[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 33: THÔI CŨNG ĐÀNH NGỌC NÁT LỤA NHÀU
Bước khỏi cung môn, trống chiều vừa điểm.
———Ánh nắng ban trưa như lưỡi dao tì lên mí mắt Tề Nguyệt. Nàng đưa tay che mắt, thấy trên tay mình quấn băng gạc đã thấm máu đỏ sẫm. Đó cũng như trái tim nàng bị nghiền nát đêm qua, máu rỉ ra, khô đi, nhưng vẫn âm ỉ đau đớn."Vương gia..." Liên Trúc quỳ bên giường dâng canh giải rượu lên, giọng run rẩy, "Hoàng thượng triệu ngài vào cung lúc giờ Mùi..."Trước gương đồng, Tề Nguyệt nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình, quầng thâm tối màu dưới đuôi mắt, và khóe miệng dù khô hạn nhưng vẫn đỏ ửng lên. Màu sắc như nhắc nhở nàng đã hôn người đó điên cuồng như thế nào.Liên Trúc cầm lược mà run rẩy, làm đứt mấy sợi tóc rối.Đây là lần đầu tiên nàng để Liên Trúc chải đầu cho mình."Búi hết lên là được." Nhắm mắt lại, trong cổ họng gợn lên vị tanh của máu, nhưng hương trầm thủy nồng nàn từ môi lưỡi người đó đêm qua lại cuộn lên trong phổi.Liên Trúc mang đến dải vải màu đỏ nàng vẫn thường dùng để quấn búi tóc, nhưng hôm nay sắc đỏ đó lại làm mắt Tề Nguyệt rát bỏng. Màu đỏ, màu hoa hải đường người đó thêu tặng nàng. Màu của hình phượng thêu trên áo cưới.Đầu ngón tay nàng lục vào tầng dưới cùng của hộp gỗ, lấy lên một dải lụa màu đen."Dùng cái này."Sau đó cất dải màu đỏ vào sâu trong tay áo, như đang giấu đi một vết thương không dám cho ai thấy.Một thân y phục xanh đen tối màu khoác lên vóc dáng mảnh khảnh, trên thắt lưng đã không còn chiếc ngọc bội mỡ cừu nữa. Bóng người trong gương đồng trắng bệch như tờ giấy, ngay cả chút rực rỡ trên môi cũng trở nên tương phản, trở nên chói mắt.Còn đây là thứ Liên Trúc vừa khóc lóc vừa van nài nàng bỏ vào miệng, hồi sáng nay."Vương gia xin hãy ngậm một viên đi ạ, để giải rượu..."Liên Trúc chưa nói hết đã nghẹn lời. Tề Nguyệt đành nhai một cách máy móc, vị ngọt tan trên đầu lưỡi nhưng không thể át đi vị đắng trào lên trong cổ họng.Ánh nắng đổ xuống trên đường vào cung chói chang và gay gắt, ánh sáng trắng phản chiếu từ gạch vàng khiến người ta muốn chảy cả nước mắt. Tề Nguyệt đưa tay che trán, liếc thấy chuông đồng xanh dưới mái thư phòng đung đưa trong gió.Leng keng, như ai đang cười, lại như ai đang khóc."Trường Lăng quận vương đến!"Tiếng xướng của thái giám xé toạc màng nhĩ. Trong vô thức, nàng lần sờ vào ngọc bội bên eo, nhưng lại chỉ chạm tới chiếc thắt lưng ngọc lạnh lẽo."Thần bái kiến hoàng thượng."Nàng quỳ, trán chạm vào nền gạch lạnh giá."Đã nghĩ kỹ chưa?" Giọng Tề Tuần vang lên từ trên cao, tiếng ngọc bội gõ vào bàn khiến thái dương nàng nhức nhức."Thần..." Tề Nguyệt nghe thấy giọng nói vô hồn của mình vang trong điện, "Khó lòng đảm đương trọng trách."Tiếng ngọc bội đột ngột dừng lại, sau khoảng lặng dài, Tề Tuần cười khẽ: "Trường Lăng đã thật sự thông suốt chưa?"Tề Nguyệt đã rất thông suốt rồi, rằng thế gian này, và cả người ấy nữa, sẽ không dung thứ cho mối tình si của mình.Nàng từ từ ngẩng đầu lên. Ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ chạm khắc, rọi vào góc ngự án, nơi có một bản tấu mở ra. Nét chữ son trên ấy sắc như lưỡi dao, nàng vừa nhìn đã nhận ra ngay là chữ viết của ai.Phải, họ vĩnh viễn không có cơ hội.Không có hôn ước định sẵn số phận thì sao? Không có hoàng quyền chia tình đôi ngả thì sao? Giữa hai người còn bị ngăn cách bởi bờ vực còn sâu thẳm hơn, còn phi lý hơn - họ đều là nữ nhi.Thật trớ trêu thay!Cổ họng lại trào lên vị đắng, đắng như thể rượu đêm qua ở lầu Vọng Nguyệt là rượu độc.Hóa ra ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ thì thứ tình cảm nàng ấp ủ đã là thứ tình cảm không thể chạm ánh sáng, không thể được soi rọi - dù là bởi ánh trăng."Thần đã thông suốt rồi." Nàng đứng thẳng dậy, sóng mắt bỗng êm đềm đến lạ thường.Bước khỏi cung môn, trống chiều vừa điểm.Tề Nguyệt đứng trên bậc thềm lát ngọc trắng, phóng mắt nhìn ra phía chân trời xa. Ráng chiều buông khắp trời, nhuộm không gian bằng một màu nồng như máu, nhuộm cả hoàng cung thành màu đỏ thê lương.
Từ bên xe ngựa, Liên Trúc nâng váy chạy đến: "Quận vương hồi phủ chứ ạ?"Tề Nguyệt lắc đầu, lấy từ trong tay áo ra dải lụa đỏ đã phai màu. Đây là món quà sinh nhật năm đó Thượng Quan Thời Vu tự tay thêu tặng nàng."Vứt đi."Tay ngọc nhẹ nhàng vung lên, sợi lụa đỏ phiêu bồng rạch ngang ráng chiều.Liên Trúc bỗng nghẹn ngào: "Đó... Quận vương, đó là của Thượng Quan đại nhân...""Ta biết." Tề Nguyệt quay gót bước vào trong ráng chiều, thường y xanh đen hoà vào màu tím đỏ của nền trời, "Nên mới phải vứt."Gió chiều cuốn dải lụa đi. Để khi màn đêm buông xuống, dải đỏ như vệt máu rơi vào vũng mực, tan biến thành không.Cho tới lúc Liên Trúc ngẩng đầu, trong ráng chiều buông chỉ còn có nửa câu nói hoà tan vào gió, và một hai giọt nước chưa khô trên nền gạch thanh.Bóng Tề Nguyệt vừa mới khuất lấp khỏi cung môn, thanh ngọc đè giấy trên ngự án đã bị ném văng, đập vào cột và vỡ làm ba khi đáp xuống đất.Viên thái giám đứng bên run rẩy.Tề Tuần nhìn chằm chằm về phía cửa điện, trong mắt cuồn cuộn cơn giận: "Đi tra xem mấy ngày nay Thượng Quan Thời Vu đã làm gì, đặc biệt là... đã làm gì với Trường Lăng quận vương."Tổng quản thái giám cúi đầu vâng lệnh, lại nghe Hoàng đế lẩm bẩm: "Cớ gì mà lại đột nhiên đổi ý..." Đầu ngón tay vô thức xoa xoa góc bản tấu trên bàn, nét chữ son quá sắc nhọn khiến mắt hắn đau.Ánh chiều tà ngoài cửa sổ quết một lớp óng ánh lên lớp sơn vàng trên ngự án, chói mắt. Tề Tuần đưa tay che đi đôi mắt, tay áo rộng gạt qua làm tung bản tấu đang mở trên bàn. Ấy là bản tấu Thượng Quan Thời Vu dâng lên vừa sáng nay, báo việc bệnh tình của Thường Dương vương đã thuyên giảm. Nét chữ mỏng mảnh mà sắc bén khiến mắt hắn nhức nhói, nhận thấy Nữ quan do chính tay mình đề bạt để làm một con mồi nay đã trở thành biến số khó lường nhất trong ván cờ."Gần đây An Quảng vương liên tục có động tĩnh..." Hắn nhìn chằm chằm vào bốn chữ 'lạp nguyệt sơ lục[1]' trên bản tấu, cổ họng phát ra tiếng cười lạnh.[1] Ngày sáu tháng Chạp."Lễ bộ, Binh bộ, ngay cả Thái y viện cũng đã an bài nhãn tuyến..." Tề Tuần đột nhiên nghẹn lời, nấc lên một tiếng rồi ho đến cong người. Trên khăn tay dính vệt máu như màu son đỏ trên bản tấu, đỏ rực rỡ."Hoàng thượng!" Thái giám hoảng hốt bước lên, nhưng bị Tề Tuần ngăn lại.Tề Tuần từ từ đứng thẳng dậy, khuôn mặt đăm chiêu trong ánh chiều tà trông già nua khác thường, ánh sáng vàng vọt phơi bày những nếp nhăn nơi khóe mắt, đầy mệt mỏi và toan tính không thể tan.Chương nhi mới mười tuổi, đợi khi ta chết rồi, loại người như Tề Trạm mà tạo phản...Tề Tuần siết khăn tay trong nắm đấm, tiểu thái giám hầu mực run lẩy bẩy, mực văng lên ống tay áo."Hoàng thượng... bảo trọng long thể!" Tổng quản rón rén dâng trà sâm, "Vậy có triệu Thượng Quan nữ phó đến hỏi chuyện không ạ?""Không cần." Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, vài giọt nước sâm văng ra, để lại vệt màu sẫm.Trong ánh nắng nửa tím nửa đỏ lúc tịch dương, tầng tầng lớp lớp vảy rồng trên ngai vàng dường như nhoè nhoẹt đi. Tề Tuần từ từ ngả lưng ra tựa vào, nhưng cảm thấy mỗi đường chạm khắc trên ngai vàng đâm vào lưng mình đều đau nhói.———Sáng hôm sau, ánh bình minh xé toạc làn sương mỏng trước điện Kim Loan.Tề Nguyệt đứng trong hàng ngũ triều thần, triều phục đỏ bao bọc lấy thân hình mảnh mai, nàng cúi mắt nhìn hoa văn rồng lượn trên nền gạch vàng cho đến khi khóe mắt cay xè.Nàng liếc mắt, thấy bóng người áo tía đi thẳng vào hàng với bước chân vững chãi, mũ vàng đai ngọc lấp lánh dưới ánh bình minh, nào còn chút dáng vẻ gì của bệnh tật.Đại ca, quả nhiên huynh luôn giả bệnh.Đêm đó, rốt cuộc người kia đã nói gì với đại ca? Là hứa hẹn điều gì, thỏa thuận điều gì, hay là...Nỗi đau cuộn trào trong trái tim sắp nhấn chìm nàng.Nhưng biết để làm gì? Thánh chỉ hôm nay ban xuống, mọi thứ đã là chuyện không thể thay đổi. Cũng như người đó đã nói rồi, đều là nữ tử, thế gian không dung thứ cho tình cảm này.Cuối cùng, định mệnh an bài nàng sẽ trở thành thê tử của đại ca, thành tẩu tử mà nàng vĩnh viễn không thể chạm vào.Ý nghĩ này như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm nội tạng nàng, chút một, chút một. "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết..."Tấm lụa vàng được mở ra, chói mắt dưới ánh bình minh. Khi bốn chữ "mùng Sáu tháng Chạp" vang lên, Tề Nguyệt bỗng nghe thấy một tiếng 'rắc'. Nàng đã bóp vỡ hốt ngà voi.Trước sự kinh ngạc của cả bá quan đưa mắt lại nhìn, Tề Nguyệt từ từ mở bàn tay ra.Bàn tay rướm máu.Ngọc vụn nát tan."Thần, lĩnh chỉ tạ ân!"Giọng Thường Dương vương vang vọng dưới mái điện. Tề Nguyệt cũng máy móc quỳ lạy như các đại thần.Khi trán chạm đất, một giọt mồ hôi nơi thái dương nàng rơi xuống nền gạch, trong chốc lát đã bị hơi nóng thiêu đốt.Như những tâm tư sâu kín của nàng, vừa thốt ra miệng đã tan thành mây khói.Khi nàng ngẩng lên, nàng đối diện với Tề Trạm đứng dưới thềm cao. Khóe miệng hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, kim tuyến trên triều phục lấp lánh dưới ánh bình minh không kém gì thánh chỉ kia.Cái gật đầu nhẹ của hắn dành cho nàng như muốn nói: Con xem, cả triều đình này, chỉ có Thất thúc là thương con."Bãi triều!"Âm vang của chuông khánh còn vang mãi dưới mái điện, Tề Nguyệt vừa định quay người, bỗng cảm thấy tay áo bị kéo.Không biết từ lúc nào Tề Dực đã đến bên cạnh nàng, nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn truyền qua lớp vải khiến lồng ngực nàng đau nhói."Tứ đệ... thần sắc của đệ tệ lắm."Tề Nguyệt gượng cười: "Chúc mừng đại ca, thần đệ thấy... hơi nóng."Chưa nói hết đã cảm thấy từ cổ họng trào lên một vị tanh, lồng ngực nàng thắt lại, ho dữ dội, khiến nàng vội lấy khăn tay từ tay áo ra để che. Vậy mà tấm lụa trắng đã lập tức thấm đỏ."Truyền thái y!" Tề Dực biến sắc đưa tay ra đỡ, đầu ngón tay vừa chạm vào khuỷu tay nàng."Đừng chạm vào ta!"Tề Nguyệt vung tay, lực mạnh đến kinh người.Ánh mắt của văn võ bá quan đổ về đây như kim châm xuyên vào người, Tề Nguyệt đứng hình tại chỗ, chợt nhớ đến lời người kia từng dạy nàng về nghi thức triều đường: "Ở trước điện Kim Loan, phải nhớ, ngay cả hơi thở cũng phải chuẩn mực." Giờ đây nàng vò nát lời dạy ấy, cũng như đang vò nát chiếc khăn nhuốm máu trong lòng bàn tay run rẩy. "Thần đệ... cáo lui." Nàng cúi chào thật sâu, giọt lệ trượt khỏi khoé mắt, rơi xuống vạt áo khi cúi đầu. Nàng sớm nên hiểu, hiểu rằng tuyết ngày mùng sáu tháng Chạp cuối cùng rồi sẽ chôn vùi mọi khát vọng ngây thơ của đam mê thời niên thiếu, như mái tóc đen của người sẽ được búi lên và trâm cưới xuyên qua để người trở thành một mệnh phụ. Hiểu rằng giữa nàng và người là tôn ti, và là định kiến của thế gian tàn nhẫn.Ánh nắng gay gắt thiêu đốt hoàng cung, lưng áo triều phục của Tề Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, tê dại như có vô số con sâu nhỏ đang gặm nhấm. Nàng đột nhiên muốn phá lên cười. Trái tim thực sự đã đóng băng thành tảng, ấy thế mà huyết mạch vẫn sôi sục vì người mình không bao giờ có được. Như lúc này, tuy linh hồn đã chết, nhưng thể xác vẫn còn đây để chịu đựng sự hành hạ của cái nóng thiêu người. Xe ngựa đen của phủ An Quảng tiến tới từ phía sau, hoa văn mạ vàng trên trục xe phản chiếu ánh sáng chói mắt. "Trường Lăng." Tề Trạch vén rèm tre lên, tóc mai khô ráo không một giọt mồ hôi, như có khí lạnh vô hình bao quanh hắn. "Giữa trời nắng như thiêu như đốt thế này, sao không lên xe cùng Thất thúc?"Tề Nguyệt nheo mắt, mồ hôi lăn dài theo hàng mi. Nàng chợt nhớ đến một ngày nào đó trước kia, khi người này nói sẽ đưa khối băng vào phủ cho mình cũng đã nhìn mình với ánh mắt đượm nụ cười như thế. "Điệt tử..." Giọng khàn đặc như tiếng xác ve bị thiêu đốt dưới nắng gắt, hơi thở vẫn vương mùi máu tanh nơi cổ họng, "Muốn sưởi nắng chút thôi." Tề Trạm khẽ gõ hai cái trên khung cửa sổ, rồi đột nhiên nghiêng người, bóng hình thoảng hương bạc hà phủ xuống: "Sắc mặt con trắng hơn cả giấy tuyên, hay là do phải chứng kiến huynh trưởng thành hôn?" Tiếng ve trên cây hòe đằng xa đột ngột tắt lịm. Giờ phút này, Tề Nguyệt mới thực sự hiểu được ánh mắt dò xét trong đáy mắt hắn. Trong chốn thâm cung này, kẻ làm chuyện điên rồ đâu chỉ mình nàng? Ái tình cấm kỵ đâu chỉ là tạp niệm mình nàng có? Thật nực cười!Hóa ra, tất cả đều là loài thú hoang bị lễ giáo gặm nhấm, cứ rao giảng đạo lý làm người mà rồi lại cuồng loạn trong cái lồng phàm tục để cắn xé giết hại lẫn nhau. "Thất thúc nói đùa." Nàng lùi nửa bước, hài quan đạp nát chiếc lá khô, "Con chỉ là... muốn ngắm cảnh mùa hạ rực rỡ này thêm chút thôi." Rèm xe buông xuống, cắt đứt ánh nhìn của cả hai. Gió nóng theo bánh xe cuốn lên phả vào mặt, lẫn theo hơi lạnh từ tảng băng đặt trong xe. Tề Nguyệt nhìn bóng xe đong đưa dưới đất, huy hiệu chim ưng đen in bóng lớn hơn cả chim thật, như một tấm lưới nặng nề bao trùm lên quãng đời còn lại của nàng. "Vương gia..." Liên Trúc nâng chiếc ô giấy dầu, tay đã ửng đỏ vì nắng, "Đến lúc phải về phủ rồi..." Khi tiếng ve lại vang lên xé tan không khí oi bức, Tề Nguyệt mới giật mình nhận ra mình đã cười. Tuyết ngày mùng sáu tháng Chạp rồi đây sẽ khiến lòng đau đến tê tái, nhưng hiện tại, cái nắng tháng Bảy này cũng đã có thể thiêu đốt người ta, như ngọn lửa ngục dày vò vĩnh cửu, muôn kiếp không thoát.
—— Hết chương 33 ——