[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 24
Ngữ khí của người kia cợt nhả, rõ ràng không hề có ý tốt, lòng Cố Uyên chợt chùng xuống.Vị Chưởng sự cô cô ở Thượng Nghi cục vừa bước tới trên bậc thềm đã cúi mình hành lễ với nam tử: "Dụ Vương điện hạ nói đùa. Nơi này, tất cả đều là cung nữ chờ tiến cung, lấy đâu ra người của Tuỳ Vương điện hạ?" Vừa nói ánh mắt vừa lướt qua mấy cung nữ nhỏ tuổi đang ngẩn ngơ đứng ở hành lang ngoài sân, liền lớn tiếng trách mắng: "Còn không mau ra mắt Dụ Vương điện hạ? Ta dạy quy củ cho các ngươi giờ để đâu hết rồi?"Mấy tiểu cung nữ bị cô cô quở mắng, vội vàng cúi xuống hành lễ. Cố Uyên cũng theo lễ nghi mà các cô cô đã chỉ dạy, đặt gói đồ trên tay sang một bên, rồi ngay ở hành lang, cùng các cung nữ khấu đầu về phía nam tử: "Tham kiến Dụ Vương điện hạ.""Lễ lạt miễn cưỡng quá." Dụ Vương dùng cây quạt vẽ một vòng trên đầu mọi người, cuối cùng lại chỉ vào Cố Uyên, cười nhạt một tiếng: "Chỉ mỗi người này là còn coi được. Quả nhiên là người của Tuỳ Vương, vẫn là có khác biệt so với người khác."Ngữ khí người kia vẫn quyết tâm không buông tha, mấy vị cô cô của Thượng Nghi cục lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều tự biết hôm nay chuyện này khó mà giải quyết êm đẹp.Dụ Vương là tiểu thúc của hoàng đế, khi xưa lão Dụ Vương vì cứu giá Tiên đế mà tử trận trên chiến trường, nghiễm nhiên là công thần oanh liệt nổi danh trong tông thất. Vì lẽ đó, tuy Dụ Vương không nên thân thì Tiên đế và Hoàng đế vẫn luôn hết mực bao dung, không tính toán với hắn. Không biết vì cớ gì mà vị tiểu hoàng thúc này và Tuỳ Vương lại như nước với lửa, tính tình hắn thì to gan ngang ngược không nghe khuyên bảo, có cái thói xấu ăn chơi trác táng phung phí của cải, lên cơn nóng giận còn dám cãi tay đôi trong triều. Huống hồ, nay lại đứng trước một cung nữ dự bị nhỏ bé, há chẳng phải dễ như trở bàn tay?"Dụ Vương điện hạ lại nói đùa." Triệu Vinh thở hổn hển từ ngoài chạy vội vào, cúi người đưa danh sách trên tay ra trước mặt vị kim chi ngọc diệp này, "Hiện có bốn mươi bảy cung nữ phúc khảo, danh sách và lý lịch đều ở đây, kính xin điện hạ xem qua.""Bổn vương chẳng thèm xem." Đến nhìn Dụ Vương cũng chẳng thèm nhìn, trên mặt vẫn là nụ cười: "Đem tất cả bọn họ ra đây, ngươi đọc từng người một cho bổn vương nghe!"Mấy vị cô cô liếc mắt ra hiệu cho nhau, Chưởng sự vỗ tay một cái, bốn mươi bảy cung nữ dự bị xếp hàng trong sân theo thứ tự trong giấy. Triệu Vinh hễ xướng tên một người, người đó liền bước lên trước mặt Dụ Vương hành lễ.Cố Uyên xếp ở đội chữ 'Hoang', theo thứ tự danh sách là người thứ ba mươi chín. Triệu Vinh biết Dụ Vương tính tình thiếu kiên nhẫn, đến nhanh đi nhanh, cố ý kéo dài thời gian, dõng dạc đọc to lý lịch từng người, đều đều chầm chậm. Không ngờ mới đọc đến người thứ hai, Dụ Vương đã mất kiên nhẫn vung tay, chỉ về phía Cố Uyên: "Lằng nhằng làm cái gì, ngươi đọc lý lịch của cô ta cho bổn vương nghe!""Vâng." Trong lòng Triệu Vinh kêu khổ, trên mặt vẫn nở nụ cười cúi mình hành lễ, rồi thẳng người xướng lên: "Hồ Uyển Nương!"Cố Uyên đi xuyên qua mấy hàng tiểu cung nữ, khi còn cách Dụ Vương năm bước chân, quỳ xuống khấu đầu theo đúng nghi lễ: "Hồ Uyển Nương tham kiến điện hạ, kính chúc điện hạ vạn an, phúc thọ miên trường.""Dáng dấp cũng tốt, giọng nói cũng hay." Dụ Vương tiến lên hai bước, dùng đầu quạt nâng cằm Cố Uyên lên, ép nàng phải ngẩng đầu. Ánh mắt hắn lướt qua từng tấc trên khuôn mặt nàng: "Chẳng phải là tuyệt sắc kinh diễm, nhưng hơn người ở khí chất tốt, rất nhã, không tục, nhìn rất thoải mái."Một tiểu nương tử chưa xuất giá lại bị người ta động chạm, khinh bạc đánh giá như thế, quả thực là nhục nhã vô cùng. Trong lòng Triệu Vinh lo lắng, liếc mắt thấy Cố Uyên vẫn rũ mắt quỳ ngay ngắn trên mặt đất, dường như không hề bận tâm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cười bồi: "Điện hạ, người này là được chọn ra từ Tẩy Y cục, ở trong cung đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa tìm được chức vụ phù hợp, cho nên so với người khác thì trông có vẻ tốt hơn chút...""Tẩy Y cục mà lại ra được người thế này?" Dụ Vương nâng cao chiếc quạt hơn nữa, thấy trên mặt Cố Uyên vẫn một vẻ bình tĩnh thờ ơ, không chút bối rối, hắn mới thu quạt lại, lạnh lùng cười: "Tuỳ Vương chỉ cần gật đầu thì bổn vương biết ngay nàng ta muốn nói gì! Người như thế này, bổn vương nhìn từ đầu đến chân cũng không nhìn ra có chỗ nào mà Tuỳ Vương lại không ưng ý! Hằng năm cứ đến Đông chí là Kinh xưởng lại gửi kinh thư đến các vương phủ, ngươi cứ để cô ta đến Tuỳ Vương phủ một chuyến, Tuỳ Vương mở miệng xin người, trong cung chẳng lẽ lại không cho? Nói đi, chẳng phải ngươi đang có ý định này?""Điện hạ nói đùa rồi." Nụ cười trên mặt Triệu Vinh cứng đờ: "Điện hạ anh minh, nếu quả thực là như vậy thì nô tài trực tiếp đưa người đến phủ Tuỳ Vương điện hạ là được, đâu cần phải rườm rà như vậy?""Ngươi nghĩ bổn vương không biết mấy trò của các ngươi sao?" Dụ Vương hừ một tiếng: "Chẳng qua là hiện tại Vương phi của Lão Toại Vương đương gia chủ mẫu, kiểm soát chặt chẽ, nói là nàng ta đang dưỡng thai, người rảnh rỗi đều không được phép vào, nếu không thì nàng ta làm sao an phận như vậy?" Hắn nói rồi cười với Cố Uyên, trông đến là dữ tợn: "Nói đi, có phải ngươi muốn tìm đường vào Tuỳ Vương phủ, không vào được nên mới có ý định tiến cung không? Ngươi toan tính như vậy là muốn được phú quý lợi lộc gì?""Chúng nô tỳ tiến cung thì có thể muốn phú quý lợi lộc gì?" Cố Uyên hờ hững cúi đầu quỳ trên mặt đất, không nói không động.Triệu Vinh sợ nàng nói ra điều gì không nên, vội vàng giành lời: "Chẳng phải là nịnh nọt bề trên để được một chức vụ tốt, hầu hạ chủ tử chu đáo, nhiễm chút phúc khí thôi sao!""Nói hay lắm!" Dụ Vương lại cười, ánh mắt như đinh đóng vào người Triệu Vinh: "Bổn vương thấy cô ta là kẻ có thiên phú, cũng có lòng muốn ban cho nàng một phần phú quý đây. Ngươi nói xem, theo quy củ, bổn vương làm được chuyện này không?"Lưng Triệu Vinh toát mồ hôi ướt sũng vạt áo, cố gượng cười: "Điện hạ là Phó Tông lệnh, đương nhiên có quyền làm chủ."Ánh mắt Dụ Vương lại dán lên người Cố Uyên: "Cô ta có chịu không?"Cố Uyên vẫn im lặng, Triệu Vinh lại vội vàng chen lời: "Được điện hạ coi trọng là phúc phận ba đời mà cô ấy tu được, sao lại không chịu?""Cứ phải tự nguyện mới tốt, kẻo ngày sau nhắc lại lại nói bổn vương ỷ thế hiếp người." Dụ Vương dùng vẻ mặt hòa nhã để nhìn Cố Uyên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Bổn vương cũng không làm khó ngươi. Hiện tại vừa hay có một chức vụ tốt đang bị khuyết, bổn vương thấy ngươi không tệ, tuổi tác dung mạo đều phù hợp. Ngươi cũng chẳng cần phúc khảo nữa, cứ coi như là bổn vương đề bạt, trực tiếp đến Kinh xưởng chờ đi, đợi qua Vạn Thọ tiết sẽ có bố trí. Lần này, ngươi sẽ đến hầu hạ trước mặt Quan gia. Thế nào, đủ vẻ vang, đủ phú quý chưa?"Triệu Vinh hận không thể thay Cố Uyên đồng ý, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột mà nhìn Cố Uyên, thấy nàng cúi người dập đầu tạ ơn mới liền vội vàng pha trò chúc mừng Cố Uyên.Dụ Vương nhìn hắn rồi phất tay áo, dẫn tuỳ tùng quay gót đi mất. Đợi đến khi tất cả khuất bóng Triệu Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, loạng choạng suýt nữa thì ngồi phịch xuống nền đá xanh."Tiểu nương tử quả là phúc lớn mạng lớn!"Một tay hắn vịn tường, một tay ôm ngực, thở ra một hơi dài: "Nhưng cũng coi như hoạ chính là phúc. Kinh xưởng yên tĩnh, lại không thể ra mắt chủ tử, không phải chức vụ chính thống. Trong cung, chỉ những chức vụ dính đến chữ 'Ngự' mới được xem là quý giá! Chẳng cần biết đến Ngự tiền để làm gì, chỉ cần dính chút long khí là được người ta coi trọng rồi. Hơn nữa trước nay Ngự tiền đều do thái giám làm là nhiều, cô nương đến đó cũng sẽ không phải làm việc nặng nhọc gì đâu, chỉ là những việc bình thường như dâng trà rót nước mà thôi. Cô nương thông minh lanh lợi như vậy, nhất định sẽ phù hợp!"Các cô cô rất tinh ý, sớm đã phân phó công việc cho các tiểu cung nữ khác rồi, trong sân trống vắng, chỉ còn lại Cố Uyên và Triệu Vinh. Triệu Vinh hạ giọng nói nửa ngày mà thấy Cố Uyên vẫn cúi đầu quỳ trên đất không nói năng không nhúc nhích, bèn liếc nhìn xung quanh, khẽ nâng giọng: "Này, cô nương đừng có nghĩ quẩn, đừng kháng vương mệnh đấy nhé? Chuyện này không phải đùa đâu! Đó là Hoàng thúc của Quan gia, đừng nói là chọc giận ông ta, chỉ cần một cái liếc mắt để khiến cho những kẻ nịnh bợ kia động tâm cơ một chút thì cũng đủ để người như chúng ta uống một bình thuốc độc đấy! Chuyện này ta không hề nói dối dọa cô đâu...""Những gì Triệu sư phụ nói đều là lời vàng ý ngọc." Cố Uyên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt mất huyết sắc của nàng là một nụ cười nhạt nhoà như làn khói mỏng: "Đạo lý này, trước ta không hiểu, giờ thì hiểu rồi.""Hiểu là tốt rồi." Triệu Vinh thở phào, cũng không ngạc nhiên với vẻ mặt của Cố Uyên, tiếp tục lầm bầm khuyên nhủ: "Trong cung ai mà chẳng có ấm ức? Tay không chống nổi đùi, chúng ta là nô tài, không thể cứng nhắc đối đầu trực diện với bề trên được! Thực ra chức vụ cũng đơn giản, muốn làm tốt, thì phải nịnh. Nịnh là gì? Chính là làm cho bề trên vui lòng thôi mà. Chọc cho bề trên không vui, nhẹ thì bị đánh ván bị răn đe, nặng thì có thể mất mạng. Phật pháp có nói, thân thể con người khó tu được, đầu thai làm người một lần không dễ dàng, hà cớ gì lại tự kết liễu? Hầu hạ cho bề trên vui vẻ, tiền thưởng vật thưởng thì không nói, mà gặp được cơ duyên thì ngay cả người nhà mình được đề bạt, đó cũng không phải là không thể. Thôi lão sư phụ ở Ninh Thọ cung là nội quan thôi, vậy mà năm xưa cứu giá Tiên đế, Tiên đế khai ân, ban cho dưỡng tử của ông ấy chức Vân Kỵ uý đấy! Cô nương thông minh như vậy, sau này đến Ngự tiền, tiền đồ nhất định cũng sẽ sáng!"Cố Uyên im lặng lắng nghe hắn lải nhải, trong lòng đột nhiên nhớ đến mấy câu Thôi Thành Tú đã từng nói với mình."Kết duyên là việc hai bên tình nguyện, chẳng thể có chút miễn cưỡng..." Nàng cười chua chát, lẩm bẩm một mình, Triệu Vinh đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên dừng lại: "Hả? Cô nương nói gì?""Chỉ là vài câu nói vẩn vơ, không có gì quan trọng." Cố Uyên cười nhạt với hắn: "Triệu sư phụ cứ tiếp tục nói đi."Triệu Vinh thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, nghĩ một lát, cũng ngưng miệng: "Một lúc không nói hết được nhiều như vậy, còn lâu mới đến Vạn Thọ tiết, chúng ta từ từ rồi nói. Hôm nay cô nương bị kinh động rồi, mau về nghỉ sớm đi! Ngày mai phúc khảo, nhưng cô được Dụ Vương điện hạ đề bạt rồi, cũng không cần tham gia nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe...""Còn mong sư phụ giúp ta một việc." Cố Uyên cúi mình thật sâu, hành lễ với hắn: "Ta nghe nói cung nữ được chọn trong phúc khảo tuy không thể xuất cung nhưng cũng vẫn có thể gặp mặt người nhà ở cung môn một lần, đặng nói lời từ biệt. Ta có vài người đồng hương đang ở kinh thành, cũng có vài lời cần dặn dò, không biết có được không?""Chuyện này hợp quy củ, đến lúc đó cô nương cứ đi là được." Triệu Vinh cười híp mắt, đồng ý ngay. Thấy Cố Uyên vào phòng, hắn cũng thong thả rảo bước vào Tây Hoa môn, men theo con đường nhỏ đi về phía Kinh xưởng, trong lòng vẫn suy nghĩ, Dụ Vương không phải người dễ đối phó, rõ ràng có ý đồ không tốt, không biết sẽ sắp xếp cho vị Cố tiểu nương tử này chức vụ gì đây?"Chẳng lẽ là thấy nàng ta từ Tẩy Y cục ra nên cho đi giặt long bào?" Hắn tự nghĩ, cũng bật cười. Rõ ràng, Cố Uyên là người Hoàng đế vừa ý, chỉ cần xuất hiện ở Ngự tiền là sẽ được thăng tiến, mình còn phải lo lắng cái gì nữa chứ?"Chiêu cờ của Tuỳ Vương điện hạ quả là thần sầu!" Hắn lầm bầm lẩm bẩm một mình, kiễng chân nhìn về phía đỉnh điện lợp ngói lưu ly màu vàng của Thanh Hà điện, lại thong thả bước đi.——— Lúc này, Hoàng đế vừa ngủ trưa dậy, như thường lệ đang ở Đông Noãn các phê tấu chương và tiếp kiến quan lại. Ngày mai là đại lễ Điện thí, các bề tôi bận rộn không ngơi tay, người cầu kiến không nhiều, cho Hoàng đế được nửa ngày rảnh rỗi. Nguyên Gia xem từng bản tấu chương, giao cho nữ quan xử lý tấu sự mang ra ngoài, tiện tay cầm lấy bài thi tam giáp Tiến sĩ trên bàn ra lật xem, dường như nhớ ra điều gì mà lại thất thần một lúc, sắc mặt lại âm u trở lại.Dạo gần đây tâm tình Hoàng đế không tốt, tuy khi có người khác thì ngoài mặt vẫn như không có chuyện gì, nhưng khi chỉ có một mình thì giữa chân mày lại phảng phất một tia u uất. Ngụy Phùng Xuân suy đoán rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì. Lại thấy Hoàng đế thường xuyên gọi Thôi Thành Tú đến hầu chuyện riêng, nửa điểm mình cũng không xen vào được, hắn cũng chỉ có thể âm thầm lo lắng mà thôi.Hoàng đế, lại như thường lệ, truyền Thôi Thành Tú đến, Ngụy Phùng Xuân lén lút trừng mắt mà nhìn Thôi Thành Tú một cái rồi ủ rũ lui ra ngoài. Thôi Thành Tú thấy, chỉ nhếch mép khinh thường, chẳng hề bận tâm, có sự sủng ái của Quan gia thì sợ cái gì?Trong lòng Thôi đại tổng quản tràn đầy đắc ý, trên mặt lại một bộ dáng thật thà ngoan ngoãn, cúi người hành lễ bẩm báo với Hoàng đế: "Loan Nghi cục hôm qua có tin đến, nói Phó Chiêu đã tới phủ Tùng Giang, thư của Từ đại nhân đã được đưa đến tay Tri phủ phủ Tùng Giang. Ông ta cũng đã phái người đến Học cung dò hỏi, thì ra Cố Uyên vẫn chưa về đến nhà."Ngày 20 tháng 8, Hoàng đế đã phái người canh gác ở Thần Võ môn cả ngày lẫn đêm mà không đợi được Cố Uyên, cứ nghĩ Cố Uyên đã ra khỏi kinh thành từ trước đó rồi. Lúc này nghe nói Cố Uyên còn chưa về đến quê, chân mày nàng lập tức nhíu chặt lại: "Sao lại vẫn chưa về?""Nô tài cũng đã dò hỏi." Thôi Thành Tú đã có chuẩn bị: "Hai ngày nay thuyền trên kênh đào rất đông, có lẽ Cố cô nương bị chậm trễ trên đường đi, huống hồ theo hành trình thông thường bằng đường thủy cũng phải đi mất nửa tháng mới đến. Phó đại nhân đi đường bộ, lại ngày đêm không nghỉ ngơi, không thể so sánh được. Hay là, ngày mai tiểu nhân xuất cung, đến chỗ hai vị Hứa, Lý tiểu nương tử hỏi thăm, xem Cố cô nương đi đường nào?"Phó Chiêu là Thiên Hộ doanh kinh thành, Hoàng đế phái hắn đến Ngô Châu, ngoài mặt lấy danh nghĩa thị sát đê sông, bắt giữ phạm đảng họ Trịnh đào tẩu, là để không gây chú ý cho các đại thần. Hứa Tịch và Lý Thanh đang sống trong nhà của quan thuộc Lục bộ, có bất kỳ hành động gì cũng sợ bị kẻ có tâm cơ phát hiện. Hoàng đế nghĩ một lát, vẫn cố gắng nén sự lo lắng và bồn chồn trong lòng: "Không cần. Dù có gặp họ trên đường thì ngươi cũng phải đi vòng. Bây giờ tất cả đều đang theo dõi đấy." Nàng nói, rồi nhớ đến tấu chương của Hứa Chí Huyền, lại cười lạnh một tiếng: "Chó cùng cắn dậu, tất cả đều đang chờ để tìm cớ lật án, lúc này mà dính dáng đến nàng thì chính là gây hại cho nàng. Ngươi truyền tin cho Phó Chiêu, tìm một người đáng tin tìm hiểu xem nhà họ Cố làm nghề gì, rồi tìm cách giúp đỡ một chút để họ được dư dả không phải lo nghĩ, để khi nàng về đến nhà có thể an tâm nghỉ ngơi một thời gian, qua năm sau rồi tính chuyện trở lại kinh thành.""Vâng ạ." Thôi Thành Tú đáp một tiếng, vừa ra khỏi cửa thì Ngụy Phùng Xuân liền vào điện: "Bẩm Quan gia, Dụ Vương đưa thiếp bài cầu kiến.""Có chuyện gì?" Hoàng đế chăm lo chính sự, bình thường chẳng có gì để nói với vị tiểu thúc ăn chơi trác táng này, cũng không thân thiết. Lần đầu tiên Dụ Vương chủ động vào triều kiến, Hoàng đế cũng ngạc nhiên, cho truyền triệu. Không lâu sau, Dụ Vương đi theo nội thị bước vào điện, vẫn cái dáng vẻ nghênh ngang ấy khom lưng cúi mình một cái trước Hoàng đế: "Sắp đến Vạn Thọ rồi, ta có một món quà tặng Quan gia, không biết Quan gia có nhận không?"
—— Hết chương 24 ——
Cái thú vị của bộ phim này là những kẻ mang tiếng xấu thì toàn làm việc tốt còn những kẻ được tiếng tốt thì lại làm việc xấu. :)))) Khấu đầu cảm ơn anh Dụ Vương gia 🥹
—— Hết chương 24 ——
Cái thú vị của bộ phim này là những kẻ mang tiếng xấu thì toàn làm việc tốt còn những kẻ được tiếng tốt thì lại làm việc xấu. :)))) Khấu đầu cảm ơn anh Dụ Vương gia 🥹