[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên

Chương 34



Nữ sinh với nữ sinh yêu nhau thì không được à?

Vừa dứt lời, không khí dường như liền ngưng lại.

Bối Lê hít một hơi thật sâu, vành tai nóng lên. Cô cảm nhận được ánh mắt Giản Tích nhìn mình đã có sự thay đổi.

Yên tĩnh một giây, hai giây. Tai cô đều là tạp âm vui đùa nói chuyện của các bạn học cách đó vài mét. Cô nhịn không được, quay đầu lại xem Giản Tích.

Người kia một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cô, ý cười trong mắt nhàn nhạt, lại rất sinh động, khác với cái kiểu cười giả tạo mà cô không thích.

Đôi con ngươi màu hổ phách đựng đầy những thứ không thể nói rõ.

Bối Lê hé môi dưới, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói gì, chỉ có thể cảm nhận được dưới cái nhìn chăm chú của Giản Tích, vành tai cùng với gương mặt cô đều nóng lên, cả người cực kỳ không tự nhiên.

Cô cảm thấy câu nói kia của mình quả thực ngốc đến tận cùng, giải thoát Giản Tích ra, chính mình lại lâm vào một loại khốn cảnh nào đó.

May mắn là, cô chưa kịp phản ứng cái gì, chuông vào học vang lên.

Ánh mắt tự nhiên tách ra, lại mang theo thành phần cố ý.

Một tiết học trôi qua, hai người đều rất yên phận. Ngày thường họ đi học cũng không nói chuyện nhiều. Là tu dưỡng của học thần học bá, cho dù không nghe giảng, cũng sẽ tùy tiện lấy một bộ đề ở đó làm.

Chờ tan học sau khi giáo viên đi ra khỏi phòng học, ồn ào một lần nữa tràn ngập toàn bộ khuôn viên, Bối Lê mới buông bài thi trong tay xuống, đi theo Giản Tích nói chuyện: "Học thần."

"Có." Giản Tích đang chỉnh sửa văn phòng phẩm, nghe vậy cười cong mắt lại, còn lười nhác giơ tay lên, như là phối hợp điểm danh.

Bối Lê có chút ngượng ngùng, đôi mắt vừa đen vừa trong suốt đảo khắp nơi, hơn nửa ngày mới hỏi ra lời trong lòng mình: "Trong lòng cậu, tớ có phải là một người... tính tình rất kém... người xấu không?"

Cô nghĩ, khẳng định là đúng rồi.

Nếu không Giản Tích làm sao sẽ lo lắng cô chán ghét cô ấy như vậy?

Là tính tình cô quá xấu, thật ra cô vẫn luôn biết tính tình mình xấu, nhưng luôn cảm thấy cũng không sao, người khác không chọc cô thì cô cũng sẽ không chủ động bắt nạt người khác.

Nhưng cô đối với Giản Tích, từ lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu, liền mang theo thành kiến. Lúc đầu cô hiểu lầm người ta, cho nên thái độ đối với Giản Tích không tốt.

Sau này hiểu lầm được giải trừ, chính mình lại biệt nữu xấu hổ, cũng không nói chuyện tốt với Giản Tích. Giản Tích bất quá chỉ là thích trêu chọc cô chơi đùa, cô cũng rõ ràng. Mỗi lần cô cùng Giản Tích làm nũng, kỳ thật còn khá vui vẻ. Không thể nói là vui vẻ, bởi vì Giản Tích sẽ dỗ dành cô. Tuy rằng cô không nói, chính mình cũng không thừa nhận, nhưng thật ra cô rõ ràng rất thích Giản Tích dỗ dành cô.

Tiết học vừa rồi cô vẫn luôn ở trong lòng tự kiểm điểm, có phải cô vui vẻ, Giản Tích thật ra vẫn luôn rất vất vả không?

Giản Tích mím môi, nghe cô nói xong vấn đề này, như là thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Sao lại thế?"

Được câu trả lời như vậy, Bối Lê không vui bĩu môi, sờ sờ mũi mình, chỉ có thể lẩm bẩm: "Khẳng định là vậy rồi."

Giản Tích cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: "Ngày đó, cậu nói cậu để ý, tớ liền biết cậu là một cô gái mạnh miệng mềm lòng."

Mạnh miệng mềm lòng?

Bối Lê từ chối cái giả thuyết này!

Đồng thời cô cũng rất ngốc, mờ mịt hỏi Giản Tích: "Ngày nào?"

"Thi tháng, cậu lần đầu tiên hẹn tớ đơn độc cùng nhau ăn cơm trưa, còn bỏ Bái Muội."

"..."

Cái hình dung này sao lại kỳ quái vậy?

Đặc biệt cái chữ "hẹn" này, Bối Lê không biết vì sao lại có loại cảm giác đột nhiên chột dạ.

"Chúng ta quay về thì gặp La Khả Kỳ, cô ta khiêu khích hai chúng ta. Lúc đó tớ rất kinh ngạc, rõ ràng trước đó cô ta bắt nạt Bái Muội, thái độ của cậu rất hung dữ, nhưng ngày đó cậu lại làm như không thấy. Tớ liền hỏi cậu vì sao không dỗi lại, cậu nói cô ta không xứng."

Nghe Giản Tích nói như vậy, Bối Lê liền nghĩ tới, hình như là vậy.

Cô cắn môi, càng thêm kỳ quái: "Vậy không phải là tớ có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh sao?"

Đáng lẽ phải là cái hạng mục trừ điểm đi?

Làm sao sẽ làm Giản Tích cảm thấy cô miệng cứng lòng mềm?

Giản Tích cười một cái, lại xoa đầu cô: "Cậu nói nếu không phải vì cậu, cô ta đã sớm quên Bái Muội, buông tha Bái Muội."

Bối Lê bị xoa đến không tự giác nheo mắt lại: "Ừm."

"Ngày đó cậu không tiến lên cùng cô ta dỗi lại, là không muốn cô ta đối với tớ cũng ghi hận đúng không?" Giản Tích rõ ràng là hỏi cô, lại là ngữ khí rất chắc chắn. "Cậu kiêu ngạo như vậy, có thể vì tớ một người bạn học mới mà chịu đựng sự khiêu khích khó nghe của La Khả Kỳ."

Chuyện của Bái Muội cũng không phải lỗi của cậu, cậu lại một mực ôm vào người mình.

Cậu không phải vì khinh thường mới không để ý đến La Khả Kỳ, cậu để ý là người bên cạnh bởi vì cậu mà phải chịu đựng tổn thương hoặc là nguy hiểm tiềm tàng.

Chính là, thật ra những thứ này đều không liên quan đến chuyện của cậu.

Đó là lần đầu tiên Giản Tích nghe thấy Bối Lê dùng cái giọng thấp thấp, gần như thở dài lại bất đắc dĩ nói chuyện. Hoàn toàn khác với bộ dáng tiểu thư kiêu ngạo thường ngày.

Bởi vì ba chữ "tôi để ý", Giản Tích kinh ngạc thật lâu.

Giải thích của Giản Tích là như vậy, dù sao cũng là người ta chủ động mở miệng hỏi.

Nhưng loại lời nói này, loại hình dung này, cô biết Bối Lê tuyệt không sẽ thừa nhận.

Không ngờ, hơn nửa ngày, Bối Lê cứ yên lặng nghe, lại đáp một cái "Ừm".

Dáng vẻ cực kỳ đến có chút ngoan ngoãn.

Giản Tích không khỏi buồn cười, đây là ý không thừa nhận cũng không phủ nhận sao?

Bối Lê lại hỏi cô, lần này liền tự nhiên hơn nhiều: "Cậu vừa rồi sao lại xin lỗi tôi nhanh như vậy?"

Giản Tích: "?"

Cậu không bằng hỏi một chút chính cậu là làm sao mà khóc lên khiến người ta ruột gan cồn cào như vậy.

Bối Lê nhíu mày, rất bực bội: "Liền như là bị dọa tới rồi vậy. Trước kia tôi không cũng cùng cậu cáu kỉnh sao, cũng không thấy cậu như vậy."

Buổi chiều vẫn luôn vạn dặm không mây, bầu trời mùa thu trong suốt, lại cao lại xa. Lúc này, một đám mây trắng thong thả bị một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, dạo chơi trên bầu trời, chậm rãi trôi.

"Bởi vì..." Giản Tích cụp mắt xuống, lại ngước lên nhìn về phía đôi con ngươi đen như mực của Bối Lê, nói thật: "Nhìn thấy cô bé xinh đẹp khóc, lòng tớ mềm lại."

Bối Lê: "!"

Cô từ nhỏ đến lớn được bao nhiêu người khen đáng yêu xinh đẹp?

Nhiều không đếm xuể, cũng đã sớm quen đến miễn dịch.

Chính là lần này, Bối Lê sờ sờ vành tai đang nóng lên của mình, đôi mắt liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn hư không, lại giống như đang nhìn đám mây trắng đang trôi kia.

Mây tan mây cuộn, cô chớp mắt, hơn nửa ngày đều đang ngẩn người.

——————

Bài thi kiểm tra nhỏ cuối tuần trước được phát xuống, lớp trưởng Miêu Văn ôm một cuộn lớn, lúc giải lao ở hành lang lặng lẽ đi lại.

Cô là lúc nghỉ trưa từ chỗ giáo viên lĩnh tới, vẫn luôn đặt ở trong hộc bàn của mình. Chờ tới tiết sau là tiết của thầy Ngụy, cô mới ôm ra.

Trong mấy tiết học này, cô vẫn luôn đang chờ người. Ngay cả hiện tại đã đang phát bài thi, cô vẫn thường xuyên nhìn ra cửa.

Bài thi của học sinh lớp 1 rất được chú ý, nhiều đến mức người các lớp khác muốn mượn xem, đặc biệt là loại bài thi kiểm tra nhỏ thống nhất này. Giáo viên các lớp khác lo lắng trình độ học sinh của lớp mình, giảng cạn, thậm chí không bằng đáp án trên bài thi của học sinh lớp 1 đào sâu hơn.

Cô có đặc quyền của lớp trưởng, lén lút đem bài thi của bạn học trong lớp cho mượn đi mấy tờ. Ngày thường những bạn học lớp khác đều trả lại rất nhanh, lần này...

Con ngươi của Miêu Văn hiện lên một tia phiền chán. Cô không thích Giản Tích và Bối Lê, cho nên cho dù người các lớp khác muốn mượn nhất là bài thi của hạng nhất hạng nhì toàn khối, cô cũng không có cho mượn ra ngoài. Nhưng trưa hôm nay lúc cô bị "vây truy chặn đường", lại tận mắt thấy Giản Tích "thế thân" cô - lớp trưởng đi họp, nhất thời không biết nghĩ như thế nào, có một phần giận dỗi, rất khó chịu mà để cho người ta đem bài thi của Giản Tích cho mượn đi.

Cô thậm chí không nhớ rõ là mượn cho người nào.

Rất nhanh bài thi phát xong, chuông vào học cũng vang lên, thầy Ngụy đi vào liền quăng cuốn sổ, "Hôm nay liền giảng bài thi cuối tuần, các em đều đã lấy được rồi chứ."

Bái Muội đang rụt đầu, dựa vào bàn sau, lén lút cùng Bối Lê nói chuyện. Liếc mắt qua bàn Giản Tích: "Giản học thần hình như còn chưa phát xuống?"

Loại tình huống này thỉnh thoảng có xảy ra. Bài thi của Giản Tích thường bị giáo viên giữ lại, dùng làm đáp án tiêu chuẩn để giảng bài.

Thầy Ngụy liếc xuống dưới một cái: "Bài thi đều đã phát xuống."

Ngụ ý, ông ấy không giữ lại.

"Có phải phát sai rồi không?" Bạn học phía dưới tự phát cúi đầu lật lật hộc bàn của mình, xem có phải bài thi học thần bị phát đến tay ai rồi không.

Kết quả, một vòng tìm xuống, toàn bộ phòng học đều không tìm thấy.

Đây chính là lúc vào học, thời gian của khối 12 rất quý giá. Một lớp học sinh đều ở đây lãng phí thời gian đi tìm đồ vật cho người khác, vẻ mặt thầy Ngụy đã có chút không vui. Ông ấy hỏi lớp trưởng: "Tất cả bài thi em đã phát hết chưa?"

Miêu Văn vốn dĩ liền thấp thỏm bất an, nghe vậy lập tức đứng lên trả lời. Cô nuốt một ngụm nước bọt, cứng cổ nói: "Đều đã phát rồi, không ai mượn ạ."

Lời này hợp lý, nhưng vừa rồi một vòng mọi người đều không tìm thấy trong lớp.

Miêu Văn lại yếu ớt thêm một câu: "Bạn... Bạn học Giản Tích thành tích tốt, bài thi hẳn là đều là điểm tuyệt đối, có thể cậu ấy cũng không cần bài thi. Hay là mọi người cứ để xem sau, bây giờ chúng ta vào học trước đi."

Làm lớp trưởng, cô nói vào học trước là nên. Thầy Ngụy lại nghe ra một tia không thoải mái, là nói bạn học Giản Tích bài thi điểm tuyệt đối cho nên không để ý, liền tùy tiện ném bài thi sao?

Ông ấy nhớ tới trước đó, lần đó không mang bài tập bị phạt đứng, Giản Tích rõ ràng làm bài thi lại cố ý đi ra ngoài phạt đứng.

Dựa vào thành tích tốt, liền có thể thái độ có lệ như vậy sao?

Thầy Ngụy đem bài thi đặt trên bàn, quét mắt nhìn xuống học sinh bên dưới, cuối cùng nhìn về phía Giản Tích: "Rất nhiều lúc, thái độ học tập quyết định kết quả cuối cùng. Tôi không phải chủ nhiệm lớp các em, nhưng tất cả đều là học sinh khối 12, tôi hy vọng các em có thể giữ vững khoảng thời gian học tập gian khổ cuối cùng này, không được tùy tiện lơ là!"

Giản Tích: "..."

Nói đến cũng là Miêu Văn vận khí không tốt, cô chờ lâu như vậy, bài thi chậm chạp không được đưa về. Kết quả tiết của thầy Ngụy vừa tan học, bài thi liền trở về.

Nguyên lai là một học sinh lớp 3 mượn đi, Miêu Văn nhìn thấy người từ hành lang đi tới lại đột nhiên nhớ ra, lập tức ném xuống tất cả đồ vật trong tay hướng cửa nhào tới.

Cô muốn trước tiên chặn lại.

Nhưng mà lúc gần tan học, Bối Lê đi ra ngoài đi toilet, lúc này vừa vặn trở về đi qua chỗ hai người bọn họ.

Bối Lê tinh mắt, nét chữ kia thật sự quá quen thuộc. Mỗi ngày ở bên cạnh cô cùng cô ấy đối lập như trẻ con, đả kích mà cô đau đớn muốn chết, sao có thể không nhận ra?

Bước chân cô khựng lại. Miêu Văn và cô đối diện, nội tâm chính là một tiếng rên rỉ, thầm nghĩ không tốt.

Thầy Ngụy thu dọn đồ vật cũng từ trên bục giảng đi xuống, đối diện liền cùng bọn họ đụng phải. Bối Lê cơ hồ trong chớp mắt liền bật thốt lên: "Đây không phải bài thi của Giản Tích sao, sao lại ở chỗ cậu?"

Lời nói là đối với bạn học lớp 3 kia nói, nhưng đôi mắt lại là nhìn Miêu Văn.

Thầy Ngụy khựng lại, nhíu mày xem bọn họ: "Sao lại thế này?"

Vốn dĩ thầy Ngụy trong lòng đại bộ phận học sinh là một giáo viên hình hũ nút, cũng không như thế nào làm người ta sợ hãi. Nhưng mấy ngày trước đây, một hàng dài học sinh lớp nhất bị phạt đứng ở hành lang làm người ta ấn tượng khắc sâu, cho nên học sinh toàn khối trước mắt thấy ông ấy đều có chút sợ hãi.

Bạn học lớp 3 kia bị Bối Lê và thầy Ngụy đồng thời chặn lại, bên kia Miêu Văn đang dùng sức nháy mắt ra dấu với cậu. Cậu ta rõ ràng không có làm chuyện trái với lương tâm lại trong lòng đột nhiên hoảng hốt, chỉ vào Miêu Văn, khai thật: "Cô ấy cho tớ mượn, tớ chỉ là mượn để đối chiếu bài thi một chút, đã trả lại rồi!"

Nói xong liền chạy.

Đây là manh mối.

Bởi vì mới vừa tan học, các bạn học chuẩn bị ra cửa cơ bản đều bị bọn họ một đám người chắn ở cửa, bởi vậy cũng liền thấy toàn bộ quá trình.

Trước mắt tất cả đều thành quần chúng vây xem.

Hốc mắt Miêu Văn lập tức liền đỏ, cô cảm thấy xong đời.

Cô nhìn về phía từng đôi mắt lén lút nhìn qua đây lại nhanh chóng né tránh, nước mắt liên tiếp rơi xuống.

Quần chúng vây xem lặng im. Chuyện này cô làm không có đạo nghĩa, vốn dĩ nên bị chỉ trích. Kết quả cô vừa khóc, lại cứng rắn hiện ra vài phần đáng thương. Mấy bạn học muốn ra mặt đều nghẹn trở lại những lời chỉ trích.

Có nam sinh thậm chí nhìn không được, ra tới ba phải làm người hòa giải an ủi cô ta: "Thôi, tìm thấy là được."

Còn đứng ở đó vừa ra tay nghĩa hiệp một phen Bối Lê: "..."

Đây là cái kịch bản phát triển gì vậy?

Cô xem như phục lớp trưởng, cũng phục đám nam sinh này không có lập trường.

Bối Lê hiểu rõ và có thể đối đầu trực diện với những kẻ có ác ý rõ ràng như La Khả Kỳ. Thế nhưng, khi đối mặt với một người yếu thế như Miêu Văn chỉ biết rơi lệ, cô lại chẳng có cách nào giải quyết.Điều này liền rất bó tay bó chân, không hiểu sao bị đẩy lên "bắt nạt người" vậy.

Nhưng nghẹn như vậy không phải phong cách của tiểu công chúa, cô đành phải lẩm bẩm một tiếng: "Vừa ăn cắp vừa la làng."

Lời này như một lời nhắc nhở, mọi người nhanh chóng từ sự đồng tình nước mắt mà bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy, chỉ lo nhìn lớp trưởng 'tiểu bạch thỏ' khóc lóc mà suýt quên mất. Đây không phải là một hiểu lầm đơn giản. Nếu chỉ là lớp trưởng vô tình làm mất bài thi rồi sau đó được tìm thấy thì mọi chuyện đã xong, dù sao cũng là hành động vô ý.

Nhưng vị lớp trưởng 'đại nhân' này lại chính là người tự mang bài thi đi cho mượn, sau đó còn cố ý lừa dối mọi người, thản nhiên đứng nhìn cả lớp ở đó tìm bài thi.

Tệ nhất chính là Giản học thần, thật oan uổng, bị cô ta hại không thể hiểu được lại bị thầy Ngụy "nội hàm" một trận.

Miêu Văn lập tức khóc đến dữ dội hơn: "Không phải!"

Cô ta chỉ vào Bối Lê: "Các cậu thành tích tốt, gia cảnh cũng tốt, lại kiêu ngạo khinh thường người như vậy. Căn bản không phải người có thể nói chuyện tốt, tớ, tớ không dám nói tớ đem bài thi của Giản Tích làm mất..."

Cô ta nói với một vẻ chân thành đến mức cứ như thể họ đã phạm phải một tội ác tày trời vậy.

Bối Lê lại chỉ có thể: "Ông già trên tàu điện ngầm xem di động.jpg"

Cái này, ngay cả các bạn học khác cũng không nhìn ra được. Nghe thử xem, những lời này có phải là lời của con người nói ra không?

Đây là cái logic thần thánh gì!

Thầy Ngụy đánh giá Miêu Văn một cái, từ trên xuống dưới, cau mày sắc mặt rất không vui mà đi rồi.

Bối Lê ngẩn người xong, vén tay áo liền chuẩn bị cùng Miêu Văn lý lẽ rõ ràng.

Kết quả, học thần tu thân dưỡng tính trong phòng học - nhân vật chính oan uổng nhất trong vở hài kịch này, không biết từ lúc nào lúc này lại xuất hiện: "Bối Lê."

Cô ấy bắt lấy cổ tay Bối Lê, nhẹ giọng nói: "Thôi."

Một luồng bực bội trong lòng Bối Lê như muốn bùng nổ! Cô lập tức hất tay Giản Tích ra.

Thôi cái gì mà thôi?

Giản Tích nắm chặt lấy tay cô, kéo thẳng người vào trong phòng học. Cô hiểu rõ tính cách của tiểu công chúa, cho rằng không cần thiết phải để cô ấy phí sức tức giận với loại người đó.

Tức điên, cô đau lòng.

Huống chi thế cục đã rất rõ ràng.

Ai đúng ai sai mọi người đều thấy rành mạch, cô đối với Miêu Văn thật sự rất không có hứng thú, Miêu Văn khẳng định cũng không dám chọc lại họ.

Nếu cứ để tiểu công chúa dây dưa vào chuyện này, cho dù có lý thì mọi chuyện cũng sẽ trở nên khó coi. Người ta sẽ nghĩ rằng các cô có lý nhưng lại không tha người, hà cớ gì phải làm mất đi phong thái của chính mình?

Ngay lúc này là vừa lúc. Đừng để cuộc cãi vã làm phân tán sự chú ý. Điều mà mọi người sẽ nhớ chỉ là Miêu Văn đã bị bắt quả tang.

Trở lại chỗ ngồi, Bối Lê giận dữ nhìn bạn cùng bàn. Giản Tích đưa tay sờ đầu cô ấy, nhưng Bối Lê cũng né tránh.

Giản Tích bất đắc dĩ, chuẩn bị mở miệng giải thích, nhưng Giản Tích chưa kịp tìm lời mở miệng, Bối Lê lại đột nhiên chất vấn làm khó dễ.

"Có phải cậu thấy Miêu Văn khóc, cậu cũng mềm lòng rồi?"

Người này lại vô nguyên tắc đến vậy sao?

Bối Lê nhớ rõ trước đó Giản Tích lần đầu tiên thấy La Khả Kỳ liền nhớ kỹ người ta, là bởi vì người ta lớn lên cũng không tệ lắm.

Vậy lần này thì sao?

Giản Tích nói thấy cô khóc sẽ mềm lòng, cho nên gần như lấy lòng mà dỗ dành cô.

Có phải, Giản Tích thấy Miêu Văn khóc, cũng mềm lòng không?

Nghĩ đến đây, Bối Lê quả thực khó chịu không nói nên lời. Cô gắt gao nhìn chằm chằm Giản Tích, khăng khăng muốn một câu trả lời.

Giản Tích ngây người ra trước câu hỏi đó của cô.

"Không phải."

Sau một thoáng ngây người, cô ấy liền trả lời rất dứt khoát.

Nghe xong, Bối Lê vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Giản Tích, không biết là tin hay không. Cuối cùng, cô quay đầu đi, bực tức hậm hực nói một câu về Miêu Văn: "Đúng là mẫu nữ phụ bạch liên hoa kinh điển trong tiểu thuyết!"

Trước sự thay đổi bất ngờ này, Giản Tích cũng không theo kịp suy nghĩ của Bối Lê.

Cô đành phải hỏi: "Cậu xem tiểu thuyết gì vậy?"

Bối Lê: "Ngôn tình bình thường."

Sau một khoảnh khắc im lặng, Giản Tích dường như không tìm thấy lời đáp, khô khan hỏi: "Chính là nói về một nam sinh cùng một nữ sinh yêu đương sao?"

Bối Lê cạn lời: "Đúng vậy."

Cô nhìn Giản Tích với vẻ bực bội chưa tan, rồi theo thói quen hờn dỗi: "Thế thì sao? Một nam sinh với một nam sinh yêu nhau, hay một nữ sinh với một nữ sinh yêu nhau thì không được à?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, đôi mắt Bối Lê bất ngờ trợn tròn. Cô không biết lời dỗi của mình có chạm đến Giản Tích hay không.

Nhưng chính trái tim cô mới là thứ run rẩy đầu tiên.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Bối Lê: Có phải mình đã vô tình nhận ra một điều gì đó rồi không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...