[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 36
"Cậu không gọi tớ là tiểu Bối Lê sao?"
Sau kỳ thi, Bối Lê đột nhiên trở nên bất thường trong hai ngày ngắn ngủi chờ đợi kết quả. Cô cảm thấy mình đang phát điên, nhưng lại không thể kiểm soát.Tất cả bắt đầu từ những buổi tự học yên tĩnh, khi cả lớp không một tiếng động. Bối Lê đang viết bài thì dừng lại, lặng lẽ ngước nhìn Giản Tích. Trước đây, hành động này chỉ là một thói quen nhỏ, lén lút, nhưng trong hai ngày này, cô nhìn Giản Tích một cách công khai, quên cả việc mình đang "nhìn trộm". Ánh mắt cứ dán chặt vào Giản Tích, không dứt ra được.Giản Tích có những cử chỉ rất riêng. Khi làm bài, cô thường giữ nguyên một tư thế. Khi suy nghĩ, cô lại xoay xoay cây bút, nghiêng đầu, rồi ngay sau đó, ngòi bút lại tuôn ra những dòng chữ như suối. Đôi khi, cơn gió lạnh thổi qua, bàn tay trái rảnh rỗi của Giản Tích sẽ vô thức kéo khóa áo đồng phục lên cao nhất, chạm đến cằm, rồi lại giật mình buông tay.Rất nhiều nam sinh, nữ sinh, nhất là những người chú trọng vẻ bề ngoài, thường chỉ khoác áo, thậm chí là vào mùa đông, để giữ phong độ. Giản Tích cũng là người quan tâm đến ngoại hình, nhưng cô ấy lại khác. Bối Lê nghĩ, có lẽ vì Giản Tích quá giỏi, nên ngay cả cách ăn mặc "thô" như kéo khóa áo lên tận cổ cũng trông thật bảnh bao và đầy khí chất.Việc Bối Lê nhìn chằm chằm một cách công khai khiến Giản Tích dù có tập trung đến đâu cũng phải nhận ra. Cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"Đôi khi, Bối Lê trả lời: "Tớ muốn ăn đồ ngọt."Giản Tích sẽ lấy từ trong túi ra vài viên kẹo và hỏi: "Cậu muốn vị gì?" Bây giờ, trong túi của Giản Tích không chỉ có vài viên kẹo dự phòng như trước mà là cả một "kho kẹo" đủ loại: kẹo trái cây, kẹo mút...Bối Lê chọn một viên, rồi cả hai lại tiếp tục làm bài.Có lần, Bối Lê nhíu mày, làm khó: "Tớ không muốn ăn kẹo."Giản Tích vỗ đầu cô, nói: "Biết ăn nhiều kẹo không tốt rồi sao? Có tiến bộ đấy."Nhưng tan học, Giản Tích lại ném bút, vội vã chạy ra ngoài. Thời tiết lạnh, ngay cả những người thích hóng gió cũng ngại ra hành lang. Chờ đến gần giờ vào học, Giản Tích trở về, trên tay là một chai trà sữa mà Bối Lê hay uống. Bối Lê ôm chai trà sữa, suốt buổi học, nụ cười trên môi không tắt.Lại có lúc, Bối Lê bị bắt quả tang đang nhìn lén, cô bèn nói: "Lạnh."Thời tiết gần đây dường như cũng chiều lòng cô. Ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh, rít lên từng tiếng "u u" qua dãy phòng học và vành đai cây xanh. Giản Tích cầm tay Bối Lê để sưởi ấm, nhưng cô ấy lại tránh. Giản Tích bất lực thở dài, cởi áo khoác của mình đưa cho cô ấy. Tiểu công chúa lúc này mới chịu nở một nụ cười, xem như đã làm đủ trò rồi.Có lần Bối Lê còn gây rối hơn. Bị Giản Tích bắt gặp, cô nói thẳng: "Tớ mệt."Giản Tích đành bất lực: "Hay là cậu gục xuống nghỉ một lát đi?"Bối Lê gục xuống bàn, lại nói: "Gục rồi, mắt đau."Giai đoạn này, việc dùng mắt quá độ là chuyện thường tình. Giản Tích một tay nhẹ nhàng đặt lên mắt cô, hơi ấm và mềm mại, che đi phần lớn ánh đèn. Tay kia vỗ nhẹ lên lưng cô, dỗ dành: "Nhắm mắt một lát đi."Mọi người đều biết, với "học thần" như Giản Tích, điều quan trọng nhất là học tập, cô luôn làm bài tập, không phải trên giấy thì cũng là trên điện thoại. Thế nhưng, Bối Lê lại phát hiện Giản Tích rất sẵn lòng chiều theo những trò "phá phách" của cô. Cô lấy đủ mọi lý do để làm phiền Giản Tích, nhưng Giản Tích vẫn luôn nhường nhịn.Bối Lê có một ảo giác rằng mọi tâm tư của Giản Tích đều dành cho cô, một ảo giác rằng không gì quan trọng hơn cô.Đôi khi, Bối Lê còn cảm thấy đó không chỉ là ảo giác. Chẳng hạn, trong các buổi tự học, khi mọi người đều cắm cúi học, chỉ có hai người họ làm những trò này. Dù bạn bè không để ý, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người bàn sau nhìn thấy. Cô nghe tiếng kinh ngạc của họ.Có lần, Bát Muội, bạn cùng bàn phía trước, bút hết mực, quay đầu mượn ruột bút, vừa hay thấy cảnh Bối Lê gục xuống bàn, Giản Tích che mắt và vỗ lưng cho cô. Bát Muội "đứng hình" ngay lập tức. Dù là một "tay săn tin" chuyện phiếm, cô cũng không thể tin vào mắt mình.Qua kẽ tay Giản Tích, Bối Lê thấy Bát Muội quay đầu, rồi lại quay lại, miệng lẩm bẩm: "Chắc chắn là mình đang mơ."Bối Lê bật cười thành tiếng. Bàn tay Giản Tích đang che mắt nàng khựng lại, ngón tay thon dài khẽ gõ lên trán cô, ý chừng là cảnh cáo, nhưng Bối Lê lại cảm nhận được sự cưng chiều.Vì thế, Bối Lê lờ mờ cảm thấy mình đang chìm đắm trong một loại cảm xúc mơ hồ nào đó, nhưng cô vẫn chưa thể gọi tên. Cô chỉ biết rằng, Giản Tích rất chiều chuộng cô, Giản Tích sẽ nhường cô, bất kể là chuyện gì.Kỳ thi giữa kỳ lần này diễn ra rất nghiêm túc. Ngay cả Bát Muội cũng không thể lấy được tin tức trước. Khi thầy Trương mang bảng điểm lên bục giảng, Bối Lê gần như nín thở, chưa bao giờ cô hồi hộp đến thế."Thầy biết mọi người đều nóng lòng chờ đợi, nhưng trước hết, thầy muốn nói rằng, thành tích chung của lớp chúng ta lần này đã có tiến bộ!" Thầy Trương, sau bao lâu, mới lại có được cảm giác uy nghiêm của một người thầy. Đứng trên bục giảng, nhìn xuống hàng chục gương mặt háo hức, ông không khỏi xúc động."Oa!" Lớp học im lặng một giây, rồi bùng nổ trong tiếng hò reo. Tiếng reo hò ồn ào đến mức học sinh các lớp dưới có lẽ cũng phải giật mình.Bát Muội lại bắt đầu hăng hái, dù không quay đầu, cô ấy vẫn đụng vai, đụng ghế với hai người: "Thầy Trương không dễ dàng gì, đây là mừng đến phát khóc đấy! Lần này lớp mình chắc chắn đã hạ gục lớp 2 rồi!"Bối Lê tức giận lấy bút chọc cô áy: "Đừng có đâm."Giản Tích nhìn hai cô gái "ấu trĩ" đùa giỡn, chống cằm, cười như không cười. Bối Lê bị Giản Tích nhìn đến ngượng, trừng mắt lại: "Cười cái gì mà cười!"Giản Tích hỏi: "Còn nhớ vụ cá cược không?"Bối Lê sững sờ. Cô đương nhiên nhớ. Một tháng trước, cô thua Giản Tích trong kỳ thi tháng, phải mua trà sữa cho Giản Tích, và họ đã hẹn cá cược tiếp trong kỳ thi giữa kỳ này. Nhưng... lần này Giản Tích không phải sẽ nhường cô sao?Bối Lê lẩm bẩm: "Ừm, học bổng."Giản Tích lắc đầu: "Không đúng rồi, học bổng là nhà trường trao. Giữa chúng ta không phải còn có vụ trà sữa sao?""À." Bối Lê ấp úng, rồi hỏi: "Vậy cậu nghĩ ai sẽ thắng?"Giản Tích khẽ ho một tiếng, nhìn cô ấy với ánh mắt trong sáng: "Tớ."Tuy gần đây cô đã liên hệ với các tòa soạn tạp chí và có thu nhập ổn định từ nhuận bút, nhưng thời gian rảnh của cô ngày càng ít. Vì vậy, khoản học bổng này rất quan trọng với cô. Ít nhất, nó sẽ giúp cô có thêm tiền để mua trà sữa cho tiểu công chúa.Giản Tích trả lời dứt khoát, còn Bối Lê chớp mắt, cảm thấy hơi bối rối.Mãi đến khi thầy Trương trên bục giảng bắt đầu đọc xếp hạng lớp và toàn trường, Bối Lê mới lấy lại ý thức."Bạn học Giản Tích vẫn rất ổn định, từ khi vào lớp luôn đứng hạng nhất toàn trường, lần này cũng không ngoại lệ." Thầy Trương đi đầu vỗ tay: "655 điểm, lại lập kỷ lục mới!"Lớp học lại bùng nổ trong tiếng reo hò. Bối Lê thấy mấy bạn học ở lớp đối diện cũng ngó qua, có vẻ bị động tĩnh của lớp cô dọa."Hạng nhì toàn trường là bạn học Bối Lê, cũng rất ổn định, lại có tiến bộ so với thi tháng. 650 điểm, hơn hạng ba toàn trường đến 17 điểm!" Thầy Trương thực sự rất tự hào.Trước lớp 12, Bối Lê tuy luôn giữ vững vị trí nhất lớp, nhưng điểm cách biệt với lớp trưởng lớp 2 thường không quá 10 điểm. Còn bây giờ, đó là một khoảng cách áp đảo. Hơn 1 điểm trong kỳ thi đại học đã đủ để vượt qua bao nhiêu người, 17 điểm này đủ để tách biệt cả một trình độ đại học."Thua rồi." Trong lòng Bối Lê chỉ còn lại ý nghĩ này. Kể từ khi Giản Tích đến, cô đã không còn để ý đến người ở lớp 2 nữa. Cô chỉ biết rằng, lần này, khoảng cách điểm lại lớn hơn bất kỳ lần nào trước đây. Cô thấp hơn Giản Tích 5 điểm.Mọi người đều đang hò reo, vỗ tay, kể cả bạn cùng bàn. Giản Tích đưa tay qua xoa đầu cô, cười nói: "Không tệ, muốn uống trà sữa vị gì? Trước tiết tự học buổi tối tớ sẽ chuồn ra ngoài mua cho cậu."Rõ ràng Giản Tích thắng cược, nhưng cô ấy lại nói sẽ mua trà sữa cho cô. Bối Lê hất tay Giản Tích ra, thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt cô ấy. Cô quay đầu lại, cùng mọi người vỗ tay, chúc mừng vinh dự của lớp.Suốt cả ngày hôm đó, Bối Lê không hề nhìn lén Giản Tích. Dù cả hai vẫn làm bài tập như thường lệ, nhưng Bối Lê không còn làm nũng. Khi Giản Tích muốn nói chuyện, cô ấy đều cúi đầu, làm như không nghe thấy, thậm chí còn cắm tai nghe.Tai nghe chẳng bật gì cả. Cô hiện tại ngay cả tiếng mưa rơi cũng không muốn nghe. Bởi vì, đó là thứ mà cô và Giản Tích cùng thích.Mãi cho đến tiết tự học buổi tối, Giản Tích thật sự chuồn ra ngoài, mang về cho cô một ly trà sữa gừng đường đỏ nóng hổi, rất ngọt."Bối Lê." Giản Tích chạm ly trà sữa vào tay cô: "Đừng giận nữa, chúng ta cùng cố gắng được không?"Bối Lê cắn răng. Giản Tích đã nhận ra cô đang không vui, điều này cũng dễ hiểu, vì cô biết mình thể hiện khá rõ ràng. Chỉ là Giản Tích nghĩ cô không vui vì thua cuộc. Nhưng thực ra không phải.Bối Lê nhận lấy ly trà sữa, cắm ống hút. Chất lỏng nóng, ngọt ngào lan tỏa đến dạ dày, sưởi ấm toàn thân trong cái lạnh. Thực ra buổi chiều cô rất lạnh, nếu là hai ngày trước, cô đã nói với Giản Tích, và Giản Tích sẽ cho cô mượn áo khoác. Nhưng hôm nay, cô chỉ lặng lẽ chịu đựng."Cậu không gọi tớ là tiểu Bối Lê sao?" Bối Lê cắn ống hút, hỏi, nhưng mắt lại không nhìn Giản Tích.Giản Tích có chút bất ngờ, thử sờ đầu cô ấy. Lần này, Bối Lê không né tránh."Tiểu Bối Lê.""Ừm." Bối Lê rầu rĩ đáp.Giản Tích cười khẽ, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng, vỗ về cô.Bát Muội bàn trên lại quay đầu, nhìn thấy cảnh "Tiểu Bối Lê" cùng hành động xoa đầu, đôi mắt trợn tròn. "Tay săn tin" cuối cùng cũng trở lại với bản năng, tặc lưỡi nhìn hai người, thì thầm với Bối Lê: "Có biến rồi, hai cậu chắc chắn có biến rồi!"Câu nói rất mập mờ, nhưng Bái Muội rõ ràng chỉ có ý trêu đùa về mối quan hệ tốt đẹp gần đây của hai người. Bối Lê không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại bất thường tiếp lời: "Biến gì?"Bát Muội sửng sốt, suýt chút nữa buột miệng nói tiếp: Thì cậu nói xem hai cậu có biến gì?Lúc này, Giản Tích lơ đãng liếc mắt qua. Bát Muội giật mình. Cô nghĩ, khí chất học thần quả nhiên mạnh mẽ. Bình thường Giản Tích hiền lành, nhưng cái liếc mắt này nguy hiểm gấp mười lần.Tuy nguy hiểm, nhưng cô là một paparazzi tương lai! Không sợ nguy hiểm chính là định mệnh của cô!"Hai cậu đang đóng phim thần tượng đấy à?!" Bát Muội cuối cùng ném lại một câu nói nửa thật nửa giả, rồi nhanh như cắt quay lại. Cô dịch ghế sát vào bàn, dán chặt thân hình mũm mĩm vào đó, cứ như đằng sau có một con thú ăn thịt người vậy.Chuông hết tiết tự học buổi tối vang lên. Giản Tích hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Bối Lê. Đôi mắt hổ phách nhạt của cô ẩn chứa sự dò xét. Bối Lê thấy, nhưng cô vẫn nhìn Giản Tích với vẻ mặt vô tội. Sau đó, đột nhiên "hừ" một tiếng: "A." Rồi quay lại tập trung học bài.Giản Tích: "...?"Bối Lê trở nên bất thường, bất thường hơn cả hai ngày trước, Giản Tích nhận ra.Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, Bối Lê không làm bài tập, cũng không xem lại đề thi giữa kỳ, mà lấy điện thoại ra chơi game. Game "Nữ Thần Tiêu Tiêu Lạc*". *một game mobile (gMO) thuộc thể loại nhập vai thẻ bài 2D (RPG Card Battle) của Trung QuốcCô cứ chơi mãi, cho đến khi tiết thứ hai bắt đầu, cô mới ngừng chơi game mà chuyển sang xem phim.Giản Tích đang làm bài, lén lút quan sát một lát, rồi cũng ném bút qua gần nhìn."Tôi đã từng vì một cô gái, mà kỳ thi đại học thiếu làm một câu bài lớn 13 điểm."Đúng lúc đó, một câu thoại vang lên, lại còn là của một nam diễn viên hiếm hoi mà Giản Tích biết. Giản Tích đoán đây là một bộ phim thanh xuân theo thể loại cảm động. Cô thấy câu thoại này thật ngớ ngẩn."..."Bối Lê tự nhiên hiểu ý trong ánh mắt cô ấy. Hai người nhìn nhau. Giản Tích bối rối, dù phim này có cảm động đến đâu, "Đây mới là đầu phim mà, sao mắt cậu lại đỏ?"Bối Lê: "..."Cậu còn có mặt mũi mà hỏi sao? Đâu phải vì phim!Bối Lê đưa điện thoại ra xa, không cho Giản Tích nhìn. Giản Tích bất lực. Cô nhớ lại, mình từng xem qua bộ phim này: "Xem khổ sở thì đừng xem nữa. Tớ cũng đã xem rồi, quá trình rất ngược, kết quả hai vai chính còn không đến được với nhau."Bối Lê không lên tiếng, nghiêng người xem điện thoại, rõ ràng không muốn nói chuyện. Giản Tích cười một tiếng, cũng không để ý nữa.Tổng cộng có ba tiết tự học buổi tối. Suốt hai tiết cuối, Bối Lê vẫn giữ nguyên tư thế đó. Cô cố ý. Trước đó, cô uống trà sữa Giản Tích mua, để Giản Tích xoa đầu, và còn để Giản Tích gọi mình là tiểu Bối Lê, tất cả đều là cố ý.Cô vẫn giận, nhưng cô không muốn Giản Tích biết cô giận chuyện gì. Cô muốn Giản Tích nghĩ rằng cô chỉ giận vì hai người có gu phim ảnh khác nhau, nên cô tạm thời mặc kệ Giản Tích.Bởi vì chính cô biết, cơn giận của mình rất vô lý.Cô không giận vì thi không bằng Giản Tích. Dù cô thực sự rất quan tâm đến kỳ thi lần này, thậm chí trước hôm nay, cô còn nghĩ nó là chuyện quan trọng nhất. Đã thua hai lần, đây là lần thứ ba, cô rất khao khát lấy lại hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ này.Nhưng từ khoảnh khắc biết điểm đến tiết tự học buổi tối, Bối Lê đã nhận ra nguyên nhân sâu xa của sự giận dỗi này là: Giản Tích đã không nhường cô.Cô không hề quan tâm đến thành tích nữa, cô chỉ quan tâm đến Giản Tích. Giản Tích nên giống như trước đây, nhường cô mọi thứ, cưng chiều cô mọi thứ.Nhưng, điều này dựa vào cái gì? Chỉ vì gần đây Giản Tích đối xử với cô rất tốt sao?Cô không phải biết Giản Tích thiếu tiền hay sao, một người đến cây đàn guitar cũng phải tích cóp tiền để mua, có lẽ cô ấy rất cần khoản học bổng này thì sao?Cho dù không liên quan đến học bổng, vậy cô là cái gì của Giản Tích, dựa vào đâu mà bắt Giản Tích vô duyên vô cớ nhường hạng nhất toàn trường – một thứ quan trọng đến vậy – cho cô?Bối Lê xem hết bộ phim. Cô thấy Giản Tích cũng không làm bài tập nữa, dường như đang thất thần, tay không ngừng vẽ vời trên giấy nháp. Thế là cô cũng bắt đầu vẽ, vẽ hết con rùa này đến con rùa khác, vừa vẽ vừa mắng Giản Tích trong lòng.Đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Bối Lê nhìn tờ giấy đầy rùa của mình, rồi nhìn chúng, không nói nên lời.Cô thấy mình có bệnh rồi.——————Tác giả có lời muốn nói: Giản Tích: Tớ đến để chữa bệnh cho cậu.