Gió đêm lại nổi, thổi tán hải đường trong sân khua xào xạc.
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng chuông báo bình minh của Quốc Tử Giám vừa điểm, Tề Thành đã ôm sách vở bước vào Đông Các.
Khi đẩy mở cánh cửa gỗ chạm hoa, bước chân cậu đứng sững lại. Thượng Quan Thời Vu đang cúi đầu sửa bài, ánh sáng ban mai xuyên qua song cửa khắc họa bóng hình nàng cho thêm phần mảnh mai. Trước mặt nàng có một trang giấy, trên trang giấy là bốn chữ Bách Niên Giai Lão.
Tề Thành bước chậm lại, đế giày chạm thật nhẹ lên nền gạch xanh, bước đi mà gần như không một tiếng động, sợ làm tan biến sự tĩnh lặng mong manh này.
Hôm nay Thượng Quan Thời Vu không mặc quan phục, nàng chỉ khoác một bộ váy trắng thanh nhã đơn sơ, mái tóc búi lỏng buông vài sợi đen rơi trên gò má trắng.
"Thỉnh an Nữ phó." Tề Thành cúi chào, giọng nói thật nhẹ.
Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu chậm hơn bình thường một nhịp. Trong ánh sáng ban mai, khuôn mặt nàng tái hơn cả lớp băng mới trên cổ tay. Khi nàng ngước mắt nhìn và thấy được đôi mắt màu hổ phách kia, tim nàng đau nhói, người trước mặt không phải là A Nguyệt.
"Điện hạ đến sớm." Giọng nói nhẹ như làn sương mùa hạ, cuối câu thoảng chút khàn đục.
Suốt cả ngày nghe giảng, sự chú ý của Tề Thành đều dồn cả vào dải băng thỉnh thoảng lại thấp thoáng lộ ra từ ống tay áo.
Khi nét bút son của nàng loang trên sách đến lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng không kìm nén được nữa, bèn nhét một mảnh giấy vào phần chú giải sau gáy cuốn Xuân Thu.
Tứ ca đã uống thuốc rồi.
Nét mực chưa khô, vội vàng gấp lại.
Khi tiếng chuông tan giờ giảng vang lên, Thượng Quan Thời Vu hẵng còn đang nhìn ra cửa sổ mà đắm chìm vào một miền ký ức xa xăm nào đó, mặc cho cơn gió chiều cuốn lá khô đập vào khung cửa sổ, mặc một chiếc lá rơi đúng vào trang sách đang mở trước mặt nàng.
"Nữ phó..." Tề Thành ôm sách đứng trước án, cố ý để ngọc bội nơi thắt lưng va vào góc bàn.
Một tiếng 'cạch' vang lên như một sự thăm dò cẩn thận.
Thượng Quan Thời Vu hoàn hồn, quay ra, nhìn thấy đôi mắt hổ phách của chàng trai trẻ, tim đột nhiên run lên.
"Điện hạ có chuyện gì?"
"Tả Truyện - Chiêu Công năm thứ sáu, Sở Linh Vương thắt cổ tại nhà Thân Hợi." Ngón tay Tề Thành chạm vào trang sách, móng tay cắt tỉa gọn gàng.
"Nữ phó từng nói sử quan đặc biệt viết chữ 'thắt cổ' là để cảnh tỉnh hậu thế. Nhưng trò cho rằng..." Cậu hạ giọng, như đang chia sẻ với nàng một bí mật không thể nói ra. "Khi Thân Hợi tìm thấy thi thể thì ngọc bội đã bị cướp mất, ấy mới là điều Thái Sử Công thực sự muốn ghi lại."
Ánh nắng lúc này bỗng trở nên chói chang.
Thượng Quan Thời Vu nhìn khuôn mặt của chàng trai trẻ gần ngay trước mắt này, đôi mắt trong veo mà cứng cỏi kia giống hệt như hình bóng xưa cũ trong ký ức.
Đứa trẻ này không hiểu rằng điều sử quan muốn ghi lại không phải chuyện ngọc bội bị cướp, mà là nỗi đau can tràng thốn đoạn của Thân Hợi khi ôm xác khóc suốt ba ngày.
Như lúc này đây, bên ngoài những tưởng nàng vẫn bình lặng điềm nhiên như giếng cổ, vậy mà bên trong đã bị xé nát nghìn lần, cũng là nghìn lần tự thôi miên mình để chắp vá từng mảnh.
"Điện hạ thông minh." Giọng nàng nhẹ như tiếng thở dài. "Có một số chuyện quả thực phức tạp hơn vẻ ngoài của nó."
Tề Thành lấy từ trong tay áo ra một gói giấy dầu: "Tứ ca nói Nữ phó thích nhất món này, hôm nay trò đặc biệt mang đến đây ạ."
Mở gói giấy ra, bên trong là vài viên kẹo bơ hình hoa hải đường.
"Huynh ấy... nói Nữ phó giảng bài vất vả, nên dùng chút đồ ngọt."
Thực ra, đây là món cậu đặc biệt thăm dò hỏi han mới biết được từ nhà bếp của phủ Tứ ca, ngày hôm qua.
Một tên đầu bếp lảm nhảm nhiều chuyện, kể rằng xưa nay mỗi khi nhà bếp làm món kẹo này cho Nữ phó, Tứ ca đều đứng cạnh trông coi, luôn miệng nhắc bớt đường.
Nữ phó không thích ngọt.
Còn nói, Tứ ca thích ăn ngọt, thế mà lúc nào cũng dặn bớt đường, sợ Nữ phó nhíu mày.
Mùi thơm ngọt ngào của kẹo bơ lan trong không khí, hòa lẫn chút đắng chát của thuốc toả ra từ lớp băng mới trên cổ tay nàng mới thay.
"Quận vương... đã khá hơn chưa?" Nàng gắng gượng điềm nhiên để hỏi, nhưng không kiềm được ngón tay ấn lên viên kẹo, tạo thành vết lõm.
Tề Thành nhìn những đốt ngón tay trắng bệch của nàng, khẽ nói: "Thuốc phụ vương ban rất hiệu nghiệm, sáng nay Tứ ca đã có thể ngồi dậy dùng bữa rồi ạ."
Ánh nắng đột nhiên trở nên ấm áp.
Vết thương trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu đau nhói, nhưng đau nhói ấy lại khiến nàng cảm thấy an ủi.
Ai sẽ sắc thuốc cho người thay nàng đây?
Nếu người biết nàng lại làm cho vết thương nơi cổ tay rách ra không thể lành... liệu có phải người vẫn sẽ như trước kia, đỏ mắt vì tức giận?
Nàng cẩn thận gói kẹo lại, cất vào tay áo.
"Thời gian gần đây bài vở của điện hạ tiến bộ rất nhiều, đặc biệt là kiến giải về 'Xuân Thu'. Rất có chính kiến." Nàng đột nhiên nói, trong chất giọng bắt đầu thấy sức sống, khá hơn so với vừa lúc nãy.
Tề Thành chớp mắt, hàng mi dài in bóng nơi đuôi mắt. Lúc này, cậu thoát khỏi cái vỏ bọc phong phạm cao quý của bậc vương giả, lộ ra sự vui mừng phấn khởi đặc trưng của tuổi thiếu niên: "Nhờ Nữ phó dạy giỏi!"
Tiếng trống điểm hoàng hôn vang lên từ phía xa.
Thượng Quan Thời Vu ngưng mắt nhìn thiếu niên đang thu dọn sách vở, bỗng nhận ra đường nét bên sương mặt cậu có chút giống Tề Nguyệt. Đương nhiên, đường nét của Tề Nguyệt sắc sảo hơn, tinh xảo hơn, cứng cáp hơn, còn đứa trẻ trước mắt vẫn mang nét thiên chân vô tà chưa rũ bỏ. Chỉ là, sự chân thành trong đôi mắt này, những ngón tay cẩn thận khi đưa kẹo, sự dịu dàng tự nhiên khi đối nhân xử thế, ấy vậy lại rất giống nhau.
Phát hiện này khiến trái tim nàng run lên khi chợt hiểu ra vì sao Tề Trạm sủng ái đứa trẻ này.
Nàng nghĩ, vô thức đưa ống tay áo lên, vết thương dưới lớp băng đau nhói.
Ánh hoàng hôn xuyên qua song cửa, in những vệt sáng tối chập chờn loang lổ trên nền gạch xanh, y như những mảnh ký ức vỡ vụn rải rác. Thượng Quan Thời Vu nhìn bóng mình và bóng chàng thiếu niên đổ dưới đất, lại nhớ đến người những năm ấy luôn thích đi bên cạnh nàng, kéo tay áo nàng để làm nũng.
Người mà mỗi ngày đại hàn khi nàng luyện chữ, sẽ lén áp má lên mu bàn tay nàng để sưởi ấm bàn tay.
Hoàng hôn càng lúc càng sâu, càng nặng, nuốt chửng hai bóng hình thành một mảng tối mờ.
———
Mặt trời vừa mới mọc, xe ngựa của An Quảng vương phủ đã lại một lần nữa dừng trước cổng phủ Trường Lăng quận vương. Năm ngày liên tiếp, chiếc xe màu đen viền vàng này đều đặn xuất hiện ở đây vào đúng giờ Thân, khiến cho chúng dân xung quanh ai nấy cũng đều không nhịn được mà ngoái nhìn.
Ai ai cũng đều biết An Quảng vương quyền khuynh thiên hạ đặc biệt chiếu cố Vị quận vương này, đặc biệt quan tâm.
"An Quảng vương đến rồi ạ, hôm nay mang theo canh sâm núi tuyết." Liên Trúc nhanh chóng bước vào phòng trong, tay bưng món thuốc bổ.
Tề Nguyệt đang dựa cửa sổ đọc sách, nghe vậy chỉ im. Ánh nắng xuyên qua tờ giấy mỏng làm rõ nét chữ trên trang sách, chiếu bốn chữ 'Tri kỷ tri bỉ'[1] lên đầu ngón tay trắng bệch của nàng.
[1] Hiểu mình hiểu ngườ
i."Mời Thất thúc đợi ở sảnh trước." Nàng bình thản cất giấu viên ngọc bội trên cổ tay vào tay áo.
Gương đồng phản chiếu khuôn mặt với khí sắc ngày càng hồng hào, gò má tuy vẫn sắc sảo nhưng đã có chút hồng hào. Điều này, phải cảm ơn sự chăm sóc tận tình của Thất thúc những ngày qua, khiến cho nàng buộc phải tìm cách ứng phó.
Liên Trúc khoác áo choàng cho nàng, khẽ nói: "An Quảng vương thật là tận tâm với Quận vương quá, nô tỳ nghe nói món canh sâm này ngay cả trong cung cũng hiếm có khó tìm."
Tề Nguyệt không đáp, chỉ chỉnh lại ngọc bội trên thắt lưng - ngọc bội Tề Trạm vừa tặng nàng ngày hôm qua, bằng ngọc Hòa Điền loại thượng hạng, khắc hình chim ưng đang sải cánh.
Trong sảnh chính, Tề Trạm đang thưởng trà, ngón tay thon dài đặt trên chén gốm xanh, hắn điềm tĩnh trong một gian phòng cổ kính, tựa như một bức tranh thuỷ mặc. Nghe tiếng bước chân gần tới, hắn ngẩng lên mỉm cười:
"Khí sắc hôm nay tốt hơn rồi đấy."
"Nhờ phúc của Thất thúc."
Tề Nguyệt vòng tay cúi đầu thi lễ, một lọn tóc rơi xuống vai. Chưa kịp cúi sâu, Tề Trạm đã đến gần, đầu ngón tay chạm vào vành tai nàng. Cử chỉ thân mật quá mức khiến Tề Nguyệt cứng người nhưng buộc vẫn phải giữ nụ cười.
"Nhưng gầy quá." Ánh mắt Tề Trạm dừng lại trên ngọc bội treo nơi thắt lưng nàng, vẻ hài lòng hiện lên mặt.
Vẻ hài lòng như của người thợ ngắm nhìn tác phẩm chính tay mình tỉ mỉ đẽo gọt chăm chút mà thành.
Tùy tùng bưng hộp đồ ăn lên, mở ra đã thấy hơi nóng nghi ngút. Tề Trạm tự tay múc một bát canh sâm:
"Mau uống lúc còn nóng. Sâm này là sâm vừa tiến cống, là thứ bổ khí nhất."
Tề Nguyệt cúi đầu uống canh, ánh mắt như tia sáng, liếc thấy trong tay áo Tề Trạm loáng thoáng một phong thư. Năm ngày qua, toàn bộ tội trạng của Đoàn gia đã lần lượt chảy về đến tay nàng.
Như những món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Nghe nói gần đây Thượng Quan nữ phó xin nghỉ dạy." Tề Trạm đột nhiên lên tiếng, ngón tay khẽ gõ lên bàn trà, "Những bài giảng ở Quốc Tử Giám đều do Lý thái phó dạy thay."
Chiếc thìa trong bát khẽ dừng, Tề Nguyệt ngẩng đầu, đối diện thấy ánh mắt dò xét trong nụ cười ẩn ý của Tề Trạm:
"Thất thúc nắm bắt tin tức nhanh quá."
"Lo lắng cho con quen rồi." Tề Trạm lắc đầu cười, lấy từ trong tay áo ra một túi gấm, "Đây là hương an thần thái y viện mới chế, có thêm hai vị thuốc mà đơn thuốc cũ không có."
Tề Nguyệt nhận lấy, ngửi thấy mùi long diên hương thoang thoảng, giống hệt trong tay áo Tề Trạm.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt giãi bày một vẻ do dự vừa đủ. "Thất thúc, chuyện nhà họ Đoàn..."
"Không phải gấp, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt trước đã, ngày mai ta cho Tề Thành đến thăm con, nó nhắc mấy lần rồi."
Sau khi tiễn Tề Trạm ra về, Liên Trúc không nhịn được phải cảm thán thêm lần nữa: "An Quảng vương đối xử với Quận vương, thật quá có tâm!"
Tề Nguyệt đứng dưới mái hiên dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi. Hoàng hôn kéo dài bóng nàng, kéo đến tận dưới gốc hải đường trong sân. Nàng mở túi gấm, mùi thuốc an thần thoang thoảng nhưng không che được mùi long diên hương. Cái mùi ấy cũng giống như sự quan tâm chiếu cố của hắn, luôn bao trùm bởi khát vọng kiểm soát khiến cho con người ta ngạt thở.
Ánh hoàng hôn dần tắt, gió chiều muộn thổi qua, gió đưa làm rung rinh tua ngọc nơi thắt lưng nàng.
"Liên Trúc, ngươi đi nghe ngóng xem... hôm nay ở Quốc Tử Giám có gì khác thường không?" Giọng nàng nhẹ tới gần như không nghe thấy.
"Ý Vương gia là..."
"Tùy tiện mà hỏi thôi." Tề Nguyệt quay nhìn sân vườn, nói. "Gần đây ta bị bệnh, ở trong phủ buồn chán, muốn biết gần đây có chuyện gì mới hay không."
Liên Trúc cúi dạ rồi lui ra, vạt váy quét qua ngưỡng cửa mang theo làn gió nhẹ.
Tề Nguyệt nhìn theo bóng lưng người vội vã đi, bỗng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt quặn thắt, mảnh giấy nhỏ giấu trong ngực dường như đang nóng lên. Nóng như cục than hồng, đốt cháy cả tim côi.
Gió đêm lại nổi, thổi tán hải đường trong sân khua xào xạc.
Trong thư phòng, tiếng lật sách Binh Pháp Tôn Tử của Tề Nguyệt vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh lặng, ấy thế nhưng không át được tiếng sóng cuộn trào nơi đáy lòng.
'Dụ địch vào tròng mà ta vô hình' - ngón tay nàng lướt qua dòng bình giải, bỗng muốn cười khổ.
Hiện tại, nàng và người ấy, chẳng phải cũng như vậy sao? Một người thực gắng gượng, một người giả vô tình.
Tiếng trống canh ba vừa điểm, cửa phòng có người khẽ gõ.
"Nữ phó thật sự là đổ bệnh rồi." Giọng Liên Trúc càng thấp. "Nghe nói vết thương cổ tay mãi chưa lành, giờ lại phát sốt. Người của thái y viện đến khám, cũng đã kê đơn..."
Chưa nói hết lời, Tề Nguyệt đột nhiên ho dữ dội. Nàng quay cả người để chống lên bàn, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
"Vương gia!" Liên Trúc hoảng hốt bước tới.
Tề Nguyệt khoát tay, giọng khàn đặc, "Tiếp tục nói."
Liên Trúc do dự một lát mới nói: "Nghe nói... mấy ngày nay Nữ phó sửa bài đến khuya, có lẽ suy nhược, kiệt sức."
Đầu ngón tay Tề Nguyệt siết chặt, trang sách trong tay nhàu nát.
Bệnh rồi? Là vì ta mà trằn trọc trên giườ
ng đến bệnh, đêm không thể ngủ có phải không? Nàng nói có thích ta mà, phải không?Như
ng trên chúng ta là gông xiềng, và nàng là một nữ
tử
đoan chính, tự
trọng. Nàng không thể thuận lòng mình mà trái vớ
i thế tục, không thể chống lại hoàng quyền tàn khốc này. Vì vậy nàng mớ
i nói vớ
i ta lờ
i tuyệt tình như
thế, phải không? Phải không? Nàng bỗng muốn cười phá lên, nhưng khóe miệng vừa nhếch thì mắt đã cay xè. Lúc này, Tề Nguyệt tưởng như mình không kìm được muốn xông ra ngoài. Muốn phi ngựa đến bên giường bệnh của nàng, muốn tự tay thay băng cho nàng, muốn tự tay đưa tới cho nàng từng thìa thuốc đắng, muốn nhìn nàng nhíu mày nói "đắng", rồi sẽ đưa một viên mứt tới bên môi nàng...
Nhưng viên ngọc bội nơi thắt lưng lại nặng trĩu.
Nặng như tảng băng, làm nàng lạnh toát người.
Lại nặng như chiếc gông, giam chặt nàng tại chỗ.
Vở diễn đã bắt đầu, không còn đường quay lại.
Giờ đây nàng đã quyết định quay về an phận dưới trướng Tề Trạm thì không thể liên quan đến người ấy thêm nữa, bằng không giả dối những ngày qua đều thành công cốc cả.
Liên Trúc thấy chủ tử thật lâu không nói, dè dặt hỏi: "Có cần chuẩn bị gì không ạ?"
"Không cần." Giọng Tề Nguyệt lạnh như băng, khác hẳn lúc nãy. "Canh sâm Thất thúc đưa còn thừa, bây giờ ngươi hâm một bát cho ta."
Liên Trúc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chủ tử của mình đã quay người hướng ra cửa sổ, bóng lưng cứng đờ như tượng đá.
Đêm khuya thanh vắng, Tề Nguyệt một mình đứng dưới gốc cây hải đường. Sương đêm thấm ướt vạt áo mà nàng cũng chẳng hề hay. Nàng ngước mắt nhìn về phía Nam Minh Vương phủ, chỉ thấy một màu đen kịt. Tháo chiếc ngọc bội đeo ở thắt lưng, đây là ngọc bội Vu tỷ tỷ tặng khi rời Lạc Dương hơn ba năm trước, không có hoa văn cầu kỳ, chỉ khắc hai chữ Bình An ở mặt sau.
"A Nguyệt..."
Gió đêm mang theo tiếng gọi khẽ tới tai nàng, khiến nàng giật mình quay đầu nhìn. Nhìn, nhưng chỉ thấy hoa hải đường rơi rụng, nào có bóng người đâu?
Hóa ra nhớ nhung từ xương tuỷ lại có thể khiến người ta ảo thanh đến thế.
Nàng cười khổ, lắc đầu, siết chặt ngọc bội trong tay, góc nhọn đâm vào lòng bàn tay tê dại. Đã chọn con đường này thì không còn đường quay lại, chỉ là không biết lúc này Vu tỷ tỷ có đang ngắm cùng một vầng trăng với nàng không?
Có chăng... cũng đang nhớ đến nàng?
Từ xa vang lên tiếng mõ canh tư. Ngày mới lại đến, vở kịch này, vẫn phải tiếp tục diễn thôi.
—— Hết chương 36 ——