VĂN ÁN
- "A Nguyệt, trên người ngươi chỉ được phép có dấu ấn của mình ta."
Nàng cắn lên xương quai xanh của người ấy, giữa chốn đông người này chôn giấu một tình yêu không được thế gian chấp nhận.
Đêm Thất Tịch, chính tay nàng chặt đứt tơ tình, đẩy Tề Nguyệt vào vòng tay người phụ nữ khác.
Và khi Tề Nguyệt hẵng đang còn thủ thỉ với quý nữ Đoàn gia trên du thuyền, thì nàng dứt đứt dây đàn, máu đỏ nhuộm đẫm bản Quảng Lăng Tán.
- "Vương gia đã hài lòng chưa?" Nàng cười khẽ.
- "A Nguyệt..." Nàng hôn lên đôi môi người. "A Nguyệt, khi nói dối, mắt ngươi sẽ chớp."
Phải, mọi thứ của A Nguyệt đều phải do nàng, do chính nàng dạy, kể cả... cách yêu nàng.
Diễn kịch ư? Có ai phân rõ được đâu là hư, đâu là thực?
Tề Nguyệt là 'học trò' mà Thượng Quan Thời Vu đích thân hết lòng dạy dỗ, cũng là trân bảo mà những kẻ nắm hoàng quyền mong ước tột độ có thể sở hữu.
Gặp gỡ nơi trường đua, nàng áp sát, đầu ngón tay đè lên ngực Tề Nguyệt:
- "Lưỡng tình tương duyệt? Vậy vì đâu mà trái tim Vương gia lại đập nhanh thế này? Hay là... Vương gia thích ta hơn?"
Giữa cuộc săn mùa Thu, khi ôm người trong mộng trên lưng con ngựa tung vó phi nước đại, ánh mắt nàng vẫn xuyên khói lửa, dán chặt vào bóng hình nghiêng ngả kia.
Dẫu trái tim vỡ vụn, vẫn phải ngẩng cao đầu.
Trà độc giữa hồ, ám tiễn sau lưng, đêm xuân trên giường. (1)
(1) 'Hồ tâm trà độc, liệp tràng ám tiễn, tháp thượng xuân tiêu': những mối hiểm nguy ẩn náu dưới vỏ bọc đẹp đẽ, bình yên. Mỗi một cuộc gặp gỡ đều là một nhát dao mà chính tay nàng đâm vào trái tim người thương.
- "Đoàn Mị Vi chạm vào chỗ nào trên người ngươi?"
Trong màn sương hơi nước phòng tắm, bàn tay Thượng Quan Thời Vu quấn quanh eo Tề Nguyệt như đang kiểm tra từng chút, khiến Tề Nguyệt ngửa mặt thở gấp.
Lại nghe: "Người ấy là nữ tử, chẳng thể cho nàng hạnh phúc mà một người phụ nữ xứng đáng được có đâu!"
Thượng Quan Thời Vu đáp: "Thì sao? Dù người là nữ tử, thì cũng chỉ có thể là nữ tử của ta!"
———
GIỚI THIỆU
Bắc Nguỵ chìm trong sương gió, lộng lẫy phồn hoa mà cũng trùng trùng nguy hiểm.
Này Đông Các, ấy Tây Lầu, là thời thái bình hay là buổi loạn thế?
Đây hải đường, kia huyết mai, là thù sâu hận nặng, một vòng oan nghiệt, hay là lưỡng tình tương duyệt, một mối lương duyên?
Nào toan tính, nào mưu mô, nào tham vọng, nào chiếm hữu, vẫn không địch lại cái quay lưng của số phận. Trong ván cờ sinh tử hòng xoay chuyển Hoàng quyền, liệu có thể nào tìm được chút tình người tha thiết?
Mẫu thân mất sớm, phụ thân vong mạng, thúc điệt tương tàn, gia đình tan nát, đành rón rén khẽ khàng đặt chân lên băng mỏng chỉ như tờ giấy Tuyên.
Một khoảng hải đường, hạc khóc thêm sương, múa khúc nghê thường, giằng co dằn vặt cuối cùng cũng chỉ để giữ cho mình chữ Tình mà thôi. Đường đời thăm thẳm mịt mờ, tự vấn lòng rằng bên nước bên nhà đâu mới là nơi trú ngụ.
Có lẽ, chỉ có ở bên người, mới là nơi trú ngụ.
———