[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C108 - Mục tỷ tỷ
Lần đầu tiên Mục Nhược Thủy nếm thử hương vị nơi đó, vô cùng mềm mại.Trước đây, Phó Thanh Vi không cho cô chạm vào, dù có hơi kích động, cô vẫn tôn trọng ý muốn của nàng.Hiện tại, Phó Thanh Vi đã ngủ say. Mục Nhược Thủy cúi xuống hôn một cái, lông mày khẽ động, rồi lại cúi xuống hôn thêm lần nữa.Lần này, cô dừng lại lâu hơn, đôi môi cảm nhận được dòng nước thanh khiết.Không cần học ở đâu, Mục Nhược Thủy theo bản năng đưa đầu lưỡi ra thăm dò, thử hai lần ở khe giữa môi nàng, rồi ngậm lấy viên ngọc nhỏ không rõ ràng bên trên mà mút nhẹ.Phó Thanh Vi trong cơn mơ khẽ rên một tiếng mềm mại.Nàng nắm lấy chiếc chăn bên dưới, vòng eo không tự chủ mà nhẹ nhàng uốn éo.Đầu óc Mục Nhược Thủy cũng ong ong một trận. Khi cô nhận ra, đôi môi mình đã tràn ngập hương vị của Phó Thanh Vi.Vừa ấm áp vừa mềm mại.Giọng Phó Thanh Vi trầm thấp rên rỉ.Mục Nhược Thủy rút đầu lưỡi về, cố gắng kiểm soát chút lý chí còn sót lại, chỉ khẽ hôn một cái lên đôi môi vẫn còn run rẩy ấy, sau đó ngồi thẳng dậy.Thời điểm hiện tại không giống trước kia. Cô không dùng bùa an thần, Phó Thanh Vi cũng không cần bùa tỉnh thần. Cô không nên lợi dụng lúc nàng ngủ để làm những việc như vậy.Nàng cần tỉnh táo để cảm nhận mọi thứ.Hơn nữa, dường như nàng không muốn cô làm vậy, dù trông nàng rất thích.Lần sau sẽ hỏi ý nàng lúc nàng tỉnh.Nhưng dù cô đã dừng lại, Phó Thanh Vi vẫn trông đầy hỗn loạn, nơi bị cô hôn qua càng thêm hồng hào ẩm ướt, đầy vết nước, khép mở như muốn giữ cô lại.Mục Nhược Thủy nhắm mắt thật lâu.Cô không thể lợi dụng trong lúc nàng không tỉnh táo.Một giọng nói trong đầu vang lên: Dù sao cũng không phải lợi dụng lần đầu, ngươi còn bận tâm cái gì?Nội tâm Mục Nhược Thủy giằng co mãnh liệt, cuối cùng quyết định tôn trọng ý muốn và cảm nhận của Phó Thanh Vi.Cô không phải con người, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn trở thành con người.Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Mục Nhược Thủy cầm một chiếc khăn sạch ra, cẩn thận lau cho Phó Thanh Vi.Lần này mất nhiều thời gian hơn, cả hai đều có trách nhiệm.Chỉ cần cô chạm nhẹ Phó Thanh Vi cũng có phản ứng, mà Mục Nhược Thủy lại thích tùy ý chạm vào nàng. Cô đã sống hai kiếp, lần đầu tiên có trải nghiệm thế này. Nhân lúc Phó Thanh Vi ngủ say, cô vừa nghiên cứu vừa hồi tưởng, không biết đã bị làm phiền bao lâu, cuối cùng nàng mới được sạch sẽ mà ngủ tiếp.Mục Nhược Thủy nằm xuống, vuốt ve mái tóc nàng, lại khẽ hôn một cái, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.*Phó Thanh Vi tỉnh dậy trong một cơn hoảng loạn.Tim nàng đập thình thịch, kèm theo sự co thắt sâu bên trong cơ thể.Đêm qua nàng ngủ sớm, nên hôm nay cũng dậy sớm. Ánh sáng lúc ngày và đêm giao nhau len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ đang ngủ ngay bên gối nàng.Phó Thanh Vi: "......"Xem ra một lần mỗi đêm là không đủ, nếu không sao lại mơ thấy cảnh tượng mãnh liệt như vậy.Không chỉ mơ thấy, còn có thêm sáng tạo mới.Nàng mơ thấy sư tôn ôm lấy chân nàng, "do" nàng......Phó Thanh Vi không dám nghĩ tiếp. Trong mơ nàng dám làm, nhưng ở thực tế thậm chí nghĩ thôi cũng không dám.Mà những giấc mơ nàng trải qua lại chân thực đến kỳ lạ.Phó Thanh Vi cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy đi tắm.Nàng âm thầm lắc đầu.Ai lại vừa nằm chung giường với người trong lòng vừa mơ thấy người đó, chắc trên đời chỉ có nàng là như vậy.Tiếc rằng trời sắp sáng, nếu là buổi tối, nàng sẽ lập tức cởi sạch rồi chui vào lòng sư tôn, để cô thỏa mãn mình.Nàng bực bội dậy sớm đi tắm.Mục Nhược Thủy ngủ ngon lành, sau khi tỉnh dậy vẫn nằm trên giường một lúc, nghe thấy tiếng nước ngừng chảy mới đứng dậy.Vừa hay đối diện với Phó Thanh Vi bước ra.Một giây trước, Phó Thanh Vi còn đang tự hỏi: Chẳng lẽ sâu bên trong mình thật sự là một người dâm đãng?Giây tiếp theo, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Mục Nhược Thủy, một ý nghĩ lóe lên như tia chớp."Sư tôn, tối qua có phải người đã...""Phải." Mục Nhược Thủy thẳng thắn thừa nhận.Phó Thanh Vi không nói thêm gì, tiến lại gần vài bước, thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao người không làm đến cùng?"Hại nàng trong mơ cũng chẳng được trọn vẹn."Được không?" Mục Nhược Thủy chân thành hỏi."Lần sau... có thể làm tới cùng." Phó Thanh Vi lấy hết dũng khí, nói xong câu đó dưới ánh sáng ban ngày, rồi nhanh chóng rút lui vào phòng vệ sinh: "Em đi rửa mặt đây."Phó Thanh Vi vừa lấy nước, vừa đánh răng.Tiếng bước chân của Mục Nhược Thủy tiến lại gần, cô tựa vào khung cửa, chậm rãi nói: "Ta cứ tưởng em không muốn bị đối xử như vậy.""......"Thật sự phải thảo luận chuyện này vào lúc này sao?Mục Nhược Thủy: "Nếu em đã nói vậy, chứng tỏ lần trước em từ chối ta là nói dối."Phó Thanh Vi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đánh răng, cần cổ đã đỏ bừng lên.Mục Nhược Thủy: "Rõ ràng rất thích, tại sao lại nói dối?"Câu này được nói ra khi Phó Thanh Vi vừa súc miệng xong. Nàng buộc phải nhỏ giọng đáp lại: "Em xấu hổ, người hài lòng chưa?"Giọng nói của nàng lí nhí như tiếng muỗi kêu, tai và cổ đỏ rực như tuyết bị ánh nắng chiếu vào.Mục Nhược Thủy cuối cùng cũng cảm thấy mình thắng một ván, khép mắt gật đầu: "Hài lòng."Để tỏ lòng khen thưởng, Mục Nhược Thủy nói: "Lần sau ta sẽ liếm sạch cho em."Aaaaa!Phó Thanh Vi thực sự không chịu nổi, xoay lưng bỏ chạy, trốn mất dạng.Sư tôn không giống nàng, chỉ cần có thể chiếm thế thượng phong, cô không bận tâm ngày hay đêm.Có bản lĩnh thì tối nay liếm đi!Phó Thanh Vi chỉ dám đáp lại cô trong lòng.Tâm trạng buổi sáng của Mục Nhược Thủy rất tốt, cô mang bữa sáng đã làm từ tối qua ra hâm nóng lại, đưa cho Phó Thanh Vi cầm ăn trên đường.Hôm nay hai người sẽ vào thành phố, lại phải xuống núi.Phó Thanh Vi ngồi vào ghế lái xe màu trắng, trước khi khởi động xe, nàng kiểm tra tin nhắn mới.Chiêm Anh: [Cuộc họp lần này có cả Khâu Lão tham dự]Chiêm Anh: [Trước đây Khâu Lão từng muốn nhận cô làm đồ đệ, cô còn nhớ không?]Phó Thanh Vi: [Nhớ chứ, 30 năm trước sư tôn của tôi từng cứu bà ấy một mạng]Chiêm Anh: [Đúng vậy, bà ấy cũng từng nói thế]Phó Thanh Vi đưa tin nhắn cho Mục Nhược Thủy xem, hỏi: "Có muốn thử dò hỏi Khâu Lão xem bà ấy biết gì không?"Mục Nhược Thủy hờ hững đáp: "Tùy duyên."Để đến Linh Quản Cục họp, Mục Nhược Thủy lấy chiếc mặt nạ gỗ liễu cũ của mình ra đeo lên, khiến Phó Thanh Vi cảm thấy thật hoài niệm.Lần đầu tiên xuống núi, cô chính là đeo chiếc mặt nạ này để tìm nàng, từ đó không bao giờ rời xa nữa.Phó Thanh Vi hỏi: "Em có thể đeo thử không? Nếu không được thì..."Chưa kịp nói xong hai chữ "thì thôi," chiếc mặt nạ đã được đặt vào tay nàng."Tặng em cũng được, nhưng đến Linh Quản Cục nhớ trả lại để ta đeo.""......"Phó Thanh Vi hai tay nâng niu chiếc mặt nạ: "Em tưởng đây là món đồ rất quan trọng với sư tôn."Mục Nhược Thủy thản nhiên đáp: "Chỉ là vật ngoài thân, chẳng liên quan gì đến ta. Em muốn thì cứ lấy."Phó Thanh Vi chợt nhớ đến bộ đạo bào đỏ cùng đôi giày gấm dưới đáy rương của cô. Trước khi cất đi, cô còn trải chúng trên giường, cẩn thận không để dính một chút bụi nào rồi mới gấp lại."Vậy bộ đồ lần đầu tiên người mặc lúc gặp em thì sao?""Đồ đó thì không được!" Mục Nhược Thủy không chút do dự đáp."Tại sao không được?""Đó là... đồ tang mà ta mặc khi chết, không may mắn." Mục Nhược Thủy nghiêm giọng, cuối cùng vẫn nói dối.Nhưng lý do vụng về đến mức Phó Thanh Vi vừa nghe đã nhận ra.Tang phục gì mà cô lại nâng niu đến thế?Mặc ngày mặc đêm, yêu thích không rời, muốn cô thay ra cũng phải mất bao nhiêu công sức.Sư tôn giữ dáng vẻ như trước khi chết, chứng tỏ kiếp trước cô qua đời ở tuổi hai mươi ba hoặc hai mươi bốn. Biết đâu cô từng có người yêu cũ?Chắc hẳn đây là món quà của người yêu cũ tặng cô.Phó Thanh Vi hỏi: "Sư tôn không thấy bộ đồ đó trông giống hỉ phục sao?"Mục Nhược Thủy suy nghĩ: "Có sao?"Không vội phủ nhận ngay.Phó Thanh Vi gật đầu: "Lần đầu tiên gặp người, em đã thấy rất giống rồi."Thực ra nàng muốn hỏi một câu sâu hơn, chẳng hạn liệu có khả năng nào, kiếp trước cô từng thành thân với ai đó không.Nhưng thứ nhất, Mục Nhược Thủy hoàn toàn không nhớ gì; thứ hai, lật lại chuyện cũ đến mức truy cứu cả kiếp trước thì đúng là ghen tuông quá mức; thứ ba, lần đầu cô hôn nàng còn rất vụng về, không giống từng có kinh nghiệm thân mật, nhưng khi động đến nàng lại rất giỏi, mỗi lần đều khiến nàng như muốn tan rã, không rõ là năng khiếu bẩm sinh hay vì lý do khác.Mục Nhược Thủy nói: "Ta không nhớ gì cả. Dù cho... ta từng bái đường với ai, cũng không liên quan gì đến ta của hiện tại. Em không cần vì thế mà khó chịu."Phó Thanh Vi chưa hỏi, nhưng Mục Nhược Thủy đã trả lời.Rõ ràng, thẳng thắn, không giấu giếm.So ra, điều này khiến Phó Thanh Vi cảm thấy bản thân không đủ chân thành.Mục Nhược Thủy nói: "Nếu em nhất định phải để ý, ta cũng chẳng có cách nào khác."Sắc mặt Phó Thanh Vi hơi tối lại: "Cho em xin rút lại câu hỏi, em không muốn nghe nữa."Mục Nhược Thủy đổi sang câu khác: "Thay vì tự tìm phiền muộn vì những suy đoán không thể kiểm chứng, chi bằng nghĩ xem ngày mai muốn ăn gì, ta sẽ làm cho em."Phó Thanh Vi ngoắc tay gọi cô.Mục Nhược Thủy bất đắc dĩ cúi mặt lại gần.Phó Thanh Vi trộm hôn lên mặt cô, rồi nâng cằm cô, hôn lên khóe môi. Tiếp đó, nàng xâm nhập vào giữa đôi môi người phụ nữ, hút lấy vị ngọt.Mục Nhược Thủy phối hợp, hé môi, cùng nàng trao đổi qua lại.Trong không gian chật hẹp của xe, nhiệt độ đang dần tăng cao.Phó Thanh Vi rời khỏi môi cô, tựa trán vào trán người phụ nữ, hơi thở phập phồng nói: "Chuyện quá khứ em không muốn biết, nhưng sau này bên cạnh người chỉ có thể là em."Ngày càng giống như hẹn ước cả đời.Dùng lời của nhân gian thì chính là đang yêu đương.Mục Nhược Thủy không còn cách nào khác chỉ có thể chấp nhận.Nếu hôm nay cô không rõ ràng đáp lại, chỉ e là sẽ không rời được ngọn núi này.Phó Thanh Vi nhắn tin cho cô qua điện thoại: [Chỉ được hôn em, cũng chỉ được lên giường với một mình em.]Mục Nhược Thủy: [Vậy móc mắt, chặt tay ta, rồi đưa cho em.]Phó Thanh Vi: [Em muốn người trả lời thẳng thắn.]Mục Nhược Thủy: [Được, được.]Cô trêu chọc nàng: "Có đồ đệ nào lại làm đến mức như em, trói sư tôn bên mình, không cho ai khác chạm vào?""Chỉ có mình em thôi, sư tôn chẳng phải cũng vui vẻ hưởng thụ đủ rồi sao?" Phó Thanh Vi nghiêng người, giúp cô thắt chặt dây an toàn ghế phụ, như muốn minh họa thế nào là trói bên mình."Vi sư không phản bác."Mục Nhược Thủy điều chỉnh lại dây an toàn, còn chủ động siết chặt hơn.Phó Thanh Vi lại muốn ghé qua hôn cô, nhưng Mục Nhược Thủy nghiêng mặt tránh đi: "Lái xe nhanh lên, không lại muộn giờ.""Chỉ một cái thôi. Linh Quản Cục đông người, em năn nỉ đó."Mục Nhược Thủy quay mặt lại.Vài phút sau, cô dùng mu bàn tay lau vết nước trên môi, cuối cùng chiếc xe cũng khởi động.Ít nhất hôm nay nàng không thể dính lấy cô mọi lúc mọi nơi. Mục Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm.Chỉ một lát sau, cô lại cảm thấy khô miệng, liền mở ngăn điều khiển trung tâm lấy chai nước khoáng ra uống vài ngụm, làm dịu cổ họng.Phó Thanh Vi, với kỹ thuật lái xe ngày càng thuần thục, thấy cô uống nước liền nói: "Em cũng muốn." Mục Nhược Thủy đưa chai nước đã mở nắp cho nàng.Phó Thanh Vi cầm một tay, uống xong, rồi đưa lại cho cô, tay còn lại điều chỉnh âm lượng nhạc nhỏ xuống, bắt đầu trò chuyện."Sư tôn, em có kể với người là trước đây em thường mơ đi mơ lại một giấc mơ không?""Chưa từng."Phó Thanh Vi vì câu chuyện hỉ phục mà chợt nhớ đến, đã lâu rồi nàng không mơ thấy nên gần như quên mất."Nội dung giấc mơ em nói ra, người đừng giận nhé.""Em cứ nói xem."Phó Thanh Vi hai tay nắm chặt vô lăng, mắt nhìn về phía trước, nhưng khi nói ra vẫn thiếu tự tin: "Từ năm mười tám tuổi, em thường mơ thấy mình bái đường thành thân với một người phụ nữ. Người đó che khăn đỏ, không thấy rõ mặt.""Thường xuyên là bao lâu?""Cách vài ngày một lần. Nếu ngày nào cũng mơ, chắc em không chịu nổi.""Có động phòng hoa chúc không?""Không.""Nói thật.""Thật mà, không có. Em phải bái đường rất nhiều lần mới phát hiện đó là một phụ nữ, ngay cả khăn đỏ cũng chưa từng vén lên.""Vì sao em nói với ta điều này?""Chỉ là không muốn giấu người chuyện gì.""......"Sớm không nói, muộn không nói, lại chọn kể ngay sau khi cô vừa tuyên bố dù kiếp trước có thành thân cũng không liên quan gì đến kiếp này. Nếu Mục Nhược Thủy mà để ý đến giấc mơ này, chẳng phải quá hẹp hòi sao? Đúng là kiểu tiêu chuẩn kép trắng trợn."Sư tôn, có phải người giận không?""Không."Cô tức đến mức chỉ nói được một chữ."Nhưng mà......" Phó Thanh Vi thở một hơi, thoải mái nói, "Từ khi gặp người, em không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa. Hơn nữa, trong mơ lần đầu tiên em thấy rõ mặt người kia, chính là người."Khóe môi Mục Nhược Thủy cong lên một chút trước khi cô kịp nhận ra.Giọng cô trở nên trầm tĩnh hơn."Nói rõ xem nào?""Chính là hôm đó, sau khi em vào quan tài của người, đó là lần cuối cùng em mơ thấy giấc mơ đó, cũng là lần đầu tiên em nhìn rõ mặt người kia. Người trông giống hệt người, nhưng mà...""Nhưng gì?""Mắt người đó màu đỏ, em sợ quá nên tỉnh luôn.""......" Mục Nhược Thủy khẽ mím môi, nói: "Chắc chỉ là một cơn ác mộng thôi.""Sư tôn, người nói xem tại sao em lại mơ thấy những giấc mơ này? Có phải do tiểu quỷ nào muốn hại em, hay do tiềm thức của em?""Đều có khả năng. Nhưng vi sư đã ở bên em suốt thời gian qua, không thấy em có gì bất thường.""Tại sao từ khi gặp người, em không còn mơ nữa?""Vi sư cũng không nghĩ ra.""Vậy thì thôi vậy." Phó Thanh Vi nói, "Những bí mật cuối cùng của em cũng đã kể hết cho người rồi, sau này có cãi nhau, không được lôi chuyện cũ ra nói đâu nhé.""Vi sư đâu có giống em."Phó Thanh Vi bật cười.Con người hiểu biết về não bộ chưa đến 10%. Những giấc mơ của Phó Thanh Vi rốt cuộc chỉ là tưởng tượng vô căn cứ, hay là tiềm thức khắc sâu trong não bộ, như một hạt giống được gieo từ bộ phim nào đó, hay là quá trình nàng nhận thức về xu hướng của bản thân. Tất cả đều không thể chứng minh.Ngón tay cái của Mục Nhược Thủy lần lượt bấm lên các khớp ngón tay khác.Mối liên kết kỳ lạ giữa cô và Phó Thanh Vi vẫn chưa được giải thích, giờ lại xuất hiện thêm giấc mơ này. Liệu hai điều này có liên quan đến nhau không?Chẳng lẽ thật sự là kiếp trước của nàng?Theo lý thuyết, sẽ không có ký ức từ kiếp trước, nhưng Cam Đường là một ngoại lệ. Nếu linh hồn nàng đủ mạnh mẽ, rất có thể sau khi chuyển kiếp vẫn ảnh hưởng đến não bộ.Mục Nhược Thủy chưa từng chuyển kiếp, nên không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này.Người thành thân với nàng thật sự là mình sao? Nghe có vẻ hoang đường quá.Không muốn để quá khứ can dự vào, Mục Nhược Thủy quyết định ngừng suy nghĩ.*Tòa nhà trung tâm Linh Quản Cục.Bên ngoài phòng họp tầng năm."Mục tỷ tỷ!" Một giọng nói đầy phấn khởi vang lên từ phía sau.Phó Thanh Vi quay đầu, nhìn thấy một người mà nàng từng gặp qua một lần, cố vấn Khâu Nguyệt Bạch của Linh Quản Cục.Nàng kéo kéo tay áo Mục Nhược Thủy, nói với cô: "Đó chính là Khâu Lão, bà ấy đang gọi người."Mục Nhược Thủy đeo mặt nạ, khẽ nói: "Ai cho phép bà ấy gọi thân mật thế?"Phó Thanh Vi: "Nhịn chút đi, đừng nổi giận mà."Mục Nhược Thủy quay lại, qua lớp mặt nạ sơn đầy màu sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Nguyệt Bạch, chỉ cách vài bước.Ánh mắt Khâu Nguyệt Bạch lướt qua hai người họ, dường như lóe lên một chút mơ hồ, rồi dừng lại trên chiếc mặt nạ và miếng hoàng ngọc treo bên hông của Mục Nhược Thủy."Mục tỷ tỷ?" Khâu Nguyệt Bạch gọi.Mục Nhược Thủy không đáp.Phó Thanh Vi cố gắng hòa giải: "Sư tôn của tôi hôm nay bị đau họng, không tiện nói chuyện. Mong Khâu Lão thông cảm."Mục Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng.Rõ ràng cô không hài lòng với lời biện hộ mà nàng đặt ra.Cô muốn làm gì thì làm, chỉ có Phó Thanh Vi là để tâm đến những quy củ vô nghĩa này.Trong ánh mắt của cô, không tìm được chút quen thuộc nào về Khâu Nguyệt Bạch, quả nhiên là đã quên. Bà ấy hành lễ: "Hậu bối Khâu Nguyệt Bạch, bái kiến Từ Nhượng chân nhân."Mục Nhược Thủy lãnh đạm ừ một tiếng.Khâu Nguyệt Bạch ngẩng đầu, ánh mắt lại hướng về chiếc mặt nạ mà bà từng thấy.Mục Nhược Thủy nghiêng đầu, giọng nói với Phó Thanh Vi trở nên dịu dàng hơn gấp bội: "Chúng ta vào chứ?"Phó Thanh Vi ngại ngùng nhìn Khâu Nguyệt Bạch: "Mời Khâu Lão vào trước."Mục Nhược Thủy nghe vậy, không để tâm mà kéo Phó Thanh Vi đi thẳng vào trước.Cái gì mà vai vế, muốn đi vào trước cô sao?Phòng họp không một bóng người, nhưng trên bàn đã đặt sẵn bảng tên và chức danh. "Đặc biệt cố vấn Mục Nhược Thủy" ở vị trí đầu tiên ngay dưới chủ tọa.Mục Nhược Thủy ngồi xuống chỗ gần nhất, Phó Thanh Vi ngồi lên chiếc ghế tròn phía sau cô.Linh Quản Cục thậm chí còn chuẩn bị riêng một chiếc ghế cho nàng.Vị trí của Khâu Nguyệt Bạch ở phía đối diện. Khi bà đi ngang qua Mục Nhược Thủy, ngửi thấy mùi hương khó có thể bỏ qua của Phản Hồn Hương trên người cô, giống hệt như trước kia.Khâu Nguyệt Bạch ngồi xuống chỗ của mình, không trò chuyện với Mục Nhược Thủy.Phó Thanh Vi nhìn quanh căn phòng họp trông có vẻ bình thường nhưng lại đầy công nghệ này. Khi nàng đang ghé sát tai thì thầm với sư tôn, Tuế Dĩ Hàn, Chiêm Anh, và một người phụ nữ lớn tuổi xa lạ bước vào.Chiêm Anh chọn một chỗ ngồi ở mép bàn.Tuế Dĩ Hàn trước tiên đưa người phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống, sau đó mới quay lại chỗ ngồi ở vị trí chủ tọa.Phó Thanh Vi liếc nhìn bảng tên trước mặt người phụ nữ: "Phó cục trưởng của tổng cục Lữ Ngọc."Sau khi vào làm việc tại Linh Quản Cục, nàng từng nghe đồng nghiệp và cấp trên trực tiếp nhắc đến vị này. Tổng cục trưởng rất ít khi xuất hiện, gần như không ai gặp được, chỉ giữ danh hiệu tượng trưng. Thực quyền nằm trong tay phó cục trưởng, đến mức mọi người đều lược bỏ chữ "phó" mà gọi thẳng là "cục trưởng."Phó Thanh Vi đứng bật dậy, thiếu chút nữa đã khép chân hành lễ, nghiêm túc nói: "Chào cục trưởng."Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười hiền từ với nàng: "Cô là Phó Thanh Vi?""Vâng ạ."Phó Thanh Vi vừa bất ngờ vừa xúc động, liếc nhìn Mục Nhược Thủy. Không cần nói cũng biết lại là nhờ hào quang của sư tôn."Tuổi trẻ tài cao." Bà khen.Phó Thanh Vi không biết đáp lại thế nào, bà chủ động nói: "Ngồi xuống đi. Hôm nay tôi không phải nhân vật chính, đừng để tôi làm cô căng thẳng.""Dạ."Mục Nhược Thủy tiếp tục duy trì phong thái lạnh nhạt, chẳng thèm để ý đến ai.Tuế Dĩ Hàn: "Xin giới thiệu Từ Nhượng chân nhân."Phó cục trưởng tổng cục: "Từ Nhượng chân nhân mạnh khỏe."Hai vị lớn tuổi chào hỏi, cô chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ "Ừ."Dưới bàn, Phó Thanh Vi căng thẳng đến mức bóp chặt cánh tay mình qua lớp đạo bào.Cứu em với, vẫn là sư tôn đỉnh hơn, ung dung tự tại đến thế.Phó cục trưởng Lữ Ngọc đã có tuổi, Tuế Dĩ Hàn thì đang ở thời kỳ đỉnh cao. Cô đã là Chủ nhiệm của tổng cục, ngang cấp với các cục trưởng chi nhánh, thậm chí còn cao hơn một bậc. Dưới sự phân quyền của Lữ Ngọc, cô nghiễm nhiên trở thành nhân vật nắm quyền thực tế số một của Linh Quản Cục, thích hợp nhất để chủ trì cuộc họp.Tuế Dĩ Hàn ngồi vào vị trí chủ tọa, mở máy tính xách tay, gõ vài lần trên bàn phím, nói: "Mọi người đã đến đủ, cuộc họp bắt đầu."Hả?Phó Thanh Vi nhìn quanh phòng họp, thấy hơn nửa số bảng tên và ghế vẫn còn trống.Đủ ở đâu? Dù là ma quỷ thì cũng nhìn thấy được mà.Tuế Dĩ Hàn: "Vì các cục trưởng và cố vấn đều đang ở chi nhánh của mình, không thể đích thân đến đây, nên cuộc họp sẽ sử dụng hình thức họp qua hologram*."*Hologram: một dạng hình ảnh ba chiều, mọi người có thể tự làm kính hologram theo trên mạng và xem video trên Youtube.Phó Thanh Vi: "......"Có vẻ như chỉ mình nàng không biết chuyện này. À, cả sư tôn cũng không biết.Tốt quá, cả Khoa trưởng Chiêm cũng không phải dạng người đã quen mặt với thế giới.Những vị trí trống bắt đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh ba chiều, Phó Thanh Vi nhờ đó mà lần đầu tiên nhìn thấy mặt tất cả các đại nhân vật một cách đầy đủ.Phó cục trưởng tổng cục khu vực Tây Nam Lữ Ngọc, Chủ nhiệm văn phòng Tuế Dĩ Hàn, dưới quyền có 5 cục trưởng chi nhánh khu vực Hoa Bắc, Hoa Trung, Hoa Nam, Đông Bắc, và Tây Bắc, cùng 4 cố vấn đặc biệt, tất cả đều có mặt tại cuộc họp.Tuế Dĩ Hàn giới thiệu: "Đây là lần đầu tiên cố vấn Mục tham dự cuộc họp. Tin rằng với sự góp mặt của ngài ấy, chúng ta chắc chắn sẽ đạt được kết quả viên mãn."Mục •Vận may tới• Nhược Thủy: "......"Có lẽ để quan tâm đến hai người lần đầu tham dự là Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi, Tuế Dĩ Hàn bắt đầu nói từ đầu câu chuyện."Năm năm trước, Khâu Lão bói được một quẻ, nhận được lời tiên đoán: 'Tuế tinh đương lệnh, yêu ma hiện thế.' Bà ấy đã tra cứu cổ thư, phát hiện tiên đoán tương tự từng xuất hiện hơn một trăm năm trước, sau đó kéo dài đến hàng chục năm chiến loạn, máu chảy thành sông, yêu ma hoành hành, nhân dân lầm than.""Bốn năm trước, chúng tôi phát hiện dấu vết đầu tiên của ma khí, lặng lẽ xâm nhập vào nhân gian. Phát triển đến ngày nay, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Mỗi ngày đều có những vụ án mạng do yếu tố siêu nhiên gây ra, người vô tội phải bỏ mạng. Chúng gây loạn để làm gì? Chúng tôi đã tìm ra."Phó Thanh Vi ngồi thẳng người lên.Tuế Dĩ Hàn tiếp tục: "Theo tài liệu ghi chép, trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc nhất, thi thể chồng chất, máu tanh và sát khí sinh ra vô số ma vật, đồng thời cánh cổng dẫn xuống vực sâu dưới lòng đất cũng được mở ra. Nhiều quái vật không thuộc về nhân gian đã bò lên. Những ma vật đó, dù là do tự nhiên hay nhân tạo, chúng tôi đều gọi chung là ma. Các tu sĩ đã phát minh ra trận pháp phong ấn ma, từng bước đẩy chúng trở về vực sâu, họ đã chịu tổn thất nặng nề mới có thể đóng được cánh cổng. Trong thời bình, những kẻ còn sót lại lang thang trong nhân gian cũng lần lượt bị tiêu diệt."Khâu Nguyệt Bạch nghe đến cụm từ kẻ còn sót lại, ánh mắt khẽ rung động, rồi cụp xuống.Tuế Dĩ Hàn im lặng vài giây, nói: "Ba mươi năm trước, trưởng phòng điều tra số 2 lúc đó... trưởng phòng Chiết Chi, trong một lần đối đầu với ma vật, không may đã hy sinh. Đó là lần cuối cùng chúng tôi thấy hình dạng của ma vật, chứ không phải chỉ là một sợi ma khí. Gần đây, chúng tôi bắt được một người bị ma khí xâm nhập, thẩm vấn ra được mục tiêu của chúng: mở lại cánh cổng thông với vực sâu, để hàng ngàn hàng vạn ma vật tái xuất nhân gian."Một vị cục trưởng đặt câu hỏi: "Chúng muốn dụ dỗ lòng người, khơi lại chiến tranh phải không?"Tuế Dĩ Hàn: "Chắc chắn đó là điều chúng luôn làm, nhưng thời thế giờ khác xưa, ít nhất chiến tranh sẽ không xảy ra trên đất nước chúng ta. Chúng còn có cách khác.""Là cách gì?""Chúng có một kẻ cầm đầu, đang tìm kiếm kẻ đồng đạo. Kẻ gọi là đồng đạo ấy, theo lời đồn, chính là người có thể giúp chúng mở cánh cổng vực sâu, là kẻ mạnh nhất trong thời đại này. Chúng cảm nhận được khí tức của người đó và đang tập trung về phía Tây Nam.""Chỉ có một người?""Có thể không phải là người.""Chủ nhiệm Tuế nghĩ đến khả năng gì?"Tuế Dĩ Hàn nhìn thẳng vào vị cục trưởng vừa hỏi, ánh mắt không chút chệch hướng, đáp: "Hiện tại chưa rõ, tôi đang điều tra. Có kết quả sẽ lập tức thông báo cho mọi người."Phó Thanh Vi nhìn bóng lưng của Mục Nhược Thủy, trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, nhưng nàng không dám thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, sợ gây ra nghi ngờ.Mục Nhược Thủy dưới lớp mặt nạ, ánh mắt lạnh lẽo ghim thẳng vào Tuế Dĩ Hàn.***Lời tác giả:Bảo vệ Chủ nhiệm Tuế [xòe tay] [xòe tay]Sư tôn: Cái danh thiên hạ đệ nhất này không phù hợp. [tan nát]Editor: Thanh đao lớn sắp tới, nhưng chưa phải lớn nhất 🥹🥹🥹