[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 43
"Tớ không có ý định có bạn trai."
Đó là một buổi cuối tháng 12 ở Viễn Thành, nơi cái lạnh khắc nghiệt đến mức chỉ cần mở cửa hít một hơi, phổi đã đóng băng giòn tan. Thở ra một hơi, "rắc" một tiếng, những hạt băng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, đặc biệt là sau một đêm tuyết rơi.Bát Muội ra ngoài là vì công việc. Một "Bách Hiểu Sinh" của trường Nhất Trung không thể vì thời tiết lạnh mà từ bỏ việc kinh doanh tin tức.Trong môi trường làm việc gian khổ như vậy, Bát Muội không muốn công sức "nằm vùng" của mình trở nên vô ích. Khi vừa gặp Bối Lê, một người quen cùng lớp, cô vội vàng muốn tuôn ra mớ chuyện "buôn dưa lê" mới hóng được.Nhưng cô không ngờ, chỉ một cái vỗ vai, "nữ thần" đã mềm nhũn quỵ xuống. May nhờ thân hình tròn trĩnh của Bát Muội nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, "Không, không phải, nữ thần Bối, cậu không yếu ớt đến thế đâu chứ?"Bát Muội buột miệng nói mà không có ý gì, chỉ nghĩ rằng cái lạnh này, dù có mỡ để chống chọi như cô còn thấy khó, thì một tiểu công chúa mong manh yếu đuối như Bối Lê làm sao chịu nổi.Nhưng Bối Lê lúc này lại cố ý hiểu sai, chuông báo động trong lòng reo vang, cô cho rằng "yếu ớt" mà Bát Muội nói chính là cô đang "chột dạ"."Không phải! Chẳng phải là một cặp tình nhân nhỏ sao? Tớ có gì mà chột dạ?" Bối Lê bám tay Bát Muội miễn cưỡng đứng vững, lập tức muốn chạy trốn về lớp. "Rõ ràng là cậu, cái đồ béo ú này dạo gần đây càng thêm chắc nịch! Cậu không thể tiết chế ăn uống một chút sao?"Bối Lê vừa đáp trả, vừa giận dỗi lườm Bát Muội, ra vẻ "giận vì cô không chịu cố gắng"."..."Bát Muội ấm ức."Dạo gần đây tớ còn giảm 5 cân đấy, về nhà mẹ tớ còn hỏi có phải tớ bị bỏ đói không." Cô lẩm bẩm nói khẽ, nhưng "kẻ chột dạ" kia đã chuồn đi từ lâu, chẳng nghe thấy cô nói gì.Bát Muội co ro một mình trong gió lạnh, nhìn bóng lưng lảo đảo của "nữ thần". Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, trên khuôn mặt tròn trịa bỗng xuất hiện một tia nghi ngờ.Vài giây sau, cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình, rồi lại do dự lắc đầu.Vài ngày sau, chuyện cặp đôi mới của lớp 2 nhanh chóng lan truyền.Các lớp đều bàn tán xôn xao, coi đó như một chủ đề giải trí thú vị sau giờ học.Lớp 1 cũng không ngoại lệ. Ngay cả lớp trưởng Miêu Văn cũng nhập hội "tám chuyện".Vốn dĩ, Miêu Văn luôn xây dựng hình tượng ngoan ngoãn, yên tĩnh như một "bông sen trắng". Những hoạt động buôn chuyện ồn ào như thế này làm tổn hại đến khí chất, nên cô luôn tỏ vẻ cao quý, tránh xa.Nhưng kể từ sau lần cô lén lút hãm hại Giản học thần rồi bị vạch trần, còn khóc lóc kể lể, tình cảnh của cô trong lớp đã thay đổi một cách tinh tế.Ban đầu Miêu Văn chưa ý thức được, cứ gặp ai là than vãn ra vẻ đau khổ. Nhưng các bạn học đều tránh xa ba mét, hoặc khi bị cô tìm đến thì chỉ cúi đầu, vẻ mặt ngại ngùng không nói gì. Điều này cuối cùng đã khiến cô sợ hãi. Nhận thấy mình sắp bị cô lập hoàn toàn, Miêu Văn quyết định thay đổi chiến lược. Cô cố gắng chen vào đám đông, thảo luận về những chủ đề đang hot.Núi không đến với ta, ta đến với núi*.* Nếu điều mình mong muốn không tự nhiên đến, mình phải chủ động tìm kiếm và hành động để đạt được nó.Dù sao, ở trong một đám đông, cô sẽ không còn phải đối mặt với tình huống nói chuyện một mình nữa.Bạn học A: "Tớ cũng thấy! Họ công khai quá."Bạn học B: "Thật sự không sợ giáo viên phát hiện sao?"Bạn học C: "Nếu không có ai tố giác, giáo viên cũng không nhận ra đâu, chỉ là hai cô gái chơi thân với nhau thôi."Bạn học A: "Nhưng mà... Nghe nói, có người bảo họ hôn nhau ngay trong lớp học đó."Bạn học B, C: "Thật không? Thế thì công khai quá rồi!"Mọi người đều quay sang hỏi Bát Muội: "Có phải không? Thật sự hôn nhau công khai trong lớp à?"Bát Muội hiếm khi không đứng giữa đám đông để loan tin. Cô chỉ gật đầu xác nhận: "Ừ."Cô luôn lan truyền những thông tin chính xác nhất. Chuyện xấu cần được phơi bày, chuyện tốt cần được ca ngợi. Những chuyện không xấu cũng không tốt nhưng lại liên quan đến riêng tư của người khác, cô sẽ ngẫm nghĩ. Nếu người trong cuộc không ngại, cô mới công khai.Giống như lần này, hai cô gái kia "hôn nhau công khai" thực chất là vào cuối buổi tự học tối. Cả hai lén lút hôn nhau, nhưng khi có người quay lại lấy đồ, bật đèn lên đã chiếu sáng tỏ mồn một. Vài người đã chứng kiến, Bát Muội không nói thì mọi người cũng đã thấy rõ.Thái độ thờ ơ của Bát Muội không làm mất đi sự tò mò của mọi người. Dù sao thì áp lực học hành của học kỳ cuối cấp Ba đã lên đến đỉnh điểm, mấy tháng ảm đạm bỗng xuất hiện một chuyện "buôn dưa lê" kỳ lạ như vậy.Miêu Văn không biết từ lúc nào cũng đã chen vào. Cô tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, cùng mấy bạn học đang tán gẫu tạo thành một vòng tròn kín đáo, rất ra dáng một buổi "tám chuyện" bí mật."Có phải không?" Cô chống một tay lên bàn, một tay đặt sau lưng ghế, nghiêng người cúi đầu xuống, đôi mắt lấm lét nhìn về phía trước, tạo dáng vẻ đang kể bí mật. Giọng nói cũng cố ý hạ thấp: "Nghe nói, một người ngồi trên ghế, người kia ngồi trên đùi, ngang nhiên..."Cô đưa hai ngón tay cái cong lại gần nhau. "Như thế này này."Mọi người tự nhiên bị thu hút. Bạn học A: "Hôn nhau?"Miêu Văn trừng mắt, gật đầu, ra vẻ như thật, cứ như chính mắt cô đã thấy vậy.Phần lớn học sinh đối với chuyện này chỉ mang thái độ tò mò. Họ chỉ nghe nói hai người đó ở trường học, ngay dưới mắt giáo viên và phụ huynh, còn dám hành động công khai như vậy, quả là rất kích thích. Bởi vậy họ mới hỏi cho rõ. Còn về chuyện cụ thể như thế nào, tất cả đều là vị thành niên, trong lòng nghĩ gì không nói, nhưng trên mặt đều tỏ vẻ ngại ngùng.Thế nên, không ai tiếp lời cô.Bàn của Bối Lê và bàn của Bát Muội ở trước và sau. Những người kia vây quanh "Bách Hiểu Sinh" để xác nhận tin tức. Miêu Văn tùy tiện kéo chiếc ghế trống kia lại là chiếc bàn nghiêng về phía trước của Bối Lê, cách một lối đi nhỏ.Cô an tĩnh lắng nghe, cúi đầu giả vờ chăm chỉ đọc sách, không nói một lời, nhưng đôi lông mày đã lặng lẽ nhíu lại."Thật ra điều này cũng không khó hiểu mà." Miêu Văn không từ bỏ trước sự im lặng, thừa lúc mọi người chưa tản đi, cô tiếp tục tấn công. "Cái người T kia, rất rõ ràng. Cả ngày ăn mặc giống con trai, nói chuyện cũng thô lỗ."Để làm dịu đi hình ảnh đang "buôn dưa lê" của mình, Miêu Văn ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói một câu "văn minh": "Luôn luôn không được văn minh cho lắm."——Cho nên mới làm những chuyện này. Cứ tưởng mình là đàn ông mà ở bên một cô gái sao, nghĩ thôi đã hết muốn ăn rồi.Miêu Văn có thù hằn cá nhân. Hồi lớp 11, trong một lần đi tập luyện, cầu thang đông người, cô gái kia đã va phải cô. Dù đã xin lỗi, nhưng Miêu Văn vẫn thấy chướng mắt, cho là người đó thô lỗ.Bối Lê siết chặt cây bút, ngòi bút vì chịu lực quá mạnh mà mực loang ra một vệt nhỏ. Ruột bút dường như đã bị hỏng một cách lặng lẽ.Cô có ấn tượng về người tên T mà Miêu Văn nói. Cô ấy trông nhã nhặn, trắng trẻo, gầy gò, tóc mái dài, đeo kính, luôn thích lẩn tránh ánh mắt người khác. Chỉ là cô ấy thích phong cách trung tính. Bối Lê hình dung trong đầu, nếu cô ấy để tóc dài thì cũng là một cô gái thanh tú, tuyệt đối không thô lỗ.Chỉ vì thích con gái, mà bị coi là không văn minh sao?Miêu Văn vẫn tiếp tục: "Không biết cái cô bạn gái của T nghĩ gì nữa." Cô bĩu môi, tỏ vẻ không thể hiểu nổi, nhưng lại không thể nói rõ sự khinh thường của mình. Cô giả vờ ngây thơ: "Chẳng lẽ nhìn một cô gái ăn mặc giống con trai, trong lòng không thấy vặn vẹo sao? Có cảm giác yêu đương thật không? Hay là coi người kia như con trai để yêu?"Bát Muội, người bị kẹt trong vòng tròn đó, giả vờ xem điện thoại. Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.Việc này có liên quan gì đến cậu đâu?Nói xấu người khác cũng phải có chừng mực. Ai cũng có sự tò mò.Nhưng mọi chuyện phải dựa trên sự thật, không thể chỉ dựa vào suy diễn của cậu mà nói lung tung được.Bát Muội đồng thời cũng thấy lạ. Theo lẽ thường, với tính cách của tiểu công chúa trong lớp, người mà trong mắt không chấp nhận được một hạt cát nào, vị "nữ thần" kia hẳn phải đứng ra nói vài câu mới phải.Giống như lần cô bị La Khả Kỳ bắt nạt, Bối Lê đã đứng ra.Lần Miêu Văn hãm hại Giản Tích, Bối Lê cũng đứng ra.Chẳng lẽ hôm nay trời quá lạnh, "radar chính nghĩa" của "nữ thần" đã ngừng hoạt động sao?Không đợi được "tiếng nói công lý" của "nữ thần Bối", Bát Muội đang khó chịu với lời nói của Miêu Văn, lại đón chào một "học thần" khác."Học thần" luôn khiêm tốn, nhưng sự tồn tại của cô ấy bản thân đã không hề khiêm tốn.Giản Tích bước vào lớp học. Khi đi ngang qua, cô gõ nhẹ lên bàn của Miêu Văn. Miêu Văn lập tức im bặt. Có lẽ là vì cảm giác xấu hổ sau lần hãm hại người khác, cùng với sự oán hận và nỗi sợ hãi đối với "học thần" đè nặng, cô đành phải im miệng."Sắp thi cuối kỳ rồi, lớp trưởng có thời gian ở đây nói xấu người khác sao không nghĩ cách nâng cao thành tích." Giản Tích rũ mắt, giọng nói không cao không thấp, tựa như mang theo "hào quang học thần" uy nghiêm.Cô nói là "nói xấu người khác", không phải "tám chuyện", rất rõ ràng là một nghĩa xấu.Miêu Văn vừa định mở lời rằng cán bộ lớp không chỉ cần thành tích, thì Giản Tích lại ngắt lời cô: "Thành tích không được thì thôi." Giản Tích dừng lại một chút, "Có khía cạnh cũng được."Khoảng dừng này đầy ẩn ý. Mọi người ở đó nhìn "học thần" đang ngầm đối đầu, đều có thể nhớ lại sự kiện hãm hại người khác trước đó. "Khía cạnh" này hiển nhiên là về nhân phẩm."Những thứ khác đều có thể tính, nhưng trách nhiệm của lớp trưởng vẫn phải làm chứ." Giản Tích chỉ đi ngang qua, chưa đến nửa phút. Nói xong, cô không trì hoãn một giây nào, như thể không muốn bận tâm đến con người này. "Gần cuối kỳ rồi, các lớp đang in thêm đề thi, các lớp trưởng khác đều đã đi xếp hàng rồi. Thầy Trương đang tìm cậu đấy.""..."Chuyện họp hành cho đại diện lớp thì chưa bao giờ nhớ đến cô, nhưng đến việc chạy việc vặt thì lại nhớ đến cô, lớp trưởng này?Miêu Văn tức đến nghẹn, nhưng các bạn học khác vừa nghe cũng sốt ruột: "Lớp trưởng, đề thi của lớp mình có được in không!"Cô nghẹn lại, lủi thủi chạy ra khỏi cửa lớp.Miêu Văn đi rồi, Giản học thần cũng quay lại. Những người đang buôn chuyện nhìn nhau, sự tò mò hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng tản đi."Cậu có nghe thấy họ vừa nói gì không?" Bối Lê hỏi Giản Tích, người đang sắp xếp lại văn phòng phẩm.Giản Tích: "Một chút."Tờ đề thi dưới tay Bối Lê đã bị mực làm ướt sũng."Vậy, cậu cũng thấy là không văn minh sao?"Về thái độ đối với hai cô gái yêu nhau.Bối Lê nhớ lại buổi lễ hội nhạc trước khai giảng. Cô gái fan cuồng kia vừa phóng khoáng, vừa táo bạo, có thể buột miệng thổ lộ với một người con gái khác như thể đang bày tỏ sự ngưỡng mộ.Những cô gái bình thường, như mấy bạn học đang "tám chuyện" kia, thì tò mò."Bạch liên" Miêu Văn cảm thấy ghê tởm, cho là không văn minh.Bối Lê gần như không dám tưởng tượng, một cô bạn học thần luôn cứng nhắc, chính trực đối với mọi chuyện như thế này sẽ nghĩ gì?"Nếu quá thân mật ở nơi công cộng, bất kể là nam hay nữ, tớ đều cảm thấy không ổn lắm." Giản Tích suy nghĩ một lát. Cô cũng không biết hai cô gái kia có ẩn tình gì khác, thực ra là hôn lén bị bắt gặp.Lòng Bối Lê trĩu xuống.Rõ ràng Giản Tích đúng là một người cũ kỹ."Nhưng nếu cậu chỉ nói về việc hai cô gái yêu nhau, thì đó là chuyện của họ, không liên quan đến người khác." Giản Tích lại nói.Bối Lê không còn tự tin để hỏi nữa, chỉ lẩm bẩm khẽ: "Vậy cậu nhìn sẽ cảm thấy ghê tởm sao?""Tớ đã nói là không liên quan đến người khác. Tớ có ghê tởm hay không không quan trọng. Chuyện yêu đương của hai người, thái độ của người khác đều không quan trọng." Giản Tích túm lấy tiểu công chúa đang đột nhiên buồn bã, xoa đầu cô, lại nhân cơ hội vận dụng tư tâm của mình. "Nhưng nói thật, nếu là một cô gái xinh đẹp đáng yêu như tiểu Bối Lê, tớ sẽ thấy rất đẹp mắt."Bối Lê: "!"Cô lại ảo giác Giản Tích đang "thả thính" cô!Cô thậm chí còn ảo giác Giản Tích đang ám chỉ cô...Cô thật sự bị ma ám rồi!——————Sau giờ học toán đầu tiên vào buổi chiều, đầu óc sau khi "bị bão thổi quét" xong, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, rất cần một chút thư giãn.Bối Lê cũng lười giải đề, cô lấy điện thoại ra chơi game Candy Crush. Một thông báo đột nhiên hiện lên: "Bạn có muốn biết khuynh hướng tính dục của mình thiên về đồng tính hay dị tính nhiều hơn không?" - một ứng dụng nào đó."Này, Giản học thần!" Bát Muội ngồi bàn trên bỗng quay đầu lại nói.Đồng tử của Bối Lê rung lên, tay run rẩy, nhanh chóng vuốt thông báo đi. Tim cô đập loạn nhịp, suýt chút nữa thét lên, nhưng Bối Lê vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, một lần nữa chuyển giao diện về game Candy Crush. Cô lúc này mới nhận ra Bát Muội căn bản không nhìn cô, chỉ đơn thuần tìm Giản Tích."Tớ hỏi cậu một chút chuyện này được không?"Bát Muội đối với Giản Tích luôn giữ thái độ văn minh, lễ phép, như một học sinh ngoan. Bối Lê nghe vậy, theo phản xạ cười nhạt một tiếng.Giản Tích cũng hiếm khi không giải đề, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe vậy, cô mở mắt ra, đôi mắt cười khẽ cong lên, hiền lành nói: "Cậu nói đi."Cấp độ game này Bối Lê đã chơi hai ngày vẫn chưa qua. Cô cúi đầu chiến đấu với đủ loại kẹo mềm kẹo cứng, nhưng tai lại bị thu hút bởi cuộc nói chuyện của hai người kia.Mình xong rồi, Bối Lê thầm nghĩ. Sao bây giờ mình lại càng ngày càng không ra thể thống gì thế này, bất kể chuyện lớn nhỏ nào liên quan đến Giản Tích cô cũng không nhịn được mà để ý, mà chú ý.Bát Muội bắt đầu nghiêm túc: "Học thần, cậu độc thân đúng không?"Giản Tích đơn giản "Ừ" một tiếng.Bát Muội: "Có thể hỏi mẫu người lý tưởng của cậu không?"Ngón tay Bối Lê vừa trượt, nước đi liên hoàn dưới tay đã sai một bước.Không sao cả, giây tiếp theo Bối Lê lại nghĩ. Bát Muội đã khơi ra chủ đề này, cô sẽ không thể có tâm trạng chơi game nữa, hôm nay chắc chắn là không thể qua màn rồi. Ai, Bối Lê làm ra vẻ tiếp tục nhìn chằm chằm vào những viên kẹo dưới tay, thỉnh thoảng lại nhấn một chút."Ừm..." Giản Tích trầm ngâm.Hai người đang kéo dài tai chờ đợi câu trả lời đều kinh ngạc một chút. Học thần thế mà lại nghiêm túc trả lời câu hỏi này. Họ đều cho rằng người như Giản Tích, ở giai đoạn này, hẳn là sẽ không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền mới phải."Xinh đẹp."Bối Lê thầm so sánh trong lòng, một điểm."Thành tích phải tốt."Bối Lê lại thầm so sánh, hai điểm.Mới đếm hai yêu cầu, học thần đã khựng lại. Bát Muội và Bối Lê, người đang "tập trung vào điện thoại" ở bên cạnh, lại kinh ngạc một lần nữa. Học thần không lẽ lại có ít yêu cầu đến thế sao?Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ hai yêu cầu này thôi cũng đã có thể loại bỏ 99% số người rồi.Vẻ ngoài của Giản Tích đã đủ xinh đẹp, vậy "xinh đẹp" phải là nhan sắc đến mức nào? Là thủ khoa khối, vậy "thành tích tốt" phải đến trình độ nào?Bát Muội đợi một lát, thấy Giản Tích không nói gì, bèn hỏi: "Không còn nữa à?""Còn một cái nữa."Giọng Giản Tích vừa dứt, Bối Lê lại thầm so sánh điểm thứ ba. Chưa kịp đếm xong, Giản Tích đã lên tiếng: "Đó là... lãng mạn đi.""!"Tim Bối Lê đập hụt một nhịp.Cô không nhịn được lén lút liếc nhìn Giản Tích. Giản Tích vừa lúc cũng nhìn qua, hai ánh mắt chạm nhau. Đôi mắt cười xinh đẹp của Giản Tích lại cong thêm một chút về phía cô, nốt lệ chí nhạt màu kia cũng rung rinh theo.Bối Lê đột ngột quay đầu đi, tim đập thình thịch liên hồi đến mức cô muốn bịt miệng lại, sợ người khác nghe thấy.Bệnh trạng ảo giác và suy diễn của cô quá đáng sợ!Ngay sau đó, cô lại cảm thấy phản ứng quay đầu của mình có lẽ quá rõ ràng. Khi lén lút nhìn lại, Giản Tích đã quay sang Bát Muội, cô mới thở phào nhẹ nhõm."Lãng mạn nghe có vẻ hư hỏng quá." Bát Muội suy nghĩ một lúc, có chút buồn bã gãi cằm. Bối Lê nghĩ, hình như trái tim mình vừa thổi qua một ký ức nào đó."Nhưng Giản học thần, nếu có một chàng trai thỏa mãn ba điều kiện này của cậu xuất hiện, cậu có nguyện ý yêu đương với người ta không?"Tim Bối Lê trong chốc lát bị nắm chặt lên cao. Cô đã nghĩ đến rồi! Trước buổi tự học tối hôm đó cô đã bị Bát Muội kéo ra ngoài hỏi một câu tương tự!Khi đó, Bát Muội đã thay một nam sinh thăm dò ý kiến của cô.Bối Lê gần như dồn hết tâm trí vào Giản Tích, ngay cả hơi thở cũng vô thức ngừng lại, sợ Giản Tích sẽ đưa ra một câu trả lời.Giản Tích lại không vòng vo như cô. Một câu trả lời trực tiếp đã dập tắt mọi nghi ngờ và khả năng: "Tớ không có ý định có bạn trai."À, học thần quả nhiên vẫn yêu việc học nhất, trong mắt không có chỗ cho nam sinh, tạm thời không có ý định yêu đương.Bát Muội và Bối Lê đều đi đến kết luận như vậy.Bối Lê lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như lại có chút hụt hẫng, buồn bã. Cô lén lút nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh lùng của Giản Tích.Một học kỳ trôi qua, hình dáng khuôn mặt của Giản Tích dường như rõ ràng và thanh thoát hơn một chút, đặc biệt là xương cằm. Những nét trẻ con đã dần mất đi, cô gầy đi không ít, càng thêm vài phần vẻ "thiếu niên", ngũ quan cũng trở nên nổi bật hơn, toàn thân như mai trúc thẳng tắp."Bát Muội, có nam sinh muốn theo đuổi Giản Tích sao?" Bối Lê hỏi thẳng Bát Muội.Dù sao nhiệm vụ của Bát Muội cũng đã hoàn thành, tuy rằng nhận được tin xấu là "không thể", nhưng chuyện tiếp theo cũng không liên quan đến cô. Cô đương nhiên nói thật: "Đúng vậy, nhưng Giản học thần dứt khoát như vậy, người ta chắc chắn sẽ buồn lắm."Bối Lê gật gật đầu.Lần trước khi Bát Muội thăm dò ý kiến của cô, cô ấy còn nói rằng trong lớp họ, những cô gái "đáng giá" chỉ có cô và Giản Tích, nhưng Giản Tích quá xa vời, những cậu nhóc trong trường chỉ có lòng xấu xa chứ không có gan.Ài, bây giờ xem ra là vì vẻ đẹp quá nổi bật, khiến người ta "sắc lệnh trí hôn", dần trở nên táo bạo hơn.Bối Lê úp mặt xuống bàn, cũng không còn hứng chơi Candy Crush nữa. Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn. Giản Tích bên cạnh chọc chọc lên mu bàn tay cô: "Tiểu Bối Lê hẳn là cũng không có ý định yêu đương với nam sinh đúng không?"Bối Lê "Ừ" một tiếng, giọng buồn bã, muốn tự khép mình lại.Cô thầm nghĩ: Mình quả thực không có ý định yêu đương với nam sinh, nhưng lý do thì không giống lý do một lòng đọc sách của học thần đâu.Bối Lê, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt phiền muộn, tự nhiên cũng không nhìn thấy đôi mắt cười cong lên của Giản Tích sau khi nghe câu trả lời của cô.Đôi con ngươi màu nhạt đó, dịu dàng như nước.