[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C05 - Nốt ruồi đỏ



Chồn tinh tu luyện không dễ, tục ngữ có câu "ngàn năm đen, vạn năm trắng." Con chồn này là nhân tài xuất chúng trong gia tộc, lông gần như đen hoàn toàn, có đạo hạnh ít nhất hơn bảy trăm năm.

Ba trăm năm trước, con chồn họ Hoàng này lần đầu tiên hóa hình người, đi thảo phong. Nó gặp một đứa trẻ và hỏi rằng nó nhìn có giống con người không. Đứa trẻ ham ăn ham chơi, vừa chỉ tay vừa cười lớn nói nó trông giống một quả dưa hấu lớn, khiến đạo hạnh của nó tan thành mây khói, phải bắt đầu lại từ đầu.

Những con chồn tinh có thể thảo phong thành công lần thứ hai cực kỳ hiếm. Lần này chồn vàng đã ngửi thấy sự khác biệt trong thế giới này. Sau nhiều lần quan sát, nó chọn thân thể tuyệt vời của Phó Thanh Vi để thuận lợi nhập vào và thề không để lặp lại thất bại.

Ngay khi nó chuẩn bị mở miệng thảo phong, Mục Nhược Thủy lại xuất hiện.

Đạo sĩ là người đã được ghi danh trên thiên giới, lời nói ra uy lực vượt quá người phàm. Nếu được chính cô thừa nhận, biết đâu nó có thể trực tiếp đắc đạo thành tiên, cần gì phải tu luyện thêm ngàn năm.

Còn nếu cô muốn chế ngự nó......

Bản thân nó đã có đạo hạnh tám trăm năm, còn cô trông chỉ khoảng đôi mươi, có khi còn chưa vẽ được một lá bùa. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Huống chi nó còn nắm giữ điểm yếu của cô.

Phó Thanh Vi khó điều khiển được ký ức của mình, nhưng mơ hồ hiện lên cảnh hai người quấn quýt bên nhau, ánh sáng đỏ mờ ảo, khuôn mặt của đạo sĩ vùi vào cổ nàng, chắc chắn nàng là người rất quan trọng.

"Đạo trưởng, ngươi nỡ sao?" Chồn tinh dùng giọng của Phó Thanh Vi nói, quả nhiên đối phương dần thả lỏng nó ra, dù vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Chân của chồn tinh vừa chạm đất, áp lực trên cổ cũng từ từ nhẹ bớt.

Nó xoay cổ mình đang dần được tự do, mỉm cười đắc ý, định hỏi lại lần nữa, nhưng bàn tay trên cổ lại siết chặt hơn lần nữa.

"Ngươi cũng xứng sao?" Đạo sĩ lạnh lùng nói.

"Thần quy miếu, quỷ quy phần, yêu ma quỷ quái quy sơn lâm, cấp cấp phụng Huyền Vũ chân quân luật lệnh./ Thần về miếu, ma về mồ, yêu quái về núi rừng, hãy mau tuân theo luật lệ và mệnh lệnh của Huyền Vũ chân nhân."

Giọng niệm chú bình thản vang lên, chồn  tinh cảm thấy một sức mạnh khổng lồ đang đẩy nó ra khỏi thân thể của Phó Thanh Vi. Khuôn mặt con người từ từ hiện lên hình dáng thật của chồn tinh, nó kinh hoàng kêu lên: "Không thể nào! Làm sao ngươi có thể đuổi ta ra ngoài?"

Chỉ là niệm một đoạn chú, ngay cả bùa hoàng chỉ cũng không dùng, sao có thể chứ?!

Chồn tinh đột nhiên nhớ lại, lúc cô niệm chú, tay phải không thả xuống bên hông mà vẽ vài nét.

"Vẽ bùa trong không trung!" Đồng tử của chồn tinh co rút lại, nửa linh thể của nó đã bị ép ra khỏi cơ thể Phó Thanh Vi, cuối cùng phát ra giọng nói thật của mình, hai giọng nói một nam một nữ vang lên cùng lúc, lưỡng thể đồng nhất, cả hai đồng thanh, người bình thường không thể phát ra âm thanh đó.

Đến lúc này chồn tinh không còn muốn thảo phong nữa, chỉ cầu mong có thể sống sót dưới tay vị đạo sĩ đáng sợ này.

Nhận ra tình thế bất lợi, linh thể của chồn tinh bị bóp méo, nó kêu lớn: "Tiên sư tha mạng! Tiên sư tha mạng!"

Lúc này, linh thể của nó đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể của Phó Thanh Vi, nhân lúc Mục Nhược Thủy chưa kịp phản ứng, nó quay đầu lao ra ngoài!

Nó đã trốn thoát!

Linh thể của nó hóa thành một làn khói, không ngoái đầu lại.

Thân thể thật của nó đang ở vùng ngoại ô cách đây mấy chục dặm, chỉ cần nó về đến đó, chỉ cần quay về thân thể, nó sẽ an toàn.

Chỉ cần...

Con chồn tinh phát hiện linh thể của mình bị khựng lại giữa không trung, tứ chi như bị đóng chặt bằng đinh quan tài, bên dưới là ánh đèn của khu dân cư. Nó bị buộc phải quay lại, nhìn thấy nữ đạo sĩ trẻ tuổi trong bộ đạo bào đỏ đang một tay ôm lấy thân chủ mà nó từng chiếm giữ, một tay chầm chậm đưa lên giữa không trung.

"Không...!" Một nỗi sợ hãi to lớn trào lên trong lòng nó, nó ra sức chống cự, nhưng như con kiến cố lay cây đại thụ, chỉ trong nháy mắt, nó đã bị kéo bay trở lại ban công tầng tám.

Yết hầu của nó lại rơi vào bàn tay của nữ đạo sĩ, khác biệt là lần này chính bản thân nó, không còn lớp thân xác nào để che chắn.

"Ta đã nói, ngươi nhất định phải chết."

Linh thể của chồn tinh bị một chưởng nhẹ nhàng đánh tan trong khoảnh khắc đó, và nó nhận ra, lần này đạo sĩ không hề vẽ bùa hay niệm chú, cô chỉ khẽ nâng tay, linh thể của nó liền chịu đựng nỗi đau khôn cùng, đau đến mức nó không ngừng gào thét.

Hồn phách bị xé toạc, đạo hạnh và sinh mạng đều bị hủy, trong kinh hoàng và uất hận, sắp mất mạng chồn tinh hét lên câu hỏi:

"Ngươi không phải đạo sĩ! Rốt cuộc ngươi là..."

Giọng nói đột ngột dừng lại khi linh thể của nó hoàn toàn tiêu tan, thậm chí không kịp thốt ra từ cuối cùng.

Mục Nhược Thủy khẽ miết ngón tay, phủi đi lớp bụi vô hình trên đó, cúi đầu nhìn người phụ nữ trẻ bất tỉnh trong lòng mình. Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Phó Thanh Vi nay không còn chút huyết sắc, hơn nữa còn vương vết nước mắt. Cánh tay Mục Nhược Thủy vòng quanh eo nàng, khẽ siết lại, dường như lưu luyến cảm giác mềm mại này.

Cơn gió mạnh từ trên cao thổi căng tay áo đỏ rực của cô, trong màn đêm, Mục Nhược Thủy hiếm hoi để tâm trí mình xuất thần trong chốc lát. Cô đưa tay chạm lên lông mày của Phó Thanh Vi.

Đầu ngón tay lạnh lẽo và thon dài di chuyển trên trán nàng, để lại một ký tự với ánh vàng lóe lên, lông mi dài của Phó Thanh Vi run rẩy.

Ống tay áo trượt xuống khuỷu tay, Mục Nhược Thủy một tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng ấn vào huyệt Nội Quan*, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

*Ngay cổ tay, hay dùng để bắt mạch

Phó Thanh Vi mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ người bên cạnh đã vội lao vào nhà vệ sinh.

Hơi ấm vừa chỉ kịp thấm vào lòng ngực đã nhanh chóng rời đi, Mục Nhược Thủy cúi đầu nhìn vòng tay trống trải, không vội vã, bước vào phòng khách, cách một cánh cửa đứng nhìn người phụ nữ trẻ đang nôn thốc nôn tháo.

Tiếng nôn khan đầy khó chịu vang lên bên tai.

Mục Nhược Thủy bình thản nhìn xung quan, rót một ly nước từ bình trên bàn trà.

Khi bị chồn tinh nhập vào, dạ dày nàng bị nhồi nhét đầy thức ăn không thể tiêu hóa, từ cổ họng trào ngược lên. Phó Thanh Vi ôm lấy bồn cầu, ở lì trong phòng vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ.

Phản ứng buồn nôn về mặt sinh lý đã qua, nhưng cảm giác ghê tởm về mặt tâm lý vẫn mãi không dứt.

Dù đã nôn đến không còn gì trong dạ dày, nàng vẫn thỉnh thoảng nôn khan, cảm giác dầu mỡ của thịt sống giữa kẽ răng dâng lên, nàng lại nôn ra chút dịch vị còn lại, mệt mỏi đến không thể đứng nổi.

Cuối cùng, khi ngay cả dịch vị cũng không còn, nàng chống tay lên nắp bồn cầu đứng dậy, điên cuồng đánh răng súc miệng, từng bước từng bước ra khỏi phòng tắm.

Không được, quá ghê tởm, nàng phải đi bệnh viện rửa dạ dày mới được.

Mục Nhược Thủy ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên uống nước, chân mang đôi dép của chủ nhà.

Phó Thanh Vi: "......"

So với việc bị yêu quái chiếm lấy cơ thể, việc đạo trưởng trên núi xuất hiện ở đây cũng không quá kỳ lạ.

Trong lúc cô giằng co với con chồn tinh, ý thức của nàng vốn đang mơ hồ đã khôi phục lại đôi chút, nên Phó Thanh Vi hoàn toàn không có bất mãn với hành động của Mục Nhược Thủy.

Phó Thanh Vi chống đỡ thân thể yếu ớt, bước tới trước mặt Mục Nhược Thủy, nghiêm túc cúi đầu cảm ơn:

"Cảm ơn đạo trưởng, đã cứu em một lần nữa."

Đạo trưởng khẽ nâng mí mắt, liếc nàng một cái, lạnh lùng đáp lại: "Tự mình đa tình."

"......"

Không biết vì sao, Phó Thanh Vi lại khẽ mỉm cười.

Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng đuôi mắt lại ửng lên một màu đỏ hồng ướt át do ho, càng làm tôn lên làn da trắng và đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt luôn điềm đạm, dưới ánh đèn lại đẹp đến kinh ngạc.

Mục Nhược Thủy siết chặt ngón tay quanh ly nước.

Ánh mắt cô vô thức muốn rời đi, nhưng một cảm giác mâu thuẫn khó hiểu khiến cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào đối phương.

Phó Thanh Vi lại khẽ cười, hỏi cô: "Đạo trưởng có thấy điện thoại của em không? Chính là... ừm, dày hơn tờ giấy một chút, hình chữ nhật..."

Nàng nhận ra với cách miêu tả này đối phương có thể không hiểu, nên vừa nói vừa ra dấu.

"Chỉ cần chạm vào là sẽ sáng lên."

Mục Nhược Thủy không đổi sắc mặt lấy chiếc điện thoại từ trong tay áo ra, đưa cho nàng.

Phó Thanh Vi cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên: "Cảm ơn đạo trưởng."

Dường như nàng thấy việc điện thoại của mình ở trên người đối phương không có gì sai.

Phó Thanh Vi bình thản nhận điện thoại, gọi số 120, nói rằng mình lỡ bị ngộ độc thức ăn và cần đến bệnh viện để rửa dạ dày.

Xe cấp cứu sẽ đến nửa tiếng nữa, Phó Thanh Vi cúp máy, đặt điện thoại xuống, cảm giác quen thuộc ở cổ họng và dạ dày lại trào lên, nàng định đi vào phòng vệ sinh thì Mục Nhược Thủy gọi lại, bình thản nói: "Bây giờ chỉ là phản ứng tâm lý thôi, không nôn ra được gì đâu."

"Em biết, nhưng em không chịu nổi cảm thấy ghê tởm này." Phó Thanh Vi cười khổ.

"Rất ghê tởm sao?" Đạo trưởng hỏi.

"Có lẽ vậy."

"Ta có một cách."

"Cách gì?"

"Em lại gần đây."

Phó Thanh Vi nghe lời tiến tới, đứng trước mặt Mục Nhược Thủy.

"Gần thêm chút nữa."

Phó Thanh Vi hơi ngại ngùng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng mười mấy centimet, nàng gần như có thể thấy rõ hàng lông mi dài và cong của đối phương.

"Gần thêm chút nữa." Giọng nói của người phụ nữ gần trong gang tấc, như một lời dụ dỗ đầy mê hoặc.

Phó Thanh Vi cắn môi, chậm rãi tiến lại gần, đột nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội ở sau cổ, ngay sau đó mất đi ý thức.

Mục Nhược Thủy đỡ lấy người phụ nữ trẻ ngất lịm trong vòng tay mình, khóe môi khẽ nhếch lên.

Như vậy không phải tốt hơn sao?

Nhưng cô không đơn thuần chỉ là giúp đối phương ngừng nôn, mà là đã lên kế hoạch từ trước.

Mục Nhược Thủy nhìn khuôn mặt đã ngất đi của đối phương, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ qua gò má mềm mại, thở dài: "Đã nói rồi, đừng nghĩ mình quá quan trọng mà, sao lại không tin?"

Mục Nhược Thủy đứng dậy, bế người phụ nữ trẻ trong vòng tay, bước nhanh về phía phòng ngủ.

Mùi hương thoang thoảng lướt qua cánh mũi, khiến bước chân của Mục Nhược Thủy bất chợt khựng lại.

Ý nghĩ trong lòng khẽ động, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Hành động của cô dường như đột ngột bị cắt ngang, vài giây sau mới tiếp tục, bước đi trở nên nhẹ nhàng và cẩn trọng, cô bình thản đặt người kia lên giường trong phòng ngủ.

Mục Nhược Thủy ra ngoài, rót một ly nước, rồi quay lại, nhẹ nhàng nâng người đối phương lên để giúp nàng uống.

Phó Thanh Vi chỉ là đang chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn, yên tĩnh nằm trên giường.

Người phụ nữ ngồi ở mép giường, tạm quên đi mục đích của mình, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt bất động đang ngủ của đối phương.

Giống như...

Giống như cô đã từng ngắm nhìn nàng như thế này hàng ngàn vạn lần.

Mục Nhược Thủy mơ hồ nghĩ:

Phải chăng...... nàng có một nốt ruồi đỏ nơi ngực trái?

Như bị quỷ thần xui khiến, cô vươn tay, chầm chậm gỡ từng chiếc nút áo ngủ của Phó Thanh Vi, ngay tại vị trí trái tim bên ngực trái, giữa làn da trắng mịn, một nốt ruồi đỏ tươi như nốt chu sa nổi bật trên làn da của nàng, theo từng nhịp thở mà như có sự sống, càng lúc càng rực rỡ.

Một tiếng rên đau đớn nghẹn ngào bật ra từ miệng Mục Nhược Thủy, kéo cô trở lại thực tại. Cô xắn tay áo lên, thấy vòng chỉ đỏ trên cổ tay càng đậm hơn, đỏ như máu tươi. Cô lại nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say, ánh mắt không còn chút thương xót, chỉ còn một sự lạnh lẽo băng giá.

Cô cúi xuống, ép người mình sát lại, ánh đèn vàng vọt bao phủ hai người tạo nên một bóng sáng mờ nhạt.

Mục Nhược Thủy cúi đầu, vùi mặt mình vào cổ đối phương, các mao mạch trên đôi môi cảm nhận dòng máu đang chảy dưới lớp da mỏng.

Như một sự bất lực không thể diễn tả, vượt qua dòng chảy thời gian, cuối cùng cũng đến khoảnh khắc này để ôm lấy nhau thật lâu.

Mục Nhược Thủy lần này do dự lâu hơn cả lần trước.

Phó Thanh Vi tỉnh lại nhanh hơn cô tưởng, khi đầu răng của cô chuẩn bị chạm vào mạch máu, thì nàng đã tỉnh dậy. Mục Nhược Thủy theo phản xạ giơ tay che mắt đối phương, giọng nói chứa đựng một sự dịu dàng chưa từng có, trấn an:

"Ta sẽ nhẹ nhàng, ráng chịu một chút, đừng sợ."

***

Lời tác giả:

Mọi người có thể theo lệ thường mà "Aaaaaaaaaaa" lên trước nhé (°▽°)

Chú thích: "Thần quy miếu, quỷ quy phần, yêu ma quỷ quái quy sơn lâm, Huyền Vũ chân quân, cấp cấp như luật lệnh." - Chú Huyền Vũ trừ tà, nguồn từ mạng.

Editor: Huyền Vũ là 1 trong bốn linh vật (hay chòm sao) trong Đạo giáo: Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ

Chương trước Chương tiếp
Loading...