[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE
Chương 117: Hoàn trả
Khúc nhạc đó kiếm linh Không Vũ chưa từng nghe qua. Âm điệu đó không là điệu nhạc thanh tao của tiên nhân, cũng không phải âm thanh tôn quý của cung đình, nó giống như một giai điệu đơn giản mà người bên đường thuận miệng ngâm nga, ai nghe vài câu cũng liền có thể hát theo, bình dị và vui tươi, đến mức khiến người ta cảm thấy đau đầu.Kiếm linh Không Vũ lập tức quay trở lại, tràn đầy kiếm ý của kiếm Không Vũ, nhưng nàng không thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ thấy hình dáng mờ mờ — Nam Hận Ngọc, người vẫn luôn cúi đầu im lặng, đang cầm một cây sáo bên môi, chính là kẻ gây ra bản nhạc chói tai này. Hiển nhiên nàng ấy thổi giai điệu này cũng không thuần thục, nhưng không giống như Thu Ngâm không biết nốt nhạc mà vẫn tự tin thổi phè phè, nàng chỉ dựa vào hồi ức ngày hồng vui mà gian nan thổi một cách nghiêm túc .Dường như đoạn dây đỏ dắt thành con đường ấy quá sâu sắc, nàng dần dần vào giai cảnh, như thể đang trở về mười dặm hồng trang, trơ mắt nhìn Thu Ngâm hồn phi phách tán trong đau đớn mà nhẹ nhàng hơn một chút."Ngươi đang làm cái gì?!"Nam Hận Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt trống rỗng và tuyệt vọng biến mất, trở nên lạnh lùng nghiêm nghị như Thần nhân — nhưng nói như thế cũng không quá chính xác, bản thân nàng có đủ thân xác và thần hồn, không cần thêm một bước hòa hợp thần hồn nữa, nàng đã Hóa Thần trước kiếm linh Không Vũ một bước.Nàng không có những cảnh tượng hoành tráng kia, dường như cả thiên địa và nàng đều hiểu rõ, cái danh Thần này không thể giữ lâu, vì vậy nàng không tốn công, chỉ làm qua loa cho xong.Nhưng tu vi không biết nói dối, nàng đã vượt một đại cảnh giới, linh lực dâng trào như núi biển, năm giác quan hòa nhập với thiên địa thanh minh, nàng chỉ cần khẽ động Thần niệm, mọi âm thanh và cảnh sắc trong vạn dặm đều lọt vào tâm trí, chỉ cần khẽ động ngón tay, một ngọn núi có thể sụp đổ xuống biển cách xa hàng ngàn dặm."Tuy nhiên, Nam Hận Ngọc không sử dụng sức mạnh lật đổ núi biển này, chỉ cầm cây sáo Khóa Hồn mà nàng đã lấy từ Thu Ngâm, hoang đường thổi lên những giai điệu đơn giản mà ai cũng có thể hát theo, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã có Thần lực, giống như cái Thần lực này cũng không thể giúp nàng thổi sáo chuẩn hơn, khiến nàng có chút ghét bỏ nó.Sự bình thản kỳ quái của nàng trở nên bất hợp lý, khiến kiếm linh Không Vũ đang chuẩn bị Hóa Thần dâng lên một sự bất an mãnh liệt, càng lúc càng lo lắng. Kiếm linh Không Vũ đang dung hợp với kiếm Không Vũ, chỉ cần dung hợp, Hóa Thần sẽ thành công, không thể tùy tiện ngắt đoạn được, vì vậy nàng cố gắng ra lệnh cho Vạn kiếm hành động lần nữa. Nàng có thể tách ra một phần tinh lực không nhiều, chỉ triệu tập được một số kiếm, bay về phía các nàng, bất quá như vậy cũng đủ rồi.Nhưng đột nhiên, trong thành Thính Phong lại xuất hiện bất thường.Thần hồn của Thu Ngâm tứ tán khắp nơi trong thành Thính Phong, hoàn toàn đắm chìm trong kiếm ý của Không Vũ, kiếm ý đó chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy, từng sóng từng sóng trước sau nối liền, thần hồn tràn ngập khắp toàn thành.Những mảnh thần hồn tán như khói bụi chậm rãi tụ lại theo tiếng sáo, như thể bị gió thổi đến, hình thành một hình dáng mờ ảo trong kiếm ý của Không Vũ, nhảy lên sự sắc bén và bất an.Kiếm linh Không Vũ chợt run lên, ra lệnh cho những thanh kiếm lao về phía thần hồn mờ mịt đó, nàng chợt nhận ra, sáo Khóa Hồn có thể triệu hồi hồn phách, mặc dù cũng có thể chiến thắng một cách kỳ diệu, nhưng rủi ro thất bại rất lớn, căn bản vẫn là lấy tu vi để áp chế, chỉ cần tu vi đè ép cảnh giới của đối phương thì có thể gọi ra hồn phách trong thân xác —Mặc dù danh Thần không thể giữ lâu, nhưng vào lúc này, Nam Hận Ngọc chính là Hóa Thần, nàng đã đè ép Thu Ngâm một đại cảnh giới!Sáo Khóa Hồn giờ đây trở thành công cụ để Nam Hận Ngọc triệu hồi thần hồn tứ tán của Thu Ngâm!Kiếm linh Không Vũ nghiến răng: "Vạn kiếm!!"Những thanh kiếm bạo khởi lao về phía Nam Hận Ngọc, bị một cái phẩy tay của Hóa Thần đánh bay, mất kiểm soát mà tán loạn ở trong thành, hồn phách của Thu Ngâm lại tụ lại một ít, đã có thể nhìn thấy cánh tay yểu điệu và đôi chân thon thả. Kiếm linh Không Vũ trấn tĩnh lại, từ bỏ việc điều khiển Vạn Kiếm, toàn tâm toàn ý hòa nhập vào kiếm Không Vũ, chỉ cần nàng thành công Hóa Thần, mọi thứ không còn là vấn đề!Vì vậy, kiếm ý của Không Vũ lại dâng lên một mức độ khủng khiếp, che khuất bầu trời, Ma vực tối đen như mực bị chiếu thành trời sáng giữa ban ngày, sức mạnh không thể cản nổi, nhấn chìm hồn phách của Thu Ngâm đang nửa thành hình, thân kiếm Không Vũ từ từ hòa vào cơ thể của Lục Uyển Tư, giao hòa với kiếm linh Không Vũ, linh khí đại thịnh tụ lại, Thần lực dần dần rõ ràng, nàng đã có thể nhìn thấy từng góc trời đất.Những đám mây đen quanh năm không đổi của Ma vực biến mất, lộ ra ánh nắng chói chang, thánh khiết và không thể chống đỡ, hoa cỏ cây cối, thần thú điềm lành, núi biển không ngừng, chúc mừng sự ra đời của tân Thần, nhưng vì phản văn chưa đi, bị ngăn cách ở bên ngoài thành Thính Phong, không ngừng vòng vo.Nhưng không sao cả. Kiếm linh Không Vũ cười lớn vài tiếng, Hóa Thần đến nơi, sẽ không còn bất kỳ cản trở nào nữa, bất kể là Kiếm Tiên hay Ma chủ, nàng sắp trở thành Thần của thiên ngoại thiên rồi!Trong chớp mắt, những chuyện cũ của nàng cũng lần lượt lướt qua — nàng từ trong đống đồng nát sắt vụn mà sinh ra linh trí, ngây thơ và vô tri theo sát chủ cũ, thấy kiếm chủ đắc đạo phi thăng, từng bước một bay về phương Bắc, cuối cùng trở thành Hóa Thần, nàng vui sướng và kiêu hãnh, đơn thuần như một kẻ ngốc. Rồi sau đó, vì Thần nhân đã sánh ngang với thiên địa, tự nhiên không còn cần kiếm bạn nữa, chỉ nói một câu từ biệt, nói rằng sẽ trả tự do cho nàng, để lại nàng ở nhân gian.Vui sướng bỗng chốc hóa hư vô, biến thành sự không hiểu và sợ hãi, nàng không cảm thấy đây là lời từ biệt, chỉ cảm thấy bị bỏ rơi, rõ ràng nàng luôn là "kiếm bản mệnh" ở cạnh bên bầu bạn, là một nửa thân thể của kiếm chủ không phải sao? Nàng đã cùng kiếm chủ đi qua bao nhiêu sinh tử và năm tháng, được hứa hẹn sẽ luôn đi cùng nhau, tại sao cuối cùng Hóa Thần thì liền trở mặt như không quen biết, mắt cũng không chớp mà bỏ rơi nàng?Thế là nàng sáng tỏ được một điều, con người là loài động vật xảo trá và miệng đầy những lời lừa dối, đê tiện và không đáng tin, dù có thành Tiên thành Thần cũng khó mà xóa bỏ được bản chất tham lam và vô tình.Con người cũng xứng đáng thành Thần?Ha.Nàng sẽ trở thành Thần thật sự.Nên nàng đã ẩn mình nhiều năm, trong chấp niệm mà sinh ra kiếm ý— "hoán đổi" để thành Thần. Nàng đã trở thành thần kiếm của cựu thần, tình cờ gặp được Trương Kế Văn, một đệ tử có đạo pháp lỗi lạc của Huyền Linh Tông, tài năng xuất chúng, tự sáng tạo ra Sơn Hải Kiếm Trận, trở thành Vạn kiếm thánh nhân, thừa kế vị trí chưởng môn của Huyền Linh Tông, con đường tiên đạo rộng mở, có khí thế thành Thần, nên nàng đã để mắt tới hắn.Hắn có rất nhiều thanh kiếm, thuộc loại gặp một cái liền yêu một cái, nàng cũng ở trong số đó, tên của nàng là từ những lần hắn nhờ cậy đủ kiểu mà có, nàng đã sớm bỏ cái tên cũ, cũng vì để kéo gần khoảng cách với hắn, khiến hắn lơi lỏng cảnh giác, nên mới chấp nhận cái tên này.Dựa vào kiếm ý đặc biệt, nàng có thể dễ dàng trò chuyện với hắn, luôn làm bạn ở bên cạnh hắn, từ đó trổ hết tài năng, được hắn yêu thích. Trương Kế Văn từng nghiêm túc nói với nàng: "Ta không thể thiếu ngươi, như vậy thật cô đơn, Không Vũ."Nhưng cứ qua một đoạn thời gian, hắn lại có một thanh kiếm mới, để thỏa mãn cảm giác mới lạ của hắn, để hắn yêu thích không thể rời mắt, tham lam không biết đủ.Cùng lắm vẫn là một kẻ lừa gạt mà thôi.Vì vậy, nàng dùng những lời nói ôn nhu, từng bước dẫn hắn vào họa địa vi lao, chết bởi Vạn Kiếm, kết cục bi thảm.(Họa địa vi lao: tự vẽ một vòng tròn rồi giam mình trong đó. Ngụ ý: tự mình làm khổ mình, tự chịu đau thương, rõ ràng có thể thoát ra nhưng do bản thân chẳng đành.)Nàng vẫn nhớ tiếng Thiên Lôi vang rền bên ngoài, mà trong Sơn Hải Kiếm Trận, nam nhân đó mình đầy thương tích vì kiếm, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi, như chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ là nàng, chật vật và đau khổ, không muốn tin.Khi đó, trái tim không tồn tại của nàng đột nhiên đập thình thịch, nhưng rất nhanh lại trở về với chấp niệm và cuồng si, lạnh lùng chiếm đoạt thân thể hắn, hủy diệt linh hồn hắn, rồi quay lưng rời đi.Nàng lúc ấy nghĩ, con người quả thật đáng khinh, suýt chút nữa lại bị gạt.Một phần thân kiếm cuối cùng hoàn tất dung hợp, kiếm linh Không Vũ nâng tay lên, phun ra một hơi thở nặng nề, quá khứ như khói mây trôi qua, ánh mắt đầy trong sáng và Thần tính, như thể cuối cùng đã thoát khỏi những ngày đã qua, nở một nụ cười như được báo đáp, khi nàng vung tay chuẩn bị tiêu diệt phản văn, lúc bay lên mây, bỗng dưng nghe thấy âm thanh gì đó.Âm thanh mà nàng ghét cay ghét đắng, hận nó tại sao không chết hết đi."Ngươi cười như con ngỗng lớn bị nướng."Thanh âm của nữ nhân nhàn nhạt, vô tư, không chút kiêng nể, những lời thô tục bất kính với thần thánh minh khiết và uy nghiêm, vang lên trên con đường hóa thần bằng phẳng của nàng.Kiếm linh Không Vũ bỗng mở mắt, ánh mắt hung ác lạnh lẽo quét qua bốn phía, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào, như muốn xé toạc Vu Môi bị bịt kín, linh khí của thần thức càn quét một trận, nhưng lại chẳng tìm thấy gì.Nàng trầm mặt, liên tục tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy gì, trong lòng dần khó chịu, nàng âm lãnh nhìn về phía Nam Hận Ngọc, nhưng thấy Nam Hận Ngọc đã buông sáo Khóa Hồn xuống, ngay giờ phút này yên tĩnh nhìn nàng, không có niềm vui của việc thành Thần, cũng không có nỗi đau mất mát, lặng lẽ như một người đã đi qua đêm dài đằng đẵng, dừng lại ở điểm cuối, chờ đợi ánh sáng ban mai.Sự bất an càng lúc càng mạnh mẽ, mắt Thần của kiếm linh Không Vũ bỗng nhiên ngưng lại, cuối cùng phát hiện ra điều không đúng— hồn phách vừa mới ngưng tụ của Thu Ngâm đã không thấy đâu!!Ngay lúc này, giọng nói của Thu Ngâm lại vang lên lần nữa, mang theo tiếng cười khiến người ta phát rét, lần này nàng đã nghe được rõ ràng— âm thanh ấy phát ra từ bên trong cơ thể nàng!!"Tìm ta à?" Thần hồn của Thu Ngâm tan vào trong kiếm linh Không Vũ, nàng thì thầm: "Ở chỗ này nè.""!!— —"Kiếm linh Không Vũ kịch liệt giãy giụa, bây giờ nàng mới cảm thấy bên trong có thêm thứ gì kỳ lạ, chính là thần hồn của Thu Ngâm! Sao lại có thể, khi nào, nàng ta từ đâu chui vào...Nàng ngây người, nhìn vào thanh kiếm trong tay, chính là thân thể thật sự của nàng— vậy là từ trong kiếm Không Vũ mà chui vào!Kiếm Không Vũ... tại sao lại là kiếm Không Vũ...Nàng ngẩng đầu, bạch sắc kiếm quang tràn ngập, đột nhiên hiểu ra— khi nàng dung hợp cùng thân kiếm để Hóa Thần, kiếm ý của Không Vũ đã mạnh mẽ chưa từng có, đó chính là lúc ý nghĩa của "hoán đổi" đạt đến đỉnh điểm, mà thần hồn của Thu Ngâm chìm đắm trong kiếm ý của Không Vũ, sau khi Nam Hận Ngọc Hóa Thần, nắm bắt được thời cơ ngắn ngủi này, sử dụng tu vi áp chế tuyệt đối, thổi lên sáo Khóa Hồn, gọi thần hồn tán loạn của Thu Ngâm về, hình thành nên "bản thể thật" của Thu Ngâm.Và tất cả những mưu kế liên tiếp trước đó, đều nhằm mục đích khiến nàng cảnh giác rằng còn có kế hoạch dự phòng, nên đã tự tay dùng kiếm Không Vũ bổ thêm một nhát kiếm cuối cùng— Thu Ngâm đã lợi dụng thời điểm đó, phân chia một chút thần hồn yếu ớt, len lỏi theo máu và oán khí của nàng, âm thầm tỏa tán vào bên trong kiếm Không Vũ. Nàng đã tiêu hao toàn bộ tinh lực và năng lực, để điểm thần hồn này được trải đều một cách tinh tế trong toàn bộ thân kiếm. Điểm thần hồn đó trở nên nhỏ bé đến mức như chỉ là một chút ma khí tội lỗi của nàngChỉ cần kiếm Không Vũ chém xuống, điểm thần hồn mang hi vọng này sẽ ngay lập tức tan biến.Nhưng Thu Ngâm biết kiếm linh Không Vũ sẽ không làm vậy. Để bảo đảm việc dung hợp thân và hồn, nàng ta sẽ không dùng kiếm Không Vũ.Chút thần hồn này chính là "cái bóng".Và thời điểm kiếm Không Vũ hưng thịnh nhất, chính là thời cơ tốt nhất để "hoán đổi"— trong phạm vi đó, bản thể thật và cái bóng sẽ hoán đổi vị trí, cái bóng quy vị, tự động hợp nhất với bản thể thật.Vì vậy, trước một khắc Kiếm linh Không Vũ và kiếm Không Vũ hoàn tất dung hợp, thần hồn bị phân tán toàn thành của Thu Ngâm đã hội tụ lại thành "bản thể thật", hoán đổi với "cái bóng" trong kiếm Không Vũ ngay lập tức, cái bóng của điểm thần hồn đó tự động quay về chủ hồn, tiến vào bên trong Kiếm linh Không Vũ.*"Đã phản ứng rồi sao?" Thu Ngâm lười biếng nói: "Cựu thần kiếm đại nhân... ngươi có bao giờ bị người khác đoạt xác không? Ngươi rõ ràng còn tỉnh táo mà vẫn bị một thứ tồn tại khác thay thế, trơ mắt nhìn tất cả của mình bị lật đổ, nhìn thấy mình chết sao?"Kiếm linh Không Vũ run rẩy, ngay lập tức hiểu được Thu Ngâm muốn làm gì, lập tức điều động toàn bộ linh khí của mình, cố gắng đẩy thần hồn của Thu Ngâm ra ngoài, nhưng lại bị thần hồn của Thu Ngâm từng chút từng chút áp chế, rất khó để hoàn toàn điều động, nửa thân thể như bị liệt— ô, đúng vậy, thân thể này vốn không phải của nàng.Nàng dần dần mất đi quyền kiểm soát cơ thể, thần hồn mặc dù vẫn ở trong thân thể Lục Uyển Tư, nhưng như bị cái gì đó ngăn cách, chỉ có thể mắt trừng trừng nhìn thân thể này thoát khỏi sự kiểm soát của mình, làm những việc không liên quan đến mình.Thu Ngâm không khách khí dùng thân thể của Lục Uyển Tư tát một cái, lúc này là đánh một cách chân thật vào thân trên của Kiếm linh Không Vũ."Thu Ngâm, ngươi nằm mơ... Ta đã đến bước này, Trương Kế Văn đã chết, Thẩm Chước Lan cũng đã chết, Nam Hận Ngọc cũng bất lực, ta không có khả năng sẽ thua trong tay ngươi, ngươi mơ tưởng!!"Thu Ngâm cười nhẹ, không bận tâm đến những lời nói nhảm khó nghe của nàng, lại nói: "Không Vũ, ngươi đã từng nếm trải cảm giác bị vạn ma gặm nhấm chưa?"Bản thân của Ma chủ chính là vạn ma, tiềm ẩn trong khe hở của thần hồn Thu Ngâm, vạn ma may vá lập tức tràn ra, xâm nhập vào linh hồn sắp "thần thánh" của Kiếm linh Không Vũ, vô số ma gặm nhấm, linh hồn bùng cháy không chỗ nào bình an, đau đớn không thể coi thường, cơn đau quá mức kịch liệt, như thể có thể gặm đứt thần thức và tất cả ý chí tỉnh táo, nuốt chửng mọi thứ của nàng."A, a!——" Kiếm linh Không Vũ chỉ có thể điều động chút ít giác quan, khiến gương mặt xinh đẹp của Lục Uyển Tư méo mó thành một bộ mặt oán quỷ, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, khuôn mặt như thể được chắp vá từ những bộ phận rời rạc, nàng kéo kéo khóe miệng, liên tục lẩm bẩm về đạo của Trương Kế Văn, cảm nhận được kiếm ý của vạn kiếm, lại tạm thời lấy lại được quyền kiểm soát, lớn tiếng: "Vạn kiếm, tới đây——!"Có lẽ sự mạo hiểm của nàng quá mức điên cuồng và mạnh mẽ, khiến cho vạn kiếm thực sự một lần nữa rung chuyển, kéo theo cả tòa thành chao đảo. Những ngôi nhà bị rách nát và quần ma cùng hung thú đều đồng thời lao về phía những thanh kiếm lãnh khốc sắc bén, vạn kiếm cũng đồng loạt bay đi.Nam Hận Ngọc vung tay ra kiếm Bất Trần, tấn công cực nhanh vào thanh kiếm đang dẫn đầu vạn kiếm, muốn đánh nó quay trở về, nhưng tiếc rằng lại "không đánh trúng". Thanh kiếm đó nhờ vào khí tức hung ác của Bất Trần, lại lao thêm một đoạn, bay thẳng về phía kiếm linh Không Vũ.Kiếm linh Không Vũ vui mừng, nhưng khi đến gần, mới nhận ra đó lại là kiếm Hàm Xuyên!Đó là thanh kiếm mà Trương Kế Văn yêu thích nhất, nàng chợt khựng lại. Nhưng mối đe dọa của Thu Ngâm vẫn đang trong cơ thể nàng, không có thời gian để suy nghĩ sâu xa, vừa định ra lệnh, liền thấy kiếm Hàm Xuyên bỗng nhiên lưu qua phù văn, dày đặc cuồn cuộn trên thân kiếm, các thanh kiếm khác ở phía sau kiếm Hàm Xuyên cũng dừng lại, từng cái một bị kích động, theo vòng phù văn của kiếm Hàm Xuyên mà vây quanh kiếm linh Không Vũ, tầng tầng lớp lớp, kiếm ý chồng chéo như những xiềng xích không thể tháo gỡ, giam cầm kiếm linh Không Vũ giữa không trung, không thể động đậy — đó chính là linh khí của Trương Kế Văn!Trương Kế Văn đã để lại linh khí cuối cùng trong Vạn Kiếm, sau khi nhận được hươi thở của Thẩm Chước Lan thì được thức tỉnh. Ban đầu vốn là để bảo vệ Thẩm Chước Lan, nhưng tiếc rằng năm đó Thẩm Chước Lan không tìm thấy thanh kiếm này, cuối cùng trải qua nhiều lần vận chuyển, nó đã rơi vào chợ đen.Giờ đây, nó mang theo ý chí của Trương Kế Văn và Thẩm Chước Lan, mang theo nỗi khổ và oán hận của họ, hung hăng giam cầm kiếm linh Không Vũ tại chỗ.Âm thanh bay bổng của Thu Ngâm như gió buồn thổi qua muôn loài muôn vật, mang theo dư âm của người sống và kẻ chết, văng vẳng bên tai kiếm linh Không Vũ: "Ngươi biết vạn kiếm xuyên tim là cảm giác gì không... rác rưởi."Nàng vừa dứt lời, linh khí của Trương Kế Văn lại bị ma khí của nàng thay thế, giống như khi nàng đánh cắp Sơn Hải kiếm trận, vô số lưỡi kiếm đồng loạt nhắm vào kiếm linh Không Vũ, như những khuôn mặt người mở miệng máu, kéo dài ra, thè đao nhọn giống như đầu lưỡi, chất vấn và khóc lóc thảm thiết về mọi điều bất công, oán hận như thủy triều dâng lên, cuốn lấy kẻ gây ra tội ác vào dòng nước lũ, không ngừng hỏi nàng ta "Tại sao ngươi làm như thế?" "Ngươi dựa vào cái gì?" "Ngươi có tư cách gì?"Ngoài những người mà nàng muốn lợi dụng, kiếm linh Không Vũ từ trước đến giờ không ghi nhớ những người khác. Những phế vật kia và lũ ngu xuẩn đó có gì đáng để nàng phân tâm chú ý? Không phải bị nàng giết thì cũng sẽ chết một cách vô nghĩa, không bằng tạo ra chút giá trị cho nàng.Nhưng giờ đây, những "phế vật" và "ngu xuẩn" mà nàng chưa từng để vào mắt lại như muốn khắc sâu vào thần hồn của nàng, những khuôn mặt hiện ra khác nhau nhưng cùng chung một sự căm ghét. Đó chính là những oan hồn không tan của Thành Thính Phong, muốn khắc sâu những khuôn mặt đó vào kiếm linh Không Vũ, mang theo bản án tội lỗi của nàng đến Hoàng Tuyền, thấm đẫm máu tươi.Kiếm linh Không Vũ sau trăm năm, cuối cùng cũng nhớ lại cảm giác sợ hãi là như thế nào. Nàng chưa bao giờ cảm thấy những thứ sâu kiến không đáng kể như này lại đáng sợ đến vậy, im lặng gào thét: "Ngươi không thể nào dùng được Vạn kiếm xuyên tim! Đó là kiếm pháp mà ngay cả Trương Kế Văn cũng không thể thực hiện! Đó là kiếm pháp của ta, chỉ có ta mới có thể, chỉ có ta mới có thể !!!"Thu Ngâm cười nhạo, cắt ngang: "Chẳng phải chính là phản văn của "Sơn Hải kiếm trận" sao?"Kiếm linh Không Vũ khựng lại, đột nhiên không nói gì.
===========================
=================Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ kết thúc, mến chào!============================================Giải thích cực mạnh: "Nguyên Anh trung kỳ" sợ các bạn bị lú nên xuống đây giải thích đây =)))*: Màn combat "Thu Ngâm feat Nam Hận Ngọc VS Kiếm linh Không Vũ" được tóm tắt như sau:
Sau khi triệu hồi Vạn Kiếm đâm Thu Ngâm thành cái tổ ong, kiếm linh Không Vũ vẫn muốn tự tay đi tới kết liễu Thu Ngâm cho chắc ăn, nhưng sau đó Thu Ngâm vùng dậy nắm chặt lưỡi kiếm Không Vũ (chi tiết này ở chương 114). Đây đây :)))), mix chương 114 với chương này, nghĩa là ở khoảnh khắc nắm kiếm này, Thu Ngâm đã thực hiện 2 chiêu thức trong tích tắc, 1 là dùng kiếm ý Không Vũ để "hoán đổi" thần hồn với Nam Hận Ngọc; 2 là phân thần hồn ra "bản thể thật" với "cái bóng", phần thần hồn "cái bóng" thì chui vào thân kiếm Không Vũ, phần thần hồn "bản thể thật" thì cùng Nam Hận Ngọc thực hiện "hoán đổi". Và tất nhiên chiêu thức thứ 2 này phải được thực hiện TRƯỚC chiêu thức 1. Đúc kết, phần thần hồn ở trong thân thể của Nam Hận Ngọc rồi sau đó bị tiêu tán khắp thành Thính Phong, được Nam Hận Ngọc dùng sáo Khóa Hồn để gom lại chính là thần hồn "bản thể". Còn thần hồn "cái bóng" thì đã sớm ở trong kiếm Không Vũ. Nên khi kiếm linh Không Vũ sắp hoàn tất dung hợp thì kiếm ý Không Vũ đại thịnh, Thu Ngâm tận dụng thời cơ ngắn ngủi này để thực hiện chiêu thức thứ 3: "hoán đổi vị trí cái bóng & bản thể, cái bóng sẽ quy vị, hợp nhất với bản thể". Và thế là thần hồn nguyên bản hoàn chỉnh của Thu Ngâm lúc này hoàn toàn ở trong cơ thể của Không Vũ (nói cách khác là trong xác Lục Uyển Tư =))))))) ).