[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C99 - Chị ấy đã đợi tôi mấy trăm năm



Cam Đường mặc lễ phục tốt nghiệp đồng bộ, bên trong là áo dài tay và quần dài không phù hợp với mùa hè, quàng thêm chiếc khăn mỏng mùa thu.

Dù bên ngoài có thêm lớp áo khoác, vẫn dễ dàng nhận ra cô gầy đi rõ rệt so với hai tháng trước.

Lần gặp trước là vào tháng 5, thậm chí chưa đầy hai tháng, cô đã gầy đến mức lộ cả xương gò má, hốc mắt trũng sâu, con ngươi đen láy nổi bật.

Giống như những nhân vật trong phim kinh dị mà hai người từng xem, đủ để làm Phó Thanh Vi giật mình nếu đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Chuyện đã phát triển đến tình huống tệ nhất mà Phó Thanh Vi dự đoán.

Lần ăn lẩu trước đó, nàng không lập tức nghi ngờ Cam Đường. Có thể khi ấy vấn đề chưa quá nghiêm trọng, chưa có dấu hiệu bị quỷ ám, dương hỏa yếu đi là điều ai cũng có thể gặp phải. Ai mà chẳng có lúc gặp vận xui?

Nhưng sau khi trở về núi, nàng cảm thấy không ổn. Nàng không muốn nghĩ đến những khả năng xấu về người yêu đầu của cô, nhưng hành động của Cam Đường thực sự kỳ quặc.

Khi trò chuyện, nàng khéo léo hỏi han, nhưng Cam Đường quanh co, lảng tránh, trả lời qua loa.

Cô kể về bạn gái mình bằng những thông tin chung chung, thiếu chi tiết. Nói về công ty làm việc cũng mơ hồ, chỉ nhắc đến một công ty internet nào đó.

Không có ảnh, công việc thì mù tịch, trải nghiệm thì bịa đặt, có lẽ chỉ mỗi giới tính là thật.

Mẹ của Cam Đường nhắn tin trên WeChat cho Phó Thanh Vi, nói rằng dạo này con gái bà gầy đi nhiều, không biết có phải thất tình hay gặp chuyện gì khó khăn không.

Bà không dám gặng hỏi, sợ phản tác dụng, chỉ dám dè dặt hỏi người bạn thân nhất của Cam Đường.

Lúc đó Phó Thanh Vi mới gần như chắc chắn suy đoán của mình. Nàng ép Cam Đường gọi video, để Mục Nhược Thủy xem qua tướng mạo của cô.

Mục Nhược Thủy kết luận ngay: "Không phải quỷ dữ."

Phó Thanh Vi thở phào: "Thế thì tốt."

Khi ấy nàng đang ở xa thực hiện nhiệm vụ, chỉ sợ không kịp về thì Cam Đường sẽ gặp chuyện.

Mục Nhược Thủy nói: "Cô ấy còn trụ được vài tháng, nhưng nếu tiếp tục dây dưa, chưa chắc sẽ tốt. Em không phải cuối tháng 6 về trường sao? Tiện thể giải quyết cho cô ấy luôn, Đại sư Phó."

*

Phó Thanh Vi thả lỏng tay, chiếc khăn quàng màu vàng gừng lại che đi dấu hôn xanh đen trên cổ Cam Đường.

Đến nước này-

"Cậu còn định giấu mình sao?" Nàng thất vọng nhìn Cam Đường.

Cam Đường, với gương mặt gần như gầy trơ xương, nở một nụ cười khổ sở: "Mình cũng không còn cách nào."

"Không cách nào là thế nào?"

"Cậu là đạo sĩ, nếu mình nói ra, cậu sẽ giết chị ấy mất......"

"Ồ, trong mắt cậu, mình là kiểu người như Pháp Hải sao? Không phân biệt đúng sai, gặp là giết?"

"Không phải ý đó."

"Vậy mà đến giờ cậu vẫn không hỏi han mình một câu về cánh tay bị thương của mình à?" Phó Thanh Vi giơ cánh tay đang bó bột ra trước mặt cô, gần như dí thẳng vào mặt Cam Đường. "Không hề! Cậu chỉ quan tâm bạn gái cậu thôi!"

Cam Đường: "......"

Mục Nhược Thủy: "......"

Cam Đường cao giọng giải thích: "Mình thấy rồi! Mình đang định hỏi thăm cậu thì cậu đã làm dữ trước, mình còn chưa kịp!"

Phó Thanh Vi tức đến đỏ cả mặt: "Ngụy biện!"

Mục Nhược Thủy từ phía sau kéo áo nàng, kéo nàng đang tiến sát Cam Đường trở lại bên mình.

Cơn ghen tuông lộ liễu quá mức, Quán chủ bắt đầu không vui.

Những sinh viên tốt nghiệp xung quanh nhìn qua với ánh mắt tò mò, ánh mắt lộ vẻ: Ba người này đang diễn cảnh hồ ly tinh tranh tình yêu sao?

Phó Thanh Vi cố gắng lấy lại bình tĩnh, kìm nén sự mất cân bằng giữa tình bạn và tình yêu, trầm giọng nói: "Mình cảnh cáo cậu, Cam Đường, nếu cậu còn muốn làm bạn với mình, thì hãy khai thật đi, không được giấu giếm."

Cam Đường đầu hàng: "Khai, khai, để xong lễ tốt nghiệp rồi nói được không?"

Phó Thanh Vi: "Nhìn cậu gầy như thế này, chụp ảnh tốt nghiệp cũng không đẹp nữa."

Cam Đường: "Cậu đẹp là được, cậu bó bột mà vẫn đẹp nhất."

Phó Thanh Vi: "Mình phục vụ nhân dân, mình tự hào."

Cam Đường: "Mình có tình yêu, mình hạnh phúc."

Phó Thanh Vi: "Người cậu yêu có thể gọi là người sao?"

Cam Đường nhanh miệng: "Nói như thể người cậu yêu là người vậy!"

Ánh mắt bình thản của Mục Nhược Thủy lập tức quét tới.

Cam Đường: "Không phải người, đúng hơn là thần tiên ấy chứ. Em khen đạo trưởng mà, xin rộng lượng."

Mục Nhược Thủy không thể hiện cảm xúc, chỉ nhướng nhẹ đôi mày.

Cam Đường vội vàng ngoảnh đi, không dám kéo câu chuyện về phía cô nữa.

Hai người châm chọc qua lại mấy câu, Phó Thanh Vi lấy điện thoại của Cam Đường, lại nhờ Mục Nhược Thủy chụp cho hai người vài bức ảnh.

Sắc mặt Quán chủ càng lạnh hơn.

Nhưng Phó Thanh Vi không sợ, sư tôn rất dễ dỗ, trước tiên cứ nhờ cô chụp ảnh đã. Tìm người khác thì cô sẽ càng không vui.

Chụp xong, Cam Đường hào hứng nói: "Để mình chụp cho hai người vài bức ảnh cưới nhé."

Phó Thanh Vi vừa nói "Cái gì thế này" vừa bảo "Nói linh tinh", nhưng lại cười tươi đưa điện thoại cho cô ấy.

Nàng dùng tay lành lặn khoác lấy tay Mục Nhược Thủy, chụp xong ảnh, mặt Mục Nhược Thủy vẫn không mấy vui vẻ.

"Sư tôn, người sao vậy?"

"Đông người quá." Mục Nhược Thủy ngồi tạm lên chiếc ghế chuẩn bị cho các sinh viên tốt nghiệp, đôi mắt cụp xuống, tìm một cái cớ quen thuộc.

Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Có phải đã lâu không được cởi bỏ quần áo rồi không nhỉ?

"Có cần em đi cùng người ra ngoài hít thở không?" Giọng nàng hạ thấp một chút. "Hoặc tìm một phòng học không có người?"

"......"

Mục Nhược Thủy đưa đôi tay thanh tú trong tay áo ra, khẽ vỗ đầu nàng một cái.

"Để ta tự đi dạo."

Cô nói xong cũng không đợi nàng, áo bào xanh khẽ động, tay áo lạnh lẽo lướt qua má nàng, thoắt cái đã cách hơn mười bước, bóng dáng khuất dần.

Lễ tốt nghiệp kéo dài đến 11 giờ trưa.

Mục Nhược Thủy đi rất lâu, Phó Thanh Vi nhắn tin cho cô, cô vẫn trả lời nhưng không xuất hiện.

Lúc nàng cúi người để hiệu trưởng chỉnh tua rua mũ tốt nghiệp, vừa đứng thẳng lên thì thấy bóng dáng nổi bật giữa đám đông, liền đưa tay vẫy vẫy.

Mục Nhược Thủy cũng giơ tay, ra hiệu rằng cô đã thấy nàng.

*

Ba người ăn trưa ở trường, sau đó bắt taxi thẳng đến căn nhà nhỏ của Cam Đường.

Gia đình Cam Đường bề thế, nhiều đời sống tại đây. Dù không quá giàu có, nhưng khi cô trưởng thành đã lập tức mua cho cô một căn nhà, để nếu yêu ai, đưa về nhà cũng riêng tư hơn.

Bây giờ thì nhà vẫn sạch sẽ, chỉ có điều không sạch là người bạn gái của cô.

Cam Đường ngồi ghế phụ, liên tục dặn dò: "Cứ coi như là mình dẫn cậu đến gặp bạn gái mình, nhưng cậu đừng làm chị ấy sợ nhé."

Phó Thanh Vi nhìn qua gương chiếu hậu trước xe, hậm hực: "Cam tiểu thư, cậu nhìn lại mình xem. Sắp mất mạng rồi mà còn nghĩ đến chuyện yêu đương."

Phó Thanh Vi đối với người yêu của bạn thân luôn giữ thái độ ba chữ: Không vừa mắt.

Vốn dĩ đã có sẵn debuff, lần này đối tượng của Cam Đường còn tệ hơn, lại là một con quỷ, khiến cô bị tà khí xâm nhập, gương mặt đầy u ám, chẳng mấy tháng nữa sẽ phải gặp Diêm Vương.

Cam Đường với bộ não chỉ toàn tình yêu và tâm thế tình yêu đích thực trên hết khiến Phó Thanh Vi chỉ muốn giải quyết cả hai cùng một lúc.

May mắn là "chị quỷ" kia là nữ, nếu là nam thì hôm nay nàng sẽ làm Pháp Hải!

Ừm? Liệu có khả năng Pháp Hải là fan toxic của Bạch Tố Trinh không nhỉ?

Cam Đường ngoảnh lại, nhìn thấy sát khí bừng bừng của nàng, vội xoa dịu: "Cầu xin cậu, chị ấy tốt lắm mà."

Phó Thanh Vi, vị đại sư nghiêm khắc: "Lựa chọn tốt nhất của cậu bây giờ là im miệng."

Hiện đang ban ngày, phần lớn quỷ đều sợ ánh sáng mặt trời, dù có thể đi lại dưới nắng cũng sẽ thấy khó chịu.

Lạch cạch-

Cam Đường mở cửa, kéo hết rèm trong nhà lại, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Cô bật một chiếc đèn đứng bên sofa, điều chỉnh ánh sáng mờ nhạt, chỉ đủ để nhìn rõ khuôn mặt nhau.

Trên nền phòng khách đột nhiên xuất hiện bóng của một người phụ nữ, không phải của bất kỳ ai trong số họ.

Cô ấy mặc một chiếc áo dạ kẻ caro trắng đen, bên trong là áo màu nhạt, dáng người mảnh mai, nhẹ nhàng, thanh thoát.

Ngũ quan tinh xảo, với mái tóc dài xoăn màu lanh ngang eo, không có dáng vẻ tiểu thư yểu điệu, thay vào đó là nét rạng rỡ, kiều diễm, tựa như đóa hải đường đỏ đang nở rộ.

Trong số tất cả những người phụ nữ mà Phó Thanh Vi từng gặp, khí chất của cô ấy là độc nhất vô nhị. Nếu đi lướt qua nhau trên đường, chắc chắn nàng sẽ ngoái lại nhìn.

Cam Đường đúng là được hưởng trọn bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch

Vừa mới muốn làm Pháp Hải, Phó Thanh Vi đã tự thấy mình khuất phục trước nhan sắc này, lễ phép nói: "Chào chị, tôi là bạn thân của Cam Đường, Phó Thanh Vi."

Người phụ nữ đáp: "Tiểu nữ là Đỗ Tích Ngôn, quê ở phủ Tô Châu."

Phó Thanh Vi hít một hơi.

Chuyện gì đây? Là quỷ thời cổ đại sao? Nhưng phong cách này thì sao?

Bảo sao khí chất khác thường như vậy, hóa ra là tiểu thư khuê các xuất thân danh gia vọng tộc.

Phó Thanh Vi lập tức trở nên nghiêm túc, cúi đầu: "Chào Đỗ tỷ."

Mỗi khi lúng túng, Phó Thanh Vi thường có thói quen cầu cứu Mục Nhược Thủy. Nàng ra sức nháy mắt, nhưng Mục Nhược Thủy đã ngồi xuống sofa, khẽ vén vạt áo, bắt chéo chân, bình thản nói: "Rót nước."

Cam Đường lập tức xung phong: "Để mình đi lấy."

Phó Thanh Vi: "......"

Có lẽ sự điềm tĩnh của Mục Nhược Thủy cũng truyền sang nàng, Phó Thanh Vi mời Đỗ Tích Ngôn ngồi xuống sofa, hỏi: "Đỗ tỷ, nếu đã là người Tô Châu, sao chị lại đến thành phố Hạc?"

Đỗ Tích Ngôn đáp: "Linh hồn tôi từng gắn bó với một chiếc mặt dây chuyền ngọc, hiện giờ nó nằm trong tay Cam Đường."

Phó Thanh Vi nhìn lên bàn trà, quả nhiên thấy một chiếc dây chuyền ngọc bích hình con cá, màu xanh biếc lấp lánh.

"Tại sao không đi đầu thai?"

"Vì tâm nguyện chưa hoàn thành."

"Có liên quan đến Cam Đường?"

"Đúng vậy."

"Chị có biết rằng, ở bên cậu ấy như thế này là hại cô ấy không?"

"Tôi biết." Đỗ Tích Ngôn nói, "Vì thế nên cô mới đến."

Cam Đường từ bếp bước ra, tay cầm hai ly nước, đúng lúc thấy Phó Thanh Vi đang ngẩn người. Cô đặt hai ly nước xuống bàn trà, rồi tự nhiên đứng cạnh Đỗ Tích Ngôn, cười hỏi: "Hai người nói chuyện gì vậy?"

Đỗ Tích Ngôn nắm tay cô, nói: "Không có gì, Phó tiểu thư chỉ tò mò cách chúng ta quen nhau."

Cam Đường căng thẳng: "Chị kể rồi sao?"

Đỗ Tích Ngôn lắc đầu.

Phó Thanh Vi dựng thẳng tai hóng chuyện: "Vậy hai người quen nhau thế nào?"

Cam Đường đỏ mặt: "Mình sẽ kể riêng cho cậu sau."

Đỗ Tích Ngôn là một tiểu thư xuất thân danh giá, lời nói luôn tao nhã, phát âm rõ ràng, nhịp điệu chậm rãi, nói chuyện với nàng mang theo một sự nhẹ nhàng đầy dễ chịu. Nếu bỏ qua chuyện cô không phải người, Phó Thanh Vi thực sự có thể chấm điểm tuyệt đối cho bạn gái của Cam Đường.

Đỗ Tích Ngôn nhìn về phía chiếc sofa đối diện, nơi Mục Nhược Thủy đang không ngần ngại cầm lấy tay Phó Thanh Vi, đan chặt mười ngón tay, nghịch qua nghịch lại. Cô khẽ nói một câu từ đáy lòng: "Thật tốt đẹp."

Thời đại này thật tốt đẹp.

Ánh mắt cô chứa đầy vẻ ngưỡng mộ không thể diễn tả.

Sau khoảng nửa giờ gặp mặt, Đỗ Tích Ngôn quay trở lại dây chuyền ngọc để nghỉ ngơi.

Phó Thanh Vi cùng Mục Nhược Thủy và Cam Đường ngồi xuống quán cà phê gần khu dân cư. Mục Nhược Thủy nhấm nháp một ly cappuccino, Phó Thanh Vi dùng khăn giấy lau bọt sữa trên môi cô, rồi quay sang nhìn Cam Đường.

"Mình muốn nghe toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối."

Cam Đường không còn lý do để giấu giếm, liền bắt đầu kể.

Cam Đường lớn hơn Phó Thanh Vi một tuổi, vào đại học đúng tuổi, năm nay 22. Hai mươi năm đầu đời của cô không có gì đặc biệt, giống như mọi cô gái đồng tính khác. Cô chưa từng yêu ai, từng thích vài cô gái thẳng, nhưng chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

Hai năm trước, cô vô tình có được chiếc dây chuyền ngọc đó, và những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Lúc đó cô không cảm thấy kỳ quặc.

Mơ xuân mà, ai mà chẳng từng mơ?

Cam Đường, một cô gái độc thân am hiểu đủ loại truyện, năm 20 tuổi, đã có một giấc mơ xuân rất cụ thể. Người phụ nữ trong mơ tuy dung mạo mờ ảo, nhưng lại âu yếm cô từ trên xuống dưới, trong ra ngoài.

Quá chi tiết, chi tiết đến mức cô cảm thấy như bản thân thực sự đã trải qua.

Hóa ra đó là Đỗ Tích Ngôn xâm nhập vào giấc mơ của cô.

Đỗ Tích Ngôn đã ngủ trong dây chuyền ngọc quá lâu, linh hồn yếu ớt, lúc đầu không thể hiện hình, ngay cả việc xâm nhập vào giấc mơ cũng tiêu hao rất nhiều linh lực, vì thế không thường xuyên xuất hiện.

Cam Đường hoàn toàn không biết, cứ đeo dây chuyền trên cổ, thậm chí khi ngủ cũng không tháo ra, ngày ngày dùng sinh khí của mình nuôi dưỡng.

Một năm sau, Đỗ Tích Ngôn đã có thể rời dây chuyền trong thời gian ngắn, ở bên cạnh cô, nhưng Cam Đường vẫn không thể nhìn thấy.

Cam Đường chưa từng yêu ai, nhưng cô có hình mẫu lý tưởng: một tỷ tỷ mặc áo khoác dài thật đẹp vào mùa đông, tóc xoăn dài ngang eo, mang khí chất tươi sáng như mối tình đầu.

Hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết.

Đỗ Tích Ngôn tháo trâm cài tóc, thay đổi theo phong cách mà cô thích.

Cô vẫn chỉ xuất hiện trong giấc mơ, quấn quýt bên Cam Đường. Trong mơ, Cam Đường chạm vào mặt cô, nói: "Tỷ tỷ thật đẹp. Em có thể tìm thấy tỷ tỷ ở đâu?"

Đỗ Tích Ngôn hôn lên môi cô mà không nói gì, cũng không có ý định để cô tìm ra mình.

Mối quan hệ giữa họ vốn dĩ không giống bình thường.

Nhưng lòng tham của con người, kể cả từng là con người, đều có thể bị khuếch đại dần dần.

Cam Đường mong mỏi cô bước vào giấc mơ của mình. Mỗi lần cô xuất hiện, Cam Đường đều rất vui vẻ, nói với cô vô số lời ngọt ngào, nhiệt tình hôn cô.

Dù Đỗ Tích Ngôn biết rõ, Cam Đường nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, nên mới không chút kiêng dè.

Ban ngày, khi ở trong dây chuyền của Cam Đường, cô nhìn thấy Cam Đường lướt điện thoại, xem đủ loại cô gái xinh đẹp, nào là nhảy múa, nào là ca hát, rồi gõ những dòng tin nhắn táo bạo.

Cam Đường còn trò chuyện với bạn thân, nói: [Thật muốn yêu đương quá! Bao giờ mới có một bạn gái từ trên trời rơi xuống nhỉ?]

Khỉ cái trốn ở Hoa Quả Sơn, không nhà, luôn mơ mộng viển vông.

Cô chỉ là một giấc mơ giới hạn trong tâm trí Cam Đường, loại mà sáng hôm sau tỉnh dậy, ngay cả khuôn mặt cũng không nhớ nổi.

Cô không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên người Cam Đường. Nước nóng trong phòng tắm buổi sáng sẽ cuốn đi mọi dư âm mơ màng của đêm trước.

Cam Đường từng thích một đàn chị trong trường, dù đàn chị đã tốt nghiệp, hai người vẫn giữ liên lạc. Cô nằm trên sofa trò chuyện với đàn chị, dây chuyền ngọc rơi đúng vị trí trái tim. Đỗ Tích Ngôn nghe rõ từng nhịp tim đập chầm chậm rồi nhanh dần.

Mỗi nhịp đập như từng nhát dao cứa vào lòng Đỗ Tích Ngôn.

Cô chỉ là một linh hồn...... đã chết từ lâu...... và âm thầm yêu cô ấy.

Cô có tư cách gì để so với những người sống khác?

Trong một giấc mơ, Đỗ Tích Ngôn không kìm được mà bật khóc.

Cam Đường dùng cả hai tay nâng khuôn mặt cô, dịu dàng hôn đi những giọt nước mắt, hỏi: "Sao tỷ tỷ lại khóc?"

Khuôn mặt Đỗ Tích Ngôn thấm đẫm ánh nước long lanh.

"Đừng thích người khác nữa, được không?"

Người đẹp rơi lệ, Cam Đường trong mơ đau lòng muốn chết, ôm cô vào lòng, đáp: "Được."

Nhưng khi tỉnh dậy, Cam Đường quên đi bảy tám phần, chỉ nhớ mang máng rằng giấc mơ tối qua có thêm vài tình tiết.

Con người vốn dĩ nhớ giấc mơ không trọn vẹn, như những mảnh ghép rời rạc, dễ dàng quên lãng. Ngay cả Phó Thanh Vi cũng chỉ bắt đầu nhớ rõ khi phát hiện giấc mơ không phải là mơ, nhưng qua một ngày cũng quên đi quá nửa.

Cam Đường nào ngờ được, người trong mơ lại đang ẩn náu trong chiếc dây chuyền của mình.

Năm nay, Cam Đường vẫn đang nỗ lực thoát kiếp độc thân.

Không muốn thích con gái thẳng nữa liền tham gia một nhóm cộng đồng LGBT địa phương, trò chuyện với một người bạn qua mạng. Sau khi trao đổi ảnh, hai người dự định gặp mặt ngoài đời.

Đỗ Tích Ngôn đã chặn đứng cuộc hẹn này.

Khi Cam Đường vừa bước ra khỏi nhà, chuẩn bị đến điểm hẹn, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng bên kia đường.

Khí chất và trang phục hoàn toàn trùng khớp với hình mẫu lý tưởng của nàng, đến cả khuôn mặt cũng mang vẻ quen thuộc.

Đây chẳng phải là tỷ tỷ trong mơ của mình sao?

Thế gian làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?

Đỗ Tích Ngôn băng qua vạch kẻ, bước đến trước mặt nàng, mỉm cười dịu dàng: "Chào em."

Cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên đến tự nhiên như nước chảy.

Cam Đường bỏ dở buổi hẹn với bạn qua mạng, cùng Đỗ Tích Ngôn đi dạo cả buổi, hẹn lần gặp tiếp theo. Trên đường về, tâm hồn cô như bay bổng trên mây.

Trời cao như thực sự muốn tặng cô một bạn gái từ trên trời rơi xuống, từng chi tiết đều đúng với những gì cô thích.

Lần gặp thứ hai, cô đã đưa Đỗ Tích Ngôn về nhà mình.

Hai người chưa vội phát sinh quan hệ, Đỗ Tích Ngôn vẫn chọn xuất hiện trong mơ là chủ yếu. Còn ở đời thực, cô lấp đầy trái tim Cam Đường bằng những cách khác, khiến cô ấy không còn chỗ để nghĩ đến người khác.

Thực tế và giấc mơ dần hòa làm một. Hoàng hôn, Cam Đường và Đỗ Tích Ngôn mập mờ bên nhau; đến đêm, trong giấc mơ, cô lại chìm đắm trong vòng tay cô ấy. Dù không có danh phận rõ ràng, nhưng không khác gì đã có người yêu.

Cam Đường bắt đầu nhận ra sự khác lạ khi Phó Thanh Vi tặng chuỗi vòng tay đồng tiền Ngũ Đế.

Đỗ Tích Ngôn hiện về trong giấc mơ của Cam Đường, nói: "Em đeo chuỗi vòng, chị không thể lại gần em được."

Cam Đường vừa kinh vừa sợ, hỏi: "Chị là ai?"

Đỗ Tích Ngôn tiết lộ sự thật: "Chị ở trong chiếc mặt dây chuyền ngọc của em."

Cam Đường tỉnh giấc.

Cô sờ vào mặt dây chuyền trên cổ mình, tháo nó xuống, đặt ở phòng khách, sau đó đeo chuỗi Ngũ Đế lên tay, đứng cách xa, hỏi: "Là chị phải không, Tích Ngôn?"

Từ khi Phó Thanh Vi làm đạo sĩ, khả năng chấp nhận những chuyện huyền bí của Cam Đường đã tăng lên rất nhiều. Nàng tin rằng trên đời thực sự có ma quỷ.

Nhưng đến một ngày chuyện đó xảy ra với chính mình, Cam Đường vẫn thầm hy vọng rằng nó không có thật.

Lời vừa dứt, người phụ nữ xuất hiện trong phòng khách đã đánh tan mọi ảo tưởng của cô.

Đỗ Tích Ngôn đứng trước mặt cô, nói: "Xin lỗi."

Cam Đường giơ tay đeo chuỗi Ngũ Đế, nói: "Lùi lại, đứng xa tôi ra."

Đỗ Tích Ngôn buồn bã lùi về sau.

Cam Đường cầm điện thoại gọi ngay cho Phó Thanh Vi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ: "Sao thế?"

Cam Đường thở gấp: "Mình gặp phải......"

Phó Thanh Vi: "Gửi địa chỉ cho mình!"

Hơi thở của Cam Đường dần ổn định, nàng nói: "Cá tháng Tư vui vẻ nhé-"

Phó Thanh Vi: "Mình nói cho cậu biết, dạo này mình đang cáu, đừng làm loạn đạo tâm của mình."

Cam Đường mắt đỏ hoe: "Nhàn rỗi quá mà, thôi cúp máy đây."

Đối diện, Đỗ Tích Ngôn đang khóc.

Cam Đường cũng rơi nước mắt theo.

Cô rất thích mối tình đầu của mình, thật sự rất rất thích.

Từ lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trước mặt cô, dù là trong mơ hay ngoài đời, cảm giác rung động mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Giống như họ đã từng yêu nhau.

Đỗ tiểu thư âm thầm lau nước mắt, khóc đến đáng thương, hoàn toàn không có chút gì giống ác quỷ trong phim ảnh.

Cam Đường đứng ở đầu kia phòng khách, hỏi cô: "Chị khóc cái gì? Là chị lừa tôi trước mà."

Đỗ Tích Ngôn nghẹn ngào, nước mắt như hoa lê trong mưa, lặp lại: "Xin lỗi."

Cam Đường ngay lập tức bị lý trí tình yêu áp đảo, thở dài một hơi, hỏi: "Vậy chị cũng phải nói rõ, tại sao lại bám lấy tôi chứ?"

Đỗ Tích Ngôn kể một câu chuyện mà Cam Đường không hề ngờ tới, trong đó nhân vật chính lại chính là nàng và Đỗ Tích Ngôn.

Họ đã trải qua tất cả trong giấc mơ, như thể đó là ký ức từ một kiếp trước.

Sau này, Cam Đường giữ Đỗ Tích Ngôn ở lại bên mình, không còn chỉ qua những giấc mơ dễ dàng bị lãng quên. Cô muốn cảm nhận Đỗ Tích Ngôn một cách chân thật hơn, muốn nắm lấy tất cả những gì đã khiến cô rung động.

Phần lớn thời gian, Đỗ Tích Ngôn ẩn trong chiếc dây chuyền. Ban ngày, cô trò chuyện cùng Cam Đường qua điện thoại; ban đêm, hai người ngủ cùng nhau. Đỗ Tích Ngôn luôn đồng hành cùng cô mọi lúc, mọi nơi, đáp lại cô trong từng khoảnh khắc. Đỗ Tích Ngôn thật sự là một người yêu dịu dàng và hoàn hảo.

Họ sẽ là một đôi "tiên đồng ngọc nữ" khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Nếu như Đỗ Tích Ngôn là con người.

Nếu như cơ thể của Cam Đường không yếu dần đi từng ngày.

......

Ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.

Cam Đường ngồi trong quán cà phê, đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của Phó Thanh Vi và đôi môi vẫn còn vương bọt sữa của Mục Nhược Thủy bên cạnh.

Phó Thanh Vi hạ thấp giọng: "Cậu biết rõ, biết rõ người và quỷ khác biệt, tại sao vẫn làm như vậy?"

Cam Đường khuấy nhẹ tách cà phê, đôi mắt cụp xuống hơi đỏ.

"Mình cũng không có cách nào, là mình nợ cô ấy."

Phó Thanh Vi liếc nhìn Mục Nhược Thủy bên cạnh, nhớ lại trước đó trên núi, nàng đã hỏi sư tôn:

"Sư tôn, tại sao Cam Đường có thể nhìn thấy hồn ma?"

Không phải là do vận khí yếu mà thỉnh thoảng gặp quỷ, mà là luôn luôn nhìn thấy.

Khi ấy, Mục Nhược Thủy đang nằm trên ghế trúc ngắm trăng, nghe vậy khẽ nâng mắt nhìn nàng.

"Trên đời có hai loại người có thể nhìn thấy quỷ. Loại thứ nhất, giống như em, bẩm sinh đã có linh nhãn."

"Vậy còn loại thứ hai?"

Ánh mắt Mục Nhược Thủy thu lại, cô nằm nhìn ánh trăng, giọng nói trong trẻo như gió núi.

"Loại thứ hai là người có giao ước từ kiếp trước với linh hồn đó. Bên kia chưa đi đầu thai, giao ước vẫn còn hiệu lực, vì thế quỷ hồn có thể hiện hình trước mặt họ, và chỉ họ mới nhìn thấy."

Nhân duyên kiếp trước, tiếp nối kiếp này.

Đỗ Tích Ngôn đã đến tìm Cam Đường.

Phó Thanh Vi nghĩ đến đây, ánh mắt dịu đi, giọng nói mềm mỏng khuyên: "Bất kể trước đây hai người có khúc mắc gì, cậu đã chuyển sinh, không còn liên quan đến kiếp trước nữa. Cậu là người, chị ấy là...... Việc dứt ra kịp thời sẽ tốt cho cả hai."

Nàng sẽ đưa Đỗ Tích Ngôn đi đầu thai, còn Cam Đường sẽ có cuộc sống của kiếp này.

Lý lẽ này chắc chắn Cam Đường cũng hiểu. Nhưng cô không làm được.

Sự sụp đổ của cô đến bất ngờ, nước mắt lập tức trào ra, chảy khắp khuôn mặt.

Cô nhìn Phó Thanh Vi, nước mắt như mưa: "Nhưng chị ấy đã luôn chờ mình, chờ mình mấy trăm năm rồi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...