[ BH ] ( ĐN Đấu Phá ) Đấu Phá Chi Xuyên Qua Chỉ Vì Các Ngươi
21
Bạch Tuyết không chỉ cho Tiểu Y Tiên thấy kiến thức trác tuyệt , thấy sự hiểu rộng biết nhiều mà về vấn đề y học nàng thực sự phải gọi Bạch Tuyết một tiếng 'sư phụ ' . Mỗi buổi chiều cả hai người cùng tiến về ngoại vi ma thú sơn mạch hái dược liệu , khi đó Tiểu Y Tiên mới được chứng kiến khả năng của Bạch Tuyết cao thế nào . Bạch Tuyết cứ như một quyển bách khoa toàn thư , bất cứ dược liệu nào Bạch Tuyết cũng có thể phát hiện ra , có thể hiểu rõ công dụng .
Tiểu Y Tiên thực sự là người sống nội tâm , cô rất ít khi trải lòng với kẻ khác , rất ít khi thân cận với ai nếu không có sự kiện đặc biệt , ngoại trừ Bạch Tuyết có kiến thức khổng lồ ra thì còn một nguyên nhân rất quan trọng , Tiểu Y Tiên cả tuần nay mỗi lần nhắm mặt lại mơ thấy một giấc mơ y hệt nhau , không khác chút gì .
Nàng mơ thấy nàng cùng Bạch Tuyết đi khắp đấu khí đại lục , đi khắp thiên hạ cùng nhau cứu người . Nàng mơ thấy nàng có thể như Bạch Tuyết sử dụng cái gọi là châm cứu thuật , nàng có thế cứu mạng vô số người . Giấc mơ kỳ lạ này đã lặp đi lặp lại suốt một tuần nay cứ như sự ám ảnh vậy , thậm chí mỗi khi quan sát Bạch Tuyết khuôn mặt của Tiểu Y Tiên còn khẽ đỏ lên .
.............
Một buổi chiều hoàng hôn tại Thanh Sơn trấn tiếp tục trôi qua , ba năm nay Bạch Tuyết thực sự cũng thu được danh tiếng cực lớn tại Thanh Sơn trấn hắn được gọi là 'thần y ' bởi đơn giản bất cứ bệnh gì trong trấn qua tay Bạch Tuyết đều có thể được chữa khỏi đặc biệt cũng giống như Tiểu Y Tiên vậy , Bạch Tuyết chữa bệnh chưa bao giờ lấy tiền , thậm chí Tiểu Y Tiên còn trở thành trợ thủ cho nàng .
Tiểu Y Tiên bắt đầu đóng cưa lại thu dọn đồ nghề , đã đến lúc nghỉ ngơi sau một ngày làm việc chăm chỉ . Phòng khám do hai người thành lập thậm chí trong vài tuần còn cứu được số người nhiều hơn nàng trong vài tháng , đối với Tiểu Y Tiên thì Bạch Tuyết thực sự là một kỳ nhân , một người đáng kính .
Đột nhiên trong lúc Tiểu Y Tiên đang dọn dẹp phòng khám thì Bạch Tuyết từ đằng sau lên tiếng " Y Tiên , trong ba năm qua y thuật của ngươi tiến bộ nhiều rồi đấy "
Tiểu Y Tiên lập tức gật đầu " Tất cả là nhờ tiểu Tuyết tỷ tỷ chỉ dậy , ba năm qua muội học được rất nhiều."
Bạch Tuyết lấy từ bọc hành lý ra một cây sáo , nàng thở dài " Ta cũng muốn ở lại Thanh Sơn trấn với ngươi , muốn có thể cứu người hơn nhưng chắc không thể rồi , ta phải rời đi."
Tiểu Y Tiên đột nhiên toàn thân cứng đờ " tiểu Tuyết tỷ tỷ tính rời đi , vậy còn bà con trong Thanh Sơn trấn thì sao mà tỷ định đi đâu ?"
Bạch Tuyết nhẹ xoa đầu Tiểu Y Tiên , ánh mắt nhìn về phía hoàng hôn " Ta đâu phải là một phần của Thanh Sơn Trấn , ta chỉ là một lữ khách qua đường thôi , những người dân ở đây sau này để lại hết cho ngươi nhé , y thuật của ngươi đã tiến bộ rất nhiều rồi , ta nghĩ ngươi thực sự có thể lo tốt cho tất cả mọi người."
Tiểu Y Tiên bỗng nhiên không biết nói gì cả , nàng biết Bạch Tuyết sẽ có lúc phải đi nhưng nàng tuyệt đối không ngờ Bạch Tuyết phải đi sớm thế , thực sự việc Bạch Tuyết rời đi quá đột ngột , nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị .
Trong ba năm qua Bạch Tuyết là người đi lại nhiều nhất với nàng , hai người cùng kiếm dược thảo , cùng cười cùng nói , cùng nhau thảo luận về y học cùng nhau nỗ lực cứu người , khi nàng bắt đầu quen thuộc cuộc sống này thì Bạch Tuyết lại rời đi .
Bạch Tuyết là người thân cận với nàng nhất trong cuộc đời này , nói là yêu thì không chính xác bất quá Tiểu Y Tiên thực sự rất có hảo cảm với Bạch Tuyết , Bạch Tuyết vừa là bạn thân , vừa là sư phụ của nàng .
Những ngày gần đây giấc mơ của nàng thay đổi , nàng không còn mơ thấy những giấc mơ cũ nữa mà là một giấc mơ khác mới toanh , nàng thường xuyên nhìn thấy hình ảnh nàng và Bạch Tuyết ngồi cạnh nhau bên cây liễu đầu trấn , ở nơi đó nàng ngửa mặt lên nhìn trời cao , ánh mắt đắm chìm trong buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp còn Bạch Tuyết ngồi bên cạnh nàng , nàng thổi sáo cho nàng nghe , cảnh tượng mới thơ mộng làm sao .
------------------------------
Sáng hôm sau , mặt trời hiện lên chào đón một ngày mới tại Thanh Sơn trấn , Tiểu Y Tiên vẫn lười biếng nằm trên giường , nàng không dám rời khỏi chăn , nàng không muốn chứng kiến Bạch Tuyết rời đi. Đối với nàng ngày hôm nay đã mất đi một thứ quan trọng , lòng nàng hụt hẫng vô cùng .
Đột nhiên Tiểu Y Tiên cảm thấy mất mát , cho dù nàng và Bạch Tuyết chưa là gì cả , nhưng không biết từ bao giờ người đó đã xuất hiện trong cuộc sống của nàng , từ từ thay đổi chính bản thân nàng mà nàng không hề hay biết , tự nhiên đôi mắt của Tiểu Y Tiên nhòe đi , sau đó nàng lập tức vùng dậy , khoác tạm một tấm áo lên người sau đó còn không kịp đi giày , đôi chân trắng mịn chạy trên mặt đất , nàng chạy về phía cuối trấn .
Toàn bộ người dân trong Thanh Sơn trấn đang đứng ra xếp hàng chia tay Bạch Tuyết , thậm chí có không ít dong binh cũng đứng ra chào nàng , rất nhiều người ở đây trong ba năm qua đều nợ ơn Bạch Tuyết rất nhiều , tuy nhiên trong đoàn người này không có Tiểu Y Tiên .
Thân hình Bạch Tuyết dần dần rời xa khỏi tầm mắt mọi người đột nhiên một bóng hình chạy đến , bộ áo ngủ màu trắng , khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ , vòng eo tinh tế nhu mì , đôi chân trắng ngần , nàng thở hổn hển chạy về phía cuối trấn , ánh mắt nàng nhòa đi , nàng không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Tuyết
Tiểu Y Tiên dùng hết sức bình sinh , hai tay đặt trước miệng thành hình cái loa " Tiểu Tuyết nếu tỷ nhớ về Thanh Sơn trấn thì hãy nhớ muội vẫn đợi tỷ ở cây liễu đầu trấn " . Không biết Bạch Tuyết có nghe được tiếng nàng nói không , khuôn mặt Tiểu Y Tiên hiện lên vẻ thất vọng , nàng không kịp đến nói với Bạch Tuyết câu nói cuối cùng .
Con người khi mất đi mới bắt đầu thấy nuối tiếc , những thứ gần gũi nhất mới là những thứ quan trọng nhất . Xin đừng bao giờ để tuột tay , để những thứ đó xa dần . Có không giữ mất đừng nuối tiếc .