[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 41: XUÂN ẤY CHỈ CẦU CHỐN NƯƠNG THÂN (2)



Một chiều cuối xuân, dưới gốc hải đường phủ Thượng Quan là những cánh hoa xuân rơi lả tả. Gió đưa cành, cánh hoa như tuyết rơi đầy lối đá xanh, nhuộm một màu hồng trắng. 

Tề Thục chậm bước qua khoảnh sân đầy hoa, từ xa đã nghe thấy tiếng đọc bài trong thư phòng của Tề Nguyệt. 

Ông dừng chân bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn qua song cửa chạm hoa. 

Tề Nguyệt ngồi ngay ngắn trước bàn, hai bàn tay nâng sách, từng chữ từng câu tròn vành rõ chữ đọc Luận Ngữ. Đầu mày hơi nhíu, rõ là đang đọc rất chăm chú, chăm chú đến nỗi không nhận ra phụ thân đang đứng ngoài cửa sổ. 

Thượng Quan Thời Vu cầm gáy sách ngồi một bên, tà áo trắng mỏng nhẹ buông xuống bên bàn, thỉnh thoảng khi Tề Nguyệt đọc sai, nàng lại dùng bút son chấm nhẹ. Đầu ngón tay nàng chạm vào trang sách, lực rất nhẹ, nhưng luôn khiến Tề Nguyệt dừng lại ngay, đọc lại đoạn sai một lần.

Nàng đưa mắt nhìn ra, thoáng thấy bóng người ngoài cửa sổ bèn định buông sách đứng dậy, nhưng Tề Thục đã khoát tay. 

"Thiên địa chi đạo, khả nhất ngôn nhi tận dã..." Tề Nguyệt đọc đến câu này bỗng bí từ, mặt nhỏ nhăn lại, rõ ràng bị câu phức tạp làm khó. 

Thượng Quan Thời Vu không đọc đáp án cho đứa trẻ đọc theo mà cầm lấy tay nhỏ, dẫn ngón tay ấy lướt trên trang sách: "Kỳ vi vật bất nhị, tắc kỳ sinh vật bất trắc." 

Giọng nàng rất nhẹ nhưng cực kỳ rõ ràng, cũng như suối xuân chảy qua khe đá, mang theo sự tinh khiết và nhịp điệu khiến người ta yên lòng. 

Tề Nguyệt bừng tỉnh, hiểu ra, mắt sáng lên, lập tức đọc theo. 

Tề Thục ngắm nhìn dáng vẻ con gái chợt ngộ đạo, trong đôi mắt ông tràn một nụ cười dịu dàng, bấy giờ mới khẽ gõ lên khung cửa rồi bước vào. 

"Cha!" Tề Nguyệt cuống cuồng giấu sách nhưng không may lại làm đổ nghiên mực. Mực đổ lên tập chữ vừa tập viết cả buổi sáng mới viết xong, đứa trẻ kêu lên một tiếng nho nhỏ, mắt bắt đầu đỏ hoe. 

Thượng Quan Thời Vu lấy khăn đè lên vết mực loang ra, thấm nhẹ: "Không sao đâu, viết lại là được." Đầu ngón tay nàng vỗ vỗ vai Tề Nguyệt như an ủi, lại như nói - Không sao, ta vẫn đang ở đây.

Tề Thục nhìn cảnh này bỗng cười: "Thời Vu tiểu thư, cô thông cảm nhé, đứa trẻ này tính tình bướng bỉnh lắm, chuyện gì đã quyết thì chín con trâu cũng không kéo lại được." Ông xoa đầu Tề Nguyệt, "Con phải chịu khó học Thời Vu tỷ tỷ." 

Tề Nguyệt vẫn không vui, mà Thượng Quan Thời Vu khẽ gật đầu: "A Nguyệt thông minh, chỉ là..." Nàng dừng lại, trong mắt lóe lên chút ý cười, "Thật sự đúng có hơi bướng bỉnh." 

"Ta không mà..." Tề Nguyệt kéo tay áo Thượng Quan Thời Vu phản đối yếu ớt, không khí gần gũi thân mật khiến ánh mắt Tề Thục cũng chớp động. 

Sau vài lời xã giao và hỏi han tình hình học tập của con gái, Tề Thục trở về dáng vẻ nghiêm nghị, hỏi: "Thượng Quan đại nhân có ở phủ không? Bản quan có việc muốn bàn." 

Thượng Quan Thời Vu hiểu ý đứng dậy ngay, liếc mắt ra hiệu cho Hoà Cát, Hoà Cát cũng nhanh nhẹn bưng giỏ hoa tre đến nói với Tề Nguyệt: "Tứ công tử, hải đường phía sau vườn đẹp lắm, chúng ta ra xem đi?" 

Khi tiếng bước chân dần xa, dưới hiên chỉ còn tiếng chuông đồng đưa trong gió. 

Thượng Quan Thời Vu dẫn đường cho Tề Thục, đi mà cố ý chậm nửa bước, khoé mắt liếc nhìn ngọc bội đeo bên đai ngọc của Tề Thục đã mòn trắng. 

Vị Thượng Thư Lệnh quyền khuynh triều dã làm dậy sóng chính trường Bắc Nguỵ này... ấy vậy mà vẫn chỉ đeo miếng ngọc cũ suốt bao năm nay.

"Tiểu nhi nghịch ngợm, cảm phiền tiểu thư chăm chỉ dạy dỗ." Tề Thục đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp hơn lúc nãy. 

Thượng Quan Thời Vu nghe, bước chân không loạn: "A Nguyệt luyện Linh Phi Kinh, nay đã có bảy phần phong cốt." Nàng vừa đi vừa nói, đưa tay gạt cành tử đằng rủ trước trán, "Chỉ cần thời gian..." 

"Thời Vu." Tề Thục đột nhiên dừng chân ở góc rẽ vào hành lang sau cây tử đằng, ánh mắt sâu hun hút nhìn nàng đầy ý vị, "Cô thật sự cho rằng Tứ lang của ta là nam nhi?" 

Gió cuối xuân lùa qua hành lang, mang theo hương lá non cuốn đi chút do dự của nàng. 

Thượng Quan Thời Vu lùi lại nửa bước, nghiêng người nhường đường cho Tề Thục bước chân lên bậc đá dẫn lên hành lang. "Tề đại nhân đã gọi Tứ lang là công tử, Thời Vu dĩ nhiên đối đãi Tứ lang như công tử." 

Thượng Quan Tín Vinh đang ở trong thư phòng lật giở công văn, thấy Tề Thục hạ cố đến chơi, vội vàng đứng dậy. 

Qua ba tuần trà, bã trà lắng đọng dưới đáy chén trà sứ trắng đã dần chất thành núi nhỏ. Tề Thục nhẹ nhàng úp nắp chén xuống:

"Trưởng tử Tề Dực của bản quan năm nay tròn mười tám tuổi, nghe nói đích nữ nhà Tướng quân vẫn chưa đính hôn?" 

Bàn tay cầm chén trà của Thượng Quan Tín Vinh âm thầm siết chặt. 

Thượng Thư Lệnh quyền cao chức trọng thế mạnh bậc nhất triều đình đích thân hạ cố đến phủ hỏi cưới, sức nặng của lời này, Thượng Quan Tín Vinh hiểu rất rõ. Huống chi, vị đích tử Tề gia kia tuổi trẻ tài cao, Tề Dực còn ít tuổi đã nổi danh trong giới cầm quân. Làm gì có mấy nhân tài mới đôi mươi đã được dự định đề bạt lên Thống lĩnh Cấm vệ quân, quả thực là nhân trung long phượng, hiếm ai xứng đôi. 

"Tiểu nữ được Tề đại nhân để mắt tới, thực là đại phúc của Thượng Quan gia." Thượng Quan Tín Vinh cân nhắc từ ngữ, "Chỉ là, hôn nhân đại sự..." 

"Tất nhiên phải hỏi ý tiểu thư." Tề Thục tiếp lời, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Thượng Quan Thời Vu đang đứng yên lặng ở một bên, "Không biết Thời Vu có muốn gặp mặt tiểu nhi nhà ta không?" 

Thượng Quan Thời Vu cảm nhận sức nặng của hai ánh mắt đang đặt trên người mình. Nàng khẽ cúi đầu, phải lễ mà giọng bình thản, "Tiểu nữ xin nghe cha sắp đặt." 

Khi buổi gặp mặt đã được ấn định vào ba ngày sau, Thượng Quan Thời Vu định cáo lui, bỗng lại nghe Tề Thục nói:

"Bản quan vẫn còn chút chuyện thư họa muốn thỉnh giáo Thời Vu." 

Cửa thư phòng khép hờ, lúc này chỉ còn hai người đối diện nhau . 

Tề Thục khẽ cười: "Cô có biết vì sao bản quan lại chọn thân phụ để bàn việc quan trọng này không?" 

"Vì phụ thân giữ chức Thống lĩnh Bắc Nha cấm quân." Thượng Quan Thời Vu trả lời, "Mà Tề đại nhân cần kết duyên trăm năm với thông gia nắm trong tay binh quyền, đặc biệt là Cấm quân." 

Tề Thục lấp loé sự tán thưởng trong ánh mắt, bật cười: "Hay lắm thay, Trương Lương chốn khuê phòng!" Rồi ông hạ thấp giọng, "Vậy có lẽ cô cũng đoán ra vì sao bản quan lại nói bí mật của Nguyệt nhi cho cô biết." 

Một trận gió thổi hoa hải đường rơi nhao nhao như mưa, vài cánh bay vào cửa sổ hé mở. 

"Tề đại nhân muốn chừa cho nữ nhi của ngài một đường lui." Nàng nói, giọng nhẹ hơn cánh hoa vừa rơi vào đây. 

Câu nói này đã xoay chuyển trong lòng nàng mấy hồi, vị Thượng Thư Lệnh quyền thế này, giờ chỉ đơn thuần là một người cha lo lắng trăn trở cho số mệnh của con gái mà thôi. 

Nàng giữ thẳng ánh mắt, ánh mắt trong vắt như nước thu. "Nếu ngày sau gió mây có biến đổi, gia quốc có xoay vần, ít nhất vẫn có Thượng Quan gia bảo vệ Tứ lang." 

"Thông minh." Tề Thục lấy từ trong tay áo ra một ngọc bội hình giao long, "Đây là di vật mẫu thân của Nguyệt nhi để lại khi nó mới tròn một tuổi." 

Thượng Quan Thời Vu ngửa bàn tay ra nhận lấy ngọc bội, đầu ngón tay chạm vào vết khắc cực nhỏ ở mặt trong, đó là một chữ 'Nguyệt' vô cùng kín đáo và tinh tế.

"Ta sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt." Thượng Quan Thời Vu cất ngọc bội vào tay áo, khẽ dừng một chút. "Nhưng Tề đại nhân, chuyện hôn sự này..."

"Cô cho rằng ta đang lấy Nguyệt nhi làm quân cờ ư?" Tề Thục lắc đầu cười khẽ, đứng dậy mở ra cánh cửa sổ đang hé. Cửa sổ mở toang, từ xa vọng lại đây tiếng cười trong trẻo của Tề Nguyệt, đứa trẻ đang ngắm những cánh bướm trong vườn.

Khi quay người lại đối diện với Thượng Quan Thời Vu, vẻ cương nghị và âm trầm nơi khóe mắt ông tan biến hết, lộ ra sự dịu dàng hiếm ai được thấy.

"Đứa trẻ này bất hạnh, từ nhỏ đã không có mẫu thân bảo vệ chăm sóc, sống trong nội đình mà chịu phận nữ nhi thì cuộc đời chỉ có thiệt thòi và bi kịch mà thôi. Trong buổi loạn thế, để nó an toàn và tự do, ta mới đành để cho nó lấy thân phận này."

Ông đưa tay vuốt nhẹ lên khung cửa, như thể đang lướt qua những năm tháng thất lạc không ai hay.

"Tương lai bất định, ta cũng chỉ muốn cho hai huynh muội nó có chỗ nương tựa." Ánh mắt ông dừng lại trên bức Cửu Châu dư đồ treo trên tường. Tề Thục đứng trước ánh hoàng hôn sau khung cửa sổ, ánh nắng hắt bóng ông đổ lên tường, bóng đen vừa khéo bao trùm phủ lên vị trí thành Lạc Dương trên bản đồ.

"Dực nhi nhà ta tính tình hiền hậu, tư chất quân tử, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cô." Ông dừng lại, nhìn Thượng Quan Thời Vu với ánh mắt đầy mong đợi. "Với tài trí của cô, tương lai nhất định có thể phò tá Dực nhi, bảo vệ Nguyệt nhi. Ta tin là như vậy."

Hoàng hôn dần buông, Tề Nguyệt ôm một bó cành hoa hải đường lớn, chạy về thư phòng.

Cái bóng nhỏ dừng lại dưới hiên thở hổn hển, nhìn vào lại chỉ thấy Thượng Quan Thời Vu đứng một mình bên cửa sổ, tay cầm vật gì đó, chìm đắm trong suy tư.

"Vu tỷ tỷ!" Tề Nguyệt chạy đến, đột nhiên tròn xoe mắt, "Đây là..."

Thượng Quan Thời Vu buộc miếng ngọc bội vào eo đứa trẻ, ngón tay lướt qua chữ 'Nguyệt' nhỏ xíu thêm lần nữa: "Phải giữ cẩn thận, đừng để đánh rơi nữa."

"A Nguyệt này." Giọng nàng dịu dàng hơn cả gió xuân cuối chiều: "Từ nay, cứ ngày thứ năm mỗi tuần ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật, được chứ?"

Tề Nguyệt ngẩng đầu, hết sức vui mừng, nhưng lại thấy Thượng Quan Thời Vu đang phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xa.

Trong ánh hoàng hôn, những chiếc đèn lồng hoa hải đường dưới mái hiên lần lượt được thắp lên, kéo hai bóng hai người đổ rất dài, rất dài. Như thể muốn khắc ghi mãi mãi hơi ấm của khoảnh khắc này lên những phiến đá xanh.

—— Hết chương 41 ——


Phim này trường phái duy mỹ, một cái bóng đổ lên bản đồ, một cánh hoa rơi vào nghiên mc, một ngọn gió luồn qua khe ca là cũng thành một cảnh phim có ẩn ý rồi :)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...