[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên

Chương 10



Nhưng tại sao lại luôn đúng lúc cô hoặc là chật vật, hoặc là mất mặt?

"À." Bối Lê khẽ đáp, rồi "Ồ."

Ngón trỏ và ngón cái của tay không cầm bút lặng lẽ kẹp lại với nhau, cô lại quay đầu tiếp tục giả vờ viết bài.

Hơi nóng trên mặt lại dâng lên từng đợt, giống như những con sóng vỗ vào bờ.

Hèn chi, cô đã nghĩ mà.

"Chị ơi, chị cho em ít tiền đi."

Bây giờ nghĩ lại, tiếng "chị ơi" đó nghe mà chói tai. Còn cái đứa trẻ với quần áo lấm lem nhào vào người Giản Tích, treo bám, bày ra một bộ dáng "Nếu chị không cho tiền, em sẽ khóc lóc thảm thiết, hơn nữa còn bôi nước mắt nước mũi lên người chị, nếu vẫn không được thì sẽ la to là bị bắt nạt."

Chậc chậc, đổi lại là cô, cô cũng sẽ đẩy ra thôi.

Tốt, bây giờ phải làm sao đây? Quả nhiên là hiểu lầm rồi.

Cô đã vô duyên vô cớ, đơn phương, âm thầm mà lạnh nhạt với bạn học mới. À, có lẽ còn công khai nữa, Giản Tích đều đã nhận ra.

Chỉ còn hơn mười phút nữa là tan học. Bối Lê sống một giây bằng một năm, khó khăn lắm mới an phận, giữ nguyên tư thế cầm bút không nhúc nhích.

Thực tế là vì người ngồi bên cạnh, nội tâm cô lại dằn vặt không thôi.

Một mặt, vì tư duy theo quán tính, được rồi, chính là cô đã "đánh giá người bằng mắt chó*", nên đã có một tầng thành kiến với Giản Tích.

*câu nói mang tính mỉa mai, chỉ trích hành vi đánh giá thấp, coi thường người khác bằng cách nhìn vào vẻ bề ngoài, tiền bạc hoặc địa vị của họ.

Dù nhìn thế nào, hình tượng của Giản Tích trong mắt cô đã có một lớp giả dối. Vừa mới một giây trước có thể không chút nương tay đẩy ra "tiểu bằng hữu" với vẻ mặt lạnh, giây sau lại trong lớp với vẻ ôn tồn lễ độ, nụ cười duyên dáng.

Mặc dù bây giờ đã chứng thực đó chỉ là phán đoán đơn phương của cô, người ta có lẽ thật sự trước sau như một, ôn nhu...

Mặt khác, làm rõ hiểu lầm với đương sự Giản Tích, quả thực là một chuyện khiến người ta xấu hổ.

Cái gọi là thành kiến, một mình lén lút thì cũng chỉ là không được quang minh cho lắm, nhưng một khi người khác đã biết, thì đối mặt với họ sẽ rất lúng túng.

Điều chết người là Bối Lê cô còn muốn làm bạn với Giản Tích.

Trên thực tế, cũng chính vì trong khoảng thời gian này ngồi chung đã có cái ý niệm đó, nên mới cần phải công bằng. Nếu không, cô đã không hỏi, càng sẽ không đẩy mình vào hoàn cảnh như thế này.

"Cái đó." Tranh thủ trước khi chuông reo một phút, Bối Lê lần thứ năm lấy điện thoại ra xem giờ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Ừm?" Giản Tích đang làm bài tập. Mỗi ngày họ có một tờ đề thi tiếng Anh, dài như một tờ báo. Người khác giờ này còn đang sửa bài sai của hai ngày trước, Giản Tích lại vẽ vẽ gạch gạch trên tờ giấy đó, một bộ dáng làm xong phần điền từ là chỉ trong chớp mắt.

"Lúc trước cậu nói với Bát Muội là muốn học guitar, sau đó cậu lại nói không hiểu nhạc lý."

Kỳ thực lời nói ban đầu là hoàn toàn không tiếp xúc qua âm nhạc, đột nhiên có chút hứng thú.

Vẽ xong một đường cong hoàn hảo, Giản Tích dời ánh mắt từ bài thi, nụ cười cong lên, rồi lại khẽ nhíu mày: "Đúng vậy."

Đôi mắt cười đó thật sự biết nói. Bối Lê giải mã được thông điệp bên trong: Thì ra, cậu vẫn sẽ nghe tớ nói chuyện với người khác, không vì thành kiến mà lờ tớ đi.

"Khụ." Ánh mắt Bối Lê có chút lảng tránh, mờ mịt: "Tôi trước đây có học violin một thời gian, mặc dù cũng chưa tiếp xúc guitar, nhưng những kiến thức nhạc lý cơ bản hẳn là có thể dùng chung. Cho nên ngày mai tôi mượn sách cho cậu, cậu có thể tự mình nghiên cứu, hẳn là có ích cho việc tự học."

"Được thôi." Giản Tích gật đầu, lại nói thêm gì đó, nhưng chuông tan học lại đúng lúc này ầm ầm vang lên.

Cùng lúc đó, tiếng ghế cọ xát từ các tầng trên dưới vang lên. Tiếng kêu la của học sinh trong chốc lát đã che lấp lời nói của Giản Tích. Bối Lê chỉ thấy môi cô ấy mấp máy, cũng không bận tâm người ta nói gì. Cô chủ động nói chuyện để mượn sách đã dùng hết chút da mặt mỏng manh còn lại của mình rồi.

"Ngày mai gặp!" Bối Lê thở phào nhẹ nhõm, túm lấy cặp sách rồi chạy ra ngoài. Trong ánh đèn vàng lờ mờ của khu giảng đường, trong chốc lát đã hòa vào màn đêm, trốn vào đám người.

Giản Tích vẫn ở lại chỗ ngồi, cúi người xuống, nhặt cây bút bị bạn cùng bàn hấp tấp làm rơi xuống đất, đặt lại đúng chỗ.

Một lúc lâu sau, cô nở một nụ cười biên độ cực nhỏ rồi lắc đầu. Cô cũng chưa nói sẽ so đo với cô ấy.

Cái tính tình của vị "tiểu công chúa" nào đó thật sự rất đáng yêu.

——————

Nếu nói trước đây danh tiếng học thần của Giản Tích chỉ là truyền thuyết xa xôi, thì bây giờ sau một bài kiểm tra chính thức, danh tiếng đó đã được chính thức chứng thực.

Vì thế, hai ngày nay, các bạn học vừa trải qua "lễ rửa tội" của kỳ thi tháng, thường xuyên đến bàn của Bối Lê để hỏi bài.

Trước kia, bàn của Bối Lê cũng thường xuyên náo nhiệt như vậy, nhưng cô giảng bài tùy theo tâm trạng, lúc thì chi tiết, lúc thì sơ sài. Hơn nữa, với một bài tập đã giảng, cô không thích giảng lại lần thứ hai, chỉ cần cô đã giảng cho một người, thì người đó sẽ phải truyền bá rộng rãi ra.

So với cách Giản Tích chủ động và tỉ mỉ giảng bài, Bối Lê cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô hình như hơi thiếu kiên nhẫn.

Nhưng thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy kỳ lạ.

Giống như bây giờ, "Nữ thần Bối, cậu lại nói cho tớ bài này đi, chính là bài này, làm sao lại suy ra được công thức này vậy?" "Tiểu bánh bao" của lớp chống tay lên bàn cô, vẻ mặt sầu khổ và lấy lòng mà truy vấn.

"Lý Đà không phải vừa mới giảng xong sao?" Bối Lê không nói nên lời, trực tiếp rút sách giáo khoa Toán ra ném lên bàn. Một tay ấn sách, tay kia dùng bút tùy ý gạch vài cái vào các điều kiện trên đề bài, một bộ dáng "tôi lười giảng, cái này không phải đương nhiên sao."

Dưới vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, "tiểu bánh bao" tủi thân quét mắt qua lại vài lần, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, như đã ngộ ra.

Sau đó "đậu má" một tiếng, ôm lấy bài thi, mãn nguyện hô vài tiếng "nữ thần đỉnh quá".

Gần như cùng lúc đó, một nhóm khác lại xông đến bàn cô. Thật sự không cho cô cơ hội uống một ngụm nước. Bối Lê bĩu môi, lại nhìn sang bạn cùng bàn kỳ diệu của mình.

Gọn gàng ngăn nắp, những bạn học đến hỏi bài luôn vừa đủ, không nhiều không ít.

Giọng nói của Giản Tích cũng không nhanh không chậm. Gặp phải chỗ hơi khó, bạn học có vẻ ngại ngùng truy vấn, nhưng Giản Tích sẽ rất có mắt hỏi: "Chỗ này vừa rồi tớ nói chưa rõ ràng sao?"

Bạn học lập tức gật đầu, Giản Tích liền ôn tồn giải thích lại một lần nữa.

Quả thực là hình mẫu "tiểu giáo viên", đối xử với mọi người như là kèm riêng miễn phí.

Mãi đến khi chuông vào học reo, các bạn học trong phòng học mới như một tổ ong tản về chỗ của mình. Bị vây công dồn dập trong mười phút ngắn ngủi, bạn học Bối Lê gần như chết khát, túm lấy cốc nước uống mấy ngụm lớn, lại nhìn Giản Tích bên cạnh đang vươn vai, vẻ mặt bình thản tự nhiên, nội tâm có chút sụp đổ.

Tranh thủ lúc giáo viên còn chưa vào cửa, cô túm lấy cổ áo đồng phục của Bát Muội ở bàn trên: "Trời xanh ơi*."

*Câu này giống như là "Chúa ơi!"

Bát Muội rất phối hợp, ăn ý không quay đầu lại chỉ ngửa đầu về sau: "Sao?"

"Cậu nói vì sao, rốt cuộc vì sao?" Bối Lê hóa thân thành học sinh cá biệt, yếu ớt nói: "Thái độ phục vụ của tớ như thế này, mà họ vẫn muốn tìm tớ hỏi bài?"

Bát Muội ở phía trước run rẩy đôi vai khúc khích cười: "Không phải vì thành tích cậu tốt, người ta có việc nhờ cậy sao? Hơn nữa, thái độ phục vụ của cậu không tốt thì kệ, nhưng phàm là có người đến hỏi, cậu lần nào mà không nói rõ ràng rành mạch? Tố chất nghiệp vụ đã đúng chỗ là được rồi."

"... Cái này tớ biết." Bối Lê muốn nói, trước khi Giản Tích đến, như vậy không còn lựa chọn nào khác thì đúng rồi, nhưng bây giờ có một vị học thần giảng bài kiên nhẫn như thế, tại sao bàn của cô vẫn đông khách như vậy.

Cái này chưa tính, mấu chốt là: "Cậu nói bên Giản Tích, tại sao lại có vẻ quạnh quẽ hơn tớ một chút?"

Bát Muội thản nhiên: "Học thần ôn nhu như vậy, làm sao có thể làm phiền cậu ấy quá mức được?"

"...?!"

Bối Lê ngay lập tức khó chịu bùng nổ.

Đây còn là đối xử khác biệt sao?

Cô, một nữ thần "tiểu công chúa", trông có vẻ rất dễ bị bắt nạt sao?

"Hơn nữa, ai nha." Bát Muội cười hì hì: "Cậu không phải là thân thiết hơn sao."

"Nào, lấy đề thi A ra, chúng ta hôm nay không chữa bài thi hôm trước nữa, mà chữa bài thi hôm qua." Giáo viên Toán nhanh như chớp bước vào. Một tiếng than vãn vang lên, mọi người bắt đầu lục lọi tìm bài thi.

Ánh mắt Bối Lê theo bước chân của giáo viên lướt qua, rồi mới chậm nửa nhịp thu dọn cuốn sách C trên bàn, đi tìm tờ đề thi A trong đống sách chất chồng như biển.

Cô sững sờ một giây.

Không phải nói Giản Tích trông ôn nhu, dễ gần sao?

Hơn nữa, lúc mới vào lớp 10, sự nổi tiếng của bàn cô cũng chẳng khác gì bây giờ, đâu có chuyện không thân thiết.

Bối Lê vô thức liếc nhìn bóng người bên cạnh. Cái cảm giác mà cô từng nghĩ là thành kiến, sự xa cách nhàn nhạt kia, lại dâng lên.

——————

Tuần thứ hai khai giảng vừa mới qua được nửa, sáng thứ năm, trước tiết học cuối cùng, bạn học Bát Muội lại không biết từ đâu trở về, quen đường quen nẻo nhảy lên bục giảng múa may đôi tay nhỏ mập của mình.

Lần này, Giản Tích đã có kinh nghiệm, cũng ngẩng đầu lên theo.

"Lần này mang đến một tin tức không may mắn, mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt." Bát Muội vẻ mặt ngưng trọng.

"Chắc không phải muốn tăng thời gian tự học sớm hay tự học tối chứ? Bắt chúng ta đến sớm hơn, về muộn hơn? Đậu má, khóa học 12 tốt nhất đã làm như vậy rồi, sau đó bị báo cáo lên cục Giáo dục còn bị phê bình, lẽ nào lại đi vào vết xe đổ?"

"Không được đâu!"

"Không, tôi không muốn nghe!"

...

Tiếng than vãn vang lên từng đợt, Bát Muội thở dài: "Không phải, so với cái này còn đáng sợ hơn."

"Từ tuần này trở đi, cuối tuần từ một ngày rưỡi sửa thành nửa ngày. Chủ nhật buổi sáng thi tuần."

"Cái quái gì?"

"Chuyện này không thể nào, một buổi sáng có thể thi cái gì?"

Sau khi Bát Muội tuyên bố, mọi người đều tỏ vẻ không tin. Bát Muội, người luôn có thông tin đáng tin cậy, lần này cũng bị "lật xe".

Thi tháng đều thi hai ngày, Toán Văn Anh thi nửa ngày, tổ hợp khoa học tự nhiên lại chiếm nửa ngày.

Cậu nói sửa thành thi tuần, thi nửa ngày?

Đùa gì vậy.

Nhưng sự thật đã chứng minh, tin tức của Bát Muội quả thực đáng tin cậy như núi Thái Sơn.

Giáo viên chủ nhiệm rất nhanh đã xác nhận. Về sau mỗi tuần, sáng chủ nhật sẽ dùng để thi, chỉ thi một môn.

Bốn môn chính, bốn tuần, vừa vặn một tháng là tập hợp đủ Thần Long*.

*ý câu này là thi xong cả bốn môn như là đã thu thập đủ cả 7 viên ngọc rồng để triệu hồi Thần Long.

Đến sáng chủ nhật, bị tước đoạt cơ hội ngủ nướng duy nhất trong tuần, Bối Lê gần như mang theo một bụng bực bội ngái ngủ bị đưa đến trường.

Những bài kiểm tra nhỏ như thế này không cần phải chia phòng thi hay bàn thi, cứ theo chỗ ngồi hàng ngày mà thi.

Cô sấp xuống bàn mình, mặc kệ mọi người chờ đợi giờ thi bắt đầu.

Trong lúc đó, Bối Lê dường như thấy Giản Tích nhìn về phía cô vài lần. Cô lười phản ứng, quay đầu đổi sang tư thế đầu hướng về phía Giản Tích rồi tiếp tục nằm dài.

Kết quả là khi đang làm bài thi, vào khoảng 10 giờ, cô cảm thấy say xe.

Huyết áp thấp là thật, cô trước đây không lừa Giản Tích, nhưng lần này mới là lần đầu tiên cô thực sự cảm thấy choáng váng trong học kỳ này.

Hôm nay thi tổ hợp khoa học tự nhiên, tiếng giấy thi sột soạt. Giai đoạn này, mọi người chưa trải qua mấy bài thi thử chính thức, trước đây đều là đề rời, nên có vẻ hơi vội vàng.

Cô thở ra một hơi, gục xuống bàn. Mặc dù choáng váng, nhưng cô vẫn có thể tiếp tục làm bài. Cô không muốn từ bỏ.

Nhưng đang viết, một tiếng "deng" nhỏ vang lên, trên cuốn đề thi có thêm một cây kẹo mút.

Cô quay đầu lại, Giản Tích nhíu mày với cô, ý hỏi cô có sao không?

"..."

Lúc này, tầng sương mù xa cách bao phủ kia đã tan biến thật sự. Bối Lê chỉ thấy sự chân thành từ đôi mắt cười đó.

Nhưng tại sao lại luôn đúng lúc cô hoặc là chật vật, hoặc là mất mặt?

Cô cúi đầu, vị sữa bò. Haiz, xem ra hôm nay lại là "tiểu phụ huynh".

Bối Lê không tình nguyện ngậm cây kẹo đó vào miệng. Một lúc sau, nhờ vào cây kẹo đó, cô cuối cùng cũng kiên trì làm xong bài thi. Vừa ngẩng đầu, đồng hồ chung của phòng học cho cô biết cô đã làm xong trước 20 phút.

Cô lại quay đầu nhìn Giản Tích, người cũng vừa lúc đang nhìn cô, vẻ mặt có chút lo lắng, không biết cô ấy đã làm xong từ bao giờ.

"Nộp bài." Bối Lê gõ lên bàn Giản Tích, đứng dậy rồi lê bước đi nộp bài thi lên bục giảng. Giản Tích theo sát phía sau. Giáo viên thu bài cũng không quản các cô, dù sao là cuối tuần, thi xong là xong, ngầm cho phép các cô rời đi.

Đến lúc này Bối Lê mới chợt nhớ ra, bài kiểm tra không có giờ tan học. Vậy là hôm nay Giản Tích không có thời gian ăn bánh mì, bánh quy thay thế bữa sáng, đến giờ này vẫn chưa ăn sáng.

Hơn nữa, cây kẹo mút dự phòng duy nhất trong túi cô ấy cũng đã cho cô.

"..."

Quay đầu nhìn Giản Tích cũng vừa ra tới. Vốn dĩ vì Giản Tích sáng nay trả lại cô cuốn sách nhạc lý trước đó, cô định hỏi người ta có muốn mượn thêm một cuốn nữa không.

Bây giờ, Bối Lê xoa xoa cái đầu còn chưa tỉnh táo hẳn: "Hay là trưa nay cậu đến nhà tôi ăn cơm, tiện thể xem xem cậu cần mượn sách gì?"

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Tích: À, liền đưa tớ về nhà sao? Không tốt lắm đâu?

Bối Lê: ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...