[ BH | ABO | DỄ ĐỌC ] Sau Khi Đánh Dấu Chỉ Huy OMEGA

Chương 68



Chương 68

Lê Bắc cười một tiếng, lưu sướng mà niệm ra những câu thoại của nhân vật phản diện,

“Khuyên ngươi thúc thủ chịu trói, không cần giãy giụa, ngoan ngoãn cùng chúng ta đi.”

“……”

Bạch Dư Hi hơi ngẩn ra.

Khổng Hữu Hi ngồi ở hàng ghế trước, một bàn tay chống cằm, tay kia đã mở một quyển sách,

“Bạch thượng giáo phát hiện, ngươi lại muốn mang theo đồ ăn không hết.”

Diệp Hiền ngạc nhiên một chút, có chút hoảng sợ mà nhìn Lê Bắc,

“A, tiểu bằng hữu này chính là thượng giáo nữ nhi à?”

“Ngươi nghĩ sao?”

Khổng Hữu Hi không nhìn Diệp Hiền, vẻ mặt bình tĩnh mà lật một tờ thư.

Diệp Hiền lập tức khụ một tiếng, trên mặt bày ra biểu tình cười hì hì, đối với Bạch Dư Hi chuyển biến thái độ cực nhanh, có thể so với Khổng Hữu Hi phiên thư tốc độ,

“Tiểu muội muội, nếu thượng giáo phát hiện, có thể nói hay không không thấy quá ta?”

“Ngươi là ai?”

Bạch Dư Hi ôm cánh tay, kiêu căng ngạo mạn hỏi Diệp Hiền tên.

Diệp Hiền lập tức hoảng hốt quay đầu, như không nghe thấy những lời này mà tiếp tục lái xe.

Bạch Dư Hi nhìn động tác của Diệp Hiền, lại liếc nhìn Lê Bắc, rồi khinh thường hừ một tiếng.

—— xem ra không có tiền đồ đại nhân là hội tụ chồng chất.

Nhưng Lê Bắc hoàn toàn không có ý định bao che Diệp Hiền,

“Nàng kêu Diệp Hiền, người bên cạnh nàng là ——”

Bạch Dư Hi nhìn qua Khổng Hữu Hi, thanh âm vẫn như vậy không ai bì nổi, “Ta biết.”

Nếu nàng biết Lê Bắc, thì đương nhiên cũng biết Khổng Hữu Hi —— hai người kia cùng nhau được gọi là song tử tinh của phía Đông quân học viện.

Huống chi Khổng Hữu Hi ca ca thường xuyên đến gặp giáo viên bàn chuyện, nàng tưởng không biết cũng khó.

Khổng Hữu Hi liếc nhìn Bạch Dư Hi, không nói gì thêm mà quay lại tiếp tục đọc sách.

Bạch Dư Hi ôm tay, dương cằm ‘hừ’ một tiếng —— nàng cảm thấy nhóm người này hoàn toàn không cần phải lo lắng cho mình.

Bạch Khanh Tiêu luôn bận rộn với các vấn đề quân bộ, nên không có thời gian suy nghĩ xem con gái mình hiện đang ở đâu.

Nàng chỉ sợ ngay cả khi nàng không có mặt ở phòng luyện tập cũng không biết……

—— ta đã quen.

Tưởng tượng đến đây, Bạch Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.

Lê Bắc nhìn thấy vẻ mặt của nàng, rồi bỗng nhiên một cái đem Bạch Dư Hi giơ lên đặt trên đầu gối mình, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu nàng,

“Dù sao thượng giáo tới ta cũng không sợ.”

Tiếp theo nàng nhét một viên đường vào tay Bạch Dư Hi, “Tiểu bằng hữu, ăn đường đi.”

Bạch Dư Hi mím môi, xé mở giấy gói kẹo rồi trầm mặc đưa đường vào miệng.

Nàng vừa nhấp đường vừa nhớ đến lần trước người này cho nàng đường mà nàng còn chưa ăn hết.

Ở Lê Bắc nơi này, cảm giác như mình muốn ăn hết cả đời này đường vậy.

Chiếc xe họ đi là kiểu cũ quân dụng Jeep, trên xe không có điều hòa, thật oi bức, mấy người chỉ có thể mở cửa sổ xe lớn, từ ngoài cửa sổ thổi vào hơi nóng hầm hập.

Thời tiết nóng như sóng biển ùa vào, không biết là nhiệt hay là mát mẻ……

Càng đi trước, chiếc xe càng im lặng, càng tối tăm.

Chung quanh dần dần trở thành một mảnh đen nhánh, màu đen của rừng cây như sóng biển ập đến.

Cuối cùng họ sẽ đi đâu? Một người mà mình mới thấy qua hai lần, dễ dàng như vậy mà đi theo nàng sao?

Bạch Dư Hi không lên tiếng mà nhìn về phía trước, yết hầu hơi lăn.

Đây là nàng chưa từng có kinh nghiệm —— có một người lôi kéo vào đêm tối, muốn mang nàng đến một nơi xa lạ……

Trong không khí, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Bạch Dư Hi lặng lẽ nhìn lên mặt Lê Bắc ——

Người này híp mắt, ngóng nhìn một cái ao hồ dần dần xuất hiện.

Thấy ánh mắt người này mang theo vẻ khó hiểu, Bạch Dư Hi không nhịn được mở miệng,

“Ngươi đang xem cái gì?”

Lê Bắc quay đầu, đột nhiên chống cằm cười với Bạch Dư Hi,

“Xem hồ.”

Nàng trả lời rất ngắn gọn.

“Ta lúc còn rất nhỏ sống ở phía bắc, nơi đó có một cái hồ thật đẹp……”

Nàng nói, tay xoay lại ôm Bạch Dư Hi vào eo, cằm gác lên đỉnh đầu nàng.

Khi Lê Bắc nói chuyện, cằm và yết hầu của nàng rung động truyền đến Bạch Dư Hi, làm cho nàng cảm thấy lời nói của người này như thể vang vọng trong lòng.

“Có lúc, còn rất nhớ nhà.”

Âm thanh Lê Bắc thấp thoáng, như lầm bầm.

Nghe nàng nói, Bạch Dư Hi không biết nên nói gì, chỉ có thể không nói lời nào, để cho cô nàng tiếp tục ôm mình……

Không lâu sau, họ tới bên một cái ao hồ lớn, ao hồ dưới ánh trăng nhìn như phỉ thúy trong trẻo, phản xạ ra bầu trời.

Lê Bắc ôm Bạch Dư Hi xuống xe.

Bạch Dư Hi nhìn về phía ao hồ, lại quay lại nhìn về phía Đông quân học viện, chỉ thấy phía Đông quân học viện như bị bóng đêm nuốt lấy hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Nơi này không nghe thấy tiếng kêu khẩu hiệu của học sinh khi chạy bộ, không nghe thấy tiếng huấn luyện vũ khí hay tiếng đạn nổ cùng động cơ —— chỉ có tiếng côn trùng vang vọng quanh họ, từng điểm từng điểm mà truyền đến……

“Nha, ngươi xem nơi đó.”

Lê Bắc chỉ một hướng nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Dư Hi.

Bạch Dư Hi theo hướng mà Lê Bắc chỉ nhìn qua, phát hiện một điểm đèn bỗng nhiên xuất hiện.

Không lâu sau, trên mặt hồ, từng điểm đèn nhỏ xuất hiện, phiêu đãng trong không trung.

Bạch Dư Hi bỗng hiểu rằng, đây chính là ngân hà đom đóm.

Từng mảnh từng mảnh ngân hà đom đóm trôi nổi trong không khí, chiếu sáng bầu trời đêm, như những ngọn đèn dầu hay như ngân hà……

Chúng đốt sáng lên vùng tối tăm của ao hồ —— như thiêu đốt ngọn lửa, khiến người xem cảm thấy tâm hồn phấn chấn.

Lê Bắc cười nhìn về phía nàng, “Đẹp không?”

“……”

Bạch Dư Hi nhìn về phía những đom đóm giống như ngân hà, không trả lời Lê Bắc, nhưng đôi mắt nàng lại sáng rực.

Nàng nhìn những đom đóm này, cảm thấy yết hầu như khô khát, không nhịn được sờ sờ yết hầu của mình.

“Khát nước à?”

Lê Bắc cười từ trong xe lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp đưa cho nàng, còn mình thì lấy ra một cái bình nhỏ uống.

Bạch Dư Hi tiếp nhận chai nước, lập tức uống gần hết, rồi nhìn qua chai nước mình trong tay, lại nhìn qua chai của Lê Bắc, hỏi,

“Ngươi uống cái gì?”

“Cái này?” Lê Bắc liếc mắt một cái về phía tiểu bằng hữu, cười xấu xa đưa chai qua,

“Ngươi muốn uống không?”

Khổng Hữu Hi liếc mắt nhìn Lê Bắc, tiến lại gần bên tai nàng, nhắc nhở nói: “Chú ý ảnh hưởng.”

—— lén lút.

Bạch Dư Hi nhìn Khổng Hữu Hi và Lê Bắc thì thầm to nhỏ, mím môi.

Nàng cảm thấy tâm trạng mình thật không tốt.

Nhưng nghe xong Khổng Hữu Hi nói, Lê Bắc hoàn toàn không sao cả, cười cho qua chuyện,

“Không có gì đâu, chỉ uống một ngụm không sao cả.”

Bạch Dư Hi chớp mắt, cầm cái bình nhỏ uống một ngụm —— đồ uống này ngọt như nước trái cây, rất dễ uống.

Vì thế, nàng uống một ngụm sau, tiếp theo lại uống một ngụm.

Lê Bắc nhìn Bạch Dư Hi uống từng ngụm rượu mà không hề có ý định tự giác ngừng lại, cuối cùng không còn cách nào, nàng đành phải rút chai rượu ra khỏi tay Bạch Dư Hi,

“Cái còn lại là của ta, ngươi không thể uống nữa.”

Bạch Dư Hi đưa tay xoa một chút vào quần áo của Lê Bắc,

“……”

“……”

Lê Bắc hơi ngạc nhiên, nhìn vào chai rượu nho trong tay, bỗng dưng mềm lòng, không nhịn được đưa chai lại cho tiểu bằng hữu,

“Cuối cùng một chút thôi, không thể nhiều hơn đâu.”

Bạch Dư Hi gật đầu, bế chai lên uống mấy ngụm, nhìn nàng như một tiểu động vật quý trọng khi uống rượu, Lê Bắc không nhịn được bật cười.

“Bạch Dư Hi, tiểu bằng hữu, có thích ai không?”

Lê Bắc ngồi cạnh nàng.

Bạch Dư Hi liếc nhìn Lê Bắc, rồi nhìn qua Khổng Hữu Hi đang đứng gần đó, rất trầm mặc. Lúc này, một con đom đóm đậu trên đầu ngón tay Bạch Dư Hi.

“Không có.”

Bạch Dư Hi cắn môi một chút, sau đó nhẹ nhàng thổi vào đầu ngón tay có đom đóm.

Nàng thổi một hơi, khiến đom đóm bay đi, trông giống như một lưỡi dao có cạnh sắc bén, nhìn đom đóm bay lên, hàng mi dài của nàng rũ xuống, giống như cánh của một con thiêu thân bay lượn.

“Người đáng ghét……”

Nàng nhìn thẳng vào Lê Bắc, thanh âm rất nhẹ,

“Nhưng trốn cũng không tránh khỏi.”

Lê Bắc nhìn bộ dạng của nàng, cười một tiếng.

“Cười cái gì?”

Bạch Dư Hi nhíu mày nhìn nàng.

Lê Bắc lẩm bẩm,

“Ta nghĩ rằng ngươi sau này chắc chắn sẽ là một tiểu bằng hữu vô cùng xinh đẹp, lúc đó sẽ có rất nhiều người thích ngươi, muốn làm bạn với ngươi, chắc chắn đông như đom đóm nơi đây.”

—— Thật vậy chăng?

Bạch Dư Hi trầm mặc vài giây, nàng liếc nhìn Lê Bắc, ngữ khí rất khinh miệt,

“Sau khi lớn lên…… Ta sẽ không còn là tiểu bằng hữu nữa, ta sẽ trả thù ngươi.”

Lê Bắc nghe nàng nói vậy lại nở nụ cười, không kìm được xoa xoa đầu nàng, “Còn sớm mà.”

Nhìn vào cái đuôi tóc của Lê Bắc, Bạch Dư Hi cảm thấy mình lại bắt đầu nổi giận, nàng lập tức nắm lấy một đồ vật gần đó ném về phía Lê Bắc. Lê Bắc nhìn thấy hành động của nàng chỉ cười một tiếng, ngay lập tức lắc mình né tránh.

Nàng né tránh, nhưng ngay khi đồ vật rơi xuống nước, Diệp Hiền bỗng nhiên mở to mắt, hét to,

“Lão đại, đó là chìa khóa xe của ta!”

“Ngươi để chìa khóa ở ngoài?”

Khổng Hữu Hi hiếm khi có chút bất mãn mà nhìn Diệp Hiền, trực tiếp rút ra quân đao —— nàng đương nhiên không thể đi mắng một tiểu hài tử như Bạch Dư Hi.

Diệp Hiền lập tức trốn sau lưng Lê Bắc.

Lê Bắc cười với Khổng Hữu Hi, “Khổng tiểu hi, ngươi tức giận cái gì vậy?”

Khổng Hữu Hi nhìn Lê Bắc, mày hơi nhíu lại.

Vừa rồi mặt hồ vẫn còn gợn sóng giờ đã biến mất, hồ nước nhìn như một tấm gương đen, sâu không thấy đáy, không biết chìa khóa có chìm xuống đáy hồ hay không……

Lê Bắc nhìn mặt hồ tĩnh lặng, rất tùy ý cởi bỏ áo sơ mi, bỏ quần dài, chỉ còn lại quần áo bên dưới.

Bạch Dư Hi nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy tai mình hơi nóng lên.

—— Không biết xấu hổ……

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lê Bắc liền nhảy xuống hồ nước sâu không thấy đáy, giống như một con cá kiếm lao mình xuống —— thân thể nàng vẽ nên một đường cong mượt mà dưới ánh sao, bay về phía vùng nước sáng lấp lánh!

“……”

Nhìn những bọt nước không lớn nổi lên, Bạch Dư Hi hơi nuốt một cái.

Khổng Hữu Hi giống như đã quen, dựa vào một bên, Diệp Hiền có vẻ như thấp thoáng như một tồn tại không đáng kể ở một bên.

Không lâu sau, mặt hồ yên tĩnh tạo nên những bọt nước trong trẻo và tươi mát!

Một bóng người từ trong hồ xuất hiện —— Lê Bắc như một làn sóng nhảy lên, nàng nhảy lên với thân thể trắng bệch dưới ánh trăng.

Và tiếng cười trong trẻo của nàng, quay cuồng giữa bầu trời đêm ——

Lê Bắc xoay vòng chìa khóa trong tay, sau đó giơ lên đầu về phía Khổng Hữu Hi mà cười đắc ý,

“Ngươi xem.”

Khổng Hữu Hi nhìn nàng, không kìm được cười một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Khổng Hữu Hi cười trong ngày hôm nay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...