[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE

Chương 44: Không gặp




Thu Ngâm có lòng muốn ôn tồn cùng Nam Hận Ngọc, nhưng Nam Hận Ngọc tựa hồ không có tâm tư này, xem ra những tiếng khóc bên trong thành Thính Phong tro tàn phế tích, đã khóc vang đến cảm ngộ của Kiếm tiên trên con đường thông Thiên, không có thời gian để cùng nàng dính nhau.

Nàng có chút ghen, không biết lần này nên trách ai, Nếu tìm ra nguồn cơn, có lẽ vì không yên tâm về nàng mà Nam Hận Ngọc mới hóa ảnh đến đây, có phải nên trách bản thân mình không?

Chuyến đi đến Nam cảnh không có sư tôn, khiến nàng cũng bớt hào hứng. Nhị sư tỷ từ trước tới nay vốn có thể đùa giỡn mọi thứ, cuối cùng cũng cảm nhận được sự nhàm chán khi chỉ đơn thuần đi thực hiện nhiệm vụ. Nếu không phải Bàng Nghiễm hứa sẽ cho nàng linh thạch, có lẽ nàng đã bỏ gánh tại chỗ không làm nữa.

Kiếm được chút lợi nhuận cho lão bà. Nàng an ủi bản thân.

Thu Ngâm lại đặc biệt đến Diệu Xuân Phong tìm Bách Mậu tiên nhân để lấy một lần thuốc, dự định trước khi đi sẽ thúc giục sư tôn phải uống hết một lần thuốc trước khi bế quan.

Kể ra thì từ khi nàng tỉnh lại trong thế giới này, ngoài việc nhìn thấy động phủ của mình lúc lần đầu tiên mở mắt ra, gần như không quay lại lần nào nữa. Trong tông môn đều châm chọc rằng Huấn Giới Đường là ngôi nhà thứ hai của nàng, nhưng thực ra sư tôn mới là người cho nàng một cái ổ tự do tung hoành.

Chuyện ở Nam cảnh sẽ không đơn giản, không biết khi nào nàng mới có thể trở về, nên với tâm trạng như đi xa nhà, nàng tạm biệt tất cả, nhảy nhót trên tuyết, bước ra một con đường sâu.

Thu Ngâm dừng lại trước cửa điện Huyền Nguyệt, bỗng nhiên có chút do dự, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gõ cánh cửa này. Nàng tự chế nhạo bản thân, không ngạc nhiên khi sư tôn luôn nói nàng có tính trẻ con, nhẹ nhàng đẩy cửa — mà không mở được.

Sao? Thu Ngâm khẽ giật mình, lại đẩy thêm lần nữa, cánh cửa đá vẫn không nhúc nhích, không giống như mọi lần thấy nàng thì tự động mở khóa, một cảm giác hoang mang kỳ lạ trào dâng trong lòng, nàng lần đầu tiên bấm tay gõ cửa, nhưng cánh cửa đá đã quen bị nàng đá, hoàn toàn không để ý đến sự lễ phép giả tạo của nàng.

Phản ứng đầu tiên của Thu Ngâm là liệu Sư tôn có bị thương không, suy nghĩ không thể ngừng lại, nàng dùng linh lực phá cửa: "Sư tôn, ngài có ở đây không? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc Ma đạo xâm nhập vào Thái Thanh Tông để tìm Nam Hận Ngọc, nhưng khi linh lực chạm vào cánh cửa đá, những phù văn của đại trận ẩn giấu liền hiện ra. Thu Ngâm cẩn thận phân tích, mặc dù không thể hiểu hết, nhưng một số ký tự được sắp xếp tương tự như đại trấn Trấn sơn, tạo thành một vòng kín đặc biệt, hình thành hoa văn như mặt trăng.

Đó là ấn phong núi. Nhưng không phong bế toàn bộ ngọn núi, chỉ phong bế điện Huyền Nguyệt.

Gió lạnh từ Huyền Nguyệt Phong thổi qua, nhưng không thổi cho Thu Ngâm tỉnh táo lại, đầu óc nàng loạn thành một đoàn, khép lại tiếng vang của chiếc áo đỏ bay phần phật.

Đây là sư tôn không muốn gặp nàng?

Không thể nào. Thu Ngâm nhanh chóng phủ nhận, vì muốn bế quan, nên sư tôn có hơi lạnh nhạt, nhưng chỉ cần nàng năn nỉ một chút là sẽ không còn giận nữa, nàng còn muốn cho tiểu hồ ly cao cấp cũng chiều theo nàng, mà có lẽ nàng ấy nghĩ nàng ra ngoài là đã xuất phát rồi, nên mới ngay lập tức phong bế điện Huyền Nguyệt.

Thu Ngâm thở dài, miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhưng lòng vẫn chưa yên, nàng lại gõ cửa: "Sư tôn? Con vẫn chưa đi mà, con đã đến chỗ Bách Mậu tiên nhân lấy một ít thuốc cho ngài, ngài cũng không thiếu thời gian cho cái này đâu, mở cửa cho con đi, đệ tử của ngài sắp bị chết cóng rồi, đến lúc đó ngài chỉ có thể ra ngoài nhặt xác thôi."

Nam Hận Ngọc ghét nhất khi Thu Ngâm nhắc đến ma và cái chết, một ngày uốn nắn nàng tám trăm hồi, nhưng lúc này Thu Ngâm cố tình khiêu khích mà vẫn không có phản ứng gì.

Thu Ngâm đã qua thấy trời đất không đáp lời, nhưng chưa từng thấy sư tôn không đáp lời. Khi người sau cánh cửa không có phản hồi, Thu Ngâm mới cảm nhận được rằng cánh cửa đá của điện Huyền Nguyệt đông cứng đến nỗi rét run, trong gió tuyết gào thét đầy cô đơn.

Nàng có chút cố tình gây sự. Nhưng nàng không thể đè nén cảm giác ủy khuất không rõ lý do, những ngón tay đỏ bừng vì lạnh lại gõ lên cánh cửa, đến cuối cùng nhẹ đến mức không phát ra âm thanh: "Sư tôn, ngài mở cửa..."

Thu Ngâm đột nhiên im lặng, chợt nhớ đến dáng vẻ của Lục Uyển Tư gõ cửa, lúc đó nàng chỉ thấy Lục Uyển Tư giả tạo, chuyện nhỏ như vậy có gì mà phải ủy khuất, giờ đây lại với tư thế gần như tương tự đứng trước cửa thỉnh cầu.

Đầu ngón tay run lên, Thu Ngâm từ từ hạ tay xuống, bình tĩnh lại, chỉ là xuống Nam cảnh và bế quan, không phải sinh tử và chia ly, sao phải dây dưa lằng nhằng?

Nàng đặt thuốc xuống trước cửa ra vào, hành lễ một cách tương đối đúng mực trước cửa đá: "Sư tôn, con đi đây, thuốc để ở đây, nếu ngài muốn uống thì lấy, không uống thì để cho những thứ bò dưới đất. Ngài tự chăm sóc tốt bản thân, có việc gì thì tìm hình bóng của con, đợi con trở về sẽ mang cho ngài ít món quà nhỏ."

Thu Ngâm cúi đầu nhìn dấu chân của mình một lúc, không còn do dự, quay người xuống núi. Khi bóng dáng nàng biến mất khỏi đỉnh Huyền Nguyệt Phong, con đường nhỏ mà nàng chậm rãi đi từng bước từng bước đã bị tuyết chôn vùi, như thể nàng chưa bao giờ đến.

Chim trắng được Thu Ngâm ra hiệu, bay về phía động phủ của Thu Ngâm, tìm tới túi gấm màu trắng có thêu hoa hồng được đặt trên màn trướng, nó dùng mỏ mở dây, từ trong túi rơi ra một sợi tóc đen, hóa ảnh thành hình.

Nàng ngã đầu xuống liền ngủ, còn Thu Ngâm bản thể thật thì đã lên đường tiến về Nam cảnh.

Chính điện của Huyền Nguyệt Phong, hoa văn mặt trăng trên trận pháp lưu chuyển, Nam Hận Ngọc ngồi tại án đài, chờ khi hoàn toàn không còn cảm nhận được hơi thở của Thu Ngâm, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, trong đầu vốn đã không có đạo pháp cũng không có cảm ngộ, tất cả đều là hình ảnh Thu Ngâm gõ cửa đá đến đỏ bừng tay, nàng căn bản không có cách nào để chuyên tâm.

Nàng khoát khoát tay, chim dạ ưng dừng bên cửa sổ chờ đợi chỉ thị, lại chỉ thấy phong chủ tĩnh tọa nửa ngày, rồi cho nó bay đi, dạ ưng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn bay đi.

Thôi, cũng đã xuống núi rồi, bên ngoài đâu còn cái lạnh như ở điện Huyền Nguyệt, đưa áo choàng tới như làm chuyện dư thừa.

Nàng cầm lấy tiểu hồ ly màu đỏ bên cạnh, hồ ly híp mắt lại không giấu nổi sự tinh ranh, giống như Thu Ngâm, miệng bị bịt lại như thể sắp sửa mở miệng liền làm nũng, ỷ lại không chịu tách ra, trên tai còn buộc một chiếc nơ con bướm bằng sợi tóc đen của Thu Ngâm.

Nam Hận Ngọc đầu tiên là gõ nhẹ lên đầu hồ ly: "Dạy mãi không sửa."

Rồi lại nhìn chằm chằm vào hồ ly một lúc, như ảo giác nhìn thấy có chút lên án,nàng quay mắt đi, nhẹ nhàng xoa nắn những móng vuốt nhỏ của nó, như muốn xoa tan đi gió lạnh của điện Huyền Nguyệt.

Nàng khẽ nói: "Tính tình."

Các tông phái trên tiên giới hầu như đều tổ chức tông môn tuyển chọn sau khi thí luyện trong bí cảnh, bận rộn như tông môn thi đấu, làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm.

Huyền Nguyệt Phong tổng cộng chỉ có hai người, mỗi lần còn vì bị thương mà không tham gia được, nhưng lần này Thu Ngâm lại tích cực giúp đỡ như thể tính tình bị đột biến, không còn giống như hồi tông môn thi đấu chỉ đi thu thập rác nữa.

"Cái bệ bị đặt lệch rồi, các ngươi có mắt không vậy!"

Trường Hoa Phong với tư cách là dòng chính của Chưởng môn, vẫn phụ trách những trận đấu lớn, một sư huynh sẽ dẫn theo mấy sư đệ đi dựng đài, không sao dựng được ngay ngắn, không tránh khỏi có chút tức giận. Thu Ngâm suy đoán rằng sư huynh này hẳn có quan hệ tốt với Trần Văn Xương.

"Để ta làm đi." Thu Ngâm xung phong giơ tay, vài sư đệ có chút ngại ngùng: "Không cần phiền Nhị sư tỷ, chúng ta làm là được."

Vị sư huynh vừa mới gào lên, dù còn tức nhưng giọng điệu đối với Thu Ngâm có chút dịu lại, hắn nén giọng như đang châm chọc: "Nhị sư tỷ cứ nghỉ ngơi đi, việc nhỏ này cần gì đến ngươi xuất mã."

"Nhưng việc lớn ta đã làm xong rồi, chỉ còn lại mấy người chân muỗi các ngươi bay cũng bay không nổi thôi." Thu Ngâm bảo bọn hắn an tâm chớ vội, bọn hắn liền dừng lại mong chờ Thu Ngâm có động tác gì, chỉ thấy Thu Ngâm đưa tay ra: "Sư đệ, đưa cho ta thanh kiếm."

Nam tu sĩ gần Thu Ngâm nhất lập tức đưa kiếm qua.

Thu Ngâm không thèm nhìn lại, tiếp nhận rồi đứng thẳng bên cạnh cái bệ: "Vấn đề của các người không phải ở mắt, mà là ở đầu óc, dùng kiếm để ước lượng một cái không phải được rồi sao, nhìn... Sư đệ, ngươi dùng kiếm cong à?"

Sư đệ kia ngơ ngác một chút: "Đúng, có vấn đề gì không Nhị sư tỷ?"

Thu Ngâm cầm kiếm không biết để đâu, đặt xuống cũng không được, thở dài: "Đổi một thanh khác."

Một sư đệ khác ném qua một thanh kiếm, Thu Ngâm đem hai thanh kiếm lại với nhau, không nói nên lời: "Vẫn là cong, hai ngươi ở đây cho ta vẽ vòng tròn à?"

Ngữ khí của Nhị sư tỷ còn đáng sợ hơn cả sư huynh, mấy sư đệ không dám lên tiếng, sư huynh chỉ cảm thấy mất mặt, ném kiếm của mình ra: "Nhị sư tỷ nói không sai, lát nữa sẽ đến Diệu Xuân Phong kiểm tra đầu óc."

Lần này cuối cùng cũng có một thanh kiếm thẳng, rất nhanh đã cứu vãn được cái bệ hơi nghiêng kia.

Khi công việc kết thúc, đúng lúc các sư muội của Diệu Xuân Phong đến mang một ít nước linh và trái tiên, mọi người quây quần lại trò chuyện. Thu Ngâm vốn muốn rời đi, nhưng bị vài sư huynh đệ của Trường Hoa Phong khuyên ở lại, Lữ Tịnh Liễu cũng theo vào góp vui.

"Người bận rộn, chúng ta mời ngài qua đây nghỉ ngơi, ta sẽ không bị Bách Mậu tiên nhân truy sát đi." Thu Ngâm đưa tay ra, Lữ Tịnh Liễu ném trái to nhất vào tay nàng: "Tốt lắm, dám châm chọc ta rồi hả?"

Thu Ngâm cười tươi: "Nào dám."

"Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ quan hệ thật tốt." Sư muội của Diệu Xuân Phong ghen tỵ nói, từ tông môn thi đấu đến Hoàng Sa bí cảnh, các đệ tử trong tông môn đối với Thu Ngâm đã có nhiều thay đổi, gần gũi không ít: "Nhị sư tỷ cũng đừng chỉ đi Trường Hoa Phong, không có việc gì thì đến Diệu Xuân Phong chúng ta ngồi chơi, chỗ chúng ta có nhiều món ngon lắm."

Thu Ngâm nhớ lại lời đe dọa của Nam Hận Ngọc ở Hoàng Sa bí cảnh: "Ví dụ như Tích Cốc đan? Hỗn hợp nước và đất."

"Ha ha, nghe thấy không, vẫn là chúng ta ở Trường Hoa Phong thoải mái hơn, tôn trọng thiên địa tự nhiên, đại đạo như một, rất phù hợp với tính cách phóng khoáng của Nhị sư tỷ." Một sư đệ của Trường Hoa Phong đắc ý nói: "Nhị sư tỷ chắc chắn thích ở đây hơn, đúng không?"

Ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Thu Ngâm, động tác cắn quả của nàng bỗng dừng lại, má phồng lên như sóc, Lữ Tịnh Liễu oán hận thúc nhẹ vào tay nàng, cười đùa.

Thu Ngâm nuốt xuống một ngụm, chân thành nói: "Nếu không có Trần Văn Xương, ta vẫn rất muốn đến Trường Hoa Phong. Thế gian hoa lệ thật hấp dẫn mắt người, hy vọng hắn ta quay lại muộn một chút, đi chơi bên ngoài lâu hơn đi."

"Ai da, vẫn nên về sớm một chút. Đại sư huynh và Nhị sư huynh đều đi đào sắt, trong tông môn tuyển chọn không ai chủ trì cả, mà đến lúc đó cũng không dễ kéo phiếu, ta muốn có những sư đệ sư muội dễ thương." Một sư đệ có chút kêu ca nói: "Huyền thiết đâu phải dễ đào, Rừng Kiếm lớn như vậy, theo ta thì thật sự là phí sức không lấy được lòng."

Sư đệ bên cạnh vội vàng kéo hắn một chút, lén nhìn Thu Ngâm, nàng vẫn giữ sắc mặt như thường, như không nghe thấy lời họ: "Thiếu mất Phùng Tử Mại, các người kéo phiếu đúng là giảm nhiều cơ hội, nhưng không sao, danh tiếng của Bàng Nghiễm đủ dùng rồi, không ai là không muốn bái kiến Chưởng môn đâu."

Sau một thời gian ở bên nhau, mọi người đã quen với việc Thu Ngâm thỉnh thoảng gọi thẳng đại danh. Sư đệ kia cười: "Nói thì nói như thế, nhưng người mà mọi người muốn bái nhất vẫn là Bích Hoa Tiên tử, đó chính là Kiếm tiên. Nhưng may là Bích Hoa Tiên Tử không tùy tiện thu nhận đồ đệ, Nhị sư tỷ cũng lười thu nhận, Trường Hoa Phong vẫn có lợi thế, chỉ cần chuẩn bị bình thường là được."

"Vậy các ngươi hãy chuẩn bị nhiều hơn chút đi." Thu Ngâm cười một cách tinh nghịch, rút ra một cái lệnh bài mới ra lò không lâu, trên đó có họa tiết phượng hoàng và khắc chữ "Lĩnh".

"Nhị sư tỷ làm lĩnh giáo rồi?!"

Không chỉ vài sư đệ sư muội, ngay cả Lữ Tịnh Liễu cũng vừa được biết, ngạc nhiên nhìn Thu Ngâm: "Cái này, ma ở Nam cảnh xâm nhập Thái Thanh Tông không phải là vì nhập vào ngươi đi?"

"Cút đi." Thu Ngâm cười mắng, thỏa mãn nhìn biểu cảm kinh ngạc thú vị của họ, hắng giọng một cái: "Bây giờ cho phép ta long trọng giới thiệu một chút, lĩnh giáo mới của Thái Thanh Tông, cũng sẽ là lĩnh giáo đẹp nhất, phong cách nhất của Thái Thanh Tông — Thu Ngâm. Mọi người vỗ tay đi."

Mọi người sửng sốt một lúc, rồi nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ, còn có người phụ trách tạo không khí hò hét ầm ĩ.

Thu Ngâm hạ hai tay xuống: "Xin bình tĩnh. Ta là lính mới, mong rằng mọi người có thể khoan dung — mặc dù cũng không phải dạy các ngươi."

"Làm lĩnh giáo không dễ đâu." Lữ Tịnh Liễu - lĩnh giáo duy nhất ở đây, trong sự ồn ào của mọi người giội một gáo nước lạnh, đánh giá Thu Ngâm từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy chất vấn: "Tính tình này của ngươi liệu có ổn không, đừng đánh người ta khóc đánh người ta phế, rồi bản thân thì vào Huấn Giới Đường ngồi tù, Bích Hoa Tiên tử không nói gì sao?"

"Đương nhiên rồi, ta nói gì sư tôn ta cũng hướng về ta." Thu Ngâm có chút đắc ý ưỡn ngực: "Nàng còn nói trong thời gian bế quan, mọi việc ở Huyền Nguyệt Phong đều do ta quyết định, chiều chuộng ta mà."

"Đó là bởi vì hiện tại Huyền Nguyệt Phong chỉ có một mình ngươi có thể chạy khắp nơi trong tông môn." Lữ Tịnh Liễu châm chọc: "Mà Huyền Nguyệt Phong thì có cái gì gọi là 'công việc', chẳng phải mọi việc đều là của bốn phong khác sao, có cái tên 'Kiếm Tiên' để trấn giữ núi Thái Thanh là được rồi đi."

Lời này gần như là nhận thức chung của Thái Thanh Tông, Nam Hận Ngọc còn ở Thái Thanh Tông một ngày, cả Tiên và Ma đều không dám phạm vào. Tuy nhiên, Thu Ngâm lại thu hồi dáng vẻ chơi đùa, nghiêm túc hơn: "Nàng chính là nàng, không phải trận pháp trấn núi, cũng không phải cái đinh đóng bàn. Cũng giống như ta biết chạy biết nhảy... Mặc dù vì thể diện của Kiếm Tiên mà nàng ấy sẽ không làm thôi."

Dù Kiếm Tiên hằng ngày ở Huyền Nguyệt Phong, nhưng phần lớn đệ tử vẫn chưa từng gặp nàng, ấn tượng của họ về Nam Hận Ngọc chỉ là danh hiệu Kiếm Tiên và một huyễn ảnh thần thánh, chỉ với một câu nói của Thu Ngâm không thể lấp đầy danh hiệu và huyễn ảnh đó.

Thấy vẻ mặt họ hoang mang, Thu Ngâm bỗng nhận ra quyết định của mình là cần thiết biết bao, nàng cười nói: "Hãy chuẩn bị tốt đi, sau khi tông môn tuyển chọn qua đi, Huyền Nguyệt Phong cũng sẽ náo nhiệt lên."

"Có ngươi sẽ bận bịu đấy." Lữ Tịnh Liễu cười, rồi nàng lại nhớ ra điều gì: "Này, Lục sư muội vẫn chưa tỉnh, Trần sư huynh và Phùng sư huynh đi tìm huyền thiết, chúng ta chuẩn bị cho tông môn tuyển chọn, các tiên nhân bận rộn khắp nơi, mà trần thế cũng không an ổn."

Thu Ngâm thấy hứng thú: "Nói đi, như thế nào?"

"Còn có thể là gì, tông môn chúng ta đều sớm biết, đương nhiên là có liên quan đến sư tôn của ta." Lữ Tịnh Liễu nói: "Nhị hoàng tử của hoàng thất Tương Quốc mất tích."

"Sao lại là hoàng thất Tương Quốc nữa, Nhân Khải Hoàng Đế tạo nghiệt gì vậy, không biết moi ngân khố ra để tìm vài đại tiên xem phong thủy quốc vận sao? Chỉ có mấy đứa con, đứa được cưng chiều rồi đứa không được sủng ái đều liên tiếp gặp chuyện, lần tiếp theo sợ không phải người mất tích sẽ chính là hắn."

"Những năm gần đây không yên bình, không biết có phải lại sắp có chiến tranh không." Lữ Tịnh Liễu thở dài: "Tông môn đã phái Thường sư huynh đi tìm người. Mà Thu Ngâm, ngươi có quen biết Nhị hoàng tử này không? Dù sao cũng là huynh trưởng của Bình Dương Công chúa."

Đúng, Bình Dương Công chúa. Thu Ngâm hỏi: "Đã gặp một lần. Hắn mất tích từ khi nào?"

"Không lâu trước đây, có vẻ như là sau khi Chước Lan mất tích." Lữ Tịnh Liễu cũng phát hiện ra điều không đúng: "Lẽ nào hai chuyện này có liên quan?"

Thính Phong Đạo — bên cạnh tiệm mì ở Thính Phong Lâu.

Một người mặc áo choàng đen ngồi trong góc, nhìn kỹ thì thấy viền áo có hoa văn đỏ, không thể nhìn ra người đó là nam nữ, cả người bị che khuất trong chiếc áo choàng rộng, bàn tay giấu trong tay áo nâng chén rượu lên, nhanh chóng ngửa nửa chén, rồi ném về bàn, rượu văng quanh miệng chén một vòng, ngạc nhiên là không hề rơi ra một giọt.

"Chíp chíp." Những con chim trong tiệm mì kêu hai tiếng để báo giờ, lại qua một canh giờ.

Rất tốt, Đại sư huynh thực dụng chưa từng gặp mặt của nàng, ngay lần đầu gặp mặt liền tới trễ ba canh giờ.

Khách trong tiệm đã thay một đợt lại một đợt, chỉ có Thu Ngâm để vì không bị chủ tiệm đuổi đi, trước mặt chất đầy bầu rượu và đậu phộng.

Cút đi Đại sư huynh, cô nãi nãi ta không đợi nữa.

"Lão bản, tính tiền." Thu Ngâm ném linh thạch vào chén rượu đã vơi một nửa, kéo mũ trùm xuống. Tranh thủ trước khi trời tối, lần nữa trà trộn vào đám người ở Thính Phong Đạo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...