[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu
Chương 17: Bạo loạn
Tắt điện thoại, Trúc Tuế thuật lại tình hình với Tống Chân.Tống Chân: "Sao có thể, sau ba tháng đã được xác nhận là thời gian an toàn của thai kỳ, chị ấy lại có dấu hiệu rối loạn?"Trúc Tuế mắt nhìn thẳng đạp chân ga tăng tốc đến mức cao nhất, "Chị họ của em đã sinh non hai lần, nếu chị ấy nói vậy..."Tống Chân đã hiểu.Rối loạn Pheromone rất thống khổ, thai phụ rơi vào tình trạng này sẽ vô cùng khó chịu...Nếu như thai phụ lần đầu mang thai thì việc không rõ cảm giác này như thế nào là chuyện dễ hiểu.Nhưng Tống Chân chưa gặp trường hợp nào đã từng sinh non mà lại dự đoán sai.(*) Ed: Sorry cho mình chen ngang. Chỗ này ý của Trúc Tuế là Trúc Nghi đã từng sảy thai vì rối loạn Pheromone nên biết khi bị rối loạn sẽ có cảm giác thế nào.Lại phát hiện có chỗ không đúng, Tống Chân: "Nhưng đã hai lần rối loạn Pheromone mà sinh non, theo lý..."Theo lý một khi có thai lại lần nữa, rối loạn Pheromone sẽ theo quán tính xảy ra ngay giai đoạn đầu của thai."Vậy làm sao chị họ của em có thể vượt qua ba tháng đầu?" Tống Chân khó hiểu.Trúc Tuế có một nói một, "Em không biết chi tiết, nhưng người trong nhà nói chị ấy đến Quân khu III, tiếp nhận một đợt điều trị của Đồng gia."Tiếp nhận một đợt điều trị?Tống Chân chưa từng nghe nói về nó.Nghĩ đến cái gì, trong lòng Tống Chân chùng xuống, "Vậy chị của em có ký thỏa thuận liên quan nào không?"Cái này Trúc Tuế vẫn biết, "Có, đúng là có ký, sao vậy chị?"Tống Chân dùng tay chụp vào mặt, đã hiểu."Em không phải nhân viên nghiên cứu nên không biết... Đơn giản mà nói, 'tiếp nhận trị liệu' gì đó mà nói chỉ là tô điểm bề ngoài cho đẹp đẽ mà thôi, thứ mà chị của em dùng hẳn là thuốc thử trung gian, chị em tình nguyện làm người thử nghiệm cho Quân khu III..."Đó chính là kết quả trung gian cho đối tượng rối loạn Pheromone..."Quân khu III đã nghiên cứu về lĩnh vực hỗn loạn Pheromone mười mấy năm, họ cũng có thực lực, chị cần phải đọc thỏa thuận đã ký." Dừng một chút, Tống Chân bổ sung, "Có lẽ tác dụng của thuốc sẽ được liệt kê trên đó.""Được."......Vì đã quyết định đưa Trúc Nghi đến khoa Tuyến tố, thai phụ là chuyện lớn, nên Tống Chân gọi cho Tả Điềm bảo cô đến khoa Tuyến tố chờ, nói không chừng có thể giúp đỡ.Ngay khi xong việc Vinh Mạc sẽ nhanh chóng đến khoa Tuyến tố, Trúc Tuế nghĩ nghĩ, quyết định gọi cho bác cả và bác gái...Cuối cùng gọi cho Phó viện trưởng Vinh, sau khi thuật lại tình hình, nói Phó viện trưởng Vinh đến khoa Tuyến tố thông báo cho Trình Lang và những người khác chuẩn bị.Trong lúc sốt ruột, Trúc Tuế vẫn duy trì sự bình tĩnh, thông báo đâu vào đấy cho từng người, sắp xếp tốt tất cả mọi việc.Sau khi xuống xe, hai người chạy một mạch vào nhà Trúc Nghi.Vừa mở cửa ra, Tống Chân ngay lập tức bịt kín mũi miệng, mùi Pheromone trong không khí quá nồng.Trúc Tuế chú ý đến nàng, quay đầu lại, còn chưa kịp hỏi, Tống Chân đã đẩy cô, "Chị không sao, em vào trước xem chị của em thế nào rồi, chị đi tìm cái khẩu trang."Chờ bảo mẫu lấy khẩu trang xong, nàng mang vào, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy có một người phụ nữ đang ôm Trúc Tuế khóc...Không cần nghĩ cũng biết người kia chắc chắn là Trúc Nghi."Tại sao lại như vậy..."
__________________Ed: Tống Chân là một thiên tài hàng thật giá thật ><
"Chị vẫn luôn rất cẩn thận mà, chị vẫn luôn vâng lời dặn của bác sĩ..."
"Vì cái gì lần này vẫn vậy... Không phải đã qua ba tháng rồi sao... hu...""Chị, chị bình tĩnh một chút, em đưa chị đến khoa Tuyến tố kiểm tra xem sao nhé." Trúc Tuế trấn an nói.Biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Trúc Nghi đã khóc đến mức không nín được nữa, bàn tay kéo lấy quần áo Trúc Tuế, một tay khác đặt trên bụng dưới của mình, vừa không ngừng lẩm bẩm gì đó, vừa lắc đầu...Trúc Tuế nghe được tiếng động ngẩng đầu lên, thấy Tống Chân đi vào, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.Là một bác sĩ, Tống Chân đi lại gần, thành thạo dán miếng dán an thần lên tuyến thể của Trúc Nghi, sau khi quan sát, nàng chắc chắn đây là dấu hiệu của rối loạn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc."Chị ấy khó chịu không còn sức, em ôm chị ấy lên xe trước đi." Tống Chân nhìn về phía bảo mẫu, "Lấy hai bộ quần áo với một cái áo khoác..."Lời vừa nói ra, chạm đến hồi ức đau khổ, sắc mặt Trúc Nghi nháy mắt trắng bệch, "Không không, không lấy quần áo, đừng lấy quần áo cho tôi, tôi..."Hai lần trước đều giống như thế này, Trúc Nghi nhớ rất rõ, đầu tiên là đau, sau đó là lấy quần áo đi bệnh viện...Sau đó nữa là xuất huyết... Xử lý... Tiếp đó thay quần áo sạch...Trúc Nghi vẫn có thể nhớ rõ lần thứ hai sảy thai, máu từ giữa hai chân chảy ra... Hai tháng, đứa bé đã rõ hình dạng... Lúc siêu âm B* đã có thể cử động...(*) Siêu âm B Mode là dùng cho siêu âm bụng, siêu âm thai, nó có dạng thang xám và hiển thị theo thời gian thực."Không cần, không... Tôi, tôi sẽ không... Tôi..." Đôi tay nắm chặt, quá dùng sức khiến các khớp xương đều trắng bệch, Trúc Nghi khóc không thành tiếng, muốn nói sẽ không sao, nhưng bây giờ nói những lời này, tới chính bản thân nàng còn không tin...Một khi rối loạn Pheromone bắt đầu, sẽ rất khó để ngăn chặn và áp chế, đặc biệt cấp bậc của nàng còn cao như vậy...Duỗi tay che mặt lại, Trúc Nghi khóc không ngừng, bả vai thon gầy run rẩy liên tục, Trúc Tuế trong lúc nhất thời cũng không nói được gì.Tống Chân có thể hiểu, nhưng cũng làm nàng thêm lo lắng, "Trúc tiểu thư, chị bình tĩnh lại một chút...""Trúc tiểu thư...""Chị ấy như vậy không được, cảm xúc dao động quá lớn, sẽ làm tăng tốc quá trình rối loạn..." Không thể trấn an Trúc Nghi, Tống Chân sốt ruột ngẩng đầu nhìn Trúc Tuế.Trúc Tuế im lặng một lát, nháy mắt đưa ra quyết định, biểu tình của cô trở nên kiên định, kéo tay Trúc Nghi, "Chị, chị đừng khóc, chị không thể khóc được..."Cảm xúc của Trúc Nghi đã mất khống chế, Trúc Tuế thử hai lần, Trúc Nghi vẫn kháng cự lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống."Chị!" Trúc Tuế nắm bả vai Trúc Nghi, đột nhiên la lên một tiếng, trung khí mười phần.Không chỉ mỗi Trúc Nghi sửng sốt, mà mọi người trong phòng đều đơ ra.Trúc Tuế nhìn chằm chằm Trúc Nghi, gằn từng chữ, "Chị không thể khóc được, nếu chị như vậy, còn chưa tới được khoa Tuyến tố thì Pheromone đã rối loạn rồi, chị muốn mất đi đứa nhỏ này sớm hơn sao?"Trúc Nghi co rụt vai lại, "Không, chị...""Vậy thì chị đừng khóc, chị phải vì con mà kiên cường lên một chút." Trúc Tuế quả quyết nói, "Em đưa chị đến khoa Tuyến tố, dự án thuốc thử Z nghiên cứu được rất nhiều loại thuốc trung gian, nghiên cứu của Quân khu I chắc chắn không kém hơn Quân khu III..." Trúc Tuế mềm giọng nói, "Chị, chị tin em, chúng ta thử một lần có được không?"Trúc Nghi sững sờ nhìn Trúc Tuế một lát, cuối cùng gật đầu, run giọng nói, "Được, chị, chị đi theo em..."Trúc Tuế cho Tống Chân một ánh mắt, duỗi tay bế Trúc Nghi lên, chỉ nói, "Em ôm chị ấy lên xe trước."Tống Chân hiểu ý, Trúc Tuế vừa ôm người đi, Tống Chân lập tức phân phó bảo mẫu nói, "Mau, lấy cho cô ấy hai bộ quần áo, một cái áo khoác, đúng rồi, thỏa thuận mà cô ấy đã ký tên ở Quân khu III cũng mang theo..."*Bảo mẫu và Trúc Nghi ngồi ghế sau, Trúc Tuế lái xe, Tống Chân ngồi ghế phó lái xem bản thỏa thuận kia.Loại thuốc được dùng là bảo mật, tìm hai lần, Tống Chân cuối cùng cũng tìm được một hàng ghi chú tác dụng phụ của thuốc ở một góc của tờ giấy, khi nhìn thấy 'Chỉ trì hoãn tái phát rối loạn Pheromone' thì nhịn không được mà thở dài một hơi.Nói cách khác, Trúc Nghi vẫn bị rối loạn Pheromone như bình thường, Quân khu III cũng không phải dùng thuốc ổn định lại, mà chỉ không ngừng trì hoãn, muốn trấn áp để qua ba tháng đầu của thai kỳ... Đương nhiên, đây chỉ là biện pháp tạm thời, nhiều lắm chỉ được đến tháng thứ sáu hoặc bảy, bây giờ tái phát ở tháng thứ tư, rất có thể sẽ gây tử vong...Tống Chân rũ mắt mím môi.Tới gần Viện nghiên cứu khoa học, nàng gọi điện cho Tả Điềm, kêu cô chuẩn bị một số thuốc ổn định cơ bản để dự phòng.Khi mọi người tới khoa Tuyến tố, Phó viện trưởng Vinh đã ở bên trong, Trình Lang cũng đã chuẩn bị xong.Trúc Tuế đặt Trúc Nghi lên giường bệnh, Trình Lang bắt đầu kiểm tra cho nàng, việc này cần chút thời gian, mọi người ăn ý đi ra ngoài đợi, chừa không gian cho thai phụ...Sau khi họ ra ngoài, Vinh Mạc và bố mẹ của Trúc Nghi cũng đã tới.Tống Chân tự giác đứng sang một bên với Tả Điềm, nhìn được Vinh Mạc và bố mẹ của Trúc Nghi lo lắng kéo Trúc Tuế lại hỏi cái gì đó, cô bình tĩnh trả lời vấn đề một cách trật tự, tận lực dùng lời nói trấn an mọi người.Tả Điềm bị vội vàng gọi qua, Tống Chân thừa dịp giải thích tỉ mỉ mọi chuyện cho cô.Tả Điềm cũng không phải ngốc, nghe đến thuốc của Quân khu III và hàng ghi chú kia, cô lập tức hít sâu một hơi.Một lúc sau, Tả Điềm dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói, "Nếu như chỉ trì hoãn, vậy không phải..."Tống Chân gật gật đầu, đồng ý, "Đúng vậy, nếu lựa chọn trì hoãn, một khi rối loạn bùng phát, sẽ rất nghiêm trọng."Tả Điềm cả giận, "Loại thuốc như này cũng dám dùng, thật là làm xằng làm bậy!"Tống Chân vẫn bình tĩnh như cũ , "Không biết loại thuốc cụ thể mà họ dùng là gì, khó mà nói có xằng bậy hay không, hơn nữa, thỏa thuận cũng là do Trúc Nghi tự nguyện ký tên..."Ký tên vào cả loại thỏa thuận như thế này, có thể thấy đương sự đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể được ăn cả ngã về không.Tả Điềm lập tức im lặng, tức giận đến dậm chân.Các nàng vừa nói chuyện xong, cánh cửa bên kia cũng kẽo kẹt mở ra, mọi người đều vây quanh lại..."Tiến sĩ Trình, thế nào rồi?""Có thể sử dụng thuốc không?"Mỗi người một câu, mồm năm miệng mười, Trình Lang không biết nên trả lời ai trước.Tống Chân tinh ý phát hiện, trán Trình Lang toát mồ hôi lạnh!Nhận ra được điều gì, trong đầu Tống Chân 'ong' lên một tiếng.Trúc Tuế giơ tay ngăn mọi người lại nói, "Mọi người yên lặng một chút, nghe tiến sĩ Trình nói..."Trúc Tuế: "Tiến sĩ Trình, chị của tôi hiện tại thế nào rồi?"Trình Lang chớp chớp mắt, đầu óc có chút choáng váng nhìn một đám viên chức cấp cao vây quanh mình, cổ họng muốn nghẹn lại, căng da đầu nói ra mấy chữ, "Thực xin lỗi..."Vinh Mạc đã nghe mấy chữ này quá nhiều lần, mắt lập tức đỏ hoe, "Cái gì mà xin lỗi, tiến sĩ Trình cô nói rõ ràng đi!"Trình Lang mồ hôi lạnh đổ như mưa, tay cầm báo cáo run rẩy, "Tôi..."Còn chưa nói xong, Tống Chân đã giật lấy báo cáo từ tay cô, nhìn qua một cái, Tống Chân giúp cô nói: "Rối loạn đã bắt đầu, hơn nữa còn trực tiếp tiến vào giai đoạn hai..."Lặng im một chốc, Tống Chân: "Nói cách khác, rối loạn Pheromone đã tiến vào giai đoạn bạo loạn, hơn nữa, sơ đồ rà quét tuyến thể của Trúc Nghi có màu đỏ, Pheromone của bạn đời cô ấy bên trong tuyến thể cũng bắt đầu xung đột với Pheromone của cô ấy."Vinh Mạc không thể tưởng tượng, "Nhưng mấy tháng nay tôi cũng chưa..."Tống Chân: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng một khi vết đánh dấu được hình thành, tuyến thể phải mất ít nhất một năm trở lên mới có thể chuyển hóa hoàn toàn Pheromone của bạn lữ, Pheromone của anh trong tuyến thể của cô ấy tuy chỉ có một lượng rất nhỏ, nhưng đối với thời điểm này cũng..." Cũng là trí mạng.Vinh Mạc lảo đảo lùi lại một bước.Trình Lang rũ mắt: "Thực xin lỗi, rối loạn đã đến giai đoạn bạo loạn, vì để tránh trường hợp dùng thuốc sai lầm mà phá hủy tuyến thể, theo lý không thể tiến hành can thiệp, chỉ có thể chờ bạo loạn tự trở lại bình thường...""Còn đứa bé thì sao?""Không thể sử dụng thuốc thì thai nhi sẽ như thế nào..."Nếu không thể dùng thuốc, cứ để rối loạn phát sinh sau đó tự nhiên trở lại bình thường, vậy có nghĩa là... nhất định sẽ sinh non. Trình Lang cúi đầu, "... Xin gia đình nén bi thương."Cả hành lang lâm vào trầm mặc.Tống Chân không thể tin ngẩng đầu, "Tuy rằng không được tốt, nhưng ở tình huống của cô ấy, cô ít nhất cũng phải thử một lần chứ..."Đối với người nhà của Trúc Nghi xin lỗi, đối với Tống Chân, Trình Lang lời lẽ chính đáng nói, "Làm thế nào mà thử...""Vẫn có phương pháp an toàn...""Trong lúc bạo loạn, tuyến thể vô cùng mẫn cảm, nếu làm hủy hoại tuyến thể, ai có thể gánh được trách nhiệm!"Trình Lang nói gần như cùng lúc với Tống Chân. Tống Chân nghe rõ mấy chữ cuối cùng, không thể tin được mà nhìn Trình Lang, "Chúng ta tốt nghiệp Đại học quân y!"Phương châm của Đại học quân y là không bao giờ được bỏ rơi người bệnh!"Chúng ta cũng phải ý thức rõ ràng, trường hợp của cô ấy không thể dùng thuốc được, nếu tùy tiện dùng, có biết sẽ gây nguy hiểm đến thế nào không!!" Trình Lang cũng không lung lay.Tống Chân bình tĩnh nhìn Trình Lang trong chốc lát, nhìn cái trán đầy mồ hôi lạnh của cô, rồi lại nhìn biểu tình khẩn trương, sợ sệt của cô... Cuối cùng không nén được nỗi thất vọng trong lòng, thở hắt ra một hơi... Tiếp theo, Tống Chân quay đầu lại, đối mặt với Phó viện trưởng Vinh nói, "Phó viện trưởng Vinh, tôi xin phép được đi xem Trúc tiểu thư!" "Tôi, Tống Chân, thực nghiệm viên cấp cao, từng thuộc phòng thí nghiệm phụ khoa Tuyến tố, hai năm qua đã trợ giúp không dưới hai mươi vị thai phụ vượt qua rối loạn Pheromone, tính tới hiện tại, vẫn chưa có trường hợp sinh non nào..."Dừng một chút, Tống Chân thẳng lưng, "Hiện tại cũng chưa phải là rối loạn giai đoạn ba, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng muốn thử."Dưới ánh mắt mở to của Trình Lang, dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, Tống Chân mặt mày kiên định nói: "Xin phê chuẩn!"__________________Ed: Tống Chân là một thiên tài hàng thật giá thật ><