[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE
Chương 24: Vết xước
Châu Thanh Phong ở phía Nam của núi Thái Thanh, nam sườn núi cao ngàn trượng. Bởi vì ở gần thế gian, linh khí tán loạn giữa hai giới Tiên - Phàm, va chạm đến sườn núi, gần như bị linh khí cắt thành những đường thẳng lên lên xuống xuống, dốc đứng mà hiểm trở, lại còn nở ra chút hoa cỏ kỳ quái. Thu Ngâm lén lút vòng qua đám đệ tử, đến sườn núi ở phía chếch lên, nhìn thấy một người còn khả nghi hơn cả nàng, mặc áo choàng, cong lưng như con mèo nhìn xuống sườn núi, nhìn vài lần rồi lại sợ hãi quay đầu đi.Thu Ngâm gạt bỏ mọi âm thanh, gần như bay đến sau lưng người kia, một tay vỗ vào vai hắn: "Nghiêm Lương Tài!""Ô aaaaa —"Nghiêm Lương Tài bị giật mình, cả người đổ về phía trước, Thu Ngâm túm áo choàng của hắn lại, thuận tay kéo mũ trùm đầu xuống, che đi cái miệng đang lọt gió của hắn: "An tĩnh chút".Nghiêm Lương Tài nhận ra thanh âm của Thu Ngâm, tỉnh táo lại, nhưng vẫn lôi kéo tay áo Thu Ngâm đề phòng bị rơi xuống: "Ối ối"Thu Ngâm đẩy mũ trùm đầu của hắn ra, khôi phục quyền tự do ngôn luận, Nghiêm Lương Tài hít một hơi thật lớn, cảm thụ sự tàn phá ngang tàng của gió Nam sườn núi: "Nhị sư tỷ, ngươi hù ta muốn chết, ta khóc cho ngươi xem nha."Thu Ngâm ghét bỏ: "Đại lão gia, ngươi có thể mạnh mẽ nam nhi lên một chút không?""Ở trước mặt Nhị sư tỷ anh minh thần võ, ta cũng chỉ là chim non nép vào bên người thôi.""Xéo đi, càng buồn nôn hơn." Thu Ngâm dắt lấy cổ áo Nghiêm Lương Tài, lung lay ở sát vách, uy hiếp: "Gọi ta tới làm gì, có việc gì nói mau."Nghiêm Lương Tài nhất định phải đùa một câu: "Không có việc gì thì có thể tìm ngươi không."Thu Ngâm "À" một tiếng, buông ba ngón tay ra: "Không có việc gì thì đưa ngươi đi gặp Diêm Vương, thời gian của anh minh thần võ như ta rất quý giá.""Là liên quan tới chút chuyện của Tiểu sư muội!" Nghiêm Lương Tài bị gió của Nam sườn núi thổi qua liền ngay lập tức đứng đắn, vội vàng gấp gáp nắm được cánh tay Thu Ngâm: "Chẳng lẽ Nhị sư tỷ không tò mò làm thế nào mà Tiểu sư muội đột nhiên vượt cảnh, lại có thể sử dụng Trường Hoa kiếm pháp thức thứ năm sao!"Trong lời nói của Nghiêm Lương Tài á hàm ý, Thu Ngâm híp mắt lại: "Liên quan cái rắm gì đến ta."Nghiêm Lương Tài câu dẫn không có kết quả, đành phải rưng rưng cầu xin tha thứ: "Không liên quan tới ngài, là ta có lỗi, là ta tò mò, nhưng ta quá hiếu kỳ, lại không dám tự đi thăm dò một mình, nên nghĩ muốn lôi kéo xinh đẹp cường đại Nhị sư tỷ cùng một chỗ, ngài xem xét một chút đi, ta sẽ trò chuyện với ngươi, còn sẽ...""Còn sẽ □□, những thứ ta chơi còn dư lại". Chỉ là nửa câu sau không dám nói cùng Nam Hận Ngọc, Thu Ngâm liếc mắt xem thường, lòng từ bi cho hắn lên bờ: "Ngươi có thời gian rảnh thì quấy rối người khác đi, ta có người trong lòng, chớ quấy rầy."Không còn gió lạnh nguy hiểm thổi qua, Nghiêm Lương Tài thở phào một hơi, liền lăn một vòng cách xa vách đá: "Ta biết rõ ràng minh bạch, thậm chí ta có thể bày mưu tính kế cho Nhị sư tỷ!"Thu Ngâm thẳng vào chủ đề chính: "Ngươi nói nơi này có đường thông hướng ra Ngoại môn, có ý gì."Nghiêm Lương Tài xem xét sắc mặt Thu Ngâm một cách kỹ lưỡng, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái tiểu bạch kiểm: "Vượt cảnh cũng tốt, ngộ ra kiếm pháp cũng được, nhưng mà tất cả đều là sự kiện bất ngờ mà không đủ hợp lý. Muốn tìm nguyên nhân, đương nhiên phải tìm hiểu sâu từ trong ngày thường của Tiểu sư muội. Nhị sư tỷ còn nhớ Lữ đại sư tỷ nói không, chuyện có một đệ tử ngoại môn tên Chước Lan tìm tiểu sư muội để báo ân, hẳn đây là mấu chốt."Thu Ngâm không biểu lộ bất cứ khuynh hướng gì: "Chỉ dựa vào phỏng đoán của ngươi?"Nghiêm Lương Tài cười: "Có phải chỉ là phỏng đoán hay không, cứ tìm hiểu chẳng phải sẽ biết sao."Thu ngâm gật đầu xem như tán đồng, đột nhiên lại hỏi: "Sao ngươi lại biết nam sườn núi của Châu Thanh Phong có đường thông hướng ra ngoại môn?""À?" Nghiêm Lương Tài gượng cười: "Trước kia ta cũng là vì ở ngoại môn lén vào nội môn nên mới bị bắt vào Huấn Giới Đường."Thu Ngâm nâng cao chân mày, ngoại môn và nội môn bị ngăn cách bởi pháp trận, từ ngoại môn lẻn vào nội môn quả thật xứng đáng bị nhốt vào địa lao của Huấn Giới Đường, nhưng có thể tránh được pháp trận thì đúng là nhân tài. Nàng hỏi về cái gọi là "con đường thông hướng đến ngoại môn".Nghiêm Lương Tài vẻ mặt thành thật: "Ở dưới sườn núi."Thu Ngâm: "..."Nàng một tay đem Nghiêm Lương Tài ném xuống, sau đó cố gắng kìm chế trong tiếng la hoảng hốt của hắn, nàng cũng nhảy xuống vách núi theo. Cơn gió mãnh liệt mang theo linh khí bốn phía vù vù, không thoải mái hơn là bao so với Bắc sườn núi Huyền Nguyệt Phong. Thu Ngâm ngự kiếm ngừng rơi tại một vách đá, bị cái gì đó hấp dẫn, để mặc Nghiêm Lương Tài rơi tự do sau lưng, thấy Thu Ngâm thờ ơ, hắn chán nản thu lại tâm trạng biểu diễn, ngự kiếm đuổi theo.Là một đóa hoa minh lam đàm, mở ra ánh sáng lung linh từ trong bóng tối nơi khe hở vách đá, như đèn lồng dẫn độ vong hồn, quỷ dị lại mỹ lệ. Thu Ngâm lại hỏi: "Ngươi nói thử xem, mang món này về liệu có dùng như nến được không."Cảm giác nó đẹp hơn so với nến, có thể đặt ở đầu bàn của sư tôn, làm bạn cùng hồ điệp ngốc và sư tôn miêu miêu. Thu Ngâm đã không khách sáo đem chiếc bàn ngọc để đọc sách của Nam Hận Ngọc xem như giấy vẽ của mình, tùy ý sáng tạo.Tốt nhất là nên đạt tới cái hiệu quả mà mỗi lần sư tôn vừa mở sách là lại nhớ tới nàng. "Đây là minh lam đàm, hoa chỉ nở vào canh ba (23h - 1h), hái xuống nó sẽ không sáng nữa. Hơn nữa, nhìn nó cũng giống như điềm xấu". Nghiêm Lương Tài không thể hiểu được: "Dùng cho bản thân, sợ là sẽ mất ngủ.""Không, tặng người khác."Nghiêm Lương Tài hiểu ra: "Kẻ thù đúng không, vậy thì hiệu quả kia rất được."Thu Ngâm không trả lời, mắt thẩm mỹ bị khiêu khích, nàng dùng kiếm đẩy Nghiêm Lương Tài qua một bên, suy nghĩ xem nên làm cách nào để hái minh lam đàm xuống một cách lành lặn, dùng linh lực thăm dò vào khe đá, bảo vệ rễ và từ từ kéo ra, đồng thời dùng linh lực tưới cho nó. Lúc đầu hoa còn sáng, nhưng khi đào được cả hoa ra hoàn toàn, lập tức tắt ngúm.Thu Ngâm khó chịu, Nghiêm Lương Tài mới hiểu được Thu Ngâm có thể bộc phát tức giận, nghĩa là cái này không phải đưa cho kẻ thù?Hắn liền vội vàng nhanh chóng sửa sai, cầm lấy đóa hoa không còn ánh sáng mà lắc nhẹ, từ nhụy hoa vươn ra một hạt giống màu đen, hắn trịnh trọng đem hạt giống dâng lên: "Lấy cái này về trồng trong nhà kẻ xui xẻo kia... à không phải, trong phòng của người hữu duyên kia, đất kém chất lượng một chút là được, đất tốt thì ngược lại hoa này sẽ không nở đâu."Thế là sư tôn có đèn ngủ mới để trên bàn rồi. Thu Ngâm vững tin rằng mắt thẩm mỹ của nàng cùng sư tôn nhà nàng cực kỳ xứng đôi. Con đường dẫn đến ngoại môn nằm ở vị trí bên dưới vách đá dốc, giữa hai mảng đá vụn có một con đường nhỏ, âm u lạnh lẽo. Thu Ngâm nói: "Vẫn có pháp trận.""Có linh khí hỗn loạn quấy phá ở nam sườn núi, đây coi như là một trong những chỗ yếu nhất."Nghiêm Lương Tài lấy ra một quả cầu nhỏ màu đen, ít nhất cũng là Linh vật cấp Kim Đan, sau khi hấp thụ linh khí thì biến thành sương mù, dẫn Thu Ngâm qua cánh cửa."Ngươi không sợ ta vạch trần ngươi?""Nhị sư tỷ không phải là người như thế.""Ha ha""... Ngươi đừng cười như thế, làm ta sợ hãi."Nội bộ của ngoại môn và nội môn đều giống nhau, tương tự cũng có Phong chủ quản sự cùng một đám lãnh giáo, thiên phú của đệ tử ngoại môn là rất bình thường, sống qua trăm năm liền giống như phàm nhân, sinh lão bệnh tử. Nhưng đều đã leo đến Tiên giới, tự nhiên không chịu chấp nhận số mệnh, đệ tử ngoại môn cũng nghĩ tranh một kỳ tích vào nội môn, đương nhiên cũng có kẻ an nhiên ở ngoại môn cho thanh nhàn. Nghiêm Lương Tài không phải nhất thời cao hứng, hắn hiển nhiên đã biết chỗ ở của mục tiêu, chỉ chỉ một cánh cửa trong đó, ra hiệu cho Thu Ngâm: "Nhị sư tỷ, gõ cửa đi.""Không phải chúng ta lén lút vào sao, còn phải gõ cửa? Ngươi không có tố chất cơ bản của đạo tặc." Thu Ngâm nói rồi thăm dò ngoài cửa sổ: "Lại nói, sao ngươi không gõ?"Nghiêm Lương Tài nhỏ giọng: "Bởi vì đây là một nữ đệ tử, ta không cần phải né tránh sao?"Thu Ngâm quan sát Nghiêm Lương Tài từ trên xuống dưới, chân tâm thật ý: "Trong mắt sư tôn nhà ta, ta vẫn luôn vô địch thiên hạ về khoản không biết xấu hổ, không nghĩ tới có người giỏi hơn, ta còn có thể gặp được cái hạng chót như ngươi."Nàng đưa tay đặt trên cửa, lại do dự có nên gọi chim ngốc từ ngàn dặm tới đây thăm dò trong phòng, cửa vậy mà "két két" mở ra một cái khe nhỏ. Thu Ngâm cùng Nghiêm Lương Tài hai mặt nhìn nhau.Cái cửa tựa hồ ghét bỏ bọn họ đứng do dự, trực tiếp mở ra tối đa, thúc giục bọn đi vào. Thu Ngâm quăng nồi: "Đều trách tại ngươi làm bại lộ đó."Nghiêm Lương Tài: "?"Vừa bước vào cửa, căn phòng u ám, chỉ có ngọn đèn được thả trước bàn, tản ra ánh sáng ấm áp. Chủ nhân khoác lên ngoại bào đang đọc sách, góc nghiêng có chút quen mắt, Thu Ngâm chớp mắt tưởng đó là sư tôn. Cô nương đó mở lời: "Hai vị đi đêm, có chuyện gì?"Phong cách nói chuyện cũng giống, mà lại có chút quen tai. Có lẽ không nhận được hồi đáp, cô nương có chút không kiên nhẫn, quay đầu: "Nếu không trả lời, ta sẽ đi nói với người quản sự đó."Nghiêm Lương Tài thấy Thu Ngâm nửa ngày không đáp, bản thân đành phải cứng rắn: "Chuyện này, Chước Lan cô nương, chúng ta có việc muốn thỉnh giáo."Hắn dùng khuỷu tay oán hận huých vào Thu Ngâm đang thất thần. Thu Ngâm nhíu mày lại: "Bình Dương công chúa?"Thiếu nữ tên Chước Lan liền biến sắc, trừng mắt cảnh giác nhìn Thu Ngâm: "Ngươi biết ta?""Không chỉ là biết." Trong lòng Thu Ngâm tự nhủ, ta còn giả trang thành thân cùng ngươi."Thái Thanh Tông phái đệ tử tới điều tra nguyên nhân ngươi bất tỉnh, ta là một trong số đó, ngươi không có ấn tượng gì sao, ta cảm thấy ngoại hình của ta rất bắt mắt nha."Dù sao Thu Ngâm cũng đã chống đỡ trên người cô nương này khá lâu, thay nàng đỡ kiếm, mặc dù cuối cùng nàng vẫn bị đâm đến, nhưng hai người đối mặt với nhau một thời gian không ngắn, còn nôn máu lên mặt nàng, không đến mức không thể nhớ rõ đi. Thái độ của Chước Lan thay đổi, trở nên nhiệt tình rất nhiều: "Ngươi là sư tỷ của ân nhân cứu mạng ta? Hay là sư muội? Ta nhớ được các tiền bối nội môn kia gọi ân nhân của ta là Tiểu sư muội, vậy chắc ngươi là sư tỷ của nàng.""Ân nhân cứu mạng?" Thu Ngâm tìm chỗ ngồi xuống, nghiền ngẫm nhiều lần hàm nghĩa sau lưng bốn chữ này, Nghiêm Lương Tài cảm nhận rõ ràng một hơi khí lạnh, Nhị sư tỷ hắn cười hỏi: "Ngươi nói là Lục Uyển Tư?""Đúng, ngươi biết nàng?""Nàng là sư muội trực hệ của ta." Thu Ngâm lạnh nhạt nói, còn tốt tính hỏi: "Nhiệm vụ trừ ma liên quan tới ngươi lần trước, ta cùng các nàng tách ra để hành động, xem ra sư muội ta biểu hiện rất tốt." Nghiêm Lương Tài nổi lên một lớp da gà, rút về sau một bước nhỏ, sẽ không sai được, lấy con mắt thông tuệ của hắn mà nhìn, loại người như Nhị sư tỷ đây, lúc chảnh lên trời là trạng thái bình thường, còn thái độ tốt như người bình thường mới là lúc bất thường. "Đương nhiên, nhờ có nàng!" Chước Lan kích động, như sợ Thu Ngâm không biết chuyện, ánh mắt tràn ngập sùng bái: "Ta nhớ mang máng, lúc ta tỉnh táo trong chốc lát, mặc dù đầu óc không hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng ta nhìn thấy vị tiên tử kia vì không để kiếm đâm đến ta, máu me khắp người chống đỡ trên người ta, bảo hộ ta."Nghiêm Lương Tài càng nghe càng thấy không đúng, dù hắn là người mới được thả ra từ địa lao của Huấn Giới Đường, nhưng hắn cũng nghe ngóng qua vài vị nổi danh ở tông môn. Vừa lúc hắn ở Trường Hoa Phong, nguyên nhân bị thương của Thu Ngâm đi hỏi là biết liền, là do bảo hộ Bình Dương công chúa, không phải công lao của Lục Uyển Tư?Thu Ngâm bình thản gật đầu: "Sau đó ngươi liền tới Thái Thanh Tông để tìm sư muội báo ơn?""Đúng vậy, ta chỉ là một phàm nhân, không làm được gì, chỉ có thể cầm chút quà cưới, các loại tranh chữ châu báu, còn một ít linh thạch..." Chước Lan dừng một chút: "Bây giờ ta đã không còn là Bình Dương công chúa, ta là đệ tử Thái Thanh Tông, dù ngoại môn cũng là đệ tử của Thái Thanh Tông, tất cả những chuyện phàm trần đã không còn liên quan gì đến ta.""Tranh chữ." Thu Ngâm không quan tâm những chuyện kia, chỉ hỏi trọng điểm: "Bức tranh Tiên nhân mà vị tiên nhân kia ở Tương quốc các ngươi lưu lại?Chước Lan gật đầu: "Ngươi biết sao, chính là bức tranh đó, dù sao ta cũng xem không hiểu, để nó nát trong tay, không bằng hỗ trợ cho người khác, nói không chừng có thể tái xuất ra một người mạnh như tu vi Nguyên Anh."Lời này vô tri đến đáng yêu, nhưng đừng nên nói. Thật đúng chuẩn là vậy, ở trong truyện Lục Uyển Tư dựa vào bức tranh này mà càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cuối cùng là thành Nguyên Anh đệ nhất nhân. Thu Ngâm tiết ra một tiếng cười không rõ, không đánh giá gì, chỉ quan sát Chước Lan. Dù nàng không có nhãn lực của Sư tôn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một hai điều khác biệt của nội môn và ngoại môn, đường Tiên đồ của Chước Lan sẽ có rất nhiều trắc trở: "Tu sĩ không dễ làm, giỏi như ta đây mười mấy năm đều bị nói là được ông trời "thiên vị" cho thiên phú, thời gian chịu gió lạnh Ma thiết cũng không ít, ngươi không yên ổn làm công chúa, lại chạy tới đây chịu khổ."Chước Lan mím môi: "Ngươi không hiểu.""Xem ra Hàn Thuận đích xác là không chiếm được tình cảm của ngươi, cũng tốt, để hắn dẹp ý niệm này đi, đi làm quan trạng nguyên, nói không chừng về sau còn có thể tiếp tục chức vị lão Thừa tướng ban cho". Thu Ngâm cười cười: "Đừng nhìn ta như vậy, lúc ấy ta tới chỗ phò mã gia tìm manh mối, cho nên cũng biết hắn một chút."Chước Lan có chút uể oải: "Thật ra ta biết hắn rất tốt... Ngươi cũng cảm thấy là ta nên gả cho hắn sao?""Dĩ nhiên không phải, ngươi không thích thì gả cho hắn làm cái gì.". Thu Ngâm nói: "Không có duyên thì không có duyên thôi, thích người mà người đó không thích mình, còn có thể bắt buộc nàng như thế nào, vậy cái phần thích này cũng quá rẻ tiền đi."Thật ra lời này là nàng đang tự nhủ. Nguyên chủ thích Lục Uyển Tư, yêu mà không có được nên hóa điên dại, muốn cường thủ hào đoạt Lục Uyển Tư, mặc dù Lục Uyển Tư cũng không xứng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng muốn bước theo gót nguyên chủ. Thu Ngâm và nguyên chủ có tính cách giống nhau, đều táo bạo mà nhiệt huyết, nhưng duy chỉ có về mặt tình cảm, bởi vì thích người tên Nam Hận Ngọc kia, nên nàng luôn muốn cẩn thận hơn, sợ rằng chỉ cần bước sai một bước sẽ làm tổn thương đến trái tim của nàng.Nếu Nam Hận Ngọc không thích nàng. Thu Ngâm nghĩ tới lúc còn bé chơi diều, bởi vì thích nên luôn luôn siết chặt dây trong tay, nhìn nó bay. Nếu như nó trượt khỏi tay của nàng, nàng cũng chỉ có thể khó chịu mà chúc phúc nhìn nó bay về phương xa nơi không thể nhìn thấy nữa, chứ chẳng lẽ còn muốn ném bom tới cho nó nổ rớt xuống sao?Thu Ngâm trầm mặc nửa ngày: "Còn một việc nữa, ngươi nói giữa chừng ngươi có tỉnh lại một khoảng thời gian ngắn, mở mắt đã thấy Lục Uyển Tư trước mặt, vậy là trước lúc này ngươi vẫn luôn hôn mê, cho tới lúc đó đều không có tỉnh lại?"Chước Lan gật đầu, nghi hoặc: "Đúng rồi, không phải ta bị ma tu làm cho hôn mê sao, ân nhân cứu ta về, hai ngày sau ta mới thực sự tỉnh lại".Ma tu tới cửa nàng mới tỉnh, vậy trước đó cùng Thu Ngâm bái đường thành thân là ai, một ma tu khác? Trăm phương ngàn kế bám thân công chúa, chỉ vì thành hôn cùng phò mã giả là nàng, ở đâu ra có một tên não yêu đương như vậy. Sẽ là ai?Cái gì cần hỏi đã hỏi xong, Chước Lan một mặt mơ màng, không biết mục đích của bọn họ là gì, Thu Ngâm mặc kệ nghi ngờ của nàng. Ngược lại là Nghiêm Lương Tài trước khi rời đi, hảo tâm cho Chước Lan nghe một chút cụ thể về việc hôn mê của nàng, khéo léo bày tỏ ý tứ là nàng đã báo ân sai người rồi. Nghiêm Lương Tài tìm từ, an ủi Thu Ngâm: "Nhị sư tỷ, ngươi đừng khó chịu, ta thấy bức tranh kia cũng không có lợi ích gì với ngươi, khẳng định là không thể so với Kiếm tiên tự mình dạy bảo."Câu nói này xem như một cái vuốt lông tinh chuẩn, Thu Ngâm cười nhạo: "Nói nhảm."Nghiêm Lương Tài: "Bất quá là nàng hoa mắt sao, có tài năng nhìn lầm người ghê."Không phải Chước Lan bị hoa mắt, mà Chước Lan nhất định phải hoa mắt, để bức tranh Tiên nhân có thể đến trên tay Lục Uyển Tư, Lục Uyển Tư bây giờ đã vượt cảnh, bây giờ xoắn xuýt cũng không giải quyết được gì.Nghiêm Lương Tài có người quen ở ngoại môn, định ở lại một đêm. Thu Ngâm vốn không định chờ hắn, có bí bảo để vượt qua được trận pháp nội môn, ai biết hắn có khi cũng có món đồ hiếm lạ nào đó để vượt qua ngoại môn của Thái Thanh Tông. Hơn nữa, đám sương mù màu đen kia, rõ ràng chẳng có vấn đề gì, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy không thoải mái.Rời khỏi ngoại môn, dọc theo đường trở về Nam sườn núi, Thu Ngâm mang theo mấy hạt giống của minh lam đàm trở về Huyền Nguyệt Phong. Thu Ngâm không tín nhiệm Nghiệm Lương Tài, cũng không tín nhiệm Chước Lan, thế là cất cái cốt truyện cố tình làm người buồn nôn khó chịu đi, vẫn luôn nhịn tới Huyền Nguyệt Phong sắc mặt mới hơi xìu xuống. Nhưng nàng không muốn quấy rầy Nam Hận Ngọc, cũng không muốn trở về phụng phịu, đón gió tuyết đi đến trường đình Vọng Bắc. Sư tôn đi trường đình để lĩnh hội, nói không chừng nàng tới đó nhìn cũng sẽ thông suốt. Thu Ngâm đứng ngoài đình nhìn về phía Thiên Thần cảnh trong truyền thuyết, chỉ cảm thấy không khác gì trời tuyết lớn của Huyền Nguyệt Phong, nhìn như xa xôi bát ngát, thật ra chỉ là tuyết bay vô biên, mây bay rất thấp, khiến người có chút khó thở. Có thể là do chỗ đứng của nàng hoặc là cách làm không đúng. Thế là Thu Ngâm đến chỗ Nam Hận Ngọc thường đợi rồi ngồi xuống, học cách ngồi nghiêm chỉnh của Sư tôn nàng, thậm chí còn giơ lên một tay làm bộ như cầm chén trà, một mặt nghiêm túc nhìn lại cùng một góc độ khi nãy. ....Không có gì thay đổi. Chẳng lẽ là do người không phù hợp?Thu Ngâm lại đợi một hồi, có Dạ ưng ở trường đình bay xung quanh, thấy đối thủ một mất một còn ngồi như đồ ngốc, khinh bỉ liếc nàng một cái, cao ngạo giương cánh bay cao."Chim ngốc!" Thu Ngâm với sinh vật biết bay ở đỉnh Huyền Nguyệt Phong đối xử với nhau như kẻ thù, hờn dỗi nằm xuống lại bàn ngọc, để mặc mặt bàn bị kết băng làm cho lạnh đến run rẩy.Nhớ sư tôn.Khi bị ủy khuất, càng cảm thấy nhớ. Thu Ngâm lăn lộn trên bàn ngọc, cố gắng đè nén nỗi nhớ sư tôn, muốn tìm chút gì khác để chuyển hướng sự chú ý đang dán chặt vào điều đó. Thế là bỗng nhiên bắt được những vết xước nhỏ trên trụ của đình ngọc. Nàng "sắp chết" mang bệnh thần kinh ngồi dậy, tiến đến cây cột phía trước cẩn thận quan sát, đó là một vài vết xước ngang mà cạn, cũng không nhiều, nhìn có vẻ khá cũ kỹ, có điểm giống với phụ mẫu vạch những tuyến ghi chép thay đổi chiều cao của hài tử trên tường. Lần trước, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên thân Sư tôn, căn bản không chú ý tới cái này. Chẳng lẽ là những đường thay đổi chiều cao của Sư tôn, sư tôn của sư tôn ghi chép sao. Thu Ngâm tưởng tượng bộ dáng thiếu nữ Nam Hận Ngọc mặt không đổi sắc, bị sư tôn bắt đến bên tường, dùng kiếm quẹt vào thân cao, cảnh tượng quá đáng yêu, nàng không khỏi "phốc phốc" cười ra tiếng. Thu Ngâm đứng thẳng tắp, lấy bản thân làm thước đo, vạch thấp nhất cao đến hông nàng, đi lên có khoảng thêm mười đường nét, đến độ cao ngang tầm mắt của nàng, hai bên trái phải đều không còn gì cả. Chiều cao đến đây mà không có ghi chép lại sao, thật là đáng tiếc, chiều cao hiện tại của sư tôn cùng nàng không sai biệt lắm. Thu Ngâm đột phát ý tưởng, lưng tựa trụ đình, rút kiếm ra, dán tại đỉnh đầu bản thân lưu lại một vết xước mới, nàng vội vàng xoay người xem xét, nét đó của nàng đứng ở vị trí cao nhất, kiêu hãnh nhìn xuống.Nàng không hiểu sao lại có chút tự đắc khi so chiều cao với sư tôn trong quá khứ, cười khúc khích hai tiếng.Đó là đường nét mới rõ ràng của nàng, như thể đã từng đứng bên cạnh Nam Hận Ngọc trong quá khứ, khởi động lại một khoảnh khắc của thời thiếu nữ.
=========================================Editor: Ê mọi người ơi, cái "□□" nè, tui không biết nó là từ gì hay là icon hay cái gì ngay đó hết, mà tui đoán là chắc tục lắm nên bị web truyện quét á :")))))) cỡ cái miệng dirty joke của Thu Ngâm thì không gì là không thể. Với lại tui edit QT + dịch 1:1 từ bản Trung á, nên tui coi web truyện bản gốc rồi, nó cũng bị ẩn như vậy chứ không riêng gì bản QT. Ai đọc hiểu rồi biết nên thay từ gì vào thì cmt giúp tui nha.