[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE

Chương 4: Luyện kiếm




Bên hông điện Huyền Nguyệt có một tạp viện, vốn là vườn thuốc, đáng tiếc là đỉnh Huyền Nguyệt Phong quanh năm tuyết phủ, không cho hoa cỏ con đường sống, đã sớm hoang tàn.

Bích Hoa tiên tử có thể ôm kiếm mà ở đỉnh núi sống hết đời, những thứ khác đều là vật cản nàng tu hành, chất đống trong sân cùng với vườn hoa hoang tàn.

"Cỏ Khổ Tiền... Cây này rễ mảnh. Không phải... cây này đen như than. À không... nhìn dáng dấp cũng không giống chút nào."

Thu Ngâm ngồi xổm trong sân vườn, cỏ khô xung quanh bị tuyết chôn vùi, mặt mày ủ dột đào mộ cho bọn chúng, tìm kiếm nhiệm vụ mà sư tôn nàng giao phó.

Nàng tìm một hồi liền cảnh giác nhìn bốn phía, vận linh khí chờ phát động. Quả nhiên, cái bóng của linh xà vẫn chưa tiêu tán, cuối cùng tìm thấy cây linh thảo như đồng tiền trong khe hở của mái hiên.

"Vật nhỏ này giấu kỹ thật." Suýt nữa tuột xuống khỏi mái hiên, Thu Ngâm vừa giận dữ vừa hướng trong điện gọi: "Sư tôn, người có cái ấm sắc thuốc nào không?"

Bích Hoa tiên tử tĩnh tâm tĩnh tọa, như đang ngủ.

Được thôi.

Đề phòng sư tôn lại đánh bàn tay mình, Thu Ngâm quyết định dựa vào đầu óc thông minh của mình để giải quyết vấn đề.

Càn quét một vòng, quả nhiên không có cái ấm nào như đồ dùng hàng ngày, Thu Ngâm lần nữa lại trèo lên mái, gỡ xuống vài miếng ngói đưa đến chỗ không có gió, đôi tay khéo léo dựng thành một nơi nấu thuốc tạm bợ, bẻ gãy vài cành khô làm củi, nhắm mắt mà nấu.

Nàng vừa leo mái gỡ ngói, bẻ cành khô nhóm lửa, còn làm tan tuyết thành nước, "lách cách" bận rộn một hồi, Huyền Nguyệt Phong đã lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, cũng không biết Nam Hận Ngọc đang tĩnh tọa trên đài tu có nhập tâm được không.

Bích Hoa tiên tử tâm thanh tịnh, núi sập ngay trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng nếu như bị đồ đệ "giày vò" ở đây lại là một chuyện khác, nàng bất đắc dĩ mở mắt ra, chưa kịp mở miệng ngăn tên hỗn trướng, một chén thuốc nóng hổi tỏa hơi nóng đã đưa đến miệng nàng, vừa nhìn liền biết đắng, nàng hôm nay là lần thứ hai bị đệ tử mớm thuốc.

Đệ tử xui xẻo ân cần nói: "Sư tôn cứ dùng thong thả."

"..." Nam Hận Ngọc nhìn chăm chú vào chén thuốc, xác định đã nấu hết linh thảo, "Ngươi uống đi."

Thu Ngâm nghi hoặc: "Thuốc này trị ho cho ngài mà, con uống làm gì?"

Nam Hận Ngọc trầm mặc: "Đích thật là việc học không tốt."

Thu Ngâm: "?"

Không uống thuốc thì thôi đi, sao lại còn đả kích nàng một câu.

Đột nhiên một quyển sách bay tới, Thu Ngâm vội vàng bắt lấy, ba chữ "Bách Thảo kinh" đập vào mắt, nàng mơ hồ lật ra, trang thứ nhất vẽ cỏ Khổ Tiền cùng nàng "hai mặt nhìn nhau", công dụng chủ yếu là thúc đẩy xương thịt, chữa khỏi vết thương, không có viết dùng để phòng lạnh trị ho.

Thúc đẩy xương thịt, mau lành vết thương... Thuốc này là cho mình uống? Sư tôn quằn hơn nửa ngày không nói ra, thuốc không phải vì nàng mà là vì mình.

Tiểu đại phu bảy tuổi cũng từng dặn dò nàng, nấu ít thuốc tịnh dưỡng, vết thương mới mau lành.

Thu Ngâm cẩn thận từng li từng tí xích lại gần chén thuốc vừa nấu, mùi cỏ Khổ Tiền đắng ngắt xộc thẳng lên đỉnh đầu, nàng liếc mắt nhìn Nam Hận Ngọc, sư tôn nhắm mắt, như đang thảo luận đại đạo với thiên nhân, chợt thấy không cam lòng, đều là bệnh nhân, thứ đắng nghét này không thể chỉ mình mình phải chịu!

Thế là nàng thả lại chén thuốc lên bàn ngọc, cầm Bách Thảo kinh trở lại tạp viện, đi tìm thuốc trị ho.

Nam Hận Ngọc không mở mắt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một tia linh khí bảo hộ bên trên chén thuốc.

Chờ Thu Ngâm lần nữa vật vã xong trở về, lòng tin tuyệt đối: "Sư tôn người tin con, con tìm thuốc theo như sách, đảm bảo không sai, người nếm thử đi!"

Thiên nhân có thích Kiếm tiên cỡ nào cũng bị đệ tử ồn ào phiền đến bỏ đi. Nam Hận Ngọc đại khái cũng thấy phiền phức vô cùng, băng sơn dường như đưa mắt lạnh lùng tới nhìn nàng, mong có thể đông cứng cái miệng nàng lại đi.

Thu Ngâm quả thực cũng có giật mình, nhưng nàng là ai? Nàng coi núi như bờ biển, đi đường còn ngang hơn cua.

Cứng đầu nâng chén thuốc như chén rượu, chưa kịp uống đã kinh ngạc: "Vẫn còn ấm sao?"

Không quan tâm nữa, uống trước rồi nói, Thu Ngâm bịt mũi lại, hào sảng uống cạn một hơi, hướng sư tôn chứng minh thuốc này tuyệt đối không có vấn đề.

"Phụt!" Thu Ngâm không ngừng ho khan.

"Không phải, khụ khụ, chưa chín mà sao đắng như vậy!"

Mất mặt quá, Thu Ngâm cấp tốc thu lại tay vừa đưa thuốc, không lúng túng nói: "Không có gì, sư tôn cứ luyện đi, coi như con chưa từng đến."

Đệ tử ồn ào muốn trốn đi, Nam Hận Ngọc thở dài một tiếng, không để Thu Ngâm trốn được. Nàng giữ lấy chén thuốc, mặt không biến sắc nhấp thử một miếng, sau đó từ từ uống.

Thu Ngâm quan sát sư tôn biểu tình không đổi, từ kinh ngạc đến khó hiểu rồi khâm phục, không hổ là người muốn Hóa Thần, Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không thay đổi. Nhưng không phun ra, chắc cũng không sao?

Lại nói đến, khoảng tạp viện kia hoa cỏ đều chết hết, những gì còn sót lại không bị đóng băng thì cũng thành hai bát thuốc của thầy trò. Thu Ngâm đi quanh, không tìm được một điểm tươi sáng, không có sức sống. Đối diện với mảnh đất khô cằn như vậy, chả trách sư tôn của nàng đẹp như tiên, lại không có dục vọng.

Ba tháng, với tính cách của mình, làm sao chịu được?

Có Thu Ngâm phiền phức như vậy, tĩnh tọa không nổi nữa, Nam Hận Ngọc lật ra một quyển sách cũ, vừa đọc sách vừa uống thuốc, tay ngọc của nàng vuốt ve miệng bát, uống thuốc chậm rãi, tinh thể tuyết bám vào cửa sổ tạo thành tranh, những bông tuyết phủ lên người bước ra từ tranh.

Khoan đã, bông tuyết?

Thu Ngâm động lòng, theo những bông tuyết độc nhất vô nhị của Huyền Nguyệt Phong mà đi.

Đại điện nằm độc lập trong gió tuyết, không có cách nào bị xâm nhập, mà chủ nhân duy nhất cũng không quản, tinh thể tuyết tự do nở rộ, thuận bốn góc trong điện mà lan ra, bao quanh điện trống

Quá đáng.

Thu Ngâm càng càn rỡ hơn, nàng vươn tay, một thanh kiếm gỗ trong cái sọt kiếm bỏ xó bên cạnh Nam Hận Ngọc bay ra, lọt vào tay Thu Ngâm, nàng tuân theo bản năng của thân thể này, di chuyển theo linh khí, kiếm như xé tan đêm tuyết, khắc lên băng những đóa hoa, nở rộ cả góc điện.

"Linh khí dư thừa, chi tiết thiếu". Nam Hận Ngọc đang cúi đầu đọc sách, không ngẩng đầu lên, lại một thanh kiếm gỗ bay ra, đánh tới chỗ Thu Ngâm, Thu Ngâm không kịp đánh trả, liên tục bị đánh thoái lui, sư tôn thấy nàng chật vật, đánh giá: "Ít luyện tập".

Không đúng, để làm nàng vui, sao lại thành mình bị đánh?

Bích Hoa tiên tử từ khi bị đồ đệ tố cáo, dường như giác ngộ ra rằng, thả lỏng ai cũng được, không được thả lỏng Thu Ngâm, nàng điều khiển kiếm gỗ từng chiêu trí mạng, bản thân lại nhàn nhã uống thuốc đọc sách. Thu Ngâm không khỏi lầm bầm, sư tôn còn không phải là đang trả thù nàng vì chén thuốc "dùng hết công lực" kia sao.

Trong những lúc nguy cấp con người ta thường bộc phát năng lực tiềm ẩn vô hạn, Thu Ngâm lách qua đòn công kích của kiếm gỗ, xoay người, mũi kiếm chém thẳng xuống, đánh rớt kiếm gỗ gãy thành hai nửa. Thu Ngâm vẫn cảnh giác đợi một lúc, không gặp "xác chết" vùng dậy, thả lỏng hơi thở, vô thức hướng người sống duy nhất ở đây hỏi nước uống: "Nước..."

Tay bỗng hạ xuống, cảm giác không đúng, Thu Ngâm quay đầu, cái chén phi thẳng vào trán: "Ai u".

Nàng che trán, không thể tin nổi mà nhìn Nam Hận Ngọc: "Sư tôn, người cũng quá độc ác".

Nam Hận Ngọc sau một lúc cuối cùng cũng uống xong chén thuốc, thu lại nửa quyển sách, mới cho đệ tử một cái nhìn thẳng. Nàng đứng dậy, kiếm Bất Trần như nước trượt ra khỏi ống tay áo: "Bi Phong đâu?"

Thu Ngâm sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng, kiếm Bi Phong là kiếm hộ thân của nguyên chủ, lúc đạt Trúc Cơ đích thân Nam Hận Ngọc trao cho nàng. Nàng đáp: "Không mang."

Thanh âm của Nam Hận Ngọc không mang theo hơi ấm: "Kiếm hộ thân không ở bên người?"

Thu Ngâm mặt không đổi sắc: "Vội vã tới gặp ngài."

Nam Hận Ngọc không nói gì nữa, chỉ vung tay một cái, kiếm Bất Trần bay về phía Thu Ngâm, đổi lại kiếm gỗ của Thu Ngâm chuyển đến tay nàng. Nàng không động đậy, đối mặt với đồ đệ cầm kiếm bản mệnh của mình, lãnh đạm ra lệnh: "Xuất kiếm."

Thì ra là khảo nghiệm còn phía sau. Xem ra vừa rồi sư tôn rất không hài lòng với kiếm đạo của nàng, định "nâng roi dạy con giỏi". Bất quá thua trước Kiếm tiên cũng không quá mất mặt, nàng khẽ vuốt Bất Trần, kiếm lóe sáng sắc lạnh, phảng phất tựa hồ có thể cắt đứt tay nàng.

Thu Ngâm tìm vui trong khổ thầm nghĩ. Không hổ là kiếm bản mệnh của Kiếm tiên, dáng dấp y hệt sư tôn của nàng, lạnh lùng mà xinh đẹp.

May mà nguyên chủ là thiên tài thật sự, có lẽ nàng cũng bị ảnh hưởng bởi thiên tài này. Xuất kiếm càng thông thuận, gần như là bản năng mà vung kiếm Bất Trần, vậy mà dưới tay Kiếm tiên sống được một chiêu nửa thức.

Thu Ngâm cảm thấy bản thân dần ổn định, không còn chỉ biết lui về phía sau, mà ở bên trong khe hở nắm lấy cơ hội, một kiếm phá chiêu thức.

Nam Hận Ngọc trở một tay qua, dễ dàng phá đòn, kiếm gỗ mang theo kiếm ý sắc bén, nhắm thẳng vào tim Thu Ngâm. Hai mắt đệ tử trợn to, quên cả tránh né, đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như kinh sợ choáng váng.

Nam Hận Ngọc miễn cưỡng dừng kiếm gỗ, cũng ngây ngẩn.

Dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng Kiếm tiên một đường đưa kiếm ý băng lãnh hướng thẳng đến tim cũng quá sức chịu đựng rồi. Chỉ trong một khắc, đau đớn khiến Thu Ngâm cứng đờ. Vừa rồi nàng không chỉ cảm thấy như bị xé xác dưới vuốt hung thú, còn có kết cục vẫn luôn ám ảnh nàng, "Vạn kiếm xuyên tim, chết không toàn thây."

Thu Ngâm ép mình quên đi sợ hãi, nàng gục đầu xuống, thu lại cảm xúc, như đứa trẻ phạm sai, khô khốc nói: "...Thật có lỗi."

Nam Hận Ngọc nhíu mày, bất giác thả lỏng.

Kiếm Bất Trần về vỏ, nàng im lặng một lúc, cuối cùng cũng không an ủi mà giống như những sư phụ nghiêm khắc khác: "Tiên nhân tự tu, cảnh giới là tự đi. Ta đưa ngươi nhập môn cũng chỉ là người dẫn đường, kiếm là của ngươi. Muốn đánh hay không, vì sao đánh, đánh như thế nào đều là do ngươi."

Thả lỏng đệ tử, Nam Hận Ngọc đưa Thu Ngâm đến Huyền Nguyệt Phong cũng mười ba năm, tài năng và tâm tính của đối phương như thế nào, nàng là người rõ nhất, tuy nói không trông mong Thu Ngâm kế thừa Huyền Nguyệt Phong làm chủ, nhưng cũng có chút mong đợi, tuyệt nhiên không thể tiếp tục mặc kệ: "Thiên tài vô số, như hoa ẩn núp dưới trời đông tuyết phủ, nhưng có thể đi tới mùa xuân mà nở ra hay không, mới quyết định được có bao nhiêu phần khả năng có thể được trông thấy cả bốn mùa. Ngươi có thể không cầm nổi Bất Trần, nhưng lại không thể không tránh được chiêu kiếm gỗ."

"... Dạ". Để tiên tử thất vọng, cảm giác cũng không tốt đẹp gì, Thu Ngâm chịu đựng nỗi khiếp sợ vẫn còn trong lòng, ngoan ngoãn nhận sai: "Đệ tử biết sai."

Nàng không nhớ được một ngày hôm nay nàng đã nói xin lỗi bao nhiêu lần.

"Sai liền phạt". Nam Hận Ngọc không nhìn nàng, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, trực tiếp đi ra ngoài, lúc lướt qua Thu Ngâm nói: "Mỗi giờ Mão đều ra luyện kiếm, cho đến khi mặt trời sắp lặn, tới khi có thể chặt đứt kiếm gỗ trong tay ta thì thôi... Bất quá vết thương của ngươi chưa lành, trước tiên tĩnh tâm dưỡng thương."

Thu Ngâm nghe nửa câu đầu tâm lạnh một nửa, nửa câu sau liền ấm lại: "Cảm ơn sư tôn! Vẫn là sư tôn thương con."

"Đừng vui mừng vội". Nam Hận Ngọc không hề bị lay động: "Nếu là lĩnh phạt, không thể để ngươi hưởng phúc, đúng lúc nhờ vào đó mài dũa tính xấu của ngươi."

"Từ ngày mai bắt đầu chép sách, Thiên Tự Huấn và Thanh Tâm kinh mỗi loại một ngàn lần, bút mực giấy nghiên có sẵn, viết xong thì mang đến đây, ta sẽ tự mình kiểm tra."

Vừa lạc vào chốn bồng lai, Thu Ngâm bị sư tôn một câu lãnh khốc kéo vào lòng đất. Thu Ngâm dựa vào lý lẽ biện luận, giả bộ đáng thương mà trông chờ nhìn Nam Hận Ngọc, mong sư tôn hồi tâm chuyển ý: "Con chỉ có hai tay, mà cái nào cũng không có thiên phú cầm bút, chép cái kia một ngàn lần cũng quá..."

"Thế nào, ngươi thấy còn ít sao?" Nam Hận Ngọc rất quan tâm hỏi thăm ý kiến đồ đệ, "Vậy mỗi cái hai ngàn lần?"

"... Không có, ha ha, thật đúng lúc con cũng thích chép những thứ này, thật sự rất "thú vị". "








Chương trước Chương tiếp
Loading...