[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 31: BẠO TÀN CƠN GHEN (2)



Ánh trăng lan tràn đổ lên bóng hình Tề Nguyệt, một hình dung đơn độc hằn lên cột hiên màu đỏ tươi.

Tiếng vó ngựa dần xa, gió đêm cuốn hương hoa hòe tàn lụi lướt qua gò má nàng, mùi thơm ngọt ngào giờ đây như lưỡi dao cùn mài vào xương tuỷ. Nàng siết chặt dây cương, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng trong đầu không ngừng vang lên lời Thượng Quan Thời An tối đó.

Dáng vẻ hoảng loạn của a tỷ ta đêm ấy là lần đầu tiên ta thấy trong đi.

Hoảng loạn ư?

Vì cái gì?

Tề Nguyệt nhếch môi, nhưng trong mắt chỉ là lạnh lẽo. Giờ đã rõ những đêm trằn trọc nhớ nhung không ngủ, những rung động tưởng chừng giấu kín, tất cả chỉ là một trò hề tự mình diễn.

Nếu người kia thực sự có một phần tình cảm với mình, sao có thể nỡ để lời đồn đại lan ra như cỏ dại? Sao có thể ra vào phủ nam tử lúc đêm khuya, để bốn chữ uyên ương tình thâm lan khắp thành Lạc Dương?

Nhưng, sâu trong đáy lòng nàng vẫn có một chút gì đó không cam lòng, như ngọn lửa âm ỉ mà nóng cháy thiêu đốt lý trí nàng.

Tề Nguyệt muốn thử một lần cuối.

"Liên Trúc." Nàng dừng ngựa trước cổng phủ, giọng khàn đặc, "Lập tức đi nói với Thượng Quan Thời An rằng ta đến Vọng Nguyệt lâu, mời y cùng đi."

Liên Trúc giật mình, do dự: "Vương gia, ngài..."

"Đi ngay." Nàng lạnh lùng cắt lời, ánh mắt điên cuồng khiến Liên Trúc không dám nói gì thêm, vội vàng khoác áo đi ngay.

Tề Nguyệt xuống ngựa, bước thẳng vào phủ. Nàng không đến Vọng Nguyệt lâu mà trở về tiểu viện, ngồi dưới hiên.

Người ấy sẽ đến ch?

Gió đêm khuya lướt qua chuông gió dưới hiên, tiếng leng keng lanh lảnh đánh thức cơn mê của nàng. Tề Nguyệt đứng bật dậy.

Nàng cắn chặt môi dưới, quay người đi nhanh về phía chuồng ngựa.

———

Thượng Quan Thời An đang lật giở từng trang binh thư trong thư phòng, lời của Liên Trúc khiến y gập sách đứng phắt dậy. Chén trà ấm đổ nghiêng, nước trà thấm ướt bìa giấy trên bàn.

"Trường Lăng điên rồi sao? Giờ này mà đến Vọng Nguyệt lâu?" Giọng y dâng lên cao vút, "Còn sai ngươi đến mời ta?"

Liên Trúc bị phản ứng của y dọa cho lùi lại nửa bước: "Đúng là Quận vương có dặn như vậy..."

Thượng Quan Thời An sốt ruột, đi tới đi lui trong thư phòng, đột nhiên đứng hình.

Trường Lăng cố ý!

"Mau mau, mau dắt ngựa ra cho ta!" Y vớ vội áo choàng rồi chạy xộc ra ngoài, "Lập tức đến phủ Thường Dương vương!"

Tề Nguyệt thúc Xích Ca phi xuyên qua con phố dài, đèn lồng sáng rỡ lầu Vọng Nguyệt đã thấp thoáng trước mắt. Trước cửa, những dải lụa đỏ rủ từ trên xuống phiêu dật trong gió đêm.

Nàng giật dây cương, đột nhiên nghi hoặc.

Nếu người đó không đến thì sao?

Ngựa của Thượng Quan Thời An như đua với thời gian, vừa giật cương rẽ qua góc phố trước nhà đã gặp phải trước chiếc xe ngựa rèm xanh quen thuộc đang thong dong tiến đến.

"Dừng xe!" Y quát một tiếng, trực tiếp thúc ngựa lên chặn trước xe.

Tấm rèm xanh bị một bàn tay trắng như sứ kéo lên, Thượng Quan Thời Vu nghiêng đầu nhìn ra, nhíu mày hỏi y:

"Chuyện gì mà gấp thế?"

"Trường Lăng đang ở lầu Vọng Nguyệt!" Y nói câu này ra qua hai hàm răng nghiến chặt, "Lại còn sai Liên Trúc tới mời đệ cùng đi nữa chứ!"

Dưới ánh trăng, bàn tay nâng tấm rèm xe đột nhiên siết chặt lại, những đốt ngón tay trắng nõn nhô ra hơi tái đi. Hơi thở Thượng Quan Thời Vu lập tức rơi một nhịp, nhưng rồi nhanh chóng ổn định lại.

Lầu Vọng Nguyệt.

Trước mắt nàng hiện lên hình ảnh Tề Nguyệt dựa vào màn the đỏ, cổ áo hé mở phóng túng và đôi mắt hổ phách mê man vì rượu, để cho những ngón tay sơn đỏ của đám ca kỹ đặt lên ve vuốt.

Chiếc hộp kim ẩn trong tay áo 'tách' một tiếng mở ra, cây kim dài ba tấc đâm vào lòng bàn tay nàng, nhưng cơn đau nhói không giúp nàng tự kìm chế, cũng không át nổi sự tàn bạo đang cuộn trào dâng lên trong lòng.

Ngươi dám!

Dám dùng cách này ép ta ti trước mặt ngươi!

Thượng Quan Thời Vu nhắm nghiền đôi mắt, trong đầu lại hiện lên ánh mắt của Hoàng đế trong thư phòng ngày đó.

Nàng siết chặt tấm rèm xe, như là muốn cào rách.

Không được đi. Không thể đi.

Vòng tay của người có lẽ đang dịu dàng đỡ lấy eo ai đó, để cho phấn son nhuộm đỏ cổ áo, cũng giống như nước hoa hải đường Đoàn Mị Vi ghi dấu lại đêm kia...

"Thời An." Thượng Quan Thời Vu mở miệng, giọng lạnh như băng, "Tới đưa y về."

Thượng Quan Thời An sững sờ: "Đệ?"

Trong bóng tối sau tấm rèm xe, cổ họng Thượng Quan Thời Vu khẽ động, nàng cắn chặt hàm răng, cho đến khi thái dương tê rần lên.

"Nói là đích thân ta gọi hồi phủ ngay lập tức." Giọng nàng đanh lại.

"Trường Lăng sao có thể nghe lời đệ chứ!" Thượng Quan Thời An sốt ruột, nắm chặt dây cương, "Rõ là y..."

"Đúng vậy thì sao?" Nàng đột nhiên nhìn ra, ánh mắt cuồn cuộn cơn giận không thể che giấu khiến cho Thượng Quan Thời An lùi lại nửa bước. "Đã có gan dám thử thì cũng nên nghĩ đến hậu quả."

Xe ngựa đột nhiên chao đảo dữ dội, Thượng Quan Thời Vu chống lấy khung cửa mới phát hiện ra tay mình đang run không kiểm soát. Tiếng sáo tiêu từ lầu Vọng Nguyệt theo gió bay đến đây, đưa tới cả tiếng cười nói tán tỉnh đầy mê hoặc của các nàng kỹ nữ, từng chút từng chút cào xé màng nhĩ nàng.

"Chuẩn bị ngựa." Nàng vén rèm xe lên lần nữa, ánh trăng rọi xuống chiếu rõ đôi môi tái nhợt, "Ta tự đi."

Thượng Quan Thời An trợn mắt hít sâu một hơi lạnh: "Nhưng đó là lầu Vọng Nguyệt! Thân phận của a tỷ..."

"Im miệng!" Nàng quát gắt, giọng sẵng như thể của một người nào đó khác, không phải là của Thượng Quan nữ phó. Nàng giật phắt chiếc ngọc tỷ treo trên rèm xe xuống, ngọc lạnh băng áp vào lòng bàn tay vẫn không dập tắt được ngọn lửa ghen tuông đang thiêu đốt trong lòng. "Đi đường vòng đến lầu Vọng Nguyệt, lối qua Tây Hoa Môn."

Khi cỗ xe lao vào màn đêm, nàng cúi mắt nhìn vào ống tay áo, chiếc khăn tay trắng tinh đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Ánh đèn nến lung linh lầu Vọng Nguyệt Lâu càng gần, nàng càng siết chặt ngọc tỷ trong bàn tay. Nếu ở đây nàng thực sự nhìn thấy Tề Nguyệt thân mật với người khác... Ý nghĩ vừa lóe lên thôi, những chiếc kim bạc trong tay áo đã lại cắm sâu thêm một chút vào trong da thịt.

"Dừng xe lại."

Xe ngựa dừng ở góc đường, Thượng Quan Thời Vu giật bỏ chiếc khánh ngọc nơi thắt lưng. "Lấy nam trang của ta ra đây."

Thượng Quan Thời An lại một lần nữa hít sâu: "A tỷ! Thế này thì thành thể thống gì!"

"Hoặc câm miệng." Nàng tháo bỏ khuyên tai ngọc trai. "Hoặc cút về." Khi ngón tay ngọc tháo dải đai áo lụa, tiếng lụa trượt khỏi vai khiến nàng nhớ lại đêm đó.

Cũng chính là âm thanh như thế này, khi ngón tay nàng cởi dải áo của A Nguyệt.

Rèm xe bị buông xuống đột ngột, ánh trăng bị ngăn cách bỏ lại bên ngoài, trong xe chỉ còn lại ngọn đèn cô đơn le lói đung đưa.

'Rắc' một tiếng.

Tiếng gãy giòn tan của chiếc trâm cài tóc xé tan sự tĩnh lặng trong xe, mái tóc dài đổ xuống như suối rồi rất nhanh sau đó đã bị buộc lên một cách thô bạo và tóm ở trong ngọc quan.

Khi rèm xe lại vén lên, Thượng Quan Thời An giật mình lùi về sau một bước. Người trước mắt y đâu còn là Thượng Quan nữ phó đoan trang duyên dáng, điềm nhiên tự chủ nữa! Đây cũng không còn phải a tỷ mà y biết! Đây rõ là một sát thủ mặt ngọc, mang theo những cơn bão tuyết ẩn trong đôi mắt.

Ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến y nhớ đến mùa đông lạnh giá của phương Bắc, mùa đông có thể đóng băng cả máu ở trong người.

Thượng Quan Thời Vu phi lên lưng ngựa một cách dứt khoát và nhẹ nhàng đến mức đáng ngạc nhiên và bất giác gây cho người ta một cảm giác rợn người vì sự thuần thục đến khó tin của nó.

"Nhìn đường." Giọng nàng lạnh tanh: "Lát nữa ngươi chỉ cần dẫn đường, không được nhìn, không được hỏi."

Tính đến lúc này, nếu như có thể đếm, Thượng Quan Thời An đã thầm nguyền rủa Tề Nguyệt đến cả ngàn lần. Y chưa bao giờ thấy a tỷ như thế này trong đời.

Đèn lồng lầu Vọng Nguyệt đã ở ngay trước mắt, tấm voan đỏ lướt qua vai Thượng Quan Thời Vu và che đi tầm nhìn của nàng, bị nàng giật phăng xuống đất.

"Ở gian nào?" Bước thẳng vào cửa, giọng nàng lạnh như băng.

Mụ tú bà tươi cười đon đả tiến tới: "Chao, hai vị công tử..."

"Trường Lăng quận vương." Thượng Quan Thời Vu thốt ra từng chữ, thẳng tay ném ra một thỏi vàng. "Dẫn đường."

Căn phòng cuối cùng ở tầng ba cửa đóng im ỉm, tiếng tỳ bà vẫn thoang thoảng văng vẳng. Thượng Quan Thời An vừa định gõ cửa đã bị Thượng Quan Thời Vu một tay kéo lại.

"Lui ra." Ngón tay nàng lạnh buốt chẳng khác gì người chết, "Dù nghe thấy gì đi chăng nữa cũng không được bước vào."

Tay nàng dừng trước cửa, lần đầu tiên trong đời nàng do dự.

Tiếng tim nàng đập như sấm dậy, ba tấc kim bạc đâm sâu vào lòng bàn tay, máu rỉ đọc xuống đường chỉ tay rồi nhuộm thấm tấm áo trắng tinh thành đóa hồng thắm sao mà chói mắt.

Nàng không nên vào.

Nàng là Nữ phó, là Thường Dương vương phi sẽ sớm ngày cử hành đại hôn. Thế nhưng những hình ảnh kia cứ như dòi bọ bám vào xương, càng nghĩ càng đau đớn.

Đôi môi A Nguyệt sẽ hôn lên vành tai ai?

Bàn tay A Nguyệt sẽ gi lấy vòng eo kẻ nào?

Những cử chỉ thân mật nàng từng nâng niu như báu vật và thậm chí không dám để mình nghĩ đến, giờ đây...

—— Hết chương 31 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...