[BH-ABO-HOÀN][H Văn][Tự Viết] Dục Vọng Chiếm Hữu.

Chương 23: Văn Phòng -3- (H+)



Bạch Dao Băng ngẩng mặt lên nhìn cô, mép môi nàng óng ánh chất lỏng trắng tinh. Hình ảnh nàng ngậm dương vật trong miệng, cùng đôi mắt to tròn vành vạnh long lanh ngập nước nhìn mình, quả thực đã đánh cho Lạc Tịch Ngôn một kích nặng nề gây ra lực sát thương nghiêm trọng.

Cô vén mái tóc xuề xòa trước trán của nàng, bàn tay lướt xuống xoa lên gò má, đầu ngón cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước dính trên khóe môi. Cảm thấy vừa rồi mình hơi hung dữ cô lập tức đổi giọng dỗ dành:

"Băng Băng nhả nó ra trước đã, ngoan nào"

Lần này nàng thực sự nghe lời, lưu luyến nhả khúc gân thịt nóng rực ra khỏi miệng. Lạc Tịch Ngôn đẩy ghế lùi lại, sau đó đỡ lấy hai cánh tay nàng cẩn thận đưa nàng rời khỏi gầm bàn rồi nâng dậy.

Ngay khi Bạch Dao Băng vừa đứng thẳng, đã bị Lạc Tịch Ngôn chẳng nói chẳng rằng bế bổng cả người đặt lên trên bàn. Cô đẩy hết mọi chướng ngại vật cản sang một bên, chừa hẳn nửa mặt bàn trống trải. Hơi thở gấp gáp mất khống chế:

"Nằm xuống"

Vành mắt, chân mày và giọng nói của cô thắm đượm nhục dục ham muốn, nhìn cô bị mình phóng hỏa thiêu cháy rạo rực, Bạch Dao Băng khoái chí cười khúc khích. Nàng cắn cắn môi nũng nịu:

"Vậy. . . đỡ người ta nằm xuống đi"

Lạc Tịch Ngôn nhoài người tới, một tay ôm nàng vào lòng, tay kia đỡ sau gáy nàng từ từ hạ nửa người nàng nằm xuống. Hai người bắt đầu màn trao nụ hôn cháy bỏng, nút lưỡi đối phương mà mút mát, hai chiếc lưỡi như hai con mãng xà vờn nhau quá kịch liệt khiến nước bọt theo mép môi nàng tuôn chảy ròng ròng, nàng khó khăn nuốt vào mấy cái vẫn không ngăn nổi.

Cảm thấy sắp thở không nổi nữa rồi, nàng khó chịu đẩy đẩy vai cô ra tín hiệu, bấy giờ Lạc Tịch Ngôn mới thỏa mãn dừng lại. Cả hai tách môi ra nhìn nhau thở phì phò.

Mỹ nhân nằm ườn trên bàn dáng vẻ ướt át động tình, quần áo xộc xệch, tóc tai tán loạn, vùng ngực lấm tấm dấu hôn chi chít đỏ chót. Nàng đẹp quá, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vô giá của thế giới vậy. . . không đúng, nàng là tác phẩm nghệ thuật chỉ thuộc về riêng mình mà thôi.

Lý trí dần thay thế bởi dục vọng, hơi thở cô nóng rực như lửa thổi phù phù lên vùng da mẫn cảm trên cơ thể nàng. Bạch Dao Băng khẽ rùng mình, chất giọng yểu điệu gợi tình từ khoé môi tràn ra một tiếng "A Ngôn".

Đầu óc cô tức khắc rền vang như sấm, dây thần kinh chính thức dừng hoạt động, dường như tiếng gọi của nàng đã đánh thức con ác thú hung tàn đang ngủ say bên trong cơ thể Lạc Tịch Ngôn. Cô khẩn trương cắm mặt xuống hung hăng gặm cắn hôn hít cổ, vai và xương quai xanh của nàng, những vết tích mới đè lên những vết cũ rải rác khắp toàn thân.

Làn da vốn trắng nõn như tuyết nay điểm xuyết từng mảng ửng hồng giống hệt một vườn hoa bỉ ngạn nở rộ. Lạc Tịch Ngôn say đắm chiêm ngưỡng bức tranh tuyệt sắc giai nhân, bằng ánh mắt ái mộ của một kẻ đam mê hội họa .

Dẫu cho hai người khắng khít đến không còn khe hở, thì việc Lạc Tịch Ngôn dùng ánh mắt thèm thuồng trần trụi để nhìn mình chằm chằm, vẫn khiến Bạch Dao Băng nảy sinh chút thẹn thùng, nàng nâng hai tay che chắn nhũ hoa phấn nộn, mặt nghiêng về một bên trốn tránh.

Cái dáng vẻ như thiếu nữ ngây thơ sắp bị côn đồ ăn tươi nuốt sống này, vô tình kích phát bản chất cầm thú của Alpha bên trong Lạc Tịch Ngôn. Cô bật cười thích thú:

"Đây là thách thức tôi phạm tội phải không?"

Vừa nói cô vừa cầm hai cổ tay nàng cưỡng chế kéo ra, đặt một loạt nụ hôn từ bầu ngực xuống chiếc bụng phẳng lì. Cô cấp thiết tốc chiếc váy lên, túm rớt quần lót treo lủng lẳng một bên đùi, hai tay luồn qua dưới đầu gối nàng gác lên vai mình rồi chôn đầu vào điểm giữa cặp đùi ngọc ngà.

Chóp mũi cô đỉnh trên âm đế, hít lấy hít để hương thơm khát tình kích dục, thoang thoảng mùi hoa Anh túc gây nghiện.

Cô lè lưỡi liếm lộng trên âm vật, chốc chốc lại ngậm lấy hạt đậu nhỏ bé xíu giữa răng và môi hút mạnh, khiến cơ thể Bạch Dao Băng chấn động giật nẩy. Nàng ra sức uốn éo giãy giụa, hai cẳng chân kẹp chặt cổ cô, hông không ngừng đưa đẩy muốn đem nơi non mềm ngứa ngáy của mình dâng lên miệng cô hòng đòi hỏi thêm:

"A Ngôn~. . . dùng sức thêm nữa đi. . . sảng khoái lắm"

Lạc Tịch Ngôn nhấm nháp âm hộ nhỏ của nàng trong miệng, như đang thưởng thức một món ăn khoái khẩu, ăn đến nghiền không cưỡng lại được, dâm thuỷ lênh láng tràn ra bao nhiêu đều bị cô mút hết. Nghe được tiếng nàng khô nóng rên rỉ, cô bỗng khựng lại rồi ngước mắt lên nhìn bộ dáng câu hồn đoạt phách hiện tại của nàng, bèn cười hỏi:

"Sướng lắm sao?"

Tâm trí trống rỗng trầm mê trong biển dục mênh mông, đã khiến nàng chẳng thể suy xét hay chứa chấp bất cứ thứ gì ngoài khoái cảm xác thịt. Nàng thèm được Lạc Tịch Ngôn âu yếm đến phát điên:

"Ưm~. . . người ta sướng chết đi được. . . A Ngôn xin cậu hãy sủng ái người ta đi mà" Nàng không hề cố kỵ nói ra những lời dâm dục phóng đãng nhằm khiêu khích cô.

Lời lẽ khẩn thiết cầu xin của nàng, hoàn toàn thỏa mãn chủ nghĩa háo thắng của Alpha, cô nhếch mép cười tà mị tiếp tục chôn mặt trở về nơi phát dục ẩm ướt tỏa hương thơm mời gọi kia, ngoạm lấy âm hộ hăng say bú mút lớp thịt tươi non hồng hào trên cửa huyệt, như phần thưởng thích đáng dành tặng cho nàng.

Bạch Dao Băng ưỡn hông sung sướng rên la, hai bàn tay ngựa quen đường cũ mò mẫm lên đỉnh đầu cô, vừa nắm tóc vừa siết chặt. Lạc Tịch Ngôn đổ mồ hôi hột thầm nghĩ bụng: Chắc ngày nào đó mình bị nàng rứt sạch tóc thành hói đầu luôn quá.

Chiếc lưỡi mềm dẻo của cô rà soát lên xuống, sau đó thuần thục luồn vào bên trong lỗ âm đạo chật hẹp trơn ướt. Ngoáy tròn mãnh liệt vách thịt mẫn cảm, dâm dịch liên tục trào ra bị đầu lưỡi khuấy đảo đến nỗi phát ra âm thanh *nhóp nhép* rất sướng tai.

Chất lỏng động tình ngày càng ra nhiều, bên dưới mông nàng đã loang thành một vũng nước lớn, tí tách nhễ nhại chảy xuống mép bàn. Trước khi nàng sắp lên đỉnh, cô đã kịp thời rút lưỡi ra ngoài, khiến Bạch Dao Băng nhất thời hụt hẫng, nàng khó chịu vặn vẹo nỉ non khóc lóc:

"Ha~. . . không, đừng rời đi. . . A Ngôn bại hoại~. . . cái đồ đệ nhất xấu xa đáng ghét"

Mặc cho nàng bất mãn quở trách, cô cũng chẳng hề đoái hoài. Thay vào đó là nắm lấy hai chân đang gác trên vai mình buông thõng xuống rồi banh rộng ra, bản thân cũng đứng thẳng dậy, xác định huyệt động của nàng đã đủ ướt át cô liền ấn hông tiến tới, không cần phải cầm lấy cự vật để dò lỗ huyệt bởi khi quy đầu vừa tiếp xúc với khe thịt, cô chỉ dựa vào xúc giác đã có thể dễ dàng đút vào trong.

Thịt mềm âm hộ bị dương vật cương cứng cắm vào tách ra hai bên, ngay lập tức dương vật đã bị đường hầm chặt khít hút gắt gao, cô để yên trong chốc lát chờ cho nàng dần quen với cự vật xâm nhập, đợi sau khi lớp thịt bên trong buông lỏng cô mới thông thả nhấp hông nhẹ nhàng.

Cả hai cùng phát ra tiếng ngâm thoải mái, tin tức tố nén nhịn từ nãy giờ rốt cuộc cũng không kìm chế nổi mà phóng thích, trong văn phòng ngập ngụa hương Martini hoà lẫn hương hoa Anh túc, tạo ra thứ hương vị nồng nàn mờ ám.

Một tháng nay Lạc Tịch Ngôn tiếp thu rất nhiều kiến thức phòng the mới, kỹ thuật của cô được trao dồi thành thạo nhiều hơn nhờ lên giường với Bạch Dao Băng mỗi đêm. Cô tự tin rằng mình đã nắm gần như mọi điểm mẫn cảm trên cơ thể nàng, biết xoa vào nơi đâu, biết chạm vào chỗ nào sẽ khiến nàng sướng đến mức đê mê khoái hoạt.

Lạc Tịch Ngôn để mặc cho hai chân Bạch Dao Băng kẹp lấy eo mình, một tay cô nắn bóp bầu ngực tròn trĩnh thỉnh thoảng kéo ngắt nhũ hoa, tay kia mò xuống dưới chơi đùa với hạt đậu nhỏ, lâu lâu còn gãi ngứa trêu chọc nơi hai người đang giao hợp.

Dịch nhờn từ mã mắt tiết ra thoa đều khắp toàn bộ ngõ ngách huyệt động, càng giúp cho dương vật đưa đẩy thông thuận vô cùng, lúc nông lúc sâu. . . mà lúc sâu sẽ sâu đến tận cùng miệng tử cung, cả một khúc gân to dài bị đẩy vào lút cán không thương tiếc.

Bạch Dao Băng rên rỉ đứt quãng, bấu víu lấy cánh tay đang bóp ngực mình hòng giảm chút xíu phần nào đó sự hưng phấn khoái cảm. Lạc Tịch Ngôn bắt đầu tăng nhanh tần suất đóng cọc, ra ra vào vào mấy trăm cái không thiết ngừng nghỉ.

Mồ hôi ròng rã ướt đẫm lưng áo vẫn không thể ngăn cản tiết tấu nhanh như máy khâu của Lạc Tịch Ngôn, thậm chí cô còn sung sức chẳng thấy mệt mỏi tẹo nào, thể lực dồi dào một cách điên rồ.

Bạch Dao Băng rên nhiều tới nỗi khản cả cổ, thanh âm ma sát của hai bộ phận sinh dục chui vào lỗ tai nàng, tiếng bành bạch va đập cứ vang vọng khắp phòng, còn thêm cả tiếng chân bàn mài cọ cót két trên sàn do Lạc Tịch Ngôn thúc liên tục.

"A Ngôn khoẻ quá~. . . chết mình mất. . ." Nàng sắp bị cô đâm đến mất hết tri giác luôn rồi, bụng dưới bức rức khó nhịn khao khát được thứ tinh dịch nóng hổi kia lấp đầy no căng.

"A Ngôn nhanh nữa lên. . . mau bắn vào bên trong mình đi"

Nào đâu có chuyện Lạc Tịch Ngôn dễ dàng tiết tinh cho nàng, nàng càng thèm muốn cô càng thích chơi nhây. Thế là khi Bạch Dao Băng sắp lên đỉnh lần thứ hai, thì Lạc Tịch Ngôn lặp lại cái trò mất dạy ban nãy, mau lẹ rút dương vật ra khỏi cơ thể nàng.

Âm đạo đột nhiên trống rỗng không còn cự vật căng tràn, cơn cực khoái sắp lên của Bạch Dao Băng cũng tắt ngúm, nàng tức đến cắn răng căm hận vừa tính mở miệng mắng cho một tràng, ai ngờ Lạc Tịch Ngôn đã nhanh hơn nửa nhịp cúi xuống ngậm chặt môi nàng.

Bạch Dao Băng ú ớ mấy tiếng vô nghĩa trong cuống họng, nàng bực mình đánh nhẹ lên vai cô tuy nhiên không có chút xíu lực uy hiếp nào. Cả hai cuồng nhiệt hôn môi gần mười phút, nàng bị cô hết gặm lại cắn đến khi cô chịu buông tha thì hai cánh môi đáng thương cũng đã sưng đỏ.

Lạc Tịch Ngôn ôm lấy cơ thể mềm oặt rũ rượi của Bạch Dao Băng nâng dậy, xoay người nàng lại để lưng nàng dựa vào lồng ngực mình, sau đó ngồi xuống ghế giám đốc. Hai tay cô giữ chặt mặt dưới đầu gối nàng, mở rộng hai chân ra thành hình chữ M.

Răng môi gặm mút dái tai nàng, thủ thỉ lời tán tỉnh ngọt ngào: "Cậu rất muốn mà phải không? Vậy mau đút nó vào trong đi, và tôi sẽ làm đến chừng nào cậu thỏa mãn thì thôi".

Bạch Dao Băng cứ như bị thôi miên, nàng không chút phản kháng răm rắp nghe theo lời cô. Nàng cầm chuôi thân kê quy đầu sung huyết tròn trịa lên khe mép môi âm hộ, vừa rà trúng vị trí lối vào còn chưa kịp động thủ Lạc Tịch Ngôn đã nâng hông thay nàng cắm vào trong.

Nhìn cửa huyệt của mình cắn nuốt côn thịt từng chút một đến khi chạm đáy, bụng dưới lại được trướng to khiến Bạch Dao Băng ngửa cổ than nhẹ, nàng tựa đầu lên vai cô, cánh môi anh đào gợi cảm kê sát vành tai thổi ra luồng khí nóng ấm như lan như ngọc.

Chợt sực nhớ ra điều gì đó nàng vội đưa mắt nhìn cánh cửa văn phòng, lòng thấp thỏm lo âu hỏi:

"A Ngôn chưa khóa cửa, ngộ nhỡ người bên ngoài vào thì sao?" Với tư thế hướng thẳng ra cánh cửa, mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng đều sẽ phơi bày hết cho thiên hạ thấy mất, lúc đó nàng còn mặt mũi dám gặp ai nữa chứ, chắc cả đời sau chỉ còn nước chui rúc vào mai rùa mà sống.

"Yên tâm, sẽ không còn ai dám đặt chân vào đây nữa đâu. Huống chi nếu như cậu biết sợ thì ban đầu đã chẳng câu dẫn tôi rồi" Lạc Tịch Ngôn trấn an nàng, hông đồng thời chuyển động luân phiên lên xuống.

Hừ. . . không đáng tin cậy xíu nào. Nàng thẹn quá hóa giận trực tiếp chặt đứt nửa câu sau của cô, chỉ chăm chăm tập trung vào nửa câu đầu mà chì chiết.

Có lẽ ý nghĩ sẽ có người bất ngờ xông vào như ban nãy khiến Bạch Dao Băng chẳng thể nào nguôi ngoai, tâm lý lẫn cơ thể nàng đều căng thẳng dẫn đến huyệt thịt cũng co rút dữ dội.

Cảm thụ chuôi thân của mình bị vách tường thịt bao vây gắt gao, như có hàng ngàn chiếc miệng nhỏ xinh mút chặt, Lạc Tịch Ngôn rít nhẹ qua kẽ răng suýt chịu không nổi cơn khoái cảm khổng lồ xâm chiếm, may mắn sau hơn cả tháng rèn luyện trên giường cùng nàng, cô đã kiểm soát được khả năng tiết tinh của mình.

Để cưỡng chế lớp thịt mềm đang chèn ép, quy đầu càng thêm phình to cứng rắn, mạnh mẽ xuyên xỏ nạo vét từ trong ra ngoài. Con ngươi Bạch Dao Băng dần tan rã theo từng cú nhấp hữu lực, nàng thở dốc lúi húi cúi đầu nhìn miệng huyệt dâm đãng của mình đang phun nuốt chuôi thân gân guốc.

Mỗi lần con mãnh thú ra sức luồn lách khai phá mọi ngóc ngách bên trong huyệt động, nàng đều oằn mình muốn chết đi sống lại. Mà hễ hạ thân nàng càng uốn éo cựa quậy bao nhiêu, thì nơi hai người giao hợp lại càng khắng khít chặt chẽ bấy nhiêu.

Hông và bắp đùi trong của Lạc Tịch Ngôn bị dâm dịch nhầy nhụa mà nàng bắn ra tưới ướt bóng loáng, sự nhớp nháp trơn trượt càng bổ trợ cho tần suất đâm vào rút ra nhanh kịch liệt.

Nhìn thì sẽ thấy Bạch Dao Băng chẳng cần động tay động chân gì hết, bởi vì đây là tư thế chỉ có người ngồi dưới mới làm chủ được động tác mà thôi, nên cô mất nhiều sức hơn bình thường. Trải qua thêm nửa tiếng đồng hồ, tính toán nãy giờ hai người chắc làm được một tiếng rồi, cô gấp rút tiến vào giai đoạn kết thúc.

Miệng tử cung liên tục bị quy đầu cắm đến bủn rủn, nhưng nàng phải thừa nhận cơn sung sướng ngập tràn mà nó mang lại. Nàng không nhớ mình lên đỉnh bao nhiêu lần, mãi đến khi cái cuối cùng nhấp vào, Bạch Dao Băng lập tức chủ động thít chặt huyệt thịt giam giữ chuôi thân, nhằm tránh trường hợp cô chơi xấu như vừa nãy.

Lạc Tịch Ngôn xuýt xoa một tiếng thư thái nhẹ nhõm, rồi vùi mặt vào cổ nàng cắn một ngụm, bên trong mã mắt cũng đang xả tinh dịch ào ạt. Tứ chi Bạch Dao Băng từ cứng ngắc đến xụi lơ, nửa thân trên mềm mại như bùn nhão dựa lên người Lạc Tịch Ngôn, vừa nhắm tịt mắt thở phì phò vừa tận hưởng dư vị cao trào.

Lạc Tịch Ngôn nhìn mà thương yêu cưng chiều muốn chết, cô buông hai chân nàng xuống để nàng được ngồi thoải mái, rồi giúp nàng vén mái tóc tán loạn ướt đẫm mồ hôi sang bên. Lấy lòng hỏi:

"Xin hỏi quý khách có thỏa mãn không ạ?"

Nàng ôm vòng qua cổ Lạc Tịch Ngôn, hôn chốc một cái lên má cô nghe thật kêu, khả ái mỉm cười: "Ừm, dịch vụ rất chuyên nghiệp, tôi vô cùng ấn tượng và hài lòng. Duyệt, cho năm sao".

"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ, vậy lần sau nhớ ghé qua nữa nhé. Tôi vẫn còn rất nhiều dịch vụ khác thú vị hơn sẵn sàng phục vụ quý khách đấy ạ" Hiếm khi Lạc Tịch Ngôn hùa theo trò đùa cùng nàng, chọc cho Bạch Dao Băng cười khanh khách:

"Oh, thật đáng mong chờ nha"

Hai con người vô tri nhập vai 'vị khách đảm đang và người nhân viên may mắn' chơi đến phát nghiện, quấn quýt dính chặt mãi không chịu tách rời. Và hậu quả là mớ công việc cả buổi chiều đều bị vứt xó đi hết, không nhờ Lâm Dực Khanh nhắn tin bóng gió nhắc nhở chắc cả hai ngồi lì tới tan làm luôn rồi.

Thêm một điều may mắn nữa là trong văn phòng của Lạc Tịch Ngôn có phòng nghỉ lẫn WC, cũng có vài bộ quần áo để thay khi cần, tuy nhiên size của cô quá rộng so với nàng.

Cô bảo hay để mình chạy lên phòng tổng giám đốc lấy quần áo mới cho nàng, nhưng Bạch Dao Băng lại lắc đầu từ chối, nàng đoạt bộ đồ sạch sẽ trên tay Lạc Tịch Ngôn, cười nghịch ngợm mờ ám:

"Không sao mình vẫn mặc được, huống hồ mối quan hệ của chúng ta sao phải giấu diếm"

Cô phì cười cũng không phản đối, chỉ sủng ái nhéo nhéo mũi nàng: "Được, nghe theo cậu".

Và kể từ ngày hôm ấy, trên dưới Thiên Nguyệt không còn lưu truyền tin đồn hai người sắp kết hôn nữa, tại vì nó rành rành trước mắt rồi còn đâu mà đồn với đại.

Thay vào đó việc Bạch Dao Băng mặc quần áo của Lạc Tịch Ngôn đi tới đi lui trong công ty, thu hút rất nhiều ánh mắt săm soi bát quái của đám nhân viên nhiều chuyện.

Tin đồn Bạch tổng và giám đốc Lạc ân ái nồng choáy trong phòng làm việc, như ngọn gió thổi mồi lửa lan rộng khắp cánh đồng cỏ, khủng khiếp hơn tin đồn kết hôn gấp nhiều lần. Khiến hai đương sự trong câu chuyện cũng đành bó tay bất lực.

Mọi người hả hê cười đùa, vô tư bàn tán về mối quan hệ giữa Lạc Tịch Ngôn và Bạch Dao Băng, không một ai để ý Mạc Đình đứng trước máy bán nước tự động nghiến răng kèn kẹt, sự căm thù vằn vện trong đôi mắt như loài dã thú của hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...