[BH-ABO][H+][Tự Viết] Khao Khát Độc Chiếm
Chương 4
Trong thời gian đợi đơn thuyên chuyển công tác, Kỳ Vũ Hiên vẫn phải thức khuya dậy sớm đến bệnh viện tăng ca liên miên, thậm chí lượng công việc khổng lồ đổ xuống đầu khiến cô bận bịu tối mặt tối mũi. Xem chừng là viện trưởng Cố muốn vắt kiệt cô trước khi đá cô đi.Chuyện cô đắc tội với viện trưởng Cố bị đồn đãi khắp bệnh viện giống như một loại virus, qua mấy ngày mà đi đến đâu cũng bị người ta soi xét bàn tán sau lưng, thậm chí còn âm thầm xa lánh, lo sợ lây vận xui từ cô. Trái lại Kỳ Vũ Hiên không sao cả vì sớm muộn cô cũng rời khỏi đây.Lúc về nhà ăn cơm tối, Kỳ Vũ Hiên thuật lại sự việc cho cha mẹ nghe, ông bà Kỳ vừa bàng hoàng vừa không thể ngờ viện trưởng Cố lại tuyệt tình đến vậy. Hai ông bà cho rằng viện trưởng Cố sẽ nể tình nghĩa quen biết mấy chục năm trời mà thủ hạ lưu tình với Kỳ Vũ Hiên, cùng lắm chèn ép khó dễ cô dăm bữa nửa tháng thôi.Một phần vì quá khinh suất, phần nhiều vì lo ngại Kỳ Vũ Hiên bị điều tiếng là dựa hơi phụ huynh hòng nịnh bợ viện trưởng Cố nên ông bà Kỳ không dám nhúng tay vào chuyện của Kỳ Vũ Hiên.Thế nhưng trăm tính vạn tính lại không tính đến chuyện viện trưởng Cố lòng dạ sắt đá tuyệt tình tuyệt nghĩa, không thèm nể nang mặt mũi hai lão bằng hữu này mà thẳng thừng 'lưu đày' con gái cưng nhà họ đến một nơi xa xôi hẻo lánh chẳng nghe tên bao giờ.Ông Kỳ máu dồn lên não lồng ngực phập phồng, uất nghẹn đập đôi đũa xuống mặt bàn tạo âm thanh rất lớn. Cơm nước bỏ ngang định đi gọi điện thoại đối chất viện trưởng Cố cho ra ngô ra khoai, nhưng nhanh chóng bị Kỳ Vũ Hiên ngăn cản, cô trấn an cha mẹ mình, thừa nhận kỷ luật lần này mình thực sự có phần trách nhiệm, đêm đó quả thật cô chạy 'khá' ẩu rất dễ gây tai nạn giao thông.Huống hồ chỉ đi hai năm, nói không chừng lúc quay về Cố Tịnh Nghi cũng đã kết hôn sinh con, khi ấy viện trưởng Cố sẽ không còn lý do gây khó dễ cho cô nữa. Tiền đồ sự nghiệp đều hồi phục nguyên vẹn, phất lên như diều gặp gió.Nghe con gái tự tin thao thao bất tuyệt ông bà Kỳ không đồng tình lắm, Cố Tịnh Nghi đeo bám dai dẳng cô gần mười năm, tính cách cố chấp khỏi phải bàn ở đó mà yên phận chịu đi kết hôn sinh con, nói không chừng cô nàng còn đuổi theo tới tận nơi Kỳ Vũ Hiên thuyên chuyển công tác.Vũ Hiên quá xem nhẹ tình cảm Tịnh Nghi dành cho mình rồi, bộ con bé nghĩ chỉ cần trốn ở nơi xa khỏi thành phố cả hai không đụng mặt trong khoảng thời gian dài thì Tịnh Nghi sẽ chết tâm từ bỏ hay sao?. Ông bà Kỳ nhìn nhau lặng lẽ thở dài thầm than con gái mình ngây thơ.Kỳ Vũ Hiên hiểu thấu nỗi lòng bất an của cha mẹ, cô tiến tới đằng sau hai người ân cần vuốt ve tấm lưng đã hơi còng của đấng sinh thành. Trấn an dỗ dành nửa ngày ông bà Kỳ mới đành nguôi ngoai tạm chấp nhận quyết định của cô, dẫu sao khuyên can chưa chắc cô chịu nghe, so về độ cứng đầu lì đòn thì cô hơn hẳn gấp trăm lần Cố Tịnh Nghi.Bẵng đi một tuần có người đến tìm gặp cô, người đàn ông Beta độ chừng bốn mươi nhưng do quanh năm suốt tháng dãi dầu nắng mưa nên trông già hơn tuổi thật, làn da rám nắng gương mặt khắc khổ tự xưng mình là người hầu bên cạnh Vệ lão gia.Ban đầu Kỳ Vũ Hiên còn ngờ ngợ không nhớ Vệ lão gia là ai, được người hầu nọ khéo léo nhắc nhở cô mới nhớ ra Vệ lão gia chính là ông cụ một tuần trước phẫu thuật tim. Người đàn ông kính kẽ thưa rằng Vệ lão gia mong muốn gặp ân nhân cứu mạng mình để bày tỏ lòng biết ơn.Kỳ Vũ Hiên khách sáo xua tay nói hôm ấy bác sĩ phẫu thuật chính cho bệnh nhân là bác sĩ Triệu, còn cô chỉ phụ mổ mà thôi, ân nhân mà Vệ lão gia cần cảm tạ là bác sĩ Triệu mới đúng. Tuy nhiên người đàn ông quá kiên quyết nài nỉ cô đến gặp lão gia nhà ông ta cho bằng được, không tiện thất lễ cô đành đồng ý.Hai ngày trước Vệ lão gia được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, sức khỏe hồi phục rất tốt. Nhìn thấy Kỳ Vũ Hiên bước vào phòng, đôi mắt mờ đục của Vệ lão gia chợt sáng quắc dị thường, mâu quang thấp thoáng lóe lên một niềm phấn khởi kích động khó lòng phát hiện rồi nhanh chóng vụt tắt hòng che giấu.Ông siết chặt tay cô cảm tạ rối rít, Kỳ Vũ Hiên vốn không phải người giàu lòng nhân ái bao dung gì cho cam. Sở dĩ chọn nghề bác sĩ làm việc tại bệnh viện tư nửa vì sở thích nửa vì tiền nên đối với cô không có chuyện lương y như từ mẫu, trước giờ cô luôn thực hiện đúng chức trách bổn phận nghề nghiệp của mình.Tự đặt ra nguyên tắc 'ba không' cho bản thân: Không thân cận, không thương hại, không vượt quá giới hạn giữa bác sĩ và bệnh nhân.Nói huỵch toẹt thì cô chính là một kẻ thực dụng, lợi ích cá nhân đặt trên tất cả.Đứng trước sự nhiệt tình của ông lão nay đã ngoài tám mươi, Kỳ Vũ Hiên bất đắc dĩ vỗ vỗ mu bàn tay ông thăm hỏi vài câu vô thưởng vô phạt. Ông lão với gương mặt phúc hậu hiền từ niềm nở mời cô một ngày nào đó rảnh rỗi ghé thăm làng mình.Vết chân chim nơi đuôi mắt ông cong tớn mỗi lần nở nụ cười: "Làng tôi tuy không xa hoa lộng lẫy, nhà cao tầng trùng điệp san sát như trên phố thị nhưng dân làng sống chan hòa tình cảm hiếu khách, cảnh đẹp non sông nước biếc hữu tình, đảm bảo bác sĩ Kỳ đến một lần là say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí không muốn quay về thành phố ấy chứ".Kỳ Vũ Hiên nghe ông lão PR làng mình không khác gì đa cấp chào hàng, khiến cô suýt phì cười. Cô hắng giọng hỏi: "Àh vậy chẳng hay làng của cụ tên gì ạ?"."Làng Dạ Nguyệt tỉnh Giang Tây""Làng Dạ Nguyệt?" Kỳ Vũ Hiên giật bắn mình, trân trối nhìn ông lão râu tóc bạc phơ nằm trên giường."Đúng vậy, không biết bác sĩ Kỳ từng nghe qua chưa?" Ông lão quan sát dung nhan mười phần anh khí của người đối diện, không muốn bỏ lỡ bất cứ phản ứng nào dù là nhỏ nhất."Từng nghe qua" Đồng tử Kỳ Vũ Hiên nhấp nháy co rút, ngắn ngủi một tuần nghe thấy cái địa danh này tận hai lần khiến cô có linh cảm chẳng mấy tốt lành."Không giấu gì cụ, cháu sắp thuyên chuyển công tác đến làng Dạ Nguyệt""Tốt quá, tốt quá. . . Chúng tôi rất vinh dự được nghênh đón bác sĩ Kỳ đại giá quang lâm" Người hầu cận cười toe toét, nhe hàm răng lởm chởm ố vàng lên tiếng đáp thay lão gia nhà mình, giọng điệu ông ta không giấu nổi sự vui mừng khấp khởi.Kỳ Vũ Hiên lấy làm lạ, cô biết bọn họ muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với mình, nhưng đâu cần nhiệt tình thái quá dữ vậy. Kỳ Vũ Hiên đăm chiêu nghĩ ngợi, còn chưa kịp phân tích thì Vệ lão gia đã ngắt ngang mạch suy nghĩ:"Ahaha bác sĩ Kỳ chớ chê cười, người dân làng Dạ Nguyệt trước giờ luôn hiếu khách, tính tình đôi khi suồng sã thẳng thắn thành ra khó tránh khỏi thất lễ. Tôi thay mặt A Phúc tạ lỗi với bác sĩ Kỳ"Kỳ Vũ Hiên vội xua tay: "Nào nghiêm trọng tới mức đó, cháu thấy chú A Phúc rất gần gũi dễ mến" Tuy bán tín bán nghi nhưng Kỳ Vũ Hiên vẫn nhiệt tình phóng khoáng phụ họa theo Vệ lão gia.Hai bên khách sáo gượng gạo một hồi, Kỳ Vũ Hiên giả bộ nhìn xuống đồng hồ đeo tay tìm cớ chấm dứt cuộc trò chuyện dai dẳng: "Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi cháu phải quay lại phòng khám, sức khỏe Vệ lão gia vẫn chưa hồi phục hoàn toàn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cháu xin phép không làm phiền nữa"."Làm mất thời gian nghỉ trưa của bác sĩ Kỳ, thật có lỗi""Không vấn đề gì, cụ đừng bận tâm""Gượm đã bác sĩ Kỳ"Kỳ Vũ Hiên bất thình lình bị gọi giật bèn khựng lại ngoảnh đầu nhìn Vệ lão gia: "Vâng?".Vệ lão gia áy náy tự trách: "Già cả lẩm cẩm suýt thì quên béng mất", ông gọi người hầu: "A Phúc".A Phúc nhanh chóng lục lọi tìm kiếm bên trong túi hành lý, lấy ra quyển sổ tay nhỏ cùng cây bút máy hí hoáy viết viết rồi xé mảnh giấy đưa cho Kỳ Vũ Hiên. Cô nhìn dãy số ghi trên mảnh giấy nhíu mày khó hiểu.Vệ lão gia chân thành giải thích: "Đây là số điện thoại nhà tôi, khi nào bác sĩ đến làng chỉ cần 'A Lô' một tiếng tôi sẽ kêu A Phúc ra tận cổng đón bác sĩ. Ấy bác sĩ chớ vội từ chối, chuyển đến nơi đất khách quê người khó tránh khỏi cảm giác bỡ ngỡ lạ lẫm, để A Phúc làm hướng dẫn viên cho bác sĩ, có bất cứ điều gì thắc mắc bác sĩ cứ trực tiếp hỏi cậu ấy sẽ nhanh hơn".Kỳ Vũ Hiên nhớ hôm trước lên mạng tra thông tin về làng Dạ Nguyệt, kết quả trả về ít đến thảm thương. Chỉ có một, hai bài báo viết vài dòng về ngôi làng thần bí này, nó nằm tận trong rừng sâu núi thẳm ở Giang Tây, gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài, nghe đâu nếu xảy ra việc gì đồn cảnh sát gần nhất cũng phải mất mấy ngày mới đến nơi, nên về sau cho dù xảy ra việc lớn hay nhỏ dân làng toàn tự giải quyết cho nhanh hiếm khi báo cảnh sát.Người ta thường nói 'phép vua còn thua lệ làng', thôi thì nhập gia tùy tục, mắc công vô ý vô tứ đụng chạm phạm thượng 'thứ' không nên đụng, rồi bị trói gô đem đi chôn thây tại chỗ mà chẳng ai hay, lúc đó có nước xuống khóc kêu oan với diêm vương.Trí tưởng tượng phong phú khiến Kỳ Vũ Hiên tự dọa tự sợ, cô thu mảnh giấy vào trong túi áo blouse gật đầu cảm tạ hai người đàn ông rồi rời đi. Người hầu A Phúc tiễn cô ra tới ngoài cửa, ông dõi theo cô cho đến khi bóng dáng cao gầy màu trắng khuất mất sau ngã rẽ hành lang. Lúc này mới yên tâm trở vào đóng cửa phòng cẩn thận, lui đến bên giường cầm lấy bình giữ nhiệt rót một ly nước ấm cho chủ nhân:"Xin lỗi lão gia, vừa rồi tôi bất cẩn không kìm nén được cảm xúc bộc phát, suýt thì khiến cô ta nảy sinh nghi ngờ"Vệ lão gia tiếp nhận ly nước uống một ngụm nhỏ, híp mắt cười quái dị: "Số phận cô ta đã được định đoạt ngay từ khi chào đời, trốn đằng trời cũng không thoát".Trong phòng bệnh bỗng lượn lờ hương Trà Hoa Nhài thơm ngát, đôi mắt già nua của Vệ lão gia chợt lóe lên tia cưng chiều âu yếm, ông khẽ gọi: "Phải vậy không Khanh Khanh".Buổi chiều cùng ngày Kỳ Vũ Hiên rốt cuộc nhận được đơn thuyên chuyển công tác, hôm sau lúc vô tình đi ngang qua phòng bệnh của Vệ lão gia thì cô bất ngờ phát hiện căn phòng trống không sạch sẽ, cứ như chưa từng có ai sinh hoạt tại đây suốt thời gian qua.Thăm hỏi nữ hộ lý chăm sóc cho Vệ lão gia mới biết bệnh nhân đã xin xuất viện về nhà từ chiều hôm qua, với lý do không mang đủ tiền duy trì viện phí.Kỳ Vũ Hiên đứng xớ rớ trước phòng bệnh, hàng trăm câu hỏi ngổn ngang trong đầu khó lý giải.