[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu

Chương 109: Phép màu




Tại phòng tiếp khách cấp cao bên cạnh văn phòng Viện trưởng của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, hương trà nhè nhẹ lan tỏa.

Nước nóng được rót vào ấm tử sa, người trợ lý đậy nắm lại, tay nghiêng nhẹ, từ vòi ấm rót vào hai chén trà màu nước sáng trong.

Tưởng Hiểu ngồi nghiêm chỉnh một bên, không nói một lời, yên lặng nhìn trợ lý của Viện trưởng pha trà.

Nếu không phải đôi tay cậu vẫn thi thoảng siết chặt để lộ sự căng thẳng, thì nhìn từ xa, trông cậu như một người rất điềm tĩnh, ngay ngắn, không bị hoàn cảnh ảnh hưởng.

"Uống chút trà đi, Tiểu Hiểu."

Hứa An Bạch thấy Tưởng Hiểu ngồi thẳng cứng đờ, ánh mắt không biết đang dừng ở đâu trong không trung thì trong lòng khẽ thở dài, đẩy ly trà vừa được trợ lý pha đến mặt cậu.

Tưởng Hiểu liếm môi một cái, đó là hành động vô thức khi căng thẳng.

Kể từ khi xem buổi phát sóng trực tiếp ở Quân khu V, hai người họ đã đặt vé máy bay, nhưng rồi lại nhận được tin tất cả các chuyến bay đến Quân khu I đều bị đình chỉ, sau khi nhờ người giúp đỡ, cuối cùng khó khắn lắm họ mới lên được máy bay riêng, bay đến Quân khu I, và đến tận bây giờ mới có thể ngồi trong Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, cách khoa Tuyến tố chưa đến vài trăm mét, suốt cả quá trình này, chưa một khắc nào mà Tưởng Hiểu ngừng căng thẳng, lo lắng.

Hành động liếm môi lặp đi lặp lại, thời tiết đầu hạ khiến da môi khô nứt lại càng làm cho cậu trông mệt mỏi nhợt nhạt hơn.

"Ừm, cảm ơn." Tưởng Hiểu chớp mắt một cái, nhận lấy ly trà Hứa An Bạch đưa tới.

Ánh mắt chỉ dừng lại trong khoảnh khắc rồi lại nhìn xa xăm.

Hứa An Bạch nhìn về phía người trợ lý, mỉm cười lịch sự, "Có thể để chúng tôi nói chuyện riêng một chút không?"

Trợ lý gật đầu, đặt ấm trà xuống, khi ra ngoài còn chu đáo đóng cửa giúp họ.

Trước trợ lý, cả hai đã gặp Viện trưởng, và Viện phó Vinh – người phụ trách mảng nghiên cứu dược phẩm.

Sau vài lời xã giao ngắn gọn, Tưởng Hiểu đã trình bày rõ mục đích đến đây, Viện trưởng trầm ngâm một lúc rồi nói rằng gần đây có rất nhiều người đến Viện nghiên cứu khoa học, mà Tống Chân thì được người của Bộ Quốc an bảo vệ đặc biệt, họ cũng không thể làm chủ được chuyện riêng của cô Tống, sau khi bàn bạc, Viện phó Vinh bảo ông ấy sẽ đích thân đến khoa Tuyến tố một chuyến nhưng việc Tống Chân có muốn gặp Tưởng Hiểu hay không thì...

Họ cũng không dám bảo đảm, chỉ có thể xem thái độ của Tống Chân thế nào.

Lúc trước Hứa An Bạch từng đến Quân khu I, cũng có quen biết với Viện trưởng và Viện phó Vinh, biết họ đều là những người đáng tin cậy, anh gật đầu cảm ơn.

Tưởng Hiểu có phần không cam lòng, nhưng với số lượng quân nhân đứng gác ở trước khoa Tuyến tố như tạo thành bức tường ngăn cách hết những người có ý muốn ra vào, trong tình thế bắt buộc này, cậu cũng chỉ đành theo đó nói lời cảm ơn.

Sau khi nói xong, Viện trưởng và Viện phó Vinh rời đi, chỉ còn trợ lý ở lại đón tiếp bọn họ.

Mà hiện tại...

Trợ lý cũng đi rồi, không còn người ngoài, Tưởng Hiểu thở dài một hơi, nét mặt cũng thả lỏng ra chút.

Không cần phải giữ hình tượng trước mặt người ngoài nữa, cậu dựa lưng vào sofa, trong trạng thái căng thẳng, các động tác nhỏ cũng xuất hiện nhiều hơn.

Tưởng Hiểu vô thức xoay chiếc nhẫn trên tay mình, cúi đầu lo lắng nói, "Vẫn chưa tới sao, đã qua nửa tiếng rồi."

"Cậu kiên nhẫn chút, tình huống bây giờ thế nào cậu cũng biết mà, các gia tộc trong nước đều muốn tranh giành suất chữa trị này, e rằng Viện trưởng và Viện phó Vinh mấy hôm nay cũng không dễ gì gặp được cô Tống."

Tưởng Hiểu nhắm mắt một chốc, cậu biết Hứa An Bạch nói đúng, nhưng cậu... Vẫn sốt ruột...

Không chỉ có sốt ruột, mà còn có một sự lo âu mơ hồ về hướng đi không rõ của số phận.

Ting ——

Điện thoại của Tưởng Hiểu vang lên.

"Chắc Nhậm Nghị lại nhắn tin cho cậu đấy, trả lời đi, cậu không nói không rằng bỏ người ta ở lại Quân khu V rồi tự mình chạy tới đây." Lời đang nói bỗng khựng lại, Hứa An Bạch trong lòng rõ ràng, "Chắc là cậu cũng chưa nói cho anh ấy biết mình đến đây làm gì đúng không?"

Câu trả lời của Tưởng Hiểu còn cạn lời hơn, "Tôi không nói cho anh ấy là mình đến Quân khu I, chỉ nói là đi công tác."

Hứa An Bạch: "..."

Hứa An Bạch: "Tôi có nên tặng cho cậu một like không?"

Tưởng Hiểu không để ý đến lời trêu chọc của bạn tốt, chỉ liếm môi rồi cuối cùng cũng mở điện thoại ra.

Là tin nhắn từ Nhậm Nghị, hỏi cậu đang làm gì, có phải đang bận việc không, đi máy bay suốt đêm, giờ đã nghỉ ngơi chưa.

Nội dung cuộc trò chuyện rất bình thường, nhưng vì có điều giấu trong lòng, Tưởng Hiểu trả lời cũng mang theo chút thấp thỏm khó nhận ra,【 Không bận, em vẫn ổn 】

Ngón tay hơi khựng lại, lòng Tưởng Hiểu lại chua xót, gõ,【 Vết thương của anh thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa? 】

【 Cũng đỡ rồi, thuốc của Đại Bạch đưa tới hiệu quả lắm 】

Nói dối.

Dù hiệu quả đến mấy, nhưng sao có thể khỏi trong mấy ngày được chứ?

Đòn roi hôm đó không hề nương tay, đánh rách da rách thịt cả lưng, lúc Tưởng Hiểu bôi thuốc cho Nhậm Nghị tay còn run rẩy không ngừng.

Nhưng biết đối phương không muốn mình lo lắng, Tưởng Hiểu cũng không vạch trần,【 Hiệu quả là tốt rồi 】

【 A Nghị, anh có tin vào phép màu không? 】

Đột nhiên nói một câu như thế, ai thấy cũng sẽ nghĩ nhiều, huống chi là người yêu.

Nhưng mấy ngày nay Nhậm Nghị bị chuyện nhà làm cho phiền lòng, chưa xem buổi phát trực tiếp phiên tòa, cũng không biết Tưởng Hiểu đã đến Quân khu I, nghe cậu nói vậy, anh chỉ nghĩ đối phương đang lo lắng cho mối quan hệ của hai người.

【 Phép màu của anh đã xảy ra rồi 】 Nhậm Nghị trả lời.

【 Có thể gia đình em không thích, em cũng không vui, mọi người thì tiếc nuối 】

【 Nhưng Tiểu Hiểu, lúc em phân hóa thành Omega, anh thực sự rất vui 】

【 Đã từng có lúc, anh cho rằng chúng ta sẽ mãi là hai đường thẳng song song 】

【 Nhưng vào ngày hôm đó 】

【 Anh đã nhìn thấy khả năng mà hai đường thẳng ấy giao nhau 】

*

Trong khoa Tuyến tố, sau hai lần Tống Chân từ chối, mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.

Biết lời mình nói quá dứt khoát, Tống Chân suy nghĩ một chút rồi cũng không nhắc đến các chỉ số hay kết quả nghiên cứu và các yếu tố khách quan khác, chỉ dùng một câu nói hoàn toàn chủ quan, kiên quyết.

"Lần này tôi không có ý định điều trị cho nam Omega."

Trúc Tuế đã hiểu.

E rằng ẩn tình bên trong không phải chỉ một hai câu là Tống Chân có thể giải thích rõ, vì không thể nói rõ cho nên dứt khoát chỉ nói kết quả, bỏ qua quá trình.

Trần Nghiệp còn ngơ ngác, "A, vậy chị có định đi gặp không?"

Tả Điềm ở bên cạnh, lần đầu tiên lên tiếng sau khi nghe được tên Hứa An Bạch, bình tĩnh nói, "Nếu Chân Chân không có ý định điều trị, vậy thì không cần gặp, từ chối đi."

Trần Nghiệp nhỏ giọng, "Nhưng mà Viện phó Vinh đã đích thân đến thông báo cho em biết mà."

Trần Nghiệp nhìn Trúc Tuế, nói tiếp, giọng lí nhí, "Trưởng khoa cũng biết anh ấy, có nghĩa là thân phận cũng không thấp đúng không?"

"Tưởng Hiểu đúng là có liên quan đến rất nhiều gia tộc, nhưng không sao, có thể từ chối."

À đúng rồi, Tống Chân là vợ Trúc Tuế, là người nhà họ Trúc, có đủ tư cách để từ chối bất kỳ gia tộc nào.

Trần Nghiệp hiểu ý, quay người định ra ngoài tìm Viện phó Vinh, Tống Chân lại gọi cậu ấy lại, "Nếu Viện phó Vinh đích thân đến thì chị đi cùng cậu, chị tự mình giải thích, tránh cho Viện phó nghĩ khoa Tuyến tố chúng ta làm việc qua loa."

Tống Chân ra mặt, chính là để thể hiện rõ lập trường.

*

"Xin lỗi thiếu tá Tưởng, nhưng cô Tống không định gặp mặt."

Viện phó Vinh, người mà bọn họ mong ngóng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng quay lại phòng tiếp khách.

Thế nhưng người được mong ngóng lại không mang về câu trả lời mà người ta trông đợi.

Tưởng Hiểu vốn đang định đứng dậy, thì nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

Cậu hơi nghiêng đầu, như thể không nghe hiểu ý của Viện phó Vinh là gì: "Không định gặp tôi? Không định gặp tôi là ý gì?"

Lời của Viện phó Vinh vốn đã rất uyển chuyển, nhưng Tưởng Hiểu quyết truy đến cùng, ông đành mang theo vẻ áy náy, nói thẳng, "Nguyên văn lời nói của cô Tống là, xin lỗi, lần này cô ấy không có ý định điều trị cho nam Omega."

Nói trắng ra là từ chối.

Và còn là từ chối đến hai lần.

Lông mày Hứa An Bạch nhíu lại, "Ngay cả gặp mặt cũng không gặp, là ý của phía khoa Tuyến tố sao?"

"Cô Tống nói với tôi, nếu cô ấy không thể đáp ứng kỳ vọng của thiếu tá Tưởng, thì gặp mặt cũng không có ý nghĩa gì, bảo tôi thay cô ấy chuyển lời, như vậy tốt cho cả hai bên."

Nụ cười cứng đờ trên mặt Tưởng Hiểu lúc này đã tiêu tán hoàn toàn, ánh mắt từ hồi hộp, mong chờ trong chốc lát đã trở nên trống rỗng, vô hồn.

Một lúc sau, cậu lại đưa tay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, chỉ là động tác không còn nôn nóng nữa, mà là bất lực, suy sụp.

"Bởi vì tôi là nam Omega sao?"

"Hay là, cô ấy vốn không chữa được cho tôi?"

Tưởng Hiểu cắn răng không cam lòng nói, "Chẳng phải cô ấy đã nói rồi sao, Omega trong các gia tộc thuộc Hiệp hội đại diện quân nhân là được, tôi cũng đủ điều kiện cơ mà! Tại sao đến lượt tôi thì cô ấy lại dùng lý do này để thoái thác, thay lời?!"

Từng câu từng chữ sắc nhọn.

Viện phó Vinh chờ cảm xúc của Tưởng Hiểu bình ổn một chút mới thành thật trả lời, "Mấy vấn đề này nếu tôi biết lý do thì đã sớm nói với thiếu tá rồi."

"Mặc dù không rõ nguyên nhân là gì, nhưng cô Tống ở Viện nghiên cứu khoa học đã lâu, đừng nói là tôi, ngay cả đội trưởng Hứa bên cạnh cậu cũng hiểu rõ, cô ấy là người rất dễ nói chuyện, nên nếu cô ấy nói không, thì bên trong đó nhất định có lý do, mà lý do đó, nói ra chi bằng chẳng nói thì sẽ hay hơn."

"Ông đang ám chỉ tôi là kẻ tàn phế sao?"

Đột nhiên, khí thế trên người Tưởng Hiểu bùng lên, ngẩng đầu, giọng đầy sắc bén nói.

Viện phó Vinh sững người, nhíu mày, "Thiếu tá Tưởng xin cẩn thận lời nói, tôi không hề có ý xúc phạm cậu."

Giọng điệu nghiêm túc, vẻ mặt ông trầm xuống, khí thế cũng không thua kém lớp trẻ.

Nói Omega nam là tàn phế, là một cách gọi đầy miệt thị.

Mọi người đều biết, từ một góc độ nào đó, nam Omega tương đương với việc không có khả năng sinh con, nếu sinh ra trong một gia đình bình dân thì không sao, vẫn có thể cưới được Beta, nhưng nếu sinh ra trong thế gia, Alpha thuộc thế gia sẽ không cưới một nam Omega, Beta thế gia thì tỉ lệ sinh cao hơn Beta bình dân, nên cũng không muốn cưới nam Omega.

Dần dà, nam Omega trở thành đại diện cho sự cô độc.

Nói nam Omega là tàn phế là một cách gọi sỉ nhục, thường được truyền tai nhau trong giới thượng lưu.

"Tưởng Hiểu, cậu nói cái gì vậy!" Hứa An Bạch trách mắng.

Mắng Tưởng Hiểu xong, vừa định xoa dịu bầu không khí thì Tưởng Hiểu lại bật cười lạnh, nhìn về phía Hứa An Bạch, ánh mắt không còn vẻ sáng ngời như mọi khi mà là đờ đẫn và tuyệt cọng, cả người như mất hết khí thế, giọng cậu nhẹ tênh, "Chẳng lẽ, không phải sự thật sao?"

Lời này không nặng, nhưng rơi vào tai Hứa An Bạch lại làm cổ họng anh nghẹn như thắt lại.

Người bạn thanh tú ngày nào nhìn về phía anh, nở nụ cười gượng gạo, trên mặt không có chút nào vui vẻ, ngược lại, tràn ngập vẻ âm trầm, "Không phải sao? Mọi người... Chẳng phải vẫn luôn bàn tán sau lưng tôi như vậy sao?"

Giọng nói càng lúc càng nhẹ.

Nhưng đằng sau đó, mỗi một câu thốt ra lại càng lúc càng nặng nề.

Tưởng Hiểu chậm rãi nhắm mắt lại.

Không ngờ, mới giây trước còn nghĩ rằng một phép màu nào đó sắp xảy ra với mình, thì giây sau, mong ước của cậu đã bị thực tại đập vỡ tan tành.

Lại còn không phải do Tống Chân tự mình nói, mà là sợ tình huống khó coi, nên nhờ người chuyển lời giúp.

Thế này còn đau lòng hơn việc cô ấy trực tiếp từ chối, làm cho Tưởng Hiểu tâm như tro tàn.

Phải là một cơ thể tồi tàn đến mức nào, mới có thể khiến cho một nhà khoa học hàng đầu Hoa Quốc, thậm chí là cả thế giới, cảm thấy gặp mặt cũng là một loại lãng phí thời gian của hai bên chứ?!

Một cơ thể như thế, nếu không phải tàn phế, thì là cái gì?!!

Tưởng Hiểu ngồi thẳng lưng, cả người căng như một cây cung đã giương hết cỡ, dây cung căng đến cực hạn, như thể chỉ một khoảnh khắc nữa thôi, nó sẽ đứt đoạn.

Trước kia, Trúc Nghi cũng từng không tài nào chữa trị được, cũng từng cố gắng gắng gượng rất lâu, tâm trạng của Tưởng Hiểu, Viện phó Vinh sao có thể không hiểu.

Viện phó Vinh và Hứa An Bạch đều hiểu, đều đồng cảm, nhưng vì vậy mà cũng càng thêm bất lực.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Hứa An Bạch thở dài một hơi, mở lời, cảm ơn Viện phó Vinh, cũng thay mặt Tưởng Hiểu xin lỗi, dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Nếu cô Tống đã không định gặp, vậy hôm nay đến đây thôi, chút nữa chúng tôi sẽ..."

Nói còn chưa dứt câu, Tưởng Hiểu ngắt lời, "Tôi không đi đâu hết."

Vừa yếu ớt vừa cứng rắn, "Cho dù là từ chối, tôi cũng muốn nghe chính miệng cô ấy nói lý do."

"Không nghe được lý do, tôi sẽ cứ ngồi đây, không đi đâu cả, tôi sẽ đợi cô ấy đến."

*

Tống Chân nghe Viện phó Vinh nói xong những lời này, cũng hơi sững người.

Viện phó Vinh không khỏi cảm thán, "Tôi thấy đứa nhỏ này lúc đến còn ôm hy vọng rất lớn, với tình hình hiện tại thì nhà cậu ấy có thể giúp được cô, người cứ ngỡ nắm chắc mọi thứ trong tay, nay lại nhận về kết quả thế này, không chấp nhận nổi cũng là điều thường tình."

"Tôi biết rồi, Viện phó Vinh."

Cúi đầu một thoáng, Tống Chân không nói gì, nhưng Trúc Tuế thì hiểu.

Nói đến mức này, mà Tống Chân vẫn không chịu gặp thì e là trong lòng nàng thực sự không muốn.

Trúc Tuế lên tiếng trước, xung phong làm phản diện, "Vậy cứ để cậu ta chờ đi."

"Ngoại trừ khả năng sinh con, thì thể chất của nam Omega tốt hơn nữ Omega nhiều, cậu ta cũng là quân nhân, một ngày không được, thì hai ngày, ba ngày, cuối cùng cũng sẽ rời đi thôi."

Trúc Tuế lạnh nhạt, "Cậu ta bây giờ chẳng qua là chưa chấp nhận được, một khi chấp nhận, hết hy vọng rồi thì sẽ tự rời đi."

Nói đến nước này, Viện phó Vinh chỉ có thể gật đầu.

Tống Chân liếc nhìn Trúc Tuế một cái, cuối cùng cũng không nói thẳng ra, chỉ bảo, "Để tôi suy nghĩ thêm."

Suy nghĩ một lúc, cũng đã đến giờ tan làm, Trần Nghiệp quay lại báo rằng người kia vẫn đang chờ trong phòng tiếp khách, kiên quyết không chịu rời đi, cậu cũng đã đi xem thử, Hứa An Bạch không khuyên được, Tưởng Hiểu một hai nhất quyết ở lại chờ.

Đúng là một người tính cách cứng đầu.

Tống Chân chỉ nói đã biết, rồi quay sang nói với Tả Điềm, "Tớ nhớ hôm nay có một thí nghiệm có kết quả, chúng ta làm thêm giờ đi, ghi lại kết quả rồi về."

"Được."

Cả ba ăn tối ngay tại Viện nghiên cứu khoa học rồi tiếp tục tăng ca.

Đây chỉ là một thí nghiệm nhỏ, không quá quan trọng, lý do tại sao Tống Chân không về thì trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ, nhưng cũng không vạch trần.

Trúc Tuế tôn trọng quyết định của Tống Chân, hơn nữa, ở Hoa Quốc, nhà họ Trúc chẳng ngại đắc tội với ai, Trúc Tuế rất tự tin vào điều này.

Còn Tả Điềm thì phức tạp hơn, cô muốn gặp Hứa An Bạch nhưng lại sợ, không dám.

Vì thế cô giao quyền quyết định cho Tống Chân, nếu Tống Chân đồng ý gặp Tưởng Hiểu thì cô sẽ đi theo, coi như ông trời ban cho cô thêm chút duyên phận để gặp Hứa An Bạch, còn nếu Tống Chân nhất quyết không gặp thì cô sẽ về nhà, coi như số trời đã định.

Dữ liệu thí nghiệm được chậm rãi ghi chép xong, Tống Chân cảm thấy có chút buồn ngủ, ngáp một cái, nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối.

Từ sau khi mang thai, nàng luôn cảm thấy buồn ngủ và đói.

Nàng lấy bánh quy dinh dưỡng do dì giúp việc chuẩn bị ra cắn một miếng, rồi đưa cho Trúc Tuế một cái, xong lại đưa cho Tả Điềm, Trần Nghiệp mỗi người một cái, cuối cùng Tống Chân cũng hỏi, "Tưởng Hiểu vẫn chưa đi à?"

Trần Nghiệp: "Vẫn chưa."

"Không những chưa đi, mà còn đặt khách sạn ngay bên cạnh, nói là nếu Viện nghiên cứu khoa học đuổi thì sẽ sang đó ở, mai lại tới tiếp."

Tống Chân cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Cậu ta đúng là cố chấp."

Tả Điềm biết một chút nội tình, nhỏ giọng nói, "Chắc là bởi vì người yêu cậu ấy."

"Hứa An Bạch nói với cô sao?" Trúc Tuế nhạy bén hỏi.

"Có nói qua vài câu." Tả Điềm đáp, "Nói người yêu cậu ấy là một Alpha rất xuất sắc."

Một Alpha rất xuất sắc?

Tống Chân quay đầu lại, từ trên bàn cầm lấy thứ gì đó, Trúc Tuế nhìn kỹ thì thấy không phải là tài liệu thí nghiệm, mà là lý lịch của Tưởng Hiểu được in ra lúc chiều.

Giới tính nam, 24 tuổi, thiếu tá, làm việc tại Cục Quân nhu, Omega cấp A.

Tống Chân dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi quyết định, "Đi thôi, chúng ta đi gặp cậu ấy."

*

Khi nhìn thấy có bóng người xuất hiện ở cuối hành lang, Tưởng Hiểu còn tưởng mình hoa mắt.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm như nước, bóng tối từ phía chân trời đã bao phủ cả thế giới xung quanh cậu, bủa vây lấy cậu, làm cho cậu không còn đường lui.

Hứa An Bạch không khuyên được Tưởng Hiểu, chỉ đành ở cùng cậu ấy.

Anh nhận được vài tin nhắn Nhậm Nghị gửi đến, hỏi về Tưởng Hiểu, Hứa An Bạch không biết phải trả lời ra sao, chỉ hồi đáp qua loa cho xong chuyện.

Tưởng Hiểu lại quay đầu lại, người đang đi tới mặc áo blouse trắng, tay đút túi, bên cạnh còn có một nhóm người đi theo, nhưng ánh mắt Tưởng Hiểu chỉ nhìn thấy một người, đó là Tống Chân.

Tưởng Hiểu lập tức đứng bật dậy.

Nhóm người bước lại gần, Tống Chân chưa lên tiếng, mà Trúc Tuế đã cong môi, hất cằm tò mò hỏi, "Không phải anh nhất định đòi gặp chúng tôi sao, giờ gặp rồi, sao lại không nói gì?"

Cổ họng Tưởng Hiểu nghẹn lại một chút, không dám tin.

Cô ấy đến rồi!

Tống Chân, người đang đứng bên cạnh Trúc Tuế, tiến lên một bước, nở nụ cười dịu dàng như thường lệ, đưa tay ra, "Chào cậu, tôi là Tống Chân."

Thế nhưng, chưa kịp mừng rỡ được mấy giây, sau khi bắt tay với Tống Chân, Tưởng Hiểu đã nghe được người phụ nữ trước mặt nhẹ nhàng lặp lại đầy tiếc nuối.

"Những gì Viện phó Vinh nói hôm nay, thực sự đều là ý của tôi."

"Xin lỗi, nhưng vẫn giữ nguyên lời trước đó, lần này tôi không có ý định điều trị cho nam Omega."

Vẻ buồn bã trên mặt Tống Chân rất chân thành, sự áy náy cũng đầy thành ý.

Nhưng đây không phải là những gì Tưởng Hiểu muốn nghe.

Không có một chữ nào là điều mà cậu ấy đã hy vọng suốt chặng đường đến đây.

Trái tim Tưởng Hiểu vừa mới được nâng lên một chút, liền ngay lập tức rơi thẳng xuống đáy vực.

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Tưởng Hiểu thậm chí đã quên buông tay Tống Chân ra, mấy ngón tay còn vô thức siết chặt, khiến Tống Chân đau đớn nhíu mày, Trúc Tuế lập tức tiến tới gỡ tay Tưởng Hiểu ra, bước lên chắn trước mặt Tống Chân, vẻ mặt khó chịu nhắc nhở, "Thiếu tá Tưởng, anh làm đau vợ tôi đấy."

Nhưng Tưởng Hiểu lại như không nghe thấy gì, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Chân.

Trước mặt bao nhiêu người, cậu cứ thế nhìn Tống Chân, không rời mắt, sóng mắt lấp lánh.

Tràn đầy sự yếu đuối và tuyệt vọng, khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

Tống Chân vỗ nhẹ vai Trúc Tuế, nắm lấy tay cô, kéo cô lùi một bước, xoa dịu bầu không khí, "Không sao, chị không đau."

"Để chị nói chuyện với cậu ấy." Giọng nàng dịu dàng, là một Omega cấp S, từng cử chỉ của nàng đều có một sức hút kỳ lạ đối với người khác.

Và cũng chính giọng nói dịu dàng ấy, đang từ chối Tưởng Hiểu.

Trúc Tuế dù vẫn cảnh giác nhìn Tưởng Hiểu, nhưng cũng nghe theo ý Tống Chân, lùi lại một bước, đứng bên cạnh nàng, tay cả hai vẫn đan vào nhau.

Tưởng Hiểu nhận ra điều đó, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay đang đan chặt kia một thoáng, lòng chợt hoang vu.

"Tại sao?" Tưởng Hiểu nghe thấy âm thanh bản thân cố chấp hỏi, không chịu buông tha, "Tôi cần một lý do."

*

Người của Cục V bị chặn ngoài cửa, trong phòng chỉ có Hứa An Bạch, Tưởng Hiểu và ba người của khoa Tuyến tố.

Trần Nghiệp đã tan làm về nhà trước khi Tống Chân đến đây.

Tống Chân nhận lấy cốc nước mà Trúc Tuế đưa, suy nghĩ kỹ càng rồi bắt đầu nói.

"Có hai lý do, thứ nhất, là nguyên nhân cá nhân, trước khi cậu đến, tôi thật sự không có ý định này, từ góc độ của cá nhân tôi, tôi vẫn muốn điều trị cho nữ Omega hơn, hiệu quả tốt hơn, cũng ổn định hơn."

"Thứ hai, tôi nghĩ cũng không có gì phải giấu, đó là điều trị cho nam Omega khó khăn hơn nhiều."

"Mà cậu cũng biết vì sao tôi lại đưa ra suất điều trị này."

"Tôi là bác sĩ, là nhà nghiên cứu, nhưng đồng thời cũng là con gái của Trang Khanh, lúc này đây, tôi cần chọn một người càng an toàn càng tốt, bởi vì tôi không có cơ hội thứ hai."

Nói đến đây, giọng Tống Chân trở nên thật nặng nề, nhưng cũng đầy kiên định.

"Tôi đang muốn tìm một đối tác phù hợp, không phải là một gia tộc có khả năng sẽ kết thù."

"Xin lỗi, nhưng tôi không phải thánh nhân, tôi có suy tính của riêng mình."

Nhưng dù Tống Chân đã nói đến mức này, Tưởng Hiểu vẫn không chịu từ bỏ, chất vấn, "Nếu cô thật sự không có ý định đó, vậy tại sao trong phiên tòa hôm đó lại nói chắc chắn như vậy, lúc ấy cô cũng không hề đưa ra yêu cầu về giới tính thứ hai."

Tống Chân rũ mắt, "Xin lỗi, là sai sót của tôi."

"Tôi vượt trăm cay ngàn đắng mới có thể tới được Quân khu I, không phải để nghe cô nói lời xin lỗi!" Tưởng Hiểu nghiến răng.

Tống Chân cũng không nhượng bộ, thẳng thắn nói, "Xin lỗi, nhưng đây là tất cả những gì bây giờ tôi có thể nói với cậu."

Tống Chân lạnh lùng nói tiếp, "Bất kể cậu có muốn nghe hay không, có chấp nhận hay không thì cũng chỉ có vậy!"

Tưởng Hiểu siết chặt tay, lấy lùi làm tiến, "Điều trị cho nữ Omega đúng là sẽ giúp cô đạt được điều mong muốn, nhưng chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới, nếu cô có thể chữa khỏi cho nam Omega, trong mắt công chúng sẽ có ý nghĩa thế nào sao?"

"Trong tình huống khó khăn như vậy mà cô vẫn có thể vượt qua, đến lúc đó, những người hoài nghi năng lực của cô nhất định sẽ thay đổi thái độ, những người ủng hộ và đi theo cô sẽ..."

Tống Chân gần như vô cảm ngắt lời, "Tôi không cần."

"Thiếu tá Tưởng, so với việc mạo hiểm, nóng vội mà thử thách điều trị cho nam Omega, thì tôi biết rõ mình muốn gì."

"Tôi chỉ muốn cẩn trọng chữa trị cho một nữ Omega mắc chứng rối loạn Pheromone chưa thể điều trị, ví dụ như rối loạn Pheromone cấp tính hoặc tương tự là đủ rồi."

Tưởng Hiểu: "..."

Tưởng Hiểu nhắm mắt, nặng nề bất lực đè nặng trong lòng, nhưng lại chẳng tài nào buông bỏ.

Trong sự thất vọng, Tưởng Hiểu mệt mỏi nói, "Lần này cô không có ý định điều trị cho nam Omega, vậy về sau thì sao?"

Điều làm cậu tuyệt vọng hơn nữa là, Tống Chân chỉ mím môi, không trả lời.

Nhận ra điều gì, Tưởng Hiểu không thể tin nổi mà nhìn Tống Chân, ngay khoảnh khắc cậu sắp bùng nổ, chỉ thấy tống Chân thở dài, cũng là bị cậu ép đến bất đắc dĩ, mở miệng, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng một chút nhé."

Dừng một chút, Tống Chân bổ sung, "Những lời tiếp theo tôi nói, có thể sẽ gây tổn thương cho cậu, nếu thiếu tá Tưởng..."

"Còn có thể tổn thương hơn việc bị người ta gọi là đồ tàn phế không?" Tưởng Hiểu gay gắt ngắt lời.

Tống Chân ngẩn người, nàng hiểu rồi, lời tàn nhẫn nhất, Tưởng Hiểu đã nghe nhiều đến mức nằm lòng rồi, những gì nàng sắp nói ra có lẽ chỉ là hạt cát trong sa mạc so với những lời sỉ nhục đó mà thôi

"Vậy chúng ta ra hành lang nói chuyện đi, ngoài đó có gió, mát mẻ."

Tống Chân quyết định.

Mười phút sau, cách Trúc Tuế và người của Bộ Quốc an mười mấy mét, Tống Chân và Tưởng Hiểu đứng đối diện nhau.

Gió đầu hè thổi nhẹ, từ ngoài cửa sổ lùa vào hành lang.

"Giới tính phân hóa là do gen quyết định, trường hợp nam Omega sinh con gần nhất cũng đã là chuyện của cách đây 60 năm, lại còn không phải ở Hoa Quốc."

"Nam Omega, phần lớn đều có cấp bậc rất thấp."

Tưởng Hiểu ngắt lời: "Nhưng tôi là cấp A."

Bị ngắt lời, Tống Chân cúi đầu chốc lát, nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, đột ngột hỏi, "Cậu có người yêu rồi nhỉ? Đã kết hôn chưa?"

Ánh mắt Tưởng Hiểu buồn bã, lắc đầu, "Sao có thể kết hôn chứ."

Tưởng Hiểu không có ý hạ thấp mình, nhưng trong tình cảnh này, cộng thêm lời từ chối vô cùng kiên quyết ban nãy của Tống Chân, trong lòng có chút nguội lạnh, bất chấp nói, "Cô nghĩ có vị trưởng bối nào lại muốn Alpha nhà mình cưới người như tôi sao?"

"Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu về cô, nghe nói, cô chưa từng từ chối bất kỳ một Omega nào."

"Cô Tống chưa từng từ chối một ai, hôm nay lại từ chối tôi, hơ, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?"

Tống Chân mím môi, bất đắc dĩ, "Đừng nói bản thân như vậy."

"Vậy tôi nên hình dung bản thân thế nào đây?"

Tưởng Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng, giọng nói cũng mơ hồ, hòa vào trong gió, tựa như tan vỡ.

"Cô không biết tôi đã mang tâm trạng thế nào để đến đây gặp cô đâu."

Tống Chân: "Xin lỗi."

"Cô chỉ biết nói xin lỗi thôi à?"

Tưởng Hiểu nhắm mắt, đầy bi ai, đây không phải là điều mà cậu muốn nghe, hoàn toàn không phải!

Tống Chân ôn nhu nói, "Nhưng chỉ có lời này mới có thể biểu đạt hết sự áy náy trong lòng tôi."

Giọng nói quá mức dịu dàng, Tưởng Hiểu đỏ hoe mắt, cậu trừng mắt nhìn Tống Chân một cái, nhưng chẳng có khí thế gì, thậm chí trong lòng cậu còn chẳng thể hận nổi Tống Chân, ngược lại, còn bị sự đồng cảm vô ích này của nàng làm cho bối rối.

Im lặng một lúc, Tống Chân tiếp tục.

"Thật ra, lý do tôi từ chối cậu phần lớn là đến từ yếu tố cá nhân, nhưng ngoài nó ra thì còn có một nhân tố khách quan."

Tưởng Hiểu quay đầu lại, nhìn Tống Chân không rời mắt.

Tống Chân: "Vì vậy nên lúc đầu tôi mới không trực tiếp đến từ chối cậu, đó là bởi vì tôi cảm thấy quá áy náy, cảm giác tội lỗi khiến tôi không biết nên đối mặt với cậu thế nào."

Hít sâu một hơi, Tống Chân chỉ ra điểm mấu chốt.

"Là thế này, hiện tại, tất cả các nam Omega, không có ngoại lệ, đều là bệnh nhân của chứng rối loạn Pheromone cấp tính, họ phát bệnh rất nhanh, từ giai đoạn 1 cho đến giai đoạn 3 và cuối cùng là sảy thai, toàn bộ quá trình diễn ra chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa tiếng, đây là trường hợp nhanh nhất từng được ghi nhận ở nam O."

"Và khoảng thời gian này, là hoàn toàn không đủ để cứu chữa, đây cũng là lý do mà giới y học hiện nay coi đó là điểm khó nhất."

"Nhưng đó mới chỉ là dữ liệu mà phía chính phủ đưa ra, trong thời đại đang kêu gọi các nam O tránh thai, vẫn còn có một điểm khó ẩn mình khác mà mọi người thường dễ bỏ qua."

Tưởng Hiểu nghiêng đầu nhìn Tống Chân.

Tống Chân không tránh né, nhìn thẳng vào cậu, "Đó là việc thụ thai."

"Tất cả các nam O không chỉ đều mắc chứng rối loạn Pheromone cấp tính trong thai kỳ, mà nhóm người này còn có tỷ lệ thụ thai thấp nhất."

Tưởng Hiểu chớp mắt, như nghe không rõ, cậu ngẩn ra một chút rồi khẽ giọng như sợ dọa Tống Chân chạy mất, "Cô vừa nói gì?"

"Tôi nói, tỷ lệ thụ thai ở nam O quá thấp, trong khi vừa mắc chứng rối loạn Pheromone cấp tính, thì các nam O trong độ tuổi sinh sản từ 20-30, phần lớn bọn họ chỉ có khả năng thụ thai 1 lần trong vòng 10 năm đó, xác suất rất nhỏ để có lần thứ 2, ngoài ra có một bộ phận người không thể cảm nhận được cơn đau đớn từ rối loạn Pheromone bởi vì họ không có khả năng thụ thai."

"Đây là lý do cơ bản nhất khiến tôi từ chối cậu."

"Và cũng là lý do then chốt nhất."

Tống Chân cúi đầu đầy áy náy, "Với tình huống hiện tại của tôi, đối với nữ Omega, một hai năm tôi có thể chờ, nhưng nam Omega, tôi không thể chờ được."

"Hơn nữa, cậu..."

"Cô vừa nói cái gì?!"

Khi Tống Chân đang định giải thích thêm, thì Tưởng Hiểu bỗng cao giọng, kích động hỏi.

Tống Chân cảm nhận được cảm xúc của đối phương có gì đó không ổn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang Tưởng Hiểu, nhưng vẻ mặt của cậu ấy lại không hề mang vẻ thất vọng, mà ngược lại, nhưng đang kìm nén một sự kích động nào đó.

Tống Chân không hiểu, nhưng vẫn tiếp tục lặp lại, "Tôi nói là tỷ lệ mang thai của nam Omega rất thấp, tôi không có thời gian để lãng phí..."

Nhưng còn chưa nói xong, bất ngờ, Tưởng Hiểu đưa hai tay nắm chặt vai Tống Chân, lực mạnh đến mức khiến nàng cảm thấy đau.

Nhưng trên mặt Tưởng Hiểu lại không còn vẻ buồn bã, trong mắt cậu ánh lên rạng rỡ, xen lẫn một lớp nước mắt, khẩn thiết hỏi dồn, "Vậy nên, nếu tôi mang thai thì cô có thể chữa trị cho tôi đúng không?"

Nhận ra điều gì, Tống Chân sững sờ.

Tưởng Hiểu sốt ruột, không kìm được mà lớn tiếng, "Cô nói gì đi chứ!!"

Tống Chân không thể tin nổi, mở to mắt chậm chạp nói, "Nếu cậu thực sự..."

"Cô sẽ tiếp nhận điều trị cho tôi đúng không, có đúng không?!"

Quá mức chấn động, Tống Chân nhìn Tưởng Hiểu từ đầu tới chân, đầu óc hoàn toàn xử lý không kịp, "Vậy, chắc tôi vẫn cần phải xem xét cả tình hình của người yêu cậu một chút..."

Cần xem xét, như vậy cũng là quá tốt rồi.

Tốt rồi, quá tốt rồi.

Tốt hơn rất nhiều so với bị từ chối thẳng thừng.

Tống Chân cảm giác lực trên tay mình bỗng dưng nới lỏng, cứ thế, nhìn những giọt nước mắt vẫn luôn chực trào nơi khóe mắt của Tưởng Hiểu giờ đây chậm rãi rơi xuống trên gương mặt đang nở nụ cười rạng rỡ của cậu.

Tưởng Hiểu dù bị từ chối, dù đau khổ, cũng chưa từng thực sự rơi lệ nhưng khi biết rằng mình vẫn còn cơ hội, nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi.

Tưởng Hiểu nhìn Tống Chân thật sâu, "Tôi chưa từng đi kiểm tra, vì không dám..."

Cậu không dám đi, bởi vì vừa mong chờ, lại vừa sợ hãi, với tình trạng của cậu, cho dù thực sự mang thai thì cũng có ý nghĩa gì chứ?

Cho dù có là thật thì sinh mệnh bé nhỏ đó, cũng chỉ lưu lại trong cuộc đời cậu với hình hài một nỗi đau đớn khôn nguôi.

Cậu thậm chí còn không biết mình có nên nói với Nhậm Nghị hay không...

Không biết có nên để người mình yêu cùng mình tận hưởng một niềm vui trong khoảnh khắc, để rồi sau đó lại phải gánh chịu nỗi thống khổ mãi về sau hay không.

"Nhưng... Chắc là vậy."

Cậu gật đầu thật mạnh, "Tôi nghĩ, tôi chính là ứng viên đáp ứng được điều kiện mà cô cho là bất khả thi ấy."

Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, Tưởng Hiểu cứ vậy kiên định nhìn Tống Chân.

Thì ra, phép màu, thực sự là thứ có thể chờ mong!

Một kẻ chưa từng được số phận ưu ái như cậu, thì ra cũng có lúc được trời cao ban ơn.

Thật tốt quá, tốt đến mức, cả cuộc đời cậu, chưa từng có một khoảnh khắc nào cảm thấy bản thân biết ơn số phận như lúc này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...