[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C94 - Yêu đương có thể làm
Mục Nhược Thủy quan sát cổ nàng một lúc, rồi đứng thẳng dậy, nhắc nhở: "Đạo quán nhiều muỗi, lần sau quay về mua ít thuốc đuổi muỗi nhé."Phó Thanh Vi giơ tay chạm vào những nốt đỏ không đau không ngứa trên cổ mình, không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý.Nàng quan tâm hỏi: "Sư tôn tối qua có bị muỗi đốt không?"Mục •Muỗi bự• Nhược Thủy giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: "Không có. Da em mỏng manh, phải chú ý nhiều hơn."Mỗi lần hôn đều để lại dấu, không phải da mỏng thì là gì?Phó Thanh Vi quay về phòng, nhưng trước khi đi còn quay lại nói: "Em nhớ chúng ta có bùa trừ côn trùng mà?""Bùa trừ côn trùng và bùa trừ muỗi khác nhau, để lát nữa ta vẽ thêm vài lá bùa trừ muỗi cho em," Mục Nhược Thủy đáp, để tăng thêm tính thuyết phục, cô nói thêm, "Hơn nữa tối qua ta quên dán, trí nhớ ta không tốt, em biết mà.""Tối nay em sẽ nhắc sư tôn.""Ừ."Mục Nhược Thủy nhìn theo bóng lưng nàng bước vào phòng, sau đó ngồi trong sân chơi với mèo.Tiểu Tam Hoa dụi đầu vào lòng bàn tay cô. Cô vuốt ve đầu nó một cách hờ hững, tâm trí lơ đễnh nhớ lại chuyện tối qua.Sau khi thưởng cho Phó Thanh Vi xong, như thường lệ, cô dùng Chúc Yêu Thuật để xóa những dấu vết trên cơ thể nàng.Cô bắt đầu với những chỗ dễ thấy nhất, đặc biệt là ở ngực và eo, nơi có những vết tím đỏ. Làn da trên cổ nàng mỏng, nhiều mạch máu, nên lúc hôn cô đã rất nhẹ nhàng, dấu vết để lại cũng rất nhạt.Nhìn những dấu vết mình để lại trên người Phó Thanh Vi dần bị xóa sạch, hơi thở cuồng nhiệt của cô trên cơ thể nàng cũng bị xua tan, Mục Nhược Thủy bất giác nhớ đến con cá đã hôn lên ngón tay nàng dưới hồ.Ngay cả cá cũng có thể hôn, tại sao cô không thể?Cô muốn để lại dấu ấn của mình trên người nàng.Vì vậy, cô cố ý giữ lại những vết đỏ không rõ ràng trên cổ nàng.Sáng nay, khi cô dậy sớm hơn Phó Thanh Vi, nhìn thấy cổ nàng lấm tấm những vết đỏ, cảm giác chiếm hữu của cô đạt đến cực điểm.Trải nghiệm này thật tuyệt vời, lần sau nhất định phải tiếp tục.Đạo quán sẽ mãi có muỗi.Phó Thanh Vi thay quần áo, soi gương thêm lần nữa. Nàng vẫn cảm thấy những vết đỏ này không giống bị muỗi đốt, nhưng cũng không nghĩ ra loại côn trùng nào có thể gây ra. Chúng không đau, không ngứa, nhưng lại nổi bật trên làn da trắng mịn của nàng.Các vết cũng không đều nhau, hai nốt ở giữa cổ bên phải thì đậm hơn một chút. Nàng vén tóc lên, nhìn thấy cả phía sau cổ, gần vai cũng có.Ngay chỗ này, muỗi có thể đốt được sao?Phó Thanh Vi không nghĩ ra, đành tự nhắc bản thân tối nay nhớ dán bùa trừ muỗi.Ra đến sân, Tiểu Tam Hoa đã chạy mất vì không chịu nổi cách sư tôn vuốt ve hời hợt. Mục Nhược Thủy đang ngồi trên ghế tre, phơi nắng buổi sáng.Phó Thanh Vi bước tới, bồi thêm câu ban nãy quên nói: "Sư tôn cũng da mỏng thịt mềm mà."Ánh mắt của Mục Nhược Thủy thoáng hiện ý tứ sâu xa, nhìn nàng một cái.Đáng tiếc sư tôn không có con muỗi lớn nào cả.Cô đứng dậy: "Ta đi nấu cơm."Phó Thanh Vi mặc đồ luyện công, cầm theo trường kiếm: "Em đi luyện kiếm, nửa tiếng nữa quay về.""Được."Trong khu rừng có kết giới, Phó Thanh Vi luyện xong một bài kiếm, trước khi thu kiếm lại, nàng thử dồn chân khí vào lưỡi kiếm, xoay người chém ra một đường kiếm khí, để lại vết chém sâu trên thân cây gần đó.Nàng chém thêm một nhát nữa, tạo thành dấu chữ thập.Liên tục ba đường kiếm khí đánh vào thân cây, cây phát ra tiếng răng rắc, rồi đổ rầm xuống đất.Phó Thanh Vi chạy về đạo quán, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt hồng hào hơn ngày thường. Mục Nhược Thủy đưa tay dùng tay áo lau mồ hôi cho nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần vội về như vậy, cháo còn trong nồi giữ ấm.""Em nóng lòng vì chuyện luyện công," Phó Thanh Vi háo hức chia sẻ tiến bộ hôm nay của mình."Đã có thể dùng được kiếm khí rồi à?" Mục Nhược Thủy không bất ngờ mà khen ngợi nàng, "Rất tốt."Nhìn thấy nàng hé miệng định nói, cô không ngạc nhiên khi câu tiếp theo của Phó Thanh Vi là:"Vậy có thể đổi lấy phần thưởng của sư tôn không?"So với lần bắt một nữ quỷ mà đòi bốn phần thưởng, thì đột phá trong kiếm thuật lần này rõ ràng xứng đáng được khen thưởng hơn."Được."Mục Nhược Thủy trả lời trước, sau đó mới hỏi: "Trước đây em không phải vì muốn trảm yêu trừ ma mà luyện kiếm sao? Sao giờ trong đầu chỉ toàn phần thưởng?"Phó Thanh Vi ngửa mặt cười: "Vì em thích sư tôn mà."Mục Nhược Thủy không biết đáp lại thế nào.Cái cớ sư tôn cũng thích đồ đệ này dùng một hai lần để lừa nàng thì được, nhưng không lừa được chính mình.Những dấu đỏ trên cổ nàng vẫn còn đó, làn da trắng mịn lấm tấm mồ hôi lại càng gợi cảm hơn.Mục Nhược Thủy bất giác nhớ đến dáng vẻ của nàng tối qua trong vòng tay mình, cơ thể ướt đẫm ấm áp như cơn mưa mùa hè, da thịt nóng rực, nơi nào cũng như mời gọi. Bàn tay và đầu lưỡi cô đã từng chạm đến khắp mọi nơi.Cô khẽ rút cánh tay đang được nàng ôm, quay người đi thẳng vào bếp, nói: "Qua đây bưng đồ ăn sáng."Phó Thanh Vi đáp: "Dạ!"Đi sau cô, nàng thầm nghĩ: Người chuyển chủ đề, chắc là chột dạ rồi. Trong lòng người, liệu có em không?*
Cấu trúc bài luận văn của Phó Thanh Vi đã được lên kế hoạch từ năm ngoái, một phần cũng đã hoàn thành. Bây giờ, chủ yếu là chỉnh sửa và hoàn thiện, vì vậy nàng chỉ xin nghỉ một tuần. Dĩ nhiên, xin nghỉ thêm nữa thì Linh Quản Cục cũng không duyệt.Buổi sáng ngày thứ sáu trong kỳ nghỉ, nàng hoàn thành bản thảo đầu tiên và gửi cho giáo viên hướng dẫn. Tối đó, giáo viên phản hồi với các ý kiến chỉnh sửa. Vì thiết kế và chương trình liên quan đến nhiều chi tiết, giáo viên đề nghị gặp mặt trực tiếp để trao đổi.Phó Thanh Vi: [Dạ vâng, thưa cô]Giáo viên: [Đạo quán bận lắm không?]Phó Thanh Vi: [囧]Giáo viên: [Haha, cô chỉ hỏi chơi thôi. Nghe nói em xuất gia làm đạo sĩ rồi, thật không vậy?]Qua màn hình, Phó Thanh Vi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tò mò của cô giáo ngoài ba mươi tuổi, chắc cả phòng giáo viên cũng đang chờ câu trả lời của nàng.Phó Thanh Vi: [Thật ạ]Giáo viên: [Tốt lắm, cố gắng lên nhé]Phó Thanh Vi: [Ngày mai em sẽ về trường, cô có ở văn phòng không?]Giáo viên quay lại phong thái nghiêm túc: [Sáng 9h-11h, chiều 4h-6h, em đến lúc nào cũng được]Phó Thanh Vi: [Dạ]Giáo viên: [Nhớ mặc đạo bào, cô không ngại đâu ^_^]Phó Thanh Vi: "......"Cô giáo chỉ muốn thấy tận mắt để buôn chuyện thôi chứ gì!Phó Thanh Vi quyết định ngày mai sẽ tìm một cái cớ, bảo rằng sư tôn không đồng ý cho nàng mặc đạo bào đi khắp nơi gây chú ý.Nàng quay sang nhắn tin cho Cam Đường: [Giờ cả trường đều biết khóa này có một đạo sĩ rồi hả? Sao có thể như vậy được?]Phó Thanh Vi: [Mình giống như con khỉ trong sở thú, bị mọi người vừa nhìn vừa chỉ trỏ ấy _(:3」∠)_]Khung tin nhắn của Cam Đường im lìm, không phản hồi gì, yên tĩnh như mặt hồ chết.Thực ra, đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Khi đang làm nhiệm vụ, Phó Thanh Vi không để ý đến tần suất trả lời tin nhắn của Cam Đường. Nhưng hiện tại đang nghỉ, mỗi lần tìm cô ấy, tốc độ trả lời giảm đi đáng kể, buổi tối thì càng lâu hơn mới thấy hồi âm.Cam Đường mãi mới vượt qua được kỳ thi tư pháp, nhưng cô ấy vẫn chưa quyết định rõ sẽ làm gì cụ thể. Một mặt viết luận văn tốt nghiệp, mặt khác tiếp tục đăng ký thi vào các cơ quan sự nghiệp và doanh nghiệp nhà nước. Gần tốt nghiệp, bận rộn một chút cũng là điều bình thường.Tối 12 giờ, Cam Đường cuối cùng cũng trả lời lại nàng.Cam Đường: [Hahahahaha]Phó Thanh Vi: "......"Đúng là rất không bình thường.Ai mà không biết chiêu đối phó của giới trẻ thời nay chứ, Cam Đường rõ ràng đang cư xử chiếu lệ với nàng.Tình bạn giữa hai người họ dù có sụp đổ cũng không thể nhanh đến vậy.Phó Thanh Vi: [Hello? Cậu có thấy nội dung mình nói ở trên không?]Cam Đường: [Chờ một chút, để mình xem]Cam Đường: [Hahahahaha]Cam Đường: [Là thật đấy, chuyện cậu làm đạo sĩ đã lan khắp trường rồi, ai cũng nói cậu là người đầu tiên sáng tạo con đường mới trong công cuộc kiếm việc làm]Phó Thanh Vi: "......" Đúng là giờ mới đọc nội dung tin nhắn.Phó Thanh Vi lập tức gọi điện cho Cam Đường. Cam Đường chưa bao giờ từ chối nghe máy của nàng, theo bản năng nhấn nút nhận cuộc gọi.Rồi Phó Thanh Vi nghe thấy tiếng giường đung đưa, tiếng của một người phụ nữ, và cả giọng của Cam Đường, khác hẳn với thường ngày.Cam Đường tắt máy.Phó Thanh Vi: [I'm sorry]Phó Thanh Vi ngồi bên mép giường, mặt đỏ bừng tới tận cổ.Nàng cầm điện thoại ngẩn người, hồi tưởng lại những âm thanh rên rỉ không ngừng của người phụ nữ ở đầu dây bên kia, chắc chắn mình không nghe nhầm........ Còn khá mãnh liệt.Khi nào thế?Không nghe thấy cậu ấy nói gì về chuyện yêu đương, tự dưng lại có người yêu?Tiến độ nhanh như tên lửa.Phó Thanh Vi hoàn hồn, suy nghĩ một lát, rồi gõ mạnh từng chữ: [Mình nghĩ cậu nhất định phải cho mình một lời giải thích. Mai gặp nhé, thời gian do cậu quyết]Tạm thời Cam Đường chắc sẽ không trả lời nữa. Phó Thanh Vi đặt điện thoại lên bàn, dự định ngủ một giấc rồi mai tính tiếp.Mục Nhược Thủy tính giờ, từ sân bước vào, tự nhiên như về phòng mình.Cô vừa bước vào đã bị Phó Thanh Vi ôm lấy eo, đẩy nhẹ cô dựa sát vào cửa, giữ cô trong không gian chật hẹp.Mục Nhược Thủy thấy nàng ủ rũ, nhướng mày: "Sao thế?"Phó Thanh Vi nói: "Cam Đường hình như yêu rồi.""Cô ấy là người lớn, không phải rất bình thường sao?""Nhưng mà......" Phó Thanh Vi lúng túng. Cô ấy và người kia mãnh liệt như vậy, còn mình dù dẫn trước bao nhiêu cũng vẫn chưa có gì."Cô ấy yêu, em ghen à?""Không phải!" Dù Cam Đường không trả lời tin nhắn vì đang yêu đương làm nàng có chút khó chịu, cũng có thể xem là kiểu ghen của tình bạn, nhưng trước mặt Mục Nhược Thủy, nàng nhất quyết phủ nhận mọi từ liên quan đến ghen."Thế em buồn cái gì?""Em không buồn." Chỉ là rất ghen tị thôi, hu hu hu.Sư tôn đúng là đầu gỗ.Phó Thanh Vi tắt đèn, kéo cô lên giường nằm chung, ban đêm vốn thích hợp để nói chuyện thẳng thắn."Vừa nãy em gọi cho Cam Đường, vô tình nghe được chuyện tốt của cô ấy với bạn gái.""Chuyện tốt gì?" Quá mơ hồ, Mục Nhược Thủy thật sự không hiểu."Chính là... hai người họ... đang làm... chuyện yêu đương." Từng từ của Phó Thanh Vi nhẹ hơn từ trước."Bạn gái cô ấy ở trên cô ấy à?""Sư tôn, người nói chuyện thô lỗ quá rồi.""Khụ, xin lỗi.""Tại sao không phải là cậu ấy ở trên bạn gái cậu ấy?" Phó Thanh Vi vừa xấu hổ vừa mê mẩn khi thảo luận vấn đề nhạy cảm với người trong lòng, cứ như người trong câu chuyện chính là nàng."Chỉ có người nằm dưới mới có tay để nhận điện thoại."Phó Thanh Vi đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ."Sư tôn, tại sao người lại hiểu rõ vậy?""...... Suy luận một chút thì ra thôi.""Thì ra là vậy."Phó Thanh Vi cũng không dám hỏi liệu cô có kinh nghiệm không, nếu thật sự có, nàng lại chẳng vui.Nàng đổi cách hỏi: "Sư tôn, người có biết phụ nữ với nhau phải làm thế nào không?"Mục Nhược Thủy hiếm khi cảm thấy căng thẳng."Sao lại hỏi cái này?""Tò mò.""Đoán được chút chút, nhưng cụ thể thì không rõ." Vì vẫn chưa làm đến bước đó."Em không biết, người có thể dạy em không? Ý em là... kiến thức lý thuyết, giảng cho em nghe được không?""Gạt người là tội nặng thêm một bậc.""......"Mục Nhược Thủy không mắc bẫy của nàng, cô vẫn nhớ rõ lúc vừa xuống núi, Phó Thanh Vi khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, xé rách cả áo, rồi nói muốn lấy thân báo đáp, thậm chí còn nói vài lời khó nghe. Nàng không biết sao? Nàng biết rất rõ!Còn... rất biết rên rỉ, rên đến mức khiến xương cốt cô rã rời.Phó Thanh Vi một lần sơ suất, không chỉ không lấy được câu trả lời, mà còn để chủ đề nhạy cảm bị đánh lạc hướng.Nàng hối hận cùng tiếc nuối, chỉ có thể nhắm mắt lại cố đi vào giấc ngủ. Trong trạng thái mơ màng, nàng rúc vào lòng Mục Nhược Thủy, giống như tự nói mớ: "Sư tôn... em cũng muốn làm chuyện yêu đương."Mục Nhược Thủy vừa chuẩn bị ngủ: "......"Người trẻ bây giờ thật sự khó thỏa mãn như vậy sao?Hay là phương pháp của mình sai, làm chưa đủ?Nhưng mỗi lần nàng run rẩy trong vòng tay cô, rõ ràng là đã đạt đến cao trào, cũng coi như đã xong.Chẳng lẽ nhất định phải đi đến bước cuối cùng?Mục Nhược Thủy luôn dừng lại ở một giới hạn, một mặt cảm thấy mình lợi dụng người ta lúc yếu thế, chỉ cần không cởi thắt lưng thì vẫn có thể tự thuyết phục rằng chỉ là một nửa xấu hổ, một nửa còn giữ lại là ranh giới.Một mặt khác, cô không muốn sa vào dục vọng quá sâu, bởi vì một khi chiếc quần lần đầu được cởi ra, sẽ không bao giờ có cơ hội mặc lại. Cô hiểu rõ ham muốn của mình dành cho nàng, nhất định sẽ làm đến khi nàng cạn kiệt sức lực, ngay cả bùa an thần cũng không dùng được.Mục Nhược Thủy mỗi lần đều rất thỏa mãn. Trong giấc mơ, Phó Thanh Vi cũng thế, lần trước thậm chí còn làm ướt cả áo ngoài của nàng. Nhưng thực tế không giống vậy, giấc mơ sao có thể so với hiện thực?Nếu để Phó Thanh Vi chọn, giữa việc sáng dậy thay nội y và buổi tối chỉ hôn đến mức khơi dậy ham muốn, sau đó chỉ ôm mà không làm gì cả, nàng chắc chắn sẽ chọn vế sau.Mục Nhược Thủy không phải không nhận ra ánh mắt ao ước của nàng nhìn mình, cắt móng tay cho cô xong, lau tay bằng khăn ướt, nàng luôn phải dùng lưỡi cẩn thận mát xa một lượt, thậm chí dùng miệng đút ngón tay cô....... Không phải một đồ đệ tử tế.May mắn thay, sư tôn lại càng không chính trực.Mục Nhược Thủy không nghĩ ra đêm nay chuyện yêu đương kia phải làm thế nào để nàng thỏa mãn, vì vậy không dùng bùa an thần, chỉ ôm nàng ngủ đến sáng.Sáng sớm, Phó Thanh Vi xuống núi vào thành phố, người nhà là Mục Nhược Thủy cũng đi theo, vì tối về lại nên không mang theo mèo.Tiểu Tam Hoa vốn gắn bó với người thân, có chứng lo âu khi chia ly. Sau khi được con người nhận nuôi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn, thích ăn đồ hộp và thức ăn dành cho mèo, cơ bản đã từ bỏ chế độ ăn của mèo hoang. Không giống như Tiểu Ly Hoa vẫn có thể tung hoành núi rừng, vài tháng không ai quan tâm cũng chẳng sao.Hai người đến bên hồ, Phó Thanh Vi nhờ học bơi qua video dạy trực tuyến trên mạng, lại nhắc: "Phần thưởng của em.""Đúng vậy, phần thưởng của em." Mục Nhược Thủy đồng tình.Ban ngày, Phó Thanh Vi vào xem trang cá nhân của người đã trả lời nàng, tên hiển thị là: Khỉ mẹ ở nhà tại Hoa Quả Sơn.Phó Thanh Vi: [Sao? Không tập cơ vòng nữa à?]Cam Đường: [🫣🫣🫣]Phó Thanh Vi: [Cậu không bình thường, cuối cùng cũng làm rồi, chẳng phải nên vui sao?]Cam Đường: [Ít nhất cũng không nên phát sóng trực tiếp, tôi vẫn là thiếu nữ đấy]Được nghỉ một tuần, Phó Thanh Vi tiến bộ đồng đều ở mọi mặt, tích lũy được mấy phần thưởng, đều ghi vào sổ nhỏ, tạm thời chưa đổi.Hôn môi đã không còn được xem là phần thưởng nữa. Khi cảm xúc tốt, nàng hôn Mục Nhược Thủy, Mục Nhược Thủy cũng sẽ mặc kệ. Thỉnh thoảng, khi Phó Thanh Vi thèm đến không chịu nổi, nàng mới đề nghị dùng một phần thưởng để đổi lấy.Phó Thanh Vi định tích lũy để đổi một phần thưởng siêu cấp.Ban đầu nàng chưa nghĩ ra đó là gì, nhưng Cam Đường đã như vậy rồi, nàng cũng không thể thua ở phía sau.Chị em tốt là phải có phúc cùng hưởng.Mục Nhược Thủy không biết dự định của nàng, nếu biết chắc cũng chỉ đành làm theo, dù sao thì người không quang minh chính đại trước lại chính là cô. Giờ đây, cô vẫn đang giấu giếm Phó Thanh Vi.May mắn thay, chiếc mặt nạ này sắp bị lật lên rồi.Lúc 2 giờ rưỡi sáng, Cam Đường nhắn lại: [Chị em à 🫣]Cam Đường: [Giờ mình buồn ngủ quá, để sáng mai trả lời cậu nhé]Phó Thanh Vi: [Nghĩ xong chưa? Khi nào hẹn mình ăn cơm để khai thật đây, mình đang chuẩn bị lái xe qua]Cam Đường: [Cậu đi sửa luận văn với giáo viên trước đi, tối nay hẹn cậu 5 giờ được không? Địa chỉ nhà hàng tối mình gửi]Phó Thanh Vi: [🙂]Cam Đường: [Mình mời, mình còn mua quà cho cậu, đang để ở nhà, sẽ mang theo cho cậu]Phó Thanh Vi: [Hừm, tối mà không giải thích rõ ràng, mình vẫn sẽ giận đấy]Dỗ dành xong một Phó Thanh Vi dễ dỗ, Cam Đường đặt điện thoại xuống, kéo kín rèm cửa dày cộp, khiến căn phòng tối tăm như đêm khuya.Chiếc giường vừa trải qua đêm mặn nồng dường như vẫn còn thoang thoảng hơi thở ái muội, nhưng bên cạnh gối đã trống không.Cô mím môi, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, trong đó ngập tràn tin nhắn của một người khác, những lời khen ngợi từ đêm qua lại được viết lại bằng chữ một lần nữa. Cam Đường mặt đỏ bừng, cứ lướt mãi đến dòng cuối cùng.⬛: [Tối gặp nha cưng]Cam Đường: [Tỷ tỷ, tối gặp nhé]Cam Đường: [Hôm nay em có thể về muộn một chút, phải gặp một người bạn. Chị cứ ở nhà đợi em]⬛: [Gặp ai vậy?]Cam Đường: [Người bạn thân nhất của em, người làm đạo sĩ đó]Đối phương đang nhập tin nhắn...⬛: [Được]Cô ở trong căn nhà thuê, dự định 4 giờ sẽ ra ngoài một mình.Phó Thanh Vi ghé trường trước, hôm nay văn phòng vốn thường thưa thớt lại đầy đủ cả giáo viên, chưa bao giờ đông như vậy!Giáo viên hướng dẫn vẫy tay: "Phó Thanh Vi đến rồi à."Như một tín hiệu, tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía nàng, hội tụ trong không trung, vừa thỏa mãn vừa mang chút tiếc nuối.Phó Thanh Vi: "......"May mà hôm nay nàng không mặc đạo bào, cũng không để Mục Nhược Thủy vào cùng.Rời khỏi trường, Phó Thanh Vi tìm một chỗ ăn trưa, rồi đưa Mục Nhược Thủy về căn hộ mà nàng thuê, đến 4 giờ thì một mình ra ngoài.Mục Nhược Thủy không đi cùng nàng. Trong mắt cô, không chấp nhận việc Phó Thanh Vi thân thiết với người khác. Nhưng Cam Đường lại là người bạn thân duy nhất của nàng, và Phó Thanh Vi không thể vì cô mà đoạn tuyệt tình cảm, sống cô độc. Mục Nhược Thủy đành nhắm mắt làm ngơ, ở nhà xem TV.Giờ đây, Phó Thanh Vi không còn yếu đuối như trước, ma quỷ gặp nàng còn phải sợ. Phó Thanh Vi đảm bảo sẽ báo bình an đúng giờ.4 giờ 50 phút.Cam Đường và Phó Thanh Vi ngồi đối diện nhau trong một quán lẩu. Nồi lẩu bốn ngăn đã được gọi, dầu đỏ sôi sùng sục, nước trắng thơm ngậy.Cam Đường đặc biệt chú ý đến việc Phó Thanh Vi không ăn được quá cay.Cô đẩy một hộp quà được gói ghém tinh xảo qua bàn. Phó Thanh Vi đặt tay giữ lại ở giữa bàn, không để nó vượt qua, hỏi:
"Phải chăng đã có bạn gái rồi?""Xem như thế đi." Cam Đường tránh ánh mắt."Xem như là thế nghĩa là sao?"Ánh mắt Phó Thanh Vi dừng lại trên cổ tay trơn láng của Cam Đường, hàng lông mày khẽ nhướng lên, hỏi: "Tại sao cậu không đeo chuỗi ngũ đế tiền mình tặng?"Tháo ra để tắm, quên mất, chắc là trong túi."Cam Đường cúi đầu lục túi, tìm thấy chiếc vòng tay dây đỏ rực trong ngăn nhỏ. Cô giơ lên trước mặt Phó Thanh Vi:
"Nhìn đi, không mất đâu." Rồi cô đeo lại lên cổ tay phải."Đeo vào rồi thì giữ cho cẩn thận.""Tắm cũng có thể đeo, cái này không sao nếu bị dính nước.""Biết rồi mà~""Bạn gái là thế nào đây?""Vừa ăn vừa nói." Cam Đường thúc giục, "Cậu nhận quà trước đã."Phó Thanh Vi cầm hộp quà đặt sang chỗ ngồi của mình. Nhân viên phục vụ đẩy xe nhỏ mang đồ ăn đến, từng đĩa sứ trắng được bày lên bàn.Cam Đường chỉnh lại khăn lụa trên cổ, cầm đũa định ăn thì Phó Thanh Vi đột nhiên kêu lên: "Không đúng!"Cam Đường giật mình đến mức làm rơi cả đũa: "Sao, sao thế?"Phó Thanh Vi nhíu chặt lông mày: "Đã tháng Năm rồi, tại sao cậu lại quàng khăn lụa?"Bàn bên cạnh đồng loạt ngoảnh lại.Cam Đường vội vàng: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi."Hai người đang ngồi ở ngoài rìa, sao lại không hiểu rằng rất dễ bị chú ý? Tại sao cứ phải hét to giữa nơi đông người như thế?Phó Thanh Vi nói: "Cậu không bình thường."Nói rồi nàng đứng dậy, linh hoạt dùng ngón tay bất ngờ rút khăn lụa trên cổ Cam Đường ra, để lộ chiếc cổ với những dấu đỏ đậm nhạt sâu cạn không đều.Phó Thanh Vi: "!!!"Cam Đường lập tức dùng hai tay che cổ, mặt đỏ bừng như cổ.Phó Thanh Vi hoảng hốt, vội vàng dùng thân mình che chắn ánh mắt của những người ở bàn bên, rồi nhanh chóng quàng lại khăn cho cô.Nàng chỉ biết Cam Đường làm chuyện yêu đương, nhưng không ngờ lại đến mức tàn tạ thế này, cứ như trong tiểu thuyết.Phó Thanh Vi ngưỡng mộ không thôi, thì thầm cảm thán: "Cậu sống tốt ghê nhỉ?""......"Cam Đường chỉnh lại khăn, gương mặt đỏ lựng, im lặng ngồi đối diện không nói gì.Phó Thanh Vi cũng không nói gì, cả hai chìm vào im lặng.Đinh--Trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một tia sáng.Những dấu vết trên cổ Cam Đường, nàng nhận ra sâu là vết hôn, còn những vết nhạt chắc cũng thế. Nhưng tại sao lại giống hệt với những dấu vết từng xuất hiện trên cổ nàng vài ngày trước?***Lời tác giả:Mục •Muỗi bự• Nhược Thủy: Cái trống cuối cùng cũng thủng rồi!
Cấu trúc bài luận văn của Phó Thanh Vi đã được lên kế hoạch từ năm ngoái, một phần cũng đã hoàn thành. Bây giờ, chủ yếu là chỉnh sửa và hoàn thiện, vì vậy nàng chỉ xin nghỉ một tuần. Dĩ nhiên, xin nghỉ thêm nữa thì Linh Quản Cục cũng không duyệt.Buổi sáng ngày thứ sáu trong kỳ nghỉ, nàng hoàn thành bản thảo đầu tiên và gửi cho giáo viên hướng dẫn. Tối đó, giáo viên phản hồi với các ý kiến chỉnh sửa. Vì thiết kế và chương trình liên quan đến nhiều chi tiết, giáo viên đề nghị gặp mặt trực tiếp để trao đổi.Phó Thanh Vi: [Dạ vâng, thưa cô]Giáo viên: [Đạo quán bận lắm không?]Phó Thanh Vi: [囧]Giáo viên: [Haha, cô chỉ hỏi chơi thôi. Nghe nói em xuất gia làm đạo sĩ rồi, thật không vậy?]Qua màn hình, Phó Thanh Vi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tò mò của cô giáo ngoài ba mươi tuổi, chắc cả phòng giáo viên cũng đang chờ câu trả lời của nàng.Phó Thanh Vi: [Thật ạ]Giáo viên: [Tốt lắm, cố gắng lên nhé]Phó Thanh Vi: [Ngày mai em sẽ về trường, cô có ở văn phòng không?]Giáo viên quay lại phong thái nghiêm túc: [Sáng 9h-11h, chiều 4h-6h, em đến lúc nào cũng được]Phó Thanh Vi: [Dạ]Giáo viên: [Nhớ mặc đạo bào, cô không ngại đâu ^_^]Phó Thanh Vi: "......"Cô giáo chỉ muốn thấy tận mắt để buôn chuyện thôi chứ gì!Phó Thanh Vi quyết định ngày mai sẽ tìm một cái cớ, bảo rằng sư tôn không đồng ý cho nàng mặc đạo bào đi khắp nơi gây chú ý.Nàng quay sang nhắn tin cho Cam Đường: [Giờ cả trường đều biết khóa này có một đạo sĩ rồi hả? Sao có thể như vậy được?]Phó Thanh Vi: [Mình giống như con khỉ trong sở thú, bị mọi người vừa nhìn vừa chỉ trỏ ấy _(:3」∠)_]Khung tin nhắn của Cam Đường im lìm, không phản hồi gì, yên tĩnh như mặt hồ chết.Thực ra, đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Khi đang làm nhiệm vụ, Phó Thanh Vi không để ý đến tần suất trả lời tin nhắn của Cam Đường. Nhưng hiện tại đang nghỉ, mỗi lần tìm cô ấy, tốc độ trả lời giảm đi đáng kể, buổi tối thì càng lâu hơn mới thấy hồi âm.Cam Đường mãi mới vượt qua được kỳ thi tư pháp, nhưng cô ấy vẫn chưa quyết định rõ sẽ làm gì cụ thể. Một mặt viết luận văn tốt nghiệp, mặt khác tiếp tục đăng ký thi vào các cơ quan sự nghiệp và doanh nghiệp nhà nước. Gần tốt nghiệp, bận rộn một chút cũng là điều bình thường.Tối 12 giờ, Cam Đường cuối cùng cũng trả lời lại nàng.Cam Đường: [Hahahahaha]Phó Thanh Vi: "......"Đúng là rất không bình thường.Ai mà không biết chiêu đối phó của giới trẻ thời nay chứ, Cam Đường rõ ràng đang cư xử chiếu lệ với nàng.Tình bạn giữa hai người họ dù có sụp đổ cũng không thể nhanh đến vậy.Phó Thanh Vi: [Hello? Cậu có thấy nội dung mình nói ở trên không?]Cam Đường: [Chờ một chút, để mình xem]Cam Đường: [Hahahahaha]Cam Đường: [Là thật đấy, chuyện cậu làm đạo sĩ đã lan khắp trường rồi, ai cũng nói cậu là người đầu tiên sáng tạo con đường mới trong công cuộc kiếm việc làm]Phó Thanh Vi: "......" Đúng là giờ mới đọc nội dung tin nhắn.Phó Thanh Vi lập tức gọi điện cho Cam Đường. Cam Đường chưa bao giờ từ chối nghe máy của nàng, theo bản năng nhấn nút nhận cuộc gọi.Rồi Phó Thanh Vi nghe thấy tiếng giường đung đưa, tiếng của một người phụ nữ, và cả giọng của Cam Đường, khác hẳn với thường ngày.Cam Đường tắt máy.Phó Thanh Vi: [I'm sorry]Phó Thanh Vi ngồi bên mép giường, mặt đỏ bừng tới tận cổ.Nàng cầm điện thoại ngẩn người, hồi tưởng lại những âm thanh rên rỉ không ngừng của người phụ nữ ở đầu dây bên kia, chắc chắn mình không nghe nhầm........ Còn khá mãnh liệt.Khi nào thế?Không nghe thấy cậu ấy nói gì về chuyện yêu đương, tự dưng lại có người yêu?Tiến độ nhanh như tên lửa.Phó Thanh Vi hoàn hồn, suy nghĩ một lát, rồi gõ mạnh từng chữ: [Mình nghĩ cậu nhất định phải cho mình một lời giải thích. Mai gặp nhé, thời gian do cậu quyết]Tạm thời Cam Đường chắc sẽ không trả lời nữa. Phó Thanh Vi đặt điện thoại lên bàn, dự định ngủ một giấc rồi mai tính tiếp.Mục Nhược Thủy tính giờ, từ sân bước vào, tự nhiên như về phòng mình.Cô vừa bước vào đã bị Phó Thanh Vi ôm lấy eo, đẩy nhẹ cô dựa sát vào cửa, giữ cô trong không gian chật hẹp.Mục Nhược Thủy thấy nàng ủ rũ, nhướng mày: "Sao thế?"Phó Thanh Vi nói: "Cam Đường hình như yêu rồi.""Cô ấy là người lớn, không phải rất bình thường sao?""Nhưng mà......" Phó Thanh Vi lúng túng. Cô ấy và người kia mãnh liệt như vậy, còn mình dù dẫn trước bao nhiêu cũng vẫn chưa có gì."Cô ấy yêu, em ghen à?""Không phải!" Dù Cam Đường không trả lời tin nhắn vì đang yêu đương làm nàng có chút khó chịu, cũng có thể xem là kiểu ghen của tình bạn, nhưng trước mặt Mục Nhược Thủy, nàng nhất quyết phủ nhận mọi từ liên quan đến ghen."Thế em buồn cái gì?""Em không buồn." Chỉ là rất ghen tị thôi, hu hu hu.Sư tôn đúng là đầu gỗ.Phó Thanh Vi tắt đèn, kéo cô lên giường nằm chung, ban đêm vốn thích hợp để nói chuyện thẳng thắn."Vừa nãy em gọi cho Cam Đường, vô tình nghe được chuyện tốt của cô ấy với bạn gái.""Chuyện tốt gì?" Quá mơ hồ, Mục Nhược Thủy thật sự không hiểu."Chính là... hai người họ... đang làm... chuyện yêu đương." Từng từ của Phó Thanh Vi nhẹ hơn từ trước."Bạn gái cô ấy ở trên cô ấy à?""Sư tôn, người nói chuyện thô lỗ quá rồi.""Khụ, xin lỗi.""Tại sao không phải là cậu ấy ở trên bạn gái cậu ấy?" Phó Thanh Vi vừa xấu hổ vừa mê mẩn khi thảo luận vấn đề nhạy cảm với người trong lòng, cứ như người trong câu chuyện chính là nàng."Chỉ có người nằm dưới mới có tay để nhận điện thoại."Phó Thanh Vi đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ."Sư tôn, tại sao người lại hiểu rõ vậy?""...... Suy luận một chút thì ra thôi.""Thì ra là vậy."Phó Thanh Vi cũng không dám hỏi liệu cô có kinh nghiệm không, nếu thật sự có, nàng lại chẳng vui.Nàng đổi cách hỏi: "Sư tôn, người có biết phụ nữ với nhau phải làm thế nào không?"Mục Nhược Thủy hiếm khi cảm thấy căng thẳng."Sao lại hỏi cái này?""Tò mò.""Đoán được chút chút, nhưng cụ thể thì không rõ." Vì vẫn chưa làm đến bước đó."Em không biết, người có thể dạy em không? Ý em là... kiến thức lý thuyết, giảng cho em nghe được không?""Gạt người là tội nặng thêm một bậc.""......"Mục Nhược Thủy không mắc bẫy của nàng, cô vẫn nhớ rõ lúc vừa xuống núi, Phó Thanh Vi khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, xé rách cả áo, rồi nói muốn lấy thân báo đáp, thậm chí còn nói vài lời khó nghe. Nàng không biết sao? Nàng biết rất rõ!Còn... rất biết rên rỉ, rên đến mức khiến xương cốt cô rã rời.Phó Thanh Vi một lần sơ suất, không chỉ không lấy được câu trả lời, mà còn để chủ đề nhạy cảm bị đánh lạc hướng.Nàng hối hận cùng tiếc nuối, chỉ có thể nhắm mắt lại cố đi vào giấc ngủ. Trong trạng thái mơ màng, nàng rúc vào lòng Mục Nhược Thủy, giống như tự nói mớ: "Sư tôn... em cũng muốn làm chuyện yêu đương."Mục Nhược Thủy vừa chuẩn bị ngủ: "......"Người trẻ bây giờ thật sự khó thỏa mãn như vậy sao?Hay là phương pháp của mình sai, làm chưa đủ?Nhưng mỗi lần nàng run rẩy trong vòng tay cô, rõ ràng là đã đạt đến cao trào, cũng coi như đã xong.Chẳng lẽ nhất định phải đi đến bước cuối cùng?Mục Nhược Thủy luôn dừng lại ở một giới hạn, một mặt cảm thấy mình lợi dụng người ta lúc yếu thế, chỉ cần không cởi thắt lưng thì vẫn có thể tự thuyết phục rằng chỉ là một nửa xấu hổ, một nửa còn giữ lại là ranh giới.Một mặt khác, cô không muốn sa vào dục vọng quá sâu, bởi vì một khi chiếc quần lần đầu được cởi ra, sẽ không bao giờ có cơ hội mặc lại. Cô hiểu rõ ham muốn của mình dành cho nàng, nhất định sẽ làm đến khi nàng cạn kiệt sức lực, ngay cả bùa an thần cũng không dùng được.Mục Nhược Thủy mỗi lần đều rất thỏa mãn. Trong giấc mơ, Phó Thanh Vi cũng thế, lần trước thậm chí còn làm ướt cả áo ngoài của nàng. Nhưng thực tế không giống vậy, giấc mơ sao có thể so với hiện thực?Nếu để Phó Thanh Vi chọn, giữa việc sáng dậy thay nội y và buổi tối chỉ hôn đến mức khơi dậy ham muốn, sau đó chỉ ôm mà không làm gì cả, nàng chắc chắn sẽ chọn vế sau.Mục Nhược Thủy không phải không nhận ra ánh mắt ao ước của nàng nhìn mình, cắt móng tay cho cô xong, lau tay bằng khăn ướt, nàng luôn phải dùng lưỡi cẩn thận mát xa một lượt, thậm chí dùng miệng đút ngón tay cô....... Không phải một đồ đệ tử tế.May mắn thay, sư tôn lại càng không chính trực.Mục Nhược Thủy không nghĩ ra đêm nay chuyện yêu đương kia phải làm thế nào để nàng thỏa mãn, vì vậy không dùng bùa an thần, chỉ ôm nàng ngủ đến sáng.Sáng sớm, Phó Thanh Vi xuống núi vào thành phố, người nhà là Mục Nhược Thủy cũng đi theo, vì tối về lại nên không mang theo mèo.Tiểu Tam Hoa vốn gắn bó với người thân, có chứng lo âu khi chia ly. Sau khi được con người nhận nuôi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn, thích ăn đồ hộp và thức ăn dành cho mèo, cơ bản đã từ bỏ chế độ ăn của mèo hoang. Không giống như Tiểu Ly Hoa vẫn có thể tung hoành núi rừng, vài tháng không ai quan tâm cũng chẳng sao.Hai người đến bên hồ, Phó Thanh Vi nhờ học bơi qua video dạy trực tuyến trên mạng, lại nhắc: "Phần thưởng của em.""Đúng vậy, phần thưởng của em." Mục Nhược Thủy đồng tình.Ban ngày, Phó Thanh Vi vào xem trang cá nhân của người đã trả lời nàng, tên hiển thị là: Khỉ mẹ ở nhà tại Hoa Quả Sơn.Phó Thanh Vi: [Sao? Không tập cơ vòng nữa à?]Cam Đường: [🫣🫣🫣]Phó Thanh Vi: [Cậu không bình thường, cuối cùng cũng làm rồi, chẳng phải nên vui sao?]Cam Đường: [Ít nhất cũng không nên phát sóng trực tiếp, tôi vẫn là thiếu nữ đấy]Được nghỉ một tuần, Phó Thanh Vi tiến bộ đồng đều ở mọi mặt, tích lũy được mấy phần thưởng, đều ghi vào sổ nhỏ, tạm thời chưa đổi.Hôn môi đã không còn được xem là phần thưởng nữa. Khi cảm xúc tốt, nàng hôn Mục Nhược Thủy, Mục Nhược Thủy cũng sẽ mặc kệ. Thỉnh thoảng, khi Phó Thanh Vi thèm đến không chịu nổi, nàng mới đề nghị dùng một phần thưởng để đổi lấy.Phó Thanh Vi định tích lũy để đổi một phần thưởng siêu cấp.Ban đầu nàng chưa nghĩ ra đó là gì, nhưng Cam Đường đã như vậy rồi, nàng cũng không thể thua ở phía sau.Chị em tốt là phải có phúc cùng hưởng.Mục Nhược Thủy không biết dự định của nàng, nếu biết chắc cũng chỉ đành làm theo, dù sao thì người không quang minh chính đại trước lại chính là cô. Giờ đây, cô vẫn đang giấu giếm Phó Thanh Vi.May mắn thay, chiếc mặt nạ này sắp bị lật lên rồi.Lúc 2 giờ rưỡi sáng, Cam Đường nhắn lại: [Chị em à 🫣]Cam Đường: [Giờ mình buồn ngủ quá, để sáng mai trả lời cậu nhé]Phó Thanh Vi: [Nghĩ xong chưa? Khi nào hẹn mình ăn cơm để khai thật đây, mình đang chuẩn bị lái xe qua]Cam Đường: [Cậu đi sửa luận văn với giáo viên trước đi, tối nay hẹn cậu 5 giờ được không? Địa chỉ nhà hàng tối mình gửi]Phó Thanh Vi: [🙂]Cam Đường: [Mình mời, mình còn mua quà cho cậu, đang để ở nhà, sẽ mang theo cho cậu]Phó Thanh Vi: [Hừm, tối mà không giải thích rõ ràng, mình vẫn sẽ giận đấy]Dỗ dành xong một Phó Thanh Vi dễ dỗ, Cam Đường đặt điện thoại xuống, kéo kín rèm cửa dày cộp, khiến căn phòng tối tăm như đêm khuya.Chiếc giường vừa trải qua đêm mặn nồng dường như vẫn còn thoang thoảng hơi thở ái muội, nhưng bên cạnh gối đã trống không.Cô mím môi, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, trong đó ngập tràn tin nhắn của một người khác, những lời khen ngợi từ đêm qua lại được viết lại bằng chữ một lần nữa. Cam Đường mặt đỏ bừng, cứ lướt mãi đến dòng cuối cùng.⬛: [Tối gặp nha cưng]Cam Đường: [Tỷ tỷ, tối gặp nhé]Cam Đường: [Hôm nay em có thể về muộn một chút, phải gặp một người bạn. Chị cứ ở nhà đợi em]⬛: [Gặp ai vậy?]Cam Đường: [Người bạn thân nhất của em, người làm đạo sĩ đó]Đối phương đang nhập tin nhắn...⬛: [Được]Cô ở trong căn nhà thuê, dự định 4 giờ sẽ ra ngoài một mình.Phó Thanh Vi ghé trường trước, hôm nay văn phòng vốn thường thưa thớt lại đầy đủ cả giáo viên, chưa bao giờ đông như vậy!Giáo viên hướng dẫn vẫy tay: "Phó Thanh Vi đến rồi à."Như một tín hiệu, tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía nàng, hội tụ trong không trung, vừa thỏa mãn vừa mang chút tiếc nuối.Phó Thanh Vi: "......"May mà hôm nay nàng không mặc đạo bào, cũng không để Mục Nhược Thủy vào cùng.Rời khỏi trường, Phó Thanh Vi tìm một chỗ ăn trưa, rồi đưa Mục Nhược Thủy về căn hộ mà nàng thuê, đến 4 giờ thì một mình ra ngoài.Mục Nhược Thủy không đi cùng nàng. Trong mắt cô, không chấp nhận việc Phó Thanh Vi thân thiết với người khác. Nhưng Cam Đường lại là người bạn thân duy nhất của nàng, và Phó Thanh Vi không thể vì cô mà đoạn tuyệt tình cảm, sống cô độc. Mục Nhược Thủy đành nhắm mắt làm ngơ, ở nhà xem TV.Giờ đây, Phó Thanh Vi không còn yếu đuối như trước, ma quỷ gặp nàng còn phải sợ. Phó Thanh Vi đảm bảo sẽ báo bình an đúng giờ.4 giờ 50 phút.Cam Đường và Phó Thanh Vi ngồi đối diện nhau trong một quán lẩu. Nồi lẩu bốn ngăn đã được gọi, dầu đỏ sôi sùng sục, nước trắng thơm ngậy.Cam Đường đặc biệt chú ý đến việc Phó Thanh Vi không ăn được quá cay.Cô đẩy một hộp quà được gói ghém tinh xảo qua bàn. Phó Thanh Vi đặt tay giữ lại ở giữa bàn, không để nó vượt qua, hỏi:
"Phải chăng đã có bạn gái rồi?""Xem như thế đi." Cam Đường tránh ánh mắt."Xem như là thế nghĩa là sao?"Ánh mắt Phó Thanh Vi dừng lại trên cổ tay trơn láng của Cam Đường, hàng lông mày khẽ nhướng lên, hỏi: "Tại sao cậu không đeo chuỗi ngũ đế tiền mình tặng?"Tháo ra để tắm, quên mất, chắc là trong túi."Cam Đường cúi đầu lục túi, tìm thấy chiếc vòng tay dây đỏ rực trong ngăn nhỏ. Cô giơ lên trước mặt Phó Thanh Vi:
"Nhìn đi, không mất đâu." Rồi cô đeo lại lên cổ tay phải."Đeo vào rồi thì giữ cho cẩn thận.""Tắm cũng có thể đeo, cái này không sao nếu bị dính nước.""Biết rồi mà~""Bạn gái là thế nào đây?""Vừa ăn vừa nói." Cam Đường thúc giục, "Cậu nhận quà trước đã."Phó Thanh Vi cầm hộp quà đặt sang chỗ ngồi của mình. Nhân viên phục vụ đẩy xe nhỏ mang đồ ăn đến, từng đĩa sứ trắng được bày lên bàn.Cam Đường chỉnh lại khăn lụa trên cổ, cầm đũa định ăn thì Phó Thanh Vi đột nhiên kêu lên: "Không đúng!"Cam Đường giật mình đến mức làm rơi cả đũa: "Sao, sao thế?"Phó Thanh Vi nhíu chặt lông mày: "Đã tháng Năm rồi, tại sao cậu lại quàng khăn lụa?"Bàn bên cạnh đồng loạt ngoảnh lại.Cam Đường vội vàng: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi."Hai người đang ngồi ở ngoài rìa, sao lại không hiểu rằng rất dễ bị chú ý? Tại sao cứ phải hét to giữa nơi đông người như thế?Phó Thanh Vi nói: "Cậu không bình thường."Nói rồi nàng đứng dậy, linh hoạt dùng ngón tay bất ngờ rút khăn lụa trên cổ Cam Đường ra, để lộ chiếc cổ với những dấu đỏ đậm nhạt sâu cạn không đều.Phó Thanh Vi: "!!!"Cam Đường lập tức dùng hai tay che cổ, mặt đỏ bừng như cổ.Phó Thanh Vi hoảng hốt, vội vàng dùng thân mình che chắn ánh mắt của những người ở bàn bên, rồi nhanh chóng quàng lại khăn cho cô.Nàng chỉ biết Cam Đường làm chuyện yêu đương, nhưng không ngờ lại đến mức tàn tạ thế này, cứ như trong tiểu thuyết.Phó Thanh Vi ngưỡng mộ không thôi, thì thầm cảm thán: "Cậu sống tốt ghê nhỉ?""......"Cam Đường chỉnh lại khăn, gương mặt đỏ lựng, im lặng ngồi đối diện không nói gì.Phó Thanh Vi cũng không nói gì, cả hai chìm vào im lặng.Đinh--Trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một tia sáng.Những dấu vết trên cổ Cam Đường, nàng nhận ra sâu là vết hôn, còn những vết nhạt chắc cũng thế. Nhưng tại sao lại giống hệt với những dấu vết từng xuất hiện trên cổ nàng vài ngày trước?***Lời tác giả:Mục •Muỗi bự• Nhược Thủy: Cái trống cuối cùng cũng thủng rồi!