[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu
Chương 137: Giải quyết ổn thỏa (Kết thúc chính văn)
Triệu Chính lập tức được đưa đến bệnh viện, Tưởng Hiểu, Hứa An Bạch và Tả Điềm định bước vào kiểm tra, còn Trúc Tuế đang định kéo Tống Chân ra ngoài.Hai bên đụng mặt nhau, Trúc Tuế liếc nhìn Tưởng Hiểu một cái, "Cậu đừng vào, vẫn chưa an toàn đâu."Tưởng Hiểu: "?"Tả Điềm thấy lạ, "Không phải kẻ bắt cóc đã bỏ chạy rồi sao, chẳng lẽ còn quay lại nữa?" Trúc Tuế trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Trong đội không có bác sĩ đi cùng, nhưng ngay khi Tống Chân bị bắt cóc, người của Nhậm Nghị đã gọi bác sĩ từ Đại học Quân y Quân khu III đến, đề phòng có người thương vong.Khi bọn họ ra ngoài, vừa khéo xe bác sĩ của quân đội điều tới cũng đến nơi, Trúc Tuế: "Vừa lúc, kiểm tra thử đi."Tống Chân vừa định nói mình không sao, nhưng đụng phải ánh mắt của Trúc Tuế, lại lặng lẽ nuốt lời định nói vào trong.Nếu nàng không một mình quay lại phòng thí nghiệm, cũng sẽ không đụng phải Đồng Nhu... Sau đó, nàng còn chủ động đi theo Đồng Nhu nữa...Cơn hoảng loạn khi súng đạn bay loạn đã qua, lúc này đây, Tống Chân mới thấy sợ bị Trúc Tuế tính sổ sau này, bởi vậy trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, phối hợp vô cùng.Xe cứu thương tới, Triệu Chính vừa được sơ cứu cầm máu, đưa lên cáng, chuyển thẳng đến Bệnh viện Đại học Quân y, Tống Chân còn rất nhiều điều muốn nói với Triệu Chính, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp, nghe bác sĩ lần nữa xác nhận Triệu Chính không nguy hiểm đến tính mạnh, Tống Chân mới thở phào nhẹ nhõm, nàng quấn chặt chiếc chăn bác sĩ đưa, nhìn Triệu Chính được đưa lên cáng cấp cứu rồi rời đi, thở dài một hơi.Sau khi kiểm tra toàn thân một lượt, bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe sơ bộ cho Tống Chân, rồi quay sang nói với Trúc Tuế."Cô Tống không có vấn đề gì nghiêm trọng, các chỉ số đều bình thường, chỉ là có bị ngã, nếu sau này không khỏe, nhớ đến bệnh viện kịp thời.""Vâng, cảm ơn bác sĩ."Sau khi mọi việc bên ngoài được sắp xếp ổn thỏa, Trúc Tuế quay lại bên Tống Chân thì thấy nàng đang dùng đèn pin soi mấy tờ số liệu vừa giật lại được, Trúc Tuế đưa tay ra, trong tay là một chiếc cốc giấy, Tống Chân dè dặt nhận lấy, nước bên trong còn ấm.Trúc Tuế hơi hất cằm, hỏi nàng: "Đây là mấy tờ số liệu gốc sao? Đúng là Đồng Nhu làm à?""Đúng vậy, là bà ta, bà ta..."Tống Chân vừa bắt đầu kể, định chia sẻ những gì mình nghe được với Trúc Tuế, thì ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt Trúc Tuế không ổn, giọng điệu vừa nãy cũng chẳng ấm áp gì, nàng lập tức nghẹn lời.Tống Chân rụt vai, do dự hỏi, "Em... Giận sao?""Chẳng lẽ còn nên vui à?"Cô đứng thẳng người, mái tóc dài mềm mại khẽ bay theo làn gió đêm thổi đến, gương mặt đó, lạnh đến thấu xương."..." Ặc.Tay Tống Chân vô thức siết chặt lấy chăn, lí nhí, ấp úng nói, "Nhưng mà chị, không sao rồi mà."Giọng càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối nghe yếu ớt đến mức chẳng còn chút khí thế nào."Phải, không sao, cảm ơn Trưởng phòng Triệu, không thì người được khiêng đi hiện tại chắc là ai đó rồi.""."Lời này, trả lời thế nào đây? Thế nào cũng không ổn cả! Tống Chân nhăn nhó mặt mày, đang định nghĩ ra câu gì đó hay ho để xoa dịu bầu không khí này thì Tưởng Hiểu đã đi tới, hỏi thẳng, "Cô nói với Nhậm Nghị là cánh cửa này sẽ còn mở lại lần nữa sao?", Tống Chân lập tức ngẩng đầu lên.Trúc Tuế đang khoanh tay đứng đó nghiêng người nhìn sang, ánh mắt trầm lặng, khẽ gật đầu, "Ừ, là tôi nói."*Năm phút sau, lần nữa quay lại lối vào hầm thoát hiểm, Tống Châm ngoan ngoãn quấn chăn, đứng sau lưng một hàng quân nhân cầm súng, cùng với Tả Điềm và Hứa An Bạch.Trúc Tuế lúc này mới có thời gian giải thích với Nhậm Nghị."Bởi vì cô ấy là Omega cấp S, không biết dùng súng nên Vưu đội bảo cô ấy luyện cách sử dụng Pheromone để thoát thân."Nhậm Nghị có thể đoán được, bởi vì dù có thiết bị lọc không thí, nhưng Alpha rất nhạy với Pheromone của Omega, dù trong không khí chỉ có chút mùi hương nhẹ, tất cả các Alpha ở đây đều có thể cảm nhận được.May mà Tống Chân là Omega đã được đánh dấu, nếu không thì một khi Pheromone được giải phóng, chỉ sợ tất cả Alpha ở đây đều sẽ mất kiểm soát."Đặc điểm là có sức hấp dẫn rất mạnh, đặc biệt hiệu quả đối với Alpha, cũng có tác động tới Omega.""Đương nhiên, còn tùy từng tình huống, với tình huống hôm nay, có thể tranh thủ từ vài giây đến hơn chục giây là cùng.""Nhưng mà," Trúc Tuế tiếp tục, nói rõ điểm mấu chốt, "Pheromone của cô ấy có thể bám lên cơ thể người khác, tôi có thể cảm nhận được."Dù sao thì họ cũng từng đánh dấu lẫn nhau."Vì thế tôi đã nổ súng, lúc đó không chắc, nhưng giờ tính lại, rất có khả năng đã bắn trúng phổi?""Cô bắn trúng kẻ bắt cóc sao?""Lúc cô ấy giải phóng Pheromone, người ở gần nhất ngoài cô ấy ra chỉ có kẻ bắt cóc, tôi nổ súng theo mùi hương dẫn đường, tám chín phần là trúng."Trúc Tuế đã nói đến vậy, nghĩ đến kỹ thuật bắn súng của đối phương, Nhậm Nghị cũng cảm thấy rất có khả năng là đã trúng."Vậy nên?""Tôi đoán." Trúc Tuế nhấn mạnh, "Chỉ là đoán thôi.""Nếu tôi đoán đúng tính cách của kẻ bắt cóc, thì phía đối diện khó mà nhanh chóng thoát thân, rất có thể, hướng đối diện dẫn đến một nơi cực kỳ kín đáo, nếu thật sự bị bắn trúng phổi mà còn muốn sống thì..."Nhậm Nghị hiểu ra, "Buộc phải ra từ lối này để kịp cấp cứu?""Họ chắc chắn biết chúng ta có nguồn y tế tốt nhất, nếu mở cửa, với cỡ đạn này thì đến bệnh viện cấp cứu vẫn còn hy vọng sống sót.""Nếu không mở thì sao?"Trúc Tuế nhìn thoáng qua cánh cửa lớn, tay nắm chặt súng, ngón trỏ đặt trên cò, bình tĩnh nói, "Vậy thì chỉ còn chờ chết thôi."Dứt lời, cạch --Quả nhiên, cánh cửa chậm rãi mở ra.Nhậm Nghị giơ ngón cái về phía Trúc Tuế.Hai người cầm súng đồng thời lùi về phía sau, các quân nhân phía sau cũng đồng loạt giương súng.Tống Chân nắm chặt tay Tả Điềm, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Đồng Vân xuất hiện ở cửa, Đồng Hướng Lộ khóc nước mắt đầm đìa ôm chặt 'kẻ bắt cóc', trên mặt đất là một vũng máu lớn. Bắn trúng phổi, máu chảy ra còn nhiều hơn Triệu Chính.Bị hàng chục họng súng chĩa vào, Đồng Vân từ từ giơ hai tay lên cao qua đầu."Viên đạn trúng phổi, bà ấy cần được cấp cứu."Trúc Tuế nhếch khóe miệng, "Tôi còn tưởng Viện trưởng Đồng thà chết cũng không mở lại cánh cửa này chứ." Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ liếc nhìn nhau, đều không trả lời.Đồng Nhu đúng là không muốn mở cửa, thậm chí dù có chết, nhưng mà...Nhưng là con của bà, cô và Tiểu Lộ không thể làm vậy."Các người không nghe thấy sao? Bà ấy cần được cấp cứu!" Đồng Hướng Lộ hét lên, giọng đã khàn đặc vì khóc.Nhậm Nghị: "Cầu xin người khác thì phải ra thái độ cầu xin, hơn nữa, chúng ta hiện giờ đã không còn là quan hệ chủ khách nữa."Đồng Hướng Lộ: "Các người...""Tiểu Lộ!" Đồng Vân gọi Đồng Hướng Lộ, "Tháo súng ra, ném ra ngoài."Nhậm Nghị: "Tiểu thư lớn vẫn biết điều hơn nhỉ."Đồng Hướng Lộ cắn răng, nhìn người trong lòng đã bất tỉnh, im lặng một lúc rồi ném súng ra ngoài.Ngay lúc ba khẩu súng bị ném ra, quân nhân liền ập đến, vây chặt ba người lại.Nhìn Đồng Nhu sa lưới, Tống Chân có chút ngẩn ngơ, hỏi Tả Điềm, "Tớ không phải đang mơ đấy chứ?"Tả Điềm: "Không phải, là thật đấy."Thật vậy chăng?Nhìn thấy Đồng Hướng Lộ nước mắt giàn giụa, và vẻ mặt đau thương như mất người thân của Đồng Vân, trong lòng Tống Chân không hề thấy vui.Nhưng..."Thật tốt quá." Tống Chân nhẹ giọng nói.Bị bắt ở đây, cộng thêm những bản số liệu gốc có watermark trùng với loại giấy dùng ghi chép số liệu Alpha, chuyện năm đó, Đồng Nhu đã không thể nào chối bỏ được nữa.Tống Chân lẩm bẩm lặp lại: "Tốt quá rồi.""Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi."*Màn đêm buông xuống.Triệu Chính được đưa vào phẫu thuật, viên đạn được lấy ra, không nguy hiểm đến tính mạng. Đồng Nhu bị bắn trúng lá phổi phải, lúc được đưa đến bệnh viện, Quân khu III cũng đã cử nhân viên điều tra đến ngay khi nhận tin, tình hình vô cũng hỗn loạn.Đồng Nhu lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, còn Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ chưa chờ được kết quả đã bị áp giải đi.Tống Chân đang mang thai, Trúc Tuế không yên tâm, nên để nàng ở lại làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói không có vấn đề, cô liền sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi trong phòng bệnh riêng. Căng thẳng được giải tỏa, chờ đợi quá lâu làm Tống Chân bất giác ngủ thiếp đi.Khi tỉnh lại, Trúc Tuế đang ngồi trước giường bệnh, lặng lẽ nhìn nàng.Trong phòng bệnh chỉ có hai người, Tống Chân đối diện ánh mắt bình tĩnh của Trúc Tuế, buột miệng nói: "Chị sai rồi."Trúc Tuế không đáp, trên người vẫn mặc bộ đồ tác chiến ôm sát người, chưa thay ra, ánh mắt sâu thẳm và kiên định, cứ vậy nhìn nàng. Khi không cười, hàng lông mày dài cùng gương mặt thanh tú khiến Trúc Tuế trông có phần lạnh lùng và xa cách.Tống Chân bị nhìn đến khó chịu, ngột ngạt trong lòng, liền lí nhí nói."Em nhìn chị như vậy, chị khó chịu quá.""Em vẫn giận à?""Em đừng như vậy mà, nếu giận thì... Em mắng chị đi."Vừa nói, cả người Tống Chân rụt lại vào trong chăn, trông vô cùng tủi thân.Trúc Tuế cũng không khách sáo, "Đang muốn mắng đây.""Vậy em...""Không nỡ.""."Trúc Tuế mím môi, "Chị vừa thoát chết, lại không phải người đã qua huấn luyện, sao có thể mắng được."Giọng điệu nghiêm túc nhưng mang theo chút bất lực, mà trong sự bất lực đó, Tống Chân lại cảm thấy còn có vài phần tiếc nuối? Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, thấy Trúc Tuế vẫn cứ nhìn mình như thế, Tống Chân tỉnh táo hơn một chút, chậm rãi dịch người, như ốc sên bò sang chỗ Trúc Tuế, không biết phải nhận lỗi thế nào, chỉ đành đưa tay nắm lấy cổ tay cô lắc lắc, mặt mày đáng thương nói:"Dù gì cũng không thể mắng, vậy em, em cũng đừng giận nữa mà."Trúc Tuế bị chọc cười, "Tính toán kiểu gì đấy?""Bên ngoài còn bao nhiêu chuyện, em giận chị chỉ thêm tốn sức, đừng thế, không đáng đâu."Thái độ của Tống Chân thấp đến mức khiến Trúc Tuế chỉ biết thở dài, cô đặt tay người kia lại trong chăn, rồi mới nhẹ giọng sửa đúng."Em không giận."Tống Chân không tin, "Nhưng mặt em không nói vậy.""Không giận thì em đâu có làm mặt lạnh như vậy.""Thật đấy, không phải giận." Hàng mi dài khẽ run, Trúc Tuế hơi cúi đầu, phân trần, "Em chỉ là sợ hãi."Sợ hãi?Lặng im một lúc, Trúc Tuế nói thật, "Em biết, những số liệu đó rất quan trọng với chị.""Thậm chí, chị có thể liều mạng vì nó.""Nhưng với em thì không như vậy."Đôi mắt dài ngước lên, ánh sáng long lanh, chân thành đến mức khiến người ta không thể dời mắt."Mặc dù nghe có vẻ ích kỷ, nhưng đối với em...""Chị mới là quan trọng nhất."Cô chỉ quan tâm đến nàng.Trúc Tuế: "Nếu có lần nữa, em vẫn hy vọng chị không cần lấy những tờ giấy đó, bà ta muốn thì cứ để bà ta đi...""Nhưng bà ta..."Đồng Nhu đã làm bao nhiêu chuyện như vậy... "Không quan trọng." Trúc Tuế ngắt lời.Tống Chân nghẹn lời.Trúc Tuế nhìn Tống Chân, lặp lại, "Những chuyện đó đều không quan trọng."So với an nguy của Tống Chân, Đồng Nhu trong mắt Trúc Tuế chẳng là gì, những tờ số liệu kia quan trọng đến đâu, dù với Tống Chân có giá trị ngàn vàng thì trong lòng Trúc Tuế, nó vẫn kém xa so với sự an toàn của nàng.Trúc Tuế biết Tống Chân có lập trường của riêng mình, nhưng cô cũng có lập trường của cô.Cô đồng ý để Tống Chân tham gia, giúp nàng điều tra, thực sự là vì muốn lật lại một vụ án oan sai năm xưa sao? Năm nào cũng có một hai vụ oan sai, hơn hai mươi năm trôi qua thì đã lên đến bao nhiêu vụ, chẳng lẽ vụ án nào bị xử sai Trúc Tuế cũng quan tâm cả?Trong lòng Trúc Tuế biết, không phải vậy, dù được giáo dục phải chính trực ngay thẳng, nhưng cô cũng có sự ích kỷ của riêng mình.Nếu không phải vì mẹ của Tống Chân, cô đã không bỏ ra nhiều công sức như vậy.Xét đến cùng, vẫn là bởi vì Tống Chân.Chỉ đơn giản là vì người đang ngồi trước mặt này.Bầu không khí trầm mặc, những lời này Trúc Tuế không nói ra, nhưng Tống Chân đã đọc được từ trong ánh mắt côĐọc được rồi, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác áy náy không nói thành lời.Tống Chân cúi đầu xuống, "Chị xin lỗi."Tống Chân đưa tay, ôm lấy Trúc Tuế."Chị xin lỗi, Tuế Tuế." Nàng thì thầm bên tai cô nàng đang làm mặt lạnh.Trúc Tuế không trả lời, Tống Chân cắn môi nghĩ nghĩ, bảo đảm nói, "Lần sau chị sẽ không như vậy nữa."Nói xong lại cảm thấy không đúng, vụng về sửa lại, "Không, không có lần sau nữa, có được không?"Sau một hồi im lặng, Tống Chân nghe thấy một tiếng thở dài bên tai, Trúc Tuế đặt tay lên lưng nàng. "Được."Vai chợt nặng xuống, Trúc Tuế ôm lại Tống Chân, chôn mặt vào vai nàng.Lâu thật lâu sau, Tống Chân mới nhận ra đó là hành động dựa dẫm, mà Trúc Tuế vốn rất ít khi có những cử chỉ như vậy.Lúc đó... Em ấy đã rất sợ.Chỉ vì mình.*Đồng Nhu bị xuất huyết phổi nghiêm trọng, nhưng nhờ được cấp cứu kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch.*Các tờ số liệu bị đánh tráo đã được tìm thấy, phòng thí nghiệm trung tâm cũng không cần điều tra thêm nữa.Trước đây, Tống Chân chưa nói rõ những sai sót trong bản số liệu giấy của Alpha, lần này tìm được bản gốc, nàng đã nộp cả bản gốc tìm được và bản giấy ở nhà lên tòa án.*Mùa hè thoáng chốc đã qua, Quân khu III trong mùa hè này có nhiều thay đổi lớn về nhân sự.Vào lúc bận rộn nhất, Tống Chân và Tả Điềm lái xe đến Bộ Quốc an, mang bữa tối cho Trúc Tuế, đợi cô xong việc, Tống Chân lại lái xe đưa Trúc Tuế đang ngủ gục trên ghế phụ về nhà.Bụng lớn dần, bố Tống cũng không cho phép nàng bận rộn như vậy nữa, sau đó chính ông là người đi đón cô.*Khi Tống Chân mang thai được sáu tháng, mùa thu năm đó, tòa án đã tái thẩm vụ án oan của Trang Khanh năm xưa.Vụ án liên quan đến rất nhiều lãnh đạo Quân khu III, thẩm phán của cả ba quân khu được triệu tập, vụ án được giao cho Tòa án Tối cao thẩm tra xử lý.Lần nữa gặp lại Đồng Nhu, Tống Chân được Trúc Tuế dìu vào, còn Đồng Nhu lúc này sắc mặt nhợt nhạt, tay đeo còng.Chỉ có dáng vẻ vẫn như trước, lưng vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao.Hai người nhìn nhau, đôi mắt đen của Đồng Nhu lạnh lẽo đến đáng sợ, trong đó không còn chút sức sống, cũng không còn tính toán mưu mô gì nữa.Triệu Chính cũng có mặt trong phiên tòa, trình bày chi tiết những hành vi của Chương Phong năm xưa.Còn người cung cấp thuốc độc cho Chương Phong, dưới sự điều tra của Nhậm Nghị và Trúc Tuế, cuối cùng cũng lộ rõ manh mối. Loại thuốc này thực sự không phải người bình thường có thể dễ dàng có được.Năm đó, Chương Phong không chỉ bị Đồng Nhu để mắt đến, mà cả gián điệp nước ngoài cũng đã theo dõi hắn ta.Loại thuốc độc kia chính là một loại vũ khí sinh hóa bị nghiên cứu trái phép ở nước ngoài.Cuối phiên tòa, Đồng Nhu bị kết án với các tội danh "Cố ý gián tiếp giết người", "Giả mạo và phá hoại dữ liệu bí mật quốc gia", "Bắt cóc".Tiếng búa gõ vang lên, vụ án của Trang Khanh chính thức khép lại.Còn về hình phạt, tòa không tuyên án ngay tại chỗ, chỉ nói sẽ công bố vào một ngày khác, Tống Chân hiểu vì sao, bởi vì Đồng Nhu không chỉ phạm những tội này, trong suốt những năm đảm đương chức Viện trưởng Viện nghiên cứu Quân khu III, bà ta đã làm rò rỉ bí mật, buôn bán dữ liệu thí nghiệm và còn nhiều việc khác chưa được xét xử, mà những chuyện này, do liên quan đến nhiều lãnh đạo cấp cao của Quân khu III cùng với các phòng thí nghiệm cấp cao ở nước ngoài, cộng thêm việc bản thân Đồng Nhu là quân nhân, nên các tội danh ấy sẽ được quân đội xử lý riêng, trong một phiên tòa kín.Đối với Tống Chân, Trang Khanh, và thậm chí là bố Tống, kết quả này là đủ rồi.Chỉ cần làm rõ sự việc năm đó, là đủ rồi.Đó cũng là mục tiêu ban đầu của Tống Chân khi bắt đầu cuộc điều tra này.*Ngày hôm đó, khi bước ra khỏi tòa án, trời nắng đẹp, thu cao khí mát, Tống Chân phơi mình dưới ánh nắng rồi bỗng nhiên nói."Phải về quê một chuyến thôi."*Tống Chân mang thai đã sáu tháng, lên bảy tháng sẽ càng bất tiện hơn, Trúc Tuế và bố Tống đã bàn bạc, lần này vẫn sử dụng máy bay quân sự để về.Thuốc thử Z hiện đã được đưa vào thử nghiệm và lưu thông trong nước, hiệu quả rất tốt.Quốc gia không hề lơi lỏng việc bảo vệ Tống Chân mà thậm chí còn siết chặt an ninh hơn vì sau vụ việc Trang Khanh bị đầu độc, họ lo ngại rằng gián điệp cũng sẽ nhắm vào Tống Chân.Lần này không đi bộ nữa, thai đã sáu tháng, nên họ lái xe đi.Xuống xe còn phải đi thêm một đoạn, lên đỉnh núi, Trúc Tuế ngạc nhiên: "Kết trái rồi."Dỗ quyên trên núi thường nở hoa vào mùa xuân, ra quả vào mùa thu, giờ đã qua mùa hoa, trên cây đỗ quyên kết đầy những quả nhỏ nặng trĩu.Tuy rằng không thể ăn, nhưng vẫn rất có giá trị thẩm mĩ để ngắm nhìn. "Đúng vậy, đỗ quyên ở nơi đây sẽ có quả đấy." Bố Tống phấn chấn tinh thần nói.Vốn đang định quét dọn một chút, không ngờ vừa đến nơi thì thấy đã có người đến trước, không biết ai trong thôn đã ghé qua, hoặc cũng có thể là tất cả bọn họ, trước mộ đặt đầy những bó hoa, hương nến, hoa vẫn còn tươi mới.Viếng mộ xong, vẫn như cũ, Tống Chân và Trúc Tuế đi sang chỗ khác, để lại thời gian cho bố Tống ngồi lại nói chuyện cùng Trang Khanh.Vài hôm trước trời cứ âm u, hôm nay mới có nắng, đang đi được nửa đường, Tống Chân chợt kêu 'a' một tiếng.Trúc Tuế vội vàng hỏi nàng làm sao vậy.Tống Chân ngạc nhiên, đỡ eo, nói với Trúc Tuế, "Con vừa đạp chị một cái."Trước đó, cảm giác thai động còn rất mơ hồ, đây là lần đầu tiên Tống Chân cảm nhận rõ như vậy. Trúc Tuế cũng cảm thấy thần kỳ, liền ngồi xổm xuống lắng nghe. Cô vừa ngồi xuống, nhóc con lại đạp thêm một cái, Trúc Tuế cũng cảm nhận được, ngẩng đầu lên, cả hai nhìn nhau rồi bật cười.Trúc Tuế: "Hy vọng là không quá nghịch ngợm.""Cái đó đâu phải em nói là quyết định được." Tống Chân cười nói.Trúc Tuế chớp mắt, "Mong ước tốt đẹp cũng không được sao?"Tống Chân vui đùa khẽ đánh nhẹ vào người Trúc Tuế, cả hai cùng cười vang.Ở bên kia, sau khi trò chuyện xong, bố Tống ngồi dưới nắng trước bia mộ, cũng nở một nụ cười mãn nguyện."Hôm nay trời đẹp thật."Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Tống Chân cũng nói như thế.Ánh nắng mặt trời nhảy múa trên gò má Tống Chân, Trúc Tuế lặng lẽ nhìn nàng, mỉm cười, "Năm sau, rồi năm sau nữa, chúng ta chọn ngày lành quay lại, chắc chắn trời cũng sẽ đẹp.""Ừm, năm sau, rồi năm sau nữa, chúng ta quay lại." Tống Chân lẩm bẩm, "Cũng sẽ là một ngày nắng đẹp thế này.""Chắc chắn rồi." Trúc Tuế chống một tay lên má, ngắm nhìn Tống Chân, môi khẽ cong lên._______________Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã hoàn thành rồi. Đồng Nhu quá bi thảm nên tôi không muốn viết thêm nữa, vẫn cảm thấy nên dừng lại ở góc nhìn của nhân vật chính và khép lại tại đó luôn.Nếu mọi người cảm thấy chưa đủ, thì sau này sẽ có thêm một tập ngoại truyện về phản diện, viết riêng từng người một, mỗi người một chương để tất cả có một kết thúc trọn vẹn.Trước mắt thì ngoại truyện dự kiến sẽ có hai chương bổ sung thêm về tâm lý nội tâm của Trúc Tuế trước đây còn ẩn giấu, một đến hai chương về đứa trẻ và cuộc sống sau này, các nhân vật phụ sẽ không được viết ngoại truyện riêng, nhưng sẽ được nhắc đến trong ngoại truyện của nhân vật chính, nếu mọi người có gợi ý gì thì hãy để lại ở phần bình luận, tôi sẽ tham khảo.------Dù truyện hay hay dở, chính văn đến đây là đã hết rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường, cúi đầu ~Ngoại truyện sẽ được cập nhật sau một ngày nghỉ nhé ~ _____________Editor: Vậy là câu chuyện đã đi đến hồi kết, ngoại truyện tui sẽ edit rồi đăng từ từ nha (hoặc có thể sẽ nhanh idk), tui thấy cũng ngắn nên chắc nhanh thoi, cảm ơn mọi người ~Trước tui có đọc được một bạn bình luận hỏi tui có ý định edit bộ của Vưu Thần Tinh không, thật ra thì tui có đọc qua văn án và cảm thấy ko hợp gu lắm 🥹 nếu sau này tui đọc mà cảm thấy cuốn thì tui sẽ đào hố nha hehe~