[ BH ] Chúc em một đời hạnh phúc

Chương I



Vù vù
Cơn gió mạnh chợt thôi quét ngang qua cánh đồng hoa Lavender khiến những bông hoa trên cánh đồng lắc mình không ngừng bay theo gió. Không những thế, không khí nơi này đã là một cái gì đó lạnh và thêm vào cơn gió bất chợt khiến nó càng lạnh hơn.
- Hắt xì! Lạnh quá đi mất.
Thiếu nữ run run, ôm lấy 2 khuỷu tay không ngừng run rẩy. Nàng nhìn có vẻ là một thiếu nữ tuổi trăng tròn, tràn ngập cái gọi là thanh xuân tuổi trẻ.
- Em đã nói chị rồi mà A Ly, trước khi đi thì nên mặc quần áo dày một chút. Giờ thì khổ rồi đấy, trở về thế nào chị cũng bị cảm cho xem.
Thiếu nữ bên cạnh trong có vẻ non nớt hơn nhưng nét biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt đã phần nào lấn át đi cảm giác non trẻ đó.

Lúc này nàng ta mang khuôn mặt không mấy vui vẻ, giọng nói không chút hài lòng lên tiếng trách cứ cô gái tên A Ly kia.
- An Chi, thôi nào đừng giận chị mà. Chỉ là chị háo hức khi lần đầu đặt chân đến “ Thành phố ngàn hoa “ này thôi mà. Đừng giận nữa được không, thật đấy. Không, không phải, đây sẽ lần đầu cũng như lần cuối.
- Chị hứa đấy.
- An Chi liếc nhìn Ly Ca đang khổ sở cầu xin thì không nhìn được, liền phì cười. Nàng cười lên nhìn rất đẹp và nó cũng phần nào xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
- A Ly, nhớ đấy. Nhớ những gì chị đã hứa hôm nay.
- Dù có chuyện gì cũng phải nghe theo em…

Tích
Như tiếng đổi kênh truyền hình, khung cảnh đồi hoa Lavender tuyệt sắc lập tức bị thay đổi bởi bóng tối vô tận.
Choang!
Như rớt từ nơi thiên đường xuống địa ngục trần gian, Ly Ca khuôn mặt đầm đìa mồ hôi quơ vỡ chiếc cốc thủy tinh được để ngay đầu giường.
- Hah hah!!!
Ly Ca khổ sở, cố chống đỡ thân thể thở từng hơi nặng nhọc.
- An Chi…
Như nhận ra điều gì đó Ly Ca bình tĩnh lại nhưng lần này không còn là vẻ mệt nhọc mà là sự day dứt, đau khổ không tả nỗi.
- Quên mất, em ấy đã chết rồi…
Ly Ca ôm lấy đầu gối, nàng không ngừng cố gắng an ủi bản thân không được phép rơi lệ. Nhưng cảm giác cay nồng đó vẫn cứ chậm rãi mà xuất hiện.
- Chi, Chi… Chị xin lỗi. Chị xin lỗi…
Sự dằn vặt, đau khổ ngày một tăng, Ly Ca ôm sát thân mình lại vào nhau, oà khóc. Đã được vài tháng kể từ khi An Chi chết.
- Tại sao ông trời luôn muốn cướp đi những thứ quý giá từ nàng chứ?
Là do cái tên này sao. Ly trong ly biệt, ca trong bài ca, là cái tên do chính tay người đã vứt bỏ nàng đặt cho.
- Bà ơi, cháu phải làm sao đây. Cả bà và Chi đều bỏ cháu lại nơi đau khổ này.
Ly Ca đã khóc thật lâu, thật lâu đến mức lạc cả giọng nhưng sẽ chẳng có phép màu nào xuất hiện cả. Hiện thực luôn tàn nhẫn, không phải sao.

Khóc thật lâu, Ly Ca cũng thể không nhận thức được đã trải qua bao lâu. Tầm mắt dần sụp xuống, mi mắt nặng trĩu khiến Ly Ca không khỏi buồn ngủ.
Phịch
Tiếng thân ảnh nặng nề ngã xuống giường vang khắp không gian tĩnh lặng.

Ly Ca đứng trước một không gian tối hẹp, không chút ánh sáng xuất hiện. Đôi mắt mệt mỏi liếc nhìn xung, Ly Ca nghe thấy rõ ràng những tiếng ù ù ngay bên tai nhưng chẳng biết nó từ đâu mà ra. Chờ thật lâu, Ly Ca mệt mỏi trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt ngủ rồi.
- Khúc ca ly biệt, nhớ kỹ nó con gái. Vì con mà chúng ta ra nông nỗi như này. Nhớ kỹ nó… và đi chết đi …
Một giọng nữ lảnh lót văng vẳng bên tai Ly Ca không ngừng. Nhưng giờ đây đôi mắt của nàng đã nặng trĩu không tài nào mở ra được.

- Xin chào, em tên là An Chi nghĩa là luôn an bình trong cuộc sống, còn chị tên là gì?
- Đừng ngó lơ em chứ, chị đã thấy được hoàn cảnh của em thì từ giờ chị chính là bạn của em.
- Này! Ly Ca, có nghe em nói không đấy.
Ly Ca…
Nước mắt, rất nhiều nước mắt thay nhau từ khóe mắt Ly Ca chảy ra. Đôi mắt đó nhắm nhưng vẫn sẽ rơi lệ. Ly Ca lại khóc rồi.
- Xin lỗi cô Ly Ca, cô An Chi đã không còn dấu hiệu của sự sống. Chúng tôi sẽ liên hệ với gia đình để an táng cho cô ấy.
Một viên cảnh sát vẻ mặt bình tĩnh nhưng những lời từ miệng anh ta thốt ra lại cứa rất nhiều nhát dao vào trái tim của Ly Ca.

Tiếng xì xào, bàn tán ngày một to. Ly Ca đầu ong ong nhìn chằm chằm thi thể đang có dấu hiệu phân hủy.
- Ôi trời! Tội nghiệp đứa nhỏ này quá đi mất, còn trẻ như vậy mà đã bị sát hại tàn nhẫn như vậy rồi.
- Đúng đó, không biết kẻ nào ác nhơn đến như vậy.

- A Ly, mau dậy đi, mau dậy đi, trời sáng rồi.
Ly Ca uể oải, khó khăn mở mắt từng chút một. Vì chưa quen với ánh sáng bất ngờ mà chỉ mở một bên mắt. Ánh mắt mờ mịt liếc nhìn xung quanh.
Chạm
Một bàn tay mà Ly Ca cho là ấm nóng xẹt qua má nàng. Ly Ca mở bừng mắt trước sự đụng chạm bất chợt.
Chợt lùi lại, không màn việc đập mạnh đầu vào mảng tường phía sau.
Cốp
Ly Ca nhíu mày ôm đầu, cố xoa dịu đi bớt cơn đau.
- Haha, A Ly ngủ dậy xong liền khờ đi là có thật mà. Em là nhân chứng sống cho câu nói đó đấy.
Giọng cười khanh khách lôi kéo cô gái nhỏ ra khỏi cơn đau, hầu như quên đi nó. Ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên không ngừng cười nghiêng ngả mà trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ.
- Khôi Vĩ?
- Sao? Còn nhận ra được anh mày. Có vẻ không quá ngốc nhỉ, haha.
Người thiếu niên nhướng mày, nhìn chằm chằm Ly Ca. Sau đó hắn ta ngồi xuống, chòm đến trước mặt Ly Ca.
- Lần sau không cần như vậy nữa, anh đã rất sợ A Ly - Khôi Vĩ đau khổ ôm chầm lấy Ly Ca không ngừng vuốt ve.
Ấm quá…
Đây là từ đầu tiên mà Ly Ca nghĩ đến. 

Ngoài bà và Chi ra, trước nay chưa từng ai thật lòng vì nàng mà lo lắng cả. Và tại sao người anh họ bên nội lại lo lắng cho nàng đến lạ ?
- Chúng ta là gì của nhau… Tôi xứng đáng được yêu thương sao…
Nước mắt lăn dài trên má, Ly Ca cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng nức nở nhưng dù có cắn chặt thế nào, nước mắt vẫn cứ thế mà rơi rồi. Mí mắt nặng trĩu dần khép lại.
- Đây là giấc mơ sao?

- Con bé đã tỉnh lại sao?
Đã tỉnh nhưng tinh thần không mấy ổn định.
Ly Ca lờ mờ nghe loáng thoáng cuộc đối thoại của ai đó. Có lẽ là một nam một nữ.

Ly Ca nằm đó, an tĩnh nghe gần như toàn bộ cuộc hội thoại. Vậy người tên Vĩ Khôi là anh trai của nàng sao? Vậy còn cô gái kia thì sao? Và Ly Ca đã chết sao ? Ly Ca thắc mắc và khao khát được biết, nàng chăm chú lắng nghe nhưng đột nhiên âm thanh nói chuyện im bặt.
Bọn họ rời đi rồi sao?

Ve ve
Âm thanh côn trùng buổi tối luân phiên phát ra khiến cho không khí buổi tối trở nên có chút đáng sợ. Khí lạnh buổi tối hoàn toàn đánh thức khiến Ly Ca dần mở mắt. Lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo, chầm chậm ngồi dậy liếc nhìn xung quanh nhà. Ngôi nhà không quá lớn, được xây chủ yếu bằng gạch nung nhưng có vẻ đã sờn cũ do tháng năm.
- Ly Ca… Con ta, Ly Ca… Tới giết chết tên cặn bã đó đi…
- Hửm!
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Ly Ca, da gà thi nhau nổi sần sùi lên thay cho sự việc bất ngờ xảy ra.

Phốc
Mùi vị tanh tưởi chợt xộc thẳng lên miệng khiến Ly Ca ho ra một búng máu.
Khụ khụ! Hah! Nhớ rồi, nhớ ra rồi…

- Thẩm Sinh, con bé đó tỉnh lại rồi. Con vẫn muốn giết nó sao?
Trong bóng tối, một người phụ nữ yểu điệu đi chầm chậm ôm lấy phần lưng của người đàn ông đang mân mê điếu thuốc lào. Gã ta phì phèo điếu thuốc, nhả từ trong miệng làn khói xám, hoàn toàn bao trùm cả căn phòng kín.
- Đừng lo mẹ, đầu óc con bé hiện tại không ổn. Cứ cho nó thêm một liều cần sa sẽ khiến tinh thần nó hoàn toàn tan vỡ.
Gã đàn ông tên Thẩm Sinh vẫn không ngừng hút lấy hút để điếu thuốc lào, ánh mắt trợn ngược lên vì thỏa mãn.
- Lần này kêu người cẩn thận một chút, lần đó con bé cắn lưỡi tự sát làm người của ta cứ tưởng con bé đã chết.
Người phụ nữ chậc lưỡi, tỏ vẻ chán ghét khi nhắc đến ai đó. Ả nhắm nghiền mắt, khuôn mặt không ngừng đỏ lên vì hưng phấn khi nhớ về điều gì đó.
- Lan… Tố Trinh nhớ chị…
- Phải cười, tuyệt đối phải cười…

Chíp chíp
Trời đông dần hừng sáng, tiếng chim ríu rít ngày một rõ hơn. Chúng tụ thành một đàn nhỏ, đậu trên nóc nhà của Ly Ca, hứng trọn những tia nắng ban mai mang chút ấm áp nhưng lại se se lạnh của tiết trời đông cuối năm.

Nắng ấm chiếu thẳng đến mặt, cảm giác chói mắt đến mức khó thể ngủ buộc Ly Ca mở bừng mắt. Nhưng chỉ đơn giản là mở mắt, Ly Ca vẫn nằm đó ngước nhìn bầu trời xanh, nghe tiếng chim hót. Sau đó là cơn suy tư
- Nếu mẹ ở đây, bà ấy sẽ lấy súng và bắn hết đám chim đó nhỉ.
Đó là những gì Ly Ca suy nghĩ đến, nàng đã nhớ ra. Nàng vì sao mà bất tỉnh, vì sao lại mang suy nghĩ muốn làm hại bản thân đến thế.  Là bởi vì mẹ nàng, một ả điên.

Ly Ca có người anh trai tên là Khôi Vĩ, mẹ nàng tên là Lan. Chỉ là tên Lan, không mang tên họ đầy đủ. Bởi vì bà là bị cha nàng bắt đến đây, vì ông ta mà sinh con, cũng vì ông ta mà trở nên điên loạn. Mẹ rất ghét tiếng chim, mẹ ghét tất thảy những âm trên đời này, mẹ ghét việc thừa nhận rằng bản thân mẹ đã bị cưỡng hiếp bởi cha.

Chính mẹ đã ngày ngày đưa những thứ xấu xa, nhơ nhuốc vào đầu đứa trẻ chưa đến 2 tuổi. Những điều đó khiến tâm lý Ly Ca không lúc nào có thể ổn định. Và cũng vì nó lại cứu Ly Ca một mạng trước Thẩm Sinh. Một ai đó luôn muốn giết chết nàng chăng?
- Cắn lưỡi, cảm giác đó thật phấn khích… Liệu…
Rầm
Ai đó bất ngờ đạp mạnh cửa xông thẳng vào phòng nơi Ly Ca đang ngây người, cũng lập tức cắt ngang suy nghĩ muốn làm bản thân bị thương nàng.
- A Ly! Đã khỏe sao? Bổn tiểu thư đến thăm em này!
Cô gái sở hữu mái tóc đen dài được thắt gọn phần đuôi, khuôn mặt mang chút hào hứng đi thẳng đến nơi Ly Ca đang nằm. Đôi mắt hoa đào trong đó là ánh mắt biết cười, nhìn chằm chằm vào con lười đang mềm nhũn trên chiếc giường tre, không muốn ngồi dậy.
- A Ly! Đã khỏe thì để bổn tiểu thư hỗ trợ em đôi chút. Mau lên, chẳng phải đã hứa sẽ cùng ta đọc sách sao.
Cô gái đó ánh mắt hưng phấn, nói không ngừng bên cạnh đó là việc lắc cơ thể xụi lơ không chút sức sống của Ly Ca liên tục.
- An Chi?- Ly Ca ánh mắt ngờ vực nhìn cô gái trước mặt.
Nàng ta sở hữu vẻ đẹp tự nhiên không mang chút son phấn nhưng vẫn mang đến cảm giác đẹp hút hồn. Đôi mắt hoa đào cũng là thứ hút hồn biết bao kẻ và trong đó có cả Ly Ca.

Ly Ca nhìn An Chi đầy sửng sốt, không biết từ lúc nào đã thấy âm ấm nơi khóe mắt. Ly Ca lại khóc rồi.
- Uh… An Chi… An Chi… - 2 hàm cắn chặt vào nhau nhưng Ly Ca vẫn không tài nào kiềm chế được mà xúc động.
Tốc tốc
Nước mắt lăn dài trên má, nhiễu giọt rơi xuống sàn tạo thành những vệt loang.

An Chi trầm ngâm nhìn Ly Ca bật khóc, hai tay buông thõng dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô gái nhỏ.
- Đúng như người đó đã nói, con bé có thể giúp được ta… Mệnh khắc cha, rất thích hợp…
An Chi đột nhiên mỉm cười, ôm chầm lấy Ly Ca không ngừng vuốt ve an ủi. 2 đôi vai tựa sát vào nhau tạo nên cảm giác có chút khó nói.
- Bé ngoan, khóc đi, khi nào nào khóc xong chúng ta đi nhé.

Xào xạc
Khôi Vĩ đứng đối diện với 2 mẹ con Thẩm Sinh cùng Tố Trinh. Bóng dáng cao gầy, trụ vững trong gió hiện giờ cô đơn đến lạ.

Bất chợt cơn gió thổi qua làm rối tung những mảnh lá khô cuối thu đầu đông, làm không gian hiện tại trở nên đáng sợ đến cực điểm.

Mang thân ảnh mệt mỏi, Thẩm Sinh rít mạnh một hơi thuốc lào, phì khói thẳng vào mặt Khôi Vĩ. Nhưng gã vẫn đứng đó, ánh mắt đăm chiêu nhìn 2 mẹ con.
- Tất cả đều do các người làm ra phải không? - Khôi Vĩ với đôi mắt cay xè vì thuốc mà rơi lệ, suy tư hỏi.
- Là bọn tao làm cũng như cha mày đấy.
- Sao thấy thế nào, tức giận sao? - Thẩm Sinh dùng chất giọng giễu cợt không ngừng khiêu khích.
Tố Trinh im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng.
- Phải, bọn tao ngày từ đầu đã tính kế chúng bây. Nhưng nếu mày muốn bắt bọn tao thì cần phải có đủ bằng chứng.
- Mày có sao? - Tố Trinh cao giọng không quên khinh bỉ nhìn Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ lúc này nhìn thẳng vào mắt 2 mẹ con như còn điều gì muốn nói, gã lại lần nữa hỏi
- Giết những thiếu nữ trong làng, khâu mắt mũi miệng sau đó ăn tim cũng là các người nhỉ?

Sự im lặng bỗng chốc bao trùm lấy khu rừng. Cả 2 chẳng ai lên tiếng phủ nhận nó.

Khôi Vĩ nhắm lại 2 mắt cố lấy lại bình tĩnh nhưng những lằn gân in hằn trên cổ đã chứng minh sự tức giận tột cùng của gã ra sao.
- Vậy thì hãy trả giá cho sai lầm của mình đi.

Đùng
Tiếng súng từ khu rừng vang vọng khiến đàn chim nhỏ giật nảy mình mà vội vã bay đi mất.
An Chi nhìn về phía khu rừng bao phủ chằng chịt cây thân gỗ khiến khu rừng mang một màu u tối, nơi ánh sáng không hoàn toàn lọt qua hết.
- Bắt đầu rồi sao. Hy vọng cậu sẽ hoàn thành được tâm nguyện của mình Khôi Vĩ, tiếc thay kiếp này cả 2 đều là nam nhân.
An Chi nói chợt thì nhìn đến cảnh Ly Ca đang chật vật, đi có chút không vững khi cô nắm lấy tay nàng không buông thì buồn cười không thôi.
- Ly Ca, đi nhanh nào trời sắp mưa rồi - An Chi mỉm cười như không thấy, tiếp tục lôi kéo Ly Ca về phía trước.
Ly Ca đỏ bừng mặt, không nói gì, vội vàng theo sau.
- Lúc nãy là tiếng súng sao? Có lẽ là mình nghe lầm đi.

Rào rào
Ly Ca trầm ngâm nhìn trời không ngừng mưa nặng hạt, rõ ràng lúc sáng còn nắng đẹp mà giờ lại mưa xối xả, liệu đây có phải là điềm báo.
Cạch
An Chi đặt chồng sách xuống bàn, chống cằm mỉm cười nhìn Ly Ca.
- Nào, sách đã có, chúng ta mau đọc thôi. Cha mẹ chị phải lên huyện rồi, từ giờ phải để Ly Ca chiếu cố rồi.

Khôi Vĩ ánh mắt mờ mờ nhìn những giọt mưa đang rơi xối xả vào mặt mình, tai gã lúc này đã ù đi sau cuộc giao chiến kịch liệt. Mắt ngày một mờ đi thấy rõ, Khôi Vĩ đã không còn chút sức mà cứ thế nằm sõng soài trên đất mặc kệ tất cả.
Nhưng rồi cơn lạnh tận xương tủy dần lắng xuống đôi chút, là ai đó đã ôm lấy gã sao. Khôi Vĩ biết rõ đó là ai nhưng vẫn không lên tiếng để mặc cho Thẩm Sinh ôm lấy mình.

- Nếu chúng ta không phải anh em cùng cha khác mẹ có lẽ chúng ta đã có thể yêu nhau. Tôi rất thích anh, tôi luôn thích anh. Tôi muốn được anh công nhận…
Gã đàn ông đó nói với tôi nếu tôi giết người tên Ly Ca thì anh sẽ xem tôi là người thân duy nhất của anh và rồi anh sẽ yêu tôi.
- Tôi yêu em…
Khôi Vĩ nhắm nghiền mắt đã không còn hơi thở để lại Thẩm Sinh vẫn ôm chầm lấy gã không buông. Không biết có phải do mưa hay không nhưng trên khóe mắt Thẩm Sinh đã có nước chảy xuống. Nhưng rồi hắn cũng ngất đi.

Tố Trinh nằm sõng soài trên đất, cố gắng dùng tay thay cho đôi chân đã gãy cố gắng di chuyển lên trên. Ả ta đã bị Khôi Vĩ trong lúc chống trả mà  rơi xuống đây, trớ trêu thay cả 2 chân ả vì va chạm mạnh mà đều gãy.

Xoẹt
Tố Trinh nhíu mày, rơi lăn lóc xuống vị trí ban đầu. Đầu cũng vì thế mà đập mạnh vào tảng đá nhỏ được ẩn sâu bên dưới những lớp lá khô nhưng vì trời mưa mà dần lộ ra. Ả mệt mỏi, từ bỏ việc leo lên trở lại nên cứ thế nằm đó mặc cho cơn mưa lạnh lẽo đang từng chút một xói mòn tâm trí ả.
Phạch phạch
Tiếng bước chân của ai đó dần dần tiến đến nơi Tố Trinh đang nằm, sau đó dừng hẳn lại. Từ trên cao kẻ đó nhìn thảm trạng của Tố Trinh mà cười ngặt nghẽo không ngớt.
- Muốn giết cứ giết, đừng chế giễu lòng tự tôn của ta, Văn Tài - Tố Trinh mệt mỏi không thèm mở mắt nhìn đã biết là ai.
Kẻ tên Văn Tài giọng ngưng hẳn, lên tiếng giễu cợt
- Cô mà cũng có lòng tự tôn sao? Nếu có nó cô đã không tự mình hiến thân thay con mụ đàn bà vô dụng kia rồi.
- Im miệng! Mày không có quyền lên tiếng xúc phạm chị ấy, mày…
Tố Trinh chưa kịp nói hết câu Văn Tài đã bắn liên tục 3 phát súng xuyên qua cổ họng Tố Trinh khiến ả chết tức tưởi.
- Chờ một chút nữa thôi, trái tim của các thiếu nữ… Thật háo hức quá đi, hương vị và công dụng mà nó mang lại thật khiến tao hài lòng…

Tách tách
Cơn mưa nặng hạt dần vơi đi, An Chi chống cằm nhìn Ly Ca bởi vì mệt mỏi mà đã ngủ tự bao giờ.

An Chi trầm ngâm giơ tay lên ngắm nghía , sau đó lại đưa nó đến bên cổ Ly Ca có chút do dự. Cô ta hoàn toàn không muốn đứa trẻ này liên quan gì đến cuộc báo thù này cả nhưng nó lần này đến lần khác vô thức cứu mạng cô. Giống hệt như cách mà người trong giấc mơ đã kể về con nhóc này. 
- Yêu và không cần được yêu, chỉ cần ta hạnh phúc sao, ngu ngốc chết đi được.

Ly Ca mờ mờ mở mắt thấy trời đã tối mà hốt hoảng không thôi, vội vàng muốn rời khỏi. Nhưng chưa kịp làm gì đã một cánh tay kéo Ly Ca về phía sau làm nàng rơi thẳng vào lồng ngực của ai đó. Nó mềm mại, lại còn ấm áp. Mà khoan đã!
- Chị! - Ly Ca đỏ bừng mặt ăn nói lắp bắp.
An Chi mở hờ một bên mắt, lười biếng lên tiếng.
Trời tối rồi, ở lại đây đi. Xung quanh rất ít nhà, anh nhóc đã giao nhóc cho chị đi. An tâm ở đây ngủ đi.
An Chi nói rồi không để Ly Ca kịp phản ứng đã ôm chầm lấy nàng, như một cái gối ôm mà chìm vào giấc ngủ.
Ly Ca cứng đờ người, đỏ mặt im lặng nghe theo.

Choang
Ly Ca chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê. Theo phản ứng đầu tiên của cơ thể là mở mắt nhưng lại bị bàn tay của ai đó che lại mắt.
- Đừng mở mắt, chị không cẩn thận làm rơi bình hoa thôi, ngủ tiếp đi. Nếu không ngủ là chị sẽ hôn đấy, mau ngủ đi.
Ly Ca tỏ vẻ xấu hổ nhưng không kháng cự lại tiếp tục thiếp đi.
… Xèo xèo

Mùi khét xộc thẳng lên mũi khiến Ly Ca lần nữa thức giấc nhưng lần này chẳng còn đôi tay nào nữa. Và Ly Ca hoàn toàn thấy được cảnh một người đàn ông đang đâm vào lòng ngực của An Chi không ngừng.
- Haha!!! Đi chết đi con khốn…
Như có gì đó thôi thúc, Ly Ca đột nhiên chạy đến đẩy ngã gã đàn ông ra khiến hắn đâm sầm vào tường. Những thanh gỗ trên trần gỗ cũng thay nhau mà rơi xuống đè lấy gã ta.
- Chi!!! Mau mở mắt ra nhìn em, Chi - Ly Ca nước mắt đầm đìa ôm chầm lấy An Chi đang thở thoi thóp.
- A Ly, hôn một cái được không?
Ầm ầm
Căn nhà dường như sắp sụp đổ, rất nhiều thanh gỗ thi nhau rơi xuống. Ly Ca có chút do dự nhưng vẫn hạ môi xuống chạm vào khoé môi đẫm máu.
Rầm

Huh! Ly Ca chợt bừng tỉnh, hơi thở gấp gáp dáo dác nhìn xung quanh. Mùi thuốc khử trùng cũng nhanh chóng xộc thẳng đến khứu giác của Ly Ca khiến nàng nôn thốc nôn tháo không ngừng.
Oẹ
Dịch vị từ dạ dày bị Ly Ca làm trào ngược lên, cay xè cả cổ nôn thẳng ra ngoài. Đôi tay yếu ớt chỉ biết bám chặt vào đùi, tìm nơi trụ vững. Nhưng có lẽ cơ thể không hoạt động quá lâu, cảm giác lâng lâng nơi đầu não làm Ly Ca ngã khụy xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Bịch
Trước khi ngã xuống hoàn toàn Ly Ca nhìn thấy một chiếc xe lăn chầm chậm di chuyển đến gần nàng. Ly Ca trợn tròn mắt rơi vào vòng tay to lớn của ai đó. Cảm giác ấm áp nhất thời khiến cơn buồn nôn bị xoa dịu, không những thế trên người người đó lại mang chút mùi thảo dược khiến Ly Ca không kháng cự được mà nhắm mắt như ngủ rồi.

Người đó phì cười một cái, kéo Ly Ca về phía xe lăn, làm cô nàng hãm sâu trong lòng ngực cô ta.
- Mọi việc kết thúc rồi… Ly Ca, cảm ơn nhé…
Cô gái đó nét mặt dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của cô gái nằm trong lòng ngực khúc khích không ngừng.
Xin lỗi nhé, em lại lần nữa lợi dụng chị rồi…
- Đó chẳng phải là An Chi sao?

Ly Ca dần có dấu hiệu tỉnh lại. Điều đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt chăm chú của thiếu nữ
đang chăm chú nhìn vào màn hình TV được treo trên tường.
[ Thông báo ]: Đã tìm thấy tên sát nhân hàng loạt, hắn đã thành công trót lọt qua mặt cảnh sát suốt 50 năm. Hiện chúng tôi đã thành công bắt giữ hắn cùng những đồng bọn khác và thu giữ 50kg bột cần sa đậm đặc.
Trên khung hình là cảnh một người đàn ông già nua cơ thể bị bỏng nặng nề đang không ngừng cười điên loạn. Bên cạnh lão ta một gia đình đang cúi gầm mặt bị đưa thẳng lên xe, tránh những cánh báo chí nhạy bén.
- Thưa ông Văn Tài, ông có thể cho chúng tôi biết vì sao ông lại muốn bắt và giết những thiếu nữ trẻ tuổi không ạ ? - ai đó nhanh nhảu, chen qua đám đông, chĩa thẳng mic đến bên cạnh Văn Tài.
- Ah… Là vì, bọn chúng rất ngon, khặc khặc… Còn giúp tao trường sinh bất tử nữa…
- Lấy đi nội tạng, sau đó khâu lại mắt mũi miệng. Ah, chỉ còn lại tim được tập trung nuôi dưỡng kỹ lưỡng. Hương vị của nó thật ngon miệng làm sao…
Nói đoạn Văn Tài không khặc khặc không ngừng làm những chiếc răng yếu ớt rơi xuống.

Tên phóng viên sau khi nhận được câu trả lời liền xanh mặt mà ngồi bệt xuống đất nôn mửa không thôi.
- An Chi…?
Ly Ca dè dặt lên tiếng hỏi liền lôi An Chi ra khỏi cơn thất thần.
An Chi quay người lại thấy Ly Ca thì mỉm cười, chậm rãi cất tiếng.
Nếu tò mò em sẽ kể cho chị nghe…

Em sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mẹ đã hy sinh vì sinh em ra. Khi bà đi, cha em cũng theo đó mà chết đi. Không nơi nương tựa, chỉ có thể bám víu vào họ hàng nội. Em cam chịu để họ hút hầu như toàn bộ gia sản do cha mẹ để lại. Họ luôn xem em là gánh nặng, là lý do dẫn đến cha mẹ song vong. Ở ngôi nhà đó, chưa một ngày em được sống như con người.

Năm em 15 tuổi, chị đã chuyển đến đây Ly Ca. Chị chỉ có một mình nhưng lại có thể kiên cường vượt qua tất thảy. Lúc ấy em rất rất ngưỡng mộ chị. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã biết đó là duyên nợ kiếp trước.

Chị không dịu dàng vào lúc ấy nhưng chị xoa dịu tâm hồn em, bảo vệ em. Ngay từ thời khắc đó em đã cố chấp muốn giữ chị lại bên người. Nhưng không may, em lại bị tên Văn Tài giết chết. Khi cảm nhận bản thân sắp chết vì mất máu, mẹ em, bà ấy đã xuất hiện và cứu em. Mở mắt thì đã nằm ở đây rồi, An Chi mỉm cười.
- Ah…
Ly Ca tay run run, miệng lắp bắp không ngừng oà khóc chồm đến ôm lấy An Chi, khóc nức nở.
- An Chi, chị đã rất đau khổ, chị đã không bảo vệ được em. Chị… chị…
Suỵt
An Chi đặt tay lên bờ môi khô khốc ý chỉ im lặng.
- Chúng ta hôn như lúc đó nhé…

Cạch cạch
Tiếng giày ma sát mặt sàn mà phát ra những tiếng cạch cạch.  m thanh trầm ổn, nhẹ nhàng từ từ đi đến nơi Văn Tài đang bị tạm giam. Sau đó là tiếng thét chói tai của hắn.

- Lan, em đã trả thù giúp chị rồi…
- Nếu có kiếp sau xin đừng đến thế giới này… Lan…
Nói rồi người đó không ngại mà nhảy từ trên cao xuống.
[ End ]

Chương trước Chương tiếp
Loading...