi lo cùng ngài."Thẩm Tĩnh Trúc nói: "Nam Cảnh năm nào cũng có người ngoài lén lút vào, đã thành thói quen, dù sao trời đất bao la, sinh tử do mệnh, nhưng gần đây là thời gian quan trọng, lại có những con chuột nhỏ lẻn vào, nếu chúng vào được Ma quật thì thật rắc rối, tiễn chúng vào luân hồi đi, hy vọng kiếp sau sinh ra trong một gia đình tốt."Có lẽ là Vưu Tác Nhân và Lưu Hàm, khả năng là tính cả Thường Hải được tông môn phái tới."Thời gian quan trọng đó là gì vậy?""Đấy là một chuyện khác. Hôm trước ta đã bắt về một nữ tu ngoại môn từ Đại tông." Thẩm Tĩnh Trúc nhẹ nhàng nói, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ: "Nàng ấy rất đẹp, ta nhất kiến chung tình với nàng, muốn cưới nàng về làm Ma Hậu của Ma quật."Hắn nhìn chằm chằm vào Thu Ngâm đang không nén được ánh mắt kinh ngạc, giọng điệu khó xử, nhưng đôi mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống: "Nhưng nàng có vẻ không quá nguyện ý."Lượng tin tức này quá lớn. Dù cho Thu Ngâm đang lăn lộn cỡ nào cũng phải dừng lại một chút, nhất thời không biết phải đáp lại làm sao: "Không phải, ngài trưởng thành như thế này, cô nương kia phải nhất kiến chung tình với ngài mới đúng. Ngài bắt được công chúa tuyệt sắc khuynh thành của nước nào mà lại khiến ngài muốn thành thân ngay như vậy?""A Thu tinh ý lắm, đích thực là công chúa, cố đô của phu nhân tên gì nhỉ, Tây Quốc hay Tương Quốc?" Thẩm Tĩnh Trúc trí nhớ kém hơn cả lão nhân tám mươi: "Không còn cách nào, lễ thành thân sắp tới, phu nhân lại đang cáu kỉnh với ta, gần đây ta quá bận, mong ngươi giúp ta trông chừng nàng một chút."Vậy mà đã gọi là phu nhân rồi, sao hắn tự quyết định một cách không biết xấu hổ giống nàng vậy?Bình Dương Công chúa tạo cái nghiệp gì, đã vào gần cửa tiên môn rồi, mà vẫn phải hoặc là thành hôn, hoặc là ở trên đường lập gia đình. Nếu có thể sống sót ra ngoài, nàng ta dứt khoát đừng quay về Thái Thanh Tông, cạo đầu xuất gia rời xa chốn hồng trần đi."Vậy nên, con chuột mà ngài muốn bắt chính là kẻ đến bắt nữ tu đó.""Không phải nữ tu, mà là Ma Hậu, ngươi phải quen với điều này." Thẩm Tĩnh Trúc kiên nhẫn sửa lại: "A Thu có năng lực xuất sắc, giao cho ngươi thì ta yên tâm, chọn đi.""Cái thứ hai, những ngày gần đây cứ đánh người, thật sự mệt rồi." Thu Ngâm lộ vẻ tò mò vừa phải: "Hơn nữa ta thực sự muốn biết, nữ nhân có thể khiến ngài si mê rốt cuộc là bộ dáng tiên nữ như thế nào.""Ngươi sẽ không thất vọng đâu." Thẩm Tĩnh Trúc cười: "Vậy đi liền bây giờ đi, Vãn Nhi sẽ dẫn ngươi đi, đừng để tân nương tử của ta chạy mất."Ma tôn đại nhân có hai hộ pháp, một Tả hộ pháp và một Hữu hộ pháp. Tả hộ pháp - Vãn Nhi, là người đã theo Thẩm Tĩnh Trúc từ khi hắn còn liều sống liều chết ở Nam Cảnh, rất được hắn tin tưởng. Theo cách nghĩ của Thu Ngâm, Vãn Nhi chính là con chó trung thành mà Thẩm Tĩnh Trúc yên tâm nhất.Vãn Nhi là một ma nữ cao gầy, trang điểm đậm, một mỹ ma quyến rũ, lớp phấn trên mắt gần như to hơn cả đôi mắt, y phục vốn đã ít vải, nàng ta mặc vào lại như thể không mặc gì cả, nhiệt tình buông thả đến mức Thu Ngâm cũng cảm thấy xấu hổ.Đây chính là Ma quật sao? Thính Phong Lâu nhằm nhò gì.Vãn Nhi liếc nhìn Thu Ngâm một cái không kiên nhẫn, rồi quay lưng lại: "Theo sát.""Được, Vãn Nhi tỷ.""Đừng có ý định lôi kéo làm quen." Lời nói của Vãn Nhi quanh co phức tạp, như con đường trong Ma quật, khiến Thu Ngâm nghe thấy nổi da gà: "Cũng đừng làm việc thừa thãi, lo hoàn thành tốt nhiệm vụ đại nhân giao.""Chắc chắn rồi, sẽ học hỏi từ Vãn Nhi tỷ.""Đến nơi rồi." Vãn Nhi mặc kệ nàng, dẫn nàng đến một hang động, ánh lửa ma quái sáng rực lên, lộ ra Bình Dương Công chúa bị nhốt trong hang, nàng cúi thấp đầu dựa vào một bên, có vết tích giãy giụa, nhưng vẫn giữ được phong thái, nghe thấy tiếng của Vãn Nhi, toàn thân liền run lên.Vãn Nhi cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Bình Dương, khiến Bình Dương run rẩy dữ dội hơn rồi nàng ta mới biến mất như hồn ma.Nữ quỷ không giết nàng, nhưng lại có một người khác xuất hiện. Bình Dương Công chúa co rút ở một góc, ôm chặt lấy bản thân, mặc định kẻ đến không có ý tốt, thậm chí nghĩ rằng cuối cùng cũng đến lúc kết thúc bằng cái chết, nhưng mãi mà không thấy đối phương có hành động gì.Nàng lén lút ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc cằm như dao cắt từ trong áo choàng đen, và đôi môi đỏ như vừa ăn xong thịt trẻ con, người đó từng bước tiến lại gần, như thể đang giẫm lên trái tim nàng, muốn nghiền nát máu thịt của nàng.Xong rồi. Bình Dương Công chúa tuyệt vọng nhắm mắt lại.***Ròng rã năm ngày trôi qua, Bình Dương Công chúa vẫn không bị ăn thịt hay giết chết.Nàng mơ màng nhìn kẻ mặc áo choàng đen đang chiếm lấy giường ngủ của nàng, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng: "Bọn Ma các ngươi có phải đều có vấn đề về đầu óc không?""Cấm công kích tập thể, ngươi có thể nói xấu lão đại của chúng ta, nhưng không nên công kích ta." Ma tôn thật giỏi ra vẻ, giường ở trong động giam giữ Bình Dương Công chúa rất êm, đồ ăn thức uống cũng tốt, nhưng Bình Dương công chúa không xài nổi. Thu Ngâm với một tinh thần không lãng phí đáng ngưỡng mộ, nghẹn ngào mà thay nàng ta hưởng thụ.Bình Dương Công chúa bị con ma ăn ngon lười biếng này mài mòn cảnh giác cùng tính tình: "Thôi thì ngươi gả thay ta luôn đi.""Điều đó thì không thể. Ta đã thành hôn rồi, làm sao có thể tái giá."Trong mấy ngày qua, Bình Dương Công chúa đã quen với những lời nói bừa bãi của Thu Ngâm, không coi bất kỳ lời nào của Thu Ngâm là thật: "Với cái tính cách này mà còn có người muốn gả cho ngươi sao?""Xin lỗi làm ngươi thất vọng, phu nhân của ta yêu ta đến chết đi sống lại."Ma tôn hoàn toàn không xem Thu Ngâm là người ngoài, thật sự chuẩn bị cho việc cưới Bình Dương Công chúa một cách hoành tráng, tương đương với mười dặm hồng trang nơi trần thế, Ma quật bận rộn tứ phía, duy chỉ có Thu Ngâm chiếm cứ nơi ở của "nữ chủ nhân" mà lười biếng, còn đang buồn ngủ: "Chỉ có điều, người cùng ta thành thân không phải là phu nhân ta."Bình Dương Công chúa: "?""Cặn bã!" Dù không tin, nhưng Bình Dương Công chúa vẫn ném cái gối vào mặt Thu Ngâm, Thu Ngâm lười biếng đỡ gối, xoay người nâng mình dậy, còn có tâm tư sửa sang vạt áo: "Kích động cái gì, do tình thế bắt buộc phải như vậy thôi. Đừng có mặt mày cau có, vẻ ngoài của Ma tôn trông cũng được mà, hay để ta kể cho ngươi một câu chuyện cười?""Gặp được ngươi làm thuộc hạ chính là phúc phận của hắn." Tiểu công chúa dường như bị Thu Ngâm làm phiền đến mức thông suốt, ngay cả Ma tôn cũng không để vào mắt: "Kể chuyện cười gì, Ma tôn cường thủ hào đoạt tiên nữ mà chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, Ma quật đổi Vương có tính là chuyện cười không?""Cái này là ngươi nói, không liên quan gì đến ta." Thu Ngâm phủi sạch quan hệ: "Ngoài phu nhân của ta ra, ta không khôi hài với ai cả, hãy biết ơn đi.""Ta ngẫm lại, Tả hộ pháp một lần son phấn là đánh hết một hộp phấn, Hữu hộ pháp thì tóc mọc ngược, chuyện Tiên giới ta cũng biết một chút, có chưởng môn đổi kiếm còn nhanh hơn thay nương tử, còn có tiên lữ trở mặt thành thù đánh nhau ở trong bí cảnh, hoặc là... Lúc thành hôn được cứu một mạng, mang theo bảo vật gia truyền đến báo ân, kết quả lại báo nhầm người?"Câu cuối cùng khiến Bình Dương Công chúa ngẩn ra, trong lòng dậy sóng, vừa định nhìn Thu Ngâm thì nàng đã nói trước: "Nhưng khổ nhất vẫn là Tả hộ pháp, Vãn Nhi tỷ bận rộn không thấy bóng dáng, chủ nhân thì như kẻ tàn phế nằm trên giường hưởng lạc, đến lúc thành hôn sẽ không phải cũng muốn để Vãn Nhi khiêng lên đi."Nghe đến "Vãn Nhi", Bình Dương Công chúa bỗng tỉnh táo lại, ngăn lại lời sắp bật ra, tránh để lộ cảm xúc, liền quay đi nói: "Câu chuyện không có gì buồn cười" nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.Khi nàng tặng bức tranh tiên nhân cho Lục Uyển Tư, không hề tránh né người khác, rất nhiều người ở Thái Thanh Tông đã chứng kiến, nhưng chỉ có hai người biết nàng báo sai ân, chính là những người lúc ấy ở ngoại môn đã gõ cửa phòng nàng vào ban đêm.Mà một trong số đó chính là ân nhân cứu mạng thật sự của nàng.Thu Ngâm đùa cợt nắm lấy tay Bình Dương Công chúa: "Ngài là cành vàng lá ngọc, ta còn thật lo lắng, nhưng nói không chừng một quyền của ngài có thể đánh lão đại của chúng ta hai cái, nhìn hắn thật yếu, ít nhất là nhìn vào tướng mạo mà nói.""Tu vi lại không dựa vào vẻ bề ngoài." Bình Dương Công chúa cảm nhận được Thu Ngâm nhanh chóng viết chữ trong lòng bàn tay nàng, tim đập như trống, nàng giả vờ ghê tởm rút tay về: "Ta, ngay cả ngươi cũng không đánh lại, ta biết mình không phải loại người đó, đừng làm nhục ta nữa.""Ngươi nói gì vậy, không đánh lại ta thì rất bình thường, trong Ma quật này, ngoài lão đại và hai vị hộ pháp, ta chưa từng sợ ai cả, cũng không ai có thể khiêu chiến với ta."Bình Dương Công chúa suy nghĩ nhanh chóng, cười lạnh một tiếng: "Ma tộc các ngươi tự phụ như vậy sao? Ngươi không phải là người mới chứ? Ta không cảm thấy Ma quật chỉ có ba kẻ đó đáng sợ, ít nhất ta biết có một nơi, ngay cả ma nữ đáng sợ kia cũng phải kiêng nể."Thu Ngâm ngồi thẳng hơn một chút: "Nói nghe xem.""Ma đầu Vãn Nhi đó tự mình nói với ta, nàng ta hận không thể lột da ta, ta đoán nàng ta chắc thích lão đại của các ngươi, có lần không biết từ đâu đến, khí lạnh tỏa ra, đôi mắt đỏ đến dọa người, còn gọi sai tên của ta, có thể là một món nợ phong lưu của Ma tôn, nghĩ đến thấy cũng giống như phụ hoàng ta." Bình Dương Công chúa dừng lại: "Ta luôn nghi ngờ trong đó còn giam giữ một nữ nhân, Vãn Nhi không giết ta là vì ma tôn muốn thành thân với ta, nhưng với tu vi của nàng Tả hộ pháp ấy mà lại kiêng kỵ một nữ nhân khác, chắc chắn là người mạnh hơn nàng ta.""Tên gì?""Không nghe rõ, nói loạn cả lên, 'lam' gì đó."Thu Ngâm nheo mắt lại: "Ngươi biết nơi đó ở đâu không?""Ta lại không thể ra ngoài, nếu muốn đánh nhau thì ngươi tự theo dõi nàng đi.""Đừng tưởng ta không biết những tâm tư nhỏ bé của ngươi." Thu Ngâm cười đắc ý: "Ta vẫn biết một chút về pháp trận, với tu vi của ngươi, đừng mơ mà trốn thoát."Bình Dương Công chúa bị "vạch trần" tâm tư, tức giận trừng mắt với nàng: "Một bầy chó trung thành, cút đi.""Tiểu công chúa cáu kỉnh ghê." Thu Ngâm khinh thường nói, pháp trận kiên cố hạ xuống, giam giữ Bình Dương công chúa, nàng phẩy tay chào tạm biệt: "Ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đi, Ma Hậu đại nhân tương lai."Tại điện Huyền Nguyệt của núi Thái Thanh, Thu Ngâm đốt cháy thư từ của Hàn Thuận, Nhân Khải hoàng đế gần đây giận dữ, tâm trạng thất thường, Hàn Thuận đã dùng hết quan hệ mới moi ra được một chút tin tức mập mờ từ trong cung — có một thi thể của Phi tần đã được chôn cất bỗng nhiên mất tích.E rằng chính là mẫu thân của Bình Dương Công chúa, vị "tình yêu chân chính" đó.Đích xác cũng có mấy phần của dáng vẻ tình yêu chân chính. Chỉ vì để thử thách đại tài mà tử nữ nhi (con gái) ngất xỉu, bị ma nhập, đại hôn vẫn tiến hành. Nhi tử (con trai) dù bị ném xuống Nam Cảnh vẫn vững như Thái sơn.Ngược lại, thi thể của một phi tần đã chết sớm bị mất tích, hắn như muốn tắm máu triều đình, diễn một vở kịch đa tình.Mà Chước Lan thật, thật ra đang ở Ma quật, mẫu thân của Bình Dương rốt cuộc có liên quan gì đến Nam Cảnh?Đột nhiên, những sợi linh khí phong tỏa trong chính điện của Huyền Nguyệt Phong hỗn loạn lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Thu Ngâm. Nàng nhìn vào trong điện: "Thu Ngâm Đàm" bị dọa đến mức khép lại, ngừng sáng, nàng bất giác cảm thấy nhịp tim như nhảy dựng, có chút bất an."Sư tôn gặp được bình cảnh¹ rồi sao?" Thu Ngâm lẩm bẩm không chắc chắn.Nam Hận Ngọc thực sự đã gặp phải một chướng ngại.Năm xưa, nàng nghe sư tôn dạy rằng, mỗi khi vượt qua một cảnh giới, cũng là vượt qua một cảnh giới trong tâm. Để hướng về phương Bắc mà thăng thiên, tâm phải trải qua nhiều lần thanh tẩy, cho đến khi trút bỏ mọi tạp niệm, mới có thể phá vỡ ranh giới của trời, hóa thành thần ở thiên ngoại thiên.Vì vậy càng lên cao, khảo nghiệm tâm kiếp sẽ càng lớn.Người ta nói nàng đã đoạn tuyệt thất tình, không còn gì để nhớ, nhưng chỉ có nàng biết, từ khi bắt đầu mài kiếm Hóa Thần, lời nói của Thu Ngâm hôm đó vẫn không rời khỏi tâm trí nàng.Đệ tử nhìn như không sợ gì cả, nhận hết khổ cực để rồi cơ duyên lại thuộc về người khác, mà nàng ấy vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Nam Hận Ngọc lại biết, nàng ấy là "có thù tất báo", càng bình tĩnh thì sự oán hận của nàng càng sâu.Hôm đó, dưới ánh nến đỏ rực, gương mặt Thu Ngâm nhuốm máu không thể xóa nhòa, bức tranh tiên nhân, thiên lôi, Ma vực, Bi Phong, tất cả đều đang đẩy Thu Ngâm về phía Nam. Nam Hận Ngọc khó khăn lắm mới bình tâm lại, tạm thời gác lại quá khứ của Thu Ngâm, nhưng Thiên Đạo lại hạ xuống tâm kiếp như không muốn buông tha cho nàng, ép buộc nàng phải nhìn thấy "tương lai" của Thu Ngâm.Nam Hận Ngọc mở mắt ra, điện Huyền Nguyệt trong trẻo lạnh lẽo giờ đây lại tràn ngập ác ý âm u, nàng ngẩng đầu, không khỏi sững sờ.Nam Hận Ngọc biết Thu Ngâm thích màu đỏ, màu đỏ cũng rất hợp với nàng, nàng mặc áo đỏ như chiếc lá phong rực rỡ giữa trời thu, kiêu hãnh và nhiệt liệt.Nhưng Nam Hận Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, khi mảnh áo đỏ kia ngập trong biển máu, Thu Ngâm có thể cười đến mức yêu dị, như đóa hoa ác quỷ nở trên tử thi và huyết thổ, không thua gì ma khí của Ma tôn Nam Cảnh quấn lấy nàng, thân thiết tôn kính nàng như chủ."Sư tôn, người đang lo lắng sao?" Giọng điệu lười biếng có mấy phần trêu chọc, Nam Hận Ngọc không đáp lại."Thu Ngâm" khẽ cười một tiếng, bàn tay không yên phận đặt lên tim của Nam Hận Ngọc, cảm nhận phản ứng của nàng: "Tim đập nhanh thật, chỉ mới nhìn nàng thôi mà đã nhanh như vậy, nếu ta hôn nàng thì sẽ còn nhanh hơn chứ?"Yết hầu Nam Hận Ngọc khẽ động, nhắm mắt lại, tự nhủ đây chỉ là ảo giác, cố gắng xua đuổi đệ tử làm phiền này ra khỏi đầu."Sao lại nhắm mắt, ta không đẹp sao?"Một bàn tay mát lạnh đại nghịch bất đạo nhẹ nhàng nâng cằm Nam Hận Ngọc, nghiệt đồ kia ghé sát tai nàng thổi một hơi, nóng bỏng làm nàng tê dại cả vành tai, giọng nói lại mang chút u ám: "Hay là... sư tôn, trong lòng nàng có người khác sao, hửm?"
===========================================Tác giả có lời muốn nói: Nhanh nhập ma thôi, vài chương nữa là tới._______________________________________________Editor: Mình định đổi xưng hô của Thu Ngâm từ "con - ngài/người" thành "ta - nàng" lúc mà Sư tôn và Nghiệt đồ yêu nhau, hoặc những lúc Thu Ngâm "trêu chọc" Nam Hận Ngọc như phía trên, để nghe cho nó tình =)))) (tình thú hay tình cảm thì chưa biết, hahaha)_____________________________Giải thích:
(1) Bình cảnh: giữa các đại cảnh giới thường có bình cảnh, nó cũng giống như bức tường khiến người tu tiên muốn tăng cấp đều phải vượt qua. Việc vượt qua được hay không tùy vào mỗi người. Tóm gọn lại nó là chướng ngại vật, bắt buộc phải vượt qua để thăng cấp. Nam Hận Ngọc đang từ Nguyên Anh lên Hóa Thần, nên bình cảnh gặp phải sẽ rất rất rất là căng. Bằng chứng là tâm kiếp của nàng là chính Thu Ngâm, người nàng "yêu đến chết đi sống lại".