[BH - EDIT HOÀN] Sau khi xuyên thành phản diện si tình cùng bạch nguyệt quang HE

Chương 113: Hỗn loạn




Phản ứng đầu tiên của Thu Ngâm là, vậy mà lại không phải là Vạn Kiếm xuyên tim sao?

Nàng chế nhạo nghĩ, có lẽ do nàng có nguyên nhân từ kiếp trước, nên các ảo cảnh đều ưu ái nàng, chỉ riêng Vạn Kiếm xuyên tim, thật thật giả giả trộn chung một chỗ đã không thể đếm xuể, cả người nàng đều trở nên tê dại, nhớ lại cái chết của mình, lại còn có tâm trạng đùa cợt.

May mắn thay, khi Thẩm Chước Lan cho nàng xem thi thể, thi thể đã mục nát, chỉ còn lại một bộ xương mỹ nữ, không cho nàng xem trái tim bị đâm thủng như tổ ong vò vẽ.

"Tại sao lại là chùa Bồ Đề?" Thu Ngâm lầm bầm một câu, thực ra nàng không thích nơi này, mỗi lần đến đều không có chuyện tốt lành gì, người đời đều nói nó linh nghiệm, nhưng linh nghiệm cuối cùng cũng chỉ đổi lấy hai nữ nhân mất tất cả, quỳ gối khóc rống, thần phật không ứng.

Phong Nương đã từng nói với nàng, khi ảo ảnh của Thẩm Chước Lan xuất hiện ở đáy Vạn Ma Quật, bức tượng Bồ Tát cổ quái của chùa Bồ Đề cuối cùng cũng đã tắt thở, chặt đứt mầm họa lớn "có thể giải quyết mọi khổ đau trên thế gian", Thu Ngâm lúc đó không để tâm mà nghĩ, hy vọng Bồ Tát kiếp sau đừng ăn nói linh tinh, để khỏi lại vì không chịu nổi nguyện vọng của người khác mà đứt đầu, trở thành một vị thần phật chỉ có thể thở bằng cổ.

Quanh đi quẩn lại, bây giờ lại trở về nơi cũ, Thu Ngâm dừng một chút, nếu có thể trở thành tâm kiếp của nàng, một là oán trời, một là yêu Nam Hận Ngọc, nàng đã hỏi Nam Hận Ngọc tâm kiếp Hóa Thần của nàng ấy là gì, Nam Hận Ngọc nói chính là nàng, nàng đã nhập ma.

Ừm, sư tôn như trăng thanh gió mát của nàng, khi nói đến đây thì có chút lúng túng, Thu Ngâm cảm nhận được có chuyện để trêu chọc, cười nói sẽ không phải là thấy nàng phơi bày thân thể đó chứ, kết quả lại là nàng trong sự im lặng của Nam Hận Ngọc mà đỏ mặt trước.

Sư tôn của nàng có phải ở Huyền Nguyệt Phong bị bí bách thành biến thái không, sao trên con đường thành Thần lại có nàng ăn mặc không chỉnh tề như vậy?

Có vết xe đổ của Nam Hận Ngọc, Thu Ngâm đã chuẩn bị sẵn sàng để xem sư tôn quyến rũ của mình, nhưng khi nhìn thấy cái thánh địa xuất gia từ bỏ chốn hồng trần này, tâm tư kiều diễm của nàng đã giảm đi một nửa.

Chủ yếu là ở đây thật sự không thích hợp. Nhưng mà đương nhiên, nếu sư tôn của nàng muốn nàng thì cũng không phải là không được, dù sao nàng cũng không tin thần phật.

Nếu không phải sắc dục, thì chỉ có thể là...

Thu Ngâm hiếm khi cảm thấy khiếp đảm, nàng bình tĩnh lại, bước vào cửa điện.

Đúng lúc gặp Nam Hận Ngọc đi ra.

Khác với lần nhập vào Bình Dương đi từ cung Tử Loan đến Phủ Phò Mã, lần này Nam Hận Ngọc tự mình mặc hỷ phục, màu đỏ rực rỡ như máu, chữ song Hỷ thêu ở trước ngực, như thể có thể giam giữ trái tim đầy hoang tàn và đau thương của nàng, chiếc váy phức tạp rối bời, trang sức vàng ngọc bị chém thành hai nửa, nàng như vừa lăn lộn ba dặm trên đất, trông chật vật đến cực điểm.

Nhưng thần sắc của Nam Hận Ngọc lại bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí có thể nói là chết lặng, giống như bị người ta phủ lên tấm vải đỏ chờ bị chém, bên trong đã đông đặc thành khối gỗ mà mưa gió cũng không thể lọt vào chân tâm, Thu Ngâm chỉ cần một cái nhìn, liền biết rằng lõi gỗ này đã bị nước mắt thầm lặng thấm ướt, thế là nàng vô thức đưa tay lên, muốn lau đi giọt nước mắt không tồn tại của nàng ấy, kết quả như xuyên qua mây khói, nàng vẫn chỉ là người ngoài cuộc khi ở trong ảo cảnh.

Thu Ngâm bất mãn nhíu mày, vẫn cố chấp chạm vào khuôn mặt của Nam Hận Ngọc qua không khí, vuốt ve gương mặt của Nam Hận Ngọc một chút.

Ma chủ Nam cảnh đã chết, Kiếm Tiên và Đào Yêu Tiên Nhân đều Hóa Thần, vui vẻ kết đôi, vốn định dắt tay cùng nhau đến Thiên Ngoại Thiên, nhưng Đào Yêu Tiên Nhân lại nghĩ đến đồng môn và đạo hữu ở Tiên Giới, muốn dưới sự chứng kiến của mọi người, tổ chức tiệc cưới long trọng để vẽ nên một cái kết viên mãn cho tình yêu sâu đậm và những cuộc sinh tử ly kỳ đã qua.

Mọi người tất nhiên rất vui vẻ, vừa có nhân mạch vừa có quà mừng và chúc phúc, mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến khi vén màn kiệu tân nương, kiệu đỏ trống rỗng như đang chế nhạo, Nam Hận Ngọc đào hôn.

Kiếm Tiên cuối cùng vẫn không thắng nổi, cũng không thực sự vượt qua được tâm kiếp Hóa Thần, danh Thần chỉ tồn tại ngắn ngủi trong chốc lát, lại chế nhạo lòng tham của nàng, quay về Thiên Ngoại Thiên.

Kiếp nạn của nàng đã chết, nàng cũng chết.

Và "Lục Uyển Tư" thể hiện một màn thương tâm gần chết, khiến mọi người trong Tiên Giới oán trách Kiếm Tiên tàn nhẫn đã bỏ rơi nàng ta, sau khi nàng ta chuyển mọi sự giận dữ lên Nam Hận Ngọc, liền phủi áo rời đi, tuyên bố bản thân đã nhìn thấu trần tục, không còn yêu nữa, bay đến Thiên Thần Cảnh làm cái Thần của nàng ta.

Nàng ta đương nhiên là không thương tâm gì cả, không bằng nói rằng, với tư cách là kiếm linh Không Vũ căm ghét Nam Hận Ngọc và Thu Ngâm, nàng ta đã sớm đoán được tình huống này, chỉ là mượn cái si tâm vọng tưởng của Kiếm chủ ngu xuẩn Lục Uyển Tư để trào phúng hai sư đồ sinh ly tử biệt này, kinh tài tuyệt diễm thì có ích gì, ngàn năm khó gặp thì sao, trong chợ Bách Bảo còn suýt chút nữa làm nàng ta tiêu mất hồn, nếu rơi vào tay nàng ta thì đã không phải một cái chết không có chỗ chôn, một cái sống thê thảm.

Sau đó, Thu Ngâm thấy sư tôn của mình từ bỏ Thiên Thần Cảnh, cũng bước lên con đường xé trời không thể quay đầu.

Nam Hận Ngọc bắt đầu đi khắp nơi, tìm kiếm khắp bốn biển tám phương, bất kể là linh khí cao cấp hiếm gặp, hay cấm thuật tà ác kỳ quái, chỉ cần có hy vọng, dù đau đớn và cái giá phải trả có lớn bao nhiêu, nàng ấy cũng không do dự, từ một Tiên nhân cô độc quanh năm vây mình ở đỉnh tuyết cực Bắc, trở thành một kẻ lưu lạc không có xuất thân hay quá khứ.

Thu Ngâm nhìn nàng ấy ở trong ánh mắt phức tạp và tránh né của đám Tiên Ma, đội mũ rộng vành lên, tìm kiếm từng món "hàng cấm" cổ quái. Nàng ấy còn tìm thấy Nghiêm Lương Tài, tìm được Chuông Tam Vấn, dùng tất cả những thứ mà thế nhân trân quý nhưng trong mắt nàng ấy chỉ là "đồng nát sắt vụn", để đổi lấy một câu trả lời từ trời đất cho câu hỏi về những khổ đau — nhưng Kiếm Linh Không Vũ hiển nhiên biết được mối nguy hiểm tiềm tàng này. Lúc nàng ta rời đi đã để lại chú văn trên Chuông Tam Vấn, và khi Nam Hận Ngọc chạm vào chiếc chuông ấy, nó liền vỡ tan.

Hi vọng yếu ớt lại một lần nữa vụt tắt, như thể đang trêu đùa nàng là người đáng thương tới mức buồn cười.

Nàng đã bất lực quá lâu, quá nhiều lần, vô số ngày đêm suy nghĩ cũng không bằng một lần dứt khoát, xuống dưới cùng Thu Ngâm trải qua Hoàng Tuyền, nhưng chỉ cần nghĩ đến đệ tử mà nàng yêu thương nhất, cho dù luôn bị Thiên Đạo khống chế, trong cảnh tuyệt vọng vẫn dám đem chuyện xé trời chỉ dẫn cho nàng, nàng liền hổ thẹn cảm thấy bản thân vừa nhu nhược lại ti tiện. Dù có xuống Địa Phủ, nàng cũng không có mặt mũi nào để gặp lại Thu Ngâm.

Thế là, một người như vong hồn chết tâm bắt đầu liều mạng để sống sót, sợ rằng sau khi chết đi sẽ thấy vẻ mặt thất vọng của người ấy. Nàng đã để người ta thất vọng một lần rồi, tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai.

Nam Hận Ngọc cầm lấy Bi Phong. Kiếm tiên từ bỏ kiếm đạo của bản thân, không ngừng dùng thần hồn rèn luyện với kiếm Bi Phong, như đang mài giũa hình dạng bên trong của mình, cố gắng phá thiên trong thống khổ.

Vết thương trên người nàng ngày càng nhiều, đến mức không còn chỗ nào lành lặn, nhưng Nam Hận Ngọc không có ý định xóa bỏ những dấu vết đó. Có lẽ nàng muốn giữ lại những vết sẹo xấu xí ấy, để có thể hiểu được nỗi đau "vạn kiếm xuyên tim" của Thu Ngâm, cùng Thu Ngâm an táng trong đó.

Thu Ngâm bỗng nhớ ra, dù ở Thính Phong Lâu hay khi vượt biển ở Nam cảnh, sư tôn của nàng chưa từng thay y phục trước mặt nàng, chỉ để che giấu những dấu vết cũ, vết kiếm kia trong điện Huyền Nguyệt không phải chỉ là một cái nhìn thoáng qua, mà là một góc của băng sơn.

Và rồi, như trong dự liệu, mà cũng thật hoang đường, Nam Hận Ngọc đã thất bại.

Nàng không thể nào trở thành kiếm chủ của Bi Phong, cả hai đều nhìn nhau chán ghét, thậm chí nàng còn muốn hủy diệt nó, vỡ nó tan tành, vắt kiệt cổ thần chi đạo của nó, nhưng sau khi không thu hoạch được gì, nàng lại nhớ rằng đó là kiếm của Thu Ngâm, liền bắt đầu ghép lại, lại tra tấn lẫn nhau.

Trong những ngày ấy, lời nói mà kiếm linh Bi Phong nói với nàng nhiều nhất là: "Nam Hận Ngọc, ngươi lại phát điên gì nữa vậy?"

Nàng là Tiên nhân, từng thèm khát cuộc sống của phàm nhân, cũng từng là Thần nhân trong một khoảnh khắc, bây giờ thì nàng trở thành một kẻ điên.

Nàng căm hận Bi Phong, căm hận chính mình, thậm chí trong khoảnh khắc đó, nàng còn hận cả Thu Ngâm, người đã cho nàng hy vọng.

Rõ ràng, nếu như đệ tử của nàng không trao gửi sinh mạng, nàng đã có thể an phận làm một kẻ hèn nhát "bất lực và thê lương", đi chết để có thể ở cạnh nàng ấy. Chứ không phải như hiện tại, trong cô đơn và chết lặng không thấy ánh mặt trời, không được giải thoát.

Cuối cùng nàng hiểu ra rằng, kiếm Bi Phong sẽ chỉ nhận Thu Ngâm làm chủ, chỉ có đệ tử của nàng mới có thể thật sự xé toạc bầu trời giả dối này ra. Đệ tử của nàng quyết đoán hơn nàng, ngoan tuyệt hơn nàng, so với nàng từ trước tới nay chưa từng có huyết tính, nàng không bằng.

Dù sao, nàng đã sớm nghĩ đến việc để lại Huyền Nguyệt Phong cho Thu Ngâm, đó là người mà nàng tin tưởng nhất, đệ tử mà nàng tự hào nhất. Khi mơ mơ màng màng trong cuộc sống này, đôi lúc ngẫu nhiên nhớ đến điều này, nàng sẽ không tự chủ được mà mỉm cười yếu ớt. Kiếm linh Bi Phong ở bên cạnh trả thù nàng, nó trào phúng nàng giống một kẻ giả tạo.

.

.

.

Thế là, Kiếm Tiên rốt cuộc cũng đã tìm thấy một cấm thuật ở Nam cảnh, Thẩm Tĩnh Trúc từng dùng để cố gắng vãn hồi cho Thẩm Chước Lan, nhưng đã thất bại.

Đó là cấm thuật có thể quay ngược thời gian, khiến người chết sống lại, là Nghịch Thiên chi Thuật, cần một trung gian có mối liên hệ nhân quả.

Còn cần một cái Nguyên Anh sắp Hóa Thần.

Thu Ngâm lẳng lặng nhìn Nam Hận Ngọc tránh xa mọi người ở núi Thái Thanh, trở về Huyền Nguyệt Phong sớm đã trống rỗng từ lâu. Nàng lội qua lớp tuyết dày không ai quét dọn, trước tiên ghé qua Trường đình Vọng Bắc, nhưng không nhìn một cái về hướng Thiên Thần Cảnh mà ngày xưa vẫn mỗi ngày ngắm nhìn, mà chỉ ngẩn người nhìn những vết khắc trên cột. Đó là dấu vết trưởng thành của đệ tử nàng, hằng năm nàng đều dẫn theo đệ tử đến đây, khắc thêm một vạch mới để ghi lại một năm nữa mà hai sư đồ các nàng cùng nhau trải qua. Nhưng từ khi đứa trẻ đó Trúc Cơ, những vạch khắc trên đó đã dừng lại, thật là một sự thiếu sót.

Nàng trở lại điện Huyền Nguyệt, đẩy cánh cửa phủ đầy bụi ra, trên cửa vẫn còn treo một đóa minh lam đàm ngớ ngẩn, không ai chăm sóc bằng linh khí, giờ đã khô héo và không còn sáng nữa.

Nàng giống như một lão nhân biết mình sắp chết, trở về quê cũ, ngồi bên bàn một lúc lâu, trên bàn vẫn còn chồng sách Thanh Tâm Kinh sắp hỏng. Nàng mở cửa sổ, quét đi lớp băng và tuyết dày, như thể đang từ biệt nhóm chim thú vẫn chưa chịu rời đi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Sau đó, ở trước mặt Thu Ngâm của một đời khác, Nam Hận Ngọc đứng bên những vết tích minh chứng cho việc các nàng đã từng làm bạn, chậm rãi rút kiếm Bi Phong, đâm vào Tử Phủ của bản thân, máu tươi cùng Nguyên Anh hòa vào trong ma kiếm, giao thoa quấn lấy nhau.

Một khắc này, tiếng rít gào của chim thú bỗng dừng lại, tuyết trên Huyền Nguyệt Phong cũng ngừng rơi.

...

Khi thời gian đông cứng lại một lần nữa lưu chuyển, lại trở về Huyền Nguyệt Phong, Nam Hận Ngọc ngồi bên bàn, cơn đau từ việc tự cắt đi Nguyên Anh vẫn chưa tan, sắc mặt trắng bệch, chau mày, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Nàng mở to mắt như nửa mê nửa tỉnh, thần sắc uể oải, như thể không còn chút hy vọng nào.

Rồi nàng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài điện Huyền Nguyệt, thanh âm yếu đuối của nữ nhân mà nàng hận thấu xương vang lên: "Sư tôn, người mở cửa được không? Con biết người vì muốn Hóa Thần, cố gắng thông linh mạch, nên đặc biệt tìm được cỏ Vô Tâm, mặc dù không thể xóa tan hết đau đớn, ít nhất cũng có thể giúp đỡ một phần, xin sư tôn đừng cố gắng chịu đựng nữa!"

Đôi mắt trầm trầm tử khí của Nam Hận Ngọc bỗng sáng lên, lộ ra vẻ vui sướng đến điên cuồng.

Linh khí của nàng từ từ chảy vào Tử Phủ, lấy kiếm đạo của kiếm Bất Trần làm gốc, hội tụ thành một cái Nguyên Anh giả.

Nàng là một "Đệ nhất nhân" không có Nguyên Anh.

***

Chỉ có thể đứng nhìn, trên mặt Thu Ngâm đã không còn huyết sắc, như bị nghẹn ở cổ họng. Nội thương mà sư tôn nàng không thể loại bỏ tận gốc, căn bản không phải do Thẩm Tĩnh Trúc gây ra, mà là tự nàng ấy tự hành hạ ra. Nguyên Anh mà nàng tìm thấy ở Yên Vũ Lâu là giả, không trách được khi các nàng thương lượng ở thành Thính Phong, Nam Hận Ngọc không cho nàng để lại kiếm ý, có lẽ là vì cơ thể đã không chịu nổi Nguyên Anh giả, sợ nàng phát hiện.

Đau đớn như bị vạn kiếm xuyên tim lại một lần nữa bùng cháy khắp người Thu Ngâm, ma khí bất ổn, theo tâm thần nàng dao động, đột ngột va nứt tường thép của tháp chuông, nghiền ép toàn bộ thành Thính Phong.

Thu Ngâm trong cơn hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy kiếm quang ngợp trời.










==============================

===================

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã quan tâm, mình là sinh viên đại học, chỉ là do vấn đề chuyên ngành khiến lịch học rất dày đặc, nhưng mình sẽ cân bằng giữa việc học và viết truyện. Hẹn gặp lại các bạn!




Chương trước Chương tiếp
Loading...