[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C141 - Em có thể giữ lấy ta



"Tiểu Tuyết!!!"

Phó Thanh Vi nhìn rõ những đồng bạc trong tay, lập tức cầm kiếm, như kẻ điên lao ra khỏi cửa.

Nàng đâm sầm vào một tiểu nhị đang đi ngang qua, hắn ngả người về sau, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, may mà có một bàn tay gầy guộc, thon dài kéo hắn lại.

Tiểu nhị nhìn thấy đó là vị khách trọ ở phòng hạng thấp, bệnh liệt giường mấy ngày liền, e rằng chẳng mấy chốc cũng không có tiền trả phòng, thái độ cung kính lúc đầu lập tức biến mất, nhướng mày hất hàm khiêu khích: "Đi đứng không biết nhìn......"

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức im bặt, sắc mặt tái mét.

Lưỡi kiếm sắc lạnh đã rút ra một đoạn, dí sát vào cổ họng hắn. Đôi mắt Phó Thanh Vi đỏ ngầu: "Có thấy em gái ta không? Cô bé lúc nào cũng đi theo ta, nói mau!"

"Không...... không thấy."

"Cô bé có ra ngoài không? Ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất!"

"Có thấy! Có thấy! Sáng nay cô bé có ra ngoài!"

"Cô bé đi đâu rồi?!"

"Cái này tôi thật sự không biết! Ai mà đi theo dõi một đứa trẻ chứ, đại vương tha mạng!"

Phó Thanh Vi hung hăng đẩy hắn sang một bên, lao nhanh ra cửa lớn.

Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập, những người dân tị nạn hoặc ngồi hoặc nằm, có người gánh hàng, có kẻ lang thang. Nàng đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy một biển người mênh mông.

Cơ Trạm Tuyết rơi vào dòng người xa lạ, chẳng khác nào một giọt nước hòa vào biển cả.

Mò kim đáy bể, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nơi đầu tiên hiện lên trong đầu Phó Thanh Vi là Hồng Đăng Hạng, bởi nếu bọn buôn người bắt được bé gái, phần lớn sẽ đưa đến đó. Cơ Trạm Tuyết xinh xắn như vậy, chắc chắn sẽ bán được giá cao.

Nhưng nàng không muốn nghĩ đến khả năng tệ nhất, và còn một điểm đáng ngờ,  nàng chưa từng dẫn Cơ Trạm Tuyết đến Hồng Đăng Hạng, vậy nếu cô bé tự bán mình, làm sao có thể chính xác tìm được người muốn mua mình chứ? Huống hồ cô bé còn nói năng chưa rành.

Nếu là bọn buôn người muốn bắt cóc, chỉ cần trực tiếp lôi đi là được, bên cạnh cô bé đâu có người lớn, tại sao phải đưa tiền cho cô bé?

Bốn đồng đại dương*.

*銀元 hay 银圆 là tên gọi phổ biến của đồng tiền bạc được lưu hành rộng rãi ở Trung Quốc từ cuối thời nhà Thanh đến thời Dân Quốc, kéo dài từ cuối thế kỷ 19 đến giữa thế kỷ 20.

Phó Thanh Vi siết chặt mấy đồng bạc trong túi. Tại sao lại vừa vặn bốn đồng đại dương?

Tại sao con số này nghe quen đến thế?

Một cảnh tượng vụt qua trong đầu nàng.

Mười ngày trước.

Phó Thanh Vi cùng một nhóm dân tị nạn trú tạm dưới sân khấu của một gánh hát ở phía nam thành.

Sáng sớm, để trả ơn, nàng dắt theo Cơ Trạm Tuyết giúp bọn họ thu dọn đạo cụ, làm những việc trong khả năng. Cô bé nhỏ người nhưng tay chân lanh lẹ, dù mặt mày lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt của dân hát kịch rất tinh tường, hóa trang sân khấu đậm như vậy mà họ còn nhận ra người, huống hồ chỉ là một chút tro bụi và bùn đất.

Nhất là đôi mắt của Cơ Trạm Tuyết, đây không phải là do Phó Thanh Vi thiên vị mà nhìn sai, ánh mắt ấy độc nhất vô nhị, chỉ cần liếc qua đã vô cùng cuốn hút.

Hôm ấy, ông chủ gánh hát rít một hơi từ tẩu thuốc, chỉ vào cô bé bên cạnh nàng, hỏi: "Đứa nhỏ này có bán không?"

Phó Thanh Vi lập tức chặn trước Cơ Trạm Tuyết như gà mẹ che chở con.

Ông chủ gánh hát nói: "Tôi trả bốn đồng đại dương."

Lão tiếp tục thuyết phục: "Dù sao để nó ở bên cạnh cô cũng là gánh nặng, bán nó đi, cả hai người các cô đều có thể sống sót."

Phó Thanh Vi bế bổng Cơ Trạm Tuyết lên, quay lưng bỏ đi.

Nàng không nhìn thấy, lúc đó, cô bé tựa vào vai nàng, lặng lẽ ghi nhớ câu nói của ông chủ gánh hát, ánh mắt dõi theo sân khấu và bóng dáng lão mỗi lúc một xa dần.

......

Phía nam thành, gánh hát.

Lão chủ gánh hát vừa nhận được một bé gái nhỏ, liền giao cho vợ mình, bảo bà ta dẫn cô bé đi tắm rửa sạch sẽ.

Trong lúc đó, lão hút thuốc, ngồi bên cạnh nhìn nước bẩn từng chút từng chút rửa trôi bùn đất trên người cô bé. Lão tinh mắt, có thể thấy rõ đây là một mầm non tốt.

Dù có chút khiếm khuyết, cũng không ảnh hưởng đến việc lão rèn cô bé thành một ngôi sao sân khấu.

Mặt rửa sạch xong, lão gánh chủ Ông cầm không vững cả ống tẩu đồng, buột miệng kêu một tiếng "Tốt!"

Bốn đồng bạc này xem ra là món hời lớn!

Ông chủ gánh hát nói: "Từ nay về sau, con gọi ta là cha, gọi bà ấy là mẹ. Là ta đã cứu con, hiểu chưa?"

Cơ Trạm Tuyết không lên tiếng.

Ông chủ gánh hát cười cười: "Con bé này có chút cứng đầu, không sao, cứ rèn giũa dần là được."

Hắn hít một hơi thuốc, quay sang người phụ nữ bên cạnh: "Hôm nay đừng cho nó ăn cơm, đói hai bữa là biết ai mới là cha mẹ tái sinh của nó."

Người phụ nữ gật đầu.

Ông chủ gánh hát đứng dậy: "Đi theo ta, xem mấy động tác cơ bản."

Cơ Trạm Tuyết chậm rãi bước qua, ánh mắt lướt nhìn về phía cửa chính, trống trơn.

Ông gánh chủ đích thân ấn chân cô bé xuống, ép hai chân sang ngang, bẻ người xuống thấp, kiểm tra độ dẻo dai của cơ thể. Dù xương cốt trẻ con mềm đến đâu, nếu chưa qua rèn luyện thì vẫn khó mà thực hiện được những động tác này.

Kéo giãn gân cốt, mở khớp háng, không ít đứa trẻ mới vào gánh hát luyện tập đã khóc đến đứt ruột đứt gan.

Ông chủ gánh hát cười nhạt: "Lần đầu luôn đau đớn, đừng trách cha."

Ba của Cơ Trạm Tuyết đã mất từ lâu, cô bé không có phản ứng gì. Nếu hắn tự xưng là "mẹ", chắc có lẽ sẽ khác.

Ông chủ gánh hát ép chân cô bé xong, cúi đầu nhìn sắc mặt cô, ngay cả hốc mắt cũng không đỏ lên chút nào.

Hắn cười hài lòng: "Ngoan lắm, chịu khổ được."

Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng là cô bé không chịu mở miệng nói chuyện. Nhưng sáng nay lúc vội vàng đến tìm hắn, cô bé vẫn có thể cất lời, chắc sau này có thể dạy dỗ lại.

Cả buổi chiều, Cơ Trạm Tuyết luyện các động tác cơ bản.

Đến chạng vạng, gánh hát Ông gia quây quần ăn cơm. Cô bé ngồi bên cạnh nhìn, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí không hề lộ ra vẻ thèm thuồng.

Cậu chủ nhỏ của gánh hát cười đùa: "Cha, người mua cho con một nàng dâu câm à? Cũng còn nhỏ quá rồi đấy?"

Ông chủ gánh hát gõ một phát vào đầu hắn: "Chỉ biết nghĩ mấy thứ linh tinh! Nếu ngày mai vở diễn của con mà hát không ra hồn, coi ta có đánh gãy chân con không!"

Cậu chủ nhỏ của gánh hát nghiêng đầu nhìn cô bé: "Tiểu câm này trông cũng xinh đấy."

Ông chủ gánh hát lạnh giọng: "Nếu nó thật sự bị câm, sau này mới có thể làm vợ con."

Dù sao hắn cũng không thể lỗ vốn được.

Cậu chủ nhỏ gánh hát vẫn tiếp tục nhìn cô bé chăm chú: "Xinh thì xinh thật, nhưng sao nhìn ngốc nghếch thế?"

Ông chủ gánh hát quát: "Ăn cơm đi!"

Cậu chủ nhỏ gánh hát vừa bưng chén cơm lên, đột nhiên nói: "Ủa? Hình như bên ngoài có ai đang gọi cái gì đó? Tuyết?"

"Tiểu Tuyết——"

Đứa trẻ vừa rồi còn lặng thinh như câm điếc bỗng bật dậy, lao thẳng ra ngoài.

Cả gánh hát đang ăn cơm ngoài sân sau đều sững sờ. Con nhóc này chạy nhanh quá!

Ông chủ gánh hát vừa ném đũa xuống bàn liền quát lớn: "Đuổi theo!"

Cơ Trạm Tuyết chạy thẳng đến đại sảnh. Ngay lúc đó, bóng dáng Phó Thanh Vi cầm kiếm xuất hiện ở cửa, một lần nữa tựa như thần binh từ trên trời giáng xuống.

Rõ ràng cô bé đã bán mình, đã quyết tâm không trở thành gánh nặng của Phó Thanh Vi nữa, nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng nàng sẽ bất ngờ xuất hiện, đưa mình đi.

Và như một giấc mộng, nàng thực sự đã đến.

"Tiểu Tuyết!" Phó Thanh Vi quả nhiên không tìm sai chỗ, vui mừng khôn xiết.

Cả hai cùng lao về phía đối phương, một đứa trẻ nhỏ bé vậy mà không hề thua kém người lớn về tốc độ. Giữa gian phòng rộng lớn, hai người ôm chặt lấy nhau.

Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống, ôm lấy Cơ Trạm Tuyết, quét mắt nhìn hơn mười người của gánh hát Ông gia đang từ sân sau tràn ra, lạnh lùng nói: "Ta nhất định sẽ đưa em đi."

Cơ Trạm Tuyết dựa vào vai nàng, lặng lẽ gật đầu.

Ông chủ gánh hát ra hiệu cho người đóng cửa lại, chặn hết đường lui của nàng, sau đó bước lên, cười nói:

"Cô nương làm vậy có phần không phúc hậu rồi? Nhận tiền rồi lại muốn mang người đi, lên quan phủ thì cũng là cô chịu đòn và ngồi tù thôi."

"Bốn đồng đại dương, đúng không?" Phó Thanh Vi lấy nguyên vẹn số tiền trong ngực ra, quẳng xuống trước mặt hắn: "Trả lại ông!"

"Tiền trao cháo múc, giao dịch có hiệu lực ngay lập tức. Cô bé này đã là người của gánh hát Ông gia ta, muốn chuộc lại phải hỏi xem ta có đồng ý hay không. Bốn mươi đồng đại dương, không bớt một xu. Có tiền thì mang đi, không có thì... Hừ!"

Phó Thanh Vi đã liệu trước chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc. Nàng không thể đưa thêm một xu, cũng không định đưa.

Bốn đồng bạc rơi xuống đất, nàng rút thanh trường kiếm sau lưng ra, mũi kiếm chĩa thẳng vào ông chủ gánh hát, lạnh giọng: "Vậy thì xem hôm nay ta có thể mang em ấy đi hay không."

Ông chủ gánh hát tức tối ném mạnh ống tẩu xuống đất: "Tất cả, cầm vũ khí lên!"

"Rõ!"

Một đám đàn ông tráng kiện trong gánh hát Ông gia rạo rực khí thế, chẳng lẽ lại để một người phụ nữ giẫm mặt mình xuống đất?

Hơn mười kẻ cầm gậy gộc vây chặt Phó Thanh Vi.

Cơ Trạm Tuyết trốn sau lưng nàng, Phó Thanh Vi vươn tay xoa đầu cô bé, giọng dịu dàng: "Đừng sợ."

"Cùng nhau tấn công!"

Dù chưa qua huấn luyện bài bản, nhưng một đám người vung gậy đánh loạn cũng đủ giết người. Sau lưng nàng còn có một đứa trẻ, không thể tránh né, vì vậy nàng vung kiếm chém đứt ba cây gậy trước mặt.

Gậy dài hóa gậy ngắn, nhưng cánh tay và bờ vai của nàng cũng bị hai cây gậy khác giáng xuống, nàng khẽ rên một tiếng.

Cơ Trạm Tuyết thấy vậy vội vàng lui ra khỏi vòng vây, trốn sau một chiếc bình hoa.

Không còn vướng bận, Phó Thanh Vi lập tức ra tay dứt khoát.

Người đông thế mạnh, nhưng võ nghệ của nàng được sư phụ truyền dạy không phải để trưng bày. Một lũ ô hợp, nàng có kiếm trong tay, không sợ gì cả.

Mấy kẻ kia đánh mãi không thắng được, ngược lại gậy gộc liên tiếp bị chém gãy.

Phó Thanh Vi dùng một cước đá vào thân gậy, khiến kẻ cầm gậy bị đẩy lùi mấy bước, suýt nữa ngã nhào, may được đồng bọn đỡ lại.

Ông gánh chủ nhìn thấu tất cả, cười lạnh: "Trực tiếp xông lên đi! Cô ta không dám giết người đâu!"

Hắn ghé sát tai vợ, thì thầm: "Đi bắt con bé kia lại, lặng lẽ thôi."

Những kẻ khác vốn e sợ thanh kiếm sắc bén, nghe ông chủ nói vậy liền chợt hiểu ra, lập tức đồng loạt xông lên.

Trên thanh Tương Tư Kiếm lóe lên một tia bạch quang nhỏ, rồi lại lập tức tắt ngấm.

Phó Thanh Vi thu hồi chân khí vừa truyền vào thân kiếm, trường kiếm quét ngang, chặn lại những cây gậy đang giáng xuống. Cùng lúc đó, vài cây gậy khác nhắm vào hai chân nàng.

Phó Thanh Vi xoay cổ tay, mũi kiếm xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, ánh kiếm chói lòa khiến đối phương chói mắt.

Nàng nhân cơ hội giẫm lên một cây gậy vừa vung đến, tung người ngửa ra sau, lộn nhào thoát khỏi vòng vây.

Bất chợt——

Một tiếng hét chói tai vang lên!

Cơ Trạm Tuyết bị vợ ông chủ gánh hát từ phía sau bất ngờ ôm chặt, cô bé giãy giụa mãi không thoát, cổ họng bật ra tiếng kêu gấp gáp.

"Tiểu Tuyết!!!"

Phó Thanh Vi lao tới, vươn tay giật lại đứa trẻ từ trong lòng người phụ nữ. Bà ta không chịu buông, nàng liền dùng chuôi kiếm đập mạnh vào cổ tay đối phương.

Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết.

Cơ Trạm Tuyết nhào vào lòng Phó Thanh Vi, nhưng lực kéo quá mạnh khiến cả hai lảo đảo về phía sau. Phó Thanh Vi phát ra một tiếng rên đau đớn bên tai cô bé.

Cơ Trạm Tuyết kinh hoàng nhìn thấy một cây gậy dài vừa giáng thẳng xuống lưng Phó Thanh Vi, cú đánh mạnh đến mức khiến nàng chấn động.

Giọng trẻ con khàn đặc, cô bé run rẩy nâng khuôn mặt nàng lên, nghẹn ngào gọi, chỉ toàn những âm tiết rời rạc, ánh mắt long lanh đầy nước mắt.

Phó Thanh Vi yếu ớt nói: "Đừng khóc."

Nhưng cô bé chỉ có thể cất lên những tiếng rên khản đặc.

Ngay lúc đó, một cây gậy khác từ phía sau quét xuống, nhắm thẳng vào sau đầu Phó Thanh Vi.

Bất ngờ——

Cơ Trạm Tuyết bật ra hai chữ rõ ràng: "Đừng mà!!!"

Phó Thanh Vi không quay đầu, cũng không cần nhìn, nàng vung tay, kiếm quét ngang, chém đôi cây gậy trong nháy mắt.

Tàn dư kiếm khí đánh mạnh vào người kẻ vừa ra tay, quần áo trên người hắn bị xé rách từng lớp, để lại một vết máu sâu hoắm trên da.

Gã đàn ông sờ tay lên vết thương, kinh hoàng nhận ra máu đang tuôn ra. Một giây sau, hắn bỗng ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy.

Phó Thanh Vi nắm chặt tay Cơ Trạm Tuyết, từ từ đứng lên, quét mắt nhìn mười mấy kẻ trước mặt, tựa như một con sư tử mẹ bị thương, điên cuồng bảo vệ đứa con của mình, đôi mắt đỏ ngầu.

"Đừng có bước tới! Ai còn dám tiến thêm một bước, ta giết kẻ đó!"

Nàng nâng mũi kiếm, lần lượt chỉ về từng người, từng bước lùi về phía cửa chính cùng với Cơ Trạm Tuyết.

Ông gánh chủ quát: "Xông lên!"

Nhưng mọi người chỉ liếc nhìn nhau, chẳng ai dám động.

Cuối cùng có một kẻ gan lớn lao về phía nàng. Kiếm quang lóe lên, cây gậy của hắn rơi xuống đất, bàn tay hắn máu chảy đầm đìa, miệng há ra muốn hét lên nhưng đau đến mức không thể phát ra tiếng.

Những kẻ còn lại lui về sau một bước.

Phó Thanh Vi gằn giọng: "Còn ai dám thử không?!"

Ông chủ gánh hát nghiến răng, tự mình vớ lấy một cây gậy dài.

Phó Thanh Vi truyền chân khí vào thân kiếm, từng tia sáng trắng nhỏ dần dần xuất hiện trên lưỡi kiếm Tương Tư.

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt không hề che giấu sát ý lạnh thấu xương.

Cạch!

Ông gánh chủ ném mạnh cây gậy xuống đất.

Phó Thanh Vi kéo then cửa, mở cánh cửa đỏ thẫm, không khí bên ngoài mát lạnh, mang theo hương vị của tự do.

Nàng dắt tay Cơ Trạm Tuyết ra khỏi gánh hát, về lại con phố đông đúc. Kiếm được tra vào vỏ, nàng nói: "Chạy!"

Hai bóng người, một lớn một nhỏ, lập tức phóng nhanh về phía trước.

Các quầy hàng trên phố đã dọn dẹp hết, cả con đường dài vắng lặng chỉ còn hai người họ. Bầu trời đã hoàn toàn sụp tối, vừa kịp lúc trước khi lệnh giới nghiêm phong tỏa đường xá có hiệu lực, cả hai trở về khách điếm.

Phó Thanh Vi ngồi xuống bên bàn, đặt trường kiếm xuống bên cạnh, khát đến mức chỉ có thể uống nước không ngừng.

Cơ Trạm Tuyết vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết bầm đỏ trên mu bàn tay trái của nàng, đầu cúi thấp hơn một chút.

Hình như cô bé đã làm sai rồi.

Phó Thanh Vi cất giọng: "Không khát sao?"

Cơ Trạm Tuyết khẽ đáp: "Khát."

Phó Thanh Vi kéo cô bé vào lòng, rót nước cho cô bé uống.

Cô bé ngồi trên đùi nàng, chậm rãi nhấp từng ngụm nước mà nàng đút, đôi mắt đen láy lặng lẽ quan sát gương mặt nàng.

Tỷ tỷ không mắng mình sao?

"Có phải đang nghĩ tại sao ta không trách phạt em?"

Cô bé gật đầu.

"Em nên thấy may mắn vì em là một 'tiểu câm', ta vừa nghĩ đến chuyện mắng mà em lại không thể đáp lời, nên ta mất cả hứng."

"......"

Tất nhiên, Phó Thanh Vi chỉ đang trêu cô bé.

Cô bé làm sai, đó là điều không đúng, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, suy cho cùng cô bé vẫn có ý tốt.

Cần phải dạy dỗ thật cẩn thận.

Thực lòng mà nói, khi mở mắt nhìn thấy bốn đồng bạc đó, nếu không phải vì gấp gáp đi tìm người, có lẽ Phó Thanh Vi đã bật khóc trước rồi.

Nàng đặt Cơ Trạm Tuyết xuống, nghiêm mặt hỏi: "Sao em có thể tự bán mình chứ?"

Cô bé im lặng, không nói một lời.

Phó Thanh Vi nhìn cô bé chằm chằm: "Đừng giả bộ, em có phải thật sự câm đâu."

Cơ Trạm Tuyết: "Haiz."

Phó Thanh Vi: "Bây giờ còn biết thở dài nữa à."

Cô bé nhả từng chữ một: "Có, em, chị, không, tốt."

Vừa nói, cô bé vừa lắc đầu.

Có những lúc, Phó Thanh Vi thực sự khâm phục khả năng súc tích của cô bé. Chỉ năm chữ, suýt nữa khiến nàng rơi nước mắt.

Cô bé còn nhỏ như vậy...

Phó Thanh Vi dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má cô bé, hỏi: "Vậy em có nghĩ đến nếu em không ở đây, ta sẽ ra sao không?"

Cơ Trạm Tuyết: "Không, biết."

Phó Thanh Vi: "Sẽ chết."

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu cô bé.

Cô bé quan trọng đến thế sao?

Phó Thanh Vi chậm rãi nói từng chữ một: "Trên đời này, không ai có thể chia cắt em và ta, trừ khi ta chết. Em rời đi, với ta mà nói chẳng khác nào tuyên án tử hình trước thời hạn."

Cơ Trạm Tuyết nghe không hiểu hết.

"Đừng đi nữa."

Mắt Phó Thanh Vi hơi nóng lên, nàng dịu dàng nói: "Em có thể giữ lấy ta."

Cơ Trạm Tuyết cúi mắt, thật cẩn thận, siết chặt lấy vạt áo nàng.

Rất chặt, rất rất chặt.

Đến mức ngay cả hàm răng cũng vô thức nghiến lại.

Thế nhưng, Phó Thanh Vi lại nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt đó ra, kéo hai cánh tay gầy guộc của cô bé, vòng qua eo mình.

"Phải như thế này, mới gọi là giữ lấy."

Cơ Trạm Tuyết cố sức ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ trẻ, mặt vì tư thế này mà vùi sâu vào lồng ngực nàng, toàn thân cũng rúc vào thật chặt.

Phó Thanh Vi hỏi: "Giữ đủ chưa?"

Cô bé gật đầu, rất thích cảm giác trong vòng tay nàng.

Cô bé muốn nhanh chóng lớn lên, để có thể thực sự ôm lấy nàng.

Nàng có thể đợi đến ngày đó không?

Sẽ có ngày đó.

Phó Thanh Vi: "Còn muốn rời đi không?"

Cơ Trạm Tuyết lắc đầu.

Phó Thanh Vi: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi, nhớ kỹ lời em nói đấy. Nếu em lại chạy mất mà không nói lời nào, ta sẽ tìm một cái cây, treo cổ chết luôn, khỏi phải đi tìm."

Cơ Trạm Tuyết hoảng sợ lắc đầu thật mạnh.

Những vết thương trên lưng và cánh tay của Phó Thanh Vi bắt đầu đau nhức, nàng nới lỏng vòng tay, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, gượng gạo nói: "Đói không? Ta gọi đồ ăn cho em nhé."

Cơ Trạm Tuyết khẽ đáp: "Đói."

Sau đó, cô bé nhỏ giọng nói thêm một chữ: "Đau."

Phó Thanh Vi hơi sững lại: "Ta không đau."

Cơ Trạm Tuyết chớp mắt, nói rõ ràng hơn: "Em, đau."

"......" Phó Thanh Vi lập tức cảnh giác, hỏi dồn: "Bọn họ đánh em sao?"

"Không." Cơ Trạm Tuyết nghiêng đầu, không biết phải nói thế nào, nghĩ một lát, cô bé dứt khoát đưa tay ra cởi đai lưng quần.

Phó Thanh Vi hoảng hốt: "Em đang làm gì vậy"

"?"

"Không sao, cởi ra đi." Phó Thanh Vi đã lau người cho cô bé không biết bao nhiêu lần, nhưng đến giờ vẫn chưa quen, ngập ngừng một chút rồi nói.

Hiện tại, đôi chân của Cơ Trạm Tuyết là phần trắng trẻo và mịn màng nhất trên cơ thể cô bé, vì vậy những dấu tay bầm tím trên đùi càng trở nên rõ ràng.

Trong khoảnh khắc, Phó Thanh Vi nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, khóe mắt ươn ướt, lồng ngực phập phồng dồn dập.

Lẽ ra nàng nên giết chết tên chủ gánh hát đó ngay từ đầu!

Cơ Trạm Tuyết nằm trên giường, biểu diễn cho nàng xem động tác xoạc chân vừa mới học.

"Đau." Cô bé rụt chân lại, bắp chân run rẩy.

"......"

Phó Thanh Vi vừa khóc vừa cười ôm chặt cô bé, may mắn vì cô bé chưa gặp phải chuyện tồi tệ kia. Tuy nhiên, nàng vẫn cẩn thận kiểm tra cô bé, không có dấu vết nào cho thấy các bộ phận quan trọng bị xâm phạm, những chỗ khác cũng không có thương tích.

Có lẽ họ chỉ dạy cô bé những động tác cơ bản để biểu diễn.

Phó Thanh Vi: "Được rồi, mặc quần vào đi."

Đứa bé thoải mái mặc quần vào, sau đó nghiêm túc muốn cởi áo nàng.

Phó Thanh Vi: "Em đang làm gì vậy?"

Nàng đứng thẳng dậy, thế là Cơ Trạm Tuyết không còn chút cơ hội nào để lấn lướt. Cô bé thuần thục bật ra hai chữ: "Cởi đi."

Ngay cả dấu ngắt câu cũng không có.

Phó Thanh Vi: "Tại sao ta phải cởi?"

Cơ Trạm Tuyết quen dùng hành động thay lời nói, lại cởi áo ngoài của mình ra, để nàng nhìn thấy tấm lưng trắng như củ sen non.

Phó Thanh Vi chợt hiểu ra: "Em muốn xem vết thương trên lưng ta?"

Cơ Trạm Tuyết gật đầu, thở ra một hơi, dường như cảm thấy nhẹ nhõm khi nàng cuối cùng cũng hiểu được ý mình.

Phó Thanh Vi nghiêm nghị: "Ta là người lớn, trẻ con không được tùy tiện nhìn cơ thể người lớn."

Cơ Trạm Tuyết bất mãn, phồng má thổi bong bóng khí.

Lẽ nào chỉ vì cô bé là trẻ con thì người lớn có thể tùy tiện nhìn sao?

Chỉ cho phép người lớn đốt lửa, không cho trẻ con thắp đèn!

Phó Thanh Vi phớt lờ sự bất mãn của cô bé, nói: "Ta bảo nhà bếp mang hai cái bánh lên, ăn xong rồi đi ngủ."

Cơ Trạm Tuyết lăn một vòng chậm rãi trên giường.

Không biết vì sao, Phó Thanh Vi cảm thấy cô bé có vẻ hoạt bát hơn trước một chút.

Có lẽ cuối cùng cũng chịu mở lòng với nàng rồi.

Buổi tối đi ngủ, lưng và cánh tay của Phó Thanh Vi đau nhức, chỉ có thể nằm nghiêng. Cơ Trạm Tuyết thì như một con gấu túi, bám dính lấy nàng. Mỗi khi tỉnh dậy giữa chừng phát hiện mình bị rơi ra, cô bé lại trèo lên ôm chặt lấy nàng lần nữa.

Phó Thanh Vi vừa đau lưng vừa nóng phía trước, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

*

Giờ Mão.

Cửa Đông vừa mở, lính gác thành ngáp dài đổi ca.

Một góa phụ đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, ôm chặt đứa trẻ trong lòng, vội vã lao về phía trạm kiểm soát, định liều mình xông qua.

Lính gác rút gậy cảnh sát: "Này."

Người góa phụ quỳ rạp xuống ngay trước mặt hắn, lộ ra gương mặt bé gái bốn tuổi trong lòng đang sốt đỏ bừng, giọng cầu xin nghẹn ngào: "Đại nhân, xin làm ơn, con gái tôi bệnh nặng, tôi phải ra ngoài thành tìm thầy thuốc."

Lính gác: "Giấy thông hành đâu?"

Người góa phụ trẻ tuổi nước mắt nước mũi giàn giụa, lặp đi lặp lại một câu: "Xin đại nhân làm ơn, con gái tôi không qua khỏi mất, làm ơn đi đại nhân."

Vừa nói, nàng vừa cởi áo đứa bé ra, lật lại, kéo áo xuống. Lưng cô bé đầy những vết lở loét, đã mưng mủ thâm đen, bết dính cả vào quần áo.

Lính gác lập tức bịt chặt mũi, lùi nhanh ra sau: "Cái gì đây?!"

Người góa phụ vừa khóc vừa nói: "Là đậu mùa! Là đậu mùa phát tác rồi!"

Lính gác bên cạnh lập tức biến sắc, vung gậy đuổi đi: "Đi mau, đi mau!"

"Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!"

Người góa phụ thậm chí còn không kịp chỉnh lại quần áo cho đứa bé, vội vàng quấn sơ qua rồi kéo theo hành lý, ôm con gái chạy ra ngoài thành, lao thẳng về phía hoang dã.

Một lúc sau.

Tên lính gác vừa rồi bỗng nhíu mày: "Không đúng."

Trong tầm mắt, nào còn bóng dáng người góa phụ ấy.

Người phụ nữ ôm bé gái vừa rời thành lúc rạng sáng chính là Phó Thanh Vi và Cơ Trạm Tuyết.

Phó Thanh Vi lo tên chủ gánh hát Ông Gia sẽ báo quan, hắn lại biết địa chỉ quán trọ, e rằng sẽ có quân lính đến bắt nàng, nên nàng quyết định rời thành sớm, càng nhanh càng tốt.

Không có giấy thông hành? Vậy thì nghĩ cách khác. Chỉ cần vứt bỏ tư duy tuân thủ quy tắc của người hiện đại, cách luôn nhiều hơn khó khăn. Nàng dùng nước cây sầu đâu khiến Cơ Trạm Tuyết tạm thời phát sốt, dùng nước cỏ vẽ lên lưng cô bé những vết loét giả. Nếu bị chặn lại thì sao? Nếu bị bắt lại rồi xử tử thì sao? Vậy thì cùng chết thôi.

Hai người một mạng, ngay cả sống chết còn không màng, thì còn gì phải sợ?

Nói thêm một điều, kỹ năng diễn xuất của Phó Thanh Vi sau những lần gian nan đã có bước nhảy vọt về chất lượng. Nước mắt muốn rơi là rơi, diễn đến mức ngay cả chính nàng cũng suýt tin rằng con gái mình thực sự bị bệnh nguy kịch.

Đứa con gái bệnh nguy kịch giờ đã hạ sốt, đang nằm trên lưng nàng ngắm phong cảnh.

Dù vẫn tay trắng, nhưng ít ra, họ đã lấy lại được tự do.

Phó Thanh Vi bị nhéo tai một cái.

Nàng giả vờ nổi giận: "To gan."

Cơ Trạm Tuyết vòng hai tay ôm lấy cổ nàng, hơi thở khe khẽ phả vào tai nàng, lúc xa lúc gần.

Không biết lại đang bày trò gì đây.

Khi Phó Thanh Vi mỏi lưng, nàng đặt cô bé xuống cho đi bộ, nắm tay cô bé hỏi: "Em có muốn quay về thôn Y Bố không? Ta có thể đưa em về nhà. Hoặc em muốn tiếp tục đi theo ta, chúng ta sẽ đến Bồng Lai."

Chuyến đi này quá hiểm nguy, chỉ một tòa thành mà đã gian nan đến vậy. Phó Thanh Vi muốn cho cô bé thêm một cơ hội lựa chọn.

Cơ Trạm Tuyết chẳng hề do dự, chọn ngay con đường thứ hai.

"Bồn... Nãi."

"Là Bồng Lai."

"Bồng... Lai."

"Thông minh lắm." Phó Thanh Vi khen như một thói quen, ai mà nỡ không cưng chiều một đứa bé ngoan như vậy chứ.

"Nhà?" Cơ Trạm Tuyết chỉ vào nàng, ý là nhà của chị?

"Đúng."

"Chúng ta... nhà? Bồng Lai?"

Phó Thanh Vi không ngờ cô bé còn nhớ lời nàng nói lần trước, thậm chí còn ghép lại thành câu hoàn chỉnh. Mắt nàng bỗng chốc nóng lên, nhẹ giọng đáp: "Ừ. Nhà của chúng ta, Bồng Lai Quán."

Cơ Trạm Tuyết gật đầu: "Được."

Người tuy nhỏ, nhưng chính kiến thì không hề nhỏ, dám lặng lẽ tự bán mình mà chẳng chút do dự.

Phó Thanh Vi không biết rằng, chữ "được" kia lại hàm chứa nhiều ý nghĩa đến thế.

Hai người rời ngoại thành, tiến vào rừng núi quen thuộc.

Gặp một con sông, họ dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút lương khô. Phó Thanh Vi cởi áo cô bé, rửa sạch nước cỏ trên lưng, rồi thay áo mới cho cô bé.

Đã lâu lắm rồi Cơ Trạm Tuyết không được thấy sông, tắm rửa xong liền ngồi bên bờ nghịch nước, quẫy chân bắn lên từng đợt bọt nhỏ.

Phó Thanh Vi tựa vào gốc cây, để mặc cô bé chơi đùa, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, đề phòng cô bé trượt chân xuống nước.

Chơi chán rồi, Cơ Trạm Tuyết chậm rãi đi về phía nàng.

Cô bé không chút khách sáo trèo ngay lên người nàng, hai tay ôm lấy eo nàng, mặt dụi vào ngực nàng, thân mật vô cùng, chẳng khác nào Tiểu Tam Hoa bám người trong nhà.

Phó Thanh Vi bật cười, vô thức nựng má cô bé: "Mèo con của ai mà đáng yêu thế này?"

Cơ Trạm Tuyết bỗng hôn nhẹ lên má nàng.

"Của chị."

***

Lời tác giả:

Nụ hôn đầu của tiểu sư tôn [√]🤩

Phó Thanh Vi: Con bé mới bốn tuổi đã bắt đầu trêu chọc tôi rồi á??? Mọi người ơi, thế này có ổn không???

[Kẹo cam][Kẹo cam][Kẹo cam]

Chương trước Chương tiếp
Loading...