[BH-Edit] Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt - Cố Lai Nhất
C81 - Về nhà tôi
"Cậu muốn làm gì thì làm."
Trong bếp, bà Bách đang tất bật nấu nướng, Văn Nhiễm đẩy mạnh cửa phòng ngủ bước vào.Hứa Tịch Ngôn ngồi ở mép giường, mỉm cười nhìn nàng.Ánh mắt nàng vô thức rơi xuống đôi môi Hứa Tịch Ngôn, khóe môi cô cong lên thành một đường mềm mại.Văn Nhiễm khẽ ho một tiếng: "Mẹ mình sắp nấu cá hoa vàng rồi.""Mời mình ăn à?""Mình muốn nói là, nấu cá hoa vàng thì có tiếng động sẽ hơi lớn.""Ồ." Hứa Tịch Ngôn kéo dài giọng: "Rồi sao nữa?"Văn Nhiễm dựa lưng vào cửa, hai tay nắm lấy ổ khóa, còn Hứa Tịch Ngôn vẫn ngồi yên mép giường.Không ai nhắc đến bức ảnh mà Hứa Tịch Ngôn vừa gửi, nó vẫn lặng lẽ nằm trong điện thoại của Văn Nhiễm. Chỉ có ánh mắt đan xen giữa hai người, như tơ liễu tháng ba vương vất trong không khí.Văn Nhiễm bước đến giường kéo tay Hứa Tịch Ngôn: "Nên cậu có thể tranh thủ chuồn đi."Hứa Tịch Ngôn bị nàng kéo dậy, bị đẩy nhẹ về phía cửa.Lúc thay giày ở cửa, Văn Nhiễm quay đầu ba lần trong một phút, canh chừng động tĩnh trong bếp, vừa nhắc Hứa Tịch Ngôn: "Cậu nhỏ tiếng chút."Ngay lúc ấy, bà Bách lại gọi: "Nhiễm Nhiễm! Cái nồi nhỏ của con đâu rồi?"Văn Nhiễm hoảng hồn, vớ lấy chiếc giày Hứa Tịch Ngôn chưa kịp thay, ném ra ngoài cửa, rồi đẩy cô ra, "rầm" một tiếng đóng sập cửa sắt lại, quay đầu đáp: "Nồi gì cơ ạ?"Lúc này, nghệ sĩ dương cầm tầm cỡ thế giới, ngôi sao hàng đầu đang nắm giữ vô số hợp đồng quảng cáo thời trang, khách quen của bảng xếp hạng thu nhập Forbes toàn cầu, một chân mang một chiếc giày da cừu Espadrille cao cấp của nhà C, chân còn lại đi một chiếc dép vải lanh giá ba mươi tệ, đang đứng giữa hành lang của khu nhà tập thể cũ kỹ trong con hẻm nhỏ.Chậm rãi chớp mắt một cái.Nếu Trần Hi mà ở đây, nhất định sẽ nghĩ nét mặt của Hứa Tịch Ngôn như đang nói: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Hứa Tịch Ngôn rung lên.Văn Nhiễm vừa ứng phó với bà xong, liền nhắn cho Hứa Tịch Ngôn: [Cậu để dép ở trước cửa là được, lát nữa mình mang vào.]Hứa Tịch Ngôn lại chớp mắt một cái.Với nét mặt như không thể tin nổi, cô đổi giày, dựng đôi dép sát vách tường cạnh cửa, chụp một tấm hình gửi cho Văn Nhiễm.Văn Nhiễm: [Biết rồi.]Một phút sau, Văn Nhiễm lại nhắn: [Lần sau có dịp, mời cậu ăn cá hoa vàng nấu với bánh gạo của mẹ mình.]S: [Dịp gì?]Văn Nhiễm: [Cậu đến nhà mình một cách bình thường, mình có thể nói với mẹ là cậu là bạn mình.]S: [Giờ lại có thể gọi là bạn rồi sao?]Văn Nhiễm: [Cậu biết mình đang nói gì mà.]S: [Mình không biết.]Khóe môi Văn Nhiễm khẽ cong lên.Hứa Tịch Ngôn lại gửi tiếp một tin nhắn: [Mình sẽ không ăn cơm với mẹ cậu với danh nghĩa bạn bè.]Văn Nhiễm nhìn dòng tin nhắn ấy, tim đập mạnh một cái.Nàng đứng bên cửa sổ, vén rèm lên một chút, nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn đang đứng bên đường.Hứa Tịch Ngôn thật sự quá nổi bật, dù cô chỉ mặc áo phông và quần jeans đơn giản, dù mũ và khẩu trang che gần hết gương mặt, dù những cụ già sống ở khu nhà cũ này chẳng biết gì về giới giải trí.Nhưng vẫn liên tục có người liếc nhìn bóng lưng cô.Hứa Tịch Ngôn chắc đã quen với ánh mắt như vậy, tay đút túi quần jeans đứng bên đường, ánh nhìn của mọi người như những bông hoa tơ liễu đầu hạ, bay lượn lờ sau lưng cô.Tựa như chẳng gì có thể bám được lên người cô.Văn Nhiễm nghĩ, lẽ ra nàng nên xác nhận sớm hơn.Nếu không bị ánh hào quang của Hứa Tịch Ngôn che lấp, nàng có lẽ đã sớm nhận ra, thì ra khi đứng một mình, bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn thật sự rất đơn đơn.******Bà Bách làm bếp rất nhanh, chẳng bao lâu đã gọi Văn Nhiễm: "Ăn cơm thôi con!"Vừa đúng mười một giờ, bữa ăn đầy đủ này coi như bữa brunch. Trên chiếc bàn tròn nhỏ bày ra cá hoa vàng nấu bánh gạo, canh gà hầm, thêm hai món rau theo mùa, rau dền trộn và đậu lông xào.*Brunch = Br(eakfast)+ (L)unchVăn Nhiễm nhìn mấy món ăn này, lại nghĩ tới Hứa Tịch Ngôn bị nàng đẩy ra khỏi nhà, trong lòng hơi áy náy.Bà Bách vừa ăn vừa lướt điện thoại.Văn Nhiễm nhắc: "Lúc ăn mà mẹ cứ nhìn điện thoại như vậy sẽ hại mắt lắm, dễ bị viễn thị."Bà Bách mới chịu bỏ điện thoại xuống: "Hôm nay trên mạng toàn là tin tức của Hứa Tịch Ngôn. Ôi chao, mẹ xem người ta chụp con bé trên sân khấu, đẹp hết sẩy. Một người như vậy mà lại là bạn học cấp ba của con, thiệt khó tin quá đi!"Văn Nhiễm gắp một hạt đậu lông: "Có gì mà khó tin."Bà Bách lấy đầu đũa gõ nhẹ lên mu bàn tay nàng: "Nè, người ta bây giờ là minh tinh nổi tiếng toàn cầu đó, vậy mà hồi mười mấy tuổi từng sống gần con, thiệt lạ ghê chưa? Nghĩ lại hồi đó mẹ còn mời con bé tới nhà ăn cơm nữa, nếu bây giờ mà con bé xuất hiện trong căn nhà này, ăn bữa cơm mẹ nấu..."Bà Bách cười khoa trương một tiếng: "Chắc mẹ bị dọa chết mất!"Văn Nhiễm: ......Bà Bách lại nói: "Ôi, nhưng mà con bé đẹp thật, hồi mười mấy tuổi mẹ đã nghĩ thế rồi, sao lại có đứa nhỏ đẹp vậy chứ, cứ như không phải người thật. Nè, hôm qua con xem con bé biểu diễn ngoài đời, thấy sao, đẹp không?"Văn Nhiễm dè dặt nói: "Cũng được."Bà Bách nhướng mày: "Cũng được? Như vậy mà con nói cũng được sao?"Văn Nhiễm bình thản đáp: "Dạ, cũng được."Dù sao thì, dáng vẻ đẹp nhất của Hứa Tịch Ngôn, tuyệt đối không phải khi đứng trên sân khấu.Cô rất trắng, làn da mịn màng như ánh trăng màu sữa. Từng đường nét đều được tạc khắc tinh xảo, như nữ thần cổ điển bước ra từ tranh của Raphael*.* Tên đầy đủ Raffaello Sanzio da Urbino (1483 — 1520), hoạ sĩ và kiến trúc sư nổi tiếng người Ý.Hai người đều có những sở thích kỳ lạ.Hứa Tịch Ngôn thích cắn tai nàng. Còn thứ nàng thích nhất là phần dưới đường cong vòm ngực của Hứa Tịch Ngôn, liên kết vùng bụng phẳng lì, rồi thấp hơn nữa, mặt trong đùi non màu sữa có một nốt ruồi nâu nhạt.Này, trước mặt mẹ mà nghĩ gì thế này. Không dám nghĩ, không dám nghĩ.Văn Nhiễm hỏi bà Bách: "Ăn cơm xong mẹ về luôn chứ?""Mẹ không về đâu, mấy chị em rủ đi đánh mạt chược mẹ còn từ chối nữa kìa, mẹ muốn đi dạo phố với con."Văn Nhiễm thấy nhức đầu: "Con không đi dạo phố.""Không được, con suốt ngày chỉ biết làm việc, không chịu thư giãn, đầu óc hỏng mất bây giờ."Ăn xong, Văn Nhiễm rúc vào sofa ăn nho xanh, bà Bách thì rửa chén trong bếp.Nàng lén nhắn cho Hứa Tịch Ngôn: [Cậu ăn cơm chưa?]Lúc đó Hứa Tịch Ngôn đang ngồi trong sảnh hành chính của một khách sạn năm sao, đủ loại bánh ngọt kiểu Pháp tinh xảo bày trên bộ đồ sứ sưu tầm chỉ dành riêng cho khách VIP cao cấp nhất của khách sạn. Vị bếp trưởng người Pháp đang hơi khom người giới thiệu từng món bánh cho Hứa Tịch Ngôn bằng tiếng Pháp.Cuối cùng, đầu bếp nói với cô: "Bon appétit."Hứa Tịch Ngôn có thiên phú ngôn ngữ cực cao, giọng Pháp không lẫn accent nhưng dịu dàng đến mức quá đáng: "Merci."Sau khi đầu bếp rời đi, cô cầm lấy một chiếc bánh tart vỏ xốp, nhân là kem chua và giăm bông muối, được tăng hương vị bằng nấm trắng truffle hảo hạng nhất.Trần Hi cùng Hứa Tịch Ngôn ăn brunch, trong lòng nghĩ công việc này đãi ngộ thật tốt, chỉ riêng bữa này thôi, cũng đáng giá nửa tháng lương của người bình thường.Lúc này, điện thoại Hứa Tịch Ngôn đặt trên bàn khẽ rung, cô mở ra nhìn một cái.Lấy khăn giấy lau sạch vụn bánh tart trên đầu ngón tay, rồi rút ra một điếu thuốc từ hộp. Cô đang ngồi bên cửa sổ và thoáng nhìn ra ngoài.Sau đó bảo Trần Hi: "Em né sang chỗ khác một chút."Trần Hi: "Hả?""Bóng của em in lên kính rồi."Trần Hi ngồi dịch sang một bên, Hứa Tịch Ngôn chọn một góc độ, chụp lại tấm ảnh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ánh nắng nhạt nhòa hắc xuống từ cửa sổ, khiến cả bức ảnh toát lên vẻ cô đơn lặng lẽ.Trần Hi tận mắt thấy Hứa Tịch Ngôn gửi tấm ảnh ấy cho Văn Nhiễm, sau đó hỏi nàng: [Thế này tính không?]Văn Nhiễm: [Không phải cậu về khách sạn rồi à? Không có bữa sáng sao?]S: [Về muộn, buffet sáng dọn mất rồi.]Trần Hi ngồi đối diện với cô, không thể không sử dụng cặp mắt 1.5 tuyệt vời trời cho của mình, lén nhìn cuộc trò chuyện suốt.Trong lòng gào thét: Đúng là buffet sáng dọn rồi! Nhưng chỉ cần chị nói một câu, bếp trưởng người Pháp không phải liền dọn ra bàn tiệc này ngay lập tức sao!Văn Nhiễm rõ ràng có phần xót xa: [Nhưng không ăn sáng thì không được đâu.][Hay là để mình gọi đồ ăn cho cậu nhé?]S: [Thôi, ăn đại chút gì đó lót dạ cũng được.]Văn Nhiễm dặn dò: [Vậy nhất định phải ăn trưa tử tế đó.]S: [Ừ.]Văn Nhiễm: [Ăn gì?]S: [Mì gói.]Trần Hi trợn mắt đến muốn lộn cả tròng trắng. Mặc dù Hứa Tịch Ngôn chịu khổ rất giỏi, leo núi khắc nghiệt ba ngày cũng chỉ ăn bánh nén, nhưng bình thường Hứa Tịch Ngôn lại rất biết hưởng thụ! Lại còn vóc dáng trời sinh mảnh mai không dễ tăng cân, Trần Hi chưa từng thấy Hứa Tịch Ngôn đối xử tệ với cái miệng mình.Huống hồ còn ăn mì gói?!Quả nhiên, Văn Nhiễm thật sự đau lòng: [Không được.]S: [Không sao, dù sao cũng chẳng ngon, ăn gì cũng vậy.]S: [Ăn qua loa rồi ngủ bù.]Văn Nhiễm cuộn mình trên ghế sofa, trong bụng là cá hoa vàng với canh gà, lại còn ăn thêm cả nho xanh mọng nước, quả thực có chút áy náy.******Thật ra nàng cũng buồn ngủ, tối qua nằm cạnh Hứa Tịch Ngôn không ngủ ngon được, buổi chiều lại bị bà Bách lôi đi dạo phố.Kiên quyết từ chối chiếc váy hồng mà bà Bách nhất định muốn mua cho nàng, rồi mua cho bà Bách một chiếc áo lụa tơ tằm màu xanh thiên thanh.Tới tối mới cùng nhau về nhà, ăn nốt phần đồ ăn còn lại buổi trưa, cuối cùng cũng tiễn bà Bách lên chiếc taxi về nhà.Văn Nhiễm vừa đi lên lầu vừa nhắn tin cho Hứa Tịch Ngôn: [Cậu dậy chưa?]Lúc đó là hơn bảy giờ, đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, làm cho ánh đèn từ khung cửa sổ các căn nhà càng thêm ấm áp, có tiếng trẻ sơ sinh khóc, có tiếng vợ chồng trò chuyện, có tiếng dì nào đó dặn chồng đừng quên uống thuốc huyết áp.Văn Nhiễm nghĩ, nếu giờ này Hứa Tịch Ngôn thức dậy, không biết có thấy cô đơn lắm không.Hứa Tịch Ngôn nhanh chóng trả lời: [Dậy rồi.]Rồi hỏi: [Mẹ cậu về chưa?]Văn Nhiễm vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa trả lời: [Về rồi.]Ánh mắt đảo quanh trong phòng, cân nhắc nếu Hứa Tịch Ngôn muốn qua thì có nên dọn dẹp trước một chút.S: [Tối nay cậu làm gì?]Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào chữ "làm".Câu này nàng biết trả lời sao đây.Nàng ngồi xuống bên bàn làm việc, cúi đầu gõ chữ, ngược lại hỏi: [Cậu thì sao?]S: [Cậu cũng nhận được thiệp mời tối nay rồi đúng không?]Văn Nhiễm: [Ừ.]S: [Vậy đến đi, mình cũng ở đó.]Văn Nhiễm: [Cậu đến từ lúc nào vậy?]S: [Đang ở đó rồi.]Văn Nhiễm đưa tay vỗ vỗ ngực mình, thở ra một hơi: [Vậy được.]Dù sao thì chính nàng là người đã đẩy Hứa Tịch Ngôn ra ngoài.Nàng có mẹ bầu bạn, vậy Hứa Tịch Ngôn thì cô đơn biết bao nhiêu.Tính cách như Văn Nhiễm, với tình huống như tối nay, nàng tuyệt sẽ không cố tình chưng diện.Vẫn là sơ mi trắng và quần kaki màu be mặc ban ngày, thắt lưng nâu mảnh nơi eo, mắt cá thon gọn lộ ra, đi đôi giày Converse trắng, chuẩn bị ra ngoài thì liếc mắt nhìn chiếc hộp cách nhiệt trong tủ lạnh.Phần cá hoa vàng nấu bánh gạo còn lại chắc cũng đủ cho Hứa Tịch Ngôn ăn một bữa nữa, nàng bèn lấy ra đặt lên bàn ăn.Cùng lúc ấy, tại quán bar nơi tổ chức buổi tiệc.Hứa Tịch Ngôn đang uống rượu, có người ngồi xuống cạnh cô.Là Đậu Thần đang liếc nhìn cô.Hứa Tịch Ngôn không nhịn được cười: "Được được được, em hiểu mà."Hôm nay cô không muốn uống mấy loại cocktail cầu kỳ. Cô gọi một chai gin đặt trước mặt, lúc này tự tay rót cho Đậu Thần một ly: "Chị Đậu, công của chị không thể thiếu, em sẽ đội ơn chị và cả nhà chị suốt đời."... Người này rốt cuộc học tiếng Trung kiểu gì vậy?Đằng xa vang lên tiếng ồn ào, Hứa Tịch Ngôn và Đậu Thần quay đầu nhìn sang. Có người giơ ly chúc mừng, miệng hô: "Chúc mừng chúc mừng! Ổn định rồi nha!"Hứa Tịch Ngôn nhìn về phía đó, ly rượu trong tay, khóe môi khẽ cong.Đậu Thần: "Em cười gì đó? Em cũng ổn định rồi sao?"Tưởng rằng với tính cách của Hứa Tịch Ngôn, chắc chắn sẽ phủ nhận.Không ngờ cô hơi cúi chiếc cằm kiêu hãnh xuống, gật đầu: "Ừm."Dù có lý trí như Đậu Thần, trong lòng cũng thấy xúc động, nâng ly chạm nhẹ vào ly cô: "Sống tốt."Hứa Tịch Ngôn cầm ly rượu, cụng nhẹ lại: "Em sẽ."Đúng lúc đó, Văn Nhiễm đeo túi bước vào quán bar.Nàng chưa bao giờ cần cố ý tìm Hứa Tịch Ngôn, chỉ cần cô xuất hiện, nhất định là tâm điểm của đám đông, huống hồ hôm nay cô còn cố tình ăn mặc đặc biệt.Thường ngày, Hứa Tịch Ngôn đến mấy buổi tụ họp đều ăn mặc tùy tiện, áo thun ba lỗ với quần túi hộp hoặc quần jean. Nhưng hôm nay cô mặc một chiếc váy ôm đính sequin màu bạc, tà váy rất ngắn, khoe đôi chân thon dài thẳng tắp, phần thân trên lại là kiểu dáng rộng, cổ áo xếp li mềm mại, ánh đèn phản chiếu như sóng nước dưới trăng.Phong cách này rất cổ điển, trong ấn tượng chỉ có những minh tinh Hồng Kông thập niên 90 mới hay mặc. Mặc không khéo sẽ sến súa khoa trương, mặc đẹp thì tăng thêm mười phần quyến rũ.Hứa Tịch Ngôn rõ ràng thuộc loại sau, mái tóc xoăn dày xõa một bên vai, không trang điểm, chỉ tô son môi màu đỏ rực rỡ.Gương mặt cô quá lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt luôn cụp xuống mệt mỏi. Mà lúc này, cô đang cười, đến Văn Nhiễm cũng hiếm khi thấy cô cười thoải mái như vậy, cười đến lay động lòng người, cười như mặt trời rạng rỡ, cười đến nếp nhăn nơi đuôi mắt gợi nhớ cả một mùa xuân vừa đi qua.Văn Nhiễm siết chặt quai túi, nghĩ về nhận xét cả ngày nay nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn —「Cô đơn」Ha ha.Cô đơn cái quỷ gì!Văn Nhiễm đeo túi quay người đi khỏi quán bar, đi được nửa chừng lại dừng bước, nghĩ: Mình đi làm gì?Mình giận, chẳng lẽ không được nói ra?Liền xoay người, băng qua đám đông đi đến chỗ Hứa Tịch Ngôn.Ngồi xuống ngay ngắn đối diện cô.Lúc đó Hứa Tịch Ngôn vừa ngước mắt lên, nụ cười trong mắt vẫn chưa phai, thấy Văn Nhiễm, nụ cười ấy như rượu được ủ tới độ, càng thêm đậm đà.Văn Nhiễm khẽ cong môi nhìn cô.Hứa Tịch Ngôn sững sờ một chút, từ ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn rõ ràng cảm nhận được có thể dùng nụ cười của nàng để định nghĩa thành ngữ: Da cười thịt không cười.Hứa Tịch Ngôn ngồi nghiêm chỉnh hơn, liếc Văn Nhiễm một cái, rồi chỉnh lại cổ áo xếp li như sóng nước kia. Đậu Thần bên cạnh uống rượu cũng bật cười.Đúng lúc đó, mấy người bạn trong giới âm nhạc bước tới: "Tịch Ngôn! Nghe nói tối nay cậu sẽ đến."Hứa Tịch Ngôn như cột chỉ hướng gió trong giới, luôn là tâm điểm dõi theo của mọi người.Mọi người nhìn thấy một người phụ nữ mặt mộc đang ngồi đối diện Hứa Tịch Ngôn, hơi ngạc nhiên.Văn Nhiễm có hơi không tự nhiên, nghĩ bụng chào qua loa rồi sớm chuồn đi.Không ngờ Hứa Tịch Ngôn khẽ chạm vào bắp chân nàng dưới bàn, mắt cá chân cọ vào mắt cá chân nàng.Trong nhóm người có người nhận ra: "Cô Văn, tôi nhớ cô là bạn học cấp ba của Tịch Ngôn đúng không?"Văn Nhiễm vừa định đáp, Hứa Tịch Ngôn đã lên tiếng trước: "Không chỉ thế."Hai chữ "không chỉ" hạ rất thấp, giọng trầm xuống. Văn Nhiễm nhìn sang, thấy Hứa Tịch Ngôn nghiêng người cầm ly rượu, ngón tay khẽ vuốt vành ly, nhìn nàng, khóe môi vẫn giữ một nụ cười.Mọi người đều sững sờ.Đậu Thần uống một ngụm rượu, nói với giọng chỉ hai người họ nghe được: "Khoe gì mà dữ vậy."Hứa Tịch Ngôn bật cười.Mọi người nhìn cô.Tính tình Hứa Tịch Ngôn vốn lạnh lùng, trước đây cũng từng cười, nhưng luôn là kiểu lười biếng, uể oải, hờ hững, như thể nụ cười ấy không hề nằm trong đáy mắt, như thể cả thế giới chẳng có gì lọt vào mắt cô.Có lẽ đây là lần đầu tiên mọi người thấy Hứa Tịch Ngôn cười thật sự. Như gió xuân thổi qua mười dặm, khiến vạn vật bừng nở.Cô đứng dậy, nhẹ kéo tay Văn Nhiễm: "Mọi người chơi vui nhé, tụi mình đi trước đây."Tất cả đều kêu lên: "Cậu mới tới chưa bao lâu mà đã đi à?"Đậu Thần bên cạnh tiếp lời: "Em ấy chỉ muốn đến một lát thôi.""Sao vậy?"Còn sao nữa.Để khoe khoang đó.Hứa Tịch Ngôn không đáp, chỉ cười, chào tạm biệt mọi người, rồi cùng Văn Nhiễm rời đi.Văn Nhiễm đứng bên đường gọi xe.Ngước lên nhìn hàng cây huyền linh, gió thổi qua tán lá phát ra tiếng xào xạc, phía sau là bầu không khí ấm áp mơ hồ.Nàng vốn giữ nét mặt bình tĩnh, vừa thấy một chiếc taxi bật đèn "xe trống", định giơ tay vẫy.Bất chợt có người nắm lấy tay nàng.Nàng quay đầu, thấy Hứa Tịch Ngôn mỉm cười nhìn nàng, đèn xe đang dần tiến đến, sắp chiếu sáng cả khuôn mặt của Hứa Tịch Ngôn. Văn Nhiễm hoảng hốt, sợ tài xế nhận ra cô, vội đưa tay che nửa dưới gương mặt Hứa Tịch Ngôn lại.Hoàn toàn là bản năng vô thức, không qua suy nghĩ, cũng chẳng kịp khống chế sức mạnh.Văn Nhiễm đẩy Hứa Tịch Ngôn lui về sau một bước. Hứa Tịch Ngôn tựa vào thân cây huyền linh, một tay đỡ lấy eo Văn Nhiễm, giảm bớt lực va chạm khi cơ thể nàng lao đến.Hai người dán sát vào nhau, dưới tán cây rậm rạp của cây huyền linh đầu hè nơi con phố vắng.Hơi thở của Hứa Tịch Ngôn mang theo chút men rượu, nóng hổi, phả hết vào lòng bàn tay Văn Nhiễm.Tai nàng chợt nóng bừng, trong lòng như bị hơi thở ấy cào nhẹ.Phía sau, xe taxi dừng lại, tài xế bấm còi hai tiếng, nàng vẫn không dám buông tay khỏi môi Hứa Tịch Ngôn, cũng không dám quay lại trả lời.Hứa Tịch Ngôn thì ung dung hơn nhiều, đôi mắt sâu và dịu dàng vẫn giữ ý cười, có lẽ Hứa Tịch Ngôn đã hôn lên lòng bàn tay nàng, cũng có thể chưa, chỉ là hơi thở của cô quá gây rối.Tài xế dùng giọng địa phương lẩm bẩm điều gì, rồi lái xe bỏ đi.Văn Nhiễm lúc này mới buông Hứa Tịch Ngôn ra, có phần chột dạ lùi về sau một bước: "Sao cậu không đeo khẩu trang?"Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Mình tưởng trời tối thế này thì không sao.""Cậu rõ ràng cố ý.""Cố ý gì chứ? Cố ý khiến cậu tới bịt miệng mình à?"Văn Nhiễm trừng mắt nhìn cô, một câu "Cậu vừa rồi có phải đã hôn tay mình không" cũng chẳng dám nói ra, chỉ nói: "Cậu tự dưng kéo mình làm gì?"Hứa Tịch Ngôn đứng phía sau, tay giấu ra sau lưng, lưng tựa vào thân cây, hai chân thon dài nhẹ nhàng vắt chéo, khẽ cười.Tim Văn Nhiễm lại nhẹ nhàng rung lên một cái."Mình chỉ muốn hỏi cậu," Hứa Tịch Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn nàng, "Việc mình đến buổi tiệc tối nay, cậu có phải đã hơi giận rồi không?"Văn Nhiễm liếc mắt nhìn xuống phiến gạch hoa bên đường: "Mình dễ giận vậy sao?"Tiếng phổ thông mang giọng Hải Thành vẫn vậy, mềm mại.Gió lào xào thổi qua tán lá huyền linh, như khẽ gãi một cái vào trái tim Hứa Tịch Ngôn."Có mà.""Mình không có."Hứa Tịch Ngôn vẫn mang theo ý cười dịu dàng, nhìn nàng hồi lâu, giọng nói trầm khàn như đĩa than khẽ nói: "Này."Văn Nhiễm hơi cúi đầu, không trả lời.Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Tối nay mình trang điểm có đẹp không?"Văn Nhiễm nâng mi mắt, liếc cô một cái, như thể giờ mới chú ý đến dáng vẻ của cô, hàng mi dài lại khẽ rũ xuống: "Cũng được.""Chỉ là cũng được à?" Hứa Tịch Ngôn cười: "Mình cố tình ăn mặc đặc biệt đó.""Tại sao?"Hứa Tịch Ngôn học lại lời Đậu Thần trêu mình khi nãy: "Vì muốn cùng cậu xuất hiện trước mặt bạn bè, vì muốn khoe."Dù bây giờ vẫn chưa thể nói rõ ràng hơn.Văn Nhiễm cuối cùng cũng bật cười.Hơi cúi đầu, bờ vai mảnh khảnh run nhè nhẹ.Hứa Tịch Ngôn nghĩ: Cô gái mà cô yêu, sống động như gió đêm thổi qua tán lá huyền linh trong hơi thở mùa hè."Còn cậu thì sao?""Mình thì sao?""Sao cậu không ăn mặc đặc biệt?" Thật ra hai người đứng không xa nhau, Hứa Tịch Ngôn nhấc một bên giày cao gót, mũi chân nhẹ chạm vào bắp chân nàng.Hứa Tịch Ngôn trước giờ ít khi làm mấy hành động trêu chọc thế này. Văn Nhiễm cảm thấy tai mình như sắp bốc cháy, nhưng nàng cố nhịn, không đưa tay lên sờ.Cố giữ bình tĩnh hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Mình phải ăn mặc đặc biệt vì lý do gì?""Cậu không vui giống mình sao?" Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Vui đến mức gọi nhà thiết kế mang váy đến tận khách sạn, chọn một bộ thật phù hợp với tâm trạng hôm nay của mình."Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.Văn Nhiễm cuối cùng khẽ đáp: "Ừ, thật ra rất vui."Cậu có hiểu được cảm giác của mình không, Hứa Tịch Ngôn?Suốt mười năm qua, mỗi ngày mình đều vì cậu mà thấy vui.Hứa Tịch Ngôn lại xỏ chân vào đôi cao gót, hỏi nàng: "Vậy mà mình tốn bao công sức thế, trong mắt cô Văn lại chỉ là 'cũng được' thôi à?"Văn Nhiễm không nói gì."Vậy... sau này mình không mặc nữa?"Văn Nhiễm vẫn nhìn mặt đường, không trả lời.Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười, đứng thẳng người, gót giày khẽ gõ xuống nền đá.Văn Nhiễm ngẩng lên, thấy cô đứng vững, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.Văn Nhiễm nói: "Rất đẹp.""Hứa Tịch Ngôn, tối nay cậu rất đẹp."Hứa Tịch Ngôn cười thật tươi, như một ly rượu đỏ ủ lâu vừa bị hất tung vào đêm tối.Không ngờ rằng Văn Nhiễm lại bước tới, sát ngay trước mặt cô, khoảng cách hai người gần đến mức cả hơi thở cũng hoà vào nhau.Nàng vươn tay, vòng qua eo cô, lòng bàn tay áp lên sau lưng: "Nhưng, sau này đừng mặc nữa."Hứa Tịch Ngôn hơi khựng lại trong một hơi thở, ánh mắt lướt qua đôi môi Văn Nhiễm.Cảm giác được tay nàng men theo eo mình, vuốt dọc xuống đùi.Giọng nói Văn Nhiễm mềm mại dịu dàng đến thế, nhưng nội dung lại là: "Đừng để người khác thấy cậu như thế này, được không?"Cùng lúc lời vừa thốt ra, Hứa Tịch Ngôn mới nhận ra, tay Văn Nhiễm đã luồn tới, lấy đi điện thoại từ túi của cô.Hỏi: "Mật khẩu là gì?"Hứa Tịch Ngôn: "Sáu số 1."Văn Nhiễm như khó khăn lắm mới nuốt lời trêu chọc xuống bụng, mở khóa, thấy Hứa Tịch Ngôn vẫn bình thản dựa vào gốc cây: "Cậu không hỏi mình muốn làm gì sao?"Hứa Tịch Ngôn để mặc gió đêm thổi bay mái tóc: "Cậu muốn làm gì thì làm."Câu nói đó cô thốt ra thật đẹp, lại đầy mê hoặc, cô đứng dựa vào thân cây như một tấm áp phích phim điện ảnh.Văn Nhiễm một tay giữ eo cô, tay kia mở danh bạ, thực hiện một cuộc đi.Hứa Tịch Ngôn nghe thấy đầu bên kia là giọng Trần Hi: "Alo, chị Ngôn Ngôn?""Là tôi, Văn Nhiễm."Đầu bên kia rõ ràng khựng lại một lúc: "Cô Văn?""Là tôi. Bây giờ cô có thể cho xe tới quán bar không?""Bây giờ ạ?""Đúng vậy, đưa cô Hứa và tôi về nhà." Văn Nhiễm nói, "Về nhà tôi."Hứa Tịch Ngôn cười khe khẽ.Trần Hi ở đầu dây chần chừ hỏi: "Chị Ngôn Ngôn nói ạ?"Văn Nhiễm: "Tôi nói."Lúc này, nụ cười của Hứa Tịch Ngôn bật thành tiếng, mượt mà, mang theo niềm vui và sự đắc ý, vì vậy lại càng quyến rũ. Cô lấy lại điện thoại từ tay Văn Nhiễm, áp vào tai mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt dịu dàng kia.Đôi môi gợi cảm áp sát vào mic: "Ừ, cậu ấy nói."Rồi dùng chính giọng mình để khẳng định lại câu nói của Văn Nhiễm: "Vậy nên, cho xe tới đi."Văn Nhiễm hỏi: "Hứa Tịch Ngôn, cậu có biết mình định làm gì không?"Hứa Tịch Ngôn cất điện thoại, lặp lại lời mình đã nói lúc nãy, khi nàng hỏi mật khẩu:"Cậu muốn làm gì thì làm."