[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C122 - Không thể uống xong
"Nhân gian có một cách gọi là... Bảo bối...…"Phó Thanh Vi với chút toan tính xen lẫn ngượng ngùng, nói ra suy nghĩ thật của mình.Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trên ghế mây.Mục Nhược Thủy giữ nét mặt điềm nhiên, không để lộ cảm xúc nội tâm."Vậy…... gọi là bé cưng được không?" Phó Thanh Vi khẽ đề xuất một cách táo bạo hơn, mặt càng đỏ như gấc."Em bao nhiêu tuổi rồi?"Phó Thanh Vi xấu hổ rúc mặt vào ngực cô, thì thầm: "Người không gọi thì thôi, coi như em chưa nói gì."Quán chủ Mục bị hai chữ đó làm chấn động, không ngờ có ngày những từ như vậy lại dùng để gọi Phó Thanh Vi."Bảo bối" thì cô còn hiểu được, có người còn xem con của mình như hồn ngọc quý trên tay, chứ đừng nói đến bảo bối, thậm chí như là tâm can.Đột nhiên cô cất lời: "Tâm can nhi"*心肝/Tâm can: nghĩa đen là tim gan, nghĩa bóng cũng đồng nghĩa với cục cưng, chỉ người thân yêu nhất và thương yêu nhất (theo Hanzii)Phó Thanh Vi ngẩng đầu ngay lập tức: "Cái gì?"Mục Nhược Thủy bình thản: "Ta hỏi em có muốn ăn món có gan tim động vật vào bữa trưa không?"Tim Phó Thanh Vi từ cổ họng rơi thẳng xuống đáy vực, thất vọng nói: "Em không ăn động vật hoang dã, mà trên núi cũng không mua được.”Mục Nhược Thủy nhận ra mình lỡ lời, đành nói: "Ta xuống phố mua cho em."Từ khi có xe, cô không còn đi bộ nhiều như trước, nhưng lần này vì nàng, phải bỏ công sức không ít."Thôi ạ." Phó Thanh Vi luyến tiếc từ chối, không nỡ để cô vất vả. "Vài hôm nữa hai chúng ta cùng xuống thành phố, có thời gian thì đi xem phim luôn. Đạo diễn em thích vừa ra mắt phim mới, được đánh giá rất tốt."Trên núi đã có kết nối mạng, nên dù sống ẩn dật, Phó Thanh Vi không hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới. Đối với nàng, việc sống ở đây chẳng khác nào chuyển ra ngoại ô sống chung với người mình yêu. Một ngôi nhà nhỏ giữa thiên nhiên, vừa yên tĩnh vừa lãng mạn.Thỉnh thoảng nàng vẫn xuống phố để cảm nhận hơi thở nhân gian.Không giống Công Dương Tôn, người từ nhỏ lớn lên trên núi Chung Nam, quen với khổ tu trong rừng sâu. Phó Thanh Vi là một cô gái hiện đại, trưởng thành giữa sự phát triển của khoa học kỹ thuật, vật chất phong phú, yêu thích cuộc sống phồn hoa cũng là điều dễ hiểu.Nàng hăng say kể về vị đạo diễn mình yêu thích, Mục Nhược Thủy kiên nhẫn lắng nghe.Thấy nàng bắt đầu tìm vé xem phim trên điện thoại, cô hỏi: "Ở trên núi lâu như vậy, em có thấy chán không?""Không hề." Phó Thanh Vi đáp ngay không cần suy nghĩ. "Ở cùng sư tôn thì sao mà chán được.""Nói thật.""Thật sự không chán, chỉ là hơi bí bách thôi." Phó Thanh Vi lựa chọn lời lẽ cẩn thận.Lần gần nhất hai người xuống núi là để tìm Ma Thiên Đức, sau đó cô bị thương, phải nằm viện một thời gian, không được ra ngoài. Khi về núi, cô lại tiếp tục dưỡng thương. Bây giờ cơ thể Mục Nhược Thủy đã khỏe, Phó Thanh Vi liền nghĩ đến việc rủ cô ra ngoài giải khuây.Nàng đổ lỗi cho Linh Quản Cục: "Chủ yếu là tại lúc trước ở viện quá lâu, sư tôn không muốn đi giải xui sao?"Mục Nhược Thủy trầm mặc."Sư tôn?""Ừ." Cô không trả lời thẳng, chỉ nói: "Em nói đúng."Được cô xác nhận, Phó Thanh Vi hào hứng lập kế hoạch cho cuộc hẹn vào vài ngày tới.Mục Nhược Thủy mở cánh tay để nàng gối lên vai, thoải mái vừa lướt màn hình điện thoại vừa dựa vào cô. Tay còn lại của cô khẽ nâng cuốn «Thần điêu hiệp lữ».Đây là cuốn sách Phó Thanh Vi gợi ý cô đọc. Nàng bảo đó là một tiểu thuyết võ hiệp, mà Mục Nhược Thủy vốn thích đọc sách thư giãn. Văn phong của truyện vừa ý cô, còn nội dung lại xoay quanh một mối tình sư đồ đầy trắc trở – Trùng hợp với những băn khoăn của cô gần đây.Tâm tư của Phó Thanh Vi, cô đã sớm đoán ra, nhưng không vạch trần.Đọc đến nửa đầu, cô chợt nghĩ, đối với Phó Thanh Vi, đạo quán Bồng Lai chẳng phải cũng giống như Cổ mộ sao?Cô chỉ muốn ẩn cư, tìm một chốn yên bình nơi núi non, còn nàng lại vì cô mà lưu lại chốn này. Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn là người phàm ở chốn hồng trần, sinh ra giữa hồng trần, chỉ khi vượt qua cõi hồng trần ấy, nàng mới có thể viên mãn đắc đạo.Nếu chưa hoàn toàn nhập thế, thì làm sao nói đến xuất thế?Mục Nhược Thủy đã đi trọn con đường ấy ở kiếp trước, nhưng Phó Thanh Vi còn trẻ, cuộc đời nàng chỉ vừa mới bắt đầu.Phó Thanh Vi nghiêng đầu nhìn cô. Khoảng cách gần gũi khiến nàng bất giác hôn nhẹ lên gò má lạnh lẽo mà mềm mại của cô, tò mò hỏi: "Sư tôn, người đọc đến đâu rồi?""Đọc đến đoạn Dương Quá và Tiểu Long Nữ chia tay.""Là lần chia tay đầu tiên à?""Chẳng lẽ còn có lần thứ hai?""...…" Phó Thanh Vi bối rối: "Xin lỗi, em hình như lỡ tiết lộ rồi.""Không sao, ta sẽ đọc xong trong hôm nay.""Cũng không cần vội thế, người cứ đọc từ từ thôi." Nếu cô có thể từ từ cảm nhận mối tình sư đồ ấy thì càng tốt."Không sao, ta đọc rất nhanh."Mục Nhược Thủy nói là làm. Đến tối, khi Phó Thanh Vi ngồi thiền xong, cô đã khép cuốn sách trên bàn từ lâu.Một bàn tay thon dài trắng nõn đặt trên bìa sách, như thể đang trầm tư rất lâu mà chưa thoát ra được.Phó Thanh Vi vòng ra phía sau cô, hai tay áp lên má cô. Mục Nhược Thủy thuận thế nắm lấy tay nàng, khẽ hôn lên đó.Phó Thanh Vi: "…..."Hành động quá tự nhiên, nàng khó mà không nghi ngờ rằng hai người đang yêu nhau.Trên giường, Phó Thanh Vi hỏi cảm nhận của cô sau khi đọc.Mục Nhược Thủy đáp: "Có hơi buồn.""Vì sao ạ?" nàng hỏi.Mục Nhược Thủy không thể hiểu hết được mọi cảm xúc, nhưng giống như từ trải nghiệm của Đỗ Tích Ngôn, cô dễ dàng đồng cảm với nỗi đau của người khác. Một khi có điểm yếu, con người sẽ sinh ra nhiều sợ hãi. Nhìn chúng sinh như nhìn thấy chính mình, và những gì chúng sinh sợ hãi cũng là những gì cô e ngại."Bởi vì họ luôn yêu nhau, nhưng lại luôn phải xa cách." Mục Nhược Thủy nói.Câu nói khiến Phó Thanh Vi lập tức nhớ đến cảm xúc của mình khi từng đọc quyển sách này. Vốn dĩ nàng rất cảm tính, đã nhiều lần rơi nước mắt vì 16 năm chia xa của Dương Quá và Tiểu Long Nữ.Phó Thanh Vi thở dài: "Đúng vậy, 16 năm dài quá."Mục Nhược Thủy lại nói: "16 năm không dài, cái dài là tâm trạng. Mỗi ngày xa nhau đều như một năm đằng đẵng."Hiện tại, cô không thể chịu nổi việc xa Phó Thanh Vi, dù chỉ một ngày.Nghe cô nói với vẻ đồng cảm sâu sắc, Phó Thanh Vi hiếm khi hỏi một câu sâu xa: "Sư tôn, nếu là người, người có chờ không? Giả sử người là người phàm.""Ta sẽ chờ."Phó Thanh Vi nằm nghiêng, đối diện nhìn cô. Ánh trăng sáng tỏ đêm nay cho nàng thấy ánh mắt kiên định, giọng nói chắc chắn của đối phương.Mục Nhược Thủy cũng nhìn lại nàng, hiếm khi hỏi ngược: "Còn em?"Phó Thanh Vi suy nghĩ một lát, đáp: "Em nghĩ mình không chờ nổi.""Hửm?""Quá dài và quá đau khổ." Phó Thanh Vi lắc đầu. "Em không chịu được."Năm nay nàng mới 21 tuổi, 16 năm gần như bằng cả cuộc đời nàng từng trải qua. Chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn sụp đổ, nàng không đủ sức vượt qua.Nàng không kiên cường đến thế."Nếu em là Dương Quá, có lẽ lúc đó em đã nhảy xuống Tuyệt Tình Cốc cùng nàng ấy."Dù nói vậy, nhưng khi thực sự đối mặt với khoảnh khắc đó, nàng sẽ lựa chọn thế nào, chỉ có số phận mới biết.Phó Thanh Vi không muốn nghĩ thêm về vấn đề này. Chỉ là giả định mà đã khiến nàng không chịu nổi.Chủ đề do nàng khơi ra, nhưng người muốn kết thúc nó cũng là nàng.Phó Thanh Vi co mình vào lòng Mục Nhược Thủy. Người phụ nữ ôm lấy eo nàng, dịu dàng hỏi: "Sao thế?""Sư tôn, em không muốn rời xa người.""Chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi.""Em không muốn nói về chuyện này.""Được." Mục Nhược Thủy khẽ hôn lên môi nàng, nói: "Chúng ta sẽ không chia lìa, ta hứa với em.""Nếu người chết, em sẽ cùng chết theo." Phó Thanh Vi buột miệng thốt ra. Những điều trước đây chưa từng nghĩ đến giờ bỗng dễ dàng hiện lên trong tâm trí nàng. Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng không hối hận. So với việc sống cô độc một mình, nàng thà cùng cô rời bỏ thế gian.So với sự trường sinh và thân thể bất tử của Mục Nhược Thủy, một vấn đề khác lại gần với hiện thực hơn."Nếu em chết, người hãy quên em đi." Phó Thanh Vi nói, "Được ở bên người mấy chục năm, em đã mãn nguyện rồi. Người có thể đau lòng, nhưng đừng đau lòng quá lâu."Sự rời xa của nàng sẽ không chỉ là 16 năm, mà là mãi mãi.Cánh tay đang ôm lấy eo nàng của Mục Nhược Thủy siết chặt hơn. Cô khẽ nói: "Ta cũng không muốn nói về chuyện này."Phó Thanh Vi chưa bao giờ quên được khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người. Đối mặt với sinh tử, nàng có thể bình thản chấp nhận, nhưng đó lại là điều Mục Nhược Thủy luôn cố tránh né."Sư tôn, người như đang làm nũng vậy." Phó Thanh Vi nói.Mục Nhược Thủy không phản ứng, chỉ vùi mặt vào hõm vai nàng.Phó Thanh Vi đột nhiên cảm thấy người phụ nữ lúc này có chút yếu đuối. Nàng đưa tay ôm lấy vai cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.Rõ ràng là một khoảnh khắc đẹp đẽ để tâm sự vào giữa đêm, nhưng rốt cuộc họ lại nói về những nỗi sợ hãi trong lòng mình. Ánh trăng bên ngoài cũng nhuốm vẻ bi thương.Phó Thanh Vi bật cười, phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng."Rõ ràng chẳng có gì xảy ra mà." Nàng cười nói, "Chúng ta giống như mấy kẻ lo chuyện bao đồng ấy."Mục Nhược Thủy ngẩng đầu lên, không nói gì, chỉ cọ nhẹ mặt vào cổ nàng, vẫn không tự nhận ra rằng mình đang làm nũng. Khoảng cách gần gũi ấy như cách cô xoa dịu bất an trong lòng mình.Phó Thanh Vi vuốt ve mái tóc dài của cô, hiếm khi thấy sư tôn mềm yếu như vậy.Cô đã gần hồi phục hoàn toàn.Đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.Phó Thanh Vi nghiêng người sang bên, gần như đè lên Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy nằm ngửa bên dưới nàng, cô mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, phảng phất hương thơm dịu nhẹ của cơ thể.Một tay nàng từ sau lưng lướt tới vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp lụa, tay kia đặt lên eo cô.Nàng không biết nên động vào đâu trước. Nếu trực tiếp chạm vào bên trong thì có vẻ hơi mạo muội. Thường ngày sư tôn luôn chủ động hôn nàng trước, khơi dậy cảm giác, rồi mới dùng tay.Ngón tay Phó Thanh Vi chậm rãi trượt từ bờ vai xuống, di chuyển trên lớp lụa mịn. Tay kia nâng khuôn mặt người phụ nữ, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng.Lần đầu tiên, Phó Thanh Vi giành được quyền chủ động trong nụ hôn. Người phụ nữ ngoan ngoãn lúc này và Mục Nhược Thủy thường ngày như hai người khác nhau. Đặc biệt là so với người phụ nữ gần đây luôn đòi hỏi vô độ, quả thực một trời một vực.Phó Thanh Vi hôn đến say mê, đôi môi giao hòa quấn quýt, nàng khẽ rên rỉ thoải mái trong vòng tay cô.Đúng vậy, từ lúc nào mà hai tay của Mục Nhược Thủy đã ôm lấy nàng, khiến Phó Thanh Vi như vùi vào lòng cô. Ở tư thế chiếm ưu thế, nàng dịu dàng tiếp nhận.Nút áo váy ngủ của nàng đã bung mấy chiếc.Nhìn thì như vẫn mặc đồ chỉnh tề.Mục Nhược Thủy trân trọng vuốt ve nàng, bàn tay năm ngón co lại rồi mở ra, đầu ngón tay ấn nhẹ, dịu dàng trêu chọc.Phó Thanh Vi bắt đầu cảm thấy có điều không ổn.Tại sao cô lại......Ngón tay của người trượt lên đôi môi mềm mại ấm áp của nàng, ngón tay co lên khẽ cọ qua lại.Phó Thanh Vi thở hổn hển, eo mềm nhũn: "Đợi đã......"Mục Nhược Thủy vùi đầu hôn nàng: "Đợi gì chứ? Đây chẳng phải điều em muốn sao?"Phó Thanh Vi: "Nhưng mà...... a......."Nàng bị sự tấn công bất ngờ và tăng tốc làm cho mọi suy nghĩ trở nên mơ hồ. Cả cơ thể nàng cứng lại, đôi mắt mở to, ngẩng đầu lên, cổ cong ra sau trong vài giây, nhịp thở trong miệng đột nhiên dồn dập.Cảm giác thiếu oxy đến quá nhanh.Cảm giác ấy gần như khiến người ta phát điên, nằm im cũng không thể trốn thoát.Mục Nhược Thủy giữ đầu nàng, ép nàng cúi xuống để hôn, nuốt trọn mọi âm thanh của nàng.Phó Thanh Vi rơi nước mắt, khẽ nức nở."Sao vậy?" Giọng nói của cô vang lên từ cuối giường."Không có gì."Phó Thanh Vi giơ tay che mắt, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn."Chậm một chút, ta uống không kịp."Cô cúi người hôn lên đôi môi ẩm ướt hồng hào vì bị đùa giỡn của nàng.Phó Thanh Vi ngoài việc thầm mắng cô biến thái thì không còn cách nào khác.Hai người quấn quýt đến tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm, Phó Thanh Vi như thường lệ đi luyện công, bước chân rời đi vội vã, như thể đang trốn tránh điều gì.Mục Nhược Thủy rẽ vào bếp để nấu ăn.Tiểu Tam Hoa ngồi chờ bên cửa, đợi món ức gà luộc.Đột nhiên lông tai của nó dựng đứng, bên trong vang lên một tiếng quát giận dữ: "Câm miệng!"Tiểu Tam Hoa hoảng sợ, vội chạy biến đi. Nhưng một lát sau, nó chậm rãi quay lại, thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy bà ngoại mình đang ở đó.Mục Nhược Thủy xoa nhẹ huyệt thái dương, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt tò mò màu xanh lục của chú mèo. Tâm trạng cô bất giác trở nên bình tĩnh hơn.Cô xé nhỏ ức gà, đặt lên đĩa, ngồi dưới mái hiên nhìn chú mèo ăn uống, lòng dần tĩnh lại.Luồng ma khí trong cơ thể cô ngày càng lớn mạnh khi ăn mòn cảm xúc tiêu cực, kích thích sự bất an. Nó không thể tiếp tục tồn tại.Tuy nhiên, Mục Nhược Thủy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sức mạnh, không thể đảm bảo có thể trừ khử nó triệt để.Cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng khôi phục trạng thái đỉnh cao, dù điều đó sẽ khiến Phó Thanh Vi phải chịu vất vả hơn.Nhưng chỉ ba ngày mà nàng đã không chịu nổi. Sáng nay nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên của nàng là tránh đi. Mặc dù có chút thẹn thùng, cuối cùng vẫn là chạy trốn. Nếu tình trạng này trở nên gay gắt hơn, có lẽ nàng sẽ không dám đối mặt với cô nữa.Mục Nhược Thủy không muốn làm nàng sợ, cũng không muốn làm tổn hại cơ thể nàng, nên quyết định chờ thêm chút nữa.Hai ngày nữa trôi qua trong yên ả. Tần suất giữa hai người mỗi đêm vẫn duy trì ở mức một đến hai lần. Phó Thanh Vi đã trở lại với dáng vẻ ngoan ngoãn, bám lấy cô, cùng nhau thủ thỉ âu yếm.Chiều hôm đó, khi Phó Thanh Vi đang luyện công trong kết giới, Mục Nhược Thủy hiếm hoi ngồi thiền trong phòng.Nếu Phó Thanh Vi nhìn thấy, nàng sẽ chứng kiến linh khí từ khắp ngọn núi hội tụ về đạo quán, tạo thành một xoáy khí lớn màu trắng, xoay quanh căn phòng cô đang ở.Mục Nhược Thủy không biết đã bao lâu trôi qua. Khi mở mắt, đáy mắt đỏ rực của cô lạnh lẽo đến đáng sợ.Trước mặt cô, trên sàn xuất hiện một bóng đen. Chính xác hơn, đó là hình người do sương đen tạo thành. Cô mạnh mẽ như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, một luồng ma khí tưởng như sắp tan biến hoàn toàn khi trú ngụ trong cơ thể bị sợi dây siết chặt của cô, vết thương chỉ mới lành một chút.Sương đen bao bọc trong chiếc áo choàng đen tuyền, hơi cúi đầu chào cô."Chủ nhân đã chờ rất lâu rồi."Mục Nhược Thủy ra tay nhanh như chớp, trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt nó, siết chặt cổ.Ma khí vốn vô hình vô sắc, không thể bị tay người chạm đến. Nhưng Mục Nhược Thủy không phải người thường. Cô có thể cảm nhận được sự di chuyển như khói của nó, có thể kiểm soát và cũng có thể tiêu diệt nó."Chủ nhân của ngươi đâu?"Đối phương không trả lời.Nhiệm vụ của nó chỉ là tìm cô, và giờ đây, sứ mệnh của nó đã hoàn thành.Chủ nhân sẽ đến ngay.Những đường nét mơ hồ trên khuôn mặt của bóng đen tạo thành một nụ cười, càng lúc càng quái dị và phóng đại. Dưới sức mạnh dần gia tăng từ bàn tay của Mục Nhược Thủy, nó bị xé nát hoàn toàn, tan biến vào không khí.Giữa trán của Mục Nhược Thủy cảm thấy lành lạnh, cô ngồi xuống giường.Một tay cô chống lên mép giường, khuôn mặt nghiêng qua một bên, hơi thở hơi dồn dập.Ma khí đã được loại bỏ, nhưng sức mạnh của nó không thua gì con giao long ngày đó. Nó đã ẩn náu trong cơ thể cô quá lâu, mục đích là gieo mầm tâm ma. Dù đã tiêu diệt được ma khí, nhưng tâm ma vẫn còn.Trước đây, Mục Nhược Thủy không sợ điều này. Cô đã dứt bỏ thất tình lục dục, không để lộ bất kỳ sơ hở nào cho ma quỷ. Nhưng nay đã khác xưa, vì yêu mà sinh ra sợ hãi, hơn nữa gần đây tâm trí cô lại bị xao động, khiến ma tộc dễ dàng lợi dụng để gieo rắc tâm ma.Mục Nhược Thủy khẽ hừ lạnh, loại bỏ tạp niệm, điều chỉnh hơi thở, tập trung nhập định.Phó Thanh Vi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong đạo quán. Đến giờ, nàng rời khỏi kết giới, về nhà ăn cơm.Trên đường đi ngang qua khu vườn nhỏ của hai người, nàng tiện tay nhổ vài cây rau mang về."Sư tôn! Em về rồi đây!"Phó Thanh Vi đã quên sạch chuyện tối qua bị hành hạ thế nào, trong lòng chỉ nghĩ đến việc gặp người mình yêu.Hình bóng quen thuộc của Mục Nhược Thủy lại không ở trong bếp, cũng không xuất hiện trên chiếc ghế mây. Phó Thanh Vi đặt rau xuống, vừa gọi tên cô vừa bước vào phòng ngủ.Nàng thấy Mục Nhược Thủy đang ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn tí ngọ, nhập định.Phó Thanh Vi không dám làm phiền, nàng rón rén đi ra ngoài, đứng ở cửa sổ nhìn vào cô.Nàng nghĩ: Sư tôn mấy ngày nay quả thực có hơi khác thường.Mục Nhược Thủy nhập định đến nửa đêm. Trong lúc đó, Phó Thanh Vi tùy tiện tìm chút đồ trong tủ lạnh để lót dạ, chơi đùa với mèo ngoài sân một lúc lâu mới nghe thấy động tĩnh từ trong phòng.Nàng lập tức lao vào, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô khi vừa đứng dậy."Đã tối muộn thế này rồi à? Ăn cơm chưa?""Ăn rồi." Phó Thanh Vi chăm chú nhìn cô. "Sư tôn, người đang giấu em chuyện gì phải không?""Phải. Lần trước khi lên núi trừ Ma Thiên Đức, có một luồng ma khí đã xâm nhập vào cơ thể ta, nhưng giờ đã giải quyết xong."Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng nói ra câu này, nhưng nó đủ khiến lòng Phó Thanh Vi dậy sóng."Chuyện quan trọng như vậy, bây giờ người mới nói với em? Linh Quản Cục có biết không?""Tuế Dĩ Hàn biết.""Ngay cả cô ấy cũng biết, còn em thì không?" Biểu cảm dịu dàng thường ngày của Phó Thanh Vi hoàn toàn biến mất."Cho em biết thì có ích gì?"Giọng nói của Mục Nhược Thủy vẫn bình thản như thường lệ.Trước khi rời đi, cô đã bàn riêng với Tuế Dĩ Hàn. Cách loại bỏ ma khí của Linh Quản Cục quá phức tạp và mất thời gian. Cô muốn sớm quay về núi ở bên Phó Thanh Vi, nên từ chối sự trợ giúp của họ.Ngay cả Linh Quản Cục còn không giúp được gì, Phó Thanh Vi biết rồi thì có ích gì, chỉ khiến nàng thêm phiền lòng mà thôi.Phó Thanh Vi lớn tiếng: "Không để làm gì cả, em chỉ muốn biết, vậy không được sao?!"Mục Nhược Thủy nhíu mày."Em ồn ào khiến ta đau đầu." Vừa mới rời khỏi trạng thái nhập định, khó khăn lắm cô mới giữ được sự bình tĩnh, nhưng chỉ vài lời của Phó Thanh Vi đã làm cô xao động.Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa, Phó Thanh Vi giận đến tột cùng."Xin lỗi! Em sai rồi! Em rất xin lỗi! Được chưa?!"Phó Thanh Vi rõ ràng nói những lời này với giọng đầy tức giận. Nàng còn một khuyết điểm nữa là tuyến lệ rất nhạy. Cứ hễ giận quá là dễ khóc.Ngay cả khi cãi nhau, nàng cũng luôn là người đầu tiên đỏ mắt, hoàn toàn không có khí thế.Nàng quay người đi ra ngoài, nước mắt đã rơi thành chuỗi, từng giọt như những viên ngọc trai đứt đoạn, lướt qua tầm mắt của Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy một tay ôm lấy thái dương đang đau nhức, tay còn lại giữ lấy cánh tay nàng."Trước tiên... đừng đi.""Sư tôn, người làm sao vậy?" Phó Thanh Vi luôn đặt cô lên trước bản thân mình. Vừa thấy cô như vậy, nàng lập tức quên cả chuyện mình đang giận, lo lắng đỡ cô ngồi xuống mép giường."Không sao, vừa mới trừ ma khí, cơ thể có hơi suy nhược." Mục Nhược Thủy lại giấu đi chuyện tâm ma, nhắm mắt nói.Phó Thanh Vi không nói hai lời, liền đưa ngón tay trỏ của mình nhét vào miệng cô.Mục Nhược Thủy còn đang ngạc nhiên về cảm giác lạ lẫm trong miệng, liền ngay lập tức nếm thấy vị tanh của máu.Trong vài giây lúc cô nhắm mắt, Phó Thanh Vi đã cắn ngón tay mình đến bật máu và trực tiếp đưa máu đó cho cô uống.Mục Nhược Thủy mở bừng mắt, tức đến nỗi thốt ra lời không kịp suy nghĩ: "Em bị bệnh à?"Cô nổi gân xanh trên trán: "Ai cho phép em tự làm tổn thương cơ thể mình?"Phó Thanh Vi bình tĩnh đáp: "Em cho phép."Cơ thể của nàng, nàng muốn làm gì là quyền của nàng. Mục Nhược Thủy không quản được nàng, cũng như nàng không thể quản được cô.Chuyện quan trọng như vậy, sao cô có thể giấu nàng lâu đến thế mà còn xem như không có gì quan trọng?Chẳng phải là đang tạo khoảng cách hay sao? Ai mà không thấy được, hai người vốn dĩ chẳng có quan hệ gì đặc biệt, không thân thiết.Mặc dù mỗi ngày ngủ chung giường, làm tình cùng nhau, nhưng thực ra chẳng ai hiểu ai cả.Mục Nhược Thủy đập mạnh tay xuống mép giường: "Em thật ngang ngược!""Không ngang ngược bằng người." Phó Thanh Vi vẫn ép ngón tay vào môi cô. Mục Nhược Thủy không mở miệng mắng nàng được, vừa định mở miệng thì máu trong miệng đã chặn lại, đầy vị tanh.Cô rút ngón tay của nàng ra, nắm chặt lấy đốt tay nàng, máu đỏ thẫm vẫn tiếp tục chảy, uốn lượn xuống tận gốc ngón tay.Phó Thanh Vi thản nhiên: "Máu đã chảy ra rồi, không uống thì cũng phí thôi."Mục Nhược Thủy định niệm chú để chữa lành vết thương cho nàng.Phó Thanh Vi nói: "Người chữa xong, em lại cắn. Xem người nhanh hơn hay em nhanh hơn."Mục Nhược Thủy hỏi: "Em nhất định phải đối đầu với ta sao?"Phó Thanh Vi sợ mình kích động sẽ khóc, không muốn tranh cãi, chỉ đáp: "Người nghĩ thế thì cứ coi là vậy đi."Mục Nhược Thủy cảm thấy bất lực, kiệt sức, cuối cùng buông xuôi, cúi đầu từ từ ngậm lấy ngón tay của Phó Thanh Vi, hút sạch máu trên đó.Thấy sắc mặt cô đỡ hơn, Phó Thanh Vi không thèm để ý đến cô nữa, xoay người bước ra sân.Nàng bế Tiểu Tam Hoa đi.Mèo tam thể nằm trên tay nàng, ngước nhìn về phía sau. Bóng dáng Mục Nhược Thủy đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn nàng và chú mèo rời đi.Phó Thanh Vi ôm mèo, đứng ở cổng sau đạo quán, ngơ ngác nhìn xung quanh.Nàng hoàn toàn không có chỗ nào để đi. Về lại bên cạnh người phụ nữ đáng giận kia thì chắc chắn là không thể. Nàng chọn đại một con đường và đi vào rừng.Đi đâu cũng được, miễn là không phải quay lại bên cạnh cô.Đường núi gập ghềnh, Tiểu Tam Hoa bị xóc nảy trên tay nàng, gần như choáng váng, lại còn phải nghe con người lẩm bẩm bên tai."Con nói xem, ngài ấy rốt cuộc coi mẹ là gì? Là đồ đệ, hay chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển?""Những lúc tốt đẹp thì chẳng tiếc lời đường mật, nhưng lúc có chuyện thì bản thân còn không bằng Túi Tiền.""Ngay cả Túi Tiền cũng hiểu rõ ngài ấy hơn mình. Hai người họ lúc nào cũng quyết định chuyện quan trọng với nhau, mẹ còn chẳng có quyền được biết.""Nếu ngài ấy cho rằng mình yếu đuối đến mức không cần biết, vậy tại sao ngay từ đầu lại ở bên một con người mỏng manh như mình?"Trên đầu Tiểu Tam Hoa ướt đẫm, những giọt nước như mưa từ trên trời rơi xuống tí tách."Mình chỉ là một con người vô dụng.""Ngài ấy cũng không yêu mình.""Là mình tự đa tình."Phó Thanh Vi không biết mình đã đi đến đâu, rừng cây chỗ nào trông cũng giống nhau. Nàng bèn tìm một gốc cây để tựa lưng, ôm lấy Tiểu Tam Hoa, dự định ngủ ngoài trời một đêm. Có mèo làm ấm, cũng không dễ bị lạnh.Xe của nàng ở dưới chân núi. Thực ra nàng có thể xuống xe bật điều hòa, cuộn mình qua đêm, nhưng như thế thì quá giống kiểu giận dỗi rồi bỏ nhà đi bụi. Nhỡ sư tôn tìm thấy nàng và nổi giận thì sao?Hiện giờ nàng vẫn có thể giả vờ là mình dẫn mèo đi dạo giải sầu, chỉ vô tình đi hơi xa một chút mà thôi.Phó Thanh Vi lau đi những giọt nước mắt mới rơi.Năm con tiểu quỷ lén lút theo sau nàng đã nhanh chóng quay về báo tin. Không lâu sau, Mục Nhược Thủy xuất hiện trước mặt nàng."Giận đủ chưa? Về với ta." Người phụ nữ lạnh lùng nói.***Lời tác giả:Sư tôn: Không hề muốn sống [xòe tay]Dạo này ngọt quá rồi, đáp lại lời kêu gọi của mọi người, thêm chút đường trộn thủy tinh [Kẹo cam][Kẹo cam].