[BH-ABO-FUTA][H+][TỰ VIẾT] ĐẠI ÚY, NGÀI CHẠY KHÔNG THOÁT

Chương 5



Dạo gần đây tôi hay nằm mơ gặp mẹ, chắc do tôi nhớ bà ấy quá. . . cũng lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy bà trên chiếc giường bệnh. Cái hồi bà vẫn còn khỏe mạnh thì bố tôi thường xuyên phải công tác ở đơn vị, trong căn nhà trống trải chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.

Dẫu cho trong nhà có bao nhiêu kẻ hầu người hạ cơm bưng nước rót, thì ngôi nhà vẫn rất lạnh lẽo do thiếu thốn hơi ấm tình thân. Những lúc rảnh rỗi bà thỉnh thoảng dắt tôi đi gặp gỡ bạn bè, trong đó có một người phụ nữ để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc bởi vẻ ngoài điềm đạm và xinh đẹp với đôi mắt màu hổ phách.

Bà ấy cũng dắt theo cô con gái nhỏ của mình, trông lớn hơn tôi một chút. Khi đó tôi chỉ mới có ba tuổi vậy mà đã bị hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh mái tóc xoăn xinh xắn như cô tiên nhỏ bước ra từ trong quyển truyện cổ tích, khiến tôi nhìn ngắm mê mẩn không rời mắt.

Cô tiên nhỏ ấy bỗng liếc qua tôi rồi chán ghét hất mặt sang hướng khác, chảnh chọe phán một câu xanh rờn: "Xấu xí xúc phạm người nhìn".

Đối với mấy đứa nhỏ ba tuổi vừa nhận thức thế giới bị gọi là xấu xí có bao nhiêu tổn thương, thường trong trường hợp này bọn nó sẽ khóc rống lên hoặc chơi mách mẹ, nhưng riêng tôi lại chọn pha xử lý đi vào lòng đất. Tôi chỉ thẳng mặt cô tiên nhỏ kia gào rống: "Heo mập đi bằng hai chân".

"Cái gì? con nhóc láo toét kia biết ai lớn hơn không hả?" Cô tiên nhỏ chống nạnh phùng mang trợn mắt dọa nạt.

Tôi giật mình sợ quá theo bản năng khép nép đằng sau ôm chặt chân mẹ.

Mẹ tôi cùng người phụ nữ kia cười như được mùa.

Tôi nghe mẹ bảo: "Trông giống cặp đôi thanh mai trúc mã ghê, lỡ mai sau hai đứa này trưởng thành yêu nhau kết hôn rồi về chung mái nhà, chắc suốt ngày quánh nhau sứt đầu mẻ trán".

Người phụ nữ kia chẳng ừ hử đáp lại, bà ấy chỉ cười cười trông hơi gượng gạo. Biểu cảm khổ sở của bà ấy in sâu vào tâm trí tôi đến tận bây giờ.

Về sau chúng tôi không còn gặp lại hai mẹ con họ lần nào nữa, nghe mẹ tôi kể gia đình họ đã chuyển xuống định cư ở khu vực thành phố phía nam.

*

* *

* * *

Nghiêm Âu Thần từ từ thức tỉnh sau giấc mộng dài đằng đẵng, đầu óc hỗn loạn mơ hồ chẳng thể phân biệt giữa hiện thực và mộng ảo. Nhờ trần phòng trắng tinh quen thuộc giúp cô phán đoán mình hiện tại lại đang nằm viện nữa rồi.

Cả người ê ẩm đau nhức, chỉ một cử động nhỏ thôi cũng đủ tra tấn thấu tận xương tủy. Cảm giác tay chân không còn là của mình, các khớp nối như thể bị tháo rời giống một con búp bê vậy.

"Nằm im đi, coi chừng vết thương hở ra lại phải đẩy cô vô phòng cấp cứu đấy"

Chất giọng lạnh lùng đặc trưng không lẫn đi đâu được của người phụ nữ đột ngột vang lên, dọa Đại Úy Nghiêm suýt lăn xuống giường. Nghiêm Âu Thần hoàn hồn khôi phục nhận thức, bấy giờ mới phát hiện cô gái đến từ hư vô đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh mép giường, hai tay khoanh trước ngực với bộ dáng cao cao tại thượng dùng ánh mắt trịch thượng quen thuộc quan sát con mồi chăm chú.

Sao cô ta thoắt ẩn thoắt hiện như vong vậy trời.

"Cô ở đây từ bao giờ thế? Mà sao cô lại ở đây?"

"Câu hỏi ngây ngô đáng yêu. . . đến mức thiểu năng" Ân Cẩn Hàm tủm tỉm mỉm cười nhưng trong mắt nàng lại chẳng hề vui vẻ: "Hôm qua vừa cứu cô một mạng, tỉnh dậy xong liền ăn cháo đá bát".

"Cô cứu tôi?"

"Hiện tại bệnh viện đang thiếu bác sĩ phẫu thuật, vì cô mà nửa đêm tôi bị gọi thúc giục đến bệnh viện, báo hại mất ngủ cả đêm. Bây giờ còn phải nhận trách nhiệm điều trị cho cô, ngồi đây canh chừng tình trạng của cô"

Wow, không ngờ trái tim người phụ nữ khó ưa này lại ẩn chứa sự bao dung vị tha lớn đến như vậy, mới tuần trước mình với cô ta vừa xích mích, mình còn làm tay cô ta trầy xước chảy máu nữa. Ấy thế mà cô ta có thể rộng lượng bỏ qua hiềm khích để cứu mình.

Còn chưa kịp cảm động quá mười giây, Ân Cẩn Hàm đã chuyển chủ đề sang hướng khác:

"Cho nên. . . cô phải trả ơn cho tôi đấy"

"Trả ơn? À. . . Ý cô là tiền thù lao?"

"Hahaha trời đất ơi Đại Úy, bộ cô là sứa biển hả?" Thiếu Tá Ân cười đến chảy nước mắt, nàng nghĩ mình cần dùng gợi ý cho tên ngốc này chút tín hiệu. Bàn tay mò vào trong áo bệnh nhân xoa lên cơ bụng săn chắc của Nghiêm Âu Thần.

Ở phía bắc Nam Tề mùa thu đến rất sớm, khoảng đầu tháng tám rừng phong khắp núi đồi và ven đường đều đã dần thay lá đỏ rực. Giao mùa chuyển đổi đột ngột từ hạ sang thu khiến thời tiết thất thường, nhiều người không kịp thích nghi với tiết trời lạnh giá phương bắc rất dễ nhiễm phong hàn.

Nghiêm Âu Thần sống ở vùng đất khắc nghiệt này hơn ba mươi năm đương nhiên cô không sợ lạnh. Thế nhưng bàn tay của người phụ nữ xấu xa này còn lạnh hơn cả chữ rét, vừa đụng chạm da thịt đã làm cô rùng mình nổi da gà.

"Tay cô sao lạnh quá vậy? Vừa từ dưới nhà xác lên à?"

"Haizzz tôi vẫn chưa thích nghi khí hậu ở phía bắc" Nàng vừa than thở vừa mê mẩn sờ mó bụng người ta. Nhịn không được mà cảm thán: "Đúng là dân bản xứ, người ấm ghê".

Bị chiếm tiện nghi trắng trợn, Đại Úy Nghiêm ra sức phản kháng bảo vệ tôn nghiêm của bản thân: "Cô làm cái gì khó coi thế hả? Mau bỏ tay ra khỏi người tôi ngay". Ngoài tay phải và chân trái còn lành lặn thì khắp cơ thể cô đều bị thương quấn băng chằng chịt.

Nghiêm Âu Thần vừa mới chống tay nhổm người ngồi dậy bỗng một trận choáng váng ập tới, đầu đau như búa bổ. Cô ôm đầu rên rỉ thống khổ, cơ thể mất trọng lực ngã phịch xuống giường.

Ân Cẩn Hàm càng sờ càng yêu thích không nỡ buông tha, tâm ước gì có thể lột da người này ra may thành thảm lót giường. Nàng tặc lưỡi cảnh cáo: "Tôi đã bảo nằm im đừng lộn xộn mà, nếu vết thương của cô rách ra thì tôi sẽ mặc kệ cô chảy máu đến chết".

Mấy lời đe dọa kiểu này chỉ càng kích phát máu hung hăng hiếu chiến của Đại Úy Nghiêm thêm thôi, cô siết chặt bàn tay đang càn rỡ giở trò đồi bại dưới áo mình, dùng vũ lực để lôi nó ra ngoài.

Tuần trước thể trạng tương đối hoàn hảo còn bị cho ăn hành ngập mồm, hiện tại què quặt tàn phế lay lắt nửa cái mạng thì xác định vô phương cứu chữa. Chuẩn bị sám hối đi là vừa.

Nhận thấy Nghiêm Âu Thần đang có dấu hiệu chống cự quyết liệt bất chấp miệng vết thương bị rách, Ân Cẩn Hàm chỉ cần một chiêu đã khống chế ngược con mồi dễ như trở bàn tay, không hao phí tí sức lực nào mà kéo cánh tay phải của Nghiêm Âu Thần lên cao quá đầu, sau đó lôi sợi dây từ trong túi áo blouse ra trói tay cô chặt vào đầu giường.

"Thả tôi ra, con mụ xấu xa. Cô tính làm gì vậy hả?"

"Ban nãy tôi nói rồi mà. . . tôi muốn ngài Đại Úy trả ơn" Nàng leo thẳng lên giường, tách hai chân cưỡi trên đùi trái của Nghiêm Âu Thần để chế ngự phạm vi giãy giụa của cô.

Lời gạ gẫm kèm hành vi táo tợn của nàng thành công chọc Đại Úy Nghiêm tức muốn hộc máu, đối với cô tình dục chỉ là gia vị phụ thêm vào cho cuộc sống bớt tẻ nhạt. Nên sau khi trưởng thành cô đã lăn lộn với kha khá các Omega nữ, nhằm thỏa mãn nhu cầu sinh lý lẫn nhau trong chu kỳ nhiệt.

Tuy nhiên cô cũng có quy tắc của riêng mình, cô chỉ quan hệ với đối phương khi cả hai bên đều ngươi tình ta nguyện, không tồn tại bất kỳ loại ép buộc hay dùng vũ lực. Lần trước cô đã từ chối người phụ nữ này rõ ràng rồi, vậy mà cô ta cứ một hai gạ gẫm bám riết không buông, còn đá hết tất cả các quy tắc ra chuồng gà.

Hành vi phản cảm càng gia tăng thái độ căng thẳng chẳng mấy thân thiện mà Nghiêm Âu Thần dành cho nàng, thiếu điều tránh nàng như tránh tà ở đó mà trả với chả ơn.

"Chết tiệt, đã bảo tôi không hứng thú với cô sao cô cố chấp quá vậy"

"Haa, cần tôi thực hiện lại bài test nhắc nhở Đại Úy chuyện xảy ra tuần trước không"

"Cô. . . cái con điếm dâm đãng, động dục thì tìm đại đứa nào đó giúp giải quyết. Tôi không rảnh hầu. . ."

Lời chưa kịp dứt khỏi miệng đã bị ngăn chặn bởi bàn tay chứa nguồn sức mạnh kinh khủng bóp chặt yết hầu. Ân Cẩn Hàm chồm người tới trước ghì đầu cô xuống gối, nâng cao tông giọng cảnh cáo:

"Nói năng với người lớn cho đàng hoàng lễ phép, ở nhà không ai dạy dỗ cô thì ra xã hội để tôi dạy cho, đồ nhóc con láu cá vắt mũi chưa sạch. Hừm, con người sinh ra có mỗi cái lưỡi thôi, giữ cho cẩn thận vào"

Nghiêm Âu Thần thở hổn hển, dáng vẻ ngạo mạn không chịu khuất phục: "Lớn hơn có hai tuổi mà tưởng mình ghê gớm lắm, có giỏi thì buông ra đấu tay đôi".

"Haha lúc tôi hai tuổi có khi cô đang được thụ tinh trên chiếc giường nào đó. Nhìn lại bản thân mình đi, hung hăng háo thắng như một đứa trẻ trâu chưa chịu cai sữa mẹ, sủa ăng ẳng ăng ẳng nhức hết cả đầu" Nàng khinh khỉnh cười hỏi: "Đại Úy, ngài đi cửa sau à? Ah. . . cũng đúng thôi, con của anh hùng dân tộc kia mà".

Cô nghiến răng ken két căm tức đến mức cả người run rẩy, lồng ngực phập phồng dồn dập, nếu có cơ hội cô muốn cắn chết ả đàn bà thối tha này.

Như thấu thị nội tâm của đối phương, Ân Cẩn Hàm co chặt năm đầu ngón tay cố định đầu Nghiêm Âu Thần không cho cô cơ hội cựa quậy nhúc nhích.

"Không muốn bị gãy cổ thì biết điều chút, đồ ăn cháo đá bát nhớ xem đêm qua ai cứu mình"

"Chắc tôi cần, muốn thì cứ giết quách, trả lại cô cái mạng đấy"

Tên đần này không thiết sống, haa. . . thú vị thật. Mình muốn biết nguyên nhân khiến cô ta bất cần như vậy.

"Haizz trẻ nhỏ khó dạy, nên bắt đầu giáo huấn từ đâu đây ta"

Lời vừa nói bàn tay vừa mân mê ve vãn lên vết thương quấn băng trên đùi phải do cọc gỗ đâm xuyên, rồi bất thình lình dùng lực bấu mạnh móng tay vào trong da thịt.

"Ahhhh đau đau đau. . . con mụ điên"

"Câm mồm" Bàn tay phải đang siết cổ Nghiêm Âu Thần chuyển thành bóp miệng: "Muốn biết thế nào gọi là điên không?"

"Ưm. . . ưm. . . ưm" Tuy Nghiêm Âu Thần bị cấm khẩu nhưng ánh mắt hừng hực sát khí cho thấy cô rất muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Ân Cẩn Hàm được đà trêu tới bến: "Hahaha bộ dạng lực bất tòng tâm của Đại Úy đáng yêu thiệt đó, trông như chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi vậy. Đường đường mang tiếng Đại Úy chỉ huy một Đại Đội vậy mà lại bị một quân y quèn đè đầu cưỡi cổ, chà. . . nếu tôi là cô chắc thà tuẫn tiết cho đỡ nhục, chứ nhỡ truyền ra ngoài biết giấu mặt vào đâu".

Nàng chậm rãi thả người xuống nằm sấp trên ngực Nghiêm Âu Thần, mặt vùi vào hõm cổ cô hít lấy hít để: Ồ, Whisky hương gỗ sồi đặc trưng cùng các loại trái cây tươi dùng để ủ rượu, đậm đà mà êm dịu, có chút ngòn ngọt của vani và thoang thoảng mùi khói. Đúng là hương vị tin tức tố thượng hạng mà mình yêu thích. Ah~ kích thích quá, mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Một nhà hiền triết nào đó từng đồn rằng nếu tin tức tố của Alpha-Omega hợp cạ sẽ thu hút lẫn nhau, điều này Ân Cẩn Hàm thừa nhận. Tin tức tố của Nghiêm Âu Thần vừa khiến tâm trí nàng lâng lâng như chìm đắm trong cơn men say.

Hử? Lại nữa. . . mẹ kiếp, cô ta lại phóng thích tin tức tố bừa bãi ra ngoài nữa rồi.

Trong phòng bệnh bé tí ngập ngụa tin tức tố của Omega, hương mật ong xen lẫn việt quất vây hãm bốn phương tám hướng xung quanh Nghiêm Âu Thần, vị ngọt ngào nồng nàn đến mức gây ngộp thở choáng váng.

Tin tức tố cấp S của cô ta có khả năng thúc đẩy nhanh quá trình chu kỳ nhiệt của mình, cứ cái đà này sợ rằng tuyến thể chống đỡ không nổi mất.

Nghiêm Âu Thần cố gắng giằng co vùng vẫy, rốt cuộc thành công thoát khỏi lòng bàn tay như móng vuốt chim ưng: "Dừng ngay, đang trong bệnh viện".

Cơ thể Ân Cẩn Hàm đang vô cùng bứt rứt rạo rực, niềm khao khát dục vọng cháy bỏng mãnh liệt. Hơi thở nóng hổi giọng nói khàn khàn gợi cảm:

"Suỵt! nếu biết đây là bệnh viện thì im lặng đi. Để tôi nhắc nhở. . . phòng bệnh chưa khóa cửa và đám đồng đội của cô đang dưỡng thương ở phòng bên cạnh, chắc cô không muốn gây ầm ĩ báo động cả đám chạy qua đây nhìn thấy tình trạng đáng xấu hổ này đâu nhỉ. Tôi thì không vấn đề, chỉ sợ Đại Úy khó tiếp thu thôi".

Chẳng ngờ lời này thành công dọa Đại Úy Nghiêm ngay lập tức ngậm chặt miệng.

Nếu để đám nhiều chuyện kia nhìn thấy, có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch vết nhơ. Thay vì trở thành chủ đề bàn tán khắp đơn vị, thì mình thà chọn tuẫn tiết như lời người phụ nữ này nói tốt hơn.

Đến cả Ân Cẩn Hàm còn ngạc nhiên trước thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ của cô. Bình thường tên kiêu căng ngạo mạn này không sợ trời không sợ đất, bị hành hạ cũng dửng dưng chịu trận vậy mà lại e ngại ba cái chuyện mất mặt cỏn con này.

Xem ra lòng tự trọng rất cao.

"Haa. . . Chịu ngoan ngoãn nghe lời như vầy có phải cưng hơn không"

Mùi hương ái muội thấm đượm trên đầu lưỡi, chợt Nghiêm Âu Thần giật mình nhận ra người phụ nữ khó ưa này đang trong chu kỳ nhiệt.

Hả? Chuyện quái gì đây? Cô ta khiêu khích mình xong thì dính chu kỳ nhiệt luôn à. Haha gậy ông đập lưng ông, quả táo nhãn lồng.

"Đại Úy hình như ngài rất hả hê đắc ý khi người khác gặp hoạn nạn nhỉ?"

Nàng há miệng răng nanh hạ xuống cắn phập lên cổ cô hòng trút giận, đồng thời điên cuồng giải phóng tin tức tố. Nghiêm Âu Thần tuyệt vọng giãy giụa như cá mắc cạn.

"Chết tiệt, chính cô mới là đầu sỏ khơi mào trước đấy"

Alpha mà gặp Omega đang trong chu kỳ nhiệt thì xác định kiếp này coi như bỏ, đặc biệt còn là Omega cấp S nữa thì chỉ Alpha thuộc đẳng cấp thánh nhân mới vượt qua nổi thử thách cám dỗ trần tục kiểu này.

Ân Cẩn Hàm ngựa quen đường cũ sờ mó dọc theo cơ bụng xuống thấp, lòng bàn tay nóng hầm hập như phát sốt bao bọc lấy 'con quái vật nguy hiểm' ngủ yên bên dưới đũng quần đang có dấu hiệu 'thức tỉnh'.

Uyển chuyển buông lời dụ dỗ văn chương hoa mỹ: "Chẳng phải trong hoàn cảnh khó khăn như hiện tại chúng ta nên hỗ trợ người cùng chung cảnh ngộ, giúp nhau giải quyết nhu cầu cấp thiết hay sao?".

Chương trước Chương tiếp
Loading...